Edit: V.O
Thịnh Mỹ Ngọc muốn cô chết, vậy ba thì sao?
Ba biết chuyện này không?
“Kẽo kẹt…”
Cô đang suy nghĩ, cửa phòng bệnh đã bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã đi vào.
“Ba!”
Thịnh Mỹ Ngọc nhìn thấy người tới, lập tức cất vẻ oán hận trên mặt, mặt hồn nhiên chạy tới, vắt tay ông: “Bệnh của chị thế nào rồi? Bác sĩ có nói khi nào chị tỉnh lại không?”
Lúc này, biểu hiện của Thịnh Mỹ Ngọc giống như một cô em gái tốt thật lòng quan tâm bệnh tình của Thịnh Thiên Kim.
Thịnh Cát An vỗ vỗ đầu cô ta, sau đó chán ghét nhìn Thịnh Thiên Kim nằm trên giường bệnh: “Mỹ Ngọc, con ra ngoài trước, ba có lời muốn nói với mẹ con.”
Thịnh Mỹ Ngọc hơi không muốn.
Hồ Điệp Nhi ra hiệu bằng mắt với cô ta, cô ta đành phải giả bộ nghe lời đi ra ngoài.
…
Sau khi Thịnh Mỹ Ngọc đi ra ngoài, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Thịnh Cát An, Hồ Điệp Nhi, cùng với Thịnh Thiên Kim ý thức tỉnh táo nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
“Cát An, có phải xảy ra chuyện gì không? Thiên Kim con bé…” Hồ Điệp Nhi hỏi.
“Đừng nhắc nó với anh! Vừa nhắc tới nó, anh cảm thấy thật phiền!” Thịnh Cát An nhíu mày, chán ghét nói.
Sau khi nói xong, lại trừng mạnh bệnh nhân nằm trên giường bệnh, nói: “Nếu không phải di chúc của lão già có chút phiền phức, cần nó ký tên mới lấy được 30% cổ phần còn thừa lại, anh đã sớm mặc kệ nó rồi.” Nói tới đây, ông ta tạm dừng một chút, sau đó oán hận: “Em nói xem, Đêm Giáng Sinh ba năm trước, sao nó lại không chết chứ?”
Trong giọng nói kia, tràn nhập nỗi hận không che giấu được.
Người nằm trên giường, toàn thân chấn động.
Đêm Giáng Sinh ba năm trước?
…
Ông nội Thịnh Thiên Kim cực kỳ cưng chiều cô.
Trên cơ bản, hễ là điều cô yêu cầu, ông nội đều sẽ cố gắng thỏa mãn. Nhưng điều này là có nguyên nhân.
Lúc cô hai tuổi, mẹ đã qua đời.
Ba không thích mẹ cô, nên cũng không thích cô. Ném cô cho người giúp việc, lại không quan tâm đến cô nữa. Khiến cho lúc từ hai tuổi đến năm tuổi, cô đều bị người giúp việc lòng dạ độc ác ngược đãi đủ loại.
Có một lần, đột nhiên ông nội đến thăm cô. Vừa khéo nhìn thấy người giúp việc đang dùng kim đâm đầu ngón tay cô, tức không chịu được, rồi dẫn cô về nhà ông ngay lập tức. Tối hôm đó, cô lại sốt cao không lùi, được đưa đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện kiểm tra, mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra mấy năm nay, Thịnh Cát An luôn luôn không quan tâm cô, mà là ném cô đến một nơi ở trên danh nghĩa, để người giúp việc trông nom. Mà chính ông ta lại ở cùng với Hồ Điệp Nhi, Thịnh Mỹ Ngọc, hưởng thụ niềm vui gia đình.
Qua một hai năm, người giúp việc này phát hiện Thịnh Thiên Kim chính là kẻ hèn không có mẹ, ba mặc kệ không thương, cho dù chết, có lẽ người trong nhà cô cũng sẽ không quan tâm. Dần dà, người giúp việc lòng dạ độc ác gặp được chuyện không vừa lòng, mượn Thịnh Thiên Kim để phát tiết. Cô ta giống như kẻ biến thái, không ngừng thí nghiệm các cách giày vò Thịnh Thiên Kim.
Lúc đó, không phải Thịnh Thiên Kim chưa từng nghĩ chống lại.
Cô tránh được một lần.
Một lần đó, chạy rất xa.
Cô chỉ nhớ rõ, ngày đó mặt trời rất lớn, giày của cô bị rơi mất, chân bị mài rách…
Cuối cùng, cô được người nhà họ Thịnh tìm về.
Cô muốn vạch trần việc ác của người giúp việc.
Nhưng chờ lúc cô tỉnh dậy, phát hiện lại về tới căn phòng tràn ngập đáng sợ trong ký ức kia. Không thấy người nhà, chỉ có người giúp việc cười dữ tợn…
Nhiều năm trôi qua như vậy, căn phòng đó vốn luôn luôn là ác mộng của cô.
…
Sau đó, người giúp việc sợ cô lại trốn, lại đầu độc cô. Mỗi lần chỉ cần chút độc, là có thể khiến cô ngủ nửa ngày.
Loại thuốc này, nếu ít sẽ khiến người mê man, nhưng tích nhiều, sẽ hại thân thể người nghiêm trọng.
Lúc bác sĩ kiểm tra ra thì đã quá chậm.
Thân thể Thịnh Thiên Kim đã bị loại thuốc độc này phá hủy nghiêm trọng.