Edit: V.O
“Bỏ ra!”
Cho đến khi Bạch Thận Ngôn lặp lại, Thịnh Thiên Kim mới hốt ha hốt hoảng bỏ y ra.
Nhưng sau khi bỏ ra, cô lại muốn đẩy y ra.
“Đừng nhúc nhích!”
Đúng lúc này, trong bóng tối, Bạch Thận Ngôn đè lại vai cô.
Chỗ bị y đè, hình như hơi nóng, khiến cả người cô giật mình chấn động.
“Hô, hô, hô…” (tiếng thở)
Giữa bọn họ, lại yên tĩnh lại.
Nhưng, không biết có phải ảo giác của Thịnh Thiên Kim không, cô cảm thấy hơi thở của Bạch Thận Ngôn lại nặng nề.
…
Bạch Thận Ngôn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Y không nghĩ tới, cô gái này lại khơi dậy lửa trong thân thể y.
Không, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Y cắn răng, cảnh cáo chính mình.
“Tôi…anh, có thể ngồi dậy không?”
Lúc này, trong bóng tối, giọng nói yếu ớt của Thịnh Thiên Kim vang lên.
Cô rất khi ít nói với giọng điệu như vậy, nhưng lúc này, cô cảm thấy mình sắp hỏng mất, bị hoàn cảnh trước mắt, khiến cho sắp hỏng mất, càng là có người ở trên thân.
Bởi vì ở dưới chăn, không gian cực kỳ nhỏ hẹp, thân thể của hai người không thể không kề sát, ngay cả hơi thở cũng quấn quanh với nhau.
Toàn thân cô cứng ngắc, trái tim lại đập nhanh.
“Hô…”
Bạch Thận Ngôn thở dốc, mới nói: “Chân cô, chặn áo của tôi rồi.”
“Ơ? Tôi…”
Thịnh Thiên Kim vừa nghe, muốn di chuyển.
Nhưng, cô mới vừa động, hơi thở của Bạch Thận Ngôn lại nặng thêm.
“Ai cho cô cử động!” Bạch Thận Ngôn hung dữ nói.
“Tôi…”
Thịnh Thiên Kim muốn giải thích.
Nhưng đúng lúc này, hình như cô cảm nhận được gì đó.
“Anh…”
Đột nhiên cô vươn tay che miệng, dieendaanleequuydoon – V.O, mở to hai mắt nhìn trong bóng tối.
Không, không phải chứ…Bạch Thận Ngôn anh ta, anh ta…
Bạch Thận Ngôn hít một hơi thật sâu, ép xao động trong thân thể, sau đó đột nhiên kề miệng đến bên tai cô, khàn khàn nói: “Cô lại cử động, tôi cũng không dám đảm bảo kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì!”
“Anh, tên cầm…”
Thú…
Bạch Thận Ngôn cắn, cắn, lỗ tai của cô…
Mắt Thịnh Thiên Kim, đột nhiên trợn to.
Giờ phút này, trong đầu cô như có pháo hoa bắn ra, choáng váng, kỳ diệu lại mộng ảo.
“Đã nói đừng động đậy rồi!”
Bạch Thận Ngôn vừa nói, vừa kéo áo ngủ dưới người cô ra.
…
“A…”
Ánh sáng bất thình lình hiện ra, cơn đau ập vào mắt Thịnh Thiên Kim. Khóe mắt cô, có chút dịch thể chảy ra.
Bạch Thận Ngôn đang muốn ngồi dậy, lại bị cảnh trước mắt hấp dẫn.
Có lẽ là ngột ngạt trong chăn quá lâu. Lúc này, hai má Thịnh Thiên Kim ửng hồng, mắt ứa lệ, trông điềm đạm đáng yêu, giống như vừa bị người chà đạp, khiến cho người ta kích động muốn ôm cô vào lòng, hung hăng âu yếm một trận.
“Anh, anh nhìn gì vậy?”
Thịnh Thiên Kim dần thích ứng với ánh sáng trước mắt, nhìn Bạch Thận Ngôn.
Trong giây phút cô mở miệng, mắt Bạch Thận Ngôn, hơi lóe lên.
Y thu lại sự rung động vừa rồi, đổi thành bộ mặt vô cảm, ngồi dậy khỏi người Thịnh Thiên Kim.
“Anh…tên khốn kiếp Bạch Thận Ngôn này!”
Thịnh Thiên Kim hét lên một tiếng, ôm chăn quay đầu.
Bạch Thận Ngôn cúi nhìn cô, sau đó mặt vô cảm quấn bộ ngực sắp lỏa lồ ra vào lại trong áo ngủ.
“Cô làm loạn đủ chưa?” Bạch Thận Ngôn nhìn cô, lạnh lùng nói.
“Cái gì? Tôi đâu có?”
Thịnh Thiên Kim quay đầu, trừng y: “Rõ ràng là anh! Vừa rồi, vì sao anh lại cắn tai tôi? Còn, còn…”
Còn, còn nổi lên phản ứng!
Ông trời ơi!
Câu nói kế tiếp, cô thật sự không nói nên lời.
Cho nên, cứ nhăn mũi, ánh mắt nhìn y giống như lên án.
Edit: V.O
“Bỏ ra!”
Cho đến khi Bạch Thận Ngôn lặp lại, Thịnh Thiên Kim mới hốt ha hốt hoảng bỏ y ra.
Nhưng sau khi bỏ ra, cô lại muốn đẩy y ra.
“Đừng nhúc nhích!”
Đúng lúc này, trong bóng tối, Bạch Thận Ngôn đè lại vai cô.
Chỗ bị y đè, hình như hơi nóng, khiến cả người cô giật mình chấn động.
“Hô, hô, hô…” (tiếng thở)
Giữa bọn họ, lại yên tĩnh lại.
Nhưng, không biết có phải ảo giác của Thịnh Thiên Kim không, cô cảm thấy hơi thở của Bạch Thận Ngôn lại nặng nề.
…
Bạch Thận Ngôn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Y không nghĩ tới, cô gái này lại khơi dậy lửa trong thân thể y.
Không, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Y cắn răng, cảnh cáo chính mình.
“Tôi…anh, có thể ngồi dậy không?”
Lúc này, trong bóng tối, giọng nói yếu ớt của Thịnh Thiên Kim vang lên.
Cô rất khi ít nói với giọng điệu như vậy, nhưng lúc này, cô cảm thấy mình sắp hỏng mất, bị hoàn cảnh trước mắt, khiến cho sắp hỏng mất, càng là có người ở trên thân.
Bởi vì ở dưới chăn, không gian cực kỳ nhỏ hẹp, thân thể của hai người không thể không kề sát, ngay cả hơi thở cũng quấn quanh với nhau.
Toàn thân cô cứng ngắc, trái tim lại đập nhanh.
“Hô…”
Bạch Thận Ngôn thở dốc, mới nói: “Chân cô, chặn áo của tôi rồi.”
“Ơ? Tôi…”
Thịnh Thiên Kim vừa nghe, muốn di chuyển.
Nhưng, cô mới vừa động, hơi thở của Bạch Thận Ngôn lại nặng thêm.
“Ai cho cô cử động!” Bạch Thận Ngôn hung dữ nói.
“Tôi…”
Thịnh Thiên Kim muốn giải thích.
Nhưng đúng lúc này, hình như cô cảm nhận được gì đó.
“Anh…”
Đột nhiên cô vươn tay che miệng, dieendaanleequuydoon – V.O, mở to hai mắt nhìn trong bóng tối.
Không, không phải chứ…Bạch Thận Ngôn anh ta, anh ta…
Bạch Thận Ngôn hít một hơi thật sâu, ép xao động trong thân thể, sau đó đột nhiên kề miệng đến bên tai cô, khàn khàn nói: “Cô lại cử động, tôi cũng không dám đảm bảo kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì!”
“Anh, tên cầm…”
Thú…
Bạch Thận Ngôn cắn, cắn, lỗ tai của cô…
Mắt Thịnh Thiên Kim, đột nhiên trợn to.
Giờ phút này, trong đầu cô như có pháo hoa bắn ra, choáng váng, kỳ diệu lại mộng ảo.
“Đã nói đừng động đậy rồi!”
Bạch Thận Ngôn vừa nói, vừa kéo áo ngủ dưới người cô ra.
…
“A…”
Ánh sáng bất thình lình hiện ra, cơn đau ập vào mắt Thịnh Thiên Kim. Khóe mắt cô, có chút dịch thể chảy ra.
Bạch Thận Ngôn đang muốn ngồi dậy, lại bị cảnh trước mắt hấp dẫn.
Có lẽ là ngột ngạt trong chăn quá lâu. Lúc này, hai má Thịnh Thiên Kim ửng hồng, mắt ứa lệ, trông điềm đạm đáng yêu, giống như vừa bị người chà đạp, khiến cho người ta kích động muốn ôm cô vào lòng, hung hăng âu yếm một trận.
“Anh, anh nhìn gì vậy?”
Thịnh Thiên Kim dần thích ứng với ánh sáng trước mắt, nhìn Bạch Thận Ngôn.
Trong giây phút cô mở miệng, mắt Bạch Thận Ngôn, hơi lóe lên.
Y thu lại sự rung động vừa rồi, đổi thành bộ mặt vô cảm, ngồi dậy khỏi người Thịnh Thiên Kim.
“Anh…tên khốn kiếp Bạch Thận Ngôn này!”
Thịnh Thiên Kim hét lên một tiếng, ôm chăn quay đầu.
Bạch Thận Ngôn cúi nhìn cô, sau đó mặt vô cảm quấn bộ ngực sắp lỏa lồ ra vào lại trong áo ngủ.
“Cô làm loạn đủ chưa?” Bạch Thận Ngôn nhìn cô, lạnh lùng nói.
“Cái gì? Tôi đâu có?”
Thịnh Thiên Kim quay đầu, trừng y: “Rõ ràng là anh! Vừa rồi, vì sao anh lại cắn tai tôi? Còn, còn…”
Còn, còn nổi lên phản ứng!
Ông trời ơi!
Câu nói kế tiếp, cô thật sự không nói nên lời.
Cho nên, cứ nhăn mũi, ánh mắt nhìn y giống như lên án.