Lâm Nhược Kỳ rất không đúng lúc, liên tiếp nổi lên YY nghi ngờ.
Khi đàn ông đói bụng, phương diện kia cũng sẽ có phản ứng sao? Không thể nào. . . . . . Nhưng nói không chừng, thân thể của con người rất kỳ diệu. Thí dụ như phía dưới có rất nhiều khả năng:
A: Khi đàn ông đói bụng, thân thể cũng sẽ nổi lên thay đổi, là phản ứng theo bản năng?
B: Chỉ cần thân thể khác nhau, sẽ sinh ra phản ứng khác nhau?
C: Vì anh ta là người bệnh ung thư tinh hoàn, cho nên khi thân thể sinh ra thay đổi thì cùng lúc, có một vài bộ phận không nên có phản ứng cũng có thay đổi?
D: Khả năng bết bát nhất chính là vi khuẩn gây bệnh sẽ di căn hoặc có dấu hiệu xấu đi?
Trời ạ, nếu là như vậy, thì không hay rồi. . . . . .
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, không biết đi ngao du đến nơi nào, rốt cuộc bạn học Lâm Nhược Kỳ khôi phục lại tinh thần, rồi lại nghe Cơ Liệt Thần khẽ thở dài một hơi: “Đừng nói gì, cũng đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn ôm cô một chút, bởi vì ôm một chút cô cũng sẽ không lạnh”
“. . . . . .”
Lâm Nhược Kỳ có chút tự trách, xem ra mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, lo lắng của mình là dư thừa. . . . . .
Trải qua một phen suy nghĩ và tự trách thật sâu, cô mấp máy môi, nói lên một đề nghị làm cả người Cơ Liệt Thần cứng ngắc.
“Ách. . . . . . Cái đó, nếu anh muốn, tôi có thể dùng miệng. . . . . .” Sẽ cùng anh ta hôn môi một chút, có phải như thế sẽ tốt lên một chút hay không? Không phải mới vừa nói, làm như vậy sẽ có tác dụng sao? Hơn nữa, dường như cô vẫn rất thích gần gũi với anh . . . . . .
Nhưng cô còn chưa nói hết lời, bỗng dưng phát hiện, nóng bỏng dưới mông chợt nhô lên một cái, sau đó giật mình, bắp thịt tay chân và cả người của một cậu chủ cũng trở nên vô cùng cứng ngắc. . . . . .
Cái gì? Chẳng lẽ cô nói chuyện gì không nên nói sao?
“Cô. . . . . . Nói thật? Cô cũng muốn. . . . . . Nhưng như vậy đối với cô. . . . . .” Cơ Liệt Thần cảm thấy thật bất ngờ, anh chưa bao giờ biết hồi hộp là gì, đôi tay cũng toát mồ hôi.
Tại sao cô gái này lại lớn mật nói ra những lời như thế? Cái này không giống cô, cô phát điên đúng không? Hay là cô đối với anh . . . . . .
Lâm Nhược Kỳ bị mơ hồ, dường như rất ủy khuất nói: “Thật ra tôi cũng không phải rất muốn, nhưng anh mới vừa nói đói bụng, hôn miệng sẽ ngăn cơn đói, cho nên tôi muốn hôn miệng một chút, tôi có thể cố gắng chịu đựng. . . . . .”
Một cậu chủ nào đó ngạc nhiên ngẩng đầu, thì ra cô nói là hôn miệng. . . . . . Thật đúng là không thể ôm lấy quá nhiều ảo tưởng và mong đợi đối với cô a! Thì ra hôn miệng, cô cũng chịu áp lực lớn như vậy a!
Đầu đầy vạch đen, nắm trên người một cô gái nào đó ném đi, ánh mắt hung ác, để cho cô ngồi sang bên kia đi. Xòe tay ra ở trước mặt cô, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Lấy ra.”
Cô mờ mịt: “Cái gì?”
“Đương nhiên là lương khô! Chẳng lẽ, cô muốn cho tôi ăn cô sao ?”
“A, có ngay!” Trời ạ, anh nhất định là đói bụng lắm rồi, bắt đầu nói mê sảng muốn ăn cô!
Hai người ngồi cách xa xa, ăn xong phần lương khô của mình, lại xử lý vết thương trên người, quyết định ngủ.
Lâm Nhược Kỳ rất nhanh trầm trầm tiến vào giấc mơ, đúng là cô vô cùng mệt mỏi, nhưng Cơ Liệt Thần lại không ngủ được, trong sơn cốc nguy hiểm như vậy, hai người cùng ngủ say là chuyện rất nguy hiểm. Cô có thể ngủ, nhưng anh vẫn phải coi chừng. . . . . .
Ban đêm, Lâm Nhược Kỳ nằm mơ, không, phải nói rằng cô gặp rất nhiều giấc mơ, những giấc mơ phức tạp đan xen nhau, làm cho cô không phân rõ được rốt cuộc mình đang ở đâu, dường như biết rõ mình đang nằm mơ, lại giống như hoàn toàn không phải, tóm lại trong óc rất hỗn loạn, không rõ được mình ra sao, hơn nữa một lúc chợt lạnh, một lúc chợt nóng. . . . . .
Cơ Liệt Thần canh giữ ban đêm thì phát hiện cô có gì không đúng, sờ sờ trên trán cô, rủa thầm một tiếng “Đáng chết!”
Lại vén quần áo trên người cô, lúc này đã không còn để ý nhiều nữa, chỉ cần không phải như đáp án anh đang nghĩ là tốt. Kiểm tra nhiều lần, rốt cuộc ở nơi mắt cá chân của cô tìm được một vết rạch thật nhỏ, miệng vết thương có màu xanh lam của một loại thực vật nào đó. . . . . .
Trong lòng chợt lạnh, xem ra anh quá sơ suất.
Cô trúng chất độc của một loại thực vật gọi là “Thiên đường lam”. Có lẽ cô từ giữa không trung rớt xuống thì không cẩn thận quẹt phải làm bị thương. Loại thực vật này vốn là dùng để chế tạo thuốc gây ảo giác “Liệt Diễm”, độc tính cũng không lớn, nhưng ít ra sau mười một, mười hai canh giờ, mới có thể tiêu tan ảo giác.
Cơ Liệt Thần nhìn màu trắng phía chân trời một chút, mày rậm nhíu chặt.
Làm sao đây, trời đã sắp sáng. . . . . .
Cả đêm không ngừng gặp ác mộng, đưa đến hậu quả là đầu óc choáng váng.
Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại nhanh hơn Cơ Liệt Thần nghĩ, nhưng nhìn ra ý thức của cô cũng chưa khôi phục được rõ ràng.
“Lâm Nhược Kỳ, tốt nhất cô nhìn xem tôi là ai ?” Cơ Liệt Thần cau mày nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ đang vỗ đầu, cố gắng để cho đầu óc mình tỉnh táo một chút.
Chậm rãi mở mắt, một lúc lâu cô mới từ trong màn sương đêm, đem tầm mắt tập trung ở trên người Cơ Liệt Thần.
“Anh? Đương nhiên là . . . . . Cậu chủ Cơ rồi.”
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần hít vào một hơi thật sâu, vừa có chút may mắn cô không có gọi mình là Gà 16, vừa may mắn tình trạng của cô tốt hơn so với mình tưởng tượng.
“Như thế nào? Có thể đứng vững được hay không?”
Lâm Nhược Kỳ nghe lời của anh, hơi không vui, cậy mạnh đứng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm.
Cơ Liệt Thần vội vàng đỡ cô nói: “Tối qua có phải ngủ không ngon hay không? Cô trúng chất độc Thiên đường lam”
Cô bối rối. Thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
“Trúng. . . . . . Trúng độc? Vậy tôi. . . . . . Sẽ chết sao?” Cô nhìn chằm chằm Cơ Liệt Thần, trong cổ họng khát khô phát ra một câu mơ hồ.
Anh cười cười, nói: “Yên tâm, tạm thời sẽ không sao, loại chất độc này . . . . . .”
Nhưng vào lúc này, bốn phía trong bụi cỏ thấp lùn đột nhiên phát ra tiếng xào xạc nguy hiểm, sau một loạt tiếng động, mấy con dã thú lông màu nâu, mỏ nhọn răng sắc giống như chó sói to lớn, chui ra hướng về phía bọn họ! Thật ra, những động vật kia chính xác là chó sói, nhưng bởi vì Lâm Nhược Kỳ trúng độc nên sinh ra ảo giác, vì vậy nhìn những động vật này dường như cũng trở nên Ma Quái Kinh Dị, tất cả rất xấu xí. . . . . .
Cũng như hiện tại, ở trong rừng rậm yên tĩnh, ánh mắt của bọn chúng như đốm lửa màu xanh dưới địa ngục tối tăm, xuyên qua luồng ánh sáng yếu ớt bắn ra, càng tăng thêm vẻ kinh khủng! Trong miệng còn phun ra ngọn lửa màu xanh dương! Theo bản năng, Lâm Nhược Kỳ xê dịch về bên người Cơ Liệt Thần một chút.
“Này, này, những thứ kia đều là . . . . . . Quái vật? !”
Những lời này, lại gặp phản ứng dây chuyền. Trong miệng đám “Quái vật” kia phát ra cảnh cáo uy hiếp giống như tiếng gào thét, giống như đã sớm vận sức chờ phát động bổ nhào qua cắn.
Cô lập tức im lặng không nói. Làm thế nào? ! Thật sẽ chết ở chỗ này sao? !
Cơ Liệt Thần nhỏ giọng nói: “Nín thở, thu người nhỏ lại”
Lâm Nhược Kỳ cố nín thở, bắt chước động tác của Cơ Liệt Thần, co rút thân thể mình thành một cục.