Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Phá Đám

Chương 15

Tác giả: Julie Garwood

Chrystal nói với Kenny rằng nếu gã lái xe xuống phố để gọi điện thoại cho Avery thì họ sẽ được thưởng lớn. Kenny không tin vợ và không muốn làm việc ấy. Avery nghĩ có lẽ vì lỗ mũi của gã chảy máu lại.

Không như Avery, John Paul không quan tâm đến việc thuyết phục họ hợp tác, vì anh biết rất rõ những con người có đầu óc nhỏ nhen hám lợi này rồi. Anh đã ngán cặp vợ chồng cục mịch này. Anh đẩy Kenny vào tường rồi nói với gã rằng nếu gã không làm theo yêu cầu của Avery, anh sẽ hạ sát gã và lột da gã ra. Chỉ đơn giản như thế. Kenny tin anh và Chrystal cũng tin. Ánh mắt của John Paul cho họ thấy anh không phải loại người chỉ dọa suông.

Khi John Paul đi qua, Chrystal nhảy lui. Chị ta va vào máy điện thoại khiến nó rơi khỏi quầy, chị vội vã lượm lên. Tự nhiên chị ta áp máy vào tai để nghe thử có âm thanh gì không, chị gác máy vào giá và nói với Kenny:

– Máy không họat động.

– Em nói đường dây bị chết à? – Kenny hốt hoảng hỏi, vẫn còn thở hồng hộc.

– Tôi vừa nói máy bị hỏng, anh không nghe à?

– Cô ta làm hỏng. — Kenny nói, đưa mắt nhìn Avery. – Chắc cô ta đã phá hỏng sau khi đã nói chuyện với người đàn bà ấy rồi gác máy vào giá. Em thấy cô ta dằn máy thật mạnh, phải không, Chrystal? – Gã nói với Avery. — Cô phải trả tiền sữa chữa máy đấy.

Avery nhấc máy để nghe thử xem Chrystal nói có đúng không. Đường dây đã tắt. Cô nghĩ, nhanh đấy chứ. Chắc chúng đã chuẩn bị sẳn sàng rồi.

John Paul đang đứng nơi cửa đợi cô.

– Avery này.

– Đợi một lát. – Cô đến chỗ bọn nhóc đang nằm trên nền nhà. Hai đứa nằm chèo queo, ngủ ngon lành, nhưng cái thằng Mark có cặp mắt sùm sụp vẫn còn ngồi ngay thẳng, nhìn cô di chuyển với nụ cười ngốc nghếch nở trên khuôn mặt đầy tàn nhang.

– Ai lái xe?

– Hả?

Cô đá vào chân hắn.

– Ai lái xe?

– Tôi.

– Đưa chìa khóa cho tao.

Hắn vẫn cười.

– Tôi không đưa. — Hắn nói nhưng thọc tay vào túi lấy chùm chìa khóa ra trước mắt. Rồi hắn cười khúc khích.

Cô giựt chùm chìa khóa trên tay hắn rồi ném lên mặt quầy. – Chrystal, chị đừng cho bọn nhóc này lên xe. Chị hiểu chưa?

– Tôi không làm bà vú giữ em đâu. Cô tưởng tôi sẽ đứng ở đây canh chừng chúng à?

– Biểu chúng ra ngoài mà ngủ, nhưng đừng đưa chìa khóa cho chúng. – Cô dợm bước, nhưng John Paul đưa tay ra dấu cho cô dừng lại.

– Có khách vào. — Anh nói. Anh nhìn qua cửa sổ, thấy hai người phụ nữ đã già, mặt áo quần leo núi, bước ra khỏi xe Ford. Anh đẩy bàn tay của Avery ra khỏi nắm cửa. – Cô đừng đi với tôi.

– Ồ, tôi đi. — Cô nằng nặc đáp.

– Cô nghe đây. — Anh nói như ra lệnh. – Cô đi về thành phố với hai người đàn bà này, tìm đến trạm cảnh sát. Cứ giữ khẩu súng để phòng trường hợp nguy hiểm.

– Còn anh sẽ đến Coward’s Crossing à?

– Phải. Nếu tôi đến đó nhanh, tôi có thể tìm được chỗ núp tốt để phục kích hắn.

Cô lắc đầu.

– Nếu anh giết hắn, chúng ta sẽ không thể tìm được Carrie và các bà khác.

– Chị đàn bà biết họ ở đâu.

– Chị ta biến mất rồi, chắc anh biết. Tình hình rất nguy hiểm. Vả lại, nếu Monk hay chị ta biết tôi không đi với anh…

– Chắc chúng không biết đâu.

– Anh phải dẫn tôi đi theo.

– Không. Sẽ rất nguy hiểm cho cô, và cô sẽ làm tôi đi chậm lại.

– Vậy thì tôi sẽ đi theo sau anh. Kenny đã cho cả hai chúng ta biết đường đi. Tôi có thể tìm ra Coward’s Crossing. Tôi sẽ lấy xe của bọn nhóc để đi. Thế là rất tiện, John Paul à. — Cô chích ngón tay vào ngực anh. – Anh cần tôi để bắt nó. Bây giờ tránh đường cho tôi đi.

Anh không muốn mất thì giờ để cãi cọ với cô nữa. Anh định sẽ tìm một chỗ nào đấy trên đường đi để thả cô xuống. Một chỗ an toàn. Phải, anh phải làm như thế thôi.

Anh mở cửa và nói nho nhỏ:

– Đứng sát vào tôi. – Anh bước lui để cho hai bà già đi vào quán.

Hai người đàn bà đi qua bọn nhóc và hình như không thấy họ khi đi về phía có phòng vệ sinh, nơi mà Kenny hãnh diện gọi là phòng tắm.

Avery quay lại nhìn Chrystal, bây giờ trông chị ta có vẻ thoải mái hơn chồng nhiều.

– Chị có biết từ đây đi đến Coward’s Crossing mất bao nhiêu thời gian không?

– Quí vị sẽ không đến kịp trước khi trời tối đâu. Nếu gặp trời mưa, đường xá tí tẹo sẽ rất khó đi.

John Paul mở cửa nhưng dừng lại khi nghe Kenny nói lớn.

– Này, khoan đi đã. Các người đừng lấy súng của tôi chứ. Tôi cần có cái để tự vệ, khi ở đây với bà xã.

– Để cho họ lấy, Kenny. — Chrystal nói. – George không có giấy phép dùng súng.

Mắt Kenny đỏ gay.

– Tại sao cô phải to mồm xía vào chuyện này như thế?

– Chắc cô ấy muốn lấy khẩu súng. — Chrystal cãi lại. – Họ lúc nào cũng muốn có thứ ấy.

– Họ là ai?

– Là FBI. – Cô phát âm những chữ cái như thể nói lên điều gì đáng khinh.

– Cái gì? – Kenny hỏi toáng lên. – Em nói cô ấy là FBI à? – Mắt gã trợn tròn kinh ngạc.

Mark rên rỉ.

– Ối trời, chúng ta sẽ bị bắt hết mất.

Tảng lờ không để ý đến thằng say, John Paul đóng cửa ngay trước mặt Avery và hỏi nhỏ:

– Cô là nhân viên FBI à?

– Ờ phải. — Liếc nhìn vẻ mặt của anh, cô cảm thấy lòng thắt lại. Trông anh có vẻ như bị quá xúc phạm đến nỗi cô nghĩ không thể nào tìm ra được lời lẽ chính xác để giải thích cho anh rõ. Cô nghĩ, có lẽ để chuyện này nói sau.

– Trả lời cho tôi biết đi. — Anh nói. – Có phải cô là nhân viên FBI không?

Anh sẽ không nhúc nhích cho đến khi cô trả lời. Cô nuốt nước bọt, rồi nói nhỏ:

– Đại loại như thế.

Bỗng Chrystal, đúng là đồ to mồm, lên tiếng nói:

– Cô ấy nói cô để giấy chứng minh trong xe, nhưng nếu tôi muốn xem, cổ sẽ đi lấy cho tôi xem.

– Tôi đi đây. — Avery nói. Cô dùng hết sức để đẩy John Paul tránh đường cho cô đi ra khỏi cửa.

Anh không nhúc nhích một ly.

– Rồi chúng ta sẽ nói chuyện này sau.

Cô để cho đến khi anh tránh sang một bên mới bước ra trước mặt anh.

Như trẻ con muốn nối theo đuôi, cô thốt lên:

– Không, chúng ta sẽ không nói.

Chiếc SUV phóng ra khỏi quán, chạy vào con đường đất, bốn bánh làm tung lên sỏi đá và bụi mù trời. Anh lái xe chạy về phía sông, lái nhanh như đồ điên.

– Chạy chậm lại. — Cô ra lệnh.

Anh nhả bớt ga trong lúc Avery nhớ lại lời chỉ dẫn đường đi.

– Đáng ra tôi phải hỏi Chrystal cho biết đường đi từ quán đến Coward’s Crossing chừng mấy dặm.

– Chúng ta sẽ leo núi. — Anh nói.

– Tôi sẽ đi theo kịp anh.

– Rồi sẽ thấy. Cho tôi biết chị đàn bà nói gì trên điện thoại?

Cô nhắc lại câu chuyện, rồi nói thêm:

– Tôi yêu cầu nói chuyện với Carrie, nhưng chị ta nói không được.

Anh lắc đầu.

– Cô vẫn tin dì cô còn sống à?

– Phải, tôi tin. Tôi tin chị ta muốn giữ Carrie… thêm một thời gian nữa. – Cô không có cớ gì cụ thể để tin như thế hết. Có lẽ chỉ là niềm khát khao hy vọng trong lòng cô thôi. – Anh có biết điều tôi không hiểu không?

– Điều gì?

– Nếu chúng muốn giết tôi, tại sao chúng gây ra lắm chuyện lôi thôi như thế này? Tại sao chúng làm ra lắm chuyện phức tạp thế? Chúng chỉ cần rình tôi trên đường đi đến suối nước khoáng thôi, ngay trước khi có anh tham gia. — Cô vỗ tay lên trán rồi nói tiếp. — Mà phải rồi. Chúng không biết tôi lái xe đến suối nước khoáng. Khi tôi lỡ chuyến bay, chúng phải tính kế hoạch khác. Lại có thêm anh gây cho chúng phiền phức nữa. Anh cứ đi quanh suối nước khoáng hỏi han đủ thứ. Bây giờ thì rõ ràng rồi.

Cô lắc đầu. Chắc cô mệt mỏi. Cô phải mất một thời gian lâu mới nghĩ ra lý do. Cô nhắm mắt một lát, nghĩ đến cuộc điện thoại lại.

– Mụ đàn bà…chị ta có vẻ khoái trá.

– Xin lỗi cô nói gì?

– Tôi nghe giọng nói chị ta có vẻ khoái trá. Ngay cả khi chị ta rít lên và gọi tôi là đồ ngu ngốc, chị ta cũng có vẻ phấn khích. Chị ta không muốn việc này chóng xong. Chị ta thích ra lệnh, và khi chúng ta chơi trò chơi của chị ta bày ra, trò chơi mà chị ta gọi là đi săn kho báu, chị ta muốn càng lâu càng tốt.

Anh lái xe chạy nhanh trên những đoạn đường đất còn tốt trong khi cô hướng dẫn đường đi. Avery cứ hồi tưởng câu chuyện trong óc. Phân tích các chi tiết để tìm thêm sự thật. Câu chuyện khiến cô bực mình.

John Paul cắt ngang dòng suy tư của cô. Anh nói:

– Được rồi. Avery. Lâu rồi.

– Anh nói cái gì?

– Tôi nói lâu rồi, bây giờ ta nói lại chuyện ấy được rồi. Tại sao cô không nói cho tôi biết cô là nhân viên FBI?

– Anh đã tỏ ra anh không thích cục điều tra kia mà.

– Thế à? Tôi nói khi nào?

– Khi chúng ta ở trong văn phòng quản lý tại Utopia, anh gọi ông bạn Noah của anh. Tôi nghe anh nói ông ấy mang lính đến.

– Rồi sao nữa?

– Rồi anh nói họ sẽ làm công việc điều tra lộn tùng phèo. Khi tôi gặng hỏi về thái độ của anh, anh trở nên hung hãn. Vả lại… — Cô cảm thấy mặt đỏ vì e thẹn. — Tôi không phải nhân viên mật vụ. Chưa phải.

Anh cho xe chạy chậm lại.

– Thế à? Vậy tại sao cô nói với người ta cô là mật vụ? – Anh lắc đầu hỏi tiếp. – Có ai đàng hoàng mà nhận mình là nhân viên mật vụ không?

Avery không thích biện bạch cho mình. Lạy Chúa, anh ta là kẻ ngu đần, bướng bỉnh, ương ngạnh.

– Tôi không thường nói với ai tôi là nhân viên mật vụ. Tôi chỉ nói với Chrystal thôi, với hy vọng là làm cho chị ta hợp tác. Không giống như anh. — Cô nói thêm. — Tôi không dùng bạo lực để ép buộc ai làm theo ý mình.

John Paul không lưu tâm đến lời công kích về chiến thuật của anh. Tại sao phải sửa sang những cái chưa hư hỏng? Vũ lực thường có hiệu quả.

– Tôi làm những việc tôi có khả năng. Châm ngôn của tôi là thế.

– Coi chừng. — Cô thốt lên cảnh báo khi anh rẽ qua góc đường, gần đâm vào con nai. John Paul đạp thắng, chạy ra khỏi con đường hẹp để tránh con vật. Chiếc xe nhồi lên nhồi xuống nhưng vẫn chạy yên trên mặt đất.

Đường quá nguy hiểm khiến anh không dám chạy nhanh. Anh cho xe chạy chậm và nói:

– Chrystal nói đúng. Chúng ta khó tới nơi trước trời tối.

– Hy vọng đến sớm.

– Tại sao? — Anh hỏi giọng bối rối.

– Có thể chúng sẽ gặp đoạn đường sắp đến tốt hơn.

Họ quành xe một đoạn đường cong rất ngặt. Bên dưới về phía tây có con đường trông rất tốt cho việc lưu thông. Anh quyết định chạy đến con đường ấy.

– Níu chặt nhé. — Anh nói khi cho xe chạy xuống đồi. Đồi rất dốc, và anh phải chú ý đến những vách đá lởm chởm.

Xe nhún nhẩy, Avery phải chống hai khủy tay trên ghế.

Anh nói:

– Vậy cô nói láo về chuyện cô có huy hiệu à?

– Tôi có chứng minh thư trong xách.

– Nhưng cô không phải nhân viên mật vụ à?

– Không.

– Vậy cô làm quái gì với chứng minh thư?

– Tôi làm việc cho cục điều tra. Tôi không phải mật vụ hoạt động bên ngoài.

– Thế là tốt.

– Tại sao? Vì anh ghét cục điều tra à?

– Không, vì cô không giỏi công việc này.

– Làm sao anh biết tôi giỏi về cái gì? – Cô nói.

Lạy Chúa, cô nổi giận. Mỗi lần anh nói cái gì là điều đó làm cô chạm tự ái. Không có người đàn ông nào thấy được tâm trạng của cô như John Paul.

– Cô không có bản năng. — Anh nói. – Và trước khi cô nổi nóng, trang cãi, thì xin cô hãy trả lời tôi câu hỏi này, phải trả lời thành thật.

Cô vòng hai tay, cau mày nhìn anh.

– Hỏi gì?

– Cô có tiên liệu Kenny có khẩu súng dưới quầy hay không? Cô có nghĩ đến khả năng hắn có súng không?

– Không.

– Đấy, cô thấy chưa. Cô không có khả năng.

– Tôi không được huấn luyện để thở thành nhân viên mật vụ họat động bên ngoài. Tôi không qua trường lớp.

– Đấy không phải là lý do. Hoặc là cô có bản năng hoặc là cô không có. Cô có vài hành động rất tốt. — Anh nói thêm. – Như cú đá cô đá thằng nhóc ấy rất ấn tượng. Nhưng cô vẫn là người mật vụ tồi.

Cô không có ý kiến về việc đánh giá của anh.

– Cô làm công việc gì cho cục điều tra? – Anh hỏi.

John Paul thấy mặt cô ửng hồng trở lại. Hoặc là cô bối rối quá hoặc là quá giận anh nên mặt cô đỏ gay. Dĩ nhiên cô đẹp. A, đồ quỷ, ý ấy xuất phát từ đâu đấy? Anh không được nghĩ đến điều ấy, nhất là bây giờ khi anh biết cô là người đại diện cho những gì mà anh ghét.

– Tôi đánh máy tính. — Cô đáp. Cô nghe giọng mình có vẻ thủ phận quá nên cô nói tiếp. — Làm nhân viên đánh máy tính chẳng có gì là sai lầm hết.

– Tôi không nói làm thế là sai lầm.

– Tôi nằm trong một tổ rất quan trọng.

– Úi chà.

– Cái gì?

– Cô chấp nhận việc này hả? Làm việc với tinh thần đồng đội. Có lẽ cô là người cấp tiến chứ phải không.

– Sự thật đúng như thế. — Cô đáp. – Đương nhiên tôi không cảm thấy xấu hổ khi làm nhân viên đánh máy… nói tóm lại, đây là công việc cao quí.

– Đúng rồi.

– Dẹp cái thái độ cao ngạo ấy đi. Tôi không phải là người đánh máy thuê, mà tôi làm công việc cần thiết quan trọng xảy ra hằng ngày. Tôi chuyển thông tin vào cơ sở dữ liệu. Bây giờ ta dẹp chuyện này được chưa?

– Được, được rồi. – Anh đáp.

Bây giờ anh có vẻ trầm ngâm. Cô hỏi:

– Anh đang nghĩ gì đấy?

– Đoạn đường này tốt. Có lẽ chúng ta đến gần Coward’s Crossing được trước khi trời tối. Chúng ta sẽ leo núi hai dặm, tìm một chỗ kín đáo cho cô ẩn nấp, rồi tôi…

Không đời nào cô để cho anh làm như thế. Cô nói:

– Không có chuyện ấy xảy ra. Để tôi nói anh nghe. Anh thả tôi xuống tìm con đường nào khác cho tốt, và nếu may mắn, anh có thể về lại Aspen trước khi trời tối.

– Tại sao tôi phải lái xe về Aspen?

– Tôi nghĩ là…

– Ờ, ôi dà, nhảm!

Cô không để ý đến thái độ bất lịch sự của anh.

– Tôi nghĩ là anh nên về đi, trong khi còn có thể về được. Anh có thể nói cho nhân viên FBI biết tôi ở đâu.

Anh chớp mắt.

– Cô đùa rồi phải không?

Cô vòng tay, rồi mở tay ra lại.

– Không, tôi nói thế. Nếu anh về chúng sẽ làm gì? Không làm gì hết. – Cô nói rồi trả lời cho câu hỏi của mình. – Nói thật tình, anh không cần tham gia vào việc này. Anh đã nói lên điều đó rồi. Chúng muốn tôi chứ không muốn anh. Vả lại, anh đã gọi Noah rồi, mà ông ấy là FBI. Tôi tin ông đã báo cho tổ công tác tại địa phương rồi, và chắc chắn họ đã tiến hành công việc hỗ trợ. Khi anh đến nơi nào có máy điện thoại, anh có thể gọi lại cho ông ấy, và nói cho ông ta biết chính xác tôi đang đi đến đâu.

– Tôi đã có cơ hội để bắt Monk, mà cô nghĩ tôi… — Anh quá giận phải nói ra điều này. Anh lắc đầu. – Phải nói thẳng với cô chuyện này. Cô tin rằng tôi sẽ thả cô ở giữa chốn hoang vu để về sao?

– Không phải anh có kế hoạch như thế à?

– Không, quỷ thật! – Anh đáp. — Tôi muốn tìm một chỗ an toàn cho cô ẩn núp đến khi tôi quay lại, một chỗ mà Monk không tìm ra cô được.

– Nói tóm lại, anh sẽ thả tôi ở giữa chốn hoang vu để ra về. – Cô không để cho anh có thì giờ suy nghĩ về chuyện này. – Anh đừng thả tôi xuống đâu hết, trừ phi anh có ý định quay về Aspen.

– Cô điên rồi, cô biết không? Cô hoàn toàn điên rồi.

– Chắc anh nói đùa cho vui đấy chứ?

Anh không trả lời câu hỏi mỉa mai của cô.

Cô đưa tay vuốt tóc ra khỏi mặt, rồi để bàn tay trên đỉnh đầu.

– Ước gì tôi ra khỏi chiếc xe. Tôi cần chỗ yên tĩnh để suy nghĩ.

– Cô không suy nghĩ trong xe được à?

Cô biết chắc anh không hiểu. Khi cô làm việc trong buồng nhỏ của mình, cô cảm thấy không khí như khi cô đang tập Yoga. Cô hoàn thiện kỹ thuật lọc tâm trí trong lúc hai tay họat động trên bàn phím máy tính để nhập dữ liệu máy. Không, anh không thể hiểu được, và cô không thể giải thích.

– Vậy người trông giống cô là ai?

– Xin lỗi. Anh hỏi cái gì thế?

– Hỏi về chuyện hồi nãy ở tại cửa hàng. — Anh nói. – Chrystal nói chị đàn bà ấy trông giống cô. Cho nên tôi muốn hỏi có phải cô có người bà con điên khùng nào muốn giết cô không.

– Không. Tôi chỉ có dì Carrie và chồng dì là Tony thôi. Không có bà con nào khác nữa.

– Cha mẹ chết hết à?

Cô quay người nhìn vào một bên mặt anh, rồi trả lời:

– Tôi không biết cha tôi là ai. Tôi không tin người đàn bà sinh ra tôi biết được ông ta là ai nữa.

Cô nhìn anh chằm chằm để xem thử anh có kinh ngạc không. Nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi.

– Bà ta chết trong vụ tai nạn xe hơi cách đây đã vài năm. Không có ai khác nữa.

– Chrystal nói…

– Tôi đã nghe chị ta nói rồi, John Paul. Anh có biết sự miêu tả của chị ấy đúng cho bao nhiêu phụ nữ không?

Anh nhìn cô rồi hỏi:

– Vậy điều ấy có thật không?

– Xin lỗi anh?

– Tóc của cô. Tóc cô có thật không?

Cô nheo mắt.

– Có phải anh muốn hỏi tôi có đội đầu tóc giả không chứ?

– Không, tôi hỏi về màu sắc. Có phải cô tóc vàng thật hay tóc vàng nhuộm.

– Tại sao anh quan tâm đến màu sắc tóc của tôi thế?

– Tôi không quan tâm. — Anh đáp, giọng đã tức giận.- Nhưng người đàn bà trông giống cô, cho nên tôi phân vân không biết phải chăng cô…

– Không, tôi không nhuộm tóc.

Anh ngạc nhiên và không che giấu ngạc nhiên của mình.

– Thế à? Mắt cô thì sao?

– Chúng như thế nào?

– Có trang điểm phải không?

Cô lắc đầu.

– Không.

– Đừng đùa!

– Có phải anh cố ý làm ra vẻ mình ngây ngô không?

– Này nhé, tôi chỉ tổng hợp vấn đề thôi, được không? Kenny nói người đàn bà rất đẹp, đẹp mê hồn.

– Rồi sao nữa? — Cô hỏi.

Anh nhún vai.

– Mới đây cô có soi gương không? Chắc cô biết…

– Biết cái gì? – Cô hỏi khi thấy anh không nói tiếp.

Anh cau mày nhìn cô.

– Quỷ thật, cô gái… Mẹ kiếp, cô quá đẹp!

Đấy là lời khen mỉa mai, hằn học nhất đối với cô, và điều kỳ lạ thay là cô không thấy buồn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy không cần dùng đến bài thuyết giảng cô ưa thích nhất để nói rằng vẻ ngoài của con người không quan trọng chút nào hết.

Cô buộc lòng phải nghĩ đến vấn đề khó khăn trước mắt.

– Dữ liệu không đủ để tạo thành kết luận.

– Xì, giọng cô nghe như cái máy tính. Nhiều thứ không lập lên được.

Cô gật đầu đồng ý. Bụng cô đau thắt. Cô cảm thấy như có cục than đỏ nằm trong thực quản. Cô lấy cái xách, tìm thuốc chống axit, lấy chai nước và hai thỏi sinh tố. Cô mở chai nước, bỏ hai viên thuốc vào miệng, nuốt. Rồi cô đưa chai nước cho John Paul và mở một thỏi sinh tố cho anh.

– Cám ơn. — Anh nói sau khi đã uống một hơi nước dài. Anh cắn một miếng nơi thỏi sinh tố rồi uống một ngụm nước rồi nuốt xuống. – Có mùi vị như giấy cattông.

– Anh được ưu tiên đấy.

Anh cười, nụ cười chỉ chưa đầy nữa giây nhưng cô vẫn thấy và có phản ứng. Cô ngạc nhiên về mình. Mới cách đây một giờ, cô không thể chịu đựng được anh, nhưng bây giờ cô thấy anh có gì là kinh khủng hết. Nhìn anh một bên rất đẹp… và còn hấp dẫn nữa. Cô chẳng có lý do gì phải giả vờ mình không chú ý đến chuyện này, mặc dù cô không lưu tâm gì đến anh đẹp hay xấu.

Anh cũng có tính che chở cho cô nữa. Khi còn ở tại cửa hàng, lúc cô chạy ra sau quán, anh đã có hành động đề phòng cho cô. Hành động… có vẻ lo lắng cho cô. Tuyệt đấy, cô nghĩ. Nói tóm lại, anh không phải là đồ gà mờ.

– Trời sắp mưa. — Anh nói.

– Mưa sẽ làm cho chúng ta đi chậm lại.

– Mưa đến rồi đấy. Mặt trời sắp lặn rồi. Đi thêm một hay hai dặm nữa, tôi sẽ lấy cái đồng hồ móc vào thân cây. Rồi chúng ta sẽ đi tiếp chừng nào đi được.

Anh đậu xe và lấy cái đồng hồ. Anh nói:

– Cô để khẩu súng ta tịch thu ở đâu rồi?

– Trong vách trên sàn xe.

– Lấy ra, để nó trong lòng. Cô đã tập bắn thành thạo chưa?

– Chưa.

Anh nhìn cô thở dài ngao ngán.

– Khóa chốt an toàn lại. – Anh khóa chốt súng cho cô. – Tôi đi không lâu đâu.

Cô chưa kịp dặn anh cẩn thận thì anh đã biến mất. Mưa rơi lất phất phủ kín gương chắn gió. Gần một giờ sau, anh mới từ trên đồi đi xuống xe. Khi anh mở cửa xe, luồng gió mạnh ùa vào trong xe.

Ngay lúc anh nổ máy xe, cô bật máy sưởi trong xe lên.

– Anh để cái đồng hồ ở đâu?

– Tôi móc nó trên cành cây gần ngã tư đường ở phía tây. Nếu hắn theo dõi chúng ta, tôi hy vọng hắn tưởng chúng ta đi con đường kia.

Anh lái xe đi tiếp, thật nhờ trời xe anh xoay được cả bốn bánh. Anh chạy ngoằn ngoèo lên sườn núi, len lỏi qua cây cối mà đi. Khi địa thế có cây cối quá rậm rạp không thể đi xa hơn được nữa, anh đưa xe chạy vào giữa đám rừng thông, quay mũi xe chạy lui cho đến khi xe nằm khuất dưới tàn cây, từ dưới đường không trông thấy được.

Đêm tối bao trùm lấy họ. Mưa lất phất biến thành mưa to. Một tiếng sấm nổ long trời lở đất vang lên. Cô khựng người sửng sốt.

– Cô đã có khí giới phòng thân, có thức ăn nước uống.

– Anh muốn nói tôi có thức ăn nước uống nghĩa là sao? Anh muốn để tôi lại một mình tại đây phải không?

Anh đưa tay mở cửa xe.

Bình luận