Hôn nhân không hợp cho những người khó tính.
Cả chồng lẫn vợ, nếu muốn hôn nhân bền vững,
đơm hoa kết trái, thì cả hai phải đồng lòng dẹp
bỏ tự ái trong lòng. Họ phải để cho lòng tự ái
chìm xuống đống bùn dơ bẩn. Dĩ nhiên không
tránh khỏi sai lầm, nhưng với tình thương và
lòng tha thứ như dòng nước tẩy sạch hết lỗi
lầm, hàn gắn vết thương lòng giữa họ.
Đồ hủ lậu, Carolyn Delaney Salvetti ngồi mở to
mắt với vẻ kinh ngạc khi cô nghe người cố vấn
hôn nhân lải nhải lên mặt dạy đời trích từ
những câu trong cuốn cẩm nang tự biên tự soạn
của y, cuốn sách có nhan đề rất kêu và lố lăng:
Hãy dẹp bỏ tự ái của mình. Anh chàng ngu đần
này đang nói đến hôn nhân hay chuyện dẹp bỏ
tự ái nhỉ? Carrie không biết, và ngay khi ấy cô
chẳng thèm quan tâm.
Không muốn để lộ sự bất mãn ra mặt, cô kéo
tay áo lụa lên khỏi cổ tay để nhìn chiếc đồng hồ
của nhà hàng Carter. Đã 10 phút trôi qua. Lạy
Chúa, cô có thể chịu đựng lâu đến thế sao?
Cô hít vào một hơi thật sâu, thả tay áo xuống,
dựa người ra lưng ghế bọc nệm êm ái, gật đầu
ra vẻ tán thưởng để cho chồng và gã ngu đần
tin rằng có cô chú ý nghe.
Hôn nhân không thích hợp cho người khó tính,
ông ta lặp lại bằng giọng mũi rề rề, thấp. Giọng
ông ta khét lẹt khiến cho thần kinh của cô khó
chịu.
Người cố vấn là tay đại bịp huênh hoang, vênh
váo, mập mạp, cứ nhất quyết đòi mọi người gọi
mình là tiến sĩ Pierce, vì ông ta cảm thấy gọi ổng
bằng cả họ và tên tiến sĩ Pierce Ebricht nghe
quá khách sáo cho việc thảo luận thân mật như
thế này. Nói tóm lại, ông ta được xem như là
người giúp đỡ họ bộc bạch hết nỗi lòng. Sau lần
giải độc đầu tiên, Carrie gọi ông ta là tiến sĩ ngu.
Chồng cô, Tony, đã chọn ông ta làm cố vấn là vì
ông ta “hợp” với thời trang. Người cố vấn, có
bằng tiến sĩ hẳn hoi, là vị thầy tân tiến nhất cho
những ai cần nhờ đến ông ta phục hồi hôn nhân
cho bền vững. Tiến sĩ Pierce là tiến sĩ Phil đối với
giới giàu có và có tiếng tăm, nhưng không giống
tiến sĩ Phil, anh chàng ngu này hoàn toàn là một
tên hề.
Thế nhưng, Tony cũng là anh chàng hề. Anh ta
ngồi bên cạnh Carrie, hai lòng bàn tay ướt mồ
hôi chắp lại như đang cầu nguyện, vẻ mặt chăm
chú, thành khẩn, như con rối bằng gỗ do người
cố vấn tạo ra, mỗi khi tiến sĩ ngu dừng lại đọc
cuốn Kinh Thánh của y để nhìn lên với thái độ
trông chờ, thì anh ta gật đầu tán thưởng.
Cắn môi là cách duy nhất để Carrie khỏi cười …
hay khỏi hét lên. Ôi cô muốn hét lên biết bao.
Nhưng cô không dám. Cô đã mặc cả với ông
chồng đê tiện, nếu cô không giả vờ làm ra mình
đang muốn cứu vãn cuộc hôn nhân đang đứng
trước viễn tượng tan vỡ, thì chắc cô phải trả trợ
cấp suốt đời. Viễn tượng này làm cô lo sợ.
Lợi thế không nghiêng về phía cô. Tony xuất
thân trong dòng họ thọ đến trăm tuổi. Ông bác
sĩ Enzo của anh ta đã già đến 86 tuổi và còn
chạy máy ép nho nấu rượu vang tại mảnh đất tí
tẹo trên phần đất phì nhiêu ở Napa, và stronginh
như sức khỏe không sa sút tí nào. Ông ta chỉ
bớt hút thuốc Camel không có đầu lọc để bảo
tồn sức khỏe vào năm 85 tuổi — Ông ta có thói
quen hút một ngày ba gói — và gia tăng ăn tỏi
trong các bữa ăn, kể cả với bánh mì nướng
bằng lúa mạch vào buổi sáng. Nếu Tony mà
sống khỏe mạnh, cường tráng như Enzo, khi
Carrie đã cằn rỗi, thì chắc cô sẽ bị vắt hết tài
chính không còn để lại chút gì cho đứa cháu
thân yêu, Avery. Trái lại, nếu cô thuận theo
Tony đến dự 10 buổi nghe tiến sĩ ngu giảng giải,
và cuộc hôn nhân vẫn kết thúc — Theo cô thì sẽ
thế — thì, Tony đã hứa, gã sẽ không quan tâm
đến công việc kinh doanh và không đòi một xu
trợ cấp nào.
Carrie không phải điên. Vốn đa nghi, cô không
dễ gì tin lời của người mà cô xem có thói quen
nói láo và có máu trộm cướp. Đã có một trăm
hai mươi ba ngàn đô la bị mất khỏi một trong
những tài khoảng kinh doanh của cô. Cô không
chứng minh được Tony đã lấy khoản tiền ấy,
nhưng cô tin anh đã lấy, có thể để mua quà
tặng đắt tiền cho tình nhân. Đồ khốn nạn. Thế
cho nên, để đảm bảo anh ta không đổi ý và
chạy theo cô đòi tiền trợ cấp, cô đã buộc anh ta
hứa bằng cách viết lên giấy, rồi mọi người phụ
tá của cô làm chứng việc chồng cô ký vào giấy
tờ. Bây giờ tờ giấy đã được cất kỹ trong hộp cất
đồ an toàn tại Ngân hàng Thương mại Thứ
Nhất.
Làm sao họ đến nông nỗi này nhỉ? Cô tự hỏi.
Tony thường là người dễ thương và biết suy
nghĩ.
Carrie nhớ cái đêm cô thức dậy vì quá đau đớn.
Cô biết mình đau vì ăn phải ngộ độc thức ăn —
họ đã đi ăn tại nhà hàng Thái mới mở, nơi bạn
bè của cô rất thích đến ăn. Cô không chịu đi
nhà thương, và Tony đã ngồi bên cô, lo lắng.
Cuối cùng anh ta bế cô ra xe, chở đến bệnh
viện. Đêm đó anh đã cứu sống cô. Sau khi đã
điều trị ở phòng cấp cứu, cô xác nhận điều đó,
và Tony ngồi ở ghế canh chừng cô suốt cả đêm.
Anh làm cho nhân viên bệnh viện phải khâm
phục vì chịu đựng những lời phàn nàn và yêu
cầu đủ thứ của cô, rồi còn chất đầy phòng đủ
thứ hoa cúc, loại hoa cô thích nhất.
Tony rất có sức thu hút quần chúng. Mẹ kiếp,
bây giờ ông ta vẫn còn, có lẽ vì thế mà tất cả
bọn trẻ muốn làm minh tinh cứ bao quanh lấy
anh ta. Phải chăng sự cám dỗ quá lớn không thể
cưỡng lại được. Nói tóm lại, cô đang trở nên già,
năm tháng chồng chất lên đầu cô thấy rõ. Có
phải đây là lý do khiến cho anh ta không trung
thành?
Cô lại lén xem đồng hồ, cố nén tiếng thở dài.
Trong năm phút nữa thôi là buổi giảng hòa cuối
cùng sẽ chấm dứt và cô sẽ khỏi cần giả vờ tử tế
với tiến sĩ ngu nữa. Rồi, ông ta có thích hay
không, cô cũng sẽ đi bồi bổ lại sức khỏe của
mình. Áo quần Prada dùng tập thể dục ngoài
trời đã tộng hết vào xách Gucci rồi, cùng với máy
tính xách tay hiện đại nhất, ba hộp pin, và hai
máy điện thoại di động … Hành lý đã chất vào
thùng chiếc xe lớn đợi đưa cô từ văn phòng tiến
sĩ ngu ra phi trường.
Chuyến đi nghỉ hè bắt buộc này là lần đầu tiên
cô đi khỏi công ty của mình, công ty Star Catcher
(Quảng cáo minh tinh) trong thời gian hơn tám
năm, và cô hết sức lo lắng. Cô có số nhân viên
giải quyết bất cứ vấn đề khó khăn gì, nhưng cô
là người rất muốn kiểm soát các hoạt động
trong công ty, nên cô không muốn để cho người
khác quyết định công việc của mình với thời gian
14 ngày. Theo Avery, Carrie thuộc nhóm có cá
tính loại A. Cô không thể chịu đựng được cảnh
sống lười biếng và buồn bã. Thậm chí khi cô
cưới Tony, cô cũng kh6ong đi hưởng tuần trăng
mật. Đợt nghỉ cuối tuần ngắn ngủi ở Baja cô
xem như đã đi xa khỏi công ty còn non yếu của
mình mất một năm trời, và đây là điều thật mỉa
mai, vì trong thời gian này cô được xem như
đang thời yêu đương.
Khu nghỉ mát Utopia Spa đã gởi giấy báo để
dành phòng của Carrie cách đây ba tuần rồi,
giấy báo in chữ nổi màu vàng rất sang trọng,
giấy đến ngay sau lần giảng hòa thứ ba với tiến
sĩ ngu. Sau khi nhìn vào tờ giấy mời, Carrie tin
chắc có Tony đứng đàng sau vụ này, vì anh ta
rất muốn cô đi khỏi LA. Chồng cô giả vờ ngạc
nhiên, nhưng cô không phải là ngu. Anh ta giục
cô tranh thủ thời gian đi xa nghỉ lâu hàng tháng
và dùng thời gian xa cách này để hàn gắn cuộc
hôn nhân đang gặp cơn sóng gió.
Dù cô vặn hỏi bao nhiêu, anh cũng không nhận
rằng anh cố tìm cách để cô đi xa. Anh khăng
khăng nói rằng anh không lấy chỗ cho cô hay trả
phí tổn quá đắt, và vì anh còn quá cứng đầu
hơn cô nhiều, nên cuối cùng cô bỏ ý định tìm
cho ra sự thật trong vụ này.
Giấy báo để dành chỗ có kèm theo tập sách
mỏng miêu tả tỉ mỉ cơ sở vật chất sang trọng và
giới thiệu cách cư sử lịch sự của nhân viên ở
Utopia. Lại còn có kèm thêm bức thư với danh
sách các danh nhân thường đến nghỉ ở đây xác
nhận các điều miêu tả là đúng.
Cô đã nghe tiếng suối nước khoáng — mọi người
ở Hollywood đều biết suối này — nhưng cô
không rõ con suối nổi tiếng như thế nào với giới
giàu sang danh vọng. Vì giá đắt kinh khủng, cô
không hề nghĩ đến chuyện đến đây.
Carrie rất lo lắng. Việc đi nghỉ này có quan trọng
gì cho cô không? Ngồi ăn uống trong những nhà
hàng “thời thượng” ở LA mới là điều tối quan
trọng vì mọi người sẽ thấy mình, sẽ chú ý đến
mình, còn đến suối nước khoáng thì có ai thấy
đâu? Ở đấy quá yên tĩnh, quá đẹp đẽ, ngoài
một số khách đến đấy, thử hỏi có ai biết cô có
đến đó? Liệu chủ nhân ở đấy có yêu cầu cô cho
lời xác nhận không? Lạy Chúa, làm thế không
tuyệt vời hay sao? Nếu tên cô được nằm trên
danh sách những người giàu sang danh vọng,
chắc công ty của cô sẽ phát triển mạnh lên đáng
kể lắm chứ. Trong nghề của cô ở thời đại bây
giờ, điều duy nhất đáng làm là gây ấn tượng
mạnh cho mọi người và làm cho họ lác mắt,
thèm thuồng. Chỉ có những người thượng lưu
mới không cần làm gì hết mà cũng có công việc
ở Hollywood.
Nhưng có cái gì bảo đảm là cô sẽ có tên trên
danh sách đám người giàu sang danh vọng đó?
Carrie làm bài tính, hình dung ra cảnh hàng
ngày cô phải tiêu xài bao nhiêu tiền, cô bèn
quyết định ở nhà. Cô không để cho Tony xài phí
tiền bạc của cô nữa. Sáng mai cô sẽ gọi đến suối
nước khoáng để yêu cầu họ hoàn lại tiền thuê
phòng. Không tội gì cô phải xài tiền quá nhiều
như thế. Chắc cô đã hét lớn những lời này với
Tony ít ra là năm lần trước khi anh ta đọc lớn
tên của những người thường đến suối nước
khoáng để phục hồi sức khỏe và hết lời tán
dương suối nước khoáng Utopia.
Khi cô nghe đến tên của Barbara Rolands, cô liền thôi la hét.Mọi người đều biết cô đào lớn tuổi đã có ba giải Oscar này cũng như biết cô ta đã căng da mặt rất đẹp ở bờ biển. Hồi năm ngoái, Barbara đã biến mất ba tuần, rồi khi cô xuất hiện lại trước công chúng tại một buổi quyên góp gây quỹ cho phong trào thời trang, cô ta trông trẻ đẹp kinh khủng. Có phải cô ta nhờ suối nước khoáng mà được thế không?
Carrie giật xấp giấy trên tay Tony. Cô đọc tên
những nhân vật được mời đến phục vụ các nhu
cầu của khách hàng. Đầu danh sách là hai nhà
phẫu thuật thẩm mỹ lừng danh.
Liệu cô có cần những ông bác sĩ đã cải thiện sắc
đẹp cho rất nhiều nhân vật quan trọng của thế
kỷ này làm tăng thêm nhan sắc cho mình
không? Chỉ có Chúa mới biết cô có thể làm điều
này hay không. Không căng da mặt — Cô chưa
đến 45 — nhưng dưới hai mắt cô bị phồng ra
nhiều, chắc cô cần phải làm cho chúng xẹp
xuống. Thiếu ngủ, làm việc quá nhiều giờ, uống
20 tách cà phê mỗi ngày mà không hề vận động
cơ thể, những chuyện này đã làm hại sức khỏe
của cô rất nhiều.
Theo bức thư, cô sẽ bay từ L.A. đến Denver, rồi
đáp máy bay nhỏ đi Andrewspen. Utopia nằm
sâu trong núi, cách nơi nghỉ mát trượt bằng gần
nhất là 15 phút đường đi. Cô sẽ đến vào lúc trời
bắt đầu tối, và sáng hôm sau cô sẽ được bác sĩ
ở đây chăm sóc sắc đẹp. Cô nhận thấy một
trong những lời đề nghị của họ đáng được chấp
nhận, nhất là hút bớt mỡ. Tiến trình theo sau là
xoa bóp toàn thân.
Làm sao cô từ chối được? Thật vậy, làm sao cô
từ chối được nhất là sau khi Tony nói cho cô biết
rằng món quà biếu nặc danh này khỏi phải trả
tiền. Cô biết anh ta đã dùng tiền của công ty để
trả cho chuyến đi này. Anh ta không tiết kiệm
được một đồng. Từ ngày họ hợp nhất hai công
ty, cô đã đem vào cho công ty tài khoản nhiều
triệu đô la đầu tiên, thì anh ta sống rất đế
vương. Anh ta không hề lo làm ăn.
Tony nói rằng tiền để cho cô đi chơi xuất phát từ
đâu chẳng thành vấn đề, anh cho biết việc cô đi
nghỉ hè xem như món quà sinh nhật sớm của
cô. Anh ta tin rằng không ai từ chối món quà
tặng chân thành như thế. Anh nói với cô rằng
anh hy vọng cô sẽ dùng thời gian nghỉ ngơi này
để suy gẫm về những lời khôn ngoan của tiến sĩ
ngu nói về sự cao cả trong hôn nhân. Cô nghĩ,
Tony hy vọng rằng, khi cô đã bình tĩnh trở lại,
như hành động thường thấy khi người ra đi nghỉ
hè, thế nào cô cũng nhận ra cô đã sai lầm khi
đổ lỗi lên đầu anh ta, và thế nào cô cũng cảm
thấy cô còn yêu anh.
Carrie đã có chương trình hoạt động riêng mình.
Trong khi cô phải được “tu sửa” lại, thì cô muốn
tiếp tục nghĩ ra cách quảng cáo ác liệt để làm
cho công ty cô có tiếng vang khác. Từ ngày cô
nhận được phần thưởng sau cùng đến nay đã
lâu rồi, đã bốn năm rồi, cho nên cô càng lo.
Nghề quảng cáo là nghề kinh doanh rất khốc
liệt, các công ty cạnh tranh với cô, hầu hết có cơ
sở ở Manhattan đều rất ác liệt. Nhóm người tuổi
đôi mươi đều chiếm lĩnh thị trường. Các ủy viên
quản trị các công ty không muốn nói chuyện với
các ông bà đã trên 30, vì thế mà Carrie đã thu
nhận thêm ba nhân viên còn trẻ để thủ vai
chính. Cô đã gọi nhóm chuồng nhiệt mười chín
đôi mươi này là em bé của cô.
Việc Carrie phải chạy theo thời trang là điều cấp
bách. Trong nghề cô, thành quả trong quá khứ
không thành vấn đề. Với cái đà cạnh tranh nhau
để giành ảnh hưởng trên thương trường, công ty
Star Catcher không thể ngồi yên tại chỗ.
Hollywood là thành phố hay thay đổi. Người làm
nghề kinh doanh quảng cáo phải quan tâm đến
các biến động xảy ra hàng ngày. Nếu Carrie
không thúc đẩy nhân viên kiếm ra tiền nhiều
cho công ty, tức là cô đã thuộc vào loại lạc hậu
rồi.
Cô nợ cháu gái lần cô ấy tạo được tiếng vang
đầu tiên. Khi cô đào vị thành niên cô đã thuê
bỗng nổi chướng, làm eo, đòi cô phải tăng gấp
đôi lương vào giờ phút chót, cô bèn xin Avery
nhảy vào thay chân cô bé. Cô gái ngu ngốc nghĩ
rằng cô ta đã bắt bí được công ty Star Catcher vì
thời giờ đã eo hẹp, và nếu Avery không đến
phim trường với Carrie hôm đó, thì chắc cô đã
phải trả cho con đĩ bé con số tiền gấp đôi rồi.
Avery đã cảm thấy hết sức xấu hổ khi phải làm
theo những điều Carrie yêu cầu, nhưng nhờ có
giọng tốt và có thân hình tuyệt vời, nên cô đã
đạt được yêu cầu. Chương trình quảng cáo
nhiều kỳ trên ti vi của cô đã thành công rực rỡ,
và Carrie, xem như người đại diện cho Avery, có
thể dùng cô làm việc ít ra là một năm. Nhưng
Avery không quan tâm đến việc này. Khi đợt
nghỉ mùa xuân chấm dứt, cô về đi học tiếp cho
hết bậc trung học rồi vào đại học.
Cô cháu gái tiếp tục làm việc với Carrie vào mỗi
mùa hè, nhưng cô ghét việc rời khỏi văn phòng
để đi gặp các ủy viên điều hành của các công ty.
Carrie không thể nào hiểu nổi sự dè dặt của cô.
Hình như Avery không biết rằng, như Tony
thường nhận xét, cô đã bị loại — hay là cô biết
mà cô chẳng cần phải lưu tâm.
Vấn đề khó khăn với cô cháu là Avery không
sống ngoài mặt chút nào hết. Cô dịu dàng, khỏe
mạnh và phân biệt rạch ròi cái gì là quan trọng
trong đời sống và cái gì là không. Nhưng Carrie
đòi hỏi cái gì nữa? Nói tóm lại, cô đã dạy cháu
mình biết phân biệt các thứ như thế. Mỉa mai
thay, Carrie nghĩ, chính cô cuối cùng đã làm việc
trong môi trường đòi hỏi phải sống ngoài mặt.
Cô đã hóa ra người đạo đức giả. Liệu khi nào cô
mới sống thật với những điều cô đã giảng dạy
cho Avery? Có lẽ phải đợi khi nào cô làm ra
được hai triệu đô la nữa ư?
Cuối cùng Carrie cảm thấy bị kích thích về việc
đi nghỉ ở suối nước khoáng. Khi cô đã quyết
định đi, cô gọi Avery, xin cô đến với mình ở
Utopia một tuần. Cô biết Avery đã dùng một
phần thời gian nghỉ hè để kèm các cô cậu vị
thành niên ở D.C., và Carrie cố lôi cô về với gia
đình một thời gian bằng thế. Carrie cảm thấy tin
rằng thế nào Avery cũng đến ít ra là vài ngày,
nhưng cô sợ nếu Avery biết số tiền dì Carrie
phải trả ở đấy quá lớn, có thể cô gái e ngại mà
không đến. Carrie không hề lo ngại gì về việc trả
phí tổn cho Avery. Carrie có thể làm bất cứ cái
gì cho cháu, tất cả mọi thứ. Có lẽ vì Avery không
bao giờ yêu cầu cô làm gì hết. Carrie không hiểu
làm sao cô cháu gái có thể sống nổi với đồng
lương ít ỏi mà cô gái đã làm ra, và mặc dù mỗi
lần cô nói chuyện với cháu, cô đều đề nghị cho
tiền, nhưng Avery luôn luôn từ chối. Avery làm
việc có tiền rồi, hay cô ta đã nói như thế.
Avery làm cho cô yên tâm, luôn luôn cô tin rằng
cháu cô sẽ không để cho cô bị bơ vơ ở Utopia
mà đi làm việc khác.
Thế nào Avery cũng cười khi nghe chuyện Carrie
định đăng ký hẹn giờ để hút mỡ. Cô cười khi
nghĩ đến chuyện cháu cô thế nào cũng bàn bạc
việc này. Avery cũng sẽ lắc đầu khi thấy số áo
quần đi tập thể dục của cô. Tất cả áo quần đều
giống nhau và có nhãn của nhà tạo mẫu. Ôi,
phải, thế nào Avery cũng tròn xoe mắt, rồi
thuyết giảng bài giảng cô ta thích nhất về sức
khỏe và đời sống.
Lạy Chúa, cô nhớ cô cháu quá trời.
– Em cười cái gì đấy, cưng? — Tony hỏi.
Trở lại với thực tế trước mắt, cô nhận ra cả
chồng lẫn vị cố vấn hôn nhân của họ đang nhìn
cô. Cô nhún vai để che giấu sự bối rối.
– Tôi đang nghĩ đến những chuyện tôi cần phải
suy nghĩ. — Trước hoàn cảnh bối rối hiện tại, cô
chỉ đáp được một câu vô nghĩa như thế thôi.
Tiến sĩ ngu hài lòng ra mặt, ông ta bèn dẹp
chuyện tự ái sang một bên. Ông gật đầu đồng ý
rồi đứng dậy, báo hiệu buổi giảng hòa thế là
xong.
Khi hai vợ chồng ra xe, Tony cúi người nói với
cô:
– Thật em không cần anh lái xe ra phi trường với
em không?
– Thật.
– Em nhớ mang theo giấy giữ chỗ ở khách sạn
chưa?
– Rồi. — Cô nhích ra khỏi chồng khi người tài xế
mở cửa sau xe cho cô. — Em vẫn chưa nhận
được tin gì của Avery, em đã để lại cho nó ba
tin nhắn. Em hy vọng nói chuyện với nó trước
khi rời L.A.
– Chắc em biết cô ấy rất bận việc. Có lẽ cô ta
không có thì giờ để gọi em đâu.
– Nhưng nếu trong lúc em đi rồi mà xảy ra
chuyện gì khẩn cấp thì sao?
– Thì chắc cô ấy sẽ gọi cho anh hay gọi đến điện
thoại di động của em.
– Em không muốn nó đi kèm con nít. Công việc
này quá nặng nhọc cho nó. Nó …
– Nếu cô ấy không thích thì chắc cổ đã không
làm, — Anh ta nói. — Em đừng lo lắng làm gì.
Bây giờ Avery lớn rồi.
– Khi về nhà nhớ kiểm tra thư điện tử cho em,
— Cô nói. — Có lẽ nó đã nhắn tin cho em.
– Ừ, anh sẽ kiểm tra và gọi báo cho em biết.
– Phiên tòa sẽ mở vào ngày 16. Em không biết
Avery đã nhận giấy báo chưa. Em đã có …
– Dĩ nhiên cô ấy biết rồi. Tại sao em lo chuyện
đó như thế?
– Em không thể vắng mặt vào buổi ấy. — Cô đáp
nhanh. — Em luôn luôn đi với Avery. Cả hai
chúng tôi sẽ nói trước khi chánh án quyết định.
– Cưng ơi, em sẽ không vắng mặt trong phiên
tòa ấy đâu, và Avery cũng không. Lạy Chúa, còn
một tháng nữa mà. Phiên tòa trước đã có em
thì phiên tòa này cũng sẽ có em. Bây giờ cố
gắng thư giãn. Anh muốn em vui chơi thỏa
thích.
Cô gật đầu.
– Vâng, được rồi.
Giọng cô nghe không được thành thật. Anh ta
cau mày, nói:
– Em căng thẳng vì em chưa bao giờ đi chơi xa
với thời gian lâu như thế này. Đây chỉ là sự bối
rối trong giây phút chót.
Carrie lại gật đầu, rồi cô bước vào xe, nhưng
Tony nắm hai vai cô, hôn cô.
– Anh yêu em. — Anh ta thì thào nói. — Anh
luôn luôn yêu em. Ngay từ khi chúng ta mới gặp
nhau. Anh muốn cuộc hôn nhân tốt đẹp trở lại.
– Vâng, em biết. — Cô đáp, giọng xua đuổi.
Ngay khi xe vừa chạy, Carrie đã đưa tay lấy
máy tính xách tay. Cô vừa bật máy thì điện
thoại di động reo. Cứ nghĩ là Tony gọi để nhắc
lại về chuyện hôn nhân, cô gắt gỏng trả lời.
– Chuyện gì nữa đấy?
– Đoán chuyện gì? — Avery nói.
– Chào cưng. Dì tưởng Tony gọi. Cháu nghỉ hè có
vui không?
– Chưa nghỉ. — Cô trả lời. — Cháu vừa làm xong
công việc ở văn phòng. Cách đây hai hôm cháu
đã họp với thủ trưởng mới một buổi họp rất
quan trọng, và cháu rất mong muốn kể cho dì
nghe việc cháu giúp họ giải quyết vụ này. Ta
cùng ăn bữa tối hơi trễ tại Aspen chứ?
Carrie thét lên:
– Cháu đến với dì phải không? Có phải vì dì càu
nhàu, dọa dẫm mà cháu đến không?
– Nếu cháu nói phải, thì chắc dì quá bậy rồi. Lần
này vì cháu thấy có lỗi, dì Carrie à, nhưng dì
đừng nghĩ …
– Việc cháu định dẫn mấy đứa trẻ đi chơi ở
Washington ra sao?
– Phải hoãn lại thôi.
– A. Vậy là dì thắng không có đối thủ.
– Dì có muốn cháu đến hay không?
– Dĩ nhiên dì muốn cháu đến. Dì sẽ gọi đến
Utopia báo cho họ biết ngay bây giờ. Cháu đã có
máy bay chưa?
– Cháu đang nhìn vào màn hình máy tính đây.
Cháu có thể có chuyến bay nối ở Denver, nhưng
sẽ không có sớm được. — Avery đáp.
– Dì hồi hộp quá. Chúng ta sẽ cùng vui chơi với
nhau. Báo ngay cho dì biết giờ đến của cháu.
Khi nào đã mua được vé máy bay, hãy gọi lại
cho dì. Hẹn sẽ gặp cháu, Avery. Thương cháu.
Carrie cảm thấy lên tinh thần. Cô tắt máy; rồi
gọi đến Utopia. Sau đó, cô làm việc. Cô ghi chép
các công việc cho đến khi xe đậu lại tại phi
trường. Công việc an ninh phi trường tiến hành
chậm như rùa. Carrie chuyện quai cái xách từ
vai này sang vai kia, lấy cái máy ghi âm nhỏ
trong xách rồi đọc lời dặn dò công việc cho nhân
viên trong văn phòng. Khi máy bay cất cánh, cô
đã ngồi êm ái trong ghế hạng nhất với ly
Chardonnay ướp lạnh, cô mở máy tính xách tay
ra và làm việc lại.
Tư tưởng cô lại quay về với Avery. Cô định gọi
lại để hỏi chuyến bay của Avery sẽ bay lúc mấy
giờ. Cô đưa tay lấy cái máy điện thoại móc ở nơi
chỗ dựa tay của ghế ngồi, đoạn cô đổi ý. Tốt
hơn là nên đợi. Nếu cô dùng điện thoại của máy
bay, cô phải hét thật to mới nghe được, vì tiếng
động cơ nổ ầm ầm và vì sóng bị nhiễu, rồi hành
khách quanh cô sẽ nghe hết từng lời cô nói.
Đến Aspen, vừa ra khỏi máy bay, cô liền đi ra
khỏi dòng hành khách và ngồi xuống lục tìm
máy điện thoại di động trong cái túi xách đeo
vai. Cô lôi hết các thứ trong xách ra, khi ấy mới
nhớ cô đã nhét máy điện thoại trong ví. Không
có ai thiếu ngăn nắp như cô, cô nghĩ, vừa kéo
dây kéo đóng túi xách lại. Bỗng cô ngước mắt
nhìn lên, thấy một người đàn ông cầm cái biển
có tên cô. Cô nghĩ: anh tài xế xe hơi. Anh ta
mặc bộ côm lê màu xanh đậm. Trông anh ta rất
lịch sự, đẹp trai, hình ảnh trẻ hơn của Sean
Connery. Cô vội đứng dậy, vừa nhét máy điện
thoại vào túi áo gió. Sửa lại cổ áo sơ mi cho
ngay ngắn, cô nói lớn:
– Tôi là Carolyn Salvetti.
Anh ta cười rất có duyên. — Chào bà Salvetti. —
Anh ta nói giọng Anh rất ngọt, cái biển tên găm
trên ve áo ghi: “Ông M. Edwards”.
– Anh làm ở Utopia à? … Ở suối nước khoáng à?
— Cô hỏi.
– Vâng, phải. — Anh ta đáp. — Bà có giấy giữ chỗ
trước đấy chứ?
Cô đưa tay lấy cái xách du lịch.
– Có đây.
– Ồ, tôi khỏi cần xem, bà Salvetti. Tôi chỉ muốn
biết bà có đem theo giấy tờ không thôi. Chúng
ta đi lấy hành lý của bà nhé?
Carrie cảm thấy kỳ cục, chân mang giày cao gót
có quai hậu hiệu Manolo Blahnik mà vừa đi vừa
chạy cho kịp người đến đón chân dài. Một lần cô
trược chân, nếu anh ta không nắm tay cô giữ
lại, thì chắc cô đã té úp mặt xuống đất. Cô đã
nghĩ đến chuyện thay giày trước khi lên máy
bay, nhưng rồi vùi đầu vào công việc khiến cô
quên mất.
Họ đi qua một buồng điện thoại, nhắc đến cô
nhớ việc cô vẫn chưa biết tuyến bay của Avery.
Mẹ kiếp, cô đã dặn cô ta gọi báo cho cô biết
ngay khi mua được vé. Carrie biết chuyện gì đã
xảy ra. Avery rất bề bộn công việc, cô ta phải
tranh thủ từng giây từng phút để làm cho xong.
Có lẽ bây giờ quá trễ rồi, không thể gọi cô ta ở
nơi làm việc hay ở nhà được. Có thể hiện cô ta
đang ở tại phi trường hay có lẽ đang ở trên máy
bay. Thế nhưng, Carrie vẫn muốn gọi thử. Có
thể khi Avery đến Denver, cô ta sẽ kiểm tra các
tin nhắn trên máy điện thoại. Phải, khi họ đến
nơi lấy hành lý, Carrie sẽ gọi.
– Có khách nào khác nữa sẽ cùng đi với chúng ta
đến suối nước khoáng không? — Cô hỏi.
– Có. — Anh ta đáp. — Có hai khách nữa. Họ
đang đợi ở trong phòng khách. Khi tôi lấy hành
lý của bà xong, chúng ta sẽ đi.
– Có phải anh được bố trí đón khách chiều nay
và tối nay không?
– Không, đây là chuyến cuối cùng của tôi. Tại sao
bà hỏi thế?
– Cháu gái tôi, Avery Delaney, sẽ đến với tôi tại
suối nước khoáng.
Câu nói của bà khiến cho gã quá ngạc nhiên đến
nỗi gã dừng lại ở giữa hành lang.
– Bà đợi cô Delaney đến với bà à?
Tôi không vừa nói như thế sao? Cô đáp.
– Phải, nhưng cô ấy đáp máy bay đi từ D.C. Nếu
anh không được bố trí để đón nó, thì chắc ban
điều hành nhà nghỉ ở suối nước khoáng cử
người khác đến đón.
Họ đi tiếp.
– Phải, chắc thế. — Gã nói, giọng thờ ơ, có vẻ
như gã đang bận suy tính việc gì.
– Tôi không có tin tức gì về chuyến bay của
Avery, nhưng chắc cô ấy có gọi điện thoại đến
nhà nghỉ, báo cho họ biết để họ cử người đến
đón. Anh có thể gọi đến Utopia để hỏi cho biết,
được không? Nếu chúng ta đợi được nó thì sẽ
rất tốt. Tôi biết đích xác nó đi qua đường
Denver.
– Tôi rất sung sướng được gọi đến nhà nghỉ. —
Anh ta nói. Gã đưa mắt nhìn quanh rồi gật đầu
chỉ về phía hàng ghế ngồi còn trống ở trước
cánh cổng vắng vẻ. — Tại sao bà không đến đây
ngồi nghỉ?
Khi gã để các xách bên chân Carrie, cô liền hỏi:
– Chữ “M” là tên gì thế?
– Xin lỗi?
– Tên của anh. Ô. M. Edwards. Chữ M là tên gì?
Gã không có lý do để nói láo.
– Monk. Chữ “M” là chữ đầu của tên Monk (thầy
tu).
– Tên khác người, thú vị quá nhỉ.
– Tôi thích tất cả khách hàng đều gọi tôi là ông
Edwards.
Bướng bỉnh, kiêu ngạo, cô nghĩ.
– Phải, dĩ nhiên.
– Xin bà tha lỗi. — Gã đi đến cửa sổ, lấy điện
thoại di động ra. Carrie nắm cái xách, đi theo.
Cô muốn nhờ gã hỏi xem ở văn phòng khu suối
nước khoáng có tin nhắn nào đợi cô không.
Khi cô đi đến, gã đứng quay lưng về phía cô. Cô
vỗ tay lên vai gã:
– Ông Edwards.
Gã giật mình quay lui.
– Đợi một lát. — Gã nói vào máy điện thoại. Rồi
hỏi cô. — Bà cần gì?
– Anh hỏi cô tiếp tân giúp tôi xem thử tôi có tin
nhắn không, được không?
Gã lặp lại câu hỏi, đợi một lát, rồi lắc đầu.
Carrie cảm thấy khùng mới đứng đấy, nên cô đi
lui, ngồi xuống ghế.
Gã không nói điện thoại lâu, khi gã đến bên cô,
gã lấy cái xách của cô lên, xin lỗi vì chậm trễ.
– Có người khác được bố trí để đi đón cô
Delaney.
– Chúng ta không đợi được à?
– Xin lỗi. Có phải bà nói gì đấy không? — Gã hỏi.
Thái độ lơ đãng của gã làm cô bực tức.
– Tôi hỏi chúng ta đợi cháu gái tôi có được
không?
– Tôi nghĩ không được. — Gã đáp. — Hai người
khách kia đang đợi bà. Tôi không nói cho họ biết
phải đợi lâu. Tôi mong bà thông cảm.
– Vâng, đương nhiên.
– Cám ơn bà. Chắc chắn những người kia sẽ
đánh giá cao sự hợp tác của bà.
– Họ là ai thế? — Cô hỏi một cách thẳng thừng.
– Xin lỗi bà nói gì?
– Thưa ông Edwards, tôi hỏi những người khác
kia là ai?
– Bà Trapp ở Cleveland, và bà thẩm phán Collins
đi máy bay từ Miami đến.
Carrie chưa nghe tên họ bao giờ, cô tự hỏi
không biết họ có danh tiếng gì không. Cô hy
vọng là những người có danh tiếng. Cô sẽ tranh
thủ làm quen với họ thân mật chừng nào hay
chừng ấy. Có lẽ bà thẩm phán là người nổi
tiếng, thường lên tivi. Làm quen với bà ta không
lợi hay sao?
Cuối cùng họ đến khu vực nhận hành lý, nhập
vào đám hành khách chen lấn nhau đến phía
trước.
– Xe chạy từ đấy đến khu suối nước khoáng mất
bao lâu?
– Không lâu đâu. — Gã đáp. — Thế nhưng tối nay
quí vị không đi thẳng đến Utopia. — Gã nói
thêm. — Vì có ống dẫn nước chính bị vỡ, nên
người ta phải chữa lại đến nửa đêm mới xong.
Cho nên quí vị đến ở tại khách sạn rất bất tiện,
ông giám đốc đã thu xếp để bà, Bà Trapp và
thẩm phán Collins đến nghỉ đêm tại một khu
nhà riêng.
Carrie định chống lại quyết định này, vì làm thế
sẽ rất bất tiện. Cô phải soạn đồ ra rồi thu xếp
đồ vào va li lại, nhưng bỗng Edwards nói bằng
thái độ tự nhiên, thoải mái:
– Tôi tin ông Cruise và một người bạn cùng đi với
những người khách cuối cùng.
Cô mở to mắt.
– Tom Cruise phải không?
– Phải. Rồi sáng mai, — Gã nói tiếp một cách
trơn tru. — Bà sẽ được đưa đến khu suối nước
khoáng.
– Cháu tôi cũng sẽ đến ở tại nhà riêng à?
– Tôi không biết chắc. Nếu ống nước sửa chữa
xong khi máy bay của cô ấy đến, thì chắc cổ
được đưa thẳng đến khu suối nước khoáng luôn.
– Khu nhà riêng có gần Aspen không?
– Nằm ngay phía ngoài, trên núi cao trong khu
vực gọi là Đất Giữa Hồ. Ở đấy đẹp tuyệt. Mùa
này ở đấy đêm thì lạnh còn ngày thì có nắng
ấm. Thời tiết rất tuyệt để leo núi và cắm trại.
– Tôi không phải loại người sống ngoài trời,
nhưng trông anh có vẻ là loại người ấy. — Cô
nói, nhận thấy đôi vai của gã vạm vỡ, bắp thịt
cuồn cuộn căng phồng dưới bộ áo quần mà
nhìn vào là người ta biết do thợ đo cắt. Độ này
người ta trả lương cho tài xế nhiều thế ư?
Họ đứng bên nhau đến 10 phút mới thấy hành
lý chạy đến trên băng tải.
– Cái xách kia là của tôi. — Cô nói, chỉ cái xách
Gucci màu đen căng phồng đang chạy đến. —
Cẩn thận. — Cô dặn. — Nặng đấy.
– Chỉ có cái xách này thôi à?
Chắc gã nói đùa.
– Không, còn ba cái nữa.
– Bà sẽ ở lại suối nước khoáng trong bao lâu? —
Gã hỏi.
– Hai tuần. Anh làm việc ở đây bao lâu rồi? — Cô
hỏi, cô muốn nói chuyện gẫu giết thì giờ trong
lúc chờ đợi số hành lý còn lại. Nếu họ làm mất
của cô một cái xách thôi, cô sẽ gặp khó khăn, vì
số pin dùng cho máy tính và điện thoại di động
kia đều tộng hết vào xách.
– Một năm. — Gã đáp.
– Tuyệt nhỉ. — Cô nói, không mấy quan tâm.
Mấy va li kia mất tiêu đâu hết rồi nhỉ? Cô cảm
thấy bồn chồn lo lắng, hít vào một hơi thật dài.
Hãy thư giãn, — cô tự hỏi, — mình đi nghỉ hè kia
mà.
Cô nhìn quanh phòng lấy hành lý, thấy phòng
vệ sinh nên nói:
– Trước khi chúng ta đi, tôi muốn rửa mặt bằng
nước lạnh cho tỉnh táo …
– Nếu bà đợi được cho đến khi chúng ta đến …
– Tôi không thể đợi được. — Cô cắt ngang lời gã.
Cô đưa cho gã cái xách đeo trên vai nhưng giữ
cái ví. — Đừng để mất cái xách ấy nhé. Trong
xách có máy tính xách tay và điện thoại di động.
Rồi cô đi nhanh vào phòng vệ sinh. Khi cô rửa
tay, cô nhớ cô để điện thoại di động trong túi áo
khoác, cô bèn quyết định gọi cho Avery ngay.
Carrie đi đến buồng vệ sinh cuối cùng để không
ai nghe cô gọi điện thoại, cô cầu sao sóng không
bị cản trở. Cô bấm máy lia lịa. Cô gọi đến nhà ở
của Avery trước hết, nghe máy nhắn tin trả lời,
cô nói rằng ngay khi Avery nhận được tin nhắn
này thì trả lời ngay cho cô biết. Rồi cô đoán lẽ
Avery đã rời nhà để đến phi trường, Carrie lại
bấm số. Số điện thoại gỏi thẳng đến bàn làm
việc của Avery. Máy nhắn tin trả lời khi chuông
reo hồi thứ hai.
– Mẹ kiếp, Avery, đáng ra cháu phải điện thoại
báo cho dì về chuyến vé máy bay của cháu chứ,
nhưng cháu quên phải không? Dì hy vọng bây
giờ cháu đang ngồi trên máy bay và sẽ kiểm tra
các tin nhắn ở Denver. Dì cứ sợ cháu sẽ không
đến với dì. Dì biết công việc của cháu đã níu
chân cháu lại. Nếu dì phát hiện ra việc cháu lỡ
máy bay vì bận tham dự các buổi họp quái đản
ấy, dì sẽ cười cháu cả tháng đấy. Thật vậy Avery
à, dì cười cháu khi dì nghĩ đến công việc cháu
đang làm với đồng lương cháu kiếm ra, và cả
ngày chúi đầu làm việc trong căn phòng không
có cửa sổ để phân tích những cái mà chỉ trời
mới biết. Thật là phí phạm tài năng của cháu.
Chắc chắn cháu nhận thấy như thế. Dì ước chi
cháu để cho dì giúp cháu đổi nghề.
Carrie nhận ra điều đó cô nói thật buồn cười và
cô cười.
– Cháu hãy nghe dì nói tiếp đây. Cháu nghe hết
những điều dì vừa nói rồi chứ? Nhưng việc dì gọi
cho cháu là dì muốn báo cho cháu biết hiện dì
đã đến Aspen rồi. Dì muốn đợi cháu để chúng
ta cùng đến suối nước khoáng một thể, nhưng
hiện có những người khách khác nữa ở đấy, và
việc bắt họ ngồi đợi là điều rất bất tiện cho họ.
Đêm nay dì không đến suối nước khoáng ngay,
khách sạn bị hư hỏng ống dẫn nước, người đến
đón dì cho biết, chắc khi cháu đến đường ống
dẫn nước đã chữa xong rồi. Hiện dì đã cảm thấy
buồn ngủ. Hai người đàn bà kia và dì đêm nay
sẽ nghỉ đêm tại ngôi nhà riêng trong núi rất
sang trọng. Dì đã quên tên hai người đàn bà
cùng đi, nhưng có một bà là thẩm phán. Dì tin
bà ta có tiếng tăm. Thôi hẹn mai gặp cháu. Dì
sẽ kiểm tra tin tức ở Utopia để biết cháu đến
chưa.
Carrie cảm thấy lòng dâng lên đợt cảm kích
khác.
– Ngôi nhà riêng có tên là Đất Giữa Hồ. Sao có
chuyện kỳ lạ như thế này nhỉ? Tom Cruise là
người khách cuối cùng của họ, cho nên chắc
cháu biết ở đấy hẳn quá đẹp như thế nào rồi.
Nghĩa là ông ta đứng đầu danh sách loại A, và
chắc chắn là họ không để cho ông ta ở một nơi
tồi tàn. Dì phải cúp máy trước khi người đi đón
vào phòng vệ sinh nữ để tìm dì. Dì rất nôn nóng
muốn gặp cháu. Chúng ta sẽ cùng vui chơi thỏa
thích. Úi dào, dì nghe người đón dì đang gọi tên
dì. Suối nước khoáng phái đến một anh chàng to
con để xách va li cho dì. Anh ta là loại ngạo
mạn, khinh người, và nói giọng Anh ngọt xớt. À
ôi, anh ta hấp dẫn lắm. Tên hắn là Monk
Edwards, nhưng cháu biết không, hắn không có
vẻ gì là thầy tu như dì thường thấy đâu. Có lẽ
họ sẽ gọi một anh chàng to con khách để đón
cháu. Chào cưng. Hẹn gặp lại.