Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 80: Có đứa bé của anh, em thật hạnh phúc

Tác giả: Nghệ Cẩn Thiên Sứ
Chọn tập

Ba chữ ‘cứu tôi với’ còn chưa kịp nói xong, cơn đau mãnh liệt ập tới, đau đến dựng tóc gáy, tay chân cứng ngắc, âm thanh cũng không phát ra được tiếng nào liền ngất đi. . . . . .

“Nhược Kỳ? Nhược Kỳ? Cô làm sao vậy? Tỉnh lại!” Lynda kinh hoàng hét to… đã bị Lâm Nhược Kỳ hù sợ.

“Nhanh tránh ra, đừng đứng yên đấy!” Một tiếng gầm truyền đến, Lôi Thiệu Đình mạnh mẽ chạy tới, quỳ một chân trên đất, chặn ngang ôm lên Lâm Nhược Kỳ, quay đầu quát lớn Lynda, “Nhanh gọi điện thoại cho Cậu chủ Cơ!”

Lynda chợt tỉnh, vội vàng gọi điện thoại cho Cơ Liệt Thần.

Ngoài cửa sổ bầu trời xanh thẫm, những đám mây trắng lơ lửng trong không trung, rèm cửa sổ màu hồng bị gió thổi nhẹ nhàng bay múa như tà áo váy của thiếu nữ tung bay, không khí trong lành chậm rãi len vào trong giấc mộng của người bên trong căn phòng màu hồng.

Lâm Nhược Kỳ yên tĩnh ngủ ở trên giường, từng giọt từng giọt chất lỏng trong suốt, chậm rãi thông qua ống truyền dịch chảy vào trong cơ thể cô.

Bởi vì mang thai đứa bé không lâu, cộng thêm thân thể Nhược Kỳ rất suy yếu cho nên có tình trạng ra máu ít, rất may không có gì đáng ngại. Bác sĩ đã tiêm thuốc giữ thai cho cô, còn muốn cho cô một môi trường an thai tuyệt đối tốt đẹp, không quấy rầy cô, không tạo cho cô bất kỳ trở ngại nào, cũng không tạo cho cô bất kỳ áp lực trong lòng, chỉ cần để cho cô yên tĩnh nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng là tốt.

Cơ Liệt Thần ngồi ở trên ghế sa lon đối diện giường, trầm tư. . . . . .

Khi bác sĩ riêng mới vừa nói cho anh biết, Lâm Nhược Kỳ đã có thai ba tuần thì trong đầu Cơ Liệt Thần thật sự bối rối, trống rỗng không biết phản ứng thế nào. Thật lâu, anh mới phục hồi lại tinh thần.

Không thể nghi ngờ, đứa bé nhất định là của anh.

Có thai ba tuần. . . . . . Hơn nữa có lẽ có từ cái đêm trước khi hai người bọn họ đăng ký kết hôn.

Phản ứng đầu tiên của anh là mừng như điên, không nhịn được mừng như điên, hưng phấn đến độ đôi tay chợt bắt đầu phát run, nhưng sau khi vui mừng anh lại rơi thật sâu vào trong phiền não.

Làm thế nào, cô có đứa bé? Thân thể cô yếu như vậy, tuổi còn nhỏ như vậy thì có đứa bé, cô có thể thừa nhận sao? Hơn nữa, tình hình trước mắt rất nguy cấp, làm sao để bảo vệ an toàn cho cô thật tốt đây? Chỉ có Lynda và Lôi Thiệu Đình bảo vệ cho cô nhất định là không đủ, thế lực của Lãnh Kiêu Hùng lớn mạnh như vậy, mà tin Lãnh Như Phong đã chết còn chứng thật, chuyện càng lúc càng khó giải quyết. . . . . .

Cơ Liệt Thần nghĩ tới rất nhiều rất nhiều, đôi mày kiếm xinh đẹp gần như nhăn thành một đường, đôi mắt xinh đẹp càng thâm thúy và lạnh lùng hơn. Chỉ hơi liếc mắt nhìn cũng biết anh có rất nhiều việc phiền lòng.

Trong giấc ngủ, dường như Lâm Nhược Kỳ bị ác mộng dây dưa, khổ sở cau mày, lo lắng giãy dụa thân thể.

“Nhược Kỳ. . . . . .” Cơ Liệt Thần trìu mến gọi, lập tức đứng dậy chậm rãi chuyển bước đi về phía chiếc giường của Lâm Nhược Kỳ.

Chẳng qua, chính anh cũng bị thương, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, cho dù trong lòng anh gấp gáp muốn đi tới bên người cô nhưng có lòng mà không có sức.

Đi chưa được mấy bước, cũng cảm thấy đau đớn khó nhịn.

“Ừm. . . . . .” rốt cuộc không nhịn được đau đớn, Cơ Liệt Thần dừng bước.

Heber nhìn thấy không đành lòng, muốn tiến lên đỡ anh.

“Đứng lại! Đừng tới đây!” Anh nhỏ giọng quát.

Không phải anh tự dưng tức giận, mà tức giận vì mình có lòng mà không có sức . . . . . .

Nhịn đau đớn, kiên trì đi tới bên cạnh cô, ngồi ở trên giường, cầm bàn tay nhỏ bé đang vung vẫy lung tung dường như trấn an, vỗ nhẹ nhẹ, “Nhược Kỳ, anh ở đây. Em an tâm ngủ đi, ngoan. . . . . . Bây giờ em có đứa bé, phải cẩn thận thân thể. . . . . .”

Lông mi Lâm Nhược Kỳ run run, khẽ chớp động mấy cái, khó khăn mở mắt.

Đập vào tầm mắt cô là gương mặt đẹp trai vô cùng lo lắng của Cơ Liệt Thần, “Thần. . . . . .”

Thì thầm một tiếng, cô nhìn quanh bốn phía một cái, chợt từ trên giường ngồi dậy!

Cô nghĩ tới, mới vừa rồi rõ ràng mình ở sân huấn luyện, Lôi Thiệu Đình phạt cô chạy bộ, cô chạy tới vòng thứ năm cũng bởi vì đau bụng mà. . . . . . ngất xỉu?

Chợt ngẩng đầu nhìn một chút ống truyền dịch trên cổ tay mình, nhất thời nghi ngờ không thôi.

Giật mình, hỏi “Thần. . . . . . Em làm sao thế? Tại sao anh. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, liền bị anh kéo ôm vào trong ngực ấm áp.

Đó là cái ôm thật chặt, hơi run rẩy, cử động của Cơ Liệt Thần như vậy làm cho Lâm Nhược Kỳ càng thêm mê hoặc. . . . . .

Cô tưởng lầm mình ngất xỉu, hại anh lo lắng.

Nhẹ nhàng cười một tiếng, cô ôm ngược lại anh, vỗ nhè nhẹ vào sau lưng anh, dịu dàng nói: “Em không sao, chỉ là ngất xỉu thôi.”

Nghe vậy, người đàn ông thở dài một hơi, không nói gì buông cô ra, kéo cô cách lồng ngực mình.

Ở trên sống mũi xinh xắn vuốt một cái, sâu kín nói: “Đứa ngốc, biết tại sao mình đột nhiên ngất xỉu không? Là bởi vì em. . . . . . Mang thai đứa bé.”

Cuối cùng, bổ sung một câu, “Đứa bé đầu tiên của chúng ta.”

Dứt lời, cười ngây ngốc, cụng vào trán cô, cọ sát lẫn nhau . . . . . .

Lâm Nhược Kỳ không nhúc nhích, trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông lần đầu tiên lộ ra nụ cười ngây ngốc, trong lòng không khỏi cứng lại.

Có đứa bé? Cô có đứa bé? Đứa bé của anh và cô? Cô sẽ phải làm mẹ?

Lâm Nhược Kỳ ngây ngẩn cả người. . . . . .

Khó trách gần đây thích ngủ như vậy. . . . . .

Không biết qua bao lâu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, là vui mừng, là quá vui mừng, là lo lắng, là bàng hoàng, cảm giác này không rõ ràng. . . . . .

Nước mắt tùy ý giàn giụa ở trên mặt Lâm Nhược Kỳ, trên căn bản là rơi tự do, thật lâu cô mới nhớ tới chuyện gì.

“Thần, anh nói cái gì? ! Anh mới vừa nói. . . . . . Nói. . . . . . Nói trong bụng em có đứa bé? !” Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, bà xã, em mang thai! Mang thai con của chúng ta, đứa bé đầu tiên của chúng ta!” Cơ Liệt Thần ôm tâm trạng phức tạp, lấy giọng khẳng định đáp lời Lâm Nhược Kỳ.

Anh cũng như cô, bị tin tức này làm cho khiếp sợ?

Suy nghĩ một chút, có phải đối với mỗi một đôi nam nữ sắp làm cha mẹ cũng đều giống như hai người bọn họ, mới nghe mình sắp có đứa bé thì tâm trạng cũng mừng như điên lại lo lắng hay không?

Vui mừng đương nhiên là có kết tinh tình yêu; Lo lắng đương nhiên là sức khỏe của đứa bé, sức khỏe của mẹ đứa bé, còn có tình trạng đứa bé ở trong bụng mẹ cũng như sau này đứa bé thế nào. . . . . .

Hơn nữa, anh là người cha có cảnh ngộ không bình thường, càng phải lo lắng nhiều hơn!

Nhưng mà cho dù tương lai có như thế nào, không thể nghi ngờ đây cũng là một chuyện đáng ăn mừng!

Bên cạnh Heber thấy hai người trẻ tuổi si ngốc nhìn nhau, kích động đến nói không ra lời, ông ta nửa nghiêm túc, nửa trêu chọc nói, “Cậu chủ, mợ chủ nhỏ, đây là tin tức tốt đáng ăn mừng. Nếu ông chủ và bà chủ ở trên trời biết được, nhất định sẽ rất vui mừng! A đúng rồi, cậu chủ, gần đây trong khoảng thời gian này, cậu cũng phải cẩn thận một chút, tốt nhất là. . . . . . Khụ khụ, cùng mợ chủ nhỏ chia phòng ngủ mới tốt. Ừ, còn có. . . . . .”

Nghe Heber nói như vậy, một cậu chủ nào đó rõ ràng không vui, anh như đang rơi vào im lặng, sắc mặt hết sức khó coi.

Thật lâu, anh âm trầm cúi đầu hỏi, “Heber, ý của ông muốn tôi và bà xã của tôi ở riêng? !”

Lâm Nhược Kỳ cười xấu hổ, cảm thấy Cơ Liệt Thần nói rất mất mặt. . . . . .

Heber sững sờ, sửa lời nói, “Ách. . . . . . Chỉ tạm thời thôi, vì suy nghĩ cho thân thể mợ chủ nhỏ. Trước kia lúc bà chủ mang thai, ông chủ cũng làm như vậy, cho nên tôi nghĩ. . . . . .”

“Không được! Tôi tuyệt đối sẽ không rời xa bà xã!”

Cơ Liệt Thần vừa kêu gào, vừa gắt gao ôm chặt Lâm Nhược Kỳ.

Lâm Nhược Kỳ có chút xấu hổ, “. . . . . . Thần, anh đừng như vậy. Heber cũng vì muốn tốc cho đứa bé, hơn nữa anh cũng bị thương, tạm thời tách ra ngủ đối với hai người chúng ta đều rất tốt. Tin tưởng em, em là hộ lý, đối với đề nghị của Heber cũng rất tán thành.”

Cơ Liệt Thần nhất thời ỉu xìu, mất mát nhìn cô: “Thì ra em muốn ở riêng với anh. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ bị tính trẻ con của anh chọc cười, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy ngọt ngào.

Hai người cứ ôm nhau vành tai và tóc mai chạm vào nhau thật lâu, cuối cùng Cơ Liệt Thần nói: “Nhược Kỳ, chờ thân thể chúng ta đều tốt chút, tìm thời gian thích hợp cùng nhau đi gặp cha mẹ anh được không?”

Lâm Nhược Kỳ ngớ ngẩn, thầm hiểu rõ ý tứ của anh là chỉ đi cúng bái cha mẹ anh, trong lòng đau xót, trả lời, “Được, em hứa với anh, thân thể khỏe mạnh chúng ta sẽ đi gặp cha mẹ một chút.”

Lâm Nhược Kỳ tự nhiên khéo léo gọi tiếng “Cha mẹ”, làm ấm áp đáy lòng Cơ Liệt Thần, cũng không đoái hoài Heber đang đứng ở phía sau, kéo cô hôn thật sâu. . . . . .

Vào lúc này, cho dù phía trước ẩn nấp nguy hiểm không biết, cho dù không biết tương lai có cảnh gió tanh mưa máu như thế nào, nhưng trong lúc này, bởi vì sinh mệnh nhỏ vừa chớm nở, trong lòng hai người cũng tràn đầy hạnh phúc cảm động khó có thể dùng lời diễn tả.

Cho dù đáng sợ nữa, cũng có hi vọng.

****

Một tuần lễ trước, ngày đó Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ rời khỏi đảo Bali, bên trong một khách sạn xa hoa.

“2, 3, 4. . . . . .” Một phục vụ của khách sạn đôi tay cắm ở trong túi áo khoác, nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy lên cao, ở trong lòng theo bản năng thầm đếm, lòng bàn tay bởi vì âm thầm sợ hãi đã rịn một lớp mồ hôi.

Thang máy cũ kỹ chuyên vận chuyển hàng hóa phát ra tiếng két két, khó khăn bò lên từng tầng một. Bảng số hiển thị trên thang máy, chỉ có mười tầng sáng đèn đỏ, đây là tầng lầu người phục vụ muốn đi, hiển nhiên, trong thang máy còn một người khác.

Không biết vì sao a, người phục vụ trẻ tuổi cảm giác khi đối diện với người đàn ông Đông Phương kia, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm mà căng thẳng, thân thể khỏe mạnh cộng thêm đôi mắt sắc bén lạnh lùng, khí thế bức người, vô cùng đáng sợ. . . . . .

Tóc của người đàn ông Đông Phương ướt đẫm, anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, quần áo rõ ràng không vừa người, dường như là mượn mặc tạm thời. Lúc anh ta đi vào thang máy nhìn bước chân hơi cố hết sức, dường như thân thể có chỗ nào không thoải mái.

Trù trừ vài giây, rốt cuộc phục vụ trẻ tuổi quyết định lễ phép khách sáo dùng tiếng anh hỏi thăm đối phương: “Xin lỗi tiên sinh, xin hỏi ngài có cần gì không?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy đối phương nhanh chóng ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt muốn giết người nhìn thẳng anh ta, nhất thời làm cho máu trong người anh ta gần như đóng băng.

Anh chỉ im lặng không nói.

Len lén quan sát đối phương, dường như đối phương giác quan thứ sáu, con ngươi lập tức rơi vào trên người của anh ta, mắt đen thâm thúy như đèn pha, lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông.

Người phục vụ trẻ tuổi lo lắng cúi đầu di dời tầm mắt, chỉ ngóng trông thang máy mau chóng dừng lại.

Đây là một khách sạn xa hoa có mười mấy tầng lầu cao, ở đảo Bali không nhiều nhà cao tầng, khách sạn này coi như là tòa nhà tương đối nổi bật rồi. Nó gần phi trường Denpasar, trong lúc ra ra vào vào, ngoại trừ thương nhân vùng Đông Á lân cận, còn có du khách các quốc gia, dĩ nhiên không thiếu người Trung Quốc. Mà người đàn ông Đông Phương ở trước mắt này rất ngoại lệ, từ mặt mũi đến quần áo, rõ ràng cũng là một người Trung Quốc.

Nhưng rất kỳ quái, tại sao anh ta muốn đi thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá? Người phục vụ nghĩ không ra. . . . . .

Lúc này, đèn tầng mười bắt đầu lóe lên, cửa vừa mở ra, người đàn ông Đông Phương cảnh giác nhìn bên ngoài thang máy, dường như không phát hiện bất kỳ ngoài ý muốn liền vịn tường đi ra ngoài, để lại người phục vụ kinh ngạc đưa mắt nhìn theo.

Lãnh Như Phong vào đến trong phòng khách sạn, dùng tốc độ nhanh nhất đổi thẻ điện thoại, bí mật gọi điện thoại cho Lãnh Kiêu Hùng.

“Cha nuôi, con là Như Phong, đang đảo Bali, có chuyện muốn hỏi ý kiến của cha. . . . . . Xin bí mật phái máy bay tư nhân đến đảo Bali đón con về nước, mặt khác giúp con tìm một người đàn ông có thân hình gần giống con. . . . . . Dạ, nguyên nhân cụ thể trở về nước sẽ nói với cha. Đúng, đúng. . . . . . chuyện giải quyết Cơ Liệt Thần và Liệt Diễm, con có kế hoạch mới, cha không cần phải lo lắng, vâng. . . . . .”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lãnh Như Phong dứt khoát cúp điện thoại.

Đón lấy tấm kính thủy tinh rơi xuống đất, con ngươi Lãnh Như Phong đông lại, lạnh lẽo kiên quyết cứng rắn như sắt đá, giống như đầm sâu cắn nuốt linh hồn mềm yếu, đáy mắt trở nên bí hiểm, phức tạp không người nào có thể hiểu được.

“Cơ Liệt Thần, thắng bại vẫn chưa kết thúc, cuộc chiến thực sự giờ mới bắt đầu!”

Anh ta nhắm mắt, lại mở ra, nhìn thẳng bầu trời ngoài cửa sổ, hồi lâu, bên môi vẽ ra một đường cong lạnh lùng kinh người. . . . . .

Hôm sau, trên các tờ tạp chí, báo chí ở Nam Thành, trang đầu đăng tin tức kinh người. . . . . . Lãnh Như Phong, người sắp thừa kế Lãnh thị, con trai nuôi của Lãnh Kiêu Hùng đã rơi xuống vách đá ngoài ý muốn ở đảo Bali, sống chết chưa biết, nghi ngờ là hai phe Xã hội đen báo thù, cảnh sát địa phương đảo Bali đã tham gia điều tra. . . . . .

Lại cách hai ngày, đưa tin mới nhất . . . . . . cảnh sát đảo Bali đã tìm được xác của Lãnh Như Phong, hiện tại đã đưa xác về Nam Thành. Cả công ty Lãnh thị và giới kinh doanh cùng với các bang phái hắc đạo Nam Thành đều xôn xao. . . . . .

Ngay sau khi đưa ra tin tức lớn này, có tạp chí đột nhiên “Gây chấn động lòng người”. Nói Lãnh Như Phong thanh niên chết sớm, vừa bỏ mình ở đất khách ngoài ý muốn, chuyện này không phải chuyện đùa, chẳng những ly kỳ mà còn rất kỳ lạ, ai cũng biết bối cảnh xã hội đen nhà họ Lãnh, trong hắc đạo tranh giành cũng không hiếm thấy, mà duy nhất có thực lực có thể địch nổi chỉ có . . . . . .Nhà họ Cơ.

Vì vậy, tất cả mũi nhọn cũng nhắm vào Cơ Liệt Thần!

Dĩ nhiên Cơ Liệt Thần sẽ không ngồi chờ chết, ngày kế liền ngựa không ngừng vó câu mang theo vài tên thủ hạ bí mật điều tra chuyện này, chỉ tiếc đối phương phong tỏa tin tức rất kín, bọn họ không tra được một chút tin tức, ngược lại bởi vì bên ngoài nhà họ Lãnh không ngừng tung tin xấu, làm cho anh càng lúc càng rơi vào trạng thái bị động. . . . . .

Ngày này sáng sớm, nơi nghĩa trang hạng sang trong thành phố, nửa công khai tiến hành tang lễ của Lãnh Như Phong.

Nói nửa công khai là bởi vì có chừng hai ba tòa soạn báo được phép vào bên trong tham gia tang lễ, sau khi Cơ Liệt Thần cải trang, làm đủ chuẩn bị lặng lẽ lẻn vào hàng ngũ ký giả tiến vào hiện trường. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chỉ có một cái biện pháp này mới có thể tra được sự thật. . . . . .

Tang lễ làm vô cùng khiêm tốn, chỉ có số ít người thân tham gia, không nhìn ra cái gì khác thường.

Khóc lợi hại nhất dĩ nhiên là Thu Linh mẹ của Lãnh Như Phong, trên đường khóc ngất đi nhiều lần, vẻ mặt cực kỳ bi thương, thân thể nhỏ gầy nhu nhược dĩ nhiên khiến Cơ Liệt Thần nhớ tới mẹ của mình; nhìn lại Lãnh Kiêu Hùng, vẻ mặt tuổi già sức yếu, giống như trong một đêm già thêm 10 tuổi, ông ta kiên trì không ngồi xe lăn, nhất định phải chống gậy đứng mặc niệm Lãnh Như Phong, cây gậy trong tay rõ ràng đang phát run; tại chỗ còn có những thủ hạ Lãnh Như Phong, Đao Ba Kiểm Hoắc Diệm cũng ở trong đó, thoạt nhìn vẻ mặt cũng rất tối tăm. . . . . .

Quan tài gỗ xuống mồ sức nặng không giống là giả, chẳng qua không biết nằm bên trong có phải là Lãnh Như Phong hay không. Dưới con mắt mọi người, Cơ Liệt Thần cải trang thành ký giả dĩ nhiên không thể nào tùy tiện tiến lên.

Đợi đến khi tang lễ kết thúc, Cơ Liệt Thần ra khỏi nghĩa trang, chính thức lấy ra chìa khóa xe chuẩn bị lái xe rời đi thì đột nhiên phát hiện sau lưng đi theo mấy người áo đen. . . . . .

Ngay một khắc này, chuyện chuyển tiếp đột ngột!

Cơ Liệt Thần phản ứng rất nhanh nhưng bản lĩnh của đối phương cũng rất tốt, vừa mới chuẩn bị ra tay liền bị người tóm lại ném ra thật xa, cái ót nặng nề đập vào trên mặt đất. Trong nháy mắt ngã xuống, trực giác của anh cho biết nhóm người này căn bản đã sớm mai phục bốn phía, chỉ chờ anh đến bắt rùa trong rọ!

Thị lực còn chưa kịp khôi phục, thân thể bởi vì bị ném mạnh, sức rơi bị chấn động trong nháy mắt giống như mất đi năng lực ứng biến, thật vất vả đứng dậy, đối phương đã cầm lên gậy gộc và khảm đao vọt tới.

Cũng may Diêm Hạo và Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ rất nhanh kịp thời chạy tới, trong tầm mắt của anh chỉ có bóng dáng gậy gộc bay múa trên dưới, ra sức đánh giết, máu thịt be bét, một vùng rối loạn. Trong lòng Cơ Liệt Thần rõ ràng, đây là một chém giết tàn khốc chân thật gấp trăm lần! Nguy hiểm hơn so với bất kỳ cuộc ác chiến hỏa lực trước kia, khốc liệt hơn, cũng đẫm máu hơn!

Tại bãi đỗ xe, một người phụ nữ đến lấy xe nhìn thấy hiện trường chém giết, trừng mắt, vô cùng hoảng sợ, tận mắt nhìn hiện trường chém giết so với Xã hội đen trong điện ảnh càng lãnh khốc, tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, ngây dại. . . . . .

Rốt cuộc sau khi phản ứng kịp, lớn tiếng điên cuồng la hét, cả tay chân bò về phía bên cạnh, tuy nhiên không tránh thoát máu thịt bắn ra bốn phía. Bà khóc lớn, cả người run run, giống như gặp ác mộng, trừ kêu khóc không có biện pháp khác để cho bà chạy trốn khỏi cơn ác mộng.

Có lẽ do tiếng khóc của bà chọc giận một người áo đen phía đối phương, khảm đao sáng loáng vung về phía bà, bị Cơ Liệt Thần kịp thời ngăn lại, một quyền đánh tới. Anh nhanh trí hướng về phía người phụ nữ gào thét, muốn bà lập tức đi báo cảnh sát, người phụ nữ nhìn thấy anh khắp người toàn máu, toàn thân hiện đầy các loại vết thương, bừng tỉnh chạy đi. . . . . .

Đồng thời, một siêu thị nhỏ bị kinh động, vừa mở cửa ra, người chủ siêu thị đổi giọng thét chói tai vang vọng ở trong siêu thị, trải qua hồi lâu không dứt. Chỉ chốc lát sau, xa xa tiếng còi cảnh sát truyền đến, từ bốn phương tám hướng chạy về phía này. . . . . .

Có người hét lớn một tiếng, “Cảnh sát! Đi!”

Mười người áo đen nhanh chóng tản ra, ném xuống đất hung khí dính đầy máu. Hỏa và Kim nằm trên mặt đất không nhúc nhích, thịt vụn máu me nhầy nhụa, đã sớm nhìn không ra hình người. Diêm Hạo mang Cơ Liệt Thần bị thương nghiêm trọng cùng với Thủy, Mộc, Thổ vẫn còn sống nhanh chóng thoát khỏi hiện trường trước khi cảnh sát đến.

Vì vậy, sau đó Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy Diêm Hạo từ trong xe Rolls-Royce đỡ ra Cơ Liệt Thần toàn thân đầy máu. . . . . .

Lúc này, cách cuộc ác chiến đã qua gần 68 canh giờ.

Lãnh thị, Lãnh Nguyệt Sơn Trang, trụ sở huấn luyện bí mật.

Người đàn ông chân mang giày da màu đen, mặc quần áo bó sát người màu đen, áo khoác da màu nâu nhạt, quần dài màu xám tro, cả người cứng rắn lạnh lùng. Trên mặt từ sóng mũi cao trở xuống được bao bọc khăn che mặt màu đen, khăn che mặt che khuất chặt chẽ hơn phân nửa gương mặt của anh ta, gần như không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh ta, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén thâm thúy như đầm, sáng rực lạnh lùng, vô cùng đáng sợ.

Ở trong trụ sở huấn luyện bí mật dưới lòng đất, nét mặt của người đàn ông như vậy xem ra càng quỷ dị hơn. . . . . .

Phía dưới góc phải khăn che mặt màu đen, thêu một mặt trời màu vàng kim, ở trong lòng đất u ám, mặt trời này có vẻ cực kỳ chói mắt.

Trên mặt người đàn ông không có bất kỳ thay đổi chỉ rũ mày nhìn ông già có một nửa mắt mù ngồi xe lăn phía đối diện.

Lãnh Kiêu Hùng ngẩng đầu nhìn kỹ anh ta một hồi lâu, rốt cuộc trầm giọng hỏi, “Như Phong, con nhất định phải làm như vậy sao?”

Ánh mắt người đàn ông đông lại, hừ lạnh nói, “Cha nuôi, đương nhiên con xác định, nếu không sẽ không đi tới bước này, con chờ ngày này đã rất lâu rồi.”

Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lẽo, âm u thấu xương.

Không sai, anh ta là Lãnh Như Phong. Chẳng những anh ta không chết, còn sống thật tốt, mà tin tức “Lãnh Như Phong rơi xuống vách đá bỏ mình”, căn bản là anh ta cố ý tung ra ngoài hỏa mù!

Mục đích chỉ có một, anh ta muốn mượn cơ hội này hoàn toàn phá huỷ Cơ Liệt Thần!

Lãnh Kiêu Hùng nhắc nhỡ anh ta, “Nhưng cách đó tên tuổi Lãnh Như Phong con ở Lãnh thị sẽ phải vẽ cái dấu chấm hết rồi.”

Dĩ nhiên Lãnh Như Phong biết ý tứ của Lãnh Kiêu Hùng, cười khẽ một tiếng, chẳng qua anh ta mang khăn che mặt, không nhìn ra một chút biểu hiện nào.

“Cha nuôi, chỉ cần Lãnh Như Phong con còn sống, cha chính là cha của con. Tên tuổi Lãnh Như Phong không cần cũng được, con chỉ muốn báo thù mà thôi. Huống chi, năm đó cha có thể thu nhận Lãnh Như Phong làm con nuôi, dĩ nhiên có thể thu nhận Diệu Nhật làm con nuôi!”

Giọng nói của Lãnh Như Phong thật lạnh, hơi thở đao rút như ra khỏi vỏ, trong nháy mắt dường như ngay cả Lãnh Kiêu Hùng cũng không nhận ra đứa con nuôi của mình.

Hơi hoảng sợ, Lãnh Kiêu Hùng phục hồi lại tinh thần khẽ gật đầu, giọng nói hết sức kiên quyết, “Nhớ kỹ: con là Lãnh Như Phong, Diệu Nhật, chẳng qua là biệt hiệu của con mà thôi!”

Trong lòng suy ngẫm: cho nên mẹ con kèm theo họ Lãnh cho con, đó là có nguyên nhân. . . . . .

Nghĩ tới Thu Linh mẹ của Lãnh Như Phong, mày rậm ông ta nhăn lại, hiện ra nét già nua, một hồi lâu thở dài nói, “Chỉ tiếc. . . . . . Trong khoảng thời gian này mẹ con phải chịu khổ, nhìn bà ấy trong ngày tang lễ, đau lòng như vậy. . . . . . Ngay cả cha cũng không đành lòng, thiếu chút nữa đã nói cho bà ấy biết sự thật.”

Lãnh Như Phong chợt lên tiếng, “Tuyệt đối không thể nói!”

Cúi đầu, thu lại vẻ mặt nói, “Ý của con là, con sẽ đánh nhanh thắng nhanh, sớm trở lại bên cạnh bà ấy.”

Lãnh Kiêu Hùng trầm ngâm một tiếng, “Ừ, không hổ là người nối nghiệp của Lãnh Kiêu Hùng ta nhắm trúng! Hành động lần này cần phải cẩn thận, đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cho phép không thành công cho phép thất bại!”

“Dạ! Cha nuôi yên tâm, tất cả lực lượng con đã chuẩn bị xong. Đĩa CD cha muốn, con nhất định sẽ tìm trở lại, về phần Cơ Liệt Thần, con sẽ để cho anh ta chết không nơi chôn thân!”

Dứt lời, người đàn ông lại cười, chẳng qua nụ cười này đều là tàn nhẫn quyết tuyệt. . . . . .

Cùng lúc đó, Lư Đăng Bảo số 1, căn phòng dưới lòng đất.

Sau khi ăn cơm tối xong, Cơ Liệt Thần mang theo Lâm Nhược Kỳ đi tới tầng hai dưới lòng đất bên trong tòa thành, đóng chặt cánh cổng kim loại bên ngoài.

Lâm Nhược Kỳ giật mình nhìn con chíp kết nối dữ liệu khổng lồ khảm ngay cửa ra vào, liên thông với hơn một chục màn hình LCD tinh thể lỏng to lớn ở bên trong sân, phụ trách giữ cửa, kiểm tra đo lường, kiểm tra và đối thoại bên ngoài cửa kim loại.

Cánh cửa kim loại này làm cho người ta liên tưởng đến thẻ cà cực lớn để đi vào các công ty cấp quốc tế bên trong tòa cao ốc, chẳng lẽ, vật này cũng phải cần cà thẻ hay sao?

Ánh mắt cô hỏi thăm, quay đầu lại nghi ngờ liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần.

Cơ Liệt Thần cười cười, đưa tay phải ra, chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng kim loại.

Cử động này, càng làm cho Lâm Nhược Kỳ mê hoặc.

Buồn bực hỏi, “Thần, không phải anh nói khi nào thân thể em khá hơn một chút, dẫn em đi ra ngoài dạo sao? Giờ tới tầng hầm ngầm làm gì?”

Thấy cô ngây ngô phản ứng, Cơ Liệt Thần vui vẻ cười không ngừng.

Thật vất vả ngưng cười nhưng không nói gì, Cơ Liệt Thần cố làm ra vẻ thần bí, tháo xuống chiếc nhẫn kim cương trong tay mình, lại nâng lên cổ tay của cô, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, tháo xuống chiếc nhẫn kim cương trong tay cô. Sau đó, anh cầm hai chiếc nhẫn kim cương cẩn thận chia ra bỏ vào trong hai cái khay đặt trên cửa sổ nhỏ.

Chỉ nghe một giọng nữ lễ phép từ trong tính máy vi tính nói: “Xin chào. Chìa khóa khởi động sức nặng cân xứng, phân lượng cân xứng, màu sắc cân xứng, trình tự khởi động đầu tiên thành công. Sau khi nghe tiếng ‘Bíp’ nhập vào mật mã chính xác, chuẩn bị khởi động trình tự thứ hai.”

Quả nhiên, giọng nữ vừa nói xong, một tiếng “Bip” vang lên, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ngạc nhiên nhìn Cơ Liệt Thần.

Anh lại gần tai cô, tươi cười, cánh môi chậm rãi liếm ở trên vành tai cô, nói, “Bà xã, dùng đầu ngón tay của em, nhập vào ngày kết hôn của chúng ta, sáu con số nha.”

Dứt lời, giống như rất hứng thú nhìn cô cười híp mắt.

Lâm Nhược Kỳ bối rối, dùng chiếc nhẫn kim cương làm chìa khóa mở ra cánh cửa kim loại, còn trải qua hai trình tự, cuối cùng phải nhập vào con số cùng với chỉ tay của cô, thật sự là. . . . . .rất mơ hồ !

Nhất thời, vẻ mặt trở nên xám xịt. . . . . .

Thành thật mà nói, cô thật không nhớ ngày kết hôn của hai người bọn họ, ngược lại bởi vì ngày đó phải tham gia buổi lễ tốt nghiệp, ở trường học xảy ra chuyện với học trưởng Liễu Chí Thành làm cho cô khắc sâu vào trí nhớ, cho nên cô nhớ rất rõ ràng, đó là ngày 06 tháng 7 năm 2012.

Ôm lòng tò mò, cô muốn thử một lần, đưa ra một đầu ngón tay, run rẩy nhấn lên chỉ tay, lại nhấn sáu con số 060712, chỉ nghe ba tiếng ‘tít tít tít’ vang lên, giọng nữ một lần nữa nói, “Con số cân xứng, chỉ tay cân xứng, trình tự thứ hai khởi động thành công.”

Vừa dứt lời, ‘Kịt’ một tiếng, cánh cửa kim loại đóng chặt thu lại hai bên, Lâm Nhược Kỳ ngây ngốc theo sát ở sau lưng Cơ Liệt Thần đi vào bên trong phòng dưới lòng đất, cánh cửa kim loại tự động đóng lại. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ há hốc mồm cứng lưỡi nhìn mọi thứ trước mắt, xem thế là đủ rồi, ngay cả miệng cũng quên đóng lại!

Thật khóc không ra nước mắt, cô cảm giác mình gả cho điệp viên 007!

Gà 16, anh không cần bảnh bao như vậy, cư nhiên xây dựng căn phòng bí mật dưới lòng đất, còn có cánh cửa kim loại, cơ quan nhiều như vậy chứ? Còn lập nhiều trình tự công nghệ cao như vậy, mẹ nó, quá trâu bò đi. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ lắp bắp hỏi, “Căn phòng dưới lòng đất này, chẳng lẽ chỉ có hai người chúng ta mới có thể đi vào? Bởi vì chỉ có một đôi nhẫn, còn có chỉ tay. . . . . .”

Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng cười nói, “Bà xã, em thật thông minh.”

Lâm Nhược Kỳ có chút đen mặt, từ khi biết Cơ Liệt Thần tới nay, cũng chưa có một việc gì bình thường, hiện tại cô căn bản miễn dịch nhưng vẫn bị chuyện trước mắt làm cho giật mình.

Nhíu mày một cái, hỏi, “Xin hỏi Cơ lão đại, anh dẫn em tới nơi này làm gì? Có thể làm phiền anh đừng đùa bỡn thần bí, được không?”

Cơ Liệt Thần nghe vậy, dụ dỗ cô, “Kiên nhẫn một chút, anh sẽ dẫn em từ từ đi thăm quan.”

Lâm Nhược Kỳ dở khóc dở cười, “Vậy được rồi.”

Cô để mặc cho anh dắt vào cánh cửa thứ nhất, không ngờ phát hiện bên trong còn có một cánh cửa kim loại nhỏ, Lâm Nhược Kỳ tức giận nói: “Không phải chứ, vẫn còn?”

Cơ Liệt Thần nhìn cô cười cười, “Kiên nhẫn một chút, sẽ xong ngay.”

Lần này, hai người cùng đè xuống chỉ tay, giọng nữ trong máy vi tính xuất hiện lần nữa, “Cơ tiên sinh, Lâm tiểu thư, rất xin lỗi, bởi vì trong kho không tìm thấy giấy hôn thú của hai vị, theo người thiết kế chương trình căn dặn, trình tự thứ ba không thể mở ra, từ chối hai vị vào bên trong tầng hầm.”

“Cái gì? !” Lâm Nhược Kỳ quýnh lên, quát, “Rõ ràng chúng ta đã kết hôn a, có sổ đỏ làm chứng ! Tại sao tìm không có giấy hôn thú? ! Ai vậy, ai thiết kế trình tự máy vi tính này? Máy vi tính chết tiệt, thật là quá đáng! Lại có thể từ chối người phụ nữ có thai tôi đây vào bên trong!”

Ngay cả Cơ Liệt Thần cũng không nhịn được cau mày, lẩm bẩm nói nhỏ, “Hử? Không thể nào? Diêm Hạo đang làm trò gì?”

“Diêm Hạo? Anh nói người thiết kế chương trình chết tiệt kia trong máy vi tính là Diêm Hạo?” Lâm Nhược Kỳ giật mình, “Hả? Anh ta không phải là huấn luyện viên trong Liệt Diễm sao? Tại sao lại trở thành người thiết kế chương trình?”

Cơ Liệt Thần nhún vai một cái, lơ đễnh nói: “Thành viên Liệt Diễm đều là nhân tài ở nhiều phương diện, người đa tài đa nghệ đếm không hết, có ai quy định Diêm Hạo không thể vừa là huấn luyện viên Liệt Diễm, vừa người thiết kế chương trình?”

Lâm Nhược Kỳ im lặng triệt để “. . . . . .”

Thì ra, trong cả Lư Đăng Bảo, chỉ sợ chỉ số thông minh của cô thấp nhất, vô dụng nhất đi (con nhóc, cuối cùng cô có chút tự biết rõ). . . . . .

Đang khó xử, giọng nữ bên trong máy vi tính nói tiếp, “Nếu muốn tiến vào bên trong phòng, còn có một biện pháp khác.”

Nhất thời Lâm Nhược Kỳ dấy lên hi vọng, “Cô nói cái gì?”

“Chỉ cần Lâm tiểu thư nói một câu với Cơ tiên sinh ‘Em yêu anh, ông xã’ và nhìn về phía Camera chụp ảnh hôn môi với Cơ tiên sinh thì chứng minh được chuyện các người đã thực sự kết hôn.”

Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ đầu đầy đổ mồ hôi, cộng thêm muốn nói tục rồi.

Mẹ nó, cô nghi ngờ có phải Diêm Hạo đáng chết ở trong một góc khác phía sau máy vi tính, vụng trộm rình coi hai người bọn họ hay không. . . . . .

Đang muốn bác bỏ, Cơ Liệt Thần vung tay lên, “Không thành vấn đề.”

Lâm Nhược Kỳ lại đen mặt, “Ai nói với anh không thành vấn đề? Tại sao anh có thể đồng ý với nó?”

Cơ Liệt Thần ủy khuất đứng nghệch mặt, “Anh biết cậu ta làm chuyện xấu nhưng nếu em không muốn hoặc không làm, máy vi tính sẽ liên thông với cơ sở dữ liệu hộ tịch tiêu hủy ghi chép kết hôn của hai chúng ta, cơ sở dữ liệu rất lớn trong máy tính này là trí tuệ nhân tạo, hoàn toàn có thể làm được chuyện này thần không biết quỷ không biết. Chẳng lẽ em muốn đứa bé sinh ra không có cha cũng không có hộ tịch?”

Lâm Nhược Kỳ thét chói tai: “Cái gì, tại sao anh không nói sớm một chút!”

Dứt lời, liền kéo cổ áo của Cơ Liệt Thần, rống lên: “Ông xã, em yêu anh” sau đó, vội vã ôm lấy cổ của Cơ Liệt Thần, lại gần Camera nặng nề hôn hít trên mặt trên môi của anh, phát ra tiếng ‘chụt chụt’ vang dội, âm thanh kia ở trong không gian kín sinh ra hồi âm không nhỏ làm cho Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt tim đập nhanh . . . . . .

Trong màn hình cạnh cánh cửa khép kín phát ra hai tiếng cười hắc hắc quỷ dị, “Trình tự thứ ba khởi động thành công, hoan nghênh Cơ tiên sinh và Lâm tiểu thư vào phòng đi thăm quan.”

Kịt một tiếng vang lên, trước sau trải qua ba trình tự, lần này thật sự có thể đi vào căn phòng dưới lòng đất rồi.

Thì ra, nơi này là một căn phòng nghe nhìn sang trọng, ngoại trừ thiết bị và màn ảnh có chất lượng cực cao, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, sau đó Lâm Nhược Kỳ mới biết nơi này căn bản trang bị âm thanh nổi tiêu chuẩn cực cao trên toàn cầu có thể đếm được trên đầu ngón tay. Âm thanh thiết kế đặc biệt tinh vi, kỹ thuật thiết kế CD tinh thể lỏng không thu chấn động và khả năng chống nhiễu có thể phát ra âm thanh tự nhiên nhất trong không trung như loại máy nghe nhạc LP, còn có màn hình lập thể 4D cao cấp nhất, tân tiến nhất. . . . . .

Những thiết bị này so với màn hình cực lớn ở căn phòng chiếu phim của Cơ Liệt Thần giống như rạp chiếu bóng gia đình mà Lâm Nhược Kỳ đã nhìn thấy, thật sự chỉ có hơn chớ không kém!

Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ lần nữa hở ra. . . . . .

“Gà 16, anh có thể đừng không có chuyện gì cứ xài tiền bậy bạ hay không, lên mặt đem cả bó lớn tiền mua sắm những thứ đồ này, rất thú vị, rất có ý nghĩa sao?” Cô cảm thấy hết sức không thể tưởng tượng nổi.

“Dĩ nhiên rất thú vị, rất có ý nghĩa, bởi vì có thể cùng bà xã xem phim, không buồn không lo ở trong thế giới hai người, rất đáng giá.” Giọng nói người đàn ông vẫn nhẹ như gió thổi mây bay, trong cao ngạo mang một chút cưng chìu, giống như những công nghệ cao này chẳng qua là trò chơi khi còn bé.

Nhìn khắp bốn phía, ngoại trừ giữa phòng để một loạt thiết bị cao cấp, còn có một không gian khác, đặt những bộ sách và một số thứ kỳ lạ, Lâm Nhược Kỳ nhìn kỹ, đoán chừng Cơ Liệt Thần thích những thứ này. . . . . .

Nhìn về phía bên kia, trong góc có một cánh cửa nhỏ, Lâm Nhược Kỳ tò mò hỏi, “Cánh cửa đó đi đâu vậy?”

Cơ Liệt Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thuận miệng trả lời, “Không có gì, chỉ là một đường hầm thoát thân thôi.”

Lâm Nhược Kỳ “A” một tiếng, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Cơ Liệt Thần ôm cô vào trong ngực, hôn một cái lên trán của cô, “Hiện tại em đang mang thai, anh sẽ cân nhắc làm một phòng trẻ ở chỗ này, đến lúc đó để cho Diêm Hạo cài đặt một ít trò chơi trí năng. . . . . . Anh có thể cùng với con trai chơi đùa rồi.”

Lâm Nhược Kỳ nâng trán run rẩy, “Không phải đâu? Làm sao anh biết là con trai? Ngộ nhỡ là con gái thì sao? Hơn nữa, đứa bé nhỏ như vậy dạy chơi trò chơi, có phải không tốt lắm hay không?”

Người đàn ông giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, hào hứng kéo cổ tay của cô, lười biếng nằm thoải mái trên ghế dài mềm mại, để cho người cô nằm ngang, đầu tựa vào trên đùi của anh, bắt đầu nhìn về tương lai. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ buồn cười ngửa đầu nhìn bộ dáng của anh, không đành lòng quấy rầy hào hứng của anh.

Trên mặt Cơ Liệt Thần tràn ra nụ cười yếu ớt, anh mở màn hình, trong màn hình xuất hiện bộ phim 3D kinh điển “Con tàu RMS Titanic”. Lâm Nhược Kỳ vừa nhìn thấy bộ phim 3D liền nhớ lại kinh nghiệm hủy diệt lúc xem phim lần trước, nhất thời như đứng trên đống lửa, lắc đầu liên tục nói không muốn xem phim nhưng Cơ Liệt Thần cam kết mình sẽ không có hứng thú tệ hại nữa, sẽ không làm cho cô có cảm giác không thoải mái.

Lúc này Lâm Nhược Kỳ mới an tâm, vì vậy hai người lặng yên ngồi ở trong phòng chiếu phim, xem đến ba giờ.

Không có bộ phim nào bày tỏ tình yêu vô cùng chân thành và sâu sắc hơn so với nó, từ kỹ xảo diễn xuất lưu loát đến nội dung kịch bản tuyệt vời, từ trang phục lộng lẫy cho đến cảnh tượng tráng lệ, động tác kinh điển từ cú va chạm gây chấn động và chìm đắm, mũi tàu chìm xuống, nụ hôn thâm tình. . . . . . Đây gần như là một bộ phim duy nhất làm cho Lâm Nhược Kỳ có cảm nhận sâu sắc và yêu thích điện ảnh.

Xem một chút cô đã rơi lệ, rơi lệ vì tình yêu Rose và Jack giữa sự sống cái chết.

Cơ Liệt Thần thấy thế, lau sạch nước mắt cho cô, ôm cô chặt hơn.

Đột nhiên mút chặt ngón tay của cô, khẽ cắn, khẽ nâng cao mặt cọ vào ngón tay cô đeo chiếc nhẫn kim cương, hỏi “Bà xã, nếu như có một ngày chúng ta cũng giống như nhân vật chính trong phim, cuối cùng trải qua cuộc sinh ly tử biệt, em. . . . . .”

Tiếng nói chợt ngừng bặt, một bàn tay Lâm Nhược Kỳ không bị nắm lấy chẳng biết lúc nào đã đặt trên môi mỏng của anh, ngăn anh nói lời kế tiếp.

Nét mặt của cô rất ủy khuất, vô cùng bướng bỉnh, dường như có chút tức giận: “Nếu anh giống như Jack, cũng đừng trông cậy em sẽ làm bà xã góa chồng của anh, em nhất định sẽ đi một bước nữa! Đến lúc đó, con của anh cũng sẽ mang họ của người đàn ông khác. Cơ Liệt Thần, nói thật đi, anh muốn em làm như vậy sao? Không muốn thì vĩnh viễn đừng nghĩ đi tìm chết!”

Trong nháy mắt đó, Cơ Liệt Thần giật mình.

Cô gái nhỏ này luôn có biện pháp làm động tới tim của anh, từng lời, từng câu. . . . . .

Cũng được, đang lúc tốt đẹp như vậy anh làm sao nhẫn tâm quấy rầy đây? Phải hưởng thụ giờ khắc ngọt ngào và yên tĩnh này là được.

Rũ mắt nhìn hai mắt của cô, ánh mắt trong veo giống như lúc ban đầu, khóe môi nở nụ cười xinh đẹp, “Được, anh hứa với em, vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Dứt lời, gương mặt đẹp trai cúi xuống, môi mỏng in lên hai cánh môi thơm.

Ngọt ngào nhè nhẹ xông lên trái tim, không nhịn được, tay phải đeo chiếc nhẫn chậm rãi đưa ra cùng với cô mười ngón tay đan vào nhau, một bàn tay khác sờ soạng dưới váy cô. Cô muốn nắm chắc tay anh lại bị tay của anh giữ chặt cổ tay, hai ba lần hóa giải phản kháng của cô, ngón tay dài xấu xa chậm rãi tiến lên. . . . . .

Thì ra, động tác của anh cũng không có làm gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, từ trong môi mỏng phun ra lời êm ái, mang theo cưng chìu và hấp dẫn, có vẻ rất dịu dàng, “Bà xã, anh có nói anh yêu em chưa?”

Gương mặt Lâm Nhược Kỳ ửng hồng, “Không có. . . . . . Anh đừng cử động nữa, có con nhìn đấy.”

Cơ Liệt Thần lơ đễnh cười, ôm thân thể cô cùng nhau lăn xuống mặt nệm mềm mại, ngẫu nhiên đè lên hộp điều khiển ti vi, màn ảnh lặng lẽ tắt ngấm, khắp bên trong phòng vang lên hơi thở kiều diễm và bài hát “thế giới của chúng ta” của Westlife.

“We gota little world of our own, I’ll tell you things that no one else knows. I let you in where no one else goes.”

“Bà xã” Tình nồng mật ý thành tiếng rên khẽ, anh nhẹ nhàng ở bên tóc mai cô thì thầm, “Nhược Kỳ, anh yêu em. . . . . .”

Cô khẽ mỉm cười, bên môi tràn ra nụ cười xinh đẹp thỏa mãn, ngượng ngùng nói: “Em cũng thế. Thần, có đứa bé của anh, em thật hạnh phúc. . . . . .”

Hai tay của Lâm Nhược Kỳ câu cổ Cơ Liệt Thần, cô nhắm mắt lại, yên lặng nằm ở trên người của anh, lắng nghe tiếng tim anh đập thình thịch trong lồng ngực theo tiếng nhạc.

Thật muốn cùng anh ẩn nấp ở trong nhà như vậy, ở trong tầng hầm ngầm nho nhỏ này, hưởng thụ từng phút từng giây, cùng với anh, cùng với con của bọn họ, một nhà ba người hạnh phúc cũng đủ rồi.

Nhưng, hình ảnh ấm áp tươi đẹp như vậy luôn ngắn ngủi, luôn có một chút chuyện không như ý muốn lặng lẽ xảy ra. . . . . .

Chọn tập
Bình luận