Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Phá Đám

Chương 22

Tác giả: Julie Garwood

Có cái gì kêu rầm rì, tiếng kêu không phải của người. Avery bước đến gần John Paul. Hứa để cô nghỉ ngơi 20 phút, anh tìm một tảng đá doi ra để họ ngồi dưới đó mà nghỉ. Mặt đất dưới tảng đá khô ráo, rộng và sâu, nên anh có thể ngồi duỗi hai chân ra.

Avery thích tìm cái hang để nghỉ. John Paul bác bỏ ý kiến ấy, vì anh không muốn gặp những con thú trong hang như sư tử hay gấu.

Cô đề nghị đốt lửa, nhưng anh cũng bác bỏ vì khói sẽ bị người ta ở cách xa hàng dặm cũng thấy.

Cô lại nghe tiếng rì rầm. Tiếng kêu gần hơn. Cô nép người vào John Paul và hỏi nhỏ anh:

– Anh có nghe gì không?

– Ờ có.

Anh như đang mơ ngủ. Anh ngồi dựa lưng vào vách đá, hai chân duỗi dài, vắt lên nhau. Anh quàng tay quanh người cô, bảo cô hãy thư giãn.

Cô tựa đầu lên vai anh, và thỉnh thoảng cằm anh cà lên đỉnh đầu cô. Cô không biết có phải anh bày tỏ tình cảm trìu mến không, hay là vì bộ râu một ngày chưa cạo làm cho anh ngứa ngáy.

Có tiếng lào xào dưới họ vẳng lên. Cô căng tai nghe ngóng. Rồi cô nghĩ cô nghe tiếng rì rầm trở lại. Lạy trời, cái gì thế nhỉ? Gấu ư? Sư tử ư? Cái gì thế?

John Paul để khẩu súng bên cạnh anh ở dưới đất, tay để trên báng súng.

Cô hít mạnh, cố xua đuổi cảm giác khó chịu ra khỏi đầu óc. Hãy nghĩ đến chuyện may mắn, cô nhủ thầm. Hãy lạc quan yêu đời.

Ôi, lạy Chúa, chúng con sẽ chết ở đây mất. Cô thở dài. Khó mà lạc quan quá. Chắc anh cảm thấy cô đang run sợ, và anh chà xát cánh tay cô. Cô thấy dễ chịu trong người. Cô đã cố thư giãn, nhưng sự lo lắng làm đầu óc cô quay cuồng. Khi người ta quá mệt thì khó nghỉ ngơi được phải không? Khi cô ngồi xuống ghế, cô gần như suy sụp, và cô nghĩ nếu cô muốn chạy nữa thì cô phải nghỉ ngơi.

Mụ đàn bà kia đã làm gì với Carrie và các bà kia rồi nhỉ? Lời của John Paul có đúng không? Họ đã chết hết rồi phải không?

Lại một lần nữa cô cố xua đuổi các ý nghĩ trong óc đi và thư giãn. Các bắp thịt trong người đau nhừ, mấy ngón chân giật giật. Cô muốn tháo giày ra, nhưng John Paul ngăn lại. Hai bàn chân cô cần phải quen với nhiệt độ ẩm ướt của đôi giày, và điều cô cần phải làm là tránh để chuột rút. Anh xem mình như cấp lãnh đạo, vì cô biết anh đã được huấn luyện để chiến đấu trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến, nên cô đành chấp thuận. Vả lại, cô đã mệt quá rồi, không tranh cãi làm gì nữa.

Avery quyết địng rằng, bất luận việc xảy ra như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không trở thành kẻ hoài nghi như dì cô và John Paul. Khi trời bắt đầu mưa, John Paul trêu chọc cô vì cô đã nói rằng họ đáng được nghỉ ngơi, thì cô chỉ cho anh thấy rằng trời chỉ mưa phùn, dễ thương, bầu trời mờ ảo trông rất nên thơ. Phải, quả đúng như điều cô vừa nói. Cô còn cười nữa chứ. Rồi cơn mưa phùn trở thành cơn mưa như thác đổ. Thế nhưng, cô vẫn giữ thái độ tích cực. Còn xảy ra gì nữa không? Cô lập luận. Họ đã ướt hết rồi.

Và khi cơn mưa như thác biến thành cơn mưa đá, giọt mưa to như quả bóng chơi gôn, rơi túi bụi lên người họ khi họ chạy vào núp dưới lùm cây.

Tiếng lào xào vang lên kéo cô trở về với thực tại. Anh có nghe âm thanh này không nhỉ? Cô ngẩng đầu lên khỏi vai anh, căng tai lắng nghe. Trời còn mưa, từng đám ánh sáng xám xịt luồn qua cành lá.

Mắt anh nhắm, nhưng khi cô nhìn anh, mắt anh từ từ mở ra. Bốn mắt nhìn nhau. Cô rất cám ơn việc anh ở đây với cô. Cô cảm thấy bình an khi ở bên anh. Cô sẽ không kinh qua cơn ác mộng này một mình, và sức mạnh của anh làm cho cô yên ổn, cho cô hy vọng.

– Tôi muốn… — Cô không thể nói hết câu nói, không thể nói cho anh biết cô rất cám ơn sự giúp đỡ của anh. Cô không ngớt chăm chú nhìn vào miệng anh.

– Vâng, tôi cũng muốn.

Sau đó, cô không biết chắc chắn ai là người hôn trước. Cô chỉ biết cô cúi người vào anh, rồi anh nghiêng đầu xuống phía dưới đầu cô. Hay có phải cô kéo anh đến gần và có phải anh chỉ thuận theo ý của cô? Cô không nhớ được. Cô chỉ nhớ môi họ…dính vào nhau.

Và ôi, nụ hôn tuyệt vời biết bao. Môi anh ấm áp dính vào môi cô, lạy Chúa, anh biết cách làm cho phụ nữ mất hết sự dè dặt. Anh làm cho cô ham muốn, muốn nhiều hơn nữa. Anh dịu dàng, dâng hiến, nhưng đồng thời cũng dữ dội, đòi hỏi. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, để nhẹ vào cằm cô để cho cô biết rằng anh muốn cô mở miệng ra cho anh hôn.

Cô nhào người vào lòng anh, quàng hai tay quanh cổ anh. Khi anh vuốt ve mơn trớn cô, cô cảm thấy hết rụt rè và người cô mềm nhũn. Bụng cô nôn nao. Lưỡi anh làm cho cô ngây ngất, làm cho cô càng thêm bạo dạn.

Hơi ấm do sự ấm áp gây nên lan tỏa khắp người cô. Khi anh hôn xong, cô nhận ra hai bàn tay anh ở dưới chiếc áo thun của cô. Cô biết nụ hôn đã làm cho anh ngây ngất cũng như cô, vì cô cảm thấy tim anh đập mạnh dưới tay cô.

Cô cố vùng ra khỏi lòng anh để nhích lui, nhưng anh không để cho cô làm thế. Anh ôm chặt cô vào lòng, nhẹ đẩy đầu cô xuống trên vai anh.

– Em biết bây giờ cái gì mới tuyệt nhất không? – Anh hỏi, giọng cục cằn thô lỗ.

Cô vẫn cố nín thở. Cảm giác đôi môi anh còn lưu lại trên môi cô, và cô đang nghĩ đến cảm giác tuyệt vời ấy.

Bỗng câu hỏi ngấm vào đầu óc cô khiến cô thốt lên:

– Lạy Chúa, John Paul.

– Cái gì? — Anh hỏi.

– Anh muốn tình dục.

Anh im lặng một hồi lâu, như thể anh đang suy nghĩ về vấn đề gì đấy, rồi đáp:

– Ừ, phải. Anh nghĩ chuyện ấy chắc cũng tuyệt. Em à, nếu em đề nghị thì chắc anh không từ chối đâu. – Cô không nhìn anh, nên anh nghĩ cười cũng chẳng sao. – Nhưng cái mà anh muốn bây giờ là thịt băm có phô mát.

Cô ngẩng đầu. Anh lách cằm ra đúng lúc đầu cô ngẩng mạnh lên.

– Cái gì?

– Anh nghĩ bây giờ mà có thịt băm kẹp phô mát là điều tuyệt vời nhất. Và có khoai ráng với bia lạnh.

– Thảo mộc không đủ cho anh à?

Anh cười.

– Những thứ chúng ta ăn không phải thảo mộc mà là lá ăn được và trái rừng mà anh đã kiếm cho em ăn. Chúng tăng sức cho chúng ta thật, nhưng anh vẫn muốn có thịt băm kẹp phô mát. Người em rể của anh đã tập cho anh ăn quà vặt.

– Có phải anh đang nghĩ đến thức ăn không?

Anh cười.

– Phải, anh đang nghĩ đến thức ăn, nhưng nếu em quá thích tình dục, thì chắc anh cũng sẵn sàng làm cho em thỏa mãn.

– Tôi không muốn tình dục.

– Cô nói cô muốn.

– Không, tôi không muốn.

– Cô hôn tôi đấy. — Anh nói. — Cho nên tôi nghĩ…

– Ôi, lạy Chúa.

– Rõ ràng cô không cất tay khỏi người tôi mà, cô em!

Thảo nào mà tình yêu và thù hận quyện lấy nhau rất khắn khít. Cô rất muốn bóp cổ cho anh chết ngay bây giờ. Anh thích làm cho cô quằn quại đau đớn, thích thấy cô hốt hoảng, hoang mang.

Cô muốn nói lời cuối cùng. Cô nói:

– Đấy chỉ là nụ hôn vô nghĩa.

– Vậy tại sao cô say sưa, bối rối như thế?

– Tôi không thế.

– Láo.

Ước gì lời sỉ nhục của anh chỉ là lời trìu mến.

– Có phải anh say sưa và bối rối không?

– Không có chuyện ấy.

Cô cười.

– Bây giờ ai nói láo?

– Nguyên tắc đầu tiên trong phép xử thế là nói láo càng ít càng hay. Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi. Mười phút nữa chúng ta lên đường.

Cô không thể nghỉ ngơi nếu không thư giãn, mà chỉ có một cách duy nhất để cô thư giãn thôi. Cô rời khỏi John Paul, nghĩ đến tư thế ngồi xếp bằng mà cô đã học với người thầy dạy Yoga, để hai bàn tay lật ngửa trên đầu gối, thẳng lưng, nhắm mắt. Cô tập trung vào hơi thở, thở thật sâu, hít không khí trong sạch vào phổi, xua đuổi hết các tiếng ồn trong rừng và các ý nghĩ nảy ra trong óc. Cô chỉ làm như thế trong 5 phút là cảm thấy các bắp thịt thư giãn.

– Cô làm gì thế?

Câu hỏi làm cô trở về thực tại.

– Tôi tập thư giãn.

– Tập Yoga à?

– Đại loại như thế. Tôi làm đầu óc trong sạch, rồi tôi đi…

– Cái gì?

Cô thở dài. Về nhà, cô nghĩ. Tôi đi về với ngôi nhà hoàn hảo trong trí tưởng tượng. Cô đáp:

– Tôi đi đến nơi hạnh phúc. Tuyệt không?

Anh không cười.

– Thế à? Vậy cô nói đến chuyện này nghiêm túc thật à? Tôi cứ nghĩ cô đùa.

– Tôi hình dung ra một nơi làm cho tôi cảm thấy sung sướng. — Cô đáp. – Đấy là một cái mái hiên bên chái nhà, và tôi thấy tôi đang ngồi ở đấy. Tôi có thể ngửi mùi hương của hoa tử đinh hương, và có thể nghe tiếng nước chảy róc rách từ xa vọng lại. Cảnh… thật êm đềm, làm cho trí óc tôi thanh thản. Rồi tôi mới bắt đầu nghĩ đến các sự kiện mà tôi đã thu thập được.

– Bất cứ sự kiện gì à? — Anh nói, giọng lề rề.

Anh không hiểu, nhưng cô không trông mong anh hiểu. Cô nhắm mắt lại, không lưu ý đến anh, và tập trung vào hơi thở.

Chừng hai mươi phút nữa trôi qua, cô mới bắt đầu để cho các sự kiện rời rạc tập hợp lại trong óc. Mỉa mai thay, chính điều John Paul nói hiện ra trong óc cô.

Cô hỏi:

– Anh muốn nói cái gì thế?

– Chuyện gì vậy?

Cô duỗi chân, quay qua nhìn anh:

– Nguyên tắc đầu tiên trong phép xử thế là không nói láo à?

– Không, tôi nói ít nói láo chừng nào hay chừng ấy.

– Phải, tôi muốn nói đến chuyện ấy đấy. Tại sao xem đây là một nguyên tắc?

– Sự nói láo có thể quay lại để cắn cô, và…làm cho cô vấp ngã. Cho nên…

Cô cắt ngay lời anh:

– Cho nên chúng ta cần phải nói thật ngay cả những việc nhỏ nhặt không quan trọng, ta mới khỏi vấp ngã. Ôi lạy Chúa, dĩ nhiên là thế.

Bỗng cô như đứa bé ngây ngất trong cửa hàng bán đồ chơi. Cô mở dây kéo túi áo khoác, lấy ra tấm bản đồ sũng nước.

– Tôi thật ngu ngốc. Monk có thể đã đọc thấy ngôi nhà này trên báo, và khi Carrie hỏi hắn sẽ đưa bà đi đâu, nó liền nhớ đến cái tên của ngôi nhà ấy. Tôi nghĩ hắn nói láo. Tại sao tôi không nghĩ ra chuyện này nhỉ? Hắn nói láo đủ thứ, nhưng John Paul này, nếu nó nói thật với bà ấy thì sao?

Lời ấp úng của cô làm cho anh lo ngại:

– Có phải cô tin hắn nói thật không?

Cô cười, đáp:

– Phải. Nhưng không biết có đúng không.

– Cô muốn nói với tôi điều gì?

– Tôi muốn nói tôi biết Carrie và các bà kia ở đâu rồi. – Câu trả lời của cô làm cho anh chú ý.

– Cô nói cô biết à? Tại sao?

– Carrie có nói cho tôi biết Monk bắt bà ở đâu.

Anh nheo một bên mắt, hỏi:

– Và bây giờ cô mới nói cho tôi biết chuyện này à?

– Anh hãy nghe tôi đã, – cô đáp. – Tôi cứ nghĩ hắn nói láo với bà ấy. Tôi có nói cho anh biết dì tôi đã gởi tin nhắn vào máy nhắn tin cho tôi, và chắc anh đã nghe tôi hỏi Cannon rồi chứ?

– Tôi nghe cô hỏi có phải ống nước hư hỏng hay không?

– Cannon trả lời ở Utopia không có chuyện ấy. Rồi tôi hỏi ông ta suối nước khoáng có ngôi nhà trong núi nào không?

John Paul gật đầu.

– Tôi nhớ lão ta trả lời không.

– Vì ông ta nói không mà tôi không hỏi về ngôi nhà nữa. Carrie gọi đấy là ngôi nhà ẩn cư. Tôi nghĩ những gì Monk nói với bà ấy là nói láo. Nhưng nếu nó không nói láo thì sao?

– Tại sao cô nghĩ hắn nói thật về chỗ ở của họ?

– Vì điều anh vừa nói đấy. Tại sao hắn nói láo khi không cần nói láo? Sự nói láo có thể quay lại để cắn mình. – Cô lặp lại chính lời của anh. — Monk đã bắt được bà ấy rồi, phải không? Và hắn nói thật tên hắn cho bà biết. Bà ngoan ngoãn đi theo hắn, có lẽ không nghi ngờ gì hết. Nhưng dì đã gọi điện thoại di động trong phòng vệ sinh nữ. Và tôi không tin bà ấy nói cho Monk biết bà có gọi điện thoại. Không có lý do gì để cần phải nói cho hắn biết.

– Nếu Monk đã nói cho bà ấy biết nơi hắn sẽ dẫn bà đi, thì chắc hắn sẽ không để cho bà rời khỏi hắn.

– Hắn không thể vào trong phòng vệ sinh nữ với bà ấy được. – Cô đáp. – Và trong khi hắn không biết dì tôi có trong người một trong những máy điện thoại di động của bà.

– Một trong những máy điện thọai của bà à?

Avery gật đầu.

– Lúc nào dì ấy cũng mang theo hai máy. Carrie là người ham công tiếc việc. và nếu máy hết điện là bà nổi điên lên. Vả lại bà ấy dùng riêng cho mình một máy, và một máy dành cho công việc.

– Như vậy là bà phải mang nhiều pin.

– Đúng thế, vậy anh nghĩ sao?

– Nghĩ về sự thật phải không? Tôi nghĩ cô đã nói đúng.

– Không, tôi phân tích các sự kiện, và tôi nghĩ ít ra tôi đúng đến 50 %. Chúng ta phải kiểm tra xem sao.

– Cô biết cái nhà ấy ở đâu không?

Trong khi anh mở bản đồ, cô kể cho anh nghe về ông già quí phái ngồi với cô trong quán McDonald.

– Đúng rồi, tôi thấy cái vòng tròn ông ta làm dấu rồi.

Avery lại nói cho anh nghe về chuyện hai vợ chồng đang dành nhau quyền sở hữu ngôi nhà.

– Người ta nói tòa sắp phán quyết ai trong cặp vợ chồng bất mãn nhau này sẽ chiếm hữu ngôi nhà. Ông già còn nói rằng ngôi nhà để trống nhiều tuần nay rồi.

John Paul chậm rãi gật đầu.

– Tốt, ta rất cần đến xem sao. Giờ nghỉ đã hết. Ta lên đường thôi.

– Chúng ta phải đến chỗ có máy điện thoại. Đấy là việc làm đầu tiên.

– Không. — Anh nói nhỏ. – Công việc cần làm đầu tiên là phải sống đã, khi ấy ta mới đến được nơi có điện thoại.

Và anh biết ở đời nói dễ hơn làm.

Bình luận