Cô nghĩ có lẽ phân nửa mặt bên phải của mình đã bị đánh sưng lên, bộ dáng kia khẳng định rất khó coi, vết bầm đen nhàn nhạt như hoa nở.
Một giây kế tiếp, đối phương liền xác nhận suy đoán của cô.
Chỉ thấy anh ta dùng ngón cái và ngón trỏ, thô bạo nắm khuôn mặt đã biến dạng bởi vì sưng đau của Lâm Nhược Kỳ, kéo mạnh, khinh miệt hừ một tiếng, “Thôi đi, đàng hoàng nói cho cô biết, gương mặt này của cô, căn bản không làm cho người ta có hứng thú, nếu không phải vì Lãnh Như Phong có ý với loại người như cô, tôi mới lười nhìn cô một cái. . . . . . Quả nhiên cậu chủ kia là một quái thai!”
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ nổi giận, anh không nói tôi không biết. Nếu không phải mình không cử động được, cô thực sự rất muốn bộc phát.
. . . . . . Con mẹ nó, thì ra người đàn ông này là một tên GAY!
. . . . . . Anh nói anh thích đàn ông còn chưa tính, đối với cô gái không có hứng thú, vậy anh còn nằm ở trên người tôi vừa sờ, vừa gặm làm gì?
. . . . . . Vậy nói anh là cầm thú hay súc sinh? Hơn nữa còn đánh tôi, thậm chí đánh hai cái, thật là không được dạy dỗ!
. . . . . . Tôi ghét nhất đàn ông bạo lực, đàn ông giống như anh vậy nên kéo ra ngoài hung hăng bạo Hoa Cúc! Anh và Lãnh Như Phong có gian tình, liên quan gì tới tôi? Tại sao muốn kéo tôi tới trút giận. . . . . .
Thật vất vả, đối phương chợt buông lỏng sức lực trên tay, cô đang muốn đẩy anh ta ra, không ngờ sau tiếng cởi quần sột soạt, người đàn ông này lại bắt đầu nhô lên!
Sau khi cảm nhận dưới mông có dị vật dí vào, Lâm Nhược Kỳ lập tức dựng đứng lông tóc! Đầu óc trống rỗng! Loại hành động cưỡng hiếp trên căn bản bức cô tới đường cùng.
Nhất thời cũng không quan tâm nữa, không quan tâm bên ngoài nghe hay không nghe được, nếu anh ta sợ cô ầm ĩ, cô sẽ để cho anh ta biết cái gì mới ầm ĩ chân chính!
Vì vậy, lên tiếng thét to: “A. . . . . . Tuyết Phù! Lynda! Mau tới cứu tôi a! Cứu mạng, cứu mạng a a a a a a! Cưỡng hiếp a! Vô sỉ a! Giở trò lưu manh a a a a a a!”
Quả nhiên người đàn ông trên người dừng lại, ngược lại lần này không có bạt tai cô, cũng không che kín miệng của cô, cong thắt lưng, chậm rãi nhẹ giọng hỏi: “Tại sao cô không kêu kêu Lãnh Như Phong? Gào to lên một chút, thử xem có thể gọi Lãnh Như Phong tới hay không!”
Giọng nói hài hước, âm thanh lười biếng như mãnh thú trêu chọc con mồi lúc nhàn rỗi. Khuôn mặt giống như phủ một tầng ánh sáng, sợi tóc màu tím ở dưới ánh đèn phản chiếu ra chói lọi quỷ dị, con ngươi cong cong bị che khuất dưới sợ tóc màu tím, thoạt nhìn xinh đẹp nhưng vô cùng tà ác và nguy hiểm.
Đáy lòng Lâm Nhược Kỳ chìm xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Lãnh Như Phong? Tôi và anh ta không quen, hơn nữa tôi còn ước gì không muốn nhìn thấy anh ta đấy. . . . . .”
Người đàn ông rõ ràng sững sờ, chợt cười lên ha hả: “Cô . . . . . . cô thật đúng là, ha ha thú vị. . . . . . Ha ha, thật sự là rất thú vị rồi. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa chính đóng chặt chợt bị người ra sức đá văng, sau tiếng ầm vang lên, không biết là người nào ném vào tới một vật, lát sau đã nhìn thấy bên trong phòng nổi lên một làn khói dầy đặc. Chỉ trong chốc lát, làn khói dày đặc tràn ngập cả căn phòng, khói mù nồng đậm bốc lên trần nhà, hướng hệ thống phòng cháy tự động trên đỉnh đầu bắt đầu tạo tác dụng phun nước, nước ào ào vung vẫy rơi xuống.
Dưới tình huống này, Lôi Thiệu Đình tự nhiên không có cách nào tiếp tục nữa, vì vậy bất đắc dĩ đứng lên, nhưng vào lúc này, có người nhanh nhẹn phóng qua, thuận tay túm lấy tay Lâm Nhược Kỳ chạy vọt ra ngoài phòng!
Động tác Lôi Thiệu Đình cũng rất nhanh, trên thực tế có rất ít người có thể từ dưới mắt của anh ta chạy trốn đi ra ngoài, huống chi cắt ngang kế hoạch của anh ta, anh ta tuyệt đối không để cho đối phương chạy thoát.
Vì vậy, chân dài một bước liền đuổi theo.
Lâm Nhược Kỳ chạy trước mặt chỉ cảm thấy khói dầy đặc cuồn cuộn, nước mắt cũng cuồn cuộn, cộng thêm không ngừng hắt xì, ho khan, cho đến khi chạy ra rất xa, cuối cùng vì nước mắt ràn rụa cũng không nhìn thấy rõ cái gì mà hụt chân, phịch một tiếng, té ngã trên đất.
“Nhược Kỳ, cô làm sao vậy? Đừng dừng lại ở chỗ này, tôi sợ một chút nữa anh ta sẽ đuổi tới. . . . . .” Người bên cạnh vội vàng đỡ cô dậy.
Cô sững sờ, lúc này mới nghe rõ người cứu cô lại là Lynda!
“Lynda? Là cô đã cứu tôi phải không? Làm sao cô biết. . . . . .”
Cô rất buồn bực, mới vừa rồi Lynda vứt vật gì vào trong phòng? Tại sao tuôn ra nhiều khói dầy đặc như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại mình vừa rơi lệ, vừa ho khan, ý nghĩ chợt lóe lên: chẳng lẽ, đó chính là bom cay trong truyền thuyết? !
“Vậy? Vật vừa rồi là . . . . .”
Lynda chưa kịp nói, sau lưng tiếng bước chân thình thịch đã tới, đột nhiên tiếng bước chân biến mất, hai người vừa quay đầu lại, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt tách ra các cô ra hai bên trái, phải.
Lynda chăm chú nhìn kỹ lại, thầm kêu không ổn, đang muốn nhảy tới bảo vệ Lâm Nhược Kỳ, người đàn ông tóc tím cũng đã nhanh nhẹn nhảy ra, thuận tay kéo cổ tay Lâm Nhược Kỳ vững vàng bóp chặt.
“Muốn cướp người? Không có cửa đâu!” Dứt lời, trong tay xuất hiện một thanh đao ngắn.
Lynda hô to không ổn, ánh mắt ngưng tụ, thân thể nhạy bén ngửa về phía sau, đồng thời mau lẹ rút dây thắt lưng từ trên eo, dây lưng kim loại trong nháy mắt hóa thành một thanh lợi kiếm lạnh giá, dài ngắn vừa phải!
Lôi Thiệu Đình nhìn thanh lợi kiếm của cô một chút, nhớ đến lúc nãy cô ném bom cay vào trong phòng, liền biết Lynda cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể đối đãi với cô như cô gái tầm thường, không khéo, cô sẽ là một người còn lợi hại hơn so đàn ông. . . . . .
Vì vậy, hai người bắt đầu một phen kịch liệt chém giết.
Mắt thấy Lynda chiếm được lợi thế, thua vì vũ khí, Lôi Thiệu Đình nhanh trí, chợt kéo Lâm Nhược Kỳ ngăn ở trước người mình! Bạn học Lâm Nhược Kỳ đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó luồng ánh sáng dừng ở trước mắt!
Sau khi phục hồi tinh thần nhìn lại!
Thì ra luồng ánh sáng này lại là thanh lợi kiếm của Lynda, lúc này đang chỉa thẳng vào mình, mũi kiếm đã chạm đến lông mi của mình! Dừng lại kinh hiểm như thế, giống như dừng cương trước bờ vực, dù sai lệch một ly, một phân, cổ cô nghiêng một cái . . . . . . chết bỏ mẹ rồi. . . . . .
Cả người Lâm Nhược Kỳ tuôn mồ hôi lạnh, ngơ ngác ngưng mắt nhìn mũi kiếm, trong lòng yên lặng cầu nguyện Lynda ngàn vạn đừng run run, bởi vì chính cô đã run run không chịu được, nếu Lynda cũng run run, cô thật sự cách cái chết không xa. . . . . .
“Lôi Thiệu Đình, mới một năm không thấy, tính cách của cậu vẫn lỗ mãng như vậy, ngay cả người của tôi, cậu cũng dám động?”