Con đường săn đuổi của John Paul Renard dẫn
đến Utopia. Anh săn đuổi tên giết người chuyên
nghiệp đã hơn một năm nay, nhưng không mấy
thành công. Việc thành công mới đây được mọi
người biết đến xảy ra ở Riviera, anh đã khử
được một gã bị truy nã có tên là John Russell.
Nhưng từ vụ ấy đến nay, tên giết người mà anh
săn đuổi có tên là Monk hình như đã biến mất
trên mặt đất. Anh nghe người ta đồn hắn qua
làm ăn ở Paris và ở Cannes, nhưng không có
chứng cớ gì chính xác để anh tin là hắn hiện
đang ở bên ấy.
Mãi cho đến bây giờ anh mới biết chính xác.
Khi John Paul phục vụ trong ngành Thủy quân
Lục chiến và rồi làm việc trong một thời gian
ngắn trong Cục Tình báo, anh đã học được tính
kiên nhẫn. Anh nghĩ rằng cuối cùng tên giết
người sẽ quay về Hoa Kỳ. Linh cảm cho anh ta
tin thế, nhưng lạ thay, điều anh linh cảm đã hóa
ra đúng. Chỉ mới cách đây ba tuần, Monk bỗng
xuất hiện trở lại. Hắn đã lộng hành một vài nơi.
Hắn sử dụng một trong những thẻ tín dụng cũ
của hắn. Làm thế là điều rất bất cẩn và rất
không đúng với một người mà mãi cho đến bây
giờ chưa có sai sót gì trầm trọng trong các hoạt
động phi pháp của mình. John Paul tự hỏi phải
chăng Monk đã vứt cái thẻ đi và có ai đấy tìm ra
và sử dụng nó.
Việc này đáng phải được kiểm tra. Một cuộc tấn
công đã diễn ra tại một suối nước khoáng ở
Colorado có tên là Utopia có liên quan đến một
phụ nữ tên Carolyn Salvetti. John Paul kiểm tra
tài khoản tín dụng của bà ta, anh phát hiện ra
rằng bà có rất nhiều tiền cất tại ngân hàng IRA
và kế hoạch dưỡng già của bà ta là mua hai cái
suối nước khoáng. Chuyện này có liên quan gì
đến Monk không? Có phải bà ta thuê gã để giết
ai đấy? Hay bà ta là nạn nhân sắp đến của hắn.
John Paul còn kiểm tra tên bà qua cơ sở dữ liệu
của chính phủ. Anh sử dụng mật mã cũ của
mình để lấy thông tin, anh biết rất rõ rằng khi
anh khai thác thông tin trên cơ sở dữ liệu này,
những người săn đuổi gã sẽ biết chuyện ngay
tức khắc, và họ sẽ ngộ nhận là hắn chuẩn bị
quay về. Vì thế mà anh không mở máy lâu. Chỉ
trong vòng chưa đầy hai phút là anh đã tìm
được điều anh muốn biết. Salvetti là người rất
tài tình. Không có lệnh bắt giữ tống đạt, không
bị phạt vì đậu xe sai chỗ, không hoạt động
chuyện gì phi pháp. Chồng bà cũng sạch sẽ.
Carolyn Salvetti là Phó giám đốc.
Cơ sở dữ liệu không cho anh câu trả lời nào hết.
Nếu Carolyn Salvetti là mục tiêu kế tiếp của
Monk, thì ai đã thuê hắn? Ai muốn giết bà này?
John Paul quyết tìm cho ra. Vì anh của John,
Remy, sống ở Colorado Springs, nên anh định lái
xe đến đấy thăm anh ta.
Mọi người ở thành phố quê nhà của John,
Bowen, Louisiana, đều xem anh như người ẩn
cư khó tánh, nên khi anh mua chiếc xe Ford SUV
cũ, gia đình và bạn bè anh đều sửng sốt kinh
ngạc. Anh thay đổi một ít, tăng công suất của
máy, ráp vào hai chiếc ghế ngồi ở bếp mà anh
đã làm cho Remy, rồi anh lái xe chạy.
Anh chỉ ở chơi với anh trai hai hôm, đến ngày
16 tháng sáu, ngày Salvetti có kế hoạch đến suối
nước khoáng, John Paul đến đó để đợi bà ta.
Anh hy vọng rằng Monk sẽ bám theo bà ta, và
anh có thể thộp được thằng khốn nạn.
Carolyn Salvetti không có mặt ở đấy. Người thư
ký trực nhật, một gã thanh niên có vẻ quá căng
thẳng, lo lắng với hàm răng to vẩu một cách kỳ
lạ, nói với John Paul rằng bà Salvetti đã hủy chỗ
giữ trước vào giây phút cuối.
Nhưng đây có ghi ngay dưới chỗ giữ chỗ cũ là
cháu của bà ấy, Avery Delaney, sẽ đến ở tại suối
nước khoáng.
– Cô Delaney sẽ ở tại đây một tuần, — Anh suy
nghĩ rồi nói thêm như thế. — Như thế là quá rõ
ràng rồi phải không?
Thay vì trả lời câu hỏi, gã yêu cầu anh đến nói
chuyện với ông quản lý. Người thư ký vội vã
quay gót, vấp chân suýt ngã, rồi gã chạy đi tìm
ông chủ.
Một phút sau, Tim Cannon hiện ra, người nhân
viên lẽo đẽo sau ông ta. Vì John Paul đã hết làm
cho cục tình báo, nên anh không có chứng minh
thư để chìa ra cho gã đàn ông nhỏ con môi mím
chặt, rịn mồ hôi xem, cho nên anh phải dùng
phương pháp dọa dẫm. Như mọi khi, phương
pháp này rất có hiệu nghiệm. Có nguyên do gì
đấy mà anh không hiểu, người ta thường tỏ ra
sợ anh. Em gái của anh, Mitchelle, nói với anh
rằng vì anh to cao và vì anh ít cười. Mặc dù anh
ngạc nhiên vì thấy người lạ xa lánh anh, nhưng
anh thường lợi dụng sự lo sợ này của họ.
Cannon cứ tin rằng John Paul làm việc cho nhà
nước. — Ông ta tin vì John Paul gợi ý nhưng
không khẳng định. — Cho nên ông ta bối rối,
điều này xác nhận rằng ông ta sợ John Paul, nên
đã không gọi bảo vệ hay là đòi xem giấy chứng
minh. Thực tế là người quản lý không làm gì để
giúp anh nhiều hơn. Ông ta mời anh vào phòng
làm việc của mình, rồi lắp bắp nói với anh rằng
ông ta phải đi giải quyết vài thứ lặt vặt rất gấp,
rồi ông ta ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Ngay khi ông ta đi rồi, John Paul bật máy tính
của Cannon lên, tìm mạng, rồi đánh mã nhận
thông tin của mình. Anh rất ghét kỹ thuật,
nhưng đây là con đường duy nhất anh có thể có
thông tin anh cần. Anh muốn xem thử người ta
đã báo động về sự hiện diện của Monk chưa,
anh ngạc nhiên sung sướng khi thấy không có
dấu hiệu gì cho thấy họ đã biết. Khu suối nước
khoáng chưa có nhân viên mật vụ bao vây —
theo ý kiến của John Paul thì nhân viên mật vụ
dễ nhận ra như các nữ tu mặc áo đen — tức là
Cục điều tra liên bang không biết chuyện Monk
đã trở về Hoa Kỳ. John Paul không có ý định nói
cho họ biết. Cơ quan FBI chỉ làm cho vấn đề
náo động lên. Monk sẽ thấy nhân viên mật vụ,
gã hoảng sợ và lại biến mất mà thôi.
John Paul sẽ không để cho việc này xảy ra. Anh
sẽ đi trước Cục Điều tra, anh chỉ muốn có thể.
Anh có lý do cá nhân để săn đuổi tên giết người,
và anh sẽ không để cho bất kỳ ai cản đường
anh.
Cách đây hơn một năm, Monk đã cố giết em gái
anh, Michelle, và nếu không có chồng cô ấy và
người bạn, thì chắc hắn đã thành công. Monk
chạy trốn, nhưng theo suy nghĩ của John Paul thì
không thể tha thứ cho hắn được. Anh thề chừng
nào mà anh chưa bắt được thằng khốn nạn để
giao cho pháp luật thì anh chưa được yên nghỉ.
Khi bắt đầu đi săn tìm tên giết người, lòng căm
thù của anh càng lúc càng gia tăng. Đặc biệt có
một vụ đã làm cho anh quá bức xúc. Một người
bố đã thuê Monk giết đứa con gái vị thành niên
để cho gã nhận tiền bảo hiểm và trả nợ đánh
bạc. Cơ quan FBI biết Monk đã giết cô gái, vì tên
giết người thường để lại đóa hồng sau khi giết
người xong, và mặc dù người bố đã phi tang
bằng chứng, nhưng trên tấm vải trải giường của
cô bé còn sót lại cái gai. Không có ai than khóc
hay tìm công lý cho cô gái. John Paul biết có
nhiều nạn nhân mà cơ quan FBI chưa biết đến.
Bao nhiêu người vô tội chết trước khi tên sát
nhân bị bắt?