Cánh cửa đóng chặt, Cơ Liệt Thần cũng không đi ngay mà đứng tại chỗ một lúc, không chú ý dừng lại rốt cuộc vẫn tiết lộ cảm xúc của anh.
Xoay người đi qua phòng khách và phòng khách lớn, lúc đi tới cửa cầu thang anh do dự quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ ở lầu hai do chính anh khép chặt, bên trong im lặng, một chút thương tiếc, đủ loại cảm xúc tràn ra chậm rãi len vào trái tim, ngưng tụ thành hơi lặng lẽ nhắc nhỡ, bên trong cửa có một cô gái anh vô cùng yêu thương quý trọng, lúc này đang cần anh an ủi, cô mới vừa bị bắt cóc lại lo sợ chuyện của Lãnh Như Phong, anh nên an ủi cô một chút.
Nhưng anh không thể. . . . . .
Xảy ra chuyện của Lãnh Như Phong, anh phải bắt tay thực hiện kế sách ứng phó, không biết có phải là âm mưu của hai cha con Nhà họ Lãnh hay không, còn phải tra xử nội gián trong Liệt Diễm, còn phải điều tra thân thế của Nhược Kỳ, còn phải điều tra rất nhiều rất, nhiều chuyện. . . . . . Tóm lại, chuyện này thật sự rất khó giải quyết. Nếu tiếp tục cùng cô sống chung một chỗ, anh lo lắng một khi mình mềm lòng, ngay cả dũng khí đi cũng không có.
Bởi vì, anh càng lúc càng cảm thấy mình không thể rời bỏ cô. . . . . .
Đè nén mềm mại trong lòng, anh vẫn nhấc chân đi ra ngoài, vậy mà dưới chân lại càng lúc càng chậm, còn chưa đi đến cầu thang đã ngừng lại, khe khẽ thở dài một hơi, bên môi không nhịn được nở nụ cười bất đắc dĩ, anh quyết định xoay người lại.
“Cậu chủ, đã chuẩn bị xong rồi. Diêm Hạo và Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đều đang chờ ở máy bay trực thăng.” Heber đột nhiên lên tiếng.
“. . . . . .” Ngừng chân, mấp máy môi trả lời, “Heber, nguyên nhân tôi đi ra ngoài ngàn vạn lần không được nói cho mợ chủ nhỏ biết, tôi chỉ nói cho cô ấy biết tôi phải đi công tác.”
“Chuyện này. . . . . .” Heber nhíu nhíu mày, một hồi lâu mới đáp lại, “Vâng, cậu chủ. Tôi biết rồi.”
Dừng lại ước chừng năm giây, Cơ Liệt Thần quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng ngủ, nhắm mắt lại, sau khi thở ra một ngụm, xoay người bước nhanh ra ngoài tòa thành.
Phải tạm thời cất giữ chuyện tình yêu nam nữ trong lòng hiếm có được một lần lo lắng. Lo lắng không muốn nói lời từ biệt sẽ thực sự trở thành nói lời từ biệt. . . . . .
Cho nên anh lựa chọn không chào mà đi.
Ngẩng đầu lên nhìn một chút bầu trời mịt mờ u ám bên ngoài: ngày mai sẽ là một cuộc ác chiến như thế nào? !
Vùng ngoại ô phía Bắc Nam Thành.
Lư Đăng Bảo số 1, triền núi âm u.
Phía tây U Linh cốc, phía dưới vách đá gần Tòa thành.
Nơi này trải đầy thực vật hoang dã, chỉ có lá cây tùng um tùm lạnh lẽo, rừng tùng khỏe mạnh tươi tốt giống như Tường Đồng Vách Sắt, lá tùng dày đặc che phủ ánh mặt trời, làm cho cả không gian U Linh cốc âm u, ẩm ướt. . . . . .
Núi sâu chim hót, lá rụng ếch kêu.
Chợt một con thằn lằn có vẩy màu da bò qua lớp rêu trên vách đá chạm hoa văn phức tạp cổ xưa, làm cho bầu không khí nơi này càng thêm thần bí quỷ dị.
Dưới đáy sơn cốc, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng kim loại va chạm và tiếng hít thở của phụ nữ. . . . . .
“7 phút 45 giây!” Đè xuống đồng hồ tính giờ trên cổ tay, “Không được! Phải làm lại!”
Giọng nói cô gái lanh lảnh vô cùng nhiêm túc lộ ra một chút mệt mỏi.
“Được rồi, Nhược Kỳ, hôm nay cô có thể huấn luyện đến đây kết thúc. Cũng đã huấn luyện hơn nửa ngày. . . . . .” Lynda ở bên cạnh khuyên can, “Hơn nữa, loại vận động cực hạn leo núi không thể tiến bộ trong một ngày.”
Thật sự Lâm Nhược Kỳ cũng mệt mỏi, lúc này mồ hôi rơi như mưa, hai tay hai chân cũng nhũn ra, cảm giác sắp bị vọp bẻ!
Cô dừng ở giữa không trung, nghỉ ngơi một lát. Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mười hai giờ rưỡi, tới giờ ăn cơm trưa rồi, khó trách Lynda oán trách như thế. . . . . .
Thở ra một hơi, Lâm Nhược Kỳ từ nửa sườn núi trượt xuống, “Kết thúc công việc!”
Lynda thấy thế rất vui vẻ. Hắc, rốt cuộc không cần chết đói.
Chỉ chốc lát sau, máy bay trực thăng dừng ở dưới chân núi, chở hai cô gái trở lại đỉnh núi Lư Đăng Bảo số 1.
Ngồi ở trong phi cơ trực thăng, Lâm Nhược Kỳ nhíu lông mày cúi đầu nhìn về phía dưới cửa. . . . . .
Hai ngày gần đây cô mới biết thì ra Cơ Liệt Thần phái Lynda bảo vệ cho cô, mà Lynda không những là một cao thủ hóa trang mà còn từng là một vận động viên leo núi ưu tú!
Vì vậy nhất thời cao hứng, cô quyết định bảo Lynda dạy cô leo núi, thứ nhất quên đi thời gian nhàm chán, thứ hai có thể học một ít biện pháp phòng thân. Lynda đồng ý, ngoại trừ dạy cô leo núi còn có thể dạy cô Taekwondo và bắn súng. Làm như vậy chẳng những có thể bảo vệ mình, không cần lo lắng bị người bắt cóc, còn có thể xua tan thời gian nhàm chán này.
Ngoài ra, Lâm Nhược Kỳ còn quyết định theo Tuyết Phù học tập tiếng Anh, du lịch trăng mật vừa qua, rốt cuộc cô cảm nhận sâu sắc việc không hiểu biết ngôn ngữ sẽ vô cùng bất tiện. . . . . .
Lặng lẽ quyết định chủ ý, Lâm Nhược Kỳ che miệng cười, trong lòng có chút vui vẻ.
Cô muốn nhanh chóng học được những thứ này, đợi đến sau khi trở về Cơ Liệt Thần, nhất định sẽ cho anh lau mắt mà nhìn, ít nhất sẽ không cười nhạo cô giống như trước kia, nói cô là một cô gái chỉ biết ghim vào mông đàn ông!
Nghĩ đến đây lông mày khẽ chau chặt.
Lại nói, cũng đã hai ngày rồi, tại sao một cuộc điện thoại anh cũng không gọi về? Một chút tin tức cũng không có. . . . . .
Mặc dù Heber không để cho cô lo lắng, nhưng cô làm sao không lo lắng đây? Cũng bởi vì không có tin tức mới lo lắng hơn . . . . . .
Thấy cô cúi đầu như có điều suy nghĩ, Lynda cười nói, “Lại nhớ đến Cơ lão đại rồi hả ?”
Nghe vậy, trên mặt Lâm Nhược Kỳ ửng đỏ, “Tôi nào có!”
“Còn nói không có? Rõ ràng đỏ mặt!” Cô gái ngoại quốc xinh đẹp luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, trêu chọc không chút nào e dè.
Lâm Nhược Kỳ không có cách, vội vàng đổi chủ đề, “Đúng rồi, tôi nhớ Thần đã nói, trong U Linh cốc này, máy bay trực thăng không vào được, không phải nói tín hiệu điện gì đó cũng mất tác dụng sao? Tại sao. . . . . .”
Lâm Nhược Kỳ nhìn quanh hai bên một chút, không phát hiện ra manh mối gì.
Lynda cười cười, trả lời: “Cơ lão đại nói không sai, bình thường sau khi khởi động hệ thống phòng ngự trong tòa thành, thật sự tín hiệu thiết bị điện bên ngoài không vào được. Chẳng qua hai ngày nay ngoại lệ.”
“Hai ngày nay ngoại lệ? Tại sao?” Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên.
“Đương nhiên là vì cô, cô là một túi gây chuyện, Cơ lão đại lo lắng một mình cô lại chạy tới U Linh cốc, cho nên phái nhiều người trông chừng Lư Đăng Bảo, đóng cửa hệ thống phòng vệ, máy bay trực thăng cũng có thể tuần tra. Chẳng qua như vậy, có lợi cũng có khuyết điểm, có lẽ có không ít người đoán được anh ấy không có ở trong tòa thành. . . . . .”
Lâm Nhược Kỳ thầm hoảng sợ, hỏi ngược lại, “Vậy anh ấy đi công tác không có việc gì chứ? Có mang theo A Bưu và A Hải không? A không đúng, hai ngày nay tôi có nhìn thấy A Bưu và A Hải, chắc chắn bọn họ không có đi. . . . . . Vậy anh ấy đi công tác một mình sao?”
Thấy cô nói lẩm bẩm trong miệng, Lynda cười nhẹ, có chút xấu hổ.
Cô nhóc, cô ngốc à? Cơ lão đại là vua bịp bợm, làm sao có thể sai sót? ! Chẳng qua chỉ mượn cớ lừa cô đi ra ngoài đánh nhau với người ta. . . . . . nhưng chuyện này Cơ lão đại đã căn dặn không thể để cho cô biết, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Lynda khẽ mỉm cười, “Dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì, anh ấy dẫn theo Diêm Hạo và Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, chắc chắn không có chuyện gì.”
“Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ? Là cái gì? Là loại vũ khí mới nhất sao?”
Khóe miệng Lynda co giật một chút, “Ách. . . . . . Không phải, đó là danh hiệu của mấy người sát thủ giỏi nhất trong tổ chức.”
“Hoá ra là như vậy” Lâm Nhược Kỳ mơ hồ gật đầu một cái, chợt như nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi, “Vậy ý của cô nói anh ấy đi làm chuyện rất nguy hiểm sao? Ngay cả Diêm Hạo và sát thủ giỏi nhất cũng mang theo. . . . . .”
Càng nghĩ càng không nén được tức giận, đôi tay vặn tới vặn lui, tiết lộ lo lắng trong lòng cô.
Lynda có chút đen mặt, xem ra cô nhóc này không ngốc như cô tưởng tượng nha, không khỏi bắt đầu tự trách miệng mình gây họa rồi.
“Ách. . . . . . Không thể nào, mang theo bọn họ để đề phòng ngộ nhỡ mà thôi. Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, làm mợ chủ nhỏ cho tốt đi, không phải cô nói muốn làm một bà chủ tốt sao? Đừng suy nghĩ chuyện không có, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời của lão đại, đừng gây họa khắp nơi là được. . . . . .”
“Tôi có gây họa khắp nơi lúc nào. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ chu mỏ oán giận nói.
Đột nhiên tinh thần tỉnh táo, gào to, “A đúng rồi, Lynda, tối ngày hôm qua tôi có xem một kênh dạy nấu ăn dạy làm bánh trứng, vậy buổi chiều tôi thử làm một chút, cô giúp tôi tham khảo, nếm thử mùi vị như thế nào.”
Cuối cùng, nhỏ giọng lầm bầm, “Nếu ăn ngon, sau này có thể làm cho Thần ăn. . . . . .”
Lynda chống trán, hết sức khâm phục Lâm Nhược Kỳ.
Cũng chỉ có Lâm Nhược Kỳ mới thích hợp nhất với Cơ lão đại, mặc dù thần kinh của cô không ổn định nhưng khi cô tập trung tinh thần khiêu chiến sự vật mới, sức chiến đấu thật đúng là không ai bằng.
Nếu như cô thật sự là một cô gái có nội tâm yếu ớt, ngược lại không xứng với Cơ lão đại rồi. . . . . .
Ăn xong cơm trưa, quả nhiên Lâm Nhược Kỳ bắt đầu tiếp tục dày vò. Vì làm bánh trứng, cô còn thay bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, không chỉ như thế, còn bảo hai nữ giúp việc phụ giúp.
“3 phút 15 giây!” Bốp một tiếng, vỗ đôi tay một cái, Lâm Nhược Kỳ quay đầu ý bảo hai nữ giúp việc, “Có thể mở ra.”
Hai nữ giúp việc lập tức đeo bao tay, cẩn thận gọn gàng mở ra lò nướng, lấy ra một cái khay bánh trứng nóng hổi, cháy vàng, xốp giòn, mùi vị hết sức hấp dẫn. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ lật cái khay nhỏ nói: “Ừ, nhiệt độ OK, màu sắc chênh lệch khoảng 5%, độ cứng đạt yêu cầu, lòng trắng trứng ngưng kết thiếu một chút, trái cây trên mặt trong mức cho phép, lần sau có thể thử một chút cách đun nóng bằng tia hồng ngoại mà Heber đã nói trước đó. . . . . .”
Lynda ở một bên nhìn thấy rất đen mặt, đột ngột cắt ngang lời cô, “Mợ chủ Cơ, tôi nghi ngờ có phải cô mặc quần áo của Tang Tuyết Phù hay không ? Hiện tại giọng điệu nói giống cô ấy như đúc?”
Bỏ ngoài tai Lynda trêu chọc “Mợ chủ Cơ”, Lâm Nhược Kỳ vẫn không dừng tay.
Đột nhiên, nghe Lynda nhắc tới tên Tang Tuyết Phù, lúc này cô mới quay đầu nói, “À, đúng rồi, gần đây tại sao không thấy Tuyết Phù?”
Lynda bĩu môi, nói: “Gần đây cô ấy có chút bận rộn.”
È hèm, cô ấy đang bận rộn trốn tránh người đàn ông đã định sẳn trong đời cô ấy, lần này thật hãm sâu, sa lầy không thể tự kềm chế. . . . . .
“Bận rộn?” Lâm Nhược Kỳ dừng lại động tác trong tay, không hiểu hỏi, “Bình thường cô ấy cũng rất bận rộn vẫn thường xuyên đến Lư Đăng Bảo? Tại sao lần này khác thường như vậy?”
Lynda trêu nói, “Lần này cô ấy thật sự rất bận, sợ rằng trong một thời gian không giúp được cô đâu.”
“Thật sao?” Lâm Nhược Kỳ lầm bầm trả lời.
Nói xong, cầm cái kẹp từ trong lò nướng lấy ra một phần nhỏ bánh trứng bỏ vào trong đĩa, xoay người đưa cho Lynda: “Tới đây nếm thử cái này trước, đây là mùi vị đầu tiên, nếu cô cảm thấy ngon, tôi còn muốn làm mùi vị khác, ví dụ như đào, dứa, vải . . . . . . Nghĩ tới là muốn ăn rồi, hắc hắc.”
Lynda lơ đễnh nhìn khối vật thể cháy vàng trong đĩa, lẩm bẩm nói: “Cô xác định vật bên trong không bị cô làm sai gây ngộ độc chứ? Tôi sợ mình ăn xong, tôi sẽ chết thẳng cẳng.”
Lâm Nhược Kỳ xụ mặt, mất hứng cãi lại, “Có thể chết sao, chẳng phải cô ăn xong sẽ biết?”
Lynda khóe miệng rụt rụt, “Ách. . . . . . Được rồi.”
Được rồi, ai kêu Cơ lão đại không có ở nhà, xui xẻo đều là những thủ hạ bọn họ đây? Cô gái nhỏ Lâm Nhược Kỳ này nhất định quá tịch mịch mới có thể nghĩ ra những chiêu trò hành hạ mọi người. . . . . .
Aiz, Lynda buồn bã thở dài, cuối cùng cầm lên khối bánh trứng bất đắt dĩ cắn một ngụm.
“A!” Đột ngột hét lên một tiếng.
Lâm Nhược Kỳ giật mình, chẳng lẽ có chuyện xấu rồi hả ?
“Thế nào? Thế nào? Ăn không ngon sao?” Cô run sợ hỏi.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, một hồi lâu, mới nghe Lynda nói: “Không. . . . . . Không phải là ăn không ngon, thật sự rất ngon!”
“Thật? !”
Lynda vội vàng gật đầu . . . . .
Lúc này Lâm Nhược Kỳ vẫn vui vẻ làm bà nội trợ, mặc dù trong lòng lo lắng cho Cơ Liệt Thần nhưng có rất nhiều bạn tốt và người giúp việc làm bạn, đối diện nguy hiểm và lo lắng vẫn không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô trong thời kỳ tân hôn ngọt ngào.
Cho đến một ngày nào đó, người nào đó xuất hiện mới chính thức làm cho cô cảnh giác. . . . . .
Hôm nay, Cơ Liệt Thần đi công tác đã qua năm ngày rồi, Lâm Nhược Kỳ bấm đầu ngón tay đếm ngày anh trở về.
Cô rỗi rãnh tới nhàm chán, một mình nhoài người ở bên cửa sổ trong phòng sách, chống cằm ngửa đầu nhìn một căn phòng nhỏ bằng gỗ ở trên cao lộ ra trong rừng rậm, nghe nói đó là một đài quan sát, Lâm Nhược Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào nó, tưởng tượng từ nơi đó nhìn thấy được cảnh sắc núi non . . . . . .
Ánh mặt trời trên cao chiếu rọi làm đau nhói mắt của cô, cô xoa xoa mắt, sau đó nằm ở cạnh cửa sổ ngoẹo đầu suy nghĩ lung tung.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào làm cho cô mỏi mệt, buồn ngủ.
Dường như, gần đây luôn muốn ngủ trưa, trước kia cũng không có thói quen như vậy, không biết có phải vì thời tiết vào thu nên ngủ gật cũng càng lúc càng nhiều hay không. . . . . .
Xem Sherlock Holmes toàn tập Cơ Liệt Thần đặt trên bàn sách vẫn không lôi kéo được ý thức của cô, nhìn chằm chằm những dòng chữ rối rắm và tình tiết trinh thám, Lâm Nhược Kỳ cảm giác mình càng rối rắm, cô cảm thấy suy nghĩ của mình không ngừng rơi vào trong cơn buồn ngủ. . . . . .
Kể từ khi gả cho Cơ Liệt Thần, thân là mợ chủ nhỏ, Lâm Nhược Kỳ được đãi ngộ càng lúc càng cao.
Ví dụ như, biết Lâm Nhược Kỳ thích uống sữa đậu nành, ăn bánh tiêu, thiết bị trong phòng bếp càng tăng lên, đầu bếp trưởng luôn nấu các món ăn phương Tây phải đặc biệt đi học tập cách làm ở cửa tiệm dưới nhà trọ của Nhạc Tiểu Ngôn. Rất nhanh, Lâm Nhược Kỳ ở tại tòa thành cũng có thể uống sữa đậu nành bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, ách. . . . . . Về phần bánh tiêu, bị Cơ Liệt Thần lấy lý do “Quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe”, loại ra khỏi thực đơn của cô.
Một ví dụ khác, lúc đầu chiếc giường quý phi đặt ở trong phòng ngủ của Lâm Nhược Kỳ, bây giờ bị Cơ Liệt Thần dời đến phòng sách, bởi vì gian phòng này có đầy đủ ánh sáng, hơn nữa có âm nhạc, chăn nệm ngủ, đầy đủ mọi thứ, cô có thể vừa nghe nhạc vừa đọc sách, còn có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên, chiếc giường Quý phi được chạm khắc tinh xảo và chất liệu gỗ đắt giá còn chưa tính, ở bên trên, mấy chiếc gối dựa mềm mại cũng rất thoải mái làm cho Lâm Nhược Kỳ muốn hét lên!
Nửa nằm ở trên giường mơ màng, cánh tay uể oải gác lên thành giường, trong tay cầm Sherlock Homes toàn tập cũng chầm chậm trượt trên mặt sàn xen lẫn với các quyển sách khác nằm rải đầy trên mặt sàn. . . . . .
Ngoài cửa sổ, dưới vực sâu vạn trượng thổi lên luồng gió nhẹ nhàng khoan khoái, những trang sách cũng lay nhẹ phần phật. . . . . .
Trong giấc mộng mềm mại nửa tỉnh nửa mê, Lâm Nhược Kỳ chợt cảm thấy gò má có ngón tay lành lạnh nhẹ chạm vào . . . . . . Cảm giác giống như trong tuần trăng mật, ở trên sân thượng trong câu lạc bộ SPA hào hoa, bị Cơ Liệt Thần dịu dàng dây dưa, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên giơ tay lên nắm ngón tay kia, mỉm cười mở mắt ra, vừa định hỏi “Anh đã về” . . . . . .
Nhưng tiếng nói chợt ngừng bặt!
Người đàn ông trước mặt không phải là Cơ Liệt Thần!
Mà là. . . . . .
Mặc áo khoác màu đen, quần dài màu xám tro, mái tóc nhuộm highlight màu tím tóc có vẻ đã dài hơn, phía trước cắt ngắn, phía sau thả xuống tùy ý khoác lên trên vai, khuôn mặt đẹp trai hơi tà khí, nụ cười nơi khóe miệng cũng rất tùy ý, thậm chí là cợt nhã.
Lại là. . . . . . Lôi Thiệu Đình? !
Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt, hơi lo lắng buông tay nắm ngón tay của đối phương, vội vàng ngồi dậy, tùy tiện vuốt đầu tóc rối bời, đôi tay níu chặt vạt áo của mình, sợ hãi kêu lên.
“Anh! Tại sao anh vào đây? Ai cho phép anh tới, anh…anh đi ra ngoài. . . . . .”
Xảy ra chuyện gì? Lynda đâu? Bọn người làm cũng không nhìn thấy anh ta sao? Cũng đúng, Lôi Thiệu Đình là một người tới lui không có dấu vết, không ai phát hiện anh ta cũng là chuyện có thể. Nhưng trước mắt nên làm gì đây. . . . . .
Lôi Thiệu Đình bật cười, tầm mắt mập mờ nhìn lướt qua ngón tay mới vừa bị cô cầm, sắc mặt tự nhiên ngồi xuống ở mép giường cô: “Đang học “Sherlock Homes toàn tập”? Không ngờ cô cảm thấy hứng thú với loại sách này, là vì Cơ Liệt Thần cũng thích loại sách này sao? Chậc, chậc, chậc, ngay cả sở thích như vậy cô cũng có thể thích ứng. Thật là không thể tưởng nổi. . . . . .”
Lâm Nhược Kỳ bị thái độ như quen thuộc của anh ta làm cho rất khó chịu, rúc người ở trên giường quý phi né tránh người tới, cau mày nói: “Tôi xem sách gì, mắc mớ gì tới anh? ! Lôi Thiệu Đình, anh tới nơi này làm gì? !”
“Đã lâu không gặp a” Lôi Thiệu Đình hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói, tự tiện kéo tay Lâm Nhược Kỳ cúi đầu nhìn tới nhìn lui, lại nhìn gương mặt của cô một chút, sau đó cũng không buông tay, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, bộ dáng kia giống như đã rất quen thuộc với Lâm Nhược Kỳ, mập mời và cợt nhã nói, “Nghe nói cô bị người ta bắt cóc, trên cổ thiếu chút nữa bị cắt một đao, tôi tới thăm cô một chút.”
“Ha ha, anh tới thăm tôi?” Ngoài mặt Lâm Nhược Kỳ cười nhưng trong lòng không cười, trả lời, “Lôi tiên sinh, tôi nhớ mình bị anh bắt cóc hai lần, thiếu chút nữa bị anh xâm phạm, anh không cảm thấy anh nói rất giả tạo sao?”
Dứt lời, xì khẽ một tiếng bày tỏ khinh thường của mình.
Đồng thời, cố gắng rút ra bàn tay nhỏ bé của mình bị đối phương nắm không buông nhưng không chút nào động đậy.
Dường như người đàn ông không hài lòng phản ứng của cô, so với mấy lần trước, cô thay đổi rất lớn, theo lý thuyết gặp phải tình huống này cô phải cảm thấy sợ hãi nhưng chẳng những cô không chút sợ hãi, ngược lại biểu lộ chán ghét đối với anh ta, nhất thời có chút tức giận.
Trên tay hơi dùng sức, kéo cả người cô đến gần hơn, cúi đầu quan sát khuôn mặt cô.
Cô mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh dương nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo len màu trắng hở cổ, giống nhau mấy lần trước, vẫn tươi mát quyến rũ, ngoài ra còn thêm chút nữ tính. Lúc này, hai bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô đang quấn lấy nhau, dường như có chút căng thẳng, vả lại vẻ mặt có chút tức giận.
Không hiểu có chuyện gì, Lôi Thiệu Đình nhíu mày hỏi, “Dường như cô không thích tôi?”
Lâm Nhược Kỳ bị kéo đau cũng có chút khó chịu. Mới nghe thấy anh ta hỏi như thế, nhất thời cũng không chút khách khí, “Không ai thích người đàn ông tự tiện xông vào phòng của mình, hơn nữa người đàn ông này là tên xấu xa đã từng bắt cóc qua mình hai lần, mời buông tôi ra!”
Lôi Thiệu Đình thấy Lâm Nhược Kỳ lộ ra chán ghết như thế, ánh mắt hơi khinh thường, hừ nhẹ nói: “Nói thật cho cô biết, thật ra tôi cũng không muốn đến, nếu không phải Cậu chủ Cơ nhờ tôi tới bảo vệ cô, tôi mới không muốn tới Lư Đăng Bảo đấy.”
“Cái gì? Là thần. . . . . . nhờ anh?” Lâm Nhược Kỳ bối rối.
Nhưng vừa nghĩ lại, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy lời này không thể tin.
Người đàn ông này rất giảo hoạt, hơn nữa tại sao Thần nhờ anh ta làm việc này? Dù sao, cô đã có Lynda bảo vệ là đủ rồi, đâu cần thêm một người bảo vệ nữa? Hơn nữa, Lôi Thiệu Đình đã từng bắt cóc mình hai lần?
Tại sao cô nghĩ không ra.
Nói nhiều với người đàn ông tự cho là đúng cũng chỉ vô ích, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy lười nói nhảm với anh ta, cắn môi dùng sức rút tay.
Nhưng dường như Lôi Thiệu Đình muốn đối nghịch với cô, buồn cười nhìn cô vặn qua vặn lại vẫn không buông tay. Còn buông tiếng thở dài: “Thân thể của cô thật nhỏ yếu, thật không hiểu nổi Cậu chủ Cơ làm sao muốn cưới cô? Còn có tên Lãnh Như Phong đó. . . . . Anh ta cũng thích. Chậc, chậc, chậc. . . . . .”
Sau đó, cúi người ở bên gáy Lâm Nhược Kỳ nhẹ nhàng hít hà, “Chẳng qua, mùi vị thật rất thơm, hơn nữa da thịt trơn mềm. . . . . .”
Cả người Lâm Nhược Kỳ bắt đầu run rẩy. . . . . .
Càng thêm không tin Cơ Liệt Thần sẽ tìm một tên háo sắc như vậy tới bảo vệ mình. Xem ra, phải nhanh chóng tìm Lynda chỉ dạy cho mình bắn súng và Taekwondo rồi. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ âm thầm cắn răng, quay đầu né tránh đầu Lôi Thiệu Đình đến gần, nâng lên một cái tay khác cố gắng đẩy anh ta ra nhưng lập tức bị nắm chặt trong lòng bàn tay. Lâm Nhược Kỳ không thể làm gì khác hơn là cố gắng ngửa đầu lui về phía sau, nhưng đối phương không thuận theo, cúi người theo kịp, gần như đem cả người cô đè trên giường quý phi. . . . . .
Thật là quá đáng! Thực sự quá phận! Rốt cuộc người đàn ông này muốn gì? ! Ban ngày ban mặt tự xông vào nhà người còn chưa tính, còn động tay động chân với vợ của người khác, quá càn rỡ!
“Anh buông ra! Tôi muốn kêu người!” Cô cắn răng.
Lôi Thiệu Đình lại cười khẽ, “Cô thật muốn tôi buông ra?”
Không ngờ anh ta cho rằng cô và anh ta đang XX sao? Lâm Nhược Kỳ tức giận gần như muốn lật bàn rồi !
Lôi Thiệu Đình một tay nâng chiếc cằm nhỏ của Lâm Nhược Kỳ, càng cảm thấy trêu chọc cô gái nhỏ này là chuyện rất vui vẻ, vuốt ve khuôn mặt của cô khẽ cười nói: “Nếu như nói đến vẻ bề ngoài, cô cũng chỉ bậc trung trở xuống. Cho dù cộng thêm xử nữ đi nữa cũng chỉ trên một chút, đáng tiếc hiện tại không phải . . . . . . Hơn nữa, thật ra cô cũng rất may mắn đấy chứ? Một bước lên trời, gả cho Cơ Liệt Thần gia thế quý tộc như vậy, hơn nữa ông xã còn là Phán quan khát máu trong xã hội đen và chính giới, thật sự là rất may mắn. . . . . . Cũng không biết tại sao Cơ Liệt Thần coi trọng cô, tôi thật sự quá tò mò. Chậc, chậc, chậc, rõ ràng chỉ là khuôn mặt bình thường. . . . . . Aiz, tiêu chuẩn như vậy tại sao nhờ tôi tới bảo vệ? Ít ra cũng phải là cô gái siêu cấp xinh đẹp chứ. . . . . .”
Cuối cùng, lại vuốt ve cằm của mình lâm vào trầm tư, trong miệng nói lẩm bẩm, “Chẳng qua, nếu hai cậu chủ cũng ưa thích như vậy, cô phải có chỗ đặc biệt mới đúng a, là cái gì chứ? Là cái gì đặc biệt hấp dẫn bọn họ vậy. . . . . .”
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ giận dữ, ngược lại bình tĩnh, nhìn thế nào cũng cảm thấy người đàn ông này cố ý đến điều tra!
Hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ánh mắt của người đàn ông trước mặt chậm rãi nói: “Lôi tiên sinh, nghe nói bà xã của anh tên Sở Nguyệt?”
Lôi Thiệu Đình sửng sốt.
Qua lâu như vậy, khi cái tên này đột nhiên xuất hiện ở bên tai trong lòng vẫn không nén được đau nhói.
Lâm Nhược Kỳ vốn không đành lòng nhắc tới chuyện này nhưng trong lòng đã hạ quyết định, nói: “Vậy anh nên hiểu đạo lý ‘tình yêu không cần bất kỳ lý do gì’”
Lôi Thiệu Đình đột nhiên nghẹn lời.
Sửng sốt ước chừng năm giây, khuôn mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi!
Mái tóc tím ở trong gió nhẹ bay múa, bầu không khí nguy hiểm dần dần ngưng tụ sâu hơn, con ngươi bén nhọn bức bách Lâm Nhược Kỳ theo bản năng lùi lại bên tường, nhìn thấy anh ta căm tức bắt đầu run rẩy. . . . . .
Anh ta hừ lạnh một tiếng, đổi thành cợt nhã, nói nhỏ: “Từ hôm nay trở đi, tôi bảo vệ cho cô! Làm thuê cho Cơ Liệt Thần, phụ trách an toàn của cô vào ban ngày. Nhưng. . . . . . Lần sau cô còn dám nói với tôi những lời như lúc nảy, cũng đừng trách tôi không khách khí với cô!”
Lâm Nhược Kỳ: “. . . . . .”
Sau khi Lôi Thiệu Đình tuyên bố nghề nghiệp và đe dọa, bóng dáng Lynda cũng không nhanh không chậm đi đến.
Lâm Nhược Kỳ vừa nhìn thấy Lynda, liền bắt đầu hô to gọi nhỏ, “Lynda! Tại sao đến giờ cô mới đến? Không phải cô bảo vệ cho tôi sao? Tại sao có thể để cho người này đi vào? Cô có biết mới vừa rồi anh ta có ý đồ hay không. . . . . .”
Nhìn thấy ánh mắt của Lôi Thiệu Đình có thể làm người ta chết rét, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên im lặng.
Lynda nghênh ngang đi vào, nhướng mày liếc mắt nhìn Lôi Thiệu Đình, không ngờ không ra tay với anh ta, ngược lại khẽ gật đầu, quay đầu lại nói với Lâm Nhược Kỳ: “Tôi đã nghe Cơ lão đại nói, chính xác anh ấy phái Lôi Thiệu Đình tới đây bảo vệ cho cô, dù sao nhiều người bảo vệ cho cô còn hơn một người, hơn nữa bất cứ lúc nào tôi cũng có thể có nhiệm vụ khác.”
“À?” Lâm Nhược Kỳ nghe xong, theo phản xạ hỏi tới, “Còn có nhiệm vụ khác? Là cái gì?”
“. . . . . .” Lynda sững sờ, âm thầm may mắn hoàn hảo mình không lỡ miệng.
Ngượng ngùng cười một tiếng, trả lời: “Không có gì, chuyện trong tổ chức cô không cần quan tâm. Đúng rồi Nhược Kỳ, không phải cô muốn học bắn súng sao? Đi thôi, hôm nay vừa đúng thừa dịp vị này là vua bắn súng cả nước, cô học tốt nhất.”
Lâm Nhược Kỳ nghe vậy, ngây người.
“Người nào? Cô nói ai là vua bắn súng cả nước?” Dứt lời, không thể tin quay đầu lại nhìn về phía Lôi Thiệu Đình.
Cái gì? Người này. . . . . . Lại là vua bắn súng cả nước? Thật đúng là. . . . . . Người không thể nhìn bề ngoài!
Bên tai thoáng qua tiếng cười nhạt, chỉ nghe Lôi Thiệu Đình xem thường nói.
“Sở dĩ đồng ý bảo vệ cho cô là vì cậu chủ Cơ và tôi đã thỏa thuận điều kiện rất tốt. Anh ta giải quyết Lãnh Như Phong thay tôi, tôi bảo vệ cô, cuộc mua bán này rất công bằng, hệ số nguy hiểm rất cao lại có tính khiêu chiến, hơn nữa còn chơi rất vui, nếu không, đường đường là vua bắn súng làm sao có thể đồng ý bảo vệ cô? !”
Giọng nói mỉa mai làm cho Lâm Nhược Kỳ hận đến cắn răng nghiến lợi.
Nhưng cô bén nhạy nghe được manh mối trong đó.
“Đợi chút. . . . . . anh mới vừa nói cái gì? Anh ấy muốn thay anh giải quyết Lãnh Như Phong? Lãnh Như Phong anh ta . . . . . . Không phải nhảy xuống biển sao, chẳng lẽ . . . . . Tìm được anh ta?”
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ quýnh lên, đứng dậy vọt đến trước mặt Lynda, không kịp chờ, nắm cánh tay Lynda, gấp gáp hỏi: “Lynda, cô vừa nói cô sẽ có nhiệm vụ, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao gần đây tôi cảm thấy điều động rất nhiều người trong tòa thành, có phải có chuyện lớn sắp xảy ra hay không? Hả?”
Sắc mặt Lynda nghiêm túc nhìn về phía Lôi Thiệu Đình, “Lôi Thiệu Đình, cái miệng rộng của anh có thể nói ít một chút hay không?”
Đối phương nhún vai một cái, không nói gì, hơi lơ đễnh.
Điều này làm cho Lâm Nhược Kỳ càng nóng lòng, lại lắc lắc cánh tay Lynda, hỏi, “Lynda, cô nói đi, rốt cuộc có phải có chuyện gì hay không?”
Lynda đen mặt, nâng trán, “Nhược Kỳ, cô bảo tôi làm sao nói cho cô biết đây? Lúc nên thông minh cô lại ngốc, lúc nên ngốc thì cô lại thông minh. . . . . .”
“Này, ý của cô là. . . . . .” Trong lòng Lâm Nhược Kỳ chìm xuống, có loại dự cảm xấu.
Lynda im lặng, không nói sợ cô lo lắng, nói ra sợ rằng càng làm cho cô lo lắng, rất khó xử a. . . . . .
Đáng ghét, đều do cái tên Lôi Thiệu Đình này! Lynda hung hăng trợn mắt thật to.
“Hiện tại tình hình còn chưa rõ ràng, tôi cũng rất khó nói.” Lynda thở dài, “Không có chuyện gì lớn, chỉ có chút khó giải quyết mà thôi. Bên Lãnh thị truyền đến tin tức nói. . . . . . đã tìm được xác của Lãnh Như Phong.”
“Cái gì? Xác. . . . . .”
Ông trời, xảy ra chuyện gì ? Không phải nói anh ta không chết sao? Tại sao lại như vậy? Như vậy Cơ Liệt Thần anh ấy sẽ làm thế nào? Ông cụ Lãnh biết được Cơ Liệt Thần . . . . . . Lâm Nhược Kỳ chợt lắc đầu một cái, không dám nghĩ tiếp.
Chuyện này thực sự rất khó giải quyết a nhưng tại sao lại phát triển thành như vậy chứ?
Cô đột nhiên hỏi, “Nói như vậy, cô đã nói chuyện với Thần? Vậy anh ấy có nhắn gì với tôi không?”
“. . . . . .” Lynda nghẹn họng, không biết nên đáp lời thế nào.
Lâm Nhược Kỳ cũng im lặng.
Cô biết, Lynda nhất định có chuyện giấu diếm, sự thật có thể còn tệ hơn so với lời cô ấy nói. Phải suy nghĩ cẩn thận một chút, ngay cả thuê vua bắn súng và thợ săn tiền thưởng Lôi Thiệu Đình để bảo vệ cho cô, nhất định cũng là chuyện bất đắc dĩ mới có thể làm như vậy. Như thế xem ra, quả nhiên đã đến lúc đối mặt chém giết rồi sao?
Nhớ tới buổi sáng hôm đó lúc anh rời đi, cảm giác có một chút khác thường, thì ra có nguyên nhân.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ càng im lặng. . . . . .
Trong lòng nhất định là sợ hãi, nhất định là bàng hoàng, nhất định là lo lắng, nhất định là nóng nảy. . . . . . Nhưng cũng không thể làm gì.
Có thể làm sao?
Đến tột cùng phải làm thế nào?
Ngoài chờ đợi, chỉ có thể chờ đợi sao?
Rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ không ngồi yên, hôm nay chồng cô cam kết trở lại.
Nhưng. . . . . . Cô ngẩng đầu nhìn bóng đêm mịt mờ ngoài cửa sổ, trong lòng rất lo lắng.
Tại sao đến lúc này anh vẫn chưa về?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ lại, hung hăng lắc đầu! Phi phi, không có chuyện gì đừng đoán mò, tại sao muốn nguyền rủa ông xã của mình có chuyện gì? !
Một mình nằm ở trên chiếc giường lớn, cô cố ý dang người thành hình chữ đại, vô cùng nhàm chán nhìn trần nhà. . . . . .
Trong đêm tối yên tĩnh, mát mẽ, ánh trăng xuyên vào cửa sổ, Lâm Nhược Kỳ nằm lỳ ở trên giường, cả người bị bao phủ bởi ánh trăng, có một loại dịu dàng như như nước.
Nhưng làm thế nào cũng không an tâm, cảm giác dường như tối nay sẽ xảy ra chuyện gì. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ nhàm chán ngẩng đầu, nhìn khắp bốn phía. Bây giờ mới phát hiện thì ra một mình ngủ trong gian phòng lớn như vậy thật sự trống trải làm cho người ta sợ hãi a.
Cô không muốn ngủ, không ngủ được, trong lòng vô cùng buồn.
Vì vậy, từ trên giường ngồi dậy, mở ti vi xem hoặc nghe nhạc một chút, chương trình truyền hình lúc ban đêm rất sôi nổi nhưng không có chút hứng thú.
Nghe cái gì, xem cái gì cũng trở nên không yên lòng. . . . . .
Thỉnh thoảng nhìn đồng hồ báo thức, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ.
Dường như cô đã chuẩn bị sẽ đến một ngày này nhưng ngày này nội dung chỉ có một, chính là. . . . . . chờ đợi.
Chẳng qua, tại sao chờ đợi lại dài như thế?
Kim chỉ giờ đi qua một ô giống như một thế kỷ. . . . . .
Ngoài cửa sổ, bóng tối sâu hơn.
Chợt, dường như cô nghe được ngoài tòa thành có tiếng xe hơi, trong lòng vui mừng, người cũng trở nên vô cùng nhanh nhẹn, không để ý mình còn mặc quần áo ngủ mỏng manh, không để ý Lynda khuyên can, ngay cả chân trần vui mừng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: cô muốn nghênh đón ông xã của mình trước nhất!
Đã có thể nhuần nhuyễn nhấn xuống chỉ tay mở khóa, trực tiếp nhào ra ngoài. . . . . .
Đúng rồi! Là chiếc Rolls-Royce phiên bản dài của anh! Là anh trở lại!
“Thần!” Cô vui mừng chạy ra ngoài, tưởng tượng nhìn thấy anh từ trên xe bước xuống, giang hai cánh tay, cô lập tức lao vào trong ngực của anh. . . . . .
Nhưng cửa xe mở ra, người trên xe bước xuống khiến cho thân thể cô đang nhào tới chợt cứng ở tại chỗ.
Nụ cười vui mừng của cô đều đọng lại trong nháy mắt.
Tại sao không phải là Cơ Liệt Thần? Mà là. . . . . . Diêm Hạo?
“Mợ chủ nhỏ. . . . . .” Diêm Hạo khiêm tốn chào hỏi, trên mặt dường như muốn nói lại thôi, thần kinh luôn không ổn định nhưng dường như từ trên mặt anh ta, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy có chút hoảng hốt.
Lâm Nhược Kỳ cảm thấy kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “. . . . . . Anh ấy đâu?”
Diêm Hạo cắn cắn môi, xoay người vào bên trong xe thăm dò vào thân thể, đỡ ra người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong . . . . . .
Khi nhìn thấy rõ trên khắp người Cơ Liệt Thần đều là máu đỏ tươi thì Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt.
Máu, toàn máu đỏ tươi!
Lâm Nhược Kỳ kinh hoảng ngây người như phỗng!
“Thần. . . . . .” Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy trái tim mình như ngừng đập!
Anh khó khăn ngẩng đầu, vất vả nở nụ cười: “Bà xã, anh. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, Cơ Liệt Thần phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ tươi văng đầy đất. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt: “Thần! Thần. . . . . .”
Hoàn hảo có Diêm Hạo khỏe mạnh kịp thời giữ anh mới không để cho anh rơi xuống mặt đất.
Cơ Liệt Thần còn muốn giả vờ như không có gì đáng ngại, cố gắng gượng thân thể của mình, nói một câu với Lâm Nhược Kỳ: “Bà xã, anh đã trở về”. Nhưng có lòng mà không có sức, chỉ mới há miệng, thể lực cạn kiệt đã ngã xuống ngất đi. . . . . .
Lúc này từ chỗ ngồi tài xế, Heber đã bước ra, vừa phụ đỡ Cơ Liệt Thần, vẻ mặt lo lắng nói với Lâm Nhược Kỳ nói: “Mợ chủ nhỏ! Nhanh lên! Chuẩn bị đồ cứu cậu chủ!”
Ông ta cũng không kịp giữ lễ phép kẻ trên người dưới, hiện tại quan trọng nhất là cứu cậu chủ, cho nên giọng nói cũng không khỏi hơi lớn.
Lâm Nhược Kỳ bối rối, bị Cơ Liệt Thần làm cho sợ ngây người, bị Heber thét to làm cho giật mình. Cô không sợ máu nhưng tại sao cô nhìn thấy máu tươi từ trên người anh chảy xuống và phun trên mặt đất, đập vào mắt của cô làm cho cô hoa mắt?
Không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy ra, cô trơ mắt nhìn anh nhắm mắt lại gần như thoi thóp, chỉ biết run rẩy yên lặng rơi nước mắt. . . . . .
Cô nghĩ không ra, nghĩ không ra, thân thể anh tốt như vậy, hơn nữa còn dẫn theo Diêm Hạo và Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ cùng đi, tại sao biến thành như vậy chứ? Nhìn vết thương, không giống như vết thương đạn bắn mà là vết đao, nhưng những vết đao kia tại sao dài như vậy? ! Lớn như vậy? !
Cô thật sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc anh đã trải qua một cuộc ác chiến như thế nào, rõ ràng đối phương muốn đẩy anh vào chỗ chết, nếu không làm sao tàn nhẫn như vậy, liên tiếp chém anh vài đao, làm cho anh bị thương đến mức này.
Như vậy vết đao nhất định đến tận xương, có thể bị thương gân động cốt hay không? Nhất định sẽ rất đau chứ?
Lâm Nhược Kỳ nhìn những vết đao, chỉ có cảm giác trái tim của mình cũng đau đến rỉ máu!
Thấy cô vẫn còn ngây ngốc sững sờ bất động tại chỗ, Heber tức giận lớn tiếng, quát: “Mợ chủ nhỏ! Cô tỉnh táo lại! Cậu chủ còn chưa chết, hiện tại cứu người quan trọng hơn!”
Thân thể Lâm Nhược Kỳ chợt run lên, lúc này mới phụ hồi lại tinh thần.
Đúng vậy, phải cứu người! Tại sao cô hồ đồ, tại sao lại ngu ngốc? Hiện tại quan trọng nhất là cứu ông xã mình a! Không phải anh còn chưa chết sao!
Vừa nghĩ như thế, Lâm Nhược Kỳ tự vực dậy tinh thần, vội vã chạy vào trong tòa thành.
“Lão đại, anh quá lỗ mãng! bản lĩnh của thủ hạ Lãnh Kiêu Hùng cũng không dưới anh và tôi, mặc dù tôi và anh liên thủ muốn bắt anh ta cũng không dễ dàng! Huống chi là đơn độc hành động?” Diêm Hạo nửa quỳ ở trước giường bệnh Cơ Liệt Thần, cởi quần áo Cơ Liệt Thần tra xét vết thương lại bị anh một tay bắt được.
Có lẽ cảm giác đau đớn làm cho anh tỉnh lại, lúc này xem như Cơ Liệt Thần tỉnh táo.
Mặc dù thể lực bị tiêu hao nhưng ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng ác liệt, sức lực trong tay rất suy yếu, thở dốc nói, “Không được phép nói gì với cô ấy, nghe không? !”
Rõ ràng, “Cô ấy” trong miệng anh là chỉ bà xã Lâm Nhược Kỳ của mình.
“Nhưng. . . . . .” Vẻ mặt Diêm Hạo lộ vẻ khó xử, đang muốn nói lại nhìn thấy trong đáy mắt của Cơ Liệt Thần hiện lên lạnh lùng liền im lặng.
Lâm Nhược Kỳ không phải là bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, cho nên cô cũng chỉ có thể phụ giúp mà thôi, cũng may Heber đã sớm gọi điện thoại cho bác sĩ riêng, sau khi băng bó kỹ vết thương cho Cơ Liệt Thần, bắt đầu truyền dịch cho anh.
Bác sĩ nói bây giờ anh còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cần phải có người coi chừng, Lâm Nhược Kỳ là vợ của Cơ Liệt Thần, vừa là y tá, dĩ nhiên nguyện ý ở lại chăm sóc anh. Vì vậy, bác sĩ căn dặn một số nội dung đơn giản, cô đều cầm bút ghi chép, lúc này mới ngồi ở bên giường Cơ Liệt Thần, yên lặng nhìn anh.
Cơ Liệt Thần ngủ bao lâu, Lâm Nhược Kỳ cũng nhìn bấy lâu. . . . . .
Đầu của cô rũ xuống rất thấp, tóc bên tai toàn bộ chảy xuống che chắn trước mặt. Trong đôi mắt đã tuôn ra lệ làm cho tầm mắt cô bắt đầu mơ hồ.
Cô nhớ trước đó đã cẩn thận hỏi thăm Diêm Hạo về chuyện xảy ra với Cơ Liệt Thần, nhưng đối phương ấp úng nói không ra nguyên nhân, ngược lại làm cho trái tim của cô càng thêm phiền loạn.
Cô biết, nhất định là Diêm Hạo gạt cô không nói. Cũng được, quá trình như thế nào đều không quan trọng, hiện tại cô lo lắng duy nhất chính là thương thế của anh. Chỉ cần anh nhanh chóng khỏe lại, như thế nào cũng không sao cả. Chỉ cần anh sống cho thật tốt, sống thật tốt ở bên cạnh cô, như vậy đủ rồi.
Lâm Nhược Kỳ lẳng lặng nhìn Cơ Liệt Thần ngủ trên giường, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. . . . . .
Đây là cậu chủ cao ngạo mà cô quen thuộc sao?
Đây là người đàn ông có hứng thú tệ hại cả ngày thích trêu chọc cô, lấy việc trêu chọc cô để giải trí sao?
Đây là Phán quan khát máu, thân thể khỏe mạnh, cầm đao cầm súng đùa bỡn vô cùng uy phong sao?
Cô nên sớm phát hiện anh có gì không đúng, như vậy sáng hôm đó cô sẽ ngăn cản anh ra ngoài. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng tự trách, vô cùng lo lắng ngồi ở bên giường, nắm chặt tay của anh có chút run run. . . . . .
Cơ Liệt Thần, tại sao anh thích giày vò người vậy? Phút chốc mang cô lên Thiên đường, phút chốc mang cô xuống Địa ngục, làm cho lòng cô lo lắng không yên. . . . . .
Mặc dù quyết định gả cho anh đã sớm có chuẩn bị thật tốt, biết gả cho một người như anh, nhất định không thể gió êm sóng lặng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới thật sự có một ngày đối mặt với sống chết như thế.
Cô Lâm Nhược Kỳ luôn sống không có tim không có phổi, chỉ để ý mình vui vẻ là được, chưa từng nghĩ tới phải làm thế nào để trở thành người tài giỏi, chỉ cầu bình thản cả đời là được nhưng kể từ khi người đàn ông này xuất hiện cuộc sống của cô, cô cảm thấy chưa từng có một ngày bình yên.
Người đàn ông này có nọc độc chết người, một loại nọc độc làm cho người ta vô tình rơi vào tình yêu của anh, một loại nọc độc khi gặp sẽ yêu . . . . . .
Nghĩ đến đây, hốc mắt đỏ hơn, chóp mũi chua xót.
Im lặng một hồi lâu, cô khẽ nói: “Ông xã, anh mau khỏe lại, chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm, anh phải mau khỏe lại biết không? Như vậy chúng ta mới có thể cùng nhau đi hoàn thành, không phải anh nói sau này mỗi năm chúng ta cũng phải đi hưởng tuần trăng mật sao? Anh không thể nuốt lời, có nghe không, em còn chờ anh đi du lịch trăng mật đấy. . . . . .”
Nói xong, nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn ra. . . . . .
Cơ Liệt Thần ngủ mê suốt cả một ngày, buổi tối ngày thứ hai mới tỉnh lại. Tác dụng thuốc tê dần dần biến mất, tất cả vết thương vẫn còn đau đớn, anh cắn răng chịu đựng, sau khi tỉnh lại, trước hết muốn nhanh chân đi xem cô vợ yêu của mình.
Nhưng vết thương quá nặng, khẽ cử động một chút, vết thương đau đớn khó nhịn.
Thở ra một hơi, Cơ Liệt Thần có chút nhụt chí. Nhưng vừa đúng lúc này, anh mơ hồ nghe được hơi thở của cô ở trong bóng tối. . . . . .
Anh khó khăn ngẩng đầu, khẽ chống đỡ người. Chỉ thấy dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt cô đang ngủ, mái tóc dài đen nhánh tán loạn bên mặt.
Trong lòng mềm mại, đồ ngốc này, ngay cả chăn cũng không đắp, cứ ngủ thiếp đi như vậy, tóc rối loạn phủ lên mặt, bộ dáng hết sức buồn cười. . . . . .
Chẳng qua không sao, anh thích. . . . . .
“Nhược Kỳ? Nhược Kỳ?” Anh nhẹ giọng gọi tên cô.
Cô không trả lời, dường như ngủ rất sâu.
Anh ngẩng đầu nhìn bộ lịch trên bàn, nhất thời trong lòng hiểu rõ. Khó trách cô ngủ mê như vậy, nhất định là canh giữ ở bên cạnh anh rất mệt mỏi, cũng đã hết một ngày rồi. . . . . .
Thở dài một hơi, Cơ Liệt Thần cố gắng giơ tay kéo chăn, muốn đắp lên cho cô, tránh để cô bị lạnh, lại không nghĩ rằng cử động này đã làm cô tỉnh giấc.
Cô gái nhỏ chớp mắt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, ngây người năm giây.
Sau một lúc, chợt vui mừng hô: “Ông xã? Rốt cuộc anh tỉnh rồi!”