Kế hoạch thay đổi. Carrie không thích thay đổi, không thích thay đổi bất cứ cái gì, dĩ nhiên trừ phi chính cô là người đưa ra quyết định thay đổi. Mật vụ Hillman là người chủ chốt, còn mật vụ Bean là người thừa hành. Khi ông ta bắt đầu nhận nhiệm vụ canh chừng Carrie, lệnh đầu tiên ông ta ra cho Bean thi hành là báo cho bà biết có quyết định giữ bà ở Colorado.
Sau khi Bean báo cho bà Salvetti biết về quyết định của Cục Điều tra, anh ta bị bà phản đối dữ dội, anh ta bèn đến gặp mật vụ Hillman, doạ rằng nếu Hillman còn buộc anh làm những việc như thế nữa, anh sẽ từ nhiệm.
– Tôi sẽ chính thức xin hưởng lương hưu non. – Bean nói. Cả hai người đều nghe Carrie hét to từ phòng đợi.
Hillman hoảng sợ tính tình của cô, ông nói:
– Bà ta không biết trong bệnh viện có người đau nặng hay sao?
– Bà ta chẳng cần. – Bean đáp. – Bà ta yêu cầu đến Florida và ở trong ngôi nhà an toàn với cô cháu gái.
– Tôi định làm như thế đấy, anh không nói cho bà biết chúng ta không tìm ra cô cháu gái của bà à?
– Không, thưa ông. Tôi để cho ông làm việc ấy với bả.
– Lạy Chúa, này cậu. Cậu là nhân viên FBI. Dĩ nhiên cậu có thể giải quyết công việc với một người phụ nữ kỳ lạ chứ.
– Xin thưa thật với ông, bà ta không phải là người kỳ lạ. Bà ta…
– Bà ta là cái gì? – Hillman hỏi.
Là đồ quỉ cái, Bean muốn nói thế nhưng anh không dám. Hillman chắc sẽ không tin anh. Vả lại, ông ta không chóng thì muộn cũng sẽ nhận thấy tính khí của bà Salvetti khi bà không được vui. Cho nên anh đáp:
– Thưa ông, bà ta là người tôi có thể gọi là không bình thường. Đàn bà bình thường không có cặp mắt nẩy lửa như thế.
Hillman không đồng ý:
– Bà ta phải làm bất cứ cái gì chúng ta yêu cầu. Muốn cá không? Tai anh đã bớt rung.
– Vâng, thưa ông, tôi tin bà ấy sẽ nghe lời ông. – Bean nói mà không cười, vẻ tự hào vì đã dám nói lên câu ấy.
– Chúng ta đã biết sự lo lắng của bả rồi. Chắc anh đã giải thích cho bả biết công việc chúng ta phải làm chứ?
– Bà ta không cho tôi có cơ hội để giải thích hoàn cảnh của chúng ta.
– Khi nào bà ta bình tĩnh.
Cả hai nghe tiếng hét vang lên. Bean nhăn mặt, Hillman hỏi anh:
– Ai ở với bà ta trong ấy?
– Gorman. – Anh đáp. – Chắc anh ấy nói cho bả biết chúng ta không biết cô cháu bả ở đâu.
Cánh cửa thông với phòng đợi bật mở, Gorman bước ra. Hillman và Bean đứng ở cuối hàng lang, nhìn Gorman vội vàng đóng cửa. Mắt anh ta đỏ gay như ăn ớt cay.
Gorman thấy Hillman, ưỡn cao tấm thân cao hai mét, rồi đi đến chỗ hai người đứng.
– Bà ta gây khó dễ cho anh phải không? – Hillman hỏi.
Bean cố nín cười. Dĩ nhiên bà ta làm khó với anh ấy. Cứ nhìn cái mặt của anh thì biết.
– Bà ta… quá khó khăn. – Gorman nói, cố làm ra vẻ bình thản. – Bà không chịu hợp tác. Bả nói sẽ đi Florida với hay không có Hill of Bean (Đồi Đậu).
– Hill of Bean à? – Hillman hỏi.
Gorman đằng hắng giọng.
– Đấy là cách bà gọi ông và mật vụ Bean. Hill of Beans. Bà ta còn đòi một ngôi nhà trên bãi biển.
– Ngôi nhà trên bãi biển à? Bà ta muốn nhà trên bãi biển sao? – Hillman hỏi, vẻ rất ngạc nhiên.
Bean nhìn ông ta với ánh mắt tự mãn như muốn nói “Tôi-đã-nói-rồi”. Bây giờ thì chắc thượng cấp của anh sẽ đồng ý rằng bà Salvetti khó khăn như anh đã nói với ông hồi nãy.
– Anh trả lời ra sao với đòi hỏi của bà ta?
– Tôi nói việc này không thể làm được vì không có lệnh để cho bà ra cung khai trước toà, nên bà phải ở lại Colorado. Tôi giải thích cho bà biết rằng vị luật sư biện hộ đã có đọc biên bản phiên toà đầu tiên của Skarrett, ông ta không yêu cầu mời bà Salvetti ra cung khai lại, vì thế mà bà không cần phải đi Florida.
– Rồi bà ta trả lời sao? – Bean.
– Bà ta chụp khẩu súng của tôi.
– Tôi chắc bà ta doạ đấy thôi. – Hillman nói. – Cứ để vài phút cho bà ta trở lại.
Carrie không bình tĩnh trở lại trong vài phút. Mà bà ta còn nổi cơn thịnh nộ hơn trước vì sự lo sợ cứ ầm ĩ trong lòng. Avery sẽ làm quái gì nhỉ? Phải chăng cô ta tin rằng cổ có thể đi vào toà án để khai lời buộc tội Skarrett? Carrie nghĩ đến chuyện cháu bà sẽ bị bắn gục khi bước lên thềm toà án.
Nếu Monk… hay Jilly… bắt được cô… Carrie vội chạy đến máy điện thoại, gọi đường dây ngoài cho Tony. Cô cầu sao ông chưa ra phi trường.
Chắc ông ta ngồi gần bên máy điện thoại, vì chuông mới reo hồi thứ nhất là ông ta đã nhấc máy.
Carrie không để mất thì giờ mào đầu, mà cô vào vấn đề liền:
– Họ sẽ giữ em ở tại một ngôi nhà tại đây, ở Colorado.
– Ở đâu tại Colorado? – Ông ta hỏi.
– Họ không nói cho em biết, nhưng em nghe một người nói trên điện thoại di động của ông ta. Ông ta không biết em nghe, ông ấy nói đến một chỗ có tên là Wedgewood. Chắc nằm ở đâu đó tại vùng ngoại ô.
– Aspen quá nhỏ không có vùng ngoại ô. – Ông ta đáp lại.
– Em không biết nó nằm ở đâu. Lạy Chúa, chỉ còn cách tìm qua mạng Internet thôi. Anh hãy dùng cái đầu của anh đi. Không thể có nhiều vùng ngoại ô Wedgewood ở Colorado. – Cô bật khóc. – Nếu em ở trong ngôi nhà bình an một thời gian dài thì công ty của em sẽ ra sao? Em không thể vắng lâu, em không thể…
– Em yêu, anh đang điều khiển công ty đây. Anh đã từng điều hành công ty rồi mà.
– Nhưng em cần có anh với em, Tony. Anh phải đến đây.
– Được rồi, anh sẽ đến. – Ông ta hứa. – Anh sẽ không để cho em chịu cảnh này một mình. Em có muốn anh đến bệnh viện không? Họ có đợi anh đến đấy rồi mới dời em đi không?
– Em sẽ buộc họ phải đợi. – Cô đáp. – Họ đã chuyển Sara sang bên khu vật lý trị liệu mới. Khu này chưa khai trương, nên an ninh dễ dãi. Em sẽ ở đấy với bà ta cho đến khi họ chuyển cả hai đi. Em sẽ không để cho họ đưa em đi đâu hết cho đến khi anh đến đấy.
– Được rồi. – Ông ta nói, giọng có vẻ thoải mái.
– Anh có biết họ không tìm được Avery không? Khi nó gọi em, nó nói nó sẽ không đến ở với em trong ngôi nhà có người bảo vệ. Anh có nói chuyện với nó không?
– Không, chưa. Anh đang canh chừng bên điện thoại, chờ đợi. Avery không phải muốn làm cho anh lo lắng đâu. Anh không hiểu tại sao cô ta không gọi.
– Nó nghĩ chắc anh sẽ trách nó vì đã làm cho em buồn. Nó không thích làm cho chúng ta thất vọng.
– Anh biết, cưng à, nhưng anh vẫn lo cho nó quá.
– Em cũng thế. Nó sẽ gọi, và khi nó gọi, anh bảo nó đừng đi đến Sheldon Beach. Nói cho nó biết đến đấy sẽ nguy hiểm vô cùng.
– Vâng, anh sẽ nói. – Ông ta hứa. – Anh sẽ không để chuyện gì nguy hiểm xảy đến cho nó đâu.
– Nếu sau khi anh ra khỏi phi trường rồi mà Avery gọi thì sao?
– Nó biết số điện thoại di động của anh.
Dĩ nhiên Avery biết. Carrie quá bối rối đến nỗi cô không nghĩ ra điều này.
– Hẹn gặp anh sớm.
Carrie gác điện thoại, bà định gọi đến văn phòng Avery làm việc để hỏi các bạn cô có biết cô ở đâu không, nhưng mật vụ Hillman đã vào phòng khiến bà không gọi được. Ông Hillman vào để báo cho bà biết thẩm phán Collins muốn nói chuyện với bà.
– Vài phút nữa chúng tôi sẽ dời bà qua phòng mới.
– Được thôi. Tuân lệnh ông.
Hillman rất ngạc nhiên, ông ta vui mừng vì được cô hợp tác. Ông ta cảm thấy tự mãn, vì ông đã nghĩ đúng. Ông đã nói với Bean và Gorman rằng khi bà Salvetti bình tĩnh trở lại, bà ta sẽ hợp tác với họ, và quả bây giờ đúng như thế.
Có lẽ tóm lại, nhiệm vụ này không đến nỗi tệ.