– Ông Carter muốn gặp cô ngay.
– Cám ơn bà. – Avery vuốt thẳng chiếc váy, cười với người tiếp tân rồi đi đến phía sau cửa.
– Em muốn anh vào trong với em không? – John Paul hỏi.
Cô lắc đầu.
– Anh đợi đây được không?
– Được, anh sẽ đợi. Đợi cho đến khi em xong việc.
Cô mở cửa bước vào cái phòng lạnh. Sáng nay cô đã chuẩn bị rồi, cô mặc áo khoác tay dài.
– Chào buổi sáng, thưa ông.
– Mời ngồi, Delaney.
Ông ta có vẻ không vui, thế nhưng, trước đây có bao giờ cô thấy ông ta vui đâu, cho nên cô không biết ông ta có còn giận cô hay không.
Cô ngồi vào cái ghế đối diện bàn làm việc của ông ta, hai tay xếp trong lòng, rồi nói:
– Thưa ông, nếu ông sa thải tôi, tôi muốn nhân cơ hội này để xin phép ông cho tôi nộp đơn xin từ nhiệm trước.
– Tại sao? – Ông ta hỏi.
Khi cô đi vào phòng, ông ta đứng, nhưng bây giờ ông ta vào ngồi sau cái bàn làm việc khổng lồ.
– Xin từ nhiệm để lý lịch của tôi xem tốt đẹp hơn.
– Không, tôi hỏi cô tại sao cô nghĩ là tôi sẽ sa thải cô?
– Vì tôi không tuân theo mệnh lệnh thượng cấp.
Hai tay cô run run. Cô không biết có phải run là vì trong phòng lạnh hay là vì cô quá lo sợ. Ông ta có khả năng biến cô thành một kẻ ngớ ngẩn đần độn chỉ bằng cách nhìn cô mà thôi.
– Đáng ra tôi phải tuân theo lệnh cấp trên, nhưng vì trong lúc tự vệ, tôi đã phải nhảy xuống thác để tránh đạn. Tôi không có thì giờ để phân tích dữ liệu, nhưng đáng ra tôi phải dành thì giờ để làm việc này mới phải. – Cô vội vàng nói thêm câu này để ông ta biết cô hoàn toàn chịu trách nhiệm về những lỗi lầm của mình. – Tôi lại còn dùng cả tên ông để buộc mật vụ Kelly phải để cho tôi lên chiếc xe đuổi theo, mặc dầu tôi vẫn nhớ lời căn dặn của ông là tôi không được tái phạm cái tội ấy. Tôi đã phá vỡ hệ thống quân giai. Tôi không để cho các mật vụ có bổn phận bảo vệ tôi thi hành nhiệm vụ. Thưa ông. Tôi chạy trốn khỏi họ. Ôi, tôi lại còn quấy rầy ông vì đêm ấy tôi đã gọi ông đến từ Walden Point trong khi ông đang chơi xì phé và mọi người ở Cục Điều Tra đều biết ông rất thích môn giải trí này.
Cô thấy khóe miệng ông ta hơi nhếch lên một bên. Cô không biết ông sắp cười hay cười khẩy?
Ông ta cúi người tới trước, đâu hai bàn tay trên bàn.
– Như cô đã biết, tôi đang chơi bài với nhiều người, nhưng cô đã dùng mã số ưu tiên để gọi, nên tôi phải ngừng chơi. Tại sao cô gọi cho tôi mà không gọi qua hệ thống hành chánh?
Cô nên nói thật với ông ta. Cô chẳng có gì nữa để mất.
– Tôi nghĩ là ông sẽ nghe tôi nói và cho tôi biết là tôi đúng hay sai. Tôi còn biết là ông sẽ giúp tôi, và chúng tôi phải hành động nhanh. Vì ông có bằng lòng, chúng tôi mới làm được.
– Nói tiếp đi. – Ông ta giục.
– Trong lúc các mật vụ đang lo giải quyết những chuyện xảy ra ở Florida, tôi gọi cho dì Carrie, nói với dì rằng John Paul và tôi sẽ ở lại khách sạn Milt ở Walden Point, và nói rằng bà sẽ được mang đến đây với chúng tôi cho đến ngày mở phiên toà xử Skarrett. Tôi biết thế nào bà ấy cũng gọi chồng bà là Tony để bảo cho ông ta đến đây. Và khi bà làm thế, mật vụ giám sát các cuộc điện thoại và thư điện tử của Tony.
– Và nếu bà không gọi cho Tony thì sao? – Carter hỏi.
– Thì tôi sẽ gọi. – Cô đáp. – Nhưng bà ấy đã nói, và đúng như điều tôi mong đợi, Tony đã tiếp xúc với Jilly, cho bà ta biết tin là Carrie và tôi sẽ đoàn tụ ở Florida. Rồi ông ta đáp máy bay đến đó.
Cô thở mạnh rồi nói tiếp:
– Khi nhân viên mật vụ xác định được chỗ ở của Jilly, thì bà ta và Monk biến mất, nhưng dĩ nhiên chúng tôi biết họ đi đâu.
– Đi Walden Point.
– Phải. – Cô đáp. – Tôi thật ghét việc lợi dụng dì tôi như thế, tôi đã nói láo với bà một cách trắng trợn, nhưng đấy là cách duy nhất tôi có thể làm được thôi. Sau khi mọi việc đã thu xếp xong, nhờ người mật vụ mà ông cử làm chỉ huy, Tom Kelly, tôi gọi Carrie lại, bảo bà ở lại Colorado thêm một thời gian nữa, và nói cho bà biết lý do tại sao.
– Bà ấy ra sao khi được tin về chồng bả?
Mình đã làm cho tim dì ấy tan nát, Avery nghĩ. Cô đáp:
– Thật khó… cho bà chấp nhận. Bà là người mạnh mẽ. Bà sẽ vượt qua.
– Chính John Paul Renard tìm ra được phương pháp Monk sẽ dùng để tấn công phải không?
– Phải. Chúng tôi di chuyển đến một căn nhà nổi trên sông, trong khi bẫy được giăng ra tại khách sạn. Các mật vụ làm ra vẻ như chúng tôi vẫn còn sống ở trong khách sạn. Chính John Paul tìm ra sợi dây điện có hệ thống ngắt nơi cầu thang dẫn lên tháp, anh ấy và mật vụ Clayborne phục kích ở đấy.
– Tốt, tôi muốn biết điều này. Làm sao cô nghĩ ra được chuyện qui tụ chúng lại một chỗ.
– Thưa ông, nhờ các chính khách.
Ông ta cau mày. Cô gật đầu.
– Tôi nghỉ trên bãi biển…. suy nghĩ về tình hình, và chuyện ấy nảy ra trong óc tôi. Chắc ông nhớ các chính khách đều có phương hướng riêng của họ chứ? Họ muốn mọi người đều nghĩ rằng có động cơ chính trị thúc đẩy, nhưng thực ra tất cả là vì tiền. Tôi đoán chắc ông cho vì thế mà tôi nghĩ đến phương hướng của họ. Tôi nhận ra tôi không quơ đũa cả nắm. Vì vậy tôi đã xem họ như những chính khách lợi dụng thời cơ. Tôi bèn ra tay hành động. Tôi phân tích vấn đề, xem xét từng chi tiết. Mọi người đều có phương hướng riêng của mình. Monk và Jilly, Skarrett và Tony Salvetti.
Bây giờ cô không chịu nổi cách gọi lão con hoang kia là dượng nữa, không chịu nổi sau cái việc hắn đã làm.
– Mọi người trong đám này đều tha thiết muốn đạt được mục đích của mình. Chính cái điều Jilly muốn đạt được đã làm cho mọi việc qui tụ lại tại một điểm. Carrie đã nói cho tôi biết về bức thư mà Jilly đã để lại cho dì ấy. Dì ấy nói Jilly tố cáo dì đã ăn cắp giấc mơ của bà ta đem cho người khác. Câu ấy cứ làm cho tôi day dứt trong lòng. Tôi đã đọc hết cuốn nhật ký của Carrie, và tôi biết Jilly có khả năng gì. Tôi lại còn biết bà ta rất kiên nhẫn. Bà ta đã đợi qua nhiều năm để trả thù. Tôi tự hỏi bà ta cần cái gì nhất. Tiền bạc ư? Trả thù ư? Rồi tôi hiểu được bà ta thích cái gì. Jilly muốn trở thành minh tinh. Bà ta thèm khát sự ngưỡng mộ và sự chú ý của người khác. Carrie đã tước giấc mộng của bà ta. Carrie đi Hollywood, hoạt động thành công, có quyền hành. Dì ấy biến người ta thành minh tinh. Jilly nghĩ trong óc là Carrie đã chiếm giấc mộng của bà ta. Jilly trách Carrie đã làm cho bà ta thất bại. Chúng tôi có bằng chứng về sự ám ảnh ấy của Jilly khi mật vụ tịch thu đồ đạc của bà ta.
Carter gật đầu.
– Mật vụ Kelly cho tôi biết họ đã tìm thấy trong xắc của Jilly một cuốn băng. Đấy là cuốn băng quay về cảnh cô đóng phim quảng cáo khi cô còn vị thành niên.
– Phải. – Cô đáp. – Tôi nghĩ chính băng phim quảng cáo này mà mọi sự bắt đầu. Jilly đã xem trên tivi, chắc bà ta nổi điên lên. Bà ta bèn tổ chức âm mưu để trả thù. bà ta biết tôi là ai. Rõ ràng Jilly cảm thấy Carrie đã lấy giấc mộng của bà ta đem cho tôi, vì thế mà bả quyết tâm trả thù.
– Chị ta mang giấc mộng trả thù trên 20 năm à?
– Phải. Bà ta có tư tưởng bệnh hoạn, điên cuồng. Tôi tự hỏi: ai làm cho Jilly nghĩ đến chuyện có thể lấy lại giấc mộng ấy? Ai có thể làm cho bà ta trở thành minh tinh?
– Tony Salvetti.
– Phải. – Cô đáp. – Lão ta vẫn là đồng-chủ-nhân công ty Star Catcher. John Paul nói rằng, trên chừng mực nào đó, chắc tôi phải biết chuyện này, vì tôi không gọi nói cho Tony biết tôi ở đâu. – Cô nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn và âu yếm chỉnh lại cho ngay trên ngón tay.
– Chuyện này quá dễ dàng cho Jilly. Khi bà ta gặp Tony, bà ta thấy lão là người cau có, gay gắt. Dì Carrie và lão đã hợp nhất lại công ty. Khi họ thành hôn với nhau, họ cam kết cùng điều hành công ty, xem nhau như cổ đông bình đẳng, nhưng Carrie làm cho công ty phát triển mạnh. Bà ấy từ từ lấn áp Tony ra khỏi công việc làm ăn, cho đến khi lão ta không có quyền hành gì hết. Lão ta nói với mật vụ Kelly rằng Carrie cố tình làm cho lão suy yếu. Lão biết khi bà ấy ly dị lão, lão sẽ mất hết, và quả thật điều này không tránh khỏi, vì bà càng ngày càng không tin tưởng lão, nhất là sau khi bà phát hiện ra số tiền hơn một trăm ngàn đôla biến mất trong tài khoản của họ. Tony nói với Carrie rằng số tiền ấy không mất, chỉ vì phòng kế toán tính sai mà thôi, nhưng bà tin chắc sổ sách của công ty đã kiểm toán rất chính xác. Jilly nói với Tony rằng bà ta có quen biết một người có thể giải quyết giúp vấn đề khó khăn cho cả hai. Bà ta biết một tên đang ở tù tại Florida, hắn có thể giúp họ tìm ra một tên giết mướn.
– Dale Skarrett phải không?
– Phải. Bà ta đến thăm Skarrett, hứa sẽ giúp hắn ra khỏi tù. Nếu hắn cho bà ta biết tên của kẻ giết người để thuê. Bà ta sẽ loại Carrie và tôi, để không có ai ra toà cung khai buộc tội hắn. Bà ta nói với hắn rằng Tony Salvetti muốn cung cấp tiền để loại bà vợ của lão. Jilly còn hứa với Skarrett rằng bà ta sẽ đợi hắn khi hắn ra khỏi tù. Hắn vẫn còn mê mẩn bà ta. Tôi tin chắc bà ta tiếp tục tìm cách để làm cho hắn tin rằng bà vẫn yêu hắn cho đến ngày bà lấy được số kim cương hắn ăn trộm được. Bà ta lại còn hứa sẽ loại bà chánh án đã kết án hắn. Và chuyện này đã đưa đẩy chúng tôi đến với Monk. Khi Jilly gặp hắn, bà ta tìm tên giết người để thuê, nhưng bà còn thấy hắn là kẻ cô đơn. Chinh phục hắn chẳng mất cái gì. Việc này hoá ra giúp cho Jilly chẳng phải tốn đồng nào để trả công cho hắn, số tiền mà Tony đưa cho bà ta. Hắn yêu Jilly như điên, làm bất cứ việc gì bà ta yêu cầu. Cho nên, không ai được lợi hơn Jilly, bà ta đã ẵm hết số tiền mà Tony đã đưa cho bà.
– Ai đưa ra ý kiến tập hợp các bà và ngôi nhà ở Colorado?
– Jilly. – Cô đáp. – Bà ta thích làm những chuyện phức tạp. Thích những chuyện đầy kịch tính. Bà ta thích làm cho Carrie đau khổ thật nhiều. Monk đã ký hợp đồng là sẽ giết Anne Trapp, và hắn còn nhận tiền của Dennis Parnell để làm nổ tung ngôi nhà trong núi. Parnell tin rằng chánh án sẽ phán ngôi nhà thuộc quyền của bà vợ cũ của lão. Và tôi tin là lão rất ngạc nhiên khi biết tin chánh án quyết định ngôi nhà thuộc quyền lão.
– Monk bận bịu công việc đấy chứ.
– Dạ đúng.
– Cô có xem tin tức trên báo không? – Ông ta hỏi. – Cuối cùng Eric Trapp đau đớn, hắn thú nhận hết tội lỗi. Hắn sẽ đi xa trong một thời gian dài. Nếu dì cô không đưa cho chúng ta bức thư của Anne, thì chắc chúng ta đã không có bằng chứng cần có. Trapp khai với nhân viên phẩm phán rằng vợ hắn sẽ sống rất lâu nữa mới chết.
– Hắn cũng giống các chính khách thôi. – Avery đáp. – Tất cả đều tham tiền hết.
– Chuyện thật đáng ngạc nhiên. – Ông ta đáp. – Khi thấy Jilly đã thao túng được cả Salvetti, Monk, và Skarrett. Bà ta là người thổi sáo, còn tất cả nhảy múa theo tiếng sáo, không đứa nào biết mục đích bà ta muốn đạt đến là cái gì hết. Tôi đã nói chuyện với mật vụ Kelly cách đây một lát, ông ấy nói rằng: “Skarrett vẫn không chịu nhận tội nhiều, nhưng Salvetti thì khai hết. Điều kỳ lạ nhất là…”
– Là sao?
– Là không một đứa nào nói xấu Jilly một tiếng. Chúng vẫn ca ngợi bà ta hết lời.
Cô không ngạc nhiên về chuyện này. Cô đáp:
– Nhưng tôi cam đoan Jilly không khai đâu.
– Đúng, mụ ta vẫn không nói một tiếng. Delaney, cô sẽ thành nhân viên mật vụ rất cừ khôi.
– Có lẽ thế, nếu được huấn luyện chu đáo, tôi có thể thành mật vụ giỏi, nhưng thưa ông, tôi không muốn, không muốn nữa. Nếu trong những tuần vừa qua tôi học hỏi được cái gì, thì điều đó là cuộc đời quá ngắn, tôi không muốn phí thêm thì giờ nữa để chạy theo những kẻ vô vọng. Tôi muốn làm việc khác kẻo quá muộn.
Cô đứng dậy, đợi Carter đi ra khỏi bàn. Cô bắt tay ông tay.
– Cám ơn, xin cám ơn ông.
– Cô xin từ nhiệm thật sao? Cô không ở lại làm việc sao?
– Tôi đã quyết định rồi, thưa ông. Tôi muốn thôi việc.
– Cô đã có ý định sẽ làm việc gì chưa?
– Bây giờ chuyện ở toà án đã xong xuôi, Skarrett đã trở vào tù lại, tôi định sẽ đến nghỉ ngơi với dì tôi vài tuần, rồi tôi sẽ đến Louisiana, học tiếp để lấy bằng sư phạm.
– Tôi sẽ nhớ mãi cô. Chúc cô may mắn.
– Xin cám ơn ông, thưa ông.
Carter mở cửa cho cô, khi cô bước ra, ông ta nói:
– Còn điều này nữa, Delaney.
– Điều gì thế ạ?
– Chúc cô có công việc như ý.