Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Phá Đám

Chương 27

Tác giả: Julie Garwood

– John Paul, kiếm cho tôi khẩu súng. Tôi muốn có súng ngay bây giờ. Một khẩu súng lớn.

Cô trông như thiên thần muốn phục hận, đi quanh anh, vừa đi vừa nói rồi dừng lại trước mặt anh, thọc tay vào ngực anh, yêu cầu thêm lần nữa.

Cảnh sát trưởng Tyler đứng bên trong ngưỡng cửa, nhúc nhích hai chân, đợi cho họ nhìn thấy ông.

– Khi tôi tìm ra mụ ta, mụ ta sẽ chết. – Avery hậm hực nói. – Tôi muốn có khẩu súng.

Cảnh sát trưởng không thể không nói phải trái cho cô gái quẫn trí này nghe được. Ông lên tiếng.

– Này cô Delaney ơi, không nên ăn nói dại dột như thế. Có người nào lại đi giết mẹ bao giờ? Cảnh sát làm gì mà để cho cô hăm doạ như thế? Tôi nghĩ là cô quá rối loạn nên nói thế, nhưng…

Cô quay phắt lui, nhìn cảnh sát trưởng.

– Jilly không phải là mẹ tôi. Mụ ta là người đẻ ra tôi, nhưng chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là mẹ tôi. Chúng ta đã thông suốt vấn đề này chưa?

Tyler vội gật đầu. Cô đang quá giận dữ, và ông rất ngạc nhiên trước thái độ thay đổi quá kỳ lạ của cô khiến ông không biết nói sao. Khi mới gặp cô, ông thấy cô là người rất dịu dàng, đáng mến, thế mà bây giờ trở thành người nóng nảy như lửa.

Cảnh sát trưởng quay qua John Paul để cầu cứu.

– Đây không phải là cô gái tôi đã gặp ở dưới lầu. Chắc cô ta không có chị em sinh đôi chứ?

– Chẳng có ai sinh đôi. – Anh đáp. – Cô ta chỉ nổi nóng mà thôi. – Anh nói nghe như lời tán thưởng.

Cảnh sát trưởng cho rằng đây là một nhận định sai lầm.

– Anh không nói phải trái với cô ta được à? Cô không thể chạy ra khỏi đây với khẩu súng để giết mẹ… – Bỗng ông ta dừng lại rồi hỏi. – Không biết có phải mụ ta là mẹ.

– Không phải.

– Vậy tôi nên gọi mụ ta là gì?

Avery không ngần ngại đáp nhanh:

– Là đồ điên loạn. Đồ tồi bại tệ nạn xã hội, đồ loạn tâm thần. Ông muốn gọi tên nào cũng được. Đừng gọi bả là mẹ tôi thì được.

– Vâng, thưa cô.

Lấy lại bình tĩnh, cô buộc chặt tấm khăn quàng quanh cổ, lấy cái xách rồi ngẩng cao đầu đi vào phòng tắm.

– John Paul này?

– Vâng.

– Kiếm cho tôi khẩu súng.

Trước khi anh kịp trả lời, cửa phòng đã đóng.

Tyler gãi cằm, nói:

– Anh sẽ làm gì với cô ta?

Anh nhún vai.

– Kiếm cho cô ta khẩu súng.

Tyler đóng cửa lại rồi bước vào phòng.

– Anh định để cho họ đưa cổ đến Aspen à? Anh đã nghe họ nói rồi đấy. Họ muốn đưa cô ấy, dì cổ, và bà chánh án đến một ngôi nhà an toàn cho tới khi họ bắt được tên giết mướn được người ta thuê để giết họ.

– Vâng, tôi có nghe. – Anh đáp.

– Nếu anh hỏi ý kiến của tôi, tôi xin nói rằng làm thế tức bỏ các quả trứng vào một cái giỏ, và tôi nghĩ họ làm thế là để tiết kiệm ngân sách. Nếu họ tập trung các bà lại một chỗ, họ sẽ bớt được nhân lực, nhưng nếu thằng giết mướn này… hắn tên gì nhỉ?

– Monk. – John Paul đáp.

– Nếu hắn khôn, hắn sẽ tìm ra họ. Điều hắn chỉ cần làm là rình quanh ở bệnh viện, theo dõi bà chánh án. Tôi, tôi cũng làm thế.

John Paul đồng ý.

– Tôi nghe Knolte nói họ sẽ tập trung các bà lại một chỗ.

– Nhưng chắc anh không nghe họ bàn đến các kế hoạch tiếp theo, vì khi ấy anh chạy lên lầu để báo cho Avery biết dì cô ấy còn sống. Anh có biết toà sắp mở một phiên toà quan trọng không?

– Không, tôi không biết.

Cảnh sát trưởng hạ thấp giọng nói tiếp. Nhưng ông ta nghe tiếng máy sấy tóc chạy ù ù trong phòng tắm, ông sợ Avery có thể nghe, nên ông đứng sát vào John Paul.

– Họ sắp xử lại một người có tên là Skarrett. Anh có biết hắn không?

Anh căng thẳng, đáp:

– Biết. Vậy hắn được ra toà lại à? Khi nào?

– Sẽ bắt đầu ba tuần nữa. Knolte bàn chuyện trên điện thoại với một mật vụ khác, người này chỉ huy họ. Nhưng khi anh ta gác máy, ảnh thấy tôi nhìn ảnh, ảnh im thin thít cho đến khi tôi nói với ảnh tôi lên đây để kiểm tra cô gái ra sao. – Ông ta cười rồi nói tiếp. – Dĩ nhiên tôi không lên đây ngay. Tôi gây nên tiếng động nho nhỏ như thể tôi lên thang lầu, rồi nhẹ nhàng quay lui, đứng ngoài hành lang để nghe anh ta nói gì với các người kia.

Ông ta nhìn vào cửa phòng tắm trước khi nói tiếp:

– Nếu họ không bắt được Monk vào lúc phiên toà bắt đầu, thì họ sẽ không để cho Avery hay dì cô ấy ra làm chứng, và theo chỗ tôi được biết, thì người chịu trách nhiệm tin rằng nếu Skarrett được phóng thích thì vấn đề sẽ thuận lợi cho họ.

John Paul quá kinh ngạc:

– Ông nói nghiêm túc chứ?

– Ồ, rất nghiêm túc. – Ông ta nói giọng lề rề.

– Trời đất ơi, tại sao họ lại…

– Họ hy vọng Skarrett sẽ đến chỗ hắn giấu rất nhiều của cải ăn cắp quí giá. Hình như Skarrett ăn cướp trong một tiệm kim hoàn, lấy đi nhiều đá quí chưa đẽo giá trị nhiều triệu đôla. Họ hy vọng sẽ thu hồi lại các thứ ấy.

– Vậy họ tạo điều kiện thuận lợi cho Skarrett ra khỏi tù à?

– Avery là nhân chứng quan trọng. – Tyler nói. – Nếu cô ấy không ra khai… – Ông ta bỏ lửng câu nói.

John Paul mong sao những điều anh vừa nghe là sai, không đúng, nhưng sự mong ước của anh rất mong manh, khó thành. Anh cất tiếng nói, giọng mỉa mai chua chát.

– Vậy là họ có kế hoạch làm đảo lộn tình hình.

Tyler hoàn toàn nhất trí với ý kiến của anh. Ông đáp:

– Tôi thấy phương hướng của họ là thế. Anh có nói cho Avery biết không? Khi họ đã giữ Avery trong nhà an toàn rồi, cô ấy sẽ không đi ra ngoài được.

– Tôi sẽ để cho Knolte nói với cô ấy. – Anh đáp. – Avery làm việc với FBI, cho nên cô rất tin vào tinh thần đồng đội.

– Người có lý tưởng cao, hả?

– Chắc thế.

– Vậy là bậy rồi. Còn anh thì sao? Anh sẽ làm gì?

– Chắc là tôi phải ra đi. Không có lý do gì ở lại đây hết.

– Anh có tin thằng Monk này rút lui không?

– Vâng, tôi tin thế. Nhưng không lâu. Hắn đã ký hợp đồng rồi, khi hắn nghe Carrie và bà chánh án còn sống, hắn sẽ tấn công lại. Hắn phải làm thế. Tiếng tăm hắn ai cũng biết. Hắn còn tiếp tục săn đuổi theo Avery nữa.

Phải, hắn sẽ ra tay mãi mãi, cho đến khi hắn hoàn thành công việc.

Hình như Tyler đọc được tư tưởng của anh.

– Vậy anh nghĩ là để cho các anh chàng dưới lầu canh chừng Avery cũng được à? Anh tin là cô ấy sẽ được yên ổn phải không?

– Cô ấy thông minh, cứng rắn. Cô ta có thể xoay sở được.

Tyler có vẻ thất vọng.

– Nếu anh cho đấy là việc đúng đáng làm thì thôi, còn nếu anh không cho đúng và quyết tâm muốn làm theo ý mình việc này, thì tôi nghĩ là tôi đã nói với anh tôi có ngôi nhà nhỏ xinh xinh nằm khuất trong núi đấy. Tôi sẽ vào ở trong ấy hai tuần, tôi đã trữ sẵn thức ăn trong bếp. Chỉ cần thực phẩm trong tủ lạnh nữa thôi, như sữa và trứng, là yên tâm ở đấy được rồi. Nếu anh đi về Denver, thì đường sá cũng tiện. Đấy sẽ là nơi ẩn náu rất tốt.

John Paul cố cắt ngang lời ông ta, nhưng Tyler vội vã nói tiếp:

– Có nhà kho tôi dùng để xe hơi, tôi sẽ viết vài lời hướng dẫn cho anh để anh biết chìa khoá giấu ở đâu… nếu anh cần đến. Anh suy nghĩ đi và cho tôi biết trước khi anh ra đi. Tôi xuống dưới lầu, viết lời hướng dẫn phòng khi anh cần.

Nói xong, ông ta quay lưng đi xuống lầu. John Paul không biết anh sẽ làm gì. Anh đứng suy nghĩ về tình hình nhiều phút, rồi thốt ra lời nguyền rủa vừa cúi xuống lấy xách đồ dùng để đi xuống lầu, ra xe. Người phụ tá cho cảnh sát trưởng đã để quần áo sạch của anh ở dưới lầu. Áo quần được xếp gọn gàng nằm bên cạnh áo quần của Avery ở dưới bậc thang cuối cùng. Anh tộng áo quần anh vào túi xách, mang áo quần của cô chạy lên lầu lại, để trên giường, rồi đi ra.

Người bạn của cảnh sát trưởng để chiếc xe của John Paul đậu trên con đường hẻm giữa các toà nhà, ngay giữa cửa sổ của phòng ngủ. Anh ném hành lý ra sau chiếc SUV rồi quyết định nên lên chia tay Avery. Anh không nên ra đi mà không chia tay cô, phải không? Nói lời tạm biệt và chúc may mắn là điều hay, nên làm.

Anh tự nhủ nếu cô yêu cầu anh ở lại, anh sẽ ở lại. Còn nếu cô không yêu cầu, thì anh ra đi. Chỉ đơn giản thế thôi. Cô không cần anh. Nhưng nếu cô yêu cầu…

Anh đi vào phòng và đột ngột ngừng lại. Suýt nữa bị trượt chân khi thấy cô. Cô đứng bên cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, đợi anh.

Anh cau mặt nhìn cô, dè dặt hỏi:

– Tại sao cô nhìn tôi đăm đăm như thế?

– Tôi thấy anh chất hành trang vào xe. – Cô đáp, hất đầu về phía cửa sổ. – Anh đi khỏi đây phải không? – Cô bước về phía anh một bước nhưng bỗng dừng lại khi thấy lưng anh cứng đơ. – Xin anh trả lời đi.

– Cô có muốn tôi ở lại không?

– Anh có muốn ở lại không?

– Làm sao tôi trả lời được? Tôi không phải là người trong cuộc, Avery à. – Rồi, trước khi cô trả lời, anh nhìn cô và hỏi. – Có cái gì trên mặt cô thế?

Cô đưa tay lên má.

– Mặt tôi có gì ghê lắm à?

– Không có gì. Chỉ trong… khác thường thôi.

– Tôi rửa mặt, thoa một ít kem chống khô da và trang điểm một chút. Thế thôi.

– Trang điểm à? Tại sao cô phải làm thế? Có phải cô muốn trang điểm cho đẹp đẽ để gặp các bạn FBI không?

Ôi người anh em, anh nổi chứng rồi. Cô hỏi:

– Anh không thể trả lời được, vì anh không thể nói ra những gì anh suy nghĩ hay là cảm nghĩ trong óc anh. Tại sao tự nhiên anh muốn cãi cọ nhau những chuyện không đáng cãi?

Anh chỉ biết anh giận cô và giận mình vì cô có thể gây nên cho anh những điều mà không có người phụ nữ nào trước đây làm được. Cô đã làm cho ruột gan anh thắt lại. Điều tệ hại hơn nữa là anh đã để cho cô làm thế. Cái gì sẽ nối tiếp? Tim anh phải không? Nếu thế thì thật quỷ.

– Cô đã nói chuyện với mật vụ Knolte chưa?

– Chưa, tôi đang đợi anh lên lầu. Có phải anh ra đi mà không nói lời tạm biệt? – Đồ cù lần. Cô sẽ không khóc, cho dù anh làm cho cô tức giận đến đâu. Cô hít mạnh cho vững tâm rồi bước tới phía anh, chìa ta ra. – Cám ơn những việc anh đã làm cho tôi.

Anh không nhìn bàn tay của cô.

– Avery… nếu cô muốn…

Cô cắt ngang lời anh.

– Cảnh sát trưởng Tyler có lên lầu tìm anh. Ổng muốn nói chuyện với anh, ổng nói có chuyện quan trọng.

– Tôi vừa nói chuyện với ổng cách đây không đầy năm phút.

Cô nhún vai.

– Chắc ông ấy có chuyện gì muốn nói với anh, ổng đợi anh ở nhà hàng ăn uống.

– Vâng, được rồi.

– Chúc anh về nhà bình an. – Cô nói. Cô quay lui đến bên cửa sổ. – Tạm biệt, John Paul.

Anh không tin cô đuổi anh như thế này. Anh nhìn vào lưng cô một lát, rồi quay lui, đi xuống lầu. Thái độ chia tay lạnh lùng của cô là thái độ của người xa lạ, anh cảm thấy quá bực bội, không nghĩ ra tại sao cô lại thay đổi tính tình như thế này.

May thay khi anh đi qua đồn cảnh sát, anh không bị các mật vụ xúm vào hỏi han. Knolte và hai người mật vụ huênh hoang khác đang nghiên cứu bản đồ và nói chuyện qua điện thoại di động. Một mật vụ định giữ anh lại để nói chuyện, nhưng anh tảng lờ không để ý đến, đẩy cánh cửa tự động mở ra rồi đi qua cửa hàng ăn uống. Trước cửa hàng vắng người, nhưng anh nghe có ai huýt gió trong bếp. Anh đi ra sau chiếc quầy bằng phócmica đỏ, thấy ông cảnh sát trưởng nơi lò nướng thịt. Mùi thịt nướng bốc lên thơm ngào ngạt.

– Anh chuẩn bị ra đi à? – Cảnh sát trưởng hỏi.

– Sắp đi.

– Anh có muốn mang theo thịt băm, đồ ăn ở dọc đường không?

– Không, cám ơn. Mọi người đâu hết?

– Nhân viên cửa hàng của tôi phải không? Tôi cho họ về nhà một lát. Nếu Knolte và bạn của anh ta muốn ăn gì, họ cứ tự làm lấy mà ăn.

Tyler cau mày.

– Tôi muốn nói lại chuyện tôi đã nói. Tôi đi có việc và để tờ giấy hướng dẫn nơi xe anh phòng khi anh thay đổi ý kiến, nhận lời đề nghị của tôi và sử dụng ngôi nhà trong núi của tôi. Anh suy nghĩ cho kỹ đi. – Ông ta giục. – Tôi không đến đấy thêm một tháng nữa, nhờ bà con bên vợ của tôi. Đêm qua, bà ấy báo cho chúng tôi biết chúng tôi sẽ đi dự hai cái đám cưới và một buổi đại tiệc.

– Vâng, tôi sẽ nghĩ đến chuyện đó. – Anh đáp. – Cám ơn ông đã giúp đỡ, ông cảnh sát trưởng, và cám ơn ông cho thức ăn và giường ngủ.

– Rất sung sướng được giúp đỡ anh. – Tyler nói. Ông mở khoá cửa sau, đi ra con đường hẻm với John Paul.

– Anh hãy tự lo cho mình thật chu đáo.

– Vâng. – Anh đáp, mở cửa xe, ngồi vào sau tay lái. Anh thấy tờ giấy ông cảnh sát trưởng xếp lại để trên chỗ ngồi bên cạnh, anh lấy lên định đưa trả lui.

– Anh có tin cô gái sẽ được yên ổn không?

Đây là lần thứ ba ông cảnh sát trưởng hỏi anh câu hỏi ấy. John Paul trả lời như lần trước.

– Cô ấy sẽ yên ổn.

Anh không tin câu trả lời vô nghĩa ấy, không tin một chút nào hết, và nhìn vẻ mặt của Tyler, anh có thể nói ông ta cũng không tin.

– Hẹn sẽ gặp lại anh. – Tyler nói, ông ta đưa cái kẹp nướng thịt đang cầm trong tay lên để chào.

John Paul tra chìa khoá vào ổ công tắc, thả tờ giấy xuống xe, ngồi yên suy nghĩ. Lương tâm anh chắc sẽ không yên ổn. Avery đã chọn lựa rồi, anh nhắc mình như thế. Phải, cô đã cho anh thấy chắc chắn rằng cô không muốn hay không cần anh.

Quyết định của cô chỉ gặp một vấn đề khó khăn thôi. Đó là anh muốn cô và cần cô.

Anh nghĩ rằng anh đã loại bỏ tình cảm từ nhiều năm nay khi ảo mộng tan vỡ trong lòng anh, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng anh đã có hành động ngu ngốc vì thái độ thù ghét mọi người, không-cần-nói-mọi-người, và là con người, sai lầm như mọi người. Ai sẽ tin tưởng anh?

Anh có thích Avery không? Thích chứ, anh xác nhận. Cô là người cứng đầu. Làm sao anh không thích?

Anh lắc đầu, xoay chìa khoá mở công tắc. Máy nổ gừ gừ như con mèo con, nó đủ kêu khi anh gài số.

Anh muốn đi, nhưng không tập trung được sức lực để lái xe đi. Mẹ kiếp cô đã làm cho anh điên. Cô chỉ là một người khó tính, nóng nảy, dễ giận. Cô muốn anh ra đi. Phải không? Quỷ thật, đúng thế. Cô tin chắc cô sẽ được tốt đẹp, sẽ được đồng đội săn sóc cho được bình an… Lạy Chúa xin giúp cho cô.

Avery là chiến sĩ, chắc cô sẽ giải quyết được bất cứ cái gì xảy đến cho cô. Nhưng cô có thể kiểm soát những hành động của các mật vụ có nhiệm vụ bảo vệ cô không? Cô có thể ngăn ngừa họ phải làm đảo lộn kế hoạch được không? Và trong khi cô canh chừng họ, ai sẽ canh chừng cô?

Anh trả về số không lại và tắt máy. Anh sẽ làm cái quái gì nhỉ?

Cứ để nhân viên FBI lo cho cô. Phải như thế thôi. Anh phải làm thế thôi. Anh cho máy nổ lại, nhưng lần này không gài số. Anh ngồi như tảng nước đá bất động, bất định, trong khi máy xe nổ nhè nhẹ.

Thì ra anh đã trở thành con người nhập cuộc. Anh cố ra sức thuyết phục mình đừng lưu tâm đến những gì xảy ra cho cô.

Cô làm cho anh cười. Cô làm cho anh muốn những thứ mà anh nghĩ anh không thể có.

Đồ quỷ, cô đã làm cho anh có nhân tính.

John Paul đã chiến đấu rất tốt, nhưng khi mọi việc đã được an bài thì anh thất trận. Anh cúi đầu quy phục khi sự thật mở não anh ra. Chó đẻ thật.

Nhìn thẳng vào sự thật đi, Renard. Mày không đi đâu hết nếu không có nàng.

Anh tắt máy, đưa tay mở cửa.

Bỗng có giọng nói cất lên khiến anh dừng tay.

– Anh có đi không? Lái đi, Renard. Tôi ở đây quá ngột ngạt rồi, còn cái bao ngủ của anh bốc mùi như lá khô.

Anh quay lui.

– Cô định làm gì đấy? – Anh hỏi.

– Đừng hỏi han lôi thôi, John Paul. Vào số xe và chạy khỏi đây ngay. Đừng để cho tôi nói lại lần nữa.

Nụ cười từ từ nở trên môi anh, thoải mái. Hai vai anh nhẹ nhõm vì bớt căng thẳng, bụng hết đau thắt. Mọi việc bỗng tốt đẹp trở lại. Avery gầm gừ với anh như con mèo rừng, bày tỏ thái độ với anh.

Anh khởi động máy, sang số, nhưng không tăng tốc.

– Cô em ơi, nếu cô đi với tôi, tôi phải gọi báo cho các mật vụ biết, và cô phải làm theo lời tôi. Cô có chịu như thế không?

Cô trả lời ngay tức khắc:

– Khi tôi nhảy khỏi cái thang cứu hỏa, tôi rớt trên nắp thùng dầu máy xe của anh và làm móp nắp thùng. Anh lo liệu việc ấy đi.

Anh cười toe toét, lái xe chạy dọc theo con đường hẻm. Sao anh không nổi điên với cô nhỉ?

Bình luận
× sticky