Giờ đầu tiên là cơn ác mộng, rồi tình hình tệ
hơn lên.
Người đàn bà điên khùng hầu như muốn đưa
tất cả sang thế giới bên kia. Anne đưa tay lên
quả nắm cửa thì Carrie liền xô ngã bà ta xuống
nền nhà. Bà ta quá gầy nên ngã mạnh xuống
đất và Carrie lập tức chồm lên người bà ta, đè
cổ xuống. Cả hai người đều la hét. Carrie đè
được Anne xuống nhưng không thể nào làm cho
bà ta nghe theo lý lẽ. Bà ta vùng vẫy, vặn vẹo,
cố đưa đầu móng tay dài, vuốt nhọn bấu vào
mắt Carrie. Bà ta bấu móng tay vào đầu gối
Carrie, và khi gần thoát được tay Carrie thì Sara
liền nắm hai mắt cá chân bà ta và lôi đi khỏi
cánh cửa.
Mặc dù Anne gầy yếu, nhưng cơn giận đã làm
cho bà ta có sức mạnh phi thường. May thay,
sức mạnh ấy chóng hết. Thở hổn hển vì vật lộn.
Carrie vẫn giữ chặt Anne nằm sắp dưới nền nhà
bằng cách ngồi lên lưng bà ta. Cô dùng hai tay
đè mạnh vào gáy Anne để đầu bà ta gục xuống.
– Kiếm cái gì để tôi trói bà ta lại. — Carrie hét
lớn với Sara để cho bà ta có thế nghevì Anne
đang la lối om sòm.
Mười phút sau, Anne ngồi trong chiếc ghế ở bộ
bàn tròn trong phòng ăn điểm tâm. Hai cổ tay
của bà ta bị trói vào hai thanh dựa của cái ghế
bằng dây điện thoại.
– Các người dám đối xử với tôi như thế này à?
Các người sẽ không thoát khỏi tội này đâu. Các
người chờ mà xem. Tôi sẽ tố cáo các người.
Carrie quá mệt, ngồi phịch xuống chiếc ghế bên
cạnh ghế của Anne. Cô lấy tay che trán, chống
khủy lên bàn, hỏi nhỏ Anne:
– Tại sao bà định làm thế?
– Đồ đĩ. – Anne xỉ vả. – Tôi sẽ gọi cảnh sát.
– Cứ gọi đi. Điện thoại chết rồi.
– Cô nói láo.
Carrie quay sang Sara, bà ta đang đứng dựa
người vào quầy, nhìn họ.
– Có phải bà ta đang ở trên tinh cầu khác hay
không? Tôi tin bà ta đã mất trí.
– Có lẽ thế. — Sara đáp. – Thỉnh thoảng sự kích
động làm cho người ta … mất lý trí.
– Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? – Carrie hỏi nhỏ.
Sara kéo ghế ngồi trước mặt Anne. Bà ta chắp
hai tay để trên mặt bàn.
– Bà Anne này, xin bà đừng giả vờ không biết
chúng ta đang lâm nạn nữa. Tất cả chúng ta
đang gặp nguy hiểm, chúng tôi rất cần sự hợp
tác của bà.
Anne liền quắc mắt trả lời:
– Để tôi yên, mụ heo mập kia.
– Giỏi lắm. — Carrie nói.
– Đồ đĩ. — Anne hét lớn.
– Nếu bà vẫn tiếp tục la hét như thế, chắc tôi
phải tộng giẻ trong họng bà đấy, Anne à. — Sara
cảnh cáo. – Bà bình tĩnh lại chưa?
Anne vẫn quắc mắt nhìn. Khi bà ta quay đầu
nhìn đi chỗ khác, Carrie hỏi:
– Anne, cái thư chúng để lại cho bà đâu rồi? Có
phải bây giờ bà kiên quyết giữ im lặng với chúng
tôi không?
– Làm thế là sung sướng lắm sao? – Carrie
mắng.
Sara ngồi dựa người ra ghế, sửa lại chiếc áo dài
bằng lụa để che kín áo ngủ ở bên trong, rồi nói:
– Bà Anne này, nếu bà không có bức thư…
– Tôi không có. — Anne đáp nhanh.
– Vậy thì có thể bà là người ngoài cuộc vô tội đã
bị lôi vào trong… tình huống tiến thoái lưỡng
nan của chúng tôi.
Tiến thoái lưỡng nan à? Carrie định phản đối
cách dùng từ nghèo nàn của Sara. Lạy Chúa, họ
đang ngồi trên quả bom. Nhưng cô bắt gặp ánh
mắt của Sara, thấy bà già lắc đầu nhanh, nên cô
giữ im lặng.
Sara nói tiếp bằng giọng bình tĩnh:
– Bà Anne này, tôi là quan tòa, nên trong nhiều
năm qua tôi đã trừng trị rất nhiều tội phạm ác
nghiệt. Tôi nổi tiếng là người kết án gay gắt,
nhưng trong các phiên tòa này số đàn ông đàn
bà ra trước mặt tôi đều là tội phạm nhà nghề.
Tôi không ân hận khi kết án chúng.
Cuối cùng Anne nhìn Sara với ánh mắt lạnh lùng
khinh bỉ:
– Tại sao bà nói với tôi chuyện này?
– Bởi vì chuyện này rất quan trọng. Lâu nay đã
có nhiều kẻ hăm dọa ám hại tôi, nhưng tôi
không hề quan tâm đến chúng.
Bà đi vào phòng khách để lấy những bức thư
mà bà và Carrie đã nhận được. Rồi bà quay lại
ngồi vào chỗ cũ, đọc lá thư của bà cho Anne
nghe. Khi đọc xong, bà đưa bức thư lên trước
mặt cho Anne thấy để bà này tin bà nói thật.
– Bà tin một trong những tội phạm này đã thực
hiện lời hăm dọa phải không?
– Phải, tôi nghĩ như thế đấy. Hoặc là một tên
cựu tù âm mưu vụ này, hoặc là kẻ nào đang ở
tùcó sự giúp đỡ ở bên ngoài thực hiện.
– Tên cựu tù hay tên đang ở tù lấy tiền đâu để
thuê tên xác nhân?
– Chúng có khối tiền để thuê. — Carrie nói xen
vào.
– Tôi không nói với cô, đồ đĩ. – Anne rít lên.
Sara đưa tay ra dấu cho Carrie im lặng. Bà ta
không muốn Carrie vì nóng giận mà làm cho
tình hình bất ổn thêm nữa.
– Câu hỏi hay đấy. — Sara nói. – Tôi không biết
làm sao nó có tiền. Có lẽ nó có người bà con
được hưởng gia tài hay…
– Cũng có thể bà kết án người vô tội, và những
người bà con ấy biết sự thật.
– Phải, có thể vì thế mới xảy ra chuyện như thế
này.
Carrie nghiến răng để khỏi mở miệng nói xen
vào. Cô muốn nói cho cả hai người đàn bà kia
biết rằng ngay bây giờ họ phải tìm cách ra khỏi
nhà này, rồi khi đã được bình an rồi, họ mặc
sức mà bàn cãi về việc ai xuất tiền, làm sao
chúng có tiền và tại sao chúng thuê kẻ giết
người ám hại họ.
– Thư của Carrie không giống thư của tôi. — Sara
nói. – Thư của cô ấy có tên người ký.
Anne có vẻ chú ý đến, bà ta hỏi:
– Vậy hắn muốn bà biết là hắn rất ghét bà trước
khi bà chết?
– Không phải “hắn”. — Sara chỉnh lại. – Mà “chị
ta”.
Carrie gật đầu. Anne vẫn không muốn nhìn vào
cô, nhưng Carrie không quan tâm đến việc này.
Cô đáp:
– Thư của tôi do chị tôi viết, chị ta tên là Jilly.
Cô trả lời làm Anne quá kinh ngạc đến nỗi bà ta
không giữ yên lặng với Carrie nữa. Bà ta hỏi:
– Người cùng máu thịt với cô mà muốn cô chết
à?
– Phải.
Bà ta hoảng hốt, hỏi:
– Cô sinh ra trong gia đình quái nào mà lạ thế?
Carrie cố giữ bình tĩnh. Cô đáp:
– Gia đìng rối loạn thần kinh, Anne. Tôi sinh ra
trong một gia đình bị rối loạn vì chức năng. Chị
tôi bị điên loạn.
– Trời đất ơi. – Anne thốt lên. – Này cô, có phải
cô nói láo không? Tôi muốn hỏi nếu chị cô điên
loạn, tại sao không nhốt chị ta vào nhà thương
điên?
– Cách đây lâu rồi người ta báo cho tôi biết Jilly
đã chết trong tai nạn xe hơi. Nhà hỏa táng
muốn gởi tro đến cho tôi. Nhưng hóa ra Jilly rất
khôn lanh chứ không như tôi nghĩ. Chị ta chờ
đợi thời cơ đến để trả thù tôi.
– Tại sao? Cô đã làm gì chị ta?
– Chị ta nghĩ là tôi ăn cắp đứa con của chị ta.
– Cô có ăn cắp không?
– Không, Jilly bỏ con từ khi mới sinh. Mẹ tôi và
tôi muốn nuôi nấng nó.
– Và chị cô không bao giờ trở về à?
– Ồ có chứ, khi Avery năm tuổi, Jilly trở về với
một thằng bạn trai đầu trộm đuôi cướp tên là
Dale Skarrett. Chị ta tin có thể xông vào nhà để
bắt Avery đi. Chị ta thường dùng cách tống tiền
để moi tiền của mẹ tôi.
– Thật vậy. — Cô nói khi Anne trông có vẻ rất
hoảng sợ. — Mẹ tôi phải trả tiền để giữ Avery.
Khi họ đến, tôi có mặt ở nhà, trong khi tôi cố
đẩy Jilly ra khỏi nhà thì mẹ tôi gọi cảnh sát. Khi
Dale Skarrett nghe còi xe cảnh sát, hắn nắm Jilly
kéo đi. Sáng hôm sau tôi đi California. Trong lúc
tôi cố xây dựng cơ đồ ở đấy, thì Avery ở với mẹ
tôi. Rồi khi Avery được 11 tuổi, Jilly phái Skarrett
đến nhà để bắt cóc con bé. Avery không chịu
lặng lẽ đi theo mà nó chiến đấu quyết liệt, nên
Skarrett phải dùng dây thắt lưng quất nó tơi bời.
Nó còn nhỏ quá… và không ai giúp đỡ. Tôi đã
quyết đóng vai trò làm mẹ nó, nhưng khổ thay
lúc xảy ra chuyện này, tôi không có ở nhà để
bảo vệ nó.
– Còn mẹ cô thì sao? Bà ấy không làm gì à?
Carrie nói tiếp, mắt nhìn xuống:
– Cảnh sát trưởng là bạn của mẹ tôi, ông đưa
cho mẹ khẩu súng, chỉ cho bà biết cách sử
dụng. Mẹ tôi khi ấy ở sân sau nên không nghe
tiếng la hét, mãi cho đến khi bà vào nhà mới
nghe. Mẹ tôi đã bị lãng tai. — Cô nói thêm. –
Nhờ cảnh sát đã cho biết về thực trạng của bọn
côn đồ, nên mẹ tôi cố bắn Skarrett. Chắc bà đã
cảnh cáo hắn vì hắn nắm Avery khi bà bắn. Viên
đạn trúng cháu tôi. Carrie nói với giọng đều đều,
nhưng hai mắt đầy nước. Tôi đã để một bà già
chăm sóc cháu tôi, vì cứ nghĩ rằng Jilly đã biến
mất đâu rồi.
– Nhưng chắc cô không tiên liệu…
– Đúng thế, nhưng tôi thừa biết Jilly có thể làm
như thế.
– Chuyện xảy ra cho mẹ cô như thế nào? – Sara
hỏi.
– Bà đau tim rất nặng. Khi cảnh sát vào nhà, mẹ
tôi đã chết, còn Avery thì thập tử nhất sinh. Tôi
đáp máy bay từ L.A đến Jacksson Ville. Khi tôi
đến đấy, Avery đã được giải phẫu và đang nằm
trong phòng cấp cứu. Điều đầu tiên ông bác sĩ
nói với tôi là Avery sẽ bình phục, nhưng ông ta
không cho tôi thì giờ để vui lâu vì sau đó ổng nói
rằng nó sẽ không thể có con. Giải phẫu cắt dạ
con lúc 11 tuổi. Nó đã phá kỷ lục về vấn đề này.
— Cô nói giọng gay gắt.
Sara trông có vẻ quá kinh ngạc, Carrie nghĩ rằng
bà ta có phản ứng như đang đứng trước cảnh
tượng thê thảm đang diễn ra trước mắt.
– Cô bé quá tội nghiệp! — Anne nói. Giọng bà
nghe đầy thương cảm.
– Tôi nhớ cô bé rồi. — Sara nói nho nhỏ.
– Sao? – Carrie hầu như hét to lên.
Sara gật đầu.
– Những cái tên… Có quá nhiều tên trong bao
năm qua, không thể nào nhớ hết được. Và tôi
cũng không nhớ tên Avery cho đến khi cô nhắc
đến việc mổ cắt dạ con vào năm11 tuổi. Tôi
không quên đọc biên bản của các phiên tòa.
– Tôi không hiểu. — Carrie nói. – Tại sao bà đọc
các biên bản? Thẩm phán Hamilton làm chánh
án phiên tòa ấy.
– Đúng, nhưng Hamilton chết trước ngày tuyên
án. Ông ta bị đột quị, và phiên tòa giao cho tôi
xử tiếp. Tôi là chánh án đã kết án Skarrett, và
hắn có lý do để muốn giết tôi. Tôi đã kết án hắn
với mức tối đa.
Carrie kinh ngạc, ngồi dựa ngửa ra sau.
– Thế là có mối liên hệ giữa hai chúng ta. Dale
Skarrett… và Jilly.
– Jilly chưa hề bị đưa ra tòa lần nào phải không?
– Sara hỏi.
– Không có bằng chứng để kết án chị ta. Vả lại
chị ta biến mất, Carrie giải thích. Chỉ có lời khai
duy nhất của Avery mới kết tội Skarret ngộ sát
thôi. Mấy tuần sau ngày hắn bị kết án, tôi nhận
được điện thoại từ nhà hỏa táng ở Keywest hỏi
tôi xử lý thế nào số tro hỏa táng của Jilly. Vì thế
mà tôi mới biết Jilly đã chết.
– Nhưng chị ta không chết. — Anne nói.
– Không, chị ta không chết. Đêm qua tôi thấy chị
ta còn sống nhăn. — Carrie xăng xái đáp. – Chị
ta không già mấy. Chị ta vẫn còn đẹp… và vẫn
điệu đàng.
Sara đi vào bếp, đến tủ lấy tách đĩa.
Anne nói:
– Tôi luôn luôn muốn có đứa con gái, nhưng
chồng tôi không muốn có con. Anh ấy thuyết
phục tôi tin rằng con cái sẽ làm hỏng nếp sống
của chúng tôi.
Sara vừa rót cà phê nóng vừa hỏi:
– Nếp sống của bà như thế nào?
– Làm việc. Chỉ làm việc. Tôi cảm thấy có tội về
chuyện này. — Bà ta thú nhận. – Và vì thế tôi
nhượng bộ chồng tôi ngay cả những chuyện nhỏ
nhặt.
Anne cho việc có con là chuyện nhỏ nhặt à?
Carrie lên tiếng:
– Tôi thấy rồi.
– Eric nhỏ hơn tôi 10 tuổi. — Anne nói tiếp. –
Nhưng tuổi tác đối với anh ấy không thành vấn
đề. Ảnh yêu tôi rất nhiều.
– Tôi tin ông ấy rất yêu bà.
– Anh ấy dành làm hết các công việc. Tất cả
công việc về quản lý các phòng ở công ty, và
anh ấy rất linh lợi. Anh ấy xây dựng một công ty
vận chuyển mới có bảo hiểm y tế với chi phí
bằng nửa số chi phí chúng tôi phải trả trước
đây.
Carrie không hiểu tại sao bây giờ Anne muốn
nói đến chuyện này. Sara mở dây trói bên tay
trái của Anne và để tách cà phê trước mặt bà.
Sara nói:
– Không có sữa. Nhưng nếu bà muốn uống ngọt
tôi sẽ đi lấy đường cho bà.
– Thôi, cám ơn.
Carrie không thể chịu đựng nổi sự vô nghĩa như
thế này nữa. Hai người đàn bà như thể họ đang
dự tiệc trà. Cô hỏi:
– Chúng ta làm cái quái gì bây giờ?
– Tìm cách để ra khỏi đây. — Sara đáp. – Chúng
ta là ba người đàn bà thông minh. Chúng ta có
thể nghĩ ra một cách.
Anne có vẻ như không quan tâm đến chuyện
này.
– Bà Sara này, hồi nãy bà nói có thể tôi là người
ngoài cuộc vô tội, bà nói thế nghĩa là sao?
Sara rót đầy cà phê cho tách của mình rồi ngồi
xuống. Bà ta đáp:
– Nếu bà không có bức thư trên bàn ngủ…
– Tôi không có. — Anne vội trả lời.
– Thế thì tôi tin tôi đã biết chuyện xảy ra như
thế nào rồi. Máy bay của bà hạ xuống trước
máy bay của tôi chỉ có vài phút, bà nhớ chứ?
– Phải, nhớ.
– Và bà đã nói rằng bà rất tức giận vì người tài
xế ở suối nước khoáng đợi tôi ở cổng nhưng
không có ai đợi bà, phải không? Khi ngồi trong
xe, bà nói nếu bà không thấy người đàn ông
cầm tấm biển của Utopia, thì chắc thế nào bà
cũng phải xách hành lý đi tìm tắc xi.
Anne gật đầu.
– Phải, tôi nhớ đúng như thế, và tôi đã rất thất
vọng. Thế nào tôi cũng đến phàn nàn với viên
quản lý. Đáng ra tôi phải có tài xế đến đón.
– Vì vậy mà. — Sara nói tiếp như thể Anne không
lạc đề. — Có lẽ bà không bị lôi kéo vào chuyện
như thế này. — Tuy nhiên. — Bà vội nói thêm
trước khi Anne kịp cắt lời bà. — Thực tế trước
mắt là bây giờ bà sắp chết vì ngôi nhà sắp nổ
tung.
– Nhưng tại sao? Tôi không làm gì sai trái.
– Còn chúng tôi sai à? – Carrie hỏi.
Anne nhún vai.
– Hãy trả lời tôi đi. — Carrie yêu cầu. – Có phải
bà nghĩ là chúng tôi đáng phải chết như thế
này?
– Tôi không biết. — Anne đáp. – Chắc cô đã làm
cái gì đấy quá khủng khiếp khiến cho chị cô bị
nổi điên, còn Sara thì có thể bà ấy đã bỏ tù
người nào đấy vô tội.
Carrie tưởng Anne sẽ lấy lại lý trí, nhưng những
lời của bà ta đã cho thấy bà vẫn còn ở tận chốn
trời xanh. Anne nói tiếp:
– Tôi vẫn không hiểu tại sao hắn đem tôi đến
đây.
– Vì bà đã thấy mặt hắn. — Carrie đáp. — Làm
sao bà điều hành được công việc kinh doanh?
Bà hỏi ngu ngốc quá.
– Tôi không thích cô. – Anne trả lời với giọng
điệu ấu trĩ, rồi với vẻ khinh bỉ, bà ta uống một
hớp cà phê.
– Tôi cóc cần việc bà có thích tôi không.
– Thôi các bà ơi, cãi cọ nhau chẳng giúp ta đến
đâu hết. — Sara nói xen vào. – Anne này, kẻ sát
nhân không để cho bà được tự do đâu. Bà đã
gặp nó rồi, nếu bà đến suối nước khoáng, thế
nào bà cũng phàn nàn với ban quản lý, và thế
là bà đã làm náo động lên… Vì rõ ràng họ không
phải tài xế đến đón bà ở phi trường.
– Bà cũng có thể miêu tả cho cảnh sát biết về kẻ
sát nhân. Chuyện này sẽ rất nguy hiểm cho nó,
cho nên nó không để cho bà được tự do. —
Carrie giải thích.
– Và bà có thể nói cho cảnh sát biết nó đem
chúng ta đi đâu. — Sara nói thêm. Bỗng nhiên
trông bà có vẻ mệt mỏi, giọng bà kéo dài rề rề.
– Không, hắn không nói láo về chuyện này đâu.
Cả Sara lẫn Carrie đều cau mày nhìn Anne.
– Tại sao bà biết? Carrie hỏi.
– Vì tôi thấy tấm biển bằng đồng đã bị mờ nằm
giữa cổng sắt. Tên tài xế ấn cái nút trên dụng cụ
điều khiển từ xa, khi cánh cửa mở ra tôi thấy
tấm biển. Đất Giữa Hồ. Cho nên hắn không nói
láo chuyện này.
– Bà là người có tài quan sát rất giỏi. — Sara nói.
– Thật may là chúng ta đã không nói cho ai biết
hiết. — Anne nói.
Bỗng Carrie ngẩng đầu lên.
– Ôi lạy Chúa, tôi đã có nói rồi.
– Cô nói sao? – Sara hỏi.
– Tôi có gọi cho cháu tôi ở phi trường. Tôi vào
phòng vệ sinh nữ, tôi nhớ trong túi áo gió có
điện thoại di động, nên tôi lấy ra gọi. Máy nhận
tin của cháu tôi trả lời, nên tôi để lại lời nhắn
nói với nó rằng chúng ra đến ở lại đêm tại đây.
Tôi thật là điên. Tôi nói huyên thuyên về những
vị khách danh tiếng đã từng ở tại đây trước kia.
Monk, nếu đây là tên thật của hắn, chắc thế nào
hắn cũng đi tìm cháu tôi. – Nước mắt chảy ràn
rụa hai bên má của Carrie. – Vì thế mà hắn nói
những chuyện tầm phào về các tài tử xi nê. Nó
biết chuyện này sẽ gây cho tôi ấn tượng mạnh.
Tôi là kẻ điên khùng ngu ngốc.
– Hắn đã có âm mưu bắt tất cả chúng ta. — Sara
nói. – Cô có nói cho cháu cô biết tên của nhà
này không?
– Có. – Carrie đáp. – Tôi không biết nó có nhận
được tin nhắn hay không, vì có thể nó đã ra phi
trường rồi. Nếu hắn đợi cháu tôi ở phi trường
thì sao? – Nói xong cô khóc nức nở.
Sara đưa tay qua bàn, vỗ lên tay Carrie.
– Nếu hắn đợi cô ấy ở phi trường, hắn có chở cô
ta đến đây không? Có lẽ vì thế mà chúng đợi.
Có lẽ vì thế mà chúng chưa…
– Chưa cái gì? — Anne hỏi.
– Chưa giết chúng ta. — Sara nói toạc ra.
– Nhưng bà đã nói chúng để thức ăn cho chúng
ta trong bếp và trong tủ lạnh như vậy tức là
chúng muốn giữ chúng ta một thời gian lâu hơn.
— Anne nói.
Sara không đồng ý.
– Thức ăn rất đáng ngại. Việc chúng không lấy
hết thức ăn đi không làm cho bà sợ hay sao?
Carrie không tin thức ăn đáng ngại, nhưng bây
giờ cô đồng ý với Sara. Cô nói:
– Tôi nghĩ như thế tức là chúng sắp cho nổ tung
ngôi nhà. Chúng không để cho chúng ta ngồi yên
ổn ở đây cho đến khi hết thức ăn. Chúng còn để
nước cho chúng ta dùng nữa đấy. Chúng ta phải
ra khỏi đây thôi. – Cô úp mặt vào hai lòng bàn
tay nói nho nhỏ. – Tôi phải gặp Avery mới được.
Nếu con quái vật ấy bắt được nó…
– Hãy tập trung vào chuyện tìm cách ra, Carrie,
để cô có thể giúp cháu gái cô chứ.
Anne ngồi thẳng người trên ghế, gật đầu nói:
– Nếu hai bà cho tôi là vô tội, tôi sẽ giúp bà,
không làm chuyện điên khùng, như mở cửa ra.
Tôi hứa thế nhưng quí bà phải nói thế.
Carrie ngẩng đầu.
– Nói cái gì?
Anne vươn thẳng người lên.
– Nói tôi vô tội.
Nói thế có nghĩa là Carrie và Sara là hai người có
tội. Thái độ trịch thượng của bà ta làm cho
Carrie nổi giận, nhưng cô thấy Sara gật đầu, nên
cô nghĩ nếu họ muốn được Anne hợp tác thì họ
phải làm theo ý muốn của bà ta. Cô đành đáp:
– Phải, bà vô tội.
Sau khi Sara đã đồng tình như thế, Anne quay
qua Carrie.
– Cô phải cố làm lành với chị của cô, sữa chữa
sai lầm cô đã gây nên.
Ôi, Carrie ghét mụ đàn bà này biết bao. Cô cố
im lặng khi nghe Anne thuyết giảng tiếp.
– Gia đình là nền tảng quan trọng nhất. Tôi vừa
mới nhận ra giá trị của nó. Có gia đình ta mới
nương tựa vào người trong nhà… khi gặp chuyện
khó khăn…như chồng tôi…nên gia đình rất quan
trọng. Tôi được may mắn là có chồng thương
yêu.
Bà ta rất phấn khích khi quay qua Sara:
– Anh ấy đã cảnh báo tôi rồi. Chồng tôi gọi cho
tôi hàng ngày. Không bao giờ quên tôi. Tôi đã
nói ảnh đừng lo trong khi tôi ở suối nước
khoáng, vì tôi đến đấy để chữa bệnh, ảnh rất
khó tiếp xúc được với tôi. Vì thế mà các bà
không thấy sao? Nếu chúng ta đợi một thời
gian, thế nào chồng tôi cũng đem cảnh sát đến
lùng sục khắp nơi Colora do này để tìm tôi.
– Chúng ta không đợi được. — Carrie phản đối.
Sara lắc đầu hết kiên nhẫn. Bà ta nói với Anne:
– Bà nói nghe ra bà đang có cuộc hôn nhân
tuyệt vời.
– Phải, đúng thế. Chúng tôi rất hạnh phúc. —
Giọng Anne có vẻ thách thức. — Ảnh sẽ tìm tôi.
– Phải, tôi tin ảnh sẽ tìm bà. — Sara vuốt ve bà
ta. – Nhưng chúng ta không có thì giờ để đợi
cảnh sát đến tìm chúng ta. Colorado là tiểu bang
lớn.
Anne gật đầu.
– Phải, bà nói đúng. Chúng ta phải giúp nhau.
Thôi được rồi. — Bà ta nói vừa tháo sợi dây trói
ở tay phải. – Tôi có thể làm gì? Tôi chắc không
làm được những việc nặng nhọc, vì tôi vừa lâm
bệnh dai dẳng mới xong. Tôi mất cân rất nhiều,
chưa phục hồi sức khỏe. Nhưng tôi nấu ăn rất
ngon. Tôi có thể nấu nướng cái gì đó cho tất cả
chúng ta ăn.
– Thế thì quá tuyệt vời rồi. — Sara nói. – Cám ơn
Anne.
Carrie không tin tưởng. Có thể Anne đã lấy lại lý
trí. Nhưng cũng có thể bà ta giả vờ như thế.
Chuyện giả vờ có thể khiến cho cô khó tin.
Carrie quyết định hoặc là cô hoặc à Sara phải
thay nhau canh chừng bà ta luôn.
– Bây giờ có ai đói không? – Anne vừa đứng lên
vừa hỏi.
– Tôi đói. – Sara đáp.
Lần này Anne không lợi dụng cơ hội để mỉa mai
về chuyện Sara quá mập, mà bà ta còn xin lỗi
về câu nói của bà ta hồi nãy, và nếu bà không
thành thật đi nữa cũng được.
– Đáng ra tôi không nên gọi bà bằng con heo
mập mới phải. Tôi đã quá nóng nảy, nên đã làm
mất lòng bà.
Carrie lên tiếng:
– Sara, xin bà vui lòng ở đây với Anne cho có
bạn trong khi tôi đi tìm khắp nhà lần nữa. Tôi
lên tận tầng trên và đi lần xuống. Chắc có nhiều
nơi tôi chưa quan sát.
Cô chạy lên cầu thang, lòng cảm thấy hơi phấn
khởi một chút. Cô vội mặc quần áo lao động rồi
kiểm tra lại các cửa rất kỹ. Trong buồng ngủ của
cô có một cánh cửa sổ nhỏ nằm trên cao trong
góc. Cô phải mất một thời gian khá lâu mới đẩy
được cái bàn làm việc đến sát tường để leo lên,
nhưng vẫn chưa đủ cao. Cô chạy xuống lầu, vào
phòng ăn, lấy lên một cái ghế. Cô nhận thấy
Sara đang đứng trên một cái ghế, trước các cửa
sổ ở phòng khách có hai lớp cửa. Bà ta nắm thỏi
son viết lên mặt kính chữ “cứu”.
Carrie chặn bà lại. – Nếu Monk hay thằng con
hoang tên gì đó có cài máy gây nổ ở bên
ngoài…- Cô không cần nói hết ý nghĩ trong óc
của mình.
– Thì ngôi nhà sẽ nổ tung khi có người đến cứu.
– Có thể như thế đấy. — Carrie nói, rồi cô xách
cái ghế chạy lên lầu lại.
– Tôi sẽ không làm việc này nữa. — Sara đáp. Bà
xuống ghế, đi lấy khăn lau cái chữ bà vừa viết.
Khi Carrie đi lên cầu thang lầu, cô nghe Anne
hỏi:
– Ta thử cắt gương xem sao được không?
Hai cánh tay Carrie đau nhừ vừa đưa cái ghế
lên để trên mặt bàn. Cô phải nâng lên ba lần
mới nhấc được cái ghế lên bàn, và cô thở hổn
hển vì hụt hơi. Cô phải cố hết sức mới leo được
lên ghế, và khi đã đứng trên ghế, có thể đưa tay
lên cửa sổ được, cô bật khóc. Tên chó đẻ ấy đã
bắt dây điện có ngòi nổ quanh lối ra nho nhỏ
ấy.
Thế nhưng, dù hoàn cảnh khó khăn đến mấy đi
nữa cô cũng không bỏ cuộc. Có lẽ ý kiến của
Anne có thể thực hiện được. Có lẽ họ cắt gương
mà không đụng đến dây điện. Cô lau nước mắt
rồi thận trọng lấy chiếc nhẫn kim cương khía vào
mặt cửa kính. Mười lăm phút sau, cô dừng lại.
Trong suốt thời gian ấy, cô chỉ khía được một
đường như vết cào trên gương.
Carrie chạy xuống lầu dưới, quan sát phòng của
Anne và của Sara. Cô xem xét phòng này rồi qua
phòng khác để tìm chỗ có thể thoát ra, nhưng
cuối cùng cô đành bỏ cuộc. Cô không tìm ra
được chỗ nào để ra suốt cả buổi chiều và một
phần buổi tối.