Edit: V.O
“Đây không gọi là không có tiết tháo, cái này gọi là lo trước khỏi hoạ! Cậu không biết sao? Tính cách của một người, còn có thể thể hiện ở vật trên người họ. Cái này gọi là, quan sát cẩn thận tỉ mỉ, tuyệt đối không từ bỏ bất cứ khả năng nào!” Cố Niệm nói: “Đúng rồi, ngoại trừ mặt ngoài mình nói, mấu chốt nhất, phải giúp mình tra được tình sử của anh ta! Đây, là trọng điểm trong trọng điểm!”
“Cậu xả hết đi.”
Đỗ Thiên Mỹ lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhớ kỹ yêu cầu của Cố Niệm.
Cố Niệm lại bổ sung vài điểm: “Tạm thời chỉ có như vậy. Làm phiền các cậu.”
“Yên tâm đi, trong vòng hai ngày, tra rõ ràng toàn bộ cho cậu.” Đỗ Thiên Mỹ quơ quơ điện thoại, nói.
…
Hai ngày sau, Đỗ Thiên Mỹ đưa cho Cố Niệm một túi văn kiện.
“Tra được rồi hả? Thiên Mỹ mình thật sự yêu cậu chết mất.” Cố Niệm vừa nói, vừa vội vàng mở túi văn kiện ra.
Chẳng qua rất nhanh, nụ cười của cô đã cứng ngắc.
“Sao lại thế này?”
Cô nhanh chóng lật đến tờ văn kiện cuối cùng, ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Sao tất cả đều trống không?”
Ngoại trừ mấy chữ ở trang đầu, còn lại, tất cả đều là giấy trắng.
Không dám tìm kiếm toàn bộ à?
Đỗ Thiên Mỹ thở dài, ngã lên ghế sofa: “Mình vốn cho là, người có thân phận giống Bạch Thận Ngôn, chắc chắn rất dễ tra tư liệu. Cho dù không tra được màu sắc quần lót cậu yêu cầu, vậy ít nhất những cái khác, cũng sẽ tra được một ít. Kết quả không nghĩ tới… aiz, tra đến tra đi, thế nhưng không khác gì mình đã nói lúc trước.”
“Tại sao có thể như vậy?” Cố Niệm nói.
Một người chỉ cần tồn tại, thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Huống chi, lấy mạng lưới quan hệ của Thiên Mỹ ở thành phố M, không có khả năng không tra được.
Trừ khi, có người không muốn để cho bọn họ tra, hoặc là thân phận của Bạch Thận Ngôn, không tra được?
Nghĩ đến đây, Cố Niệm cúi đầu, nhìn một tờ có chữ duy nhất.
Bạch Thận Ngôn, nam, 27 tuổi, thân cao 187m. Hiện giữ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Thận Thiên, công ty bao gồm giải trí, dieendaanleequuydoon –V.O, vật liệu xây dựng, bất động sản, ăn uống, du lịch,….
Xuất thân, không rõ.
Cuộc đời, không rõ.
Tình yêu, không rõ.
…
“Niệm Niệm, hay là thôi đi.” Đỗ Thiên Mỹ nói: “Bạch Thận Ngôn không phải là người mình và cậu có thể trêu chọc. Ngày hôm qua mình lấy được tư liệu, còn hỏi ba mình một chút. Cậu đoán xem, ba mình có phản ứng gì? Ông ấy biết mình đang điều tra Bạch Thận Ngôn, tức giận đến thiếu chút nữa lấy dép lê ném mình. Cậu biết đó, từ trước đến nay ông ấy đều rất cưng chiều mình. Nhưng, động đến Bạch Thận Ngôn…”
Cố Niệm chu miệng nói: “Mình chỉ muốn nói chuyện yêu đương với anh ta, cũng không phải đánh cắp thông tin quốc gia gì. Có nghiêm trọng như vậy sao?”
“Nhưng Bạch Thận Ngôn không giống với những đối tượng cậu từng kết giao trước kia.” Đỗ Thiên Mỹ nói: “Đừng để đến lúc, chơi với lửa có ngày chết cháy.”
“A, thật phiền…”
Cố Niệm ngã xuống giường, lăn vài vòng.
Đột nhiên, cô ngồi dậy với mái tóc rối tung.
“Cậu nghĩ thông suốt rồi à?” Đỗ Thiên Mỹ hỏi.
Cố Niệm quay đầu, ánh mắt kiên nghị nhìn chằm chằm cô: “Không! Mình vẫn quyết định muốn theo đuổi anh ta! Nếu không, mình sẽ rất mất mặt. Hơn nữa, cực phẩm giống Bạch Thận Ngôn, thế gian hiếm có. Nếu mình bỏ lỡ anh ta, chắc chắn mình sẽ hối hận cả đời. Mặc kệ, trước theo đuổi được người lại nói!”
“Đúng là trên đầu chữ sắc có một cây dao, râu cọp mà cậu cũng dám vén.” Đỗ Thiên Mỹ cảm thán.
…
Ngày thứ hai, một bó hoa hồng đỏ như lửa, được đưa đến công ty Bạch Thận Ngôn. Tổng cộng 99 đóa, nồng nhiệt như lửa, muốn làm lơ cũng khó.
“Tặng cho ai?” Trợ lý tỏ vẻ mình vừa mới nghe lầm.
“Bạch gia.” Lễ tân nuốt nuốt nước miếng.
Tổn thọ, lại thật có người dám hiến ân tình cho Satan!