Edit: V.O
Quán bar Huy Hoàng?
Thịnh Thiên Kim hỏi Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai, quán bar Huy Hoàng thật có vũ hội. Tính chất vũ hội vẫn là tốt. Nếu em chán ở nhà, có thể đi chơi.”
Thịnh Thiên Kim nghe Bạch Thận Ngôn nói như vậy, cũng yên tâm.
Đương nhiên, vốn ý Dương Tỷ muốn cô đi, tuyệt đối không chỉ là đi chơi. Chỉ sợ, là muốn để cô mượn cơ hội, khai thác nhân mạch, có lợi cho sự phát triển về sau. Từ đó mà xem, hẳn là Dương Tỷ còn chưa biết mối quan hệ giữa cô và Bạch Thận Ngôn.
Nếu cô ấy biết, cô có chỗ dựa lớn vững chắc là Bạch Thận Ngôn, thì tuyệt đối sẽ không để cô một mình ra trận.
Chỉ là sắp xếp như vậy, coi như không tệ.
Dù sao, cô nhận được bao nhiêu danh lợi, sẽ trả giá lớn bấy nhiêu.
Danh hiệu “phu nhân của Bạch Thận Ngôn”, sẽ mang đến nhiều tiện lợi cho cô, nhưng đồng thời cũng sẽ mang đến uy hiếp không thể biết trước.
Nhưng bây giờ, “không có tiếng tăm gì”, coi như an toàn.
Nếu Bạch Thận Ngôn kêu cô “đi chơi”, vậy cô cứ đi chơi là được. Vừa vặn, có thể tạm thời quên đi chuyện về nhà họ Thịnh.
…
Ngày thứ ba, Thịnh Thiên Kim trang điểm ăn mặc, Dương Tỷ dẫn cô đến quán bar Huy Hoàng tham gia vũ hội.
Quán bar Huy Hoàng, nơi giống như tên, xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều lộ vẻ xa hoa và phú quý. Các cô vừa đi vào, đã có người phục vụ đi đến, dẫn các cô đến hiện trường vũ hội.
“Hôm nay người tới đều là nhân vật lớn của thành phố M. Có mấy người trong đó, là ông lớn trong vòng tròn này. Em là người thông minh, hẳn là biết nên nắm chắc cơ hội thế nào.” Trước khi vào cửa, Dương Tỷ đã dặn dò cô.
“Dạ, biết biết.” Thịnh Thiên Kim liên tục gật đầu.
Bây giờ cô chỉ cần ôm chặt đùi Bạch Thận Ngôn là được rồi.
Dù sao một mình Bạch Thận Ngôn, đã có thể làm ông lớn của cả cái làng giải trí.
Thịnh Thiên Kim yên lặng nói hai câu này ở trong lòng.
Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, các cô đi vào vũ hội.
Lúc các cô đến, dieendaanleequuydoon – V.O, vũ hội mới vừa bắt đầu.
Trong sàn nhảy, đã có người bắt đầu nhảy theo âm nhạc chậm rãi rồi.
Dương Tỷ cũng không vội, dẫn cô đi tìm một góc ngồi xuống, giới thiệu cho cô ai ai ai là cấp cao của công ty nào đó; ai ai ai là tổng giám đốc; ai ai ai là người chuyên thích gièm pha người khác, ngàn vạn không đắc tội được…
Thịnh Thiên Kim vừa ăn đồ ngọt, vừa nghe.
“Em đến để ăn à?” Lúc này, tay cô bị Dương Tỷ đập một cái.
“Ơ?” Cô ngẩng đầu, giả bộ vô tội nhìn đối phương.
“Đừng giả bộ đáng thương với chị. Chiêu này của em, phải dùng với mấy người chị vừa giới thiệu cho em.” Mặt Dương Tỷ nghiêm túc, nói. Sau khi nói xong, quét nhìn một vòng trong đám người, sau đó chỉ vào một người đàn ông mặc âu phục cách đó không xa, nói: “Nhìn thấy người đó không, Tổng biên tập giải trí. Bây giờ em qua đó, nhảy một bài với ông ta, để ông ta đưa danh thiếp cho em.”
Thịnh Thiên Kim bỏ đồ ăn xuống, lau khóe miệng, từ từ đứng dậy: “Chút chuyện nhỏ, chị chờ tin tốt của em đi.”
Nói xong, nở nụ cười tự tin, đi đến chỗ người Dương Tỷ chỉ.
Lúc cô sắp đến gần, tầm mắt vô tình đảo qua sàn nhảy, bước chân lập tức ngừng lại. Thân thể cứng ngắc, mặt lộ vẻ không dám tin.
Chỉ thấy trong sàn nhảy, Lục Du Sinh mặc âu phục màu trắng, giống như Vương tử, đang nhảy với người khác. Mà người nhảy với anh, không phải ai khác, chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô – Thịnh Mỹ Ngọc.
Thịnh Mỹ Ngọc đến thành phố M rồi à?
Sao cô ta lại ở cùng Lục Du Sinh vậy?