Edit: V.O
“Đến, cạn một ly trước!”
Lúc này, Thịnh Thiên Kim nhấc nước trái cây lên, nói với Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn không hề nghi ngờ, cụng ly với Thịnh Thiên Kim.
Thịnh Thiên Kim hơi cúi đầu, uống hết nước trái cây trong ly, nhưng tầm mắt vẫn nhìn Bạch Thận Ngôn.
Lúc cô nhìn thấy Bạch Thận Ngôn không hề nghi ngờ, uống một ngụm rượu vang, sau đó tảng đá treo trong lòng mới hạ xuống. Nhưng, không biết có phải quá căng thẳng không, lúc thả lỏng, lòng cô lại dâng lên chua xót.
Cô cúi đầu, gửi tin nhắn cho Đỗ Thiên Mỹ, hỏi bên cô ấy chuẩn bị thế nào rồi?
Rất nhanh Đỗ Thiên Mỹ đã trả lời cô, tất cả OK.
Chờ Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, phát hiện Bạch Thận Ngôn đang nhìn cô.
Lòng cô hồi hộp, không biết có phải có tật giật mình không.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Thịnh Thiên Kim hỏi.
“Tôi chỉ cảm thấy, đêm nay cô có chút là lạ.” Bạch Thận Ngôn nói xong, cũng không nhận ra những lời này ảnh hưởng Thịnh Thiên Kim thế nào, mà chỉ cầm lấy ly rượu bên cạnh, lại uống một ngụm.
“Vậy, vậy sao? Ha ha!”
Thịnh Thiên Kim giơ tay lên gãi gãi đầu, che che giấu giấu.
“Tôi rất ghét tiếp xúc với phụ nữ.”
Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Thận Ngôn mở miệng.
“Hả?”
Thịnh Thiên Kim ngạc nhiên nhìn y, không biết vì sao y lại nói lời này.
“Năm tôi 10 tuổi, đã xảy ra một chuyện, tôi đã bị dì nhỏ bắt cóc.” Bạch Thận Ngôn không quan tâm đến sự nghi ngờ của cô, tiếp tục nói.
“Cái gì?”
Lần này, Thịnh Thiên Kim khiếp sợ.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại, vụ án trẻ con hào môn bị bắt cóc, cũng không phải số ít. Ngay cả khi cô còn nhỏ, cũng từng gặp bọn buôn người.
Sau khi Bạch Thận Ngôn nói xong, lặng im một lát.
Lúc Thịnh Thiên Kim không nghe thấy tiếng gì, ngẩng đầu nhìn, phát hiện trong mắt y có nhiều điểm men say.
Thuốc này của Thiên Mỹ, cũng quá mạnh.
“Trước khi chuyện xảy ra, dì nhỏ đối xử với tôi rất tốt.”
Ngay lúc cô đang cảm thán, dieendaanleequuydoon – V.O, giọng Bạch Thận Ngôn lại vang lên: “Thường xuyên chơi với tôi, mua quà cho tôi…”
Không nghĩ tới Bạch Thận Ngôn lúc nhỏ, cũng giống những đứa trẻ bình thường khác, thích chơi đồ chơi?
“Sau khi ba qua đời, dì nhỏ biến mất suốt cả một năm.”
Ba? Chắc là chỉ ba ruột của Bạch Thận Ngôn.
“Một năm sau, dì nhỏ lại xuất hiện, nhưng dì lại thay đổi…tuy dì vẫn cười với tôi, nhưng nụ cười đó, lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi…”
Xảy ra chuyện gì liên quan đến dì nhỏ? Sao Bạch Thận Ngôn lại nói với cô về chuyện lúc nhỏ. Xem ra, y đã thật sự say.
“Có một lần, tôi vô ý nhìn thấy dì nhỏ cãi nhau với mẹ tôi…tôi đã bị dọa sợ…”
Không biết khi nào thì dược hiệu phát tác? Cô có cần thông báo cho Thiên Mỹ đến không?
Bị dọa?
Bạch Thận Ngôn cũng có lúc bị dọa?
Xem ra Bạch Thận Ngôn không “mặt than” ngay từ nhỏ.
“Dì nhỏ lại mất tích…” Bạch Thận Ngôn tiếp tục nói: “Lúc dì xuất hiện lại, là trước cổng trường. Dì đứng trước cổng trường chờ tôi, nói tôi đi với dì đến một chỗ…lúc đó dì rất bình thường, giống như trở lại là dì nhỏ trước kia…tôi không hề nghi ngờ, cứ đi theo dì…không nghĩ tới…”
Nghe nghe, Thịnh Thiên Kim bị câu chuyện của y hấp dẫn.
Không nghĩ tới cái gì? Anh nhanh nói đi.
Bạch Thận Ngôn vô thức uống một ngụm rượu.
“Đừng uống nữa.”
Thịnh Thiên Kim sợ uống nhiều thứ đó, sẽ xảy ra chuyện, vội vàng vươn tay giành lấy ly rượu.
Bạch Thận Ngôn say, cũng không để ý, tiếp tục nói với cô.