Mọi hy vọng của nhân viên FBI muốn biết tên của những người còn sống sót qua báo chí và truyền hình đã được đáp ứng khi một toán phóng viên quay phim cảnh Carrie và bà chánh án được người ta khiêng cáng ra xe cứu thương ở gần hiện trường của vụ nổ.
Avery nghe tin này qua ra-đi-ô khi cô và John Paul lái xe băng qua núi. Khi họ ra khỏi thành phố im lìm, cô leo lên ghế trước, chân trái cô đá phải vai anh khi té xuống ghế ngồi ở trước. Chiếc giày của cô rơi vào lòng anh. Lắc đầu vì thấy cô vụng về, anh lượm chiếc giày đưa cho cô và cô xin lỗi.
Họ nghe tiếp cho đến hết chương trình thời sự.
– Bây giờ mọi người ở Mỹ đều mang theo máy vi-đi-ô camêra à? – Anh hỏi, giọng ghê tởm. – Nhiều người chỉ muốn xen vào đời tư của người khác.
– Nhân viên quay phim của các đài truyền hình thường mang theo máy quay. – Cô đáp.
– Chẳng cần mỉa mai làm gì, cô em.
– Tôi không mỉa mai. Tôi chỉ nói ra một thực tế. Chắc Carrie rất ghét người ta nhắm máy camêra vào mặt. Nhân viên FBI nên lấy cuốn phim đi mới phải. Chắc lúc ấy không có mặt các nhân viên điều tra tại hiện trường.
– Nếu lấy, phải lấy. – Anh lề rề nói. – Đó là nguyên tắc của Cục Điều tra.
– Anh khỏi cần trêu chọc tôi.
Anh cười.
– Tôi không trêu cô.
Cô hạ kính cửa xuống để cho không khí ban đêm mát lạnh ùa vào.
– Có, anh có trêu. – Cô nói. – Tôi đã có kết luận cuối cùng về anh như thế.
– Cô tin thế à?
Cô cười.
– Khi tôi gặp anh lần đầu, tôi nghĩ chắc anh chỉ bất bình vài mặt nào đó của cơ quan FBI, nhưng bây giờ tôi biết anh rõ hơn, tôi thấy ý nghĩ của tôi không đúng. Mối ác cảm của anh lớn hơn thế rất nhiều.
– Ồ, thế à?
Cô gật đầu.
– Anh không thích cơ quan nào của chính phủ hết.
– Không đúng thế.
– Khi chúng ta nói đến công việc của em rể anh ở Bộ Tư Pháp, anh cười khẩy.
– Bộ Tư pháp có quá nhiều quyền hạn.
– Thế còn ở cơ quan CIA thì sao? Tôi biết anh làm cho cơ quan này.
Anh không cãi mà cũng không phủ nhận.
– Quyền du tiên của họ thay đổi bất thường, khiến cho các thám tử nhiều lúc điêu đứng.
– Thế còn cơ quan tình báo IRS?
– Mọi người đều ghét cơ quan IRS.
Cô đồng ý với anh về điều này. Cô tiếp tục nêu tên các cơ quan chính phủ, và anh vẫn một mực nói mỗi cơ quan ấy đã sai lầm như thế nào.
– Tôi thấy ai cũng có sai lầm. Anh có biết sự sai lầm lớn nhật của anh là việc gì không?
– Không, nhưng chắc cô sẽ chỉ cho tôi thấy, phải không?
– Ồ phải. – Cô đáp. – Anh không thích bất kỳ người nào có chức có quyền.
Anh không phản đối nhận xét của cô.
– Cô biết người ta nói sao không? Quyền hành nhiều, hư hỏng nhiều.
– Cơ quan FBI không có quyền tuyệt đối.
– Họ nghĩ họ có.
– Anh biết tôi nói cái gì không?
– Cái gì?
– Liệu pháp. Anh cần có liệu pháp đứng đắn để giúp anh chữa trị bệnh thù hằn.
Trước khi anh kịp nói anh cũng ghét liệu pháp thì cô thay đổi đề tài.
– Tôi muốn có điện thoại để gọi Carrie.
– Tại sao cô không gọi nơi đồn cảnh sát?
– Vì sợ anh bỏ đi mà không có tôi. Tôi vẫn không tin là anh sẽ bỏ rơi tôi. CỨ mỗi lần nhớ đến việc này là tôi nổi điên.
Anh có nên nói cho cô biết sự thật hay không? Anh nghiến răng khi nghĩ đến chuyện này. Cô có vẻ như quá thất vọng vì anh, thậm chí còn đau đớn nữa.
– Này… – Anh lên tiếng rồi dừng lại.
– Sao?
– Có lẽ tôi sẽ ở lại.
– Có lẽ à? – Cô thọc tay vào cánh tay anh. – Thế nghĩ là sao?
– Nghĩa là tôi sẽ ở lại. Bây giờ đến phiên cô trăn trở. Tại sao cô quyết định rời đồng đội ưu việc của cô?
– Chấm dứt việc gọi như thế đi. Tôi tin chắc mật vụ Knolte và những mật vụ khác có đủ khả năng để hoàn thành sứ mạng.
– Thế à? Vậy tôi hỏi lại, tại sao cô quyết định đi với tôi?
Cô nhún vai.
– Tôi suy nghĩ về điều anh nói, tôi nhất trí với anh. Quy tụ tất cả chúng tôi vào một ngôi nhà an toàn là không hợp lý.
– Rồi sao nữa?
– Sao nữa cái gì? Có phải anh đợi khen không?
Trước khi anh kịp nói với cô rằng anh không hề nghĩ đến điều đó thì cô đã nói tiếp:
– Thôi được rồi, tốt. Tôi nghĩ là tôi sẽ được an toàn khi đi với anh.
– Cái gì làm cho cô phản phé như thế? – Anh hỏi, cười toe toét. – Có phải Knolte nói gì hay làm gì khiến cho cô trở thành nhân viên mật vụ tai quái à?
– Tôi không phải nhân viên mật vụ. Tôi là nhà phân tích, và anh ta không nói hay làm gì hết. Tôi vẫn là người hoàn toàn tin tưởng Cục Điều tra. Không ai có lòng trung thành hơn tôi.
– Ồ thế à. Thế tại sao cô bỏ đi?
Cô suy nghĩ một hồi mới nói:
– Tôi phải nắm thế chủ động. Ở Cục Điều tra, người ta dạy chúng tôi phải làm thế.
– Phải, đúng thế. – Anh chế giễu. Anh gật đầu chỉ tấm biển bên con đường có hai lằn xe chạy rồi nói. – Có một nhà hàng ăn uống trước mặt ta chừng năm dặm. Tôi cũng cần gọi điện thoại để nhờ người giúp đỡ.
Ông “cô độc” sắp yêu cầu ai giúp đỡ à? Thật là chuyện đáng kinh ngạc.
– Rồi sao nữa? – Cô hỏi.
– Cô có thể gọi Carrie, nhưng đừng nói cho bả biết ta đi đâu.
– Làm sao tôi nói được? Tôi không biết chúng ta đi đâu.
Anh lấy tờ giấy xếp hai lên.
– Cảnh sát trưởng Tyler có ngôi nhà cách phố chừng hai giờ đi xe. Nhà có nhà kho, tôi có thể giấu xe vào trong kho. Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đấy.
Cô nhìn lui cửa sau lần nữa để tin chắc là không có ai theo dõi họ. Nãy giờ họ không thấy chiếc xe nào hết, cô nghĩ có lẽ là mình hoang tưởng, nhưng cô vẫn canh chừng thường xuyên. Cô lập luận rằng người ta không nên thiếu đề cao cảnh giác.
– Anh đoán bây giờ Monk đang ở đâu?
– Có lẽ hắn còn ở tại Colorada, và bây giờ hắn đã biết dì cô và bà chánh án còn sống.
– Nhân viên FBI chắc cũng tìm chúng ta. – Cô nói.
– Không tìm chúng ta, cô em à, mà tìm cô. Họ tìm cô.
– Tôi mở vòi sen cho nước chảy để phòng có nhân viên mật vụ nào lên lầu, và tôi khoá cửa phòng ngủ, nhưng cuối cùng chắc thế nào Knolte cũng biết tôi đã đi, và chắc anh ta báo cho mọi người biết.
Và rồi chuyện không hay sẽ được tung ra. Khi Carter biết được tình thế, thế nào ông ta cũng bực mình về cô. Cô đã nghĩ ra cách để đối phó. Cô nhất quyết tin rằng đây không phải là hành động bất phục tùng. Carter là người cứng rắn, nhưng ông ta là người chí lý. Chắc chắn ông ta sẽ thấy được ưu điểm trong việc… nắm thế chủ động của cô lần nữa.
– Ông cảnh sát trưởng có nói cho Knolte biết việc ông đề nghị anh dùng ngôi nhà không? – Cô hỏi.
– Không, ổng không nói. Ổng có biết cô đi qua cửa sổ không?
– Không.
John Paul theo lối ra để chạy xe vào bãi đỗ xe tráng nhựa nằm sát bên cửa hàng ăn uống. Những chữ đèn nê-ông nhấp nháy chữ “Mở Cửa”.
– Cô nói cho tôi biết về Jilly chứ? – Anh tránh không đề cập đến vấn đề này cho đến bây giờ vì anh đã thấy cảnh Avery phản ứng ra sao khi Tyler gọi chị ta là mẹ của cô.
Cô không trả lời.
– Cô phải nói cho tôi biết tôi phải đương đầu với cái gì.
– Chúng ta phải đương đầu với cái gì. – Cô nói. – Phải, tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng không với cái bụng đói. Ngày mai tôi sẽ nói hết với anh.
– Tốt.
Anh nắm tay cô khi hai người đi vào quán ăn. Màu sắc trong quán làm cho hai người choá mắt. Tường sơn màu tía chói chang và màu vàng da cam làm nền cho mặt quầy bằng phócmica màu trắng. Chiếc máy hát đặt ngay sau cửa vào. Khi hai người đi vào con đường hẹp ở giữa phòng ca sĩ Elvis Presley đang hát bài “All Shook Up”.
John Paul tìm chiếc bàn sát tường để có thể nhìn ra chỗ đậu xe. Anh đợi cho đến khi Avery đã ngồi vào chiếc ghế nhựa màu vàng cam, anh mới ngồi xuống trước mặt cô.
Cô gái hầu bàn còn nhỏ, nhưng ăn mặc trang điểm như gái 19. Lưỡi cô bị tật nên nói ngọng.
– Quí vị an nhì?
Họ gọi xăng uých gà tây và trà đá. Khi cô gái vừa đi vào sau quầy, Avery lục ví tìm tiền lẻ rồi đến phòng điện thoại nằm ở cuối phòng, giữa các phòng vệ sinh nam và vệ sinh nữ.
Câu chuyện với Carrie hầu như có tính phiến diện. Dì cô đang ở trong trạng thái bất ổn. Bà ta hỏi:
– Cháu ở đâu? Tại sao cháu không đến đây? Cháu có khỏe không? Cháu nghe dì nói không? Jilly còn sống. Con quỉ cái ấy đã giả chết. Dì không ngờ mụ ta thông minh như thế. Mụ ta là con mèo, Avery à. Phải, mụ ta thế đấy. Cháu biết không, nếu cháu đến suối nước khoáng đúng giờ thì chắc chắn cũng bị nhốt vào ngôi nhà ấy với dì rồi.
– Carrie, dì hãy bình tĩnh. – Avery nói khi dì cô đã nói hết.
Carrie thở mạnh rồi kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra khi cô vào xe với Monk và các bà khác. Avery lắng nghe câu chuyện rùng rợn của bà và không nói một tiếng.
– Khi gặp cháu, dì sẽ nói nhiều chuyện nữa cho cháu nghe. Cháu có khỏe không?
– Cháu khỏe.
– Dì rất lo sợ cho cháu, nhưng nghe cháu bình an dì rất mừng.
– Vâng, cháu bình an. – Avery nhìn gặp ánh mắt của John Paul. – Carrie, người nhân viên mật vụ đang canh chừng cho dì là ai thế?
Dì cô nói cùng lúc Avery hỏi.
– Họ nói họ sẽ che chở bảo vệ chúng ta. Dì nghĩ chắc họ sẽ đưa chúng ta đến Florida.
– Tại sao đến Florida?
– Vì phiên toà mở ở đấy.
– Phiên toà nào?
– Ồ, Avery, cháu không biết à? Thằng con hoang Skarrett được ra toà lại. Không có ai thông báo cho cháu biết à? Họ cũng chẳng cần gọi báo cho dì biết.
Avery sửng sốt khi nghe tin này. Cô đã biết sẽ có phiên toà mới này, nhưng cô không tin phiên toà mở sớm như thế.
– Không, cháu không được thông báo gì hết.
Carrie giận dữ nói:
– Họ nói với dì rằng thằng giết người mà Jilly thuê này sẽ tiếp tục tìm cách để giết cho được chúng ta.
– Hay là đến khi chúng ta tóm cổ hắn. – Cô đáp. Chúng ta sẽ tóm cổ hắn, Carrie à. Bây giờ dì hãy nghỉ ngơi đi. Dì đã nói chuyện với Tony chưa?
Giọng Carrie trở nên bình tĩnh hơn, cô hít mũi và nói:
– Anh ấy cuống cuồng lên và lo lắng. Ảnh muốn cháu gọi cho ảnh để ảnh nghe tiếng cháu. Dì muốn về nhà, Avery à, nhưng họ không để cho dì về. Dì không biết họ có để cho Tony ở lại đây với dì không. Dì đang cố hợp tác.
Avery cắt ngang lời bà.
– Bà thẩm phán ra sao?
– Cái gì? Ồ, Sara. Tên bả là Sara. Bà ta đang ở đây. Bà bị bể xương đầu gối, phải giải phẫu, nhưng bây giờ thì khỏe rồi. Họ còn giữ bà tại phòng hồi sức thêm vài giờ nữa vì tuổi bà cao, nhưng làm thế là để đề phòng thôi. Các bác sĩ đã cho dì ngồi nói chuyện với bà trong vài phút. Ôi, lạy Chúa, dì muốn nói cho cháu nghe chuyện này, Sara Collins là chánh án đã kết án Skarrett.
– Không, không đúng đâu. Cháu nhớ ông chánh án mà. Tên ổng là Hamilton.
– Đúng, chánh án Hamilton xử và kết tội Skarrett. Cháu nhớ là chúng ta về Bel Air khi lời tuyên án được đưa ra chứ?
– Phải, cháu nhớ.
– Nhưng Skarrett chưa bị kết án. Rồi sau đó Hamilton chết, và bà Sara lên làm chánh án, chính bà kết án hắn.
– Vậy là bà ta có liên can đến hắn. Nhưng còn bà kia thì sao?
– Bà Anne Trapp chắc không liên quan gì đến chúng ta. Chuyện này dài dòng lắm, khi nào cháu đến đây dì sẽ nói cho cháu nghe. Họ sẽ đưa cháu đến bệnh viện hay là dì sẽ gặp cháu ở phi trường? Nếu họ muốn chúng ta đến Florida, nếu không có cháu, dì sẽ không đi. Chúng ta sẽ có ba tuần ở với nhau trước khi họ quyết định chúng ta có được ra toà để khai hay không. Nếu Monk vẫn còn tự do.
Avery cắt ngang:
– Ba tuần à? Dì nói, phiên toà mới sẽ mở trong ba tuần nữa à?
– Phải. – Bà ta đáp. – Dì nghĩ chắc họ để cho chúng ta ở trong một ngôi nhà an toàn gần toà án để nếu chúng ta phải ra làm chứng thì công việc sẽ dễ dàng hơn.
Avery không bàn đến ý kiến của Carrie. Cô hỏi:
– Và dì nói có khả năng chúng ta sẽ không được họ cho phép ra khai ở toà à?
– Cưng ơi, cháu sao thế? Cháu không nghe à? Phải, có khả năng là chúng ta không được ra khai trước toà. Thế là tốt chứ? Chúng ta là mục tiêu dễ bị tấn công, là cơ hội rất lớn cho Monk hãm hại chúng ta.
Avery nắm chặt điện thoại.
– Không ai ngăn cháu ra khai trước toà được hết.
– Cháu hãy suy nghĩ cho chín chắn.
– Dì muốn Skarrett được phóng thích à? – Giọng cô run run vì tức giận.
– Sự bình an của cháu quan trọng cho dì hơn.
– Cháu không để cho hắn được tự do.
– Chúng ta sẽ có nhiều thì giờ để nói về phiên toà. Tại sao cháu không hỏi dì về Jilly?
– Cháu không muốn nói về bà ta.
– Dì hy vọng khi họ bắt được mụ ấy, dì sẽ tranh thủ để được ở riêng với mu ta năm phút.
– Mụ ta sẽ giết chết dì.
– Nhưng không giết được cháu với bộ áo quần tập thể dục và tập võ karatê của cháu. – Carrie thở dài. – Đừng sợ mụ ta.
Avery muốn cười. Sau khi đã nghe những chuyện quái đản về Jilly trong thời gian qua, cô cảm thấy không thể nào mà không sợ Jilly cho được.
– Dì có thấy bà ta phải không? Bà ta ở trong nhà phải không?
– Phải. Khi nào gặp cháu, dì sẽ kể hết cho cháu nghe.
– Cháu muốn dì hứa với cháu là sẽ làm bất cứ điều gì mà nhân viên mật vụ đã bảo dì làm. Được không Carrie? Hứa với cháu đi.
– Vâng, dĩ nhiên dì sẽ làm thế.
– Đừng gây khó khăn cho công việc của họ. Dì biết khi dì buồn bực hay lo sợ, dì thường như thế nào rồi.
– Dì không lo sợ, mà dì tức. Tại sao Jilly không chết thật?
– Bà ta không chết. – Avery nói.
– Mong họ đừng để cho chúng ta ở trong một cái nhà tồi tàn trong khi họ bảo vệ chúng ta. Ngôi nhà ở tại bang Florida, cho nên dì muốn nhà nằm trên bãi biển.
– Carrie, dì không có quyền quyết định đâu.
– Nếu ngôi nhà không đẹp, cháu có thể làm áp lực cho chúng ta. Dì rất nôn nóng gặp được cháu.
Avery cố giữ bình tĩnh. Khi có chuyện gì không hợp ý với Carrie, dì cô thường rất dễ nổi giận, và Avery sắp gây ra chuyện bất bình cho dì cô.
– Cháu sẽ không đến ở với dì đâu. Cháu sẽ không đến ở ngôi nhà bình an với…
Avery chỉ nói được chừng ấy. Tiếng hét của Carrie làm cho cô thót người, phải đưa máy điện thoại ra xa lỗ tai.
Từ chỗ ngồi của mình, John Paul cũng nghe tiếng hét của dì cô. Mặt Avery biến sắc khi nghe bà ta hét. Anh đứng dậy, đi đến phòng điện thoại, lấy máy khỏi tay cô. Anh nói:
– Chào tạm biệt đi, cô em.
– Bà ấy rất buồn.
– Ồ, thế à.
– Carrie, cháu yêu dì, hẹn chóng gặp lại dì. – Cô nói. – Bây giờ tạm biệt dì.
Cô nghe giọng Carrie hét to:
– Avery Elizabeth đừng cả gan cắt máy.
John Paul gác máy vào giá.
– Bà ta có vẻ dễ thương đấy chứ. – Anh cố làm ra vẻ thật tình.
Cô hầu bàn để thức ăn lên bàn rồi nhìn hai người. Avery rời khỏi John Paul để vào phòng vệ sinh nữ rửa tay. Khi cô ngồi vào bàn ăn, anh đã ăn xong bánh xăng uých và uống hết ly trà đá.
– Tôi không muốn anh hiểu lầm về dì tôi. Thú thật bà ấy có thể khó khăn, nhưng tôi tin rằng khi anh đã gặp bà ấy, chắc anh sẽ yêu bà như tôi vậy.
Anh cười toe toét.
– Chắc chuyện ấy không có đâu.
Cô cắn miếng bánh xăng uých nhân thịt gà tây, cảm thấy như mạc cưa ép, bèn bưng ly trà lên uống để nuốt bánh xuống.
Cô đẩy dĩa bánh sang phía anh rồi hỏi:
– Anh muốn ăn cái này không?
Anh đẩy đĩa lui.
– Cô cần ăn cho no. – Anh nói, rồi lấy một miếng khoai chiên mềm.
Cô thấy anh nhìn ra đường nằm phía bên kia khu đậu xe. – Ở đây buôn bán có vẻ ế ẩm, phải không?
– Họ sẽ đóng cửa trong vòng 15 phút nữa. Có lẽ vì thế mà khách chỉ còn chúng ta thôi. Avery, hỏi cô câu này nhé. Có phải khi cô nộp đơn xin việc ở Cục Điều tra, cô muốn trở thành nhân viên mật vụ phải không?
– Phải.
– Thế tại sao cô không thành mật vụ.
Avery định trả lời qua loa, nhưng cô nghĩ cần phải thành thật với anh. Vả lại cô tin chắc anh sẽ không tin, và biết cô không nói thật.
– Tôi thật sự muốn làm nhân viên mật vụ. Một nhân viên FBI đã cứu sống tôi, cho nên khi ấy tôi đã nuôi mộng sẽ trở thành nhân viên mật vụ như ông ta. Làm thế để cứu người.
– Vậy là cô nuôi mộng cứu đời. Khi đã có quyết định này, cô bao nhiêu tuổi?
– Mười hai. Tôi mới đúng 12 tuổi.
– Thật đáng ngạc nhiên.
– Tại sao?
– Vì cô không thay đổi ý kiến, cô đã theo đuổi mục tiêu ấy suốt thời gian học trung học rồi đại học.
– Anh có nhớ anh muốn gì khi còn trẻ không?
– Tôi không nhớ khi tôi mơ ước làm phi hành gia không gian tôi được bao nhiêu tuổi. Có lẽ 10 hay 11.
– Kế hoạch không thực hiện được à? – Cô hỏi, trêu anh.
– Cuộc sống đi theo chiều hướng ấy. Tôi học ngành kỹ sư ở Tulane, tốt nghiệp, và gia nhập Thủy quân Lục Chiến.
– Tại sao Thủy quân Lục Chiến?
– Tôi sai.
Cô không tin.
– Nói cho tôi biết lý do tại sao.
– Tôi nghĩ tôi có thể làm một việc khác đi. Tôi thích kỷ luật, tôi muốn cái gì khác ở Bowen, Louisiana.
– Nhưng bây giờ anh sống ở Bowen, phải không?
– Phải, đúng thế. Tôi phải đi xa để thấy thật sự tôi muốn cái gì trong đời. Bây giờ tôi sống ngoài thành phố Bowen trong vùng đầm lầy.
– Anh muốn sống xa lánh xã hội, phải không?
– Tôi thích cảnh cô liêu.
– Chắc anh chẳng có ai để bầu bạn ở ngoài đầm lầy.
– Tôi thích thế. Cô học đại học ở đâu?
– Đại học Santa Clara. Rồi Stanford. – Cô cắn miếng bánh khác, cố gắng nhai để nuốt. Bánh mì thì nhão, rau diếp thì héo, và thịt gà tây khô cứng.
– Chúng tôi không ai thích đi xa. Cả hai chúng tôi đều ở gần nhà. Carrie muốn tôi học ở L.A. để có thể làm thêm cho công ty của bà ấy.
– Làm việc gì?
Cô đỏ mặt. Phản ứng của cô làm cho anh lưu ý.
– Bà ấy muốn tôi làm nghề quảng cáo. Khi bà ấy gặp một chuyện khó xử, bà lôi tôi vào làm nhân viên quảng cáo một lần.
– Vậy cô làm như thế nào trong nghề quảng cáo này?
– Nắm cục xà phòng, đá lông nheo, hát một câu tào lao.
Anh không cười, đi đến gần cô.
– Hát câu ấy cho tôi nghe đi.
– Không. – Cô đáp. – Tôi quá ngán và ghét câu hát. Tôi là người hướng nội. – Cô nhún vai. – Từ ngày tôi quyết định sẽ làm mật vụ. Carrie đành phải nhượng bộ, không nài ép tôi nữa. Cả hai chúng tôi thật ra đều rút lui quyết định.
Cô đẩy cái dĩa sang một bên, John Paul đưa tay lấy hai miếng khoai chiên nữa.
– Tại sao cô rút lui?
Cô xếp cái khăn giấy, để trên bàn. – Tôi có theo một khoá sư phạm cấp hai ở San Jose, tôi rất muốn làm việc với trẻ em, cho nên tôi có ý định nghề giáo viên. Tôi rất thích trẻ em. – Giọng cô có vẻ hơi ngạc nhiên. – Tôi còn định sẽ theo học hai khoá nữa để lấy bằng sư phạm. Tôi có thể dạy môn lịch sử. Nhưng tôi không nói cho Carrie biết.
– Tại sao không? Bà ấy không thích giáo viên à?
– Không phải. Bà ấy chỉ không muốn tôi làm giáo viên thôi.
Anh dựa người ra sau nhìn cô.
– Avery, cô còn giấu tôi điều gì phải không?
Không để ý câu hỏi của anh. Cô gọi cô hầu bàn, yêu cầu đem giấy tính đến.
– Nào, cô em. Trả lời đi. Tại sao bà ấy không muốn cô đi dạy học?
– Tiền lương rất khủng khiếp.
– Sao thế?
– Giáo viên không được kính nể lắm. Anh biết họ nói sao không. Cùng đường mới vào sư phạm. Carrie nghĩ đi dạy… chẳng có địa vị gì trong xã hội hết. Dì tôi không phải là người đanh đá. Chắc tôi đã làm cho bà trong có vẻ là người khủng khiếp, nhưng bà không như thế đâu. Thật đấy!
– Vậy chỉ có thế thôi à? Đấy là nguyên do khiến cô không đi dạy à? Vì không có địa vị trong xả hội phải không?
– Carrie cho rằng quanh quẩn với bọn trẻ con chẳng được tích sự gì cho tôi hết.
– Tại sao không?
Anh không chịu bỏ qua vấn đề này.
– Bà ấy cho rằng sống với trẻ con là vấn đề rất khó khăn cho tôi.
– À.
– Anh muốn nói cái gì đấy?
Anh lao tới như con bồ câu.
– Cô không thể có con, phải không?
Cô muốn nói cho anh biết. Cô cảm thấy rất cần kể chuyện mình cho anh nghe, muốn thổ lộ tâm tình như dượng Tony thường nói. Trước đây cô không cảm thấy nhu cầu này. Nhưng John Paul không phải như bất kỳ người đàn ông nào khác. Anh không cười ngạo về những chuyện ngu ngốc như là địa vị. Anh không phải là con người của tập thể và không có chương trình gì bí mật. Nghĩ sao nói thế. Có lẽ đấy là lý do khiến cho cô thích anh. Và thấy dễ chịu.
– Tôi không hiểu tại sao anh nhảy qua chuyện này.
– Cô có nói với tôi cô sẽ không lấy chồng, cho nên tôi thấy điều này hơi kỳ lạ.
Cô đốp lại câu nói của anh.
– Tại sao? Vì tất cả phụ nữ đều cần phải lấy chồng hết à? Anh thật không hiểu được điều này. Rất nhiều phụ nữ sung sướng vì được sống độc thân.
Anh đưa tay lên nói:
– Chu cha! Tôi không nhất trí, nhưng khi cô nói cô sẽ không lấy chồng, cô đã quá đề phòng đấy thôi. Chính vì thế mà tôi thấy kỳ cục. Bây giờ tôi hiểu lý do. Cô không thể có con, vì thế mà Carrie không muốn cô làm việc với chúng. Tôi nói có đúng không?
– Phải.
Cô sẵn sàng đấu tranh. Cô đã để cho anh thấy yếu điểm của cô, cô nghĩ nếu anh bày tỏ một chút lòng thương cảm thôi cũng đủ làm cho cô mạnh lên. Hoặc là cô day tóc anh hoặc là tóc cô. Cô đoán tệ hơn nữa là có thể khóc. Cô biết phản ứng của cô là cơ chế phòng vệ, nhưng cô không lưu tâm đến. Cô nhìn vào mắt anh chờ đợi, thích anh tỏ lòng tử tế với cô.
Anh nhìn lại cô. Khi thấy anh không nói lời nào, cô hỏi:
– Sao?
– Chuyện quá ngu ngốc.
Cô nháy mắt.
– Xin lỗi, anh nói gì?
– Cô nghe rồi, cô em. Cô thích làm việc với trẻ con, cho nên cô có thể cứ làm. Nghe theo dì cô và cố làm bà ta hài lòng là chuyện thật ngu ngốc.
– Nhưng tôi làm việc ở Cục Điều tra rất tốt.
– Vậy sao? Cô có quá nhiều tài năng phải không? Cô có thể làm nhiều việc rất tốt.
Anh đứng dậy, trả tiền rồi đi gọi điện thoại, nhưng trong lúc gọi, anh không rời mắt khỏi bãi đậu xe. Avery nhìn cô hầu bàn, cô đã thổi cái bong bóng to gấp hai mặt cô, rồi dựa vào quầy nhìn anh.
Năm phút sau anh gác máy.
– Rồi. Chúng ta đi thôi.
Cô theo anh ra xe. Khi anh sắp mở cửa cho cô, cô hỏi:
– Anh làm công việc gì giỏi?
– Nhiều việc.
– Tôi biết anh làm cho CIA. Anh tài về việc gì?
Anh nói thật.
– Bắn súng. Tôi là xạ thủ cừ khôi. Không, không đúng. Không cừ khôi, mà xuất sắc. Nhìn nhanh như chim đại bàng.
– Việc gì anh cũng làm giỏi hết à?
– Phải. – Anh lề rề đáp. Anh quàng tay ôm quanh hông cô, từ từ kéo cô gần anh. – Tôi còn giỏi về việc khác nữa.
– Như việc gì?
Anh kéo cô sát vào anh, áp môi vào tai cô, thì thào nói:
– Nếu công việc đúng theo kế hoạch của tôi, cô sẽ được chứng kiến tận mắt.
– Ôi, người anh em. – Cô đáp, thở không ra hơi.
Anh có cảm thấy cô nổi da gà không? Có lẽ, cô nghĩ thế và thở dài rồi quay nhìn vào mắt anh.
Anh mỉm cười, hôn lên môi cô, đôi môi ấm, mềm, nụ hôn thay cho câu trả lời. Cô không thể chối từ được. Ánh mắt hoảng hốt của cô làm cho anh cảm thấy hài lòng, kiêu hãnh.
– Chúng ta nên đi khỏi đây kẻo bị người ta dòm ngó phiền phức.
Anh mở cửa cho cô vào rồi ngồi vào tay lái. Họ chạy khỏi bãi đỗ xe, lần nữa hướng về phía Denver mà đi.
– Chúng ta cần đi xa cho khỏi quán ăn. – Anh nói. – Cô gái hầu bàn thế nào cũng nhớ chúng ta.
– Anh nghĩ như thế à?
– Phải. Cô rất dễ nhớ.
– Tin đặc biệt, anh ơi. – Cô lề rề nói, cố bắt chước giọng miền Nam gợi tình. – Cô gái thổi bong bóng kẹo cao su nhìn anh chằm chằm.
Anh nhún vai.
– Chúng ta phải mất ít ra một giờ hay hơn nữa mới đến ngôi nhà nhỏ của Tyler được. Nếu tôi thấy trên đường có cái quán bán hàng nào, chúng ta sẽ ghé vào mua thêm nhu yếu phẩm.
– Tôi sợ giờ này không có quán nào mở cửa.
– Thế mới quan trọng, vì sao cô biết không?
– Xấu hổ cho anh. Anh sẽ đột nhập vào chứ gì?
– Họ sẽ không biết tôi vào đấy.
Cô không muốn khuyên can anh. Cô đang bận suy nghĩ về câu nói mới đây của anh. Nếu công việc tiến hành đúng theo kế hoạch của anh thì cái gì sẽ xảy ra?
Chạy thêm 30 dặm nữa, họ gặp cửa hàng bán đồ nghề đi câu và thực phẩm. Trong quán tối tăm.
Hình như John Paul có rất nhiều khả năng. Anh mở khoá cửa không để lại dấu vết gì, mê hoặc con chó giữ nhà Doberman lông đen, rồi mua các thứ anh muốn mua. Cô giúp anh mang ra xe hai ga lông sữa và bốn gói thực phẩm.
Anh tính hết tiền tất cả rồi để bốn tờ giấy loại 20 đôla thòi ra dưới quày trả tiền.
– Chúng ta sẽ ở lại tại nhà Tyler trong bao lâu? – Cô hỏi khi họ đã đi lại. – Chúng ta có đủ thực phẩm để ăn một tháng.
– Chúng ta chỉ ở lại ít ra một đêm, có lẽ hai đêm. – Anh đáp. – Tyler có nói cách ngôi nhà khoảng 15 dặm có một thị trấn. Tôi đã nhờ Theo kiểm tra vài việc, khi tôi thấy công việc đâu vào đấy rồi, chúng ta sẽ ra tay.
– Tôi không thể vắng mặt tại phiên toà ấy được.
– Tôi hiểu. Xin phép hỏi cô việc này nhé?
– Việc gì?
– Có phải Skarrett là nguyên nhân khiến cô không có con không?
– Phải. Viên đạn trúng ngay vào đấy, nhưng anh biết sao không? Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn có con. Tôi không muốn gặp phải nguy hiểm truyền cái dzen xấu của Jilly cho con tôi. Cho nên, vấn đề con cái không thành vấn đề.
– Phải, đúng thế. – Anh đáp. – Skarrett đã làm cho cô khỏi mất công lựa chọn. Vấn đề là ở đấy.
Anh không giữ được khỏi để lộ sự giận dữ trong lời nói, nhưng cô không bực mình. Điều này anh nói quá đúng.
Cô thay đổi đề tài sang chuyện ít gay cấn hơn, cô nói về những việc ngốc nghếch xảy ra cho cô khi còn bé. Anh kể cho cô nghe chuyện đời của anh và chuyện gia đình anh, và khi anh nói về bố anh, anh cười nhiều lần.
– Có phải người ta gọi ổng là Bố Già không?
– Phải, họ gọi thế. Rồi cô sẽ thích ông cho mà xem.
Anh đề nghị ngày nào đó mời cô đến thăm bố anh. Cô thích được thế. Cô muốn biết về gia đình anh, về nhà cửa của anh và công việc của anh. Cô muốn biết đủ thứ về anh. Trước khi nói tiếp, họ thấy hai ngọn đền xe hơi chạy về phía họ.
Anh nép vào một bên đường và tắt đèn.
Họ im lặng đợi cho đến khi chiếc xe đi qua.
– Khi anh yêu cầu người em rể giúp đỡ, anh có sợ anh ta nói cho FBI biết chúng ta đi đâu không?
– Vì cậu ta làm cho Bộ Tư Pháp, phải không?
– Phải.
– Gia đình trước hết, cô em à. Luôn luôn như thế.
– Nhưng…
– Cậu ấy sẽ không nói, cậu ta sẽ giúp. Tôi nói cậu ta những việc tôi cần làm, và cậu ấy bằng lòng.
– Tốt. Tôi mừng chúng ta có thể tin vào anh ấy.
Họ đợi trong bóng tối thêm vài phút nữa mới cảm thấy an toàn để ra đi.
Tâm trí của Avery quay cuồng quanh những lời anh đã thì thào bên tai cô. Có lẽ nếu cô thôi không nhìn anh, cô có thể nghĩ đến điều gì đấy. Lâu rồi cô chưa thân mật với người đàn ông nào, cô nghĩ cô đã trở thành chuyên gia, ngăn chặn các ý nghĩ về tình dục và các sự thôi thúc dục tình.
Cô thật sự là chuyên gia, cho đến khi anh bước vào đời cô. Bây giờ cánh cổng ngăn chặn, các tình cảm ấy được mở rộng, điều mà cô muốn nghĩ đến là sờ anh. Sờ khắp người anh.
Cô cố phấn đấu để suy nghĩ đến chuyện khác chuyện tình dục hơn 30 phút. Cô cân đối quỹ phiếu trong óc, nhẩm tính xem cô có thể ở trong căn hộ của cô bao lâu nếu không có lương. Ba hay bốn tháng/ Nếu cô bị sa thải.
Cô nhịp chân trên sàn xe. Cô đùa ai thế? Dĩ nhiên cô sẽ bị đuổi. Họ không thể bắt cô vì tội bất phục tùng, nhưng Carrie chắc sẽ buộc tội cô vì đã cản trở công việc điều tra, phải không?
John Paul để tay lên đầu gối của cô.
– Sao cô có vẻ bồn chồn như thế? – Rồi không để cho cô kịp nghĩ ra câu nói láo, anh nói. – Đến rồi đấy.
Anh rẽ xe vào con đường tắt. Con mắt nhìn ban đêm của anh tốt hơn cô nhiều. Cô không thấy được cả con đường vòng.
– Cô thấy chưa?
Tay anh vẫn còn trên chân cô, cô không có ý định hất tay anh đi. Cô nhìn ra phía trước, giả vờ nhìn con đường nhưng lòng thì muốn cởi hết áo quần anh ra.
Cô có thành loại đàn bà mất nết không? Cô lắc đầu. Không, cô cũng chỉ có những thôi thúc bình thường, như bao phụ nữ khác, nhưng vì cô không có những thôi thúc ấy quá lâu rồi, nhưng bây giờ cô thấy khó chịu vậy thôi.
– Cô đang suy nghĩ gì đấy? – Anh hỏi.
Dục tình, mẹ kiếp. Tôi đang nghĩ đến tình dục.
– Không có gì đáng kể.
– Thật không?
Ngay cả giọng anh cũng có đượm dục. Cào mấy ngón tay qua mái tóc, cô nhận ra cô rất căng thẳng và không dằn được lòng mình.
Xe chạy quanh hàng cây rồi vào con đường rộng mở ra, cô có cảm giác như đang chạy vào cánh đồng. Trời tối nên cô không thể nói là cái gì. Cô nhịp bàn chân lên sàn xe lại. Cô lo lắng khi ở một mình với anh trong ngôi nhà vắng vẻ.
Anh đậu xe dưới thềm nhà. Khi anh tắt máy và tắt đèn, trời tối thui tối mò. Thậm chí cô không thấy cả bàn tay mình ở trước mặt.
– Cô ngồi yên để tôi đi lấy chìa khoá dưới bậc thềm.
Cô ngồi yên để mặc cho anh lo liệu lấy. Hai chân cô như dính chặt vào xe, cô vừa kềm chế được những ý tưởng phóng túng vừa lúc anh mở cửa, bật đèn trong nhà lên. Cô bước ra, giúp anh đem hành lý vào nhà.
Ngôi nhà dễ thương, thơm mùi thông. Lò sưởi bằng đá hướng ra cửa trước, hai bên có hai cái ghế xích đu có lót nệm bọc vải kẻ ô vuông màu vàng và đỏ. Cái ghế nệm dài màu lục tươi đã trải qua những ngày vàng son, vì chỗ dựa tay đã sờn mòn, vải bọc bạc màu, nhưng trông vẫn còn êm ái. Phía bên phải cửa trước kê bộ bàn bằng gỗ thông và bốn cái ghế có lưng dựa hình cái thang.
Bên kia bộ bàn là nhà bếp hẹp có cửa phía sau. Cô để thực phẩm lên mặt quầy, rồi đi qua phòng khách, sang phía bên kia của ngôi nhà. Trên hành lang ngắn có hai cánh cửa. Cánh nằm bên trái mở vào phòng tắm. Cuối hành lang, cô mở cửa kia rồi bước vào phòng. Ánh sáng êm dịu chiếu khắp căn phòng thoáng đãng. Chiếc giường đôi có mặt phẳng ở đầu giường bằng sắt cũ, giường được trải tấm chăn đa sắc.
Cô nhìn chiếc giường càng lâu bao nhiêu, tim cô đập càng nhanh bấy nhiêu. Cô nghe John Paul dọn dẹp thực phẩm, cô nghĩ có lẽ nên ra giúp anh, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
– Lạy Chúa, chỉ có một chiếc giường thôi. Giải quyết sao đây?
Ghê tởm mình vì quá lo lắng, cô lấy cái xách có giây rút, đi vào buồng tắm để tắm.
Cô không bận tâm mang theo áo ngủ hay áo khoác dài. Sau khi đã lau khô tóc và đánh răng xong, cô mặc chiếc quần đùi màu hồng ngắn cụt lủn và cái áo thun cũ rích của Santa. Cái áo lớn ít ra cũng gấp ba cỡ cô. Trông nó như cái lều phủ xuống đến trên đầu gối cô.
Nhìn vào gương, cô thấy mình không có cái gì hấp dẫn của giới nữ lưu hết. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn mình trông cho đẹp mắt. Trời đất, bây giờ mà Carrie thấy cô chắc bà ta cười ngất. Bà ta thường phê bình Avery về lối phục sức, và bây giờ Avery, phải đồng ý với bà.
Không có gì để cho cô sửa sang dung nhan được nữa rồi. Thở dài, cô để cái xách vào trong góc phòng ngủ để đi khỏi vấp, rồi đi ra phòng khách vừa khi cửa trước mở ra và John Paul đi vào. Anh đóng cửa, cài then, rồi quay lui và đứng sững người.
– Có chuyện gì thế? – Cô hỏi. Anh không trả lời, cô nói tiếp. – Trông anh lấm lem cả người thế.
John Paul không thể rời mắt khỏi cặp chân của cô. Những hình ảnh tượng tượng nhảy múa trong đầu anh.
– Tôi cất xe vào nhà kho, và tôi nghĩ… dầu… lốp.
– Sao?
– Sao cái gì?
Cuối cùng anh nhìn vào mắt cô, có lẽ anh nghĩ trông anh giống như con hưu đực bị chói trước ánh đèn xe hơi. Khi anh thấy cô đứng trước ngưỡng cửa, hai đầu gối anh gần khụy xuống. Vẻ người vừa tắm rửa sạch sẻ xong làm cho anh ngây ngất. Cô trông lộng lẫy. Cô có biết cô đã làm cho anh yếu lòng không?
– Dầu và lốp như thế nào?
– Tốt hết.
Anh nói lảm nhảm như thằng ngốc, và cô hoàn toàn phải chịu trách nhiệm trong việc sa sút chỉ số thông minh này của anh. Anh đi qua mặt cô, miệng vừa nói những câu thiếu mạch lạc, chân vừa đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Cô lấy chai nước trong tủ lạnh, tắt đèn ở bếp và phòng khách, rồi đi vào phòng ngủ. Cô xếp tấm chăn và nghĩ đến chuyện thư giãn. Cô lấy vài trải giường sạch trên chiếc kệ gần lấy, trải lên giường, rồi lấy chiếc chăn mỏng trong tủ bằng gỗ tuyết tùng ra. Cô leo lên giường, ngồi vào giữa. Cô ngồi thẳng lưng, xếp bằng hai chân. Cô cố không nghĩ gì hết, chỉ tập trung vào hơi thở. Khi cô vừa mới tưởng tượng đến mái hiên ngôi nhà lý tưởng cách biệt với thế giới bên ngoài, thì cô bị tiếng nói làm gián đoạn.
– Đi đến ngôi nhà hạnh phúc hả?
Cô mở mắt, John Paul đứng trước ngưỡng cửa nhìn cô. Anh chỉ mặc độc nhất chiếc quần đùi, thậm chí nút anh cũng không thèm cài. Cô thấy anh đã cạo râu và gội tóc. Trên chiếc cổ rám nắng và trên hai vai, còn đọng lại những giọt nước to tướng.
Ngồi trên giường nên cô ở vào thế bất lợi hoàn toàn. Nếu cô muốn ở vào vị trí ngang cửa, cô phải đứng dậy. Cô bò ra khỏi giường. Cô nói:
– Vâng, tôi đến đây. Tôi đang cố thư giãn.
Anh ngáp lớn.
– Avery à?
– Sao?
Anh dựa vào khung cửa, hai chân tréo nhau ở mắt cá, hai tay vòng trước ngực. Cô cố không nhìn vào đám lông đen gần lỗ rốn.
– Tôi ngủ ở ghế nệm dài hay trên giường?
Cô có can đảm để nói thật với anh điều cô muốn hay không? Tranh thủ thời gian, cô suy nghĩ nhanh rồi đằng hắng giọng và nói nhỏ:
– Ngủ trên giường… với tôi, nếu anh muốn thế.
Mẹ kiếp, cô trông yếu đuối, thậm chí có vẻ hơi sợ sệt. Cô không nhìn vào mắt anh. Cô lặp lại giọng khàn khàn.
– Nếu anh muốn.
– Vâng, tôi muốn.
– Đừng vội, Renard.
– Sao? – Anh lo sợ hỏi.
– Có vài qui luật nghiêm ngặt, chúng ta phải nhất trí đã.
Cô không đùa chứ? Nếu cô không có vẻ căng thẳng quá thì chắc anh đã bật cười.
– Qui luật nghiêm ngặt à? Như không đụng đến dưới quần phải không? Có phải qui luật như thế không?
Khi thấy cô không đáp liền, anh hỏi:
– Chúng ta sẽ quần nhau, hay là cô để cho tôi…
– Tôi cứ mặc áo thun. Đồng ý không?
– Được rồi, nếu cô muốn thế, còn nếu cô thay đổi ý kiến, muốn cởi ra cũng tốt.
– Nếu tôi muốn, tôi sẽ cởi, nhưng tôi không muốn, và có lẽ tôi sẽ không cởi. Đồng ý không?
Đến đây, anh mù tịt về việc cô muốn thương lượng cái gì. Anh đáp:
– Được rồi, đồng ý.
Anh bước đến bước nữa.
– Tôi nói chưa hết.
Anh cười toe toét.
– Tôi không biết. Chuyện gì nữa.
– Anh phải mang bao cao su. Tôi không thể có con, nhưng chúng ta chưa thử nghiệm máu, chúng ta…
– Tôi đã định mang bao rồi. – Anh nói. Cô vẫn đưa tay ngăn anh dừng lại.
– Anh có ý định à?
– Ờ phải. – Anh lôi bao cao su trong túi ra rồi ném lên giường. – Còn gì nữa không?
– Quá lộng quyền nhỉ?
– Avery, nếu anh không đụng đến em ngay, anh sẽ nổi điên cho mà xem, vậy chấm dứt qui luật nhanh lên.
Tim cô đập nhanh.
– Nếu anh thất vọng.
– Anh không thất vọng.
– Mà nếu anh có thất vọng, thì hãy ráng chịu. Đừng kêu ca với em.
– Cưng ơi, có phải em thường căng như thế này khi làm tình không?
– Anh có bằng lòng không?
– Được rồi, anh không kêu ca.
– Không phải chuyện đùa đâu, John Paul, em nghiêm túc.
Anh đợi một lát rồi nói:
– Bây giờ đến phiên anh. – Anh nắm áo thun của cô, kéo cô đến mình. – Em đã như thế này ở đâu chưa?
Anh thả tay rồi ôm quanh eo cô. Anh lồng tay xuống dưới áo rồi xòe bàn tay thoa khắp lưng cô. Khi tay anh chạm phải cái sẹo của cô, cô không dám nhúc nhích. Anh cúi xuống hôn một bên cổ dưới tai cô.
Cô run rẩy toàn thân. Hai bàn tay cô bặm chặt lại nhưng khi anh liếm vào dái tai cô, cô thấy người khoan khoái. Hơi thở ấm áp êm dịu của anh phả vào da thịt nhạy cảm của cô chỉ làm cho cô run rẩy thêm. Cô cảm thấy những bắp thịt rắn rỏi, mạnh mẽ của anh cuồn cuộn dưới tay mình. Tại sao con người khỏe mạnh như thế này lại quá dịu dàng được nhỉ? Cô thở dài bên cổ anh, gục đầu lên vai anh.
– Coi chừng, cưng nhé. Anh cũng có vài nguyên tắc nghiêm ngặt.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Tại sao cô không để ý đến cặp mắt quá đẹp như thế này nhỉ? Khi anh cười, đôi mắt sáng lên.
– Thế sao?
– Em có tin anh không?
Tin anh à? Cô đã yêu anh say đắm rồi. Dĩ nhiên cô tin anh. Nhưng cô không dám xác nhận.
– Đó không phải là qui luật.
Anh không muốn để cho cô tránh né câu hỏi, và khi cô tránh né bằng cách áp người vào sát anh, anh lắc đầu.
– Anh đã biết câu trả lời, nhưng anh muốn… không, anh cần nghe em nói nên lời.
Cô thì thào đáp:
– Anh là người ương bướng nhất, cứng đầu nhất chưa từng thấy, nhưng ngay từ khi mới gặp nhau, em đã cảm thấy đôi ta có mối liên hệ với nhau. Như thể đời em phải cần gặp anh mới được an toàn…. và tự do. Em không thể giải thích được vấn đề này.
Anh nâng cằm cô lên, cà môi mình lên môi cô, rồi nói nho nhỏ:
– Vậy thì cứ tin anh đi. Đấy là qui luật của anh. Em phải tin anh, lòng tin tưởng phải gắn liền nhau.
Chỉ có bây giờ, nếu không chẳng có bao giờ. Lạy Chúa, xin Chúa đừng để anh ấy nản lòng. Cô bước lui vào trong vùng có ánh sáng êm dịu của ngọn đèn ngủ, đợi cho đến khi anh thả cô ra, rồi không để cho lòng can đảm có thì giờ tan biến, cô kéo chiếc áo thun qua đầu, ném xuống nền nhà. Cô quay người để cho anh thấy tấm lưng bị tàn phá.
Sự tàn phá hầu hết đều nằm ở phần dưới lưng. Đám sẹo xấu xí, ghê tởm, nhăn nhúm trên mặt da. Cô không dám quay lui để nhìn vào mắt anh.
– Sao anh yêu?
Anh cười. Phản ứng của anh làm cho cô bối rối, cô đứng yên như thây ma, hai tay thụng xuống hai bên, nhìn chăm chú vào tường.
– Sao? – Cô hỏi nhỏ.
Anh để tay trên vai cô.
– Anh quan tâm đến phía trước nhiều hơn.
– Cái gì…
Anh nhẹ nhàng quay cô lại, kéo cô sát vào anh. Cặp vú mềm mại áp mạnh vào ngực anh. Anh nhắm mắt, nói thì thào:
– Mẹ kiếp, anh đã mường tượng đến tình trạng này rồi. Nhưng thực tế hoàn hảo hơn mơ mộng nhiều. Tốt đẹp hơn nhiều.
– Nhưng cái lưng của em… chắc anh thấy…
– Chúng ta sẽ quen thôi. – Anh hứa. – Anh có nhiều chỗ phải che đậy. – Anh nói nhỏ khi hôn vào giọt nước mắt lăn trên má cô. – Nhưng trong điều kiện hiện tại của anh, anh phải dành nhiều ưu tiên cho nó.
Trước khi cô tranh cãi, hay lo âu, hay khóc, thì môi anh đã áp vào môi cô, nụ hôn chan chứa dục tình khiến cô run rẩy vì ham muốn.
Hai tay anh sờ khắp nơi, âu yếm, trêu chọc trong khi miệng anh áp chặt vào miệng cô. Anh làm cho cô mất hết sự dè dặt, khiến cô hôn lại anh. Cô sờ ngực anh, vuốt ve tóc anh, mái tóc đen dày.
Khi cô véo núm vú anh, anh rên lên vì khoái cảm, và vì thế cô cứ véo thêm.
Khi anh ngừng hôn, bước lui, cả hai người đều thở hổn hển. Anh để chiếc quần đùi rơi xuống nền nhà, nhìn vào mắt cô, vẻ sung sướng hả hê.
Avery nhìn vào mắt anh, tay tuột quần lót xuống. Vẻ ngạc nhiên của cô khi nhận ra họ đang đứng trên nền nhà khiến anh cười về hành động của mình.
Cô để cho anh nhận thấy thực tai rồi nói nhỏ, giọng run run:
– Anh tuyệt đấy.
Anh theo cô vào giường. Chống hai tay hai bên cô, anh nhổm người lên và nói:
– Anh chưa thấy gì hết.
Mặt anh căng ra vì đam mê. Thái độ anh nhìn cô khiến cô cảm thấy bạo dạn.
– Em cũng chưa. – Cô thì thào đáp lại. Cô nhích sát vào anh, hai tay từ từ đỡ hai mông anh hạ xuống. Thân hình anh nóng hổi như ánh mắt của anh.
John Paul thích cách cô sờ anh. Quỷ thật, anh thích bất cứ cái gì nơi cô. Cô làm cho anh điên. Cô kéo anh xuống để hôn nữa, nhưng lần này anh để cho cô làm kẻ chủ động. Lưỡi họ quyện vào nhau, còn tay thì tìm vào chỗ bí hiểm của nhau.
Khi cô sờ vào cái giống của anh, anh cảm thấy hồn xiêu phách lạc, cố mong cho cô dừng lại, nhưng cô không dừng. Anh thở hụt hơi vì cô đã làm cho anh cực khoái. Anh đưa hai tay vào giữa đùi chân cô, cô cong lưng lên khỏi giường, rên rỉ.
Anh cố nín cho đến lúc phải cho vào trong cô. Anh ngấu nghiến hôn môi cô trong khi đầu gối anh hất hai đùi chân cô dang rộng ra. Ôm lưng cô, anh nhổm người để nhìn cô. Rồi từ từ anh đẩy vào, đẩy vào thật sâu.
Cô cong người, rên lên vì khoái cảm, hai chân quặp quanh đùi anh thật chắc.
Tay ôm hai bên mặt cô, miệng áp lên miệng, lưỡi thọc sâu vào miệng cô, anh giữ thời gian kéo dài. Mồ hôi nhỏ giọt xuống lông mày, và khi anh làm tình với cô, anh nhận ra trước đây chưa bao giờ được như thế này.
Cảm giác tràn ngập người cô. Cảm giác rất căng, rất mới. Cô không để cho anh giữ nhịp chậm rãi nữa. Cô vùng ra khỏi vòng tay của anh, đưa móng tay bấu vào tai anh khi anh đều đặn làm tình.
Anh muốn làm cho cô hài lòng, cho cô hưởng đầy đủ lạc thú trước khi anh đòi hỏi phần anh, nên anh từ từ, nhưng cô không muốn thế. Nên cuộc mây mưa trở thành dữ dội, dã man. Anh dùng hết sinh lực mình.
Họ nằm yên một hồi lâu, thỏa mãn. Hơi thở của họ hồng hộc, hai người không ai có sức để di động. Hai trái tim cùng đập thình thịch. Anh úp mặt vào mái tóc cô, nhắm mắt, hít hương thơm trong tóc cô.
– Mẹ kiếp! – Anh nói nho nhỏ. Cô đã hút hết sinh lực của anh. Người anh mềm nhũn, cố di chuyển sao cho khỏi đè lên người cô, làm cô đau.
Nhưng cô không lưu ý đến sức nặng của anh vì cô ghì chặt lấy anh khi anh nhúc nhích, rồi nói nhỏ:
– Chưa xong.
Hành động của anh có thô bạo với cô không? Ý nghĩ ấy hiện ra trong óc anh rồi nằm yên ở đấy. Anh có thể làm nhẹ nhàng hơn, nhưng cô quá dữ dội, khiến anh phải chiều theo cô.
– Avery à, em không sao chứ?
Cô cười khi giọng anh có vẻ lo lắng. Cô đáp nhỏ:
– Anh lo chuyện ấy không ổn à.
Rồi cô cười khoan khoái, và anh cười mặc dù hơi mệt.
Thở dài, anh lặng người, ngồi dậy rồi vào phòng tắm.
Cô kéo chăn đắp lên người, sửa lại gối, rồi nằm ngửa xuống. Cô vẫn còn ngay ngấy khoái cảm. Nhục dục, cô nghĩ, hành dục với John Paul cô đâm nghiện.
Khi John Paul nằm dài xuống bên cô, lò xo giường kêu cót két. Cô mở mắt, mỉm cười. Anh có vẻ rất kiêu hãnh về mình. Anh nằm nghiêng, chống tay tựa đầu lên và nhìn cô.
Cô có vẻ phờ phạc. Cặp mắt vẫn còn vẻ đam mê, và môi cô mọng lên vì hôn.
Cô biết cô đã làm cho anh đê mê, nhưng cô vẫn muốn anh nói lên điều đó. Mới cách đây một phút, cô cảm thấy rất chủ quan, nhưng bây giờ cô lại thấy hoài nghi. Không, cô không làm cho anh thất vọng. Tại sao anh không nói với cô điều ấy?
Anh thấy nét hoài nghi hiện ra nơi mắt cô. Cặp mắt đùng đục. Anh nghĩ chắc cô không ân hận gì… mà có lẽ chỉ hơi lo thôi.
Anh biết anh đã đoán trúng vì khi cô ấy hỏi:
– Anh nghĩ gì thế?
Anh nắm chăn kéo xuống tận ngực cô. Cô kéo lên lại.
– Bảo đảm anh kéo cái này đi nhanh hơn cởi áo dạ hội nhiều. – Anh lề rề nói.
– Ôi người anh em. Bây giờ anh hoàn toàn thỏa mãn rồi chứ, phải không?
– Rất thỏa mãn. – Anh đáp rồi cúi xuống hôn cô.
Ôi, cô yêu anh biết bao. Anh hoàn toàn với cô. Cô đưa tay vuốt tóc anh khỏi trán, kiếm cớ để cô sờ anh. Cô cảm thấy yêu anh mấy cũng không vừa.
– “Ôi trời ơi”? – Anh lề rề nói. – Khi em ngây ngất trong tay anh, anh thốt lên như thế đấy. Thực ra là em hét lên câu ấy.
Cô cười.
– Em không hét.
– Có, em hét.
– Em nghe anh nói lớn cái gì rồi, nhưng em không lặp lại.
Anh cười toe toét, nụ cười dâm dật.
– Đoán xem.
Cô vuốt tay một bên cổ anh, vuốt xuống vai. Cô hỏi:
– Nói gì?
– Áo dạ hội đã cởi rồi.
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn xuống. Tấm chăn nằm dưới mắt cá chân cô.
– Anh tài lắm!
Anh cúi xuống hôn ngực cô. Mấy ngón tay thoa quanh lỗ rốn. Cái sẹo xù xì nằm vắt ở bụng dưới. Chỗ giữa cái sẹo nhô lên nhăn nhúm cho biết đấy là nơi viên đạn xuyên qua. Anh nghĩ có lẽ viên đạn loại A.38, hay có thể A.45.
Mẹ kiếp. Cô sống sót quả là điều kỳ diệu. Anh chồm tới trước, hôn khắp nơi trên bụng cô, anh cười khi thấy cô hít thở hồng hộc. Anh nằm lăn qua một bên để thấy mặt cô khi anh đưa tay sờ vào đám lông quăn mềm mại.
Avery thở muốn hụt hơi.
– Anh có muốn…
– Muốn chứ. Anh muốn.
Miệng rên lên nho nhỏ, cô nhúc nhích liên hồi sát vào người anh, mấy ngón chân cà vào ống chân của anh.
Cô sờ anh, nhưng anh nắm tay cô.
– Thư giãn đi cưng. Để anh…
Cô không chịu như thế. Cô khỏe kinh khủng. Và bạo dạn. Cô đẩy anh nằm ngửa rồi cúi người trên anh.
– Thư giãn à? Em không nghĩ thế, John Paul. Đây là môn thể thao tập thể, phải không?
Anh không trả lời. Cô chậm rãi sờ mó anh khiến cho anh đê mê.
– Và… – Cô nói nho nhỏ, ngồi dạng hai chân trên hông anh, say sưa hôn anh.
– Và cái gì? – Anh hỏi, giọng khàn khàn.
Mắt long lanh, cô đáp:
– Em là người chơi có tinh thần đồng đội.