Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 52: Phản bác sấm sét (sấm chớp khổng lồ!)

Tác giả: Nghệ Cẩn Thiên Sứ
Chọn tập

Thật ra, Lâm Nhược Kỳ không phải không muốn nghe, cũng không phải bởi vì cô nghe không hiểu câu nào, chính là vì nghe hiểu một nửa, có thể đoán được lời nói của đối phương cũng không phải là lời tốt đẹp gì, cho nên không làm sao có hứng đi tìm hiểu sự thật.

Sau đây là nội dung Lâm Nhược Kỳ nghe được . . . . . .”

“Stop! Thật là không đúng dịp, tại sao ở chỗ này cũng có thể gặp phải thứ □□, cô xem, nhìn dáng dấp □□, cũng dám ra ngoài □□! Thật không biết hai vị cậu chủ kia tại sao coi trọng một □□□, chỉ sợ là nhìn □□, thật ra trong xương rất □□ thôi. . . . . .”

“Elise, cô nói là người nào? A, tôi biết rồi, là người □□□□ phải không? Quả nhiên nhìn rất □□□□, còn lùn như vậy. . . . . . Thật ra hai người bên cạnh cũng không có gì đặc biệt, một người giống □□□□□□□□, một người giống □□□□□□□□, còn người ở giữa căn bản là □□□□□□□□ nha, tại sao đàn ông trong nước bọn họ thưởng thức □□□□ như vậy? Rất □□□□, yêu thích như vậy. . . . . . chậc chậc chậc!”

Lâm Nhược Kỳ hít thở một hơi, lơ đễnh nhìn hai cô gái xinh đẹp tóc vàng đã cởi quần áo đi tới, đang ưỡn ngực, ngẩng đầu kiêu ngạo đi tới, vẻ mặt kia rõ ràng là khoe vóc người ngạo nghễ của các cô.

Lâm Nhược Kỳ không còn chút sức lực nào lắc lắc đầu, nghiêm trọng khinh bỉ nhìn đối phương một cái, như vậy rất dễ dàng bị ung thư tuyến vú, chậm rì rì trong hồ nước bò dậy, đem khăn tắm phủ thêm.

Quay đầu về phía Lynda và Tang Tuyết Phù nói, “Thật ra tôi cảm thấy trên thế giới, ngôn ngữ mắng nhau kiểu đầu đường xó chợ chuẩn xác nhất, kinh điển nhất, mạnh mẽ nhất, chính là tiếng trung chúng ta, tình huống giống vừa rồi, bình thường chúng ta có thể mắng đối phương như vầy: nếu dùng câu mắng ngắn gọn là ‘lẳng lơ’,‘thay đổi thất thường’,‘ngoại tình’,‘người đàn bà hư hỏng’. . . . . . nếu dùng câu mắng hoa mĩ là ‘Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’,‘Dáng dấp đâm mày, đâm mắt còn làm mất mặt’,‘Đái một bãi cũng không dám soi bộ dáng của mình’ đợi chút. . . . . .”

Nhìn Lynda và Tang Tuyết Phù trong hồ ngây người như phỗng, Lâm Nhược Kỳ tiếp tục nói lưu loát.

Dĩ nhiên, nếu chúng ta gặp phải tình huống như thế, cũng sẽ phản bác lại, sẽ nói đối phương ‘Không ăn được quả nho thì nói quả nho còn xanh’,‘Miệng chó không mọc ra ngà voi’……. xa thêm chút nữa có thể mắng các cô là ‘Cô trời sanh là dưa chuột thiếu đuôi, lớn lên là hột đào thiếu đập (không đập vỏ được), cả đời là mô-tơ hỏng thiếu điện, như thế nào, rất có cảm giác nghệ thuật chứ?”

Lynda và Tang Tuyết Phù trợn mắt, cùng nói: “Nghe không hiểu tiếng Trung, thật là may mắn của các cô ấy. . . . . .”

Dứt lời, không thèm nhìn hai cô gái xinh đẹp tóc vàng đang cắn răng nghiến lợi, ba người cười thật to.

Cười đến đau bụng, Lâm Nhược Kỳ mới nhớ tới nên đi thay quần áo, lúc gần đi vẫn không quên liếc mắt quyến rũ nhìn hai cô gái xinh đẹp tóc vàng, không ngờ hai cô gái xinh đẹp tóc vàng thật ra cũng biết một chút Trung văn, biết Lâm Nhược Kỳ đang nói xấu các cô, nhưng khổ nổi đối với ngạn ngữ tiếng trung không biết, chỉ có thể nghẹn đỏ mặt, giương mắt nhìn.

Vì vậy, lại bị ba cô gái nhàm chán đem giải trí một lần. . . . . .

Sau khi tắm rửa xong, Lâm Nhược Kỳ ra khỏi phòng tắm suối nước nóng đi trước, chỉ mặc một bộ ki-mô-nô đơn giản, rộng thùng thình, mang guốc gỗ trở về phòng.

Đường trở về cũng không khó tìm, nhưng trời sanh Lâm Nhược Kỳ là kẻ mù đường mà mỗi phòng ở đây cũng “dài” giống hệt nhau, vô tình, đã lầm đường. Cô chỉ biết mình và Cơ Liệt Thần ở gian phòng cấp bậc VIP tối cao, vì vậy, tóm được một nhân viên tạp vụ hỏi đường liền đi thẳng tới phòng VIP tối cao ở tầng lầu 4.

Phòng VIP tối cao quả nhiên có khác, cả tầng lầu trang trí rất phong cách, ngay cả lối đi nhỏ cũng trải thảm lông cừu hạng nhất, hơn nữa trên vách tường gắn đèn thủy tinh giống như đá kim cương rất đẹp, làm cho người ta có cảm giác lạc vào mộng, giống như tiến vào một thế giới kỳ ảo. . . . . .

Bỗng nhiên, cuối hành lang có một gian phòng bị người mở ra, từ bên trong đi ra một nam nhân viên tạp vụ, sau khi anh ta ra ngoài, không đóng kín cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong ánh đèn neon đang lóe sáng rực rỡ. Lâm Nhược Kỳ có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm có phải trong du thuyền có quầy rượu nhỏ hay không?

Eugene O’Neill từng nói qua, tính tò mò có thể giết chết một con mèo. Lúc này Lâm Nhược Kỳ giống như bị tính tò mò quấy phá, vô cùng muốn vào phòng dò xét như một con mèo ngu ngốc, nhón chân lên đi vào.

Vừa mới vào phòng, liền bị một loại hơi thở quỷ dị, dâm loạn, xa xỉ, đè nén làm cả người cô rụt rè!

Đi qua cửa trước, vòng qua màn vải màu đen che khuất tầm mắt, phát hiện dưới ánh đèn neon lóe sáng dường như có người, không chỉ một người, hơn nữa còn là một nam một nữ trần truồng!

Thấy thế, Lâm Nhược Kỳ kinh hãi không dứt! Dưới chân mềm nhũn, nhất thời hai đầu gối và đôi tay chạm đất, nhưng cũng không có cảm giác đau, cô cúi đầu xem xét, trong gian phòng trải thảm Ba Tư làm bằng thủ công.

“Phong, cầu xin anh, đừng như vậy. . . . . . Cầu xin anh. . . . . . Phong. . . . . . Đừng, đừng như vậy. . . . . . Đối với em. . . . . .” Nhè nhẹ, hơi yếu, lẩm bẩm, tiếng cầu xin thê lương của cô gái truyền vào trong lỗ tai Lâm Nhược Kỳ.

Theo bản năng, Lâm Nhược Kỳ không cách nào nhịn được, ngẩng đầu nhìn . . . . . . lúc ngẩng đầu lên trong nháy mắt, kinh ngạc đến ngây người!

Ông trời! Cô nghĩ, có lẽ đây là hình ảnh dâm loạn mà 19 năm trong đời cô nhìn thấy. . . . .

Tất cả trước mắt, không thể dùng hai chữ “Sững sờ” để hình dung.

Một cô gái trần truồng, không đúng, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy tuổi của cô gái ấy dường như không sai biệt lắm so với mình, nhiều lắm chỉ tròn hai mươi, thậm chí vóc dáng cũng có chút giống mình. Mặc dù trong miệng cô gái nhỏ xin tha cho, nhưng trên mặt không biết rốt cuộc là khổ sở hay vui vẻ.

Thân thể xinh đẹp quyến rũ nửa nằm trên ghế sa lon, tóc hơi rối tung, che trước gò má mềm mại xinh đẹp của cô, mồ hôi hột từ tai dần dần chảy xuống, quanh thân nhuộm một vòng ánh sáng trong suốt, sáng bóng nhu hòa.

Cái mông rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, bị một đôi tay giống như gọng kìm nắm chặt, cũng nâng lên thật cao. Người đàn ông cũng trần truồng, đang lấy phương thức khó có thể tưởng tượng, cố sức giày xéo cô gái nhỏ dưới người. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ bỗng giật mình, cô gái kia mới vừa rồi đang gọi người nào? Phong? Lãnh Như Phong sao?

Chọn tập
Bình luận
× sticky