Edit: V.O
“Xoạt…”
Lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Theo sau đó, xe lập tức dừng lại, vọt vào khu xanh hóa bên cạnh.
“Khụ khụ…nhanh bỏ tay, là tôi…khụ khụ…”
“Tài xế” liên tục duỗi chân.
Nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Thận Ngôn nhướng mày.
Y vươn tay, trực tiếp gỡ mũ trên đầu “tài xế”, sau đó lộ ra mặt Thịnh Thiên Kim.
Sắc mặt Bạch Thận Ngôn trầm xuống, nới lỏng cô ra.
“Xuống xe.” Giọng y lạnh lùng, nói.
“Khụ khụ khụ…”
Thịnh Thiên Kim che cổ, bị Bạch Thận Ngôn kéo ra khỏi ghế lái.
“Anh nhẹ chút…”
Cô ngồi ở ven đường.
Bạch Thận Ngôn sải bước tới chỗ tay lái, lấy cây cối mắc vào trong xe ra, lái xe ngừng ở ven đường.
May mắn bây giờ là lúc ăn cơm, bên này ít người, không đụng vào ai.
…
Sau khi Bạch Thận Ngôn ngừng xe xong, đi nhanh đến chỗ Thịnh Thiên Kim.
Y trực tiếp vươn tay, túm Thịnh Thiên Kim từ dưới đất đứng dậy.
Tay y, giống như kìm sắt, ghìm cô rất đau.
“Này? Bạch Thận Ngôn anh thả tôi ra…anh nhanh thả tôi ra…” Thịnh Thiên Kim kêu.
Nhưng, Bạch Thận Ngôn hoàn toàn không để ý tới cô, trực tiếp kéo cô đến phía sau bóng cây ở bờ sông, lúc này mới bỏ cô ra.
“Cô hỏi tôi làm gì? Tôi còn muốn hỏi cô đó! Cô đóng giả thành tài xế của tôi, rốt cuộc muốn làm gì?” Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm cô, nói.
Thịnh Thiên Kim xoa xoa cổ tay bị y cầm đau, dieendaanleequuydoon – V.O, u oán nói: “Ai bảo anh không nghe tôi giải thích? Tôi chỉ muốn anh cho tôi chút thời gian, nghe tôi giải thích mà thôi. Không nghĩ tới anh ra tay nặng như vậy…”
“Giải thích? Giữa chúng ta, còn gì để giải thích nữa hả?” Bạch Thận Ngôn nói xong, lại hỏi: “Sao cô ăn mặc như vậy? Tài xế của tôi đâu?”
Nghĩ đến đây, lòng anh lại tuôn ra một đám lửa.
“À, chuyện này…”
Thịnh Thiên Kim xấu hổ nâng tay, gãi gãi cằm.
Thực tế, vì “bắt cóc” Bạch Thận Ngôn, cô dùng cây gậy điện đánh ngã tài xế. Sau đó, nhân cơ hội cởi quần áo của anh ta, lấy chìa khóa xe.
…
Nhìn thấy bộ dạng này của Thịnh Thiên Kim, sao Bạch Thận Ngôn có thể không đoán ra được?
Y nhíu nhíu mày.
Không biết vì sao, mỗi lần gặp Thịnh Thiên Kim, sự tự chủ mà y vẫn lấy làm tự hào, cũng sẽ hóa thành hư ảo trong nháy mắt.
“Tôi không cố ý.” Thịnh Thiên Kim chắp tay trước ngực, để dưới cằm, đáng thương nói.
Bạch Thận Ngôn lườm cô.
Cuối cùng, anh vẫn lạnh mặt, lấy điện thoại ra, gọi cho tài xế. Sau khi biết được tài xế không sao, y nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại cho tài xế nghỉ phép ba ngày, thời gian nghỉ phép, gấp ba tiền lương.
Làm xong việc này, tâm tình của y hơi ổn định lại.
“Cám ơn anh.” Thịnh Thiên Kim nói.
Bạch Thận Ngôn không nói chuyện, chỉ căng mặt, nhìn Thịnh Thiên Kim đứng ở trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.
“Cô còn muốn giải thích chuyện gì?” Một lát sau, y nói.
Từ sau khi “Cố Niệm” biến mất, y nghĩ tới vài cảnh tượng hai người gặp lại. Nhưng chưa từng nghĩ tới, cô sẽ biến thành “Thịnh Thiên Kim”, có quan hệ với Lục Du Sinh.
“Tôi…”
Thịnh Thiên Kim gẩy gẩy bộ đồng phục không hợp thân, nói: “Tôi muốn nói một tiếng thật xin lỗi với anh. Về chuyện tối hôm đó, tôi vô cùng có lỗi. Bởi vì, nhà tôi…”
“Được rồi, tôi không muốn nghe cô nói những chuyện này.”
Bạch Thận Ngôn vẫy tay ngắt lời cô, nói: “Cô chỉ cần thành thật trả lời tôi mấy vấn đề là được rồi.”
Thịnh Thiên Kim vội vàng gật gật đầu.
Bạch Thận Ngôn hít vào một hơi, nói: “Có phải cô từng khoe khoang khoác lác trước mặt bạn bè, nói nhất định sẽ theo đuổi được tôi?”