Edit: V.O
Có giấy chuyển nhượng, là Thịnh Cát An có thể nhận được di sản Thịnh Vân Lan để lại.
Chỉ nghĩ đến đây, ông ta đã cực kỳ hưng phấn.
“Đi đi đi! Đi về chúc mừng!” Ông ta ôm eo Hồ Điệp Nhi, nói.
Hồ Điệp Nhi cười duyên, đập lên vai ông một cái, nhìn thoáng qua Thịnh Thiên Kim trên giường, lo lắng nói: “Nếu Thiên Kim tỉnh lại, biết chân tướng, vậy chúng ta…”
“Biết thì thế nào?” Thịnh Cát An không quan tâm: “Anh là ba nó, di sản của ông nội nó, vốn hẳn là cho anh hết! Huống chi, dựa vào bản lĩnh của nó, cho dù biết thì có thể làm gì? Nó cướp được của anh à?”
…
Trong tích tắc cánh cửa bị đóng lại, khóe mắt Thịnh Thiên Kim, chảy xuống một giọt nước mắt.
Đau lòng, có.
Ghét, có.
Hận, cũng có.
Nhưng nhiều nhất, chính là thất vọng và đau khổ.
Cô luôn biết, ba không thích cô.
Nhưng cô thật không ngờ, đối phương sẽ hận cô như thế…
“Lúc trước, nếu không vì để ông già vui, anh cũng sẽ không cưới mẹ nó vào cửa!”
“Còn có trước đó ông già bị tai nạn xe, nói chúng ta tạm thời giấu nó, miễn cho nó bị kích động mà phát bệnh.”
“…anh còn cố tình gọi điện thoại cho nó, muốn nó bị kích động!”
“Sao còn chưa chết?”
“Tốt nhất lần này, chết quách đi thì tốt rồi.”
“Dựa vào bản lĩnh của nó, cho dù biết thì có thể làm gì? Nó cướp được của anh à?”
…
Hết câu này đến câu khác, giống như giết chết tâm, không ngừng vang lên trong đầu cô.
Đột nhiên cô cảm thấy trước kia mình thật ngu ngốc.
Ông ta ghét cô rõ ràng như vậy, dieendaanleequuydoon – V.O, cô cũng không nhận ra, thậm chí còn hy vọng có thể nhận được tình thương của ba.
Bây giờ nghĩ tới, thật là tức cười.
Đúng là tức cười!
Ông nội, sao ông nội lại đi trước con?
Ông nên đợi con với…
Không có nhà họ Thịnh của ông, đây không phải là nhà của con? Mà sau khi ông đi, một người thật lòng yêu thương con trên thế giới này cũng không còn nữa…ông để con lại một mình trên thế giới lạnh như băng này, con phải sống như thế nào?
“Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây! Tình hình của bệnh nhân nguy kịch!”
Dù sao, sẽ không còn ai yêu thương mình…
“Bác sĩ! Cảm xúc của bệnh nhân dao động rất lớn!”
Sẽ không còn ai…yêu thương mình…
“Bệnh nhân!”
Áo khoác trắng lúc ẩn lúc hiện trước mắt.
Đây là ký ức cuối cùng, trước khi cô hôn mê.
Sau đó, cô đã mất đi ý thức.
…
Lúc Thịnh Thiên Kim tỉnh lại, đã là một tháng sau.
Mà lúc này, tất cả mọi chuyện, đều đã bám đầy bụi bặm.
Thịnh Cát An cầm giấy chuyển nhượng cổ quyền có dấu vân tay của Thịnh Thiên Kim, công bố là vào nửa năm trước, Thịnh Thiên Kim biết được ông nội sẽ để lại di sản cho cô, sau đó lo chính mình sống không lâu, cho nên trước ký vào giấy chuyển nhượng. Phía trên có ghi rõ: Nếu ông nội qua đời, di sản để lại cho cô sẽ tự động chuyển nhượng cho ba cô là Thịnh Cát An.
Tuy Thịnh Cát An rất ghét Thịnh Thiên Kim, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng là hình tượng người ba tốt. Hơn nữa, mấy năm nay, ông ta làm mấy hoạt động từ thiện, khiến danh tiếng của ông ta ở Kính Thành rất tốt.
Cho nên, lúc ông ta lấy bản chuyển nhượng này ra…
Cho dù cũng có người có lòng nghi ngờ, nhưng thiên kim hào môn cái gì cũng không biết, cùng một Phó tổng có hình tượng tốt ở trước mặt, bọn họ tự giác chọn người sau.
Chờ Thịnh Thiên Kim xuất viện, Thịnh Cát An đã hoàn toàn nắm công ty trong tay.
Trong lòng cô không cam lòng, muốn lấy lại cổ quyền thuộc về mình. Nhưng mỗi lần đến công ty, Thịnh Cát An đều trốn tránh không gặp cô. Những ông chú trước kia lấy lòng cô, cũng đều coi cô như đàn thú dữ, hoàn toàn không dám tiếp xúc với cô.
Không chỉ có như thế, còn có những bạn bè trước kia vây quanh cô, cũng đều cắt đứt lui tới với cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thịnh Thiên Kim từ đám mây, ngã xuống bụi rậm.