Chương tặng bạn Vanyibi
Edit: V.O
Từ trước đến nay Thịnh Thiên Kim chưa từng nghĩ, mình sẽ kết hôn trước 22 tuổi.
Cô vẫn cho là, với tính cách ham chơi của cô, ít nhất phải chờ tới sau 30 tuổi mới có thể nghĩ lại. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô có thể sống đến 30 tuổi.
Kết quả không nghĩ tới, năm nay cô tròn 22 tuổi, cô sẽ gặp được Bạch Thận Ngôn, một người đàn ông đặc biệt lại bá đạo.
Cô sẽ động lòng với người đàn ông này, cô sẽ vui vẻ vì người đàn ông này, cũng sẽ rơi lệ vì người đàn ông này.
Bây giờ, bọn họ đã kết hôn.
Có lẽ đây là vận mệnh an bài.
Mà cô, sẽ thản nhiên nhận lần vận mệnh này.
…
Kế tiếp, Thịnh Thiên Kim cố gắng thích ứng với thân phận hiện tại, cuộc sống ở chung với Bạch Thận Ngôn.
Vào ban đêm, cô vào ở trong phòng Bạch Thận Ngôn, hai người ngủ trên một cái giường.
Chỉ là, bọn họ chẳng làm gì.
Ban ngày, Bạch Thận Ngôn ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, sau khi trở lại thành phố M, lại kéo cô đi làm giấy hôn thú. Bận rộn vòng vòng, lại không nghỉ ngơi. Cho nên, vào ban đêm, Bạch Thận Ngôn chỉ ôm cô ngủ, hình ảnh rất hài hòa.
Mà về chuyện công bố quan hệ của hai người, ý Bạch Thận Ngôn là, thuận theo tự nhiên. Đến lúc thích hợp, sẽ đưa cô về gặp tộc trưởng.
“thuận theo tự nhiên” đối với Bạch Thận Ngôn, là khi Thịnh Thiên Kim vui khi việc thành.
Dù sao, nhà họ Lục cũng còn có Lục Du Sinh.
Công bố chậm một ngày, kỳ hạn chết của cô cũng chậm một ngày.
Chỉ là, về chuyện cô và Bạch Thận Ngôn làm giấy hôn thú, cô vẫn nói cho Đỗ Thiên Mỹ. Dù sao cô và Bạch Thận Ngôn có thể kết hôn hỏa tốc như vậy, có thể nói Đỗ Thiên Mỹ là “vất vả hơn, công lao lớn hơn”.
Là “chất xúc tác” trực tiếp giữa bọn họ, đương nhiên Thịnh Thiên Kim muốn “cám ơn cô ấy thật tốt”.
Dựa theo lệ thường, cô đãi ở hộp đêm, mời cả đám tham gia.
“Niệm Niệm, có chuyện tốt gì xảy ra vậy?”
“Cố Niệm, dieendaanleequuydoon – V.O, sinh ý thịnh vượng à!”
“Niệm Niệm, khi nào rảnh, mọi người ra nước ngoài chơi đi.”
…
Nhưng người khác, vẫn trước sau như một, không biết điều.
Phương diện này, cũng chỉ có Đỗ Thiên Mỹ biết nguyên nhân thật sự cô đãi tiệc.
“Không nghĩ tới, cậu lại là người kết hôn sớm nhất trong đám chúng ta.” Rượu qua ba vòng, Thịnh Thiên Kim và Đỗ Thiên Mỹ tựa vào ban công phòng trên, cầm ly rượu trong tay, nhìn bóng đêm bên ngoài, Đỗ Thiên Mỹ say lờ đờ, mông lung nói.
Thịnh Thiên Kim cười cười, nhấp ngụm rượu, không nói gì.
Nhìn bộ dạng của cô, hẳn là cũng hơi say.
“Vậy chuyện lúc trước cậu nói…” Đỗ Thiên Mỹ dựa lên lan can, xoay người, mặt quay về phía Thịnh Thiên Kim, vô thức quơ quơ ly rượu trong tay: “Chuyện phiền phức kia, giải quyết chưa?”
Phản ứng của Thịnh Thiên Kim hơi chậm chạp, cách một lúc lâu, mới lắc đầu.
“Vậy bây giờ cậu tính sao?” Đỗ Thiên Mỹ ợ hơi rượu.
Thịnh Thiên Kim dụi dụi mắt: “Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên…”
“Ha ha ha ha…” Đỗ Thiên Mỹ nở nụ cười.
Đúng lúc này, điện thoại Thịnh Thiên Kim vang lên.
Cô lắc lắc đầu, đi lắc lư tới trước ghế, vươn tay lấy điện thoại từ trong túi ra.
Trên màn hình, hai chữ “ông xã”, vô cùng chói mắt.
Ông xã?
Ông xã của ai?
Từ lúc nào cô lại có số của người này?
Thịnh Thiên Kim gõ gõ cái đầu hơi đặc sệt, nhấn phím nghe.
“Alo?” Thịnh Thiên Kim mở miệng trước.
Người đầu kia điện thoại, không nói chuyện ngay lập tức.
“Alo? Ai vậy?” Thịnh Thiên Kim muốn cúp điện thoại.
“Em uống rượu à?” Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.
Thịnh Thiên Kim chớp chớp mắt, đầu hơi kẹt, mới kịp phản ứng: “Là anh à.”