Lâm Nhược Kỳ che lỗ mũi, vừa khóc vừa cười: “Thật tốt quá, anh đừng tức giận mà. Tôi biết rõ là anh tốt bụng, là tôi mới vừa nói bậy, bởi vì. . . . . . Bởi vì, tôi không ngờ anh sẽ dùng tay nâng cho tôi uống . . . . . .”
Cơ Liệt Thần cũng không thật sự tức giận, chẳng qua có chút ảo não nho nhỏ, lại bị cô gái nhỏ này ghét bỏ.
Anh khẽ nghiêng đầu, mặt không thay đổi nhìn cô: “Muốn tôi không tức giận cũng được, trừ phi như vậy. . . . . .”
Lâm Nhược Kỳ mờ mịt ngẩng đầu: “Hả? Như thế nào?”
Anh kéo cổ tay của cô, trong lúc cô còn kinh ngạc, đã bước nhanh đi tới bên cạnh cây chuối rẽ quạt, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ.
“Rất đơn giản, đút uống” Anh đột nhiên lạnh lùng nói.
Dứt lời, tự mình lấy tay cầm uống một hớp trước, sau đó ngẩng đầu lên, khom người cúi xuống cô.
Lâm Nhược Kỳ nhìn anh dần dần ép tới gần đầu, chợt có loại dự cảm xấu, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy anh cúi đầu hôn lên môi của mình, sau đó một tay nâng cái ót của cô, đưa từng chút nước vào trong miệng cô.
Chất lỏng tươi mát ngọt thơm chậm rãi chảy vào trong miệng Lâm Nhược Kỳ, sau khi chảy hết giọt ngọt thơm cuối cùng, anh vẫn không bỏ được, thay cô cẩn thận liếm nước dính nơi khóe miệng trơn trợt, hòa lẫn nước miếng mập mờ, làm cho cả không khí cũng sôi trào, nóng bỏng, trong nháy mắt, cả khuôn mặt Lâm Nhược Kỳ xấu hổ đỏ bừng. . . . . .
Nhưng ý thức dường như cũng hòa vào hương ngọt ngào thơm mát, cùng nhau trượt vào trong miệng, lại trôi xuống bụng. . . . . .
Trong nháy mắt, tất cả thần kinh tập trung đến giữa răng và môi, cô cảm nhận đầu lưỡi ấm áp, ướt át, trơn mượt làm cho người ta mê say, trong hơi thở trêu chọc góc bí ẩn nhạy cảm trong khoang miệng, một dạng trêu chọc sảng khoái cùng cảm giác tê dại đồng thời vọt tới, làm cho người ta chỉ muốn bất chấp tất cả chìm trong say mê. . . . . .
“Ưmh. . . . . . Đợi. . . . . . đợi một chút. . . . . . Anh!” Thật vất vả từ trong khe hẹp dán chặt lồng ngực hai người, rút tay ra ngoài, dùng sức đẩy cái cằm như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ của Cơ Liệt Thần, Lâm Nhược Kỳ thở hồng hộc, mặt đỏ lên, nói: “Anh . . . . . . anh, anh lại chiếm tiện nghi của tôi!”
“Hả?” Bị móng vuốt nhỏ ngăn trở, Cơ Liệt Thần hơi dừng lại một chút, đầu lưỡi đỏ ướt nhẹp, quyến rũ lướt qua đôi môi, mập mờ nói: “Không sai, hiện tại tôi muốn chiếm tiện nghi của cô, ai bảo cô mới vừa rồi ghét bỏ tay của tôi, vậy tôi chỉ có dùng miệng của tôi tới đút cho cô thôi. Hơn nữa, tôi cũng đói bụng”
“Anh đói bụng?” Vào lúc này Lâm Nhược Kỳ chợt phát hiện, cậu chủ Cơ Liệt Thần thật là một tên vô lại triệt để, “Xin hỏi cậu chủ Cơ, anh đói bụng có thể ăn đồ ăn vặt, trong túi tôi có, tại sao muốn cầm miệng của tôi gặm?”
Cơ Liệt Thần đen mặt, nhìn cô, nghi ngờ cô gái này trước kia thành tích học ngữ văn nhất định thất bại.
“Khụ khụ, gọi là hôn môi, không phải là gặm. . . . . .”
“Được rồi, gọi hôn môi là được, nhưng không phải anh nói mình đói bụng sao? Đói bụng, liên quan gì đến chuyện hôn môi? Đừng nói với tôi, hôn môi có thể chống đói!”
“Dĩ nhiên có thể!” Một cậu chủ đột nhiên hăng hái, nhíu mày nhìn cô, “Cũng bởi vì cô ở bên cạnh tôi, cho nên tôi mới đói!”
Thật ra anh rất muốn nói: tôi muốn ăn cô!
Đây là logic gì? Lâm Nhược Kỳ xấu hổ, lắc đầu thở dài, “Xin hỏi cái này thì có liên quan gì? Bây giờ, anh. . . . . . trách tôi sao?”
“Đúng vậy” Cơ Liệt Thần đột nhiên dùng ngón tay trỏ vẽ vẽ áo mỏng đã ướt đẫm trước ngực cô, nói, “Cô xem mình một chút đi, không có chuyện gì, lại vén tóc lên, lộ ra cái cổ, liếm đôi môi, rõ ràng đối với người đàn ông mà nói rất hấp dẫn nha, tôi bị đói đương nhiên là chuyện rất bình thường”
“Thì ra anh nói đói là chỉ. . . . . .” Tình dục? Lâm Nhược Kỳ không nói nên lời.
Lập tức nhảy cách xa anh khoảng năm mét!
Lâm Nhược Kỳ hết sức nghiêm túc nói: “Hôm nay không được, nói chính xác một tuần này cũng không được, khuya ngày hôm trước anh đã tiêu hao thể lực rồi, một tuần này phải nghỉ ngơi dưỡng sức!”
Dứt lời, đột nhiên giọng nói nhỏ đi rất nhiều: “Hơn nữa, bạn giường của anh cũng không có ở bên người, gấp cái gì?”
Tiếp theo nhìn trời một chút, lại nhìn chỗ Cơ Liệt Thần một chút, quay đầu lại rũ mắt nói thầm. Hơn nữa, gần đây phòng của anh chuyện yêu cầu dường như rất nhiều, loại hiện tượng này rốt cuộc là tốt hay xấu đây? Xem ra, lần sau lúc đi tái khám, phải báo cho giáo sư Mạnh một chút . . . . . .
“Cô ở đây nói thầm thì cái gì?” Một cậu chủ bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau, giọng nói cũng lạnh nhạt rất nhiều, rõ ràng đã nghe toàn bộ lời thầm thì của cô vào trong lỗ tai.
“Không có, không có gì!” Lâm Nhược Kỳ vội vàng lắc đầu, khoát tay. Vừa đúng một trận gió thổi qua, mặc dù trước mặt có một đống củi đốt, nhưng vừa lạnh, vừa đói, cô vẫn không nhịn được run lẩy bẩy. . . . . .
Thấy thế, im lặng một lúc, Cơ Liệt Thần nói: “Lâm Nhược Kỳ, tới bên cạnh tôi”
“Làm gì?” Lâm Nhược Kỳ vừa hỏi, vừa chậm rãi đi tới bên cạnh anh, tìm một chỗ coi như khô ráo ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh giơ tay sờ sờ đỉnh đầu của cô, đột nhiên nắm vòng eo mảnh khảnh của cô, tùy ý buộc chặt, cái mông của cô liền dời đến trên đùi anh.
Chỉ nghe một cậu chủ nào đó nhẹ giọng nói: “Ngoan, để cho tôi ôm một cái”
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ lập tức quơ múa quả đấm đánh tới sau lưng Cơ Liệt Thần. Nói giỡn! Đây rõ ràng là có mưu đồ bất chính đối với cô, cô làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc cho anh ôm? !
Thật ra, cô thật sự hiểu lầm anh. Chẳng qua Cơ Liệt Thần nhìn thấy toàn thân cô ướt nhẹp, nếu như vẫn lạnh như vậy, nói không chừng thực sự sẽ bị cảm, vì vậy mới ra hạ sách này, muốn ôm nhau sưởi ấm.
Dĩ nhiên, anh chọn lựa tư thế ôm như vậy, quả thực có mang chút ít lòng riêng. . . . . .
Nhưng rất dễ nhận thấy, cô gái nhỏ này không cam lòng ngoan ngoãn nghe lời của anh , vễnh cao cái PP tròn trịa, cứ như vậy ở trên đùi anh uốn éo tới lui, căn bản không biết gì cử động này đối với đàn ông mà nói cỡ nào là chuyện chọc giận!
Thân thể không nhịn được bắt đầu phát sinh biến hóa, cảm giác phình lên đau đớn từ bụng dưới kéo tới, cách hai lớp vải, anh cũng có thể cảm thấy khát vọng của mình. Có lẽ cô cũng cảm thấy thân thể của anh có biến hóa, cho nên yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích.
Chóp mũi Cơ Liệt Thần vừa đúng ở gần cần cổ của cô, trong đầu lại nhớ mùi vị mới vừa hôn cô, dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, anh cúi đầu ở trên cổ cô đi tuần tra, lưu luyến ngửi nhẹ dưới da thịt cô tản mát ra hương thơm, đôi tay vòng chắc vòng eo mảnh khảnh của cô, giống như có thể nhẹ nhàng nắm chặt . . . . . .
Cổ họng không nhịn được nuốt xuống một cái, anh phát ra nguy hiểm oán trách: “Bảo cô đừng động, như thế rất tốt, tôi lại bắt đầu có cảm giác đói bụng. . . . . .”
“A. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ đã nhận ra biến hóa trên người của anh, giật mình mình, bây giờ tư thế đang ở hoàn cảnh vô cùng xấu.
Lập tức tỉnh táo, lấy tư thế hiện tại, rất dễ nhận thấy cô ở thế yếu!