Edit: V.O
Bạch Thận Ngôn nhìn theo Thịnh Thiên Kim đi vào nhà lầu nhỏ.
“Bạch gia, hạng mục ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, chỉ sợ cần anh tự mình đi một chuyến…” Lúc này, trợ lý quay đầu, dè dặt cẩn thận nói.
Bạch Thận Ngôn nghe vậy, cau mày.
Y thu tầm mắt lại.
Dưới ánh nhìn chăm chú của y, trợ lý không nhịn được rùng mình. Sau đó, chỉ nghe y nói với giọng lạnh lùng: “Đến sân bay.”
“Vâng.”
Trợ lý lén xoa xoa mồ hôi trên trán.
Trước khi đi, Bạch Thận Ngôn sắp xếp người chú ý hướng đi của Thịnh Thiên Kim.
…
Bên nhà lầu nhỏ, Thịnh Thiên Kim cũng không biết Bạch Thận Ngôn đã đi.
Sau khi trở lại nhà lầu nhỏ, cô ngã thật mạnh lên giường.
Bây giờ thể xác và tinh thần mỏi mệt, vô cùng buồn ngủ.
Nhưng, nằm trên giường hai tiếng, cũng không thể nào ngủ được.
“A a a a a…”
Cô gãi đầu, ngồi dậy trên giường.
Cảm thấy mình sắp điên rồi!
Sau đó, cả ngày đó, cô đều hoảng hoảng hốt hốt như thế này, có đôi khi thần kinh quá độ.
Lúc tối, điện thoại cô vang lên, là Đỗ Thiên Mỹ gọi tới.
Đỗ Thiên Mỹ ấp a ấp úng nhận lỗi với cô, nói là người đã tìm trước đó tạm thời bị đổi. Cho nên, cô ấy nghĩ “nước phù sa không chảy ruộng ngoài”, dứt khoát để “chuyện tốt” này lại cho Thịnh Thiên Kim.
“Chuyện tốt cái bùn đen á! Đỗ Thiên Mỹ! Mình muốn giết cậu!” Thịnh Thiên Kim mắng một trận vào điện thoại.
Cô lấy những lời mắng chửi cô từng nghe được từ trước đến nay, rống hết lên với Đỗ Thiên Mỹ.
Cuối cùng, lúc cô mắng sắp hết hơi, Đỗ Thiên Mỹ đối diện đột nhiên nói một câu: “Chẳng lẽ, tối qua cậu không sướng?”
“Sướng cái bùn đen! A a a a a…”
Chờ Thịnh Thiên Kim thẹn quá hóa giận mắng xong, dieeendaanleequuydoon – V.O, mới phát hiện người đối diện đã sớm cúp điện thoại.
“Đỗ Thiên Mỹ! Cậu đừng để mình bắt được cậu! Nếu mình bắt được cậu, cậu nhất định phải chết!” Thịnh Thiên Kim nghiến răng nghiến lợi, nói.
Sau khi nói xong, cô giống như một quả bóng bị đâm nổ, ngã ập xuống giường.
Thật ra, cô cũng không thật sự giận Đỗ Thiên Mỹ, cô chỉ muốn tìm một người để phát tiết một chút.
Bạch Thận Ngôn, cô không dám loạn phát hỏa với y.
Vậy cũng chỉ có thể là Đỗ Thiên Mỹ.
Chẳng qua…
Cô nhìn trần nhà, cắn ngón tay, từ từ hồi tưởng.
Không nghĩ tới Bạch Thận Ngôn không chỉ có cơ thể đẹp, công cụ cũng thật tốt, ban đầu kỹ thuật toàn dựa vào bản năng, đến cuối cùng nước chảy thành sông, đa dạng nhiều lần…
“Phi phi phi!” Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì! Lại đang YY Bạch Thận Ngôn?
Mặt Thịnh Thiên Kim nghiêm túc.
“Chẳng qua, ngoại trừ mệt mỏi một chút, thật sự vẫn là một bạn giường không tệ…”
Rất nhanh, mặt Thịnh Thiên Kim lộ vẻ háo sắc.
…
Một lúc sau, đột nhiên cô xoay người đứng dậy.
Không đúng!
Cô cầm điện thoại lên.
Lúc Bạch Thận Ngôn đưa cô trở về, không phải nói sẽ phụ trách với cô à?
Sao mới qua buổi trưa, anh ta cũng không liên lạc lại với cô?
“Hắt xì…”
Đúng lúc này, trên máy bay bay qua bờ kia đại dương, Bạch Thận Ngôn hắt hơi một cái.
“Bạch gia, cần tôi lấy cái chăn cho anh không?” Trợ lý ngồi phía trước quan tâm hỏi.
Bạch Thận Ngôn sờ sờ mũi, lắc đầu.
Y buông tài liệu trong tay, có chút xem không vào.
Cả đường, trong đầu y, đều là mặt Thịnh Thiên Kim.
Còn có bộ dạng trên giường đêm qua của Thịnh Thiên Kim; lại có, bộ dạng liều lĩnh khi vừa mới gặp cô.
Nghĩ đến đây, y giật mình.
“Nhờ cậu ta tìm người tra lai lịch của Thịnh tiểu thư.” Bạch Thận Ngôn nói.