Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 70: Tôi không phải là bạn gái của anh ấy, tôi là vợ của anh ấy!

Tác giả: Nghệ Cẩn Thiên Sứ
Chọn tập

Lâm Nhược Kỳ cũng có thể cảm nhận ánh mắt của Bà Tang quan sát mình, ánh mắt kia có chút kỳ quái, đối phương đột nhiên vô duyên vô cớ hỏi, “Nhược Kỳ, như thế này chúng ta cùng đi nông trại chọn rau cải được không?”

Chọn. . . . . . rau cải?

Nhất thời phục hồi lại tinh thần. A đúng rồi, phía sau khu vườn này chính là nông trại nha, đương nhiên có thể có đất trồng rau, nhưng vì sao để cho cô đi chọn rau cải?

Thấy cô sửng sốt, Bà Tang cười tủm tỉm nói, “Nhà chúng ta phần lớn rau cải đều tự mình chọn, một lát nữa chúng ta cùng đi chọn một chút, dù sao dì cũng ở trong phòng này quá lâu rồi, trong lòng vô cùng buồn bực. Nhược Kỳ, cháu đồng ý đi theo dì chứ?”

Lần này Lâm Nhược Kỳ nghe rõ ràng, vội vàng gật đầu.

Lại có chút bận tâm, cô quay đầu lại nhìn Cơ Liệt Thần phía sau lưng, anh nhìn cô khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm cho cô cảm thấy trong lòng ấm áp.

Xoay người, vội vàng vịn Bà Tang đang chuẩn bị rời giường, “Dì, dì chậm một chút, cháu đỡ dì đi.”

Tang Tuyết Phù gọi người làm đưa xe lăn đến, hai cô gái đỡ Bà Tang ngồi vào xe lăn, mọi người lên đường đi nông trại.

Vừa ra đến trước cửa, dường như Lâm Nhược Kỳ nhớ tới cái gì, nói “Chờ một chút”, liền lộn trở vào trong tòa lầu nhỏ. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ từng nghe Tuyết Phù nói chân Bà Tang không thuận tiện bởi vì bị tái phát bệnh cũ lúc còn trẻ tuổi, đến bây giờ cũng không khỏi. Mới vừa rồi trên đường tới dây, Lâm Nhược Kỳ chú ý bên ngoài ánh mặt trời cũng không đầy đủ, cô lo lắng trong nông trại ẩm ướt, nếu Bà Tang bị ướt chân, sẽ khiến cho khớp xương đau đớn.

Nghĩ đến đây, cô lập tức lộn trở lại trong phòng ngủ lầu hai, từ trên giường ôm tới một cái chăn, đắp lên trên đùi Bà Tang.

Bà Tang nhìn thấy tâm ý của cô, quay đầu lại rất thâm ý nhìn thoáng qua Cơ Liệt Thần, hai người ngầm hiểu nhau khẽ cười một tiếng.

“Người nhà của chúng tôi, mọi người rất khó tính đối với việc lựa chọn rau cải, xem như tôi chọn dỡ nhất rồi. Cái nông trại này là cha tôi làm cho lúc chưa qua đời, ông ấy ngại rau cải bên ngoài dùng quá nhiều thuốc không an toàn nên đặc biệt phát triển ngành nông nghiệp trồng rau cải xanh, nông trại này chính là ruộng đất nhà chúng tôi. Ngay cả rau cải nhà anh họ tôi cũng là từ nơi chúng tôi đưa đến.”

Tang Tuyết Phù vừa đẩy Bà Tang, vừa cười khanh khách giải thích nguồn gốc nông trại nhà họ Tang. Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Đối với thói quen kén chọn của Cậu chủ Cơ, Lâm Nhược Kỳ cũng không hiểu rõ ràng, chẳng qua mức độ xa xỉ, ngược lại cô biết rất rõ. Lâm Nhược Kỳ không khỏi nhớ lại kinh nghiệm lần đầu tiên khi uống sữa dê trên núi cao nhà anh, ăn cháo tôm hùm, cùng với nước cà chua Italy trước kia. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ lắc đầu một cái, nghĩ lại thật là kinh khủng a. . . . . .

Khoảng cách từ Tòa lầu nhỏ đến nông trại cũng không xa, Tang Tuyết Phù còn chưa giải thích xong mọi người đã tới nơi muốn đến.

Nơi này không chỉ có đồng ruộng, còn có hồ nước, phía Tây còn có khoảng đất trống, có người đang trên đất trống lựa chọn nhặt nhặt, có lẽ là đang chọn rau củ thích hợp. Trong đó có một cô gái xinh đẹp cao gầy, đội mũ rơm, đầu tiên cười tủm tỉm chào đón, “Tuyết Phù.”

Tang Tuyết Phù ngẩn ra, “Doanh Doanh, sao cô lại tới đây?”

Bà Tang đột nhiên vỗ vỗ trán của mình, “Ưm hừm, con xem trí nhớ của mẹ, mẹ quên nói cho con hay, vừa rồi Doanh Doanh có đến thăm mẹ.”

Lại quay đầu nhìn về phía Liễu Doanh Doanh, “Doanh Doanh a, dì còn tưởng rằng cháu đi rồi, tại sao tới nông trại?”

“Bây giờ cháu có thời gian nấu cơm nên muốn làm một bữa cơm cho dì, cho nên mới tới nông trại chọn rau cải. Dì xem, cải xanh này rất tươi ngon, vừa đúng nấu canh giò heo cho dì.”

Bà Tang giận trách, “Cháu cũng thiệt là, đã nói cháu đừng làm những thứ này, tại sao mỗi lần tới cũng vẫn làm? Cháu còn như vậy, dì bảo Tuyết Phù đem mấy thứ cháu làm đưa đến nhà nha. Sau này không cho làm loại công việc của người làm nữa, có nghe thấy không?”

Liễu Doanh Doanh cười nói: “Ôi dì à, dì tiếc rau cải nhà mình, hay không thích cháu nấu cơm?”

Dứt lời, ánh mắt của cô không nháy mắt nhìn về phía trên người Cơ Liệt Thần ở phía sau đoàn người, tự nhiên nói, “A, anh Thần, đã lâu không gặp.”

Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, “Chào cô.”

Đứng ở một bên, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh sáng lóe lên ở trong ánh mắt của Liễu Doanh Doanh, bén nhạy hiếm thấy, nhìn ra chân tướng: oa, thì ra cô nàng xinh đẹp đội mũ rơm này là người ngưỡng mộ Cậu chủ Cơ Liệt Thần? Còn anh Thần nữa, hắc. . . . . . xưng hô buồn nôn!

Lâm Nhược Kỳ vung hai cánh tay, lại rùn mình, muốn xóa mất da gà trên người. . . . . .

Rất dễ nhận thấy, Liễu Doanh Doanh này là cô gái rất biết cách nói chuyện, không để lại dấu vết khen Tang Tuyết Phù một phen, hơn nữa nói gần nói xa như thân thiết với Cơ Liệt Thần nhưng từ đầu tới cuối dường như không nhìn thấy sự có mặt của Lâm Nhược Kỳ, không có lên tiếng bắt chuyện chớ nói chi là chào hỏi khách sáo.

Lâm Nhược Kỳ giống như bị vứt bỏ, đứng ở bên cạnh không chen vào một câu.

Chẳng qua đầu óc của cô ngược lại không có nhàn rỗi, vừa nghe vừa kiểm điểm bản thân mình. Xem đi, xem đi, đây mới là cao thủ trong cao thủ a, cua trai đẹp chính là cua như thế sao! Xem người ta rất chuyên nghiệp phải không! Trời nam đất bắc tán gẫu một lần không nói, còn đè nén khát khao muốn bốc lên, thay phiên dùng tất cả kỷ xảo! Cô thật là mặc cảm, mặc cảm a!

Phát hiện cô không đúng trước nhất là Cơ Liệt Thần, nhưng anh không nói gì chỉ nhếch môi, khẽ nâng lên đường cong nhàn nhạt.

Tang Tuyết Phù ở một bên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Nhược Kỳ, cho rằng cô mất hứng.

Ách. . . . . . Lâm Nhược Kỳ quả thật có chút mất hứng, có phản ứng như thế cũng là bình thường, kết hôn ngày thứ nhất đã nhìn thấy cô gái khác quyến rũ chồng mình, mùi vị này có thể còn dễ chịu sao?

Tang Tuyết Phù tất nhiên biết anh họ Cơ Liệt Thần đối với Liễu Doanh Doanh hoàn toàn không để ý, cảm thấy cần thiết giải thích với Lâm Nhược Kỳ một chút, liền lại gần tai cô, nói nhỏ: “Liễu Doanh Doanh là bạn học trung học của tôi, cũng là bạn thân của tôi, từ nhỏ đã ngưỡng mộ anh họ tôi, chẳng qua anh họ tôi đối với cô ấy không có ý gì, chị yên tâm. . . . . . Tôi bảo đảm không có chuyện gì.”

Dĩ nhiên, cô nhấn mạnh câu sau cùng.

Chẳng qua Tang Tuyết Phù lại bỏ quên một thứ, cô một câu bảo đảm, nhưng tại sao có thể để cho bạn học Liễu Doanh Doanh mãnh liệt tiến công đây? Mặc dù Lâm Nhược Kỳ không nói ra, nhưng trong lòng bày tỏ hết sức nghi ngờ.

Quả nhiên, một giây kế tiếp chỉ nghe thấy Liễu Doanh Doanh nói, “Đúng rồi, anh Thần, hay là chúng ta đi câu cá đi, vừa đúng nấu canh cá cho dì ăn…, anh cảm thấy thế nào?”

Tang Tuyết Phù nghe xong cũng không khỏi đen mặt.

Xem ra người bạn thân này của mình không đụng tường không quay đầu lại rồi. Cho tới nay Liễu Doanh Doanh chỉ có cảm giác mình xuất thân bình thường mà Cơ Liệt Thần khí thế quá mạnh, cô không dám thổ lộ, suy nghĩ đều che giấu, hôm nay có lẽ nghe nói đến chuyện của anh họ và Nhược Kỳ, lại nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ thực tế, dĩ nhiên là không cam lòng cho nên trước đó chưa từng chủ động bây giờ vùng dậy.

Tang Tuyết Phù có chút tự trách, cũng trách chính mình, vẫn chưa kịp nói với Liễu Doanh Doanh chuyện anh họ đã kết hôn. Bằng không, hôm nay cô nàng này khẳng định không có to gan như vậy rồi.

Thật ra, Liễu Doanh Doanh không nói rõ ý định, mọi người cũng đều nhìn rất rõ ràng, Cơ Liệt Thần suy nghĩ kín đáo há lại không nhìn ra? Cho nên vẫn không vạch trần cô chính là vì chừa mặt mũi cho em họ Tang Tuyết Phù.

Tang Tuyết Phù vốn muốn ngăn Liễu Doanh Doanh, không ngờ Cơ Liệt Thần đã gật đầu, Tang Tuyết Phù nghĩ thầm: có lẽ anh họ muốn tự mình nói rõ ràng với cô ấy, dù sao chuyện này để người trong cuộc tự mình nói rõ ràng càng hiệu quả hơn.

Vì vậy cô cũng không ngăn trở, xoay người nói với Lâm Nhược Kỳ: “Nhược Kỳ, chị và tôi cũng đi chọn một chút món ăn mình thích chứ?”

Lại bị người hét chặn lại, “Tang Tuyết Phù, cô đi chăm sóc cho dì một chút, đừng để dì bị lạnh. Nhược Kỳ, em theo anh tới đây.”

Cơ Liệt Thần nói xong liền đi lấy cần câu, Liễu Doanh Doanh theo sát phía sau, Lâm Nhược Kỳ nghiêng đầu nhìn Tang Tuyết Phù một chút, đối phương mờ mịt lắc đầu một cái, ý là đang nói…, cô cũng không biết anh họ đang làm trò gì.

Bất đắc dĩ, Lâm Nhược Kỳ rất nhàm chán theo sát ở sau lưng Cơ Liệt Thần và Doanh Doanh, chậm rãi đi tới hồ nước. . . . . .

Thành thật mà nói, Lâm Nhược Kỳ căn bản cũng không hiểu thế nào là câu cá chứ đừng nói có thể câu được cá hay không. Chẳng qua cô nghĩ nên tin tưởng Cơ Liệt Thần một lần, nếu anh gọi cô theo nhất định là có lý do, hơn nữa mình cũng không thể yếu thế đúng không? Ảo não cùng Tang Tuyết Phù đi chọn món ăn, để cho Liễu Doanh Doanh chiếm đoạt ông xã của mình đi câu cá, cái này được gọi là gì? ! Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Trong đời Lâm Nhược Kỳ cô trải qua vô số thử thách mà Liễu Doanh Doanh có ý khiêu khích rõ ràng như vậy, tại sao cô có thể cam tâm yếu thế được? !

Đón đầu tiếp chiêu, đó là nhất định!

Nghĩ đến đây, tinh thần Lâm Nhược Kỳ trở nên hăng hái.

Lúc này, dường như Liễu Doanh Doanh mới phát hiện trong đoàn người còn có Lâm Nhược Kỳ, quay đầu lại mỉm cười nói, “Ồ, còn chưa hỏi vị tiểu thư này là?”

Lâm Nhược Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ gật đầu, “Tôi là Lâm Nhược Kỳ, chào cô.”

Liễu Doanh Doanh cũng lễ phép đáp lễ, “Tôi là Doanh Doanh, là bạn học trung học với Tuyết Phù.”

Cô tóm tắt không nói Họ, mơ hồ bày tỏ ý tứ rằng mình và nhà họ Tang đặc biệt thân mật, ngay sau đó lại cười nói, “Mới vừa rồi nghe anh Thần gọi cô là Nhược Kỳ, Nhược Kỳ tiểu thư, có thể cho tôi mạo muội hỏi một chút hay không?”

Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, không hiểu vì sao Liễu Doanh Doanh đột nhiên khách khí, “. . . . . . Mời cô hỏi.”

Đối phương mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng nửa ngày, mới xấu hổ hỏi, “Chuyện là. . . . . . Xin hỏi cô có phải là bạn gái của anh Thần . . . . . . không?”

Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ rụt rụt, lúng túng trả lời, “Ách. . . . . . Không phải.”

Hoàn toàn chính xác là không phải nha, phải nói cô là vợ của Cơ Liệt Thần mới đúng, dĩ nhiên, cô làm vợ của anh vẫn chưa tới 24 giờ, chẳng qua có giấy đăng ký kết hôn trong tay, nói thế nào cũng là vợ chồng hợp pháp á.

Nghe vậy, Liễu Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm, che ngực vỗ vỗ, “Vậy tôi đã có thể yên tâm, tôi còn tưởng rằng. . . . . .”

Lời nói đến một nửa, dường như cô ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái, tiếp tục nói, “Tôi nghe nói gần đây anh ấy và hộ lý riêng của mình rất thân thiết, bọn người làm đều nói không biết cô gái nhỏ kia dùng kế sách gì mà anh Thần mê đắm cả ngày vây quanh cô ấy. . . . . . Tôi biết rõ những chuyện kia đều là lời đồn, nhưng có một thành ngữ gọi là ‘không có lửa làm sao có khói’, tôi lo lắng những lời đồn này đối với anh ấy không tốt. . . . . . Dù sao, anh ấy gánh vác trách nhiệm Nhà họ Cơ. . . . . .”

Nghe đến đó, khóe môi Lâm Nhược Kỳ giật giật.

Trong nháy mắt, Lâm Nhược Kỳ nhìn ánh mắt của Liễu Doanh Doanh giống như có loại ảo giác, cô cảm thấy Liễu Doanh Doanh cố ý.

Cười khan hai tiếng, Lâm Nhược Kỳ nói: “Chuyện này. . . . . . Ách, thật xin lỗi cắt đứt một cái ha, mới vừa rồi còn một câu tôi vẫn chưa nói rõ với cô.”

Liễu Doanh Doanh bị cô cắt ngang, hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, lo lắng nói: “. . . . . . Chưa nói rõ ràng?”

Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ thành thật giải thích: “Mới vừa rồi, Doanh Doanh tiểu thư hỏi tôi có phải là bạn gái của cậu chủ Cơ hay không, đúng không?”

Đối phương ngạc nhiên gật đầu, không hiểu cô muốn nói gì.

Lâm Nhược Kỳ cười cười, tiếp tục nói: “Là như vậy, thật sự tôi không phải là bạn gái của anh ấy mà tôi là vợ của anh ấy!”

Vì chứng minh mình nói không phải là giả, Lâm Nhược Kỳ từ trong túi xách lấy ra tờ giấy hồng sáng nay mới đăng ký, mở ra có một tấm ảnh chụp, liếc mắt nhìn dòng chữ nhỏ phía trên chỉ cho Liễu Doanh Doanh vừa nhìn vừa đọc. Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

“Cô xem, đây là giấy chứng nhận kết hôn của hai chúng tôi sáng nay mới đi đăng ký, người làm chứng, ngày đăng ký, số giấy chứng nhận, tên họ cũng được viết rõ ràng trên nền trắng chữ đen đấy.”

Thấy thế, Liễu Doanh Doanh triệt để bị nghẹn lời.

Người ta cũng đưa ra giấy kết hôn, chứng minh rõ ràng, cô còn có cái gì để nghĩ? ! Nhất thời, gương mặt trắng xanh.

Nhìn bộ dáng của cô, Lâm Nhược Kỳ biết Liễu Doanh Doanh hiểu quan hệ của mình và Cơ Liệt Thần, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Liễu Doanh Doanh, nói, “Cám ơn cô quan tâm ông xã tôi như vậy, chuyện chăm sóc tư nhân, cô cũng không cần lo lắng, tôi sẽ trông nom. Sau này có thời gian, hoan nghênh Doanh Doanh tiểu thư tới Lư Đăng Bảo số 1 chơi!”

Hừ! Cô dám quyến rũ chồng tôi! Nếu cô thực sự có can đảm, tôi sẽ thả đám chó ngao Tây Tạng bảo bối của ông xã tôi cắn cô!

Quay đầu nhìn về phía Cơ Liệt Thần đã đi thật xa, trong lòng Lâm Nhược Kỳ có một chút buồn bực, cuối cùng lại ném cho Liễu Doanh Doanh một câu, “A, quên nói cho cô biết, tôi chính là hộ lý riêng không biết dùng kế sách gì mê hoặc cậu chủ Cơ mà cô nói đó!”

Dứt lời, xoay người nhanh chóng đuổi theo Cơ Liệt Thần.

Một tay thân mật khoác cánh tay của anh, cất giọng nói, “Ông xã, em không biết câu cá, anh phải dạy em.”

Giọng nói làm như đang làm nũng, nhưng lại có chút phong cách của người phụ nữ trưởng thành. Lời này, đương nhiên là nói cho Liễu Doanh Doanh nghe.

Giữa hai cô gái nói chuyện với nhau, Cơ Liệt Thần nghe rõ ràng, mặc dù không nói ra nhưng trong lòng hiểu rất rõ.

Cô gái nhỏ này vẫn không ngốc nghếch, cuối cùng biết ghen vì anh. Vốn anh muốn tự mình nói rõ ràng với Liễu Doanh Doanh, tránh làm chậm trễ tuổi thanh xuân của người ta nhưng Lâm Nhược Kỳ biểu hiện một phen cũng là ngoài dự liệu của mình.

Cô vợ nhỏ này của anh thật là càng lúc càng không thể khinh thường. . . . . .

Khóe môi cong lên, khẽ nở nụ cười say lòng người, nhỏ giọng trêu chọc, “Không biết câu cá? Bà xã, tại sao anh cảm giác bản lãnh lớn nhất của em chính là thả dây dài câu cá lớn vậy?”

Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, “Câu. . . . . . Câu cá? Anh nói em?”

Cô biết câu cá lúc nào? Còn thả dây dài câu cá lớn? Cô ném dây câu cũng không biết có được không? ! A, đợi một chút, trong lời nói của anh giống như chứa đầy ẩn ý. . . . . .

Lại phản ứng chậm lụt, Lâm Nhược Kỳ không cách nào hiểu được ý tứ của Cơ Liệt Thần, ngẩng đầu nhìn anh.

Cơ Liệt Thần cũng nhìn xuống cô, đáy mắt cô vĩnh viễn giống như sóng nước nhàn nhạt, làm cho người mê đắm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh, dường như còn tức giận vì lời nói của Liễu Doanh Doanh mới vừa rồi, cánh môi mềm mại xinh đẹp chu ra, thoạt nhìn cô rất đáng yêu.

Khoảng cách gần như vậy nhìn cô, ngay cả hương thơm đặc biệt trên người cô cũng có thể ngửi được, Cơ Liệt Thần nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra trong một ngày một đêm ngắn ngủi, không khỏi cảm khái tình cảm giữa hai người đột nhiên tiến triển nhanh.

Trong lòng ấm áp, bụng dưới không khỏi nóng lên, phục hồi lại tinh thần thì mình đã không nhịn được cúi người xuống, bàn tay bắt được bả vai của cô, ở trên môi cô ấn xuống một nụ hôn cực nóng.

Nụ hôn này không hề lâu nhưng đủ cho Lâm Nhược Kỳ hiểu ra!

Buông hai vai cô, nhìn dáng vẻ cô ngây ngốc ngơ ngác, giữa hai lông mày Cơ Liệt Thần nhảy lên một nụ cười, nhỏ giọng trêu chọc nói, “Bà xã, con cá lớn anh đây ăn ngon không? Tối nay có còn muốn ăn một lần nữa hay không?”

“. . . . . .” Dù chậm lụt thế nào, lời nói trắng trợn như vậy, Lâm Nhược Kỳ cũng đã hiểu ra.

Nhất thời, gương mặt phình lên thành màu gan heo. Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

“Gà 16! Anh. . . . . . anh lưu manh! Anh quên mình còn bệnh nặng? !” Trong lòng Lâm Nhược Kỳ nóng nảy, một quyền vung tới, lời nói này không suy nghĩ, bật thốt lên.

Nghe vậy, thân thể Cơ Liệt Thần cứng đờ, đáy mắt thoáng qua một chút lo lắng.

Trước đó gần như quên sạch phiền não, vết thương cũ như sắp vảy kết trong nháy mắt bị cây kim nho nhỏ đâm trúng, lại bắt đầu mơ hồ cảm giác đau đớn. . . . . .

Nhưng vẻ mặt của anh lại không hề thay đổi, đưa tay bắt được bàn tay mềm mại của cô, giống như thoải mái nói: “Anh lưu manh? Có muốn lưu manh thêm một chút cho em xem không?”

Lâm Nhược Kỳ cũng phát hiện mình nói sai, nhưng nhìn bộ dáng anh lơ đễnh vô lại cũng liền yên lòng. Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Nghĩ đi nghĩ lại câu nói cuối cùng của Cơ Liệt Thần, gương mặt càng thêm đỏ bừng. Người đàn ông này, thật là càng ngày da mặt càng dày rồi. . . . . .

Cơ Liệt Thần thấy cô không nói, mỉm cười, không hề trêu chọc cô nữa. Nhưng sau khi xoay người trong lòng đủ loại mùi vị. . . . . .

Cuối cùng, Liễu Doanh Doanh cũng không cùng đi câu cá với hai vợ chồng Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ. Cho dù da mặt cô dày thế nào vẫn tự biết rõ, vừa nhìn hai người bọn họ cũng biết đang ở thời kỳ tân hôn ngọt ngào, coi như mình sử dụng tất cả kỹ thuật cũng không cách nào chen một chân vào giữa bọn họ!

Liễu Doanh Doanh cũng coi như là người hiểu lý lẽ, cô vẫn kiên trì đến cuối cùng, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn giữ nụ cười, chẳng qua nhìn thế nào cũng giống như cười gượng.

Lâm Nhược Kỳ nhìn bộ dáng này của cô có chút tự trách.

Cơ Liệt Thần kéo tay của cô, trừng mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Em chớ xía vào, đau dài không bằng đau ngắn.”

Những lời này, ngược lại Lâm Nhược Kỳ nghe rõ. Liền giật mình thừa nhận lời của anh.

Bà Tang nhìn thấy Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ tân hôn ngọt ngào, đối với hình ảnh trước mắt rất hài lòng. Ít nhất theo ý bà, lúc còn sống có thể nhìn thấy đứa con mồ côi của chị ruột hoàn thành chuyện lớn cả đời, tâm sự của bà cũng coi như xong, huống chi cô cháu dâu này bà càng nhìn càng thích. . . . . .

Vì vậy, cười híp mắt nói: “Đến đây, khó được người một nhà ở chung một chỗ, cùng nhau chụp tấm hình ảnh gia đình đi!”

Cơ Liệt Thần và Tang Tuyết Phù nghe thấy, cũng vây bên người Bà Tang, mỗi người một bên, rất tự nhiên. Mà Lâm Nhược Kỳ đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, ba người thân mật như vậy, cô cảm giác dường như mình không chen vào lọt. . . . . .

“Nhược Kỳ, chị đứng đó làm gì? Còn không mau tới đây!” Tang Tuyết Phù thấy cô còn đứng tại chỗ đứng, thúc giục.

“Nhược Kỳ, đến đây, cháu đứng bên cạnh Tiểu Thần.” Bà Tang ngồi trên xe lăn vẫy tay về phía cô.

“Bà xã, đi thôi!” Cơ Liệt Thần đi tới dắt tay của cô, cùng nhau đứng ở bên cạnh bà Tang.

Ánh mắt của Lâm Nhược Kỳ có chút tan rã, hình ảnh trước mắt bắt đầu dần dần mơ hồ. . . . . .

Cơ Liệt Thần nghiêng đầu, ôm bả vai của cô, nhẹ nhàng nói, “Đừng lo lắng, sau này nhà này chính là nhà của em !”

Trong nháy mắt, hốc mắt Lâm Nhược Kỳ nóng lên, thiếu chút nữa nước mắt tuôn ra. . . . . .

Vào những lúc lơ đãng, anh luôn nói ra lời ấm áp nhất làm cho lòng cô bối rối.

Thì ra, người đàn ông ác ma nhất cũng có một mặt thật ấm áp. . . . . .

Bình thường lúc chụp hình, Lâm Nhược Kỳ không tim không phổi thích bày ra bộ dáng khôi hài, nhưng bây giờ làm thế nào cô cũng không cười được. Cả quá trình chụp hình, cô cảm nhận được một điều chính là bàn tay của Cơ Liệt Thần đặt ở trên vai cô chưa từng buông xuống. . . . . .

Cô nghĩ, nếu có một ngày, anh thật sự không còn ở trên đời này nữa, cô thật sự trở thành người rất cô đơn. . . . . .

Cô và anh hoàn toàn là hai loại người không liên quan nhau, bất kể là xuất thân hay kinh nghiệm cuộc sống, không có bất kỳ chỗ giống nhau, duy nhất chỗ giống nhau cũng chỉ là bọn họ đều mất đi cha mẹ. Nhưng bọn họ lại thành vợ chồng, thành người một nhà.

Cô chợt nghĩ đến bốn chữ . . . . . . ý trời trêu người.

Nghĩ đến đây, cô mất tự nhiên bật cười.

Hình lấy được cũng không nhiều, sau khi chụp xong, Bà Tang tỉ mỉ lựa chọn, giữa lông mày đều hiền lành.

“Aiz, dáng dấp Tiểu Thần càng giống như mẹ a. . . . . .” Bà Tang chợt cảm thán.

Ba người trẻ tuổi nghe xong, nhất thời cũng không biết làm như thế nào tiếp theo. Nhất là Cơ Liệt Thần, chỉ cảm thấy cổ họng căng đau, giống như bị mắc cây gai, một chữ cũng nói không ra được.

Yên tĩnh vây xung quanh mọi người trong nhà.

Bà Tang cảm thấy mình sơ ý, vội vàng vỗ vỗ trán của mình, xin lỗi nói, “Ưm hừm, cháu xem bộ xương già dì đây, còn nói những thứ không nên nói làm các cháu mất hứng chứ? Đi, đi ra phòng khách xem ti vi đi. Đúng rồi, Nhược Kỳ a, cháu theo dì vào phòng ngủ, dì có đồ tốt tặng cho cháu.” Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

“Dạ được, dì.”

Lúc này, Lâm Nhược Kỳ lại rất nhạy cảm, mơ hồ cảm thấy bà dì cố ý tách khỏi hai anh em Tang Tuyết Phù và Cơ Liệt Thần, muốn đơn độc tìm cô nói chuyện đấy.

Mặc dù nghi ngờ nhưng trong lòng cô cũng không chút sợ hãi, cẩn thận đẩy Bà Tang đi về phòng ngủ.

Đi tới phòng ngủ, Bà Tang từ dưới đáy bên trái tủ quần áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ đưa cho Lâm Nhược Kỳ, “Nhược Kỳ, đây là quà tặng cho cháu, cháu mở ra xem một chút đi.”

Lâm Nhược Kỳ được yêu mà giật mình, không dám nhận, “Chuyện này. . . . . .”

Bà Tang hiền lành cười nói “Đến đây, cháu mở ra nhìn một chút.”

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô nhận lấy mở ra, bên trong là một bộ đồ trang sức đủ kim cương, dây chuyền, vòng tai, còn có lắc tay, mặc dù kiểu dáng cổ xưa nhưng kim cương vẫn lóe sáng lấp lánh.

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên, biết vật này đến cỡ nào quý trọng, vội vàng khép lại hộp trang sức, lắc đầu nói, “Dì, vật này quá quý trọng, cháu không thể nhận!”

Vẻ mặt Bà Tang rất ôn hòa, đôi tay nắm lấy lòng bàn tay Lâm Nhược Kỳ, ý vị sâu xa nói, “Cháu dâu, cháu hãy nhận đi. Đây là đồ trang sức mẹ của Tiểu Thần đeo lúc gả cho cha nó, mặc dù cũ một chút nhưng dì vẫn thay bà ấy giữ kỹ chính là vì giao nó cho vợ tương lai của Tiểu Thần. Hiện tại, cháu đã gả cho Tiểu Thần, dì và Tuyết Phù cũng rất thích cháu, nếu mẹ của Tiểu Thần còn sống, nhất định cũng sẽ thích cháu.”

Lâm Nhược Kỳ ngây dại. Thì ra đây là di vật mẹ của Cơ Liệt Thần, thứ quý trọng như thế dì định giao cho cô, như vậy nói rõ bà thừa nhận cô cháu dâu này rồi. . . . . .

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhược Kỳ tràn đầy vui mừng nhưng bỗng nhiên có một chỗ nhói đau. . . . . . vậy bà dì hiền lành có biết bệnh tình của cháu mình không?

Cô nghĩ nhất định bà dì không biết, nhất định là Cơ Liệt Thần và Tang Tuyết Phù không đành lòng nói cho bà biết. Nói không chừng, ngay cả cháu trai mình làm gì cũng không biết đấy. . . . . .

“Nhược Kỳ a, cháu trai của dì tính khí cao ngạo, cá tính lại hay bắt bẻ, từ nhỏ đã là người trong mắt không có người, có lúc khó tránh khỏi nói lời không quá xuôi tai, nếu nó khi dễ cháu, cháu phải kịp thời nói cho Tuyết Phù, hoặc là trực tiếp nói với dì cũng được, dì sẽ mắng nó cho cháu !” Bà Tang thở dài nói.

Về tính xấu của Cơ Liệt Thần, điểm này. . . . . . Lâm Nhược Kỳ thấm sâu trong người.

Cô tiếp lời của bà Tang, nói, “Không có gì, tính xấu của anh ấy, cháu đã miễn dịch. Hơn nữa, cháu nổi giận so với anh ấy còn khiếp hơn.”

“A, thật sao?” Bà Tang há tròn miệng, một giây kế tiếp liền bị Lâm Nhược Kỳ chọc cười, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt a, cái này gọi là gì? Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Xem như dì đã nhìn ra, cháu a, chính là khắc tinh ông trời phái tới cho nó.” Dứt lời, vui vẻ cười lớn. Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra. Lời này. . . . . . Có chút quen tai, dường như Cơ Liệt Thần cũng đã nói mình như vậy.

“Cho nên, hộp trang sức này cháu nên thu lại.”

Bà Tang lại một lần nữa vỗ vỗ tay của cô, Lâm Nhược Kỳ nhìn cái hộp xinh đẹp này một chút, cuối cùng gật đầu một cái, đem nó cất. Nếu thật sự lo lắng đánh mất, trở về trả lại cho Cơ Liệt Thần, để cho anh tự cất giữ.

“Hơn nữa, đứa bé này trở nên như vậy cũng là vì cha mẹ mất sớm” Bà Tang nói xong, trong mắt hiện ra kỷ niệm tang thương, “Tiểu Thần, đứa nhỏ này là dì nợ nó. Dì chỉ có một người chị ruột, năm đó mẹ của Tiểu Thần muốn gả cho cha của nó, cha của dì vẫn rất phản đối bởi vì bối cảnh gia thế của cha nó rất phức tạp. . . . . . Aiz, chuyện này không nói thôi, hơn nữa nói rất dài. . . . . .”

Nghe đến đó, Lâm Nhược Kỳ đoán chừng Bà Tang biết cha của Cơ Liệt Thần có bối cảnh hắc đạo. Chưa kịp ngẫm nghĩ, chỉ nghe thấy bà tiếp tục nói.

“Sau khi cha mẹ của nó mất đi, vốn là do dì nuôi dưỡng nó nhưng lúc đó chân của dì bị bệnh cũ tái phát, đừng nói đi bộ, ngay cả rời giường cũng thành vấn đề. Hết cách rồi, cũng chỉ có thể giao cho quản gia Heber nuôi dưỡng. . . . . . Khụ khụ.”

Có lẽ nói hơi nhiều, Bà Tang ho khan hai tiếng, Lâm Nhược Kỳ thấy dáng vẻ bà cau mày ho khan rất khó chịu, vội vã đi xuống lầu dưới rót một ly nước rồi quay lại phòng ngủ.

“Dì, dì từ từ nói, uống trước một ngụm nước.”

Chọn tập
Bình luận