Edit: V.O
Lục Du Sinh kéo đầu cô lên vai mình.
Có một số chuyện, Thịnh Thiên Kim không nói, nhưng anh lại có thể đoán được.
Dù sao theo mặt nào đó mà nói, kinh nghiệm của anh và Thịnh Thiên Kim cũng có chút giống nhau.
“Nếu em không muốn liên hệ với bạn em, vậy thì tạm thời ở chỗ của anh đi.” Lục Du Sinh nói: “Anh có nhà ở thành phố M. Tuy mấy năm nay luôn luôn không về nước, nhưng vẫn có người đến dọn dẹp định kỳ.”
“Vậy còn anh?” Thịnh Thiên Kim hỏi.
“Anh là Lục Du Sinh đó, em còn lo anh không có chỗ ở sao?” Lục Du Sinh buồn cười nhéo mũi cô.
“Á!” Thịnh Thiên Kim đánh tay anh.
“Anh đưa em về trước, sau đó lại dẫn em đi ăn… về phần những chuyện khác, tạm thời em đừng nghĩ, cứ yên tâm ở lại chỗ anh. Ít nhất ở thành phố M, vẫn không có ai dám đụng đến người của Lục Du Sinh anh.” Lục Du Sinh nói.
Thịnh Thiên Kim nghe xong, tâm tình phức tạp.
Nếu không biết bản tính của Lục Du Sinh, chỉ sợ cô đã sớm không nhịn được ra tay với anh rồi.
Đáng tiếc…
Muốn Lục Du Sinh cư xử thật lòng, còn khó hơn tấn công Bạch Thận Ngôn.
“Ting ting ting…”
Đúng lúc này, điện thoại Lục Du Sinh vang lên.
Lúc anh nhìn thấy tên hiện trên điện thoại, đôi mắt tối sầm.
“Alo, bà nội…dạ, con đã về…ăn cơm? Bây giờ? Nhưng bây giờ con…được rồi, lát nữa con sẽ đến.”
Sau khi Lục Du Sinh nhận điện thoại, vẻ mặt thật có lỗi nhìn Thịnh Thiên Kim.
“Bà nội anh gọi anh về nhà à? Vậy anh về đi, em có thể ở một mình được.” Từ vài lời vừa rồi, Thịnh Thiên Kim có thể đoán được đại khái.
“Thật có lỗi, Thiên Kim.” Lục Du Sinh nói: “Anh nhờ tài xế chở em về?”
“Ừm.” Thịnh Thiên Kim gật đầu.
Lục Du Sinh xoa xoa đầu cô.
Tại giao lộ, dieendaanleequuydoon – V.O, Lục Du Sinh đưa chìa khóa cho cô, sau đó đi xuống xe.
“Tối nay anh sẽ đến thăm em.” Lục Du Sinh nói.
“Được, anh nhanh đi đi! Bái bai!” Thịnh Thiên Kim vẫy tay.
…
Nhìn Lục Du Sinh lên xe đi rồi, lúc này Thịnh Thiên Kim mới kêu tài xế lái đi.
Quen biết hai năm, cô cũng biết một chút tình hình của Lục Du Sinh.
Lục Du Sinh là người nhà họ Lục ở thành phố M.
Sự tồn tại của nhà họ Lục ở thành phố M, giống như vua không ngai, giống râu hổ không ai dám vuốt.
Chính vì thế, lúc Lục Du Sinh kêu cô đến thành phố M, cô mới có thể chống lại nguy hiểm gặp lại Bạch Thận Ngôn, đồng ý đến. Giống như Lục Du Sinh vừa nói, ở thành phố M, không ai dám động đến người Lục Du Sinh anh muốn che chở. Mà bên Kính Thành kia, mặc dù phát hiện được hành tung của cô, cũng không dám làm xằng bậy ở địa bàn của nhà họ Lục.
Nhưng trong mắt người ngoài, thật ra Lục Du Sinh “hoàn mỹ không có khuyết điểm” kia cũng có chuyện không ai biết.
Mẹ đẻ của Lục Du Sinh đã qua đời lúc anh còn nhỏ. Ba anh tái hôn năm anh mười hai tuổi, ba anh cưới mối tình đầu của ông.
Lúc đó, chồng của mối tình đầu kia cũng vừa mất, cho nên mới dẫn theo con trai gả vào nhà họ Lục.
Sau đó, Lục Du Sinh lại xuất ngoại.
15 năm, chỉ có lúc sinh nhật bà nội, anh mới trở về một chuyến.
Thịnh Thiên Kim từng nhìn thấy ánh mắt Lục Du Sinh lúc kể đến gia đình này.
Có lẽ, anh cũng không giống như những gì anh biểu hiện, không đề ý gì hết.
…
Lục Du Sinh kéo va li, đứng trước cửa nhà họ Lục.
“Đại thiếu gia!” Có người gọi anh từ phía sau.
Lục Du Sinh quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đang kích động nhìn anh.
“Bà Trương!”
Lục Du Sinh nhếch miệng, mỉm cười gọi.
…
Lời tác giả: ***Thật ra, lúc viết dàn ý, rất đau lòng cho Lục Du Sinh (nguyên nhân đau lòng, sẽ nói sau) ~ chương sau, Bạch gia lên đài ~