Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây

Chương 91: Mèo say họa phong thanh kỳ (*)

Tác giả: Ăn Quái Thú
Chọn tập

Chương tặng bạn hatrang221

Edit: V.O

(*)Họa phong thanh kỳ: hiện được dùng nhiều trên Internet, Microblogging và các diễn đàn, có ý tứ chỉ kỳ hoa, kỳ dị. Ý gốc là thanh tú, mới mẻ độc đáo, có thể dùng để hình dung một người, cũng có thể dùng để hình dung một việc.

Nói xong, cô lại cầm điện thoại qua, nhìn chằm chằm tên trên màn hình, nhìn nhìn: “Sao anh lại biến thành ông xã vậy? Anh sửa tên lúc nào…em nói cho anh biết, tên mỗi người, đều đặc biệt, bên trong chứa kỳ vọng tốt đẹp của cha mẹ chúng ta, không thể tùy tiện sửa…a, không đúng, tên em là sự kỳ vọng của ông nội với em…”

Đầu kia điện thoại, sắc mặt vốn ủ dột của Bạch Thận Ngôn, nhờ những lời nói nhảm đầu kia điện thoại, mày từ từ giãn ra. Nếu cẩn thận nhìn, sẽ còn phát hiện giọng nói của y cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

“Ừm? Ông nội kỳ vọng em cái gì?”

Bạch Thận Ngôn vừa nói, vừa ra hiệu trợ lý định vị vị trí điện thoại của Thịnh Thiên Kim.

Từ sau khi biết những việc bẩn thỉu của nhà họ Thịnh, y lại lo lắng có một ngày, người nhà họ Thịnh sẽ tìm đến. Cho nên, thừa dịp Thiên Kim ngủ, nhờ người cài định vị vào điện thoại cô.

Cho dù cô đi đâu, y cũng có thể tìm được cô.

Lúc cấp dưới trả điện thoại lại, y vô tình lục xem điện thoại cô, phát hiện cô lưu tên y trong danh bạ là “Bạch khó chịu”.

Y chỉ yên lặng một giây, rồi quyết định đổi tên giúp cô.

Cho nên, mới có “ông xã” như bây giờ.

“…ông nội kỳ vọng, vui vui vẻ vẻ, mãi mãi sống như tiểu công chúa…”

Giờ phút này, Thịnh Thiên Kim đã say đến mức trực tiếp ôm ghế dựa, ngồi dưới đất. Bên cạnh, tuy Đỗ Thiên Mỹ còn đứng dựa vào lan can, nhưng, ánh mắt mê man, không biết suy nghĩ sớm đã bay đi đâu.

Mà trong phòng, cũng là một đống ma men.

Tuy Bạch Thận Ngôn chưa tới, nhưng y từng thấy bộ dạng đám Thịnh Thiên Kim tụ tập, cũng từng thấy bộ dạng Thịnh Thiên Kim uống say…

Hơn nữa, lần anh từng trải qua đó…

Chuyện trước kia, y không quản được, nhưng bây giờ, y không muốn nhìn thấy Thịnh Thiên Kim say rượu, sau đó ôm đàn ông la to “người đẹp”, đòi hôn.

“Chạy nhanh lên!” Y nói tài xế.

Sau đó, y lại dặn Thịnh Thiên Kim uống chút gì đó giải rượu, ngoan ngoãn ở đó chờ y tới, hơn nữa trên đường, vẫn giữ cuộc gọi.

Thịnh Thiên Kim “ừm ừm” đồng ý, vừa mới gật đầu xong, dieendaanleequuydoon – V.O, đã “bộp” một tiếng, ngắt cuộc gọi của Bạch Thận Ngôn.

“Tít tít…”

Bạch Thận Ngôn nhìn màn hình tối đen, trong lòng hơi buồn phiền.

Lúc sáng đến công ty, Thịnh Thiên Kim nói muốn đi tìm bạn bè tụ tập.

Y dặn cô về sớm một chút.

Thịnh Thiên Kim một miệng đồng ý.

Kết quả mới quay người, đã “quấn lấy” người.

Bây giờ, vừa đồng ý giữ cuộc gọi, đảo mắt đã cúp rồi.

Cô nàng lừa đảo thích nói dối này, y không nên tin tưởng cô.

Bây giờ, chỉ hy vọng cô có thể yên phận một chút trước khi y đến.

Thịnh Thiên Kim thật sự đủ yên phận.

Bạch Thận Ngôn kêu cô uống thứ gì đó giải rượu.

Cô lại đổ tất cả đồ trong túi ra, phát hiện không có.

“Thiên Mỹ…”

Cô hỏi Đỗ Thiên Mỹ.

Con mèo say Đỗ Thiên Mỹ, chỉ chỉ ngoài cửa, ý nói cô đi tìm người phục vụ.

Thịnh Thiên Kim tin thật. Lắc la lắc lư, bước trên đôi giày như cà kheo, đi ra cửa.

Vừa ra khỏi phòng, âm nhạc bên ngoài chấn động.

So với bên ngoài ngợp trong vàng son, đám mèo say trong phòng kia, quả thật chính là họa phong thanh kỳ.

“Giải rượu, giải rượu…”

Thịnh Thiên Kim ấn ấn đầu sắp nổ tung, trong lòng vẫn biết phải đi tìm người phục vụ.

Người phục vụ, đồng phục màu trắng…

“Thịnh Thiên Kim?”

Lúc cô xuyên qua đám người, sắp đi đến trước mặt người phục vụ, đột nhiên có một bàn tay bên cạnh vươn đến, nắm lấy tay cô.

Chương tặng bạn hatrang221

Edit: V.O

(*)Họa phong thanh kỳ: hiện được dùng nhiều trên Internet, Microblogging và các diễn đàn, có ý tứ chỉ kỳ hoa, kỳ dị. Ý gốc là thanh tú, mới mẻ độc đáo, có thể dùng để hình dung một người, cũng có thể dùng để hình dung một việc.

Nói xong, cô lại cầm điện thoại qua, nhìn chằm chằm tên trên màn hình, nhìn nhìn: “Sao anh lại biến thành ông xã vậy? Anh sửa tên lúc nào…em nói cho anh biết, tên mỗi người, đều đặc biệt, bên trong chứa kỳ vọng tốt đẹp của cha mẹ chúng ta, không thể tùy tiện sửa…a, không đúng, tên em là sự kỳ vọng của ông nội với em…”

Đầu kia điện thoại, sắc mặt vốn ủ dột của Bạch Thận Ngôn, nhờ những lời nói nhảm đầu kia điện thoại, mày từ từ giãn ra. Nếu cẩn thận nhìn, sẽ còn phát hiện giọng nói của y cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

“Ừm? Ông nội kỳ vọng em cái gì?”

Bạch Thận Ngôn vừa nói, vừa ra hiệu trợ lý định vị vị trí điện thoại của Thịnh Thiên Kim.

Từ sau khi biết những việc bẩn thỉu của nhà họ Thịnh, y lại lo lắng có một ngày, người nhà họ Thịnh sẽ tìm đến. Cho nên, thừa dịp Thiên Kim ngủ, nhờ người cài định vị vào điện thoại cô.

Cho dù cô đi đâu, y cũng có thể tìm được cô.

Lúc cấp dưới trả điện thoại lại, y vô tình lục xem điện thoại cô, phát hiện cô lưu tên y trong danh bạ là “Bạch khó chịu”.

Y chỉ yên lặng một giây, rồi quyết định đổi tên giúp cô.

Cho nên, mới có “ông xã” như bây giờ.

“…ông nội kỳ vọng, vui vui vẻ vẻ, mãi mãi sống như tiểu công chúa…”

Giờ phút này, Thịnh Thiên Kim đã say đến mức trực tiếp ôm ghế dựa, ngồi dưới đất. Bên cạnh, tuy Đỗ Thiên Mỹ còn đứng dựa vào lan can, nhưng, ánh mắt mê man, không biết suy nghĩ sớm đã bay đi đâu.

Mà trong phòng, cũng là một đống ma men.

Tuy Bạch Thận Ngôn chưa tới, nhưng y từng thấy bộ dạng đám Thịnh Thiên Kim tụ tập, cũng từng thấy bộ dạng Thịnh Thiên Kim uống say…

Hơn nữa, lần anh từng trải qua đó…

Chuyện trước kia, y không quản được, nhưng bây giờ, y không muốn nhìn thấy Thịnh Thiên Kim say rượu, sau đó ôm đàn ông la to “người đẹp”, đòi hôn.

“Chạy nhanh lên!” Y nói tài xế.

Sau đó, y lại dặn Thịnh Thiên Kim uống chút gì đó giải rượu, ngoan ngoãn ở đó chờ y tới, hơn nữa trên đường, vẫn giữ cuộc gọi.

Thịnh Thiên Kim “ừm ừm” đồng ý, vừa mới gật đầu xong, dieendaanleequuydoon – V.O, đã “bộp” một tiếng, ngắt cuộc gọi của Bạch Thận Ngôn.

“Tít tít…”

Bạch Thận Ngôn nhìn màn hình tối đen, trong lòng hơi buồn phiền.

Lúc sáng đến công ty, Thịnh Thiên Kim nói muốn đi tìm bạn bè tụ tập.

Y dặn cô về sớm một chút.

Thịnh Thiên Kim một miệng đồng ý.

Kết quả mới quay người, đã “quấn lấy” người.

Bây giờ, vừa đồng ý giữ cuộc gọi, đảo mắt đã cúp rồi.

Cô nàng lừa đảo thích nói dối này, y không nên tin tưởng cô.

Bây giờ, chỉ hy vọng cô có thể yên phận một chút trước khi y đến.

Thịnh Thiên Kim thật sự đủ yên phận.

Bạch Thận Ngôn kêu cô uống thứ gì đó giải rượu.

Cô lại đổ tất cả đồ trong túi ra, phát hiện không có.

“Thiên Mỹ…”

Cô hỏi Đỗ Thiên Mỹ.

Con mèo say Đỗ Thiên Mỹ, chỉ chỉ ngoài cửa, ý nói cô đi tìm người phục vụ.

Thịnh Thiên Kim tin thật. Lắc la lắc lư, bước trên đôi giày như cà kheo, đi ra cửa.

Vừa ra khỏi phòng, âm nhạc bên ngoài chấn động.

So với bên ngoài ngợp trong vàng son, đám mèo say trong phòng kia, quả thật chính là họa phong thanh kỳ.

“Giải rượu, giải rượu…”

Thịnh Thiên Kim ấn ấn đầu sắp nổ tung, trong lòng vẫn biết phải đi tìm người phục vụ.

Người phục vụ, đồng phục màu trắng…

“Thịnh Thiên Kim?”

Lúc cô xuyên qua đám người, sắp đi đến trước mặt người phục vụ, đột nhiên có một bàn tay bên cạnh vươn đến, nắm lấy tay cô.

Chọn tập
Bình luận
× sticky