Thật ra trong lòng cô hiểu, thấy bộ dạng bọn chúng, sớm muộn cũng sẽ nhào lên. Hơn nữa, xem như may mắn không có bị bọn chúng ăn hết, thì thực vật xanh có độc kia cũng sẽ muốn mạng của cô.
Cô phát khùng, oán giận nói: “Cơ Liệt Thần, anh phải chịu trách nhiệm với tôi, cũng tại anh gọi tôi đến nhà của anh làm hộ lý riêng, giờ thì tốt rồi, tôi còn chưa yêu, chưa kết hôn, chưa có con, sẽ chết ở chỗ này!”
“Tốt! Chỉ cần có thể trở ra, tôi sẽ cưới cô!” Cơ Liệt Thần quay đầu lại, vẫn dùng ánh mắt cao ngạo liếc cô một cái, giọng nói kiên định.
Không ngờ anh đem lời nói của mình bẻ cong thành như vậy, cô nghe xong không nhịn được, tim bắt đầu đập rộn lên, sắc mặt ửng hồng.
Đáng chết, đến lúc nào rồi, còn nhàn rỗi đùa giỡn bản y tá? Thật đi ra ngoài được, xem tôi thu thập anh thế nào!
Khóe môi Cơ Liệt Thần khẽ cong, biết cô đang suy nghĩ gì, tiện tay đem thanh đao màu xanh ném cho cô, “Cầm cái này, có thể dọa bọn chúng lui ra!”
Cô ngẩn người, bật thốt lên, “Vậy còn anh?”
Dứt lời, lại nhìn thấy Cơ Liệt Thần không chút hoang mang, từ trong túi đeo lưng màu đen của mình móc ra một khẩu súng!
Một cậu chủ nào đó tao nhã hùng hồn nói: “Yên tâm, tôi có cái này!” sau một tiếng Rắc, đã lên đạn, mở khóa an toàn.
Thật ra, nói chính xác đó không phải là một khẩu súng bình thường, mà là một khẩu súng tự động co duỗi, lực bắn và nòng kim loại kết hợp với nhau, giống súng tiểu liên FMG9mm, tốc độ bắn và độ dài ngắn của nòng súng đều tự động điều chỉnh, vả lại tự do lựa chọn hình thức bắn bán tự động hoặc bắn tự động toàn phần.
Cô há tròn miệng, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện không phải là tại sao Cơ Liệt Thần có thể có vũ khí bức người như vậy, mà trước tiên đem thanh đao lớn màu xanh sáng loáng trong tay mình quơ múa một cái.
Chỉ nghe tiếng rắc rắc vang lên, âm thanh rất trong trẻo!
Cô nhìn bên cạnh, vẻ mặt lập tức ngẩn ra. Ngay cả những “Quái vật” nhìn thấy động tác này của cô, nhắc móng vuốt cũng đều lo lắng chần chờ buông xuống.
Thì ra, một cây gỗ đường kính ước chừng một mét bị cô cứng rắn quét ngang toàn bộ bị chặt đứt!
Chợt giọt nước mắt trào ra! Mẹ nó, cô thật là một quả dưa chuột trứng thối ngu xuẩn, mới có thể tin tưởng Cơ Liệt Thần nói cây đao này chỉ quét lên một lớp huỳnh quang mà thôi!
Lâm Nhược Kỳ ngẩn người, hiển nhiên còn đắm chìm trong vũ khí có lực sát thương cực mạnh làm cho mình chấn động, cho đến khi nghe Cơ Liệt Thần kêu một câu: “Nhìn phía sau! Bọn chúng bao vây rồi !”
Lúc này cô mới phản ứng được, “Quái vật” đã xông lại rồi !
Sói là một loài động vật trời sanh tính hung mãnh, giảo hoạt, hơn nữa động tác bén nhạy, sở trường về hành động tập thể, bọn chúng hiểu được các kỹ xảo săn đuổi thức ăn, thí dụ như “Bao vây đánh” chính là một chiêu rất tốt.
Hơn nữa, Lâm Nhược Kỳ như người mới học nghề, mặc dù trong tay có vũ khí có lực sát thương cực cao, nhưng vì cô là người tay chân trói gà không chặt, lần đầu tiên giết chóc, cho nên tình huống liền thay đổi . . . . . .
“A, má ơi, thật là nhiều máu a. . . . . .”
“A, tôi muốn nôn mửa, tất cả ruột của nó đều lòi ra. . . . . .”
“A, trời ơi, nó bị tôi chặt thành hai khúc, đầu vẫn còn động đậy . . . . . .”
“Ô ô ô, mới vừa tôi chém mất nửa bên đầu nó. . . . . .”
Lâm Nhược Kỳ bị dính đầy máu tanh hôi và phần còn lại của chân tay đã bị cụt đứt, hoảng sợ, ngay cả vũ khí. . . . . . Cũng bị cô vứt bỏ!
Trong nháy mắt, thanh đao lớn trong tay Lâm Nhược Kỳ rơi xuống, khiến động tác của Cơ Liệt Thần đang ra sức tấn công cũng dừng lại một giây!
Chỉ suy nghĩ một giây, quay đầu lại nhìn phía trước một chút, bầy sói không ngừng bổ túc, anh lập tức nắm tay Lâm Nhược Kỳ hô: “Còn không chạy mau!”
Sói là mãnh thú càng chiến càng hăng, chính vì bọn chúng đã bị giết chết rất nhiều, cho nên mới phải có nhiều con sói hơn bổ túc chỗ trống trước đó. Căn bản không có thời gian đi nhặt thanh đao trên đất, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy, chạy nữa. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ ý thức được tình hình vô cùng nguy cấp, bị Cơ Liệt Thần kéo, một đường chạy như điên! Phía bắc có con sông, theo anh nói, lúc này Heber ở bờ sông đối diện chờ bọn họ, chỉ có đến nơi đó, mới triệt để an toàn. . . . . .
Cả người Lâm Nhược Kỳ đều rất khó chịu, cô cảm thấy mình cách cái chết không xa.
Đầu gối bị tảng đá đập trúng đau nhức, gương mặt bị dây leo và lá cây trong rừng rậm cắt vết thương thật nhỏ, thất thiểu cất bước, cảnh vật trước mắt đung đưa hỗn loạn, lo lắng trộn lẫn với chất độc sinh ra ảo giác, làm cho cô càng lúc càng không có cách nào khống chế bước chân của mình, nhưng chỉ có thể chạy, liều mạng chạy. Một đường nghe Cơ Liệt Thần bảo vệ ở sau lưng cô, đánh chết những “Quái vật” kia. . . . . .
Nhưng trong lòng lại có loại ý niệm muốn sống mãnh liệt: Mình không thể chết được, anh cũng không thể chết, chúng ta phải chạy đi, chạy đi. . . . . .
Cô lo lắng cho anh, muốn quay đầu lại nhìn anh, mới vừa vòng cái cổ liền bị anh quát: “Không cho quay đầu lại! Không cho té ngã! Có nghe hay không! Không muốn liên lụy tôi chết thì phải liều mạng chạy trước cho tôi!”
Hết cách rồi, cô chỉ có thể quay lại đầu tiếp tục hướng về phía trước. Nhưng rõ ràng đuôi khóe nhìn thấy trên quần áo trắng như tuyết của anh sớm bị máu nhuộm đỏ. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười có chút căng thẳng, vặn vẹo. . . . . . Tầm mắt ngay phía trước, làn sương sớm trong rừng rậm, cách đó không xa một con sông nhỏ như ẩn như hiện dưới ánh sáng mặt trời yếu ớt, tiếng nước chảy róc rách dần dần tới gần. . . . . .
“Là sông! Cơ Liệt Thần, chúng ta đã đến. . . . . .”
Nhưng tại sao con sông này ở bên dưới vách núi cao? ! Cô sợ sệt nhìn con sông chảy xiết dưới chân núi kia . . . . . . Ông trời a, cô cũng không phải là vận động viên cầu nhảy mười mét, lại nói độ cao này vượt quá mười mét chứ? ! Nhảy xuống có thể sẽ mất mạng hay không a. . . . . .
Lúc này, Cơ Liệt Thần đã theo sát phía sau, đi tới bên người cô, “Rất tốt! Vẫn còn kịp, nhanh nhảy xuống sông!”
Cô nhìn xem bờ đối diện, hỏi “Dường như không thấy Heber?”
“Ông ta chờ ở trên quốc lộ cách đó không xa” Cơ Liệt Thần nhìn về phía sau lưng, đột nhiên quát, “Nhanh lên một chút, kẻo không còn kịp nữa!”
Lâm Nhược Kỳ đang vểnh cái mông, khom người, rồi lại phát hiện một chuyện nghiêm trọng, run rẩy nói: “. . . . . . Đợi chút, tôi không biết bơi lội!”
Nghe vậy, vẻ mặt Cơ Liệt Thần lập tức tối sầm.
Cuối cùng không nhịn được tức giận, miệng mắng to: “Cô gái chết tiệt này, con mẹ nó, cô chính là khắc tinh mà ông trời phái tới cho tôi, ngoại trừ chích cái mông đàn ông ra, cô nói cô còn có thể biết những thứ gì? ! Thậm chí bơi lội cũng không biết? ! Cố ý muốn chọc giận chết tôi phải không? ! Cho dù . . . . . .”
Cơ Liệt Thần cười lạnh một chút, giơ tay lên, ôm chặt eo của cô, khẩu súng giắt sau lưng. . . . . . con ngươi xinh đẹp híp lại, trong lòng đã quyết định chủ ý.
Lâm Nhược Kỳ đang chờ biện pháp của anh, lại đột nhiên phát hiện tay anh ôm chặt thắt lưng mình!
“Đợi đã nào…! Anh muốn làm gì? !” Cô hoảng hốt.
“Ôm chặt tôi!” Tiếng của Cơ Liệt Thần dán vào lỗ tai cô rống to!
Một giây kế tiếp, anh liền tung người nhảy xuống!
Theo thân thể nhanh chóng rơi xuống, Lâm Nhược Kỳ biết anh muốn làm gì rồi ! Ngay cả cơ hội thét chói tai cũng không có, lập tức nhắm mắt thật chặt, nín thở, gắt gao chui trong ngực đối phương, liều mạng ôm chặt thân thể anh !
Ông trời ơi! Cô không bị chó ngao Tây Tạng cắn chết, không từ trời cao rơi xuống chết, không bị thực vật độc chết, không bị “Quái vật” giết chết, nhưng có thể bị. . . . . . Chết đuối hay không? ! Thật khóc không ra nước mắt, cô đã không có thời gian suy nghĩ. . . . .
“Đùng . . . . . .”
Trong nháy mắt rơi vào nước, lạnh lẽo thấu xương cùng với sức va đập lớn, thật khó chịu hơn so với tưởng tượng của Lâm Nhược Kỳ, cô chỉ kịp liếc mắt nhìn khuôn mặt Cơ Liệt Thần, mặc dù vết thương chồng chất vẫn rất đẹp trai, liền mất tri giác, trực tiếp ngất đi.
Trước khi đầu của cô ngập vào trong nước, Cơ Liệt Thần kịp thời kéo cô nổi lên, liều mạng bơi về phía bên kia bờ sông. . . . . .