Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 75: Cơ Liệt Thần khác thường

Tác giả: Nghệ Cẩn Thiên Sứ
Chọn tập

Cô đã từng cho rằng “Tiểu Đào” chẳng qua là một cô bé ở trong giấc mơ của mình tượng ra mà thôi. Bởi vì cô gái nhỏ kia có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cô như một công chúa nhỏ được mọi người cưng chìu, ở trong phòng ốc xinh đẹp mộng ảo, được cha mẹ che chở, có chú, dì thương yêu, còn có các anh trai xinh đẹp chơi cùng cô. . . . . .

Suy nghĩ đến những hình ảnh trong mơ là chân thật hay giả tạo, có hợp lý hay không, hồi tưởng lại, phỏng đoán, tự trấn an mình rồi lại tự hù dọa mình. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ thích nằm mơ bởi vì chỉ có ở trong giấc mơ mới có hình ảnh tuyệt vời, hơn nữa không cần chịu trách nhiệm.

Không phải có câu “Trong lòng có suy nghĩ mới sinh ra mộng” sao? Cô nghĩ, nhất định do cô quá mong muốn có được một gia đình hạnh phúc mỹ mãn nên nằm mơ thấy những hình ảnh kia, đối với những hình ảnh đáng sợ có lẽ do thực tế tàn khốc phản ánh vào trong giấc mơ. . . . . .

Nhưng nếu có một ngày có người nói cho cô biết, thật ra hình ảnh trong mơ chính là thực tế. Vì không nghĩ sẽ có một ngày này cho nên cô không thể nào tiếp nhận được sự thực. Chuyện này giống như một cô gái thần bí bị mở ra một góc khăn che mặt, góc còn lại không biết mà chờ người công bố đáp án.

Nói thật, Lâm Nhược Kỳ rất lo sợ, sợ một ngày nào đó đáp án kia được công bố. Bởi vì cô biết, hình ảnh trong giấc mơ của mình có mặt tốt đẹp cũng có mặt đáng sợ. . . . . . Nhưng Lãnh Như Phong làm sao biết được “Tiểu Đào”!

Hay nói cách khác, “Tiểu Đào” là người có thật!

Như vậy đúng như Lãnh Như Phong từng nói, Lâm Nhược Kỳ chính là Tiểu Đào, Tiểu Đào chính là Lâm Nhược Kỳ sao? !

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cứng lại.

Chuyện này. . . . . . Có khả năng sao? ! Làm sao biết chứ? !

Nếu là như vậy, Lãnh Như Phong có thể biết thân thế của cô sao?

Nếu biết thân thế của cô, vậy anh ta biết cha mẹ cô ở nơi nào sao?

Hoặc anh ta chỉ lấy lòng mọi người, vừa vặn đoán đúng suy nghĩ trong lòng cô mà thôi, nói không chừng cũng không biết chuyện gì.

Cô lắc đầu một cái, cảm thấy suy đoán này rất không có khả năng. “Tiểu Đào” ở trong giấc mơ của cô, cô chưa từng nói với bất cứ ai. Hơn nữa, anh ta còn nhắc tới chuyện ngọc bội!

Theo lời Lãnh Như Phong nói, khối ngọc bội hình rồng của anh ta là do một ông lão cho anh ta, ghép thành một đôi với khối ngọc bội hình phượng cho Tiểu Đào, cũng chính là Lâm Nhược Kỳ cô. . . . . .

Như vậy ông lão kia là ai? Là người thân của cô sao? Nếu là vậy, ông ấy còn sống không? Nếu ông ấy vẫn còn sống, tại sao không tìm đến cô?

Rất nhiều nghi vấn . . . . . .

Chuyện càng lúc càng kỳ hoặc. . . . . .

Cho dù nghĩ thế nào cô cũng nghĩ không ra đáp án. . . . . .

Cơ Liệt Thần nghiêng đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ vùi đầu ở cần cổ anh, không khỏi cau mày rậm.

Lãnh Như Phong đáng chết, hại cô suy nghĩ lung tung, cả người đổ mồ hôi lạnh!

Liền dùng tay áo của mình, vuốt vuốt trên sợi tóc ướt nhẹp của cô, lau đi mồ hôi lạnh cho cô, sau đó đặt cô trên đùi. Cái đầu nhỏ được bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng bao lấy vuốt ve, tiếp xúc như vậy dường như làm cho cô cảm giác còn dễ chịu hơn một chút. . . . . .

“Nhược Kỳ. . . . . .”

Anh khẽ gọi một tiếng, cúi đầu ngưng mắt nhìn cô.

Cô sững sờ, đang băn khoăn suy nghĩ, thấy thế, trong lòng Cơ Liệt Thần bị đè nén cũng nổi lên bao nhiêu nghi ngờ.

Tại sao đi cùng Lãnh Như Phong chỉ mười phút thôi, cô đã như vậy?

Tại sao anh muốn ra tay ép hỏi Lãnh Như Phong thì cô lại kịp thời ngăn trở anh đánh ra?

Tại sao lúc gần đi, Lãnh Như Phong ném lại một câu “Có chuyện gì có thể điện thoại cho tôi” chẳng những cô không từ chối ngược lại gật đầu đồng ý?

Tại sao anh hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô lại không nói câu nào, cả người cứ ngây ngốc sững sờ, rõ ràng có chuyện gạt anh ?

Ngồi vào trong xe, anh không kịp chờ đợi ôm lấy cô, không kịp chờ muốn hôn cô. Anh rất lo lắng cho cô, âm thầm đưa ra chủ ý: sau này tuyệt đối không thể cho cô rời khỏi mình nửa bước.

Cô gái của anh, đặt ở bên cạnh anh mới yên tâm!

Theo tính tình anh ngày thường, nhất định sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho Lãnh Như Phong, nhưng hết lần này tới lần khác không lay chuyển được Lâm Nhược Kỳ, chỉ đành phải thả anh ta.

Lại nói, thái độ của Lâm Nhược Kỳ đối với Lãnh Như Phong thay đổi khó hiểu, điều này làm cho Cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn luôn tự tin cao ngạo trở nên cảnh giác.

Trực giác rất không ổn. . . . . .

Hơn nữa, rất ghen ghét. . . . . .

Vì vậy, ánh mắt Cơ Liệt Thần lạnh lùng nheo lại, môi mỏng khêu gợi gia tăng thế công, bàn tay ấm ấp xoa da thịt thấm mồ hôi của cô.

Nhưng cô tránh né, tránh né vòng tay anh, tránh né môi hôn rừng rực. . . . . .

“Xảy ra chuyện gì ? Nói cho anh biết, rốt cuộc anh ta nói gì với em? Hay là. . . . . Anh ta khi dễ em sao?”

Cơ Liệt Thần cau mày nhìn về phía gương mặt trắng bệch của cô, cho rằng vì tâm trạng không yên, cô chưa tỉnh hồn mới từ chối mình.

Nhưng Lâm Nhược Kỳ tựa đầu vào trên đầu gối anh, nhỏ giọng khổ sở kêu: “Thần, xin anh đừng hỏi em…em không biết gì cả. . . . . .”

Cô thật sự không biết gì, lời của Lãnh Như Phong mang đến cho cô quá nhiều rung động, trong thời gian ngắn ngủi vẫn không thể nghĩ ra.

Cô cần phải có thời gian sắp xếp lại một chút. T

Một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Cơ Liệt Thần, lầm bầm hỏi “Thần, em muốn đi tìm Lãnh Như Phong, dường như anh ta biết thân thế của em. . . . . “

Bật thốt lên cũng không nghĩ tới câu nói này sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng, Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy hối hận, hối hận tại sao mình phải mất hồn, tại sao lúc ở trong tàu ngầm không nghe kỹ lời của Lãnh Như Phong. . . . . .

Người đàn ông đang giở trò trên người, nhiệt tình chợt trở nên lạnh nhạt, tay nắm chặt, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy bên hông đau nhói.

“Ưm hừm . . . . . .” cô cau mày trách móc, “Tại sao anh véo em? !”

Phục hồi lại tinh thần nhìn về phía Cơ Liệt Thần, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của Cơ Liệt Thần đen như than, hoàn toàn không để ý tài xế đang ghé mắt, giống như tài xế người ta không liên quan gì. . . . . .

Lúc này, môi mỏng Cơ Liệt Thần khẽ mím thành một đường trắng bệch, cằm cứng ngắc, tròng mắt đen xinh đẹp thâm thúy lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt rét lạnh nhìn cặp mắt trong suốt của cô.

Đột nhiên vặn hỏi: “Bởi vì anh ta có thể biết thân thế của em, cho nên em muốn đi tìm anh ta?”

Khóe môi anh vểnh lên thành đường cong như vầng trăng non, trông rất xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh lẽo!

Hơi ngừng lại, vẫn giọng nói ưu nhã dễ nghe, nguội lạnh mỉa mai: “Đừng hòng mơ tưởng!”

Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ có chút đen mặt.

Trong lòng hiểu rõ: người này. . . . . . đang ghen.

Cô nhìn trộm nhìn anh một chút, một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi “Em tìm anh ta chỉ muốn biết thân thế của mình, sẽ không nói chuyện gì không liên quan, như vậy cũng không được sao?”

Anh cười lạnh một tiếng: “Có một lần kinh nghiệm bị sợ đến ngất, em còn muốn có lần thứ hai? Động não nhiều một chút, chuyện không có đơn giản như vậy.”

Hơi ngừng lại, không đợi cô trả lời, vô cùng lạnh lùng, ném ra một câu: “Tóm lại, không được!”

Lâm Nhược Kỳ liếc mắt một cái. . . . . .

Ông trời! Điện thoại di động người đàn ông này đang nắm trong tay, như muốn bị nghiền nát!

Cắn răng nghiến lợi, giọng nói lạnh lẽo tràn ngập cả bên trong buồng xe, “. . . . . Tên nhóc xấu xa Lãnh Như Phong dám chặn cửa đẩy em lên tàu ngầm? ! Lại dám coi rẻ Cơ Liệt Thần anh! Muốn cướp vợ của anh? ! Không có cửa đâu!”

Tuyệt đối phải tìm cơ hội giết anh ta! Tuyệt đối phải cho anh ta biết, động vào cô gái của Cơ Liệt Thần anh sẽ có hậu quả gì! Tuyệt đối không có lần tiếp theo. . . . . .

Rắc một tiếng, điện thoại di động thật sự bị anh bóp nát!

Lâm Nhược Kỳ: “. . . . . .”

Đau lòng nhìn chiếc điện thoại Vertu trong tay anh bị bóp nát, lẩm bẩm “Thật đáng tiếc”, “Rất đau lòng”, “Quá lãng phí”. . . . .

“Ách. . . . . . Em chỉ nói một chút thôi, ha ha, chỉ nói một chút. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ ngượng ngùng xoa dịu nhưng anh vẫn không chút cử động. Về tính tình kiêu ngạo cố chấp của cậu chủ Cơ Liệt Thần một khi phát tác, bá đạo không cho phép không vâng lời, không ai có thể khuyên được.

Điểm này, trong lòng Lâm Nhược Kỳ rất rõ ràng.

Thở dài, lại ngạc nhiên không cảm thấy buồn bực, ngược lại bởi vì anh ghen mà trong lòng cảm thấy hết sức ngọt ngào.

Thấy anh quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, đôi môi cắn thật chặt, rõ ràng còn đang tức giận, Lâm Nhược Kỳ ủ rũ cúi đầu, quyết định trước tiên hoãn lại chuyện này, tạm thời không đề cập tới.

Kể từ khi kết hôn với anh, Lâm Nhược Kỳ càng lúc càng trở nên thông minh. Nếu là trước kia, gặp phải tình huống như vậy cô nhất định phát giận, sẽ cùng anh cứng đối cứng nhưng bây giờ cô không vội bác bỏ.

Ngoan ngoãn ở phía sau anh, nhỏ giọng nói: “Này, anh đừng tức giận nha, cùng lắm thì em không đi tìm anh ta là được. Hả? Đừng nóng giận được không. . . . . . Ông xã . . . . . .”

Giọng nói ngọt ngào như đường mật, thấm vào lòng người. Lâm Nhược Kỳ làm nũng thật là chết người ta, tiếng gọi “Ông xã” ngọt ngào làm cho một cậu chủ nào đó chấn động toàn thân. . . . . .

Không chỉ như thế, thân thể mềm mại càng thêm gần sát thân thể anh, ôm chặt thắt lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trước ngực anh cọ tới cọ lui. Cho dù anh tức giận thế nào nhưng ở dưới thế công làm nũng của Lâm Nhược Kỳ , thái độ cứng rắn cuối cùng mềm nhũn tan rã.

Cúi đầu nhìn một chút cô gái nhỏ cọ trong ngực mình, Cơ Liệt Thần mỉm cười.

Cảm giác này thật tốt!

Ngọt ngào, mềm mại, ấm áp, chọc cho toàn thân anh phát nóng!

Nhất thời, giống như quên sạch chuyện không vui trước đó, anh đưa tay giữ lấy chiếc cằm thon gầy nhỏ nhắn của cô, hừng rực khát khao hôn mạnh xuống cánh môi, dùng sức hung hăng mút môi cô.

Nặng nề hôn, đầu lưỡi cuộn vào trong miệng cô quấn lấy lưỡi cô, không khách khí mút lấy cánh môi của cô, khẽ cắn môi của cô, bụng dưới vô cùng căng cứng làm cho anh rất muốn cô gái nhỏ ngọt ngào ấm áp ở trước mắt. . . . . .

Anh biết, mình hôm nay có chút luống cuống. Vì chuyện Lãnh Như Phong đơn độc gặp Lâm Nhược Kỳ, ở trước mặt người ngoài phơi bày tâm sự của mình còn chưa tính, còn phát cáu, ở trước mặt cô cũng biểu hiện nóng nảy như vậy, điều này không giống anh.

Chính xác. . . . . . Rất luống cuống a.

Ở trong mắt người khác, Cơ Liệt Thần luôn ưu nhã cao quý, dĩ nhiên cũng hết sức đè nén cảm xúc, một người đàn ông có thể chờ đợi cô gái mình yêu cho đến trước khi đăng kí kết hôn một ngày mới có quan hệ thân mật, thật sự là hiếm có. Nhưng hôm nay anh có chút gấp rút không thể đợi, đang ở trong xe, ở trước mặt tài xế, trong không khí ngột ngạt thế này, lại bắt đầu bị kích thích!

Anh luống cuống vì trong lòng phiền não. . . . . .

Nhưng anh không trông nom nhiều như vậy, chỉ muốn làm theo dục niệm.

Bà xã. . . . . .” Anh cong môi khẽ gọi, ánh mắt dịu dàng.

“Hả?” Cô lầm bầm đáp lại.

Tay của anh chui vào vạt áo của cô, cánh môi tươi cười chậm rãi dời trên môi của cô, trên gương mặt, trên sống mũi, lướt qua dái tai của cô. . . . . . làm cho cô có chút bối rối.

“Bà xã, làm thế nào, anh lại muốn rồi. . . . . .” Giọng nói khàn khàn, mang theo nồng đậm thú tính, hòa lẫn nước miếng sền sệch cùng với miệng lưỡi cô giao xoa.

“Muốn cái gì?” Đại não cô gái nào đó có chút co giật. . . . . .

Lưỡi của anh và tay của anh giống như hai ngọn lửa muốn thiêu đốt cô, Lâm Nhược Kỳ không hiểu, mới vừa còn đang suy nghĩ chuyện nghiêm túc, tại sao vào lúc này trở nên như vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt cô không tập trung, một giây kế tiếp Cơ Liệt Thần đã dùng sức nắm chặt, cô bừng tỉnh thét chói tai, cô muốn ngồi dậy cũng không dậy nổi, động cũng không động được, mắng cũng mắng không ra.

“Thần, đừng như vậy. . . . . . Tài xế đang nhìn. . . . . .” Cô gái nhỏ đang ngượng ngùng cố gắng kéo cổ áo, bảo vệ mặt mũi của mình.

Đáng tiếc, áo sơ mi đã bị dễ dàng bị đẩy ra, tròng mắt đen nóng bỏng của Cơ Liệt Thần nhìn chằm chằm đỉnh núi nhỏ đáng yêu của cô, gương mặt đẹp trai đột nhiên nghiêng qua, nhìn về phía tài xế, sắc mặt của tài xế biến thành màu đen thui.

È hèm, ngược lại bà xã nhắc nhở anh !

Lạnh giọng quát lớn: “Nhìn cái gì vậy? Dừng xe sang bên, đi xuống!”

Lâm Nhược Kỳ: “. . . . . .”

Quả nhiên tài xế nghe lời, dừng xe sang bên, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài!

Rắc một tiếng, Cơ Liệt Thần nhấn chốt khóa cửa xe, xoay đầu lại, trong mắt đã sớm nhuộm đầy thú tính. . . . . .

“Ngừng lại! Thần, nơi này là ven đường, ngoài xe còn có người đi đường ! Nghe không. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt.

Không thể nào, không phải anh …. anh muốn chiếc xe chấn động ở ven đường giữa ban ngày chứ? ! A, ông trời, ai có thể ngăn cản anh . . . . . .

Cơ Liệt Thần lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng ngậm chặt môi cô, một tay nâng cái ót cô, một tay ôm thân thể mềm mại của cô, thân thể hai người dán chặt chung một chỗ, để cho cô căn bản không thể động đậy.

“Ách. . . . . . Ô ô. . . . . . Ưmh. . . . . .” Môi bị đóng chặt, chỉ có thể phát ra tiếng rên khẽ.

Đôi tay Lâm Nhược Kỳ chống đẩy ngực Cơ Liệt Thần dịch ra, một tay nắm thật chặt vạt áo của mình, hai chân khép lại, một tay khác nắm thật chặt khóa kéo quần jean, không để cho anh có cơ hội thừa dịp dò vào.

Nhưng Cơ Liệt Thần tự nhiên đem loại hành vi này của cô hiểu thành muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, một cái tay liền trượt vào quần jean của cô!

Quần jean là loại rất bó sát người…, khóa kéo không dễ dàng kéo ra, bàn tay Cơ Liệt Thần căn bản không có cách nào nhét vào. . . . . .

Vì vậy, toàn thân nóng ran, đầu đầy mồ hôi Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ ra sức vật lộn với cái quần jean một lúc lâu, mà cô không ngừng giãy dụa tránh né rốt cuộc không còn hơi sức buông tha.

Cắn răng nổi giận nói: “Lâm Nhược Kỳ, sau này nếu còn dám mặc loại quần jean chặt thế này, anh tuyệt đối không tha cho em!”

Cũng tốt, cũng tốt.

Dù sao, dưới tình huống như vậy, làm chuyện như vậy thật sự không còn gì để nói. . . . . .

Bên kia, Lâm Nhược Kỳ đã cười nghẹn đến tổn thương nghiêm trọng, ngã lệch về phía trước, cười đến không dậy nổi.

Thật vất vả ngưng cười, ngẩng đầu nhìn lên bị vẻ mặt nghiêm nghị của anh làm cho giật mình.

Sắc mặt của anh rất không ổn.

Lập tức, Lâm Nhược Kỳ hiểu: Thì ra anh nhớ kỹ chuyện lúc đó!

Thở ra một hơi. Người này. . . . . . Đã nói như thế rồi tại sao sắc mặt lại thay đổi?

“Hứa với anh, sau này cũng đừng nhắc lại chuyện đi tìm Lãnh Như Phong, thân thế của em anh sẽ phụ trách giúp em điều tra, những thứ khác, em nghĩ cũng đừng nghĩ! Nghe chưa?”

Cơ Liệt Thần lạnh lùng nói xong, lại mút chặt vành tai Lâm Nhược Kỳ, hơi thở nặng nề.

“Anh không tin tưởng em?” Cô hỏi ngược lại.

Sở dĩ anh lặp lại chuyện này là bởi vì không tin tưởng cô sao?

Cơ Liệt Thần hừ lạnh một tiếng: “Anh không tin bất cứ người đàn ông nào ngoài anh, nhất là Lãnh Như Phong! Không biết anh ta nói với em cái gì, cũng không biết anh ta sẽ làm gì em, càng không biết anh ta đang có kế hoạch gì, em nói anh làm sao yên tâm? Em chỉ cùng anh ta đơn độc ở chung một chỗ mười phút đã khác thường như vậy, anh. . . . . .”

“Cuối cùng, anh vẫn là không tin tưởng em.” Lâm Nhược Kỳ ủy khuất oán trách.

Không phải chỉ hỏi thân thế thôi sao? Hơn nữa chuyện như vậy, cô tự mình hỏi rõ ràng thì tốt hơn chứ? Nói không chừng còn có thể biết được nhiều hơn. . . . . .

“Trước kia em ở sau lưng anh trao đổi ngọc bội với anh ta, em cảm thấy anh tin tưởng em, có xem là bình thường hay không?” Cơ Liệt Thần lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Kỳ, tròng mắt đen ẩn chứa thâm ý cô không nhìn ra.

Lâm Nhược Kỳ đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Cơ Liệt Thần, nghiêm túc nói: “Anh không tự tin rồi, điều này cũng không giống anh.”

“À. . . . . . Thật sao?” Cơ Liệt Thần cười cười, “Xem ra, tối nay anh phải biểu hiện sự tự tin với bà xã rồi !”

Nghe giống như không nhịn được trêu đùa, thực ra là khổ sở tự chế giễu.

“. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ không nói nên lời.

Trái lại trong lòng Cơ Liệt Thần cũng tơ vò trăm mối.

Cô nhất định không biết, anh cỡ nào quan tâm chuyện cô và Lãnh Như Phong ở trong quá khứ, mặc dù đó là kỷ niệm thời thơ ấu của bọn họ. . . . . .

Cô nhất định không biết, anh cỡ nào quan tâm giữa cô và Lãnh Như Phong, thật có một đôi ngọc bội long phượng làm chứng hôn ước. . . . . .

Cô nhất định không biết, anh cỡ nào quan tâm sau khi cô và Lãnh Như Phong gặp nhau nhiều lần, sẽ hối hận mình kết hôn quá sớm hay không. . . . . .

Cô nhất định không biết, nhất định, không biết, anh quan tâm cô biết bao nhiêu, sợ mất cô biết bao nhiêu. . . . . .

Huống chi, anh lo lắng Lãnh Như Phong lòng dạ khó lường, nếu như anh ta thật sự cảm thấy hứng thú đối với cô còn dễ nói, nhưng nếu Lãnh Như Phong có mục đích khác mới đến gần Lâm Nhược Kỳ, vậy thì chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

Dù sao, anh ta còn có một thân phận khác …………”Diệu Nhật” !

Nghĩ đến đây, trong lòng của Cơ Liệt Thần phiền loạn hơn.

Di dời mở tầm mắt, đưa tay mở khóa cửa, Cơ Liệt Thần nhảy ra khỏi xe, nhìn dáng dấp giống như đi hút thuốc lá.

Anh đứng cách xe cũng không xa, có lẽ không muốn làm cho cô sợ. Lâm Nhược Kỳ thấy anh tựa vào xe, bóng dáng cao lớn nhưng ảm đạm thê lương.

Cô có chút hoảng hốt, cảm giác mình nhất định là nhìn lầm.

Trực giác tự nói với mình, hôm nay người đàn ông này rất khác thường. Bởi vì, bình thường anh rất ít hút thuốc . . . . . .

Anh đang lo lắng sao? Đang lo lắng chuyện gì? Bởi vì cô sao?

Cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn luôn ưu nhã cao ngạo hơn nữa vô cùng tôn quý, nhưng bởi vì cô không còn tự tin sao?

Sẽ. . . . . . như vậy sao?

Lâm Nhược Kỳ rũ mắt, mấp máy môi, từ trong xe bước xuống.

Từ phía sau người, đưa ra hai cánh tay ôm chặt thắt lưng của anh, muốn dùng thân thể nhỏ nhắn của mình sưởi ấm anh. Cô không muốn nhìn thấy bộ dáng của anh chán nản như vậy, ngược lại, cô thích anh vênh váo đắc ý hơn, thích anh từ trên cao nhìn xuống hơn, thích anh kiêu ngạo phách lối hơn, thích anh không chút để ý hơn. . . . . .

Cô muốn nói chuyện, nhưng giọng nói đột nhiên chua xót nghẹn lại làm cho cô không phát ra tiếng, tràn ngập áy náy nói: “Thần. . . . . . Thần à, sau này em sẽ không đi tìm anh ta nữa. Em thề!”

“Em thề?” Anh ngẩn ra. Ngón kẹp thuốc lá hơi dừng lại, anh bình tĩnh, sau đó từ từ búng tàn thuốc lá, khóe môi hơi gấp lại có chút cay đắng.

Hơi ngừng lại, nhẹ nhàng mỉm cười, “Đáng tiếc, em không phải là tín đồ ngoan đạo. . . . . .”

Trong lòng cô cứng lại, cắn răng: “Là thật! Mặc dù em không phải tín đồ ngoan đạo, nhưng em lấy cha mẹ của mình ra thề, Lâm Nhược Kỳ em. . . . . .”

“Hư ………….” Ngón tay lành lạnh chống đỡ cánh môi của cô, Cơ Liệt Thần ngăn lại lời thề của cô.

“Không cần phát lời thề độc như vậy, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tự bảo vệ tốt cho mình là được.”

Anh xoay người lại, nhìn cô chăm chú.

Cô hết sức khéo léo gật đầu, trong mắt hơi lóe sáng. . . . . .

Anh nhàn nhạt cười, ôm cả người cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ sống lưng nhỏ nhắn như an ủi, cánh môi thương yêu nhẹ nhàng cọ mút vành tai cô.

Sau khi khẽ hôn, anh ôm chặt cô vào trong ngực, nhẹ nhàng tiếp tục vuốt ve sau lưng của cô, yên lặng hồi lâu.

Anh tựa sát vào em…em tựa sát vào anh, giống như xương tủy khảm vào nhau, hòa thành một người . . . . . .

Một hồi lâu, anh hé môi: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi?”

Lâm Nhược Kỳ khẽ gật đầu, bĩu môi nói: “Sau này cho dù có phiền não gì, cũng không cho phép hút thuốc lá, có được không?”

Anh khẽ cong khóe miệng, yêu thương vuốt vuốt cánh môi mềm: “Được, sẽ nghe theo em.”

***********

Người đàn ông và cô gái, thân thể trần truồng quấn lấy nhau thật chặt.

Văn Sương rất thích làm vận động này với Lãnh Như Phong, cuộc đời cô chỉ có một người đàn ông này, không ước gì hơn, cô biết, người đàn ông này mang đến cho cô vui thích cao nhất.

Hơn nữa, số lần làm chuyện này với anh càng lúc càng nhiều, loại cảm giác này càng tới càng mãnh liệt, mùi vị kia càng lúc càng tốt, càng lúc càng sung sướng mê ly. . . . . .

Sở dĩ có loại cảm giác này là bởi vì mỗi lần Lãnh Như Phong làm chuyện này hết sức nhuần nhuyễn so với trước kia. Giống như anh dốc hết tất cả tinh lực để làm chuyện này, thậm chí cho Văn Sương một loại ảo giác, dường như mỗi một lần đều bị cảm giác yêu thật sâu . . . . . .

Cũng chỉ có lúc này, Văn Sương mới có thể cảm nhận được Lãnh Như Phong tồn tại, ở khoảng cách gần cảm nhận anh, thân mật cảm nhận anh, cảm giác anh nhiệt tình, anh tập trung, thậm chí. . . . . . Anh điên cuồng. . . . . .

Thường thường anh điên cuồng sẽ cuốn lấy cô, cuối cùng, H đến cực hạn cô nhịn không được gọi tên của anh, thân thể không nhịn được run rẩy. . . . . . Đây chính là nguyên nhân vì sao trong lúc cô vui sướng, không nhịn được nói ra những lời “Em yêu anh”.

Chẳng qua, sau khi anh thoát khỏi thân thể của cô, lập tức trở nên lạnh lùng, giống như trước đó anh làm chuyện vui vẻ căn bản không phải là cô . . . . . .

Tóm lại, anh sẽ biến thành một người khác, thái độ đối xử với cô cũng sẽ khác.

Tối nay anh vẫn nhiệt tình như vậy, gần như điên cuồng kích tình, nhưng dường như mang theo một chút tức giận. . . . . . Cô nghĩ, có lẽ lúc ban ngày anh và Lâm Nhược Kỳ nói chuyện không được vừa ý.

Sau khi cực độ điên cuồng, anh mệt mỏi nằm nghiêng ở bên giường, ngủ thật say. Mà cô, mặc dù mệt mỏi gần như lả người nhưng không cách nào ngủ được, trong đầu hỗn loạn, các loại suy nghĩ quấy phá làm cho cô không yên ổn.

Hôm nay anh có chút thất thường, ngay cả thói quen thường ngày phải dùng “Áo mưa” còn chưa kịp mang, cứ như vậy hung hăng muốn cô. Xem ra, ngày mai anh sẽ chuẩn bị tốt thuốc ngừa thai cho cô.

Sau khi mỗi lần H xong, cô đều cảm thấy rất khổ sở. Bởi vì Lãnh Như Phong chưa bao giờ sẽ quên dùng “Áo mưa”, nói cách khác, anh chỉ muốn tình, không muốn yêu. Anh chỉ xem cô như công cụ mà thôi, một công cụ để cho anh phát tiết dục vọng.

Nếu chỉ là công cụ, cũng không cần thiết để lại tai họa về sau.

Cô nghĩ, anh đối với chị Văn Tuyết cũng như vậy. Cho nên, anh mới chắc chắn đứa nhỏ trong bụng chị không phải là của mình. . . . . .

Lãnh Như Phong tâm tư kín đáo, lúc làm chuyện như vậy vừa phóng túng, cũng vừa cẩn thận, để lại tai họa về sau đối với anh chỉ có hại không có lợi. Cho nên, anh đem chị đưa cho Ngụy Lãng, một mặt không tin chị thật sự mang thai, một mặt khác muốn xóa bỏ suy nghĩ của chị.

Người đàn ông như vậy, thực sự đủ tuyệt tình! Không, anh căn bản cũng không có tình, tại sao nói tuyệt tình. . . . . .

Đêm rất sâu, người đàn ông ngủ ở bên cạnh mình vừa yêu vừa hận, Văn Sương càng lúc càng tỉnh táo, thân thể hơi choáng nhưng cô cũng không muốn động, thầm nói trong lòng, mỗi khi vào lúc này cô cảm thấy mình rất cô đơn tịch mịch.

Cho dù mới vừa yêu xong, tượng trưng ôm cô ngủ một giấc cũng tốt, như vậy cô mới có thể cảm nhận Lãnh Như Phong thuộc về của cô. . . . . .

Nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

Cho dù mệt mỏi, anh cũng lặng yên nằm ở trên giường, hoặc ngủ say, hoặc đi vào giấc mộng. . . . . . Giống như hiện tại, mí mắt anh khẽ giật giật, có thể là đang nằm mơ. Nhưng trong giấc mộng của anh sẽ gặp ai đây? Là Lâm Nhược Kỳ sao?

Hôm nay sau khi chính mắt nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, cô càng xác định ý nghĩ của mình. . . . . . Nhớ có một lần anh ở trên người cô đổ mồ hôi như mưa thì miệng gọi tên một cô gái!

Thì ra, cô chính là Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

Đột nhiên, người đàn ông lạnh bạc bên cạnh thân thể căng cứng, sau đó truyền đến tiếng thở hổn hển của anh, ngay sau đó, trong đêm tối yên tĩnh vang lên tiếng gọi của anh, “Nhược Kỳ!”

Rồi sau đó, Lãnh Như Phong tỉnh giấc, từ trên giường ngồi dậy. . . . . .

Văn Sương hoảng sợ vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, trong lòng khổ sở đắng chát, như mưa rơi nhỏ xuống mặt hồ, từng vòng mở rộng. . . . . .

Đây là lần thứ hai cô nghe cái tên “Nhược Kỳ” này từ trong miệng anh kêu lên. Lần đầu tiên là lúc cô quyết định cùng chị đi theo anh, mà anh uống say cùng với cô làm chuyện yêu lần đầu tiên, lúc hai người cùng đạt tới đỉnh điểm thì từ trong miệng anh gọi ra tên “Nhược Kỳ” . . . . . .

Nếu như nói, tất cả cô gái trẻ đối với người đàn ông đầu tiên của mình ôm lấy ảo tưởng và mong đợi tốt đẹp thì cô đối với cái ôm của anh… tất cả tốt đẹp đều dừng hẳn tại đêm đó.

Cô cho rằng cho dù người anh yêu là chị của cô, chỉ cần anh đối với các cô tốt, cô cũng không để ý, không ngại hai chị em yêu chung một người đàn ông. . . . .

Không biết, anh căn bản không thương các cô, người anh yêu là người khác, cô gái ấy tên là “Nhược Kỳ”!

Tối nay, cô cũng như trước kia, giả vờ không nghe được gì cũng không thấy gì, nhưng trong lòng như có tảng đá đè nặng, làm cách nào cũng không tiêu trừ.

Lãnh Như Phong, từ lúc anh quyết định đem chị đưa cho Ngụy Lãng, anh đã không còn là người đàn ông mà Văn Sương yêu.

Anh là nổi hận trong lòng cô, là vết thương trong lòng cô!

Nếu không phải bởi vì chị Văn Tuyết vẫn còn ở trong tay Ngụy Lãng, cô quyết định muốn rời hỏi anh.

Nhưng bây giờ, cô không hạ được quyết tâm này. . . . . .

Trong phòng ngủ vang lên tiếng ồn ào, Lãnh Như Phong ngồi dậy. Văn Sương khẽ mở mắt, lén nhìn đồng hồ dạ quang trên tường, kim chỉ giờ chỉ số ba giờ sáng.

Lãnh Như Phong đứng ở trên ban công ngoài cửa sổ, phía ngoài gió biển gào thét thổi vào. Lãnh Như Phong trở vào lấy áo khoác, châm thuốc lá lại đi ra ngoài.

Anh cứ đứng ở ban công như vậy, gò má lạnh lùng, thân thể cao lớn thẳng tắp nhưng cô độc.

Trái tim lại không nhịn được đau xót.

Cô nhíu nhíu mày, từ trên giường bò dậy.

Kéo ra màn cửa sổ, đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, sâu kín nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, gió biển rất lớn, hay là vào trong đi.”

Người đàn ông đối lời nói của cô ngoảnh mặt làm ngơ, đầu cũng lười quay lại.

Thấy thái độ anh lạnh lùng, cô có chút ảo não, nói thêm một câu: “Bớt hút thuốc đi, hút nhiều đối với chuyện con cái không tốt.”

Sắc mặt của Lãnh Như Phong chợt thay đổi lớn, chợt bóp tắt điếu thuốc, gương mặt đẹp trai lạnh lùng tiến tới trước mặt cô, trong tròng mắt lạnh lẽo trước nay chưa từng có: “Cô mang thai? Thật mang thai?”

Sau đó, lại lập tức bác bỏ: “Không thể nào!”

Đúng vậy! Không thể nào! Cô không thể nào mang thai!

Trong lòng Văn Sương hơi đau đớn, lần nào anh cũng đề phòng rất cẩn thận như vậy, làm sao có thể mang thai đây?

Nhưng cũng có thể có ngoại lệ. Cô nghĩ vậy, có lẽ cô có thể hiểu được suy nghĩ của chị. . . . . .

Không khỏi khổ sở cười một tiếng: “Có cái gì không thể? Thân thể em cũng không có bệnh, chị em cũng vậy! Không có đề phòng chắc chắn, chỉ có khó lòng đề phòng ngộ nhỡ!”

Vừa dứt lời, cô lập tức cảm thấy cánh tay chợt bị anh nắm chặt, “Văn Sương! Cô nghe kỹ cho tôi, cô và chị cô cũng chỉ là vật thay thế, đừng vọng tưởng sinh con cho tôi!”

Vật thay thế. . . . . .

Vật thay thế sao? !

Văn Sương cảm thấy anh nắm chặt không cánh tay của cô mà là trái tim của cô. . . . . .

“Anh nói cái gì? Em và chị của em ở trong mắt anh cũng chỉ là vật thay thế sao? Cậu chủ Lãnh, trước khi nói ra có phải nên dùng đầu óc suy nghĩ thật tốt hay không, anh tự hỏi lòng một chút, Em và chị của em đối với anh một lòng một dạ như vậy, tại sao anh xem thường hai chị em chúng tôi. Ha ha, anh cho rằng em không biết sao, trong lòng anh luôn nhớ nhung Lâm Nhược Kỳ. . . . . .”

Cô đột nhiên dừng lại.

Cô liếc mắt nhìn thấy trong con ngươi Lãnh Như Phong sắc như đao ra khỏi vỏ, dường như chỉ cần cô nói thêm gì nữa, bất cứ lúc nào anh cũng có thể xông lên nắm chặt cổ của cô. . . . . .

Bộ dáng kia thật rất đáng sợ!

Cô biết Lãnh Như Phong tuyệt đối có lòng dạ tàn nhẫn này. . . . . .

Cũng may, đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên, tạm thời hóa giải nguy cơ này cho cô.

Cô giãy giụa đi nhận điện thoại, “Buông em ra, anh làm em đau!”

Nghe vậy, anh ta do dự chừng năm giây, cuối cùng buông lỏng tay ra.

Cắn răng nổi giận nói: “Nếu cô dám nói ra, cũng đừng trách Lãnh Như Phong tôi không lưu tình!”

Cô như chạy trốn, nhanh chóng đi nhận cuộc gọi cứu mạng, trên đường thiếu chút nữa vấp té.

Cầm điện thoại lên vừa nhìn, thì ra Văn Tuyết: “Alô, chị, là em. Chuyện gì?”

Vừa nghe điện thoại, Văn Sương vừa sợ quay đầu lại nhìn Lãnh Như Phong ở sau lưng. Đối phương đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, làm cho cô không rét mà run.

Nhưng một giây kế tiếp, loại cảm giác này liền bị thay thế. . . . . .

“Văn Sương, ô ô ô. . . . . . chị sẩy thai rồi. Bác sĩ nói sau này chị cũng không thể sinh con, ô ô ô. . . . . . Chị muốn trở lại, em nói Cậu chủ Lãnh dẫn chị về có được hay không, cho dù là làm nữ giúp việc chị cũng đồng ý. . . . . . Ô ô ô, Ngụy Lãng anh ta lại đánh chị, nói chị mang thai nghiệt chủng . . . . . . Chị phải làm thế nào, phải làm thế nào? Văn Sương. . . . . . Em nói, cuộc sống sau này của chị có phải xong rồi hay không. . . . . .”

Lúc Văn Sương nghẹn ngào, không biết nên làm sao an ủi chị của mình, đang muốn nói chuyện, Văn Tuyết vội vã nói: “Chị cúp đây, Ngụy Lãng không cho chị gọi điện thoại cho em, chị lén nửa đêm gọi cho em. . . . . . Hỏng bét, dường như có người tới, chị cúp trước. . . . . . A …………”

Đầu bên kia điện thoại chợt kêu thảm một tiếng, điện thoại cắt đứt giữa chừng.

Văn Sương cầm điện thoại di động, các đốt ngón tay cũng trắng bệch, như thù hận quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Như Phong, hận không được ăn tươi nuốt sống anh ta.

Lần đầu tiên hiểu ra, bi kịch không phải do cô và chị tạo ra, mà là họ cùng yêu một người đàn ông vô tình vô nghĩa!

Nếu không phải Lãnh Như Phong coi thường tình cảm đem chị Văn Tuyết đưa cho Ngụy Lãng, làm sao chị rơi vào kết cục như thế?

Lần đầu tiên trong lòng sinh ra trả thù, hận Lãnh Như Phong thấu xương!

Nhưng trong lòng Văn Sương hiểu rõ, trả thù lấy cứng đối cứng với Lãnh Như Phong thì tuyệt đối không thể nào.

Chỉ có một cách, có lẽ cô có thể làm được. . . . . .

Trong đêm tối, Văn Sương khẽ nhếch môi, hờ hững cười lạnh, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng của Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

Một đêm này Lâm Nhược Kỳ ngủ rất không yên ổn.

Cô làm nằm mơ, trong mơ có một đứa bé trai.

Khuôn mặt mơ hồ, chỉ nhớ rõ đứa bé thật cao, gầy teo, thái độ rất lạnh nhạt, không thích nói chuyện, trước sau dùng một loại ánh mắt rất nghiêm túc đưa mắt nhìn cô. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ nghĩ không ra đứa bé trai kia là ai nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy nó rất quen thuộc.

Đứa bé trai luôn lặng lẽ đi theo phía sau cô, thỉnh thoảng cô ngã xuống thì đứa bé trai sẽ xuất hiện đỡ thân thể nhỏ nhắn của cô; đứa bé trai luôn lạnh lùng, không thích cười nhưng mỗi khi thấy cô bị người khi dễ thì đứa bé trai sẽ giống như Thần Hộ Mệnh mà ông trời đưa cho cô, cứu vớt cô trong nước sôi lửa bỏng. . . . . .

Những hình ảnh trong mơ rối loạn, đứt khúc không cách nào nối liền. Lâm Nhược Kỳ không phân biệt rõ rốt cuộc những hình ảnh kia là ở trong trí nhớ hay trong giấc mơ, mơ hồ cảm thấy xa lạ lại mơ hồ cảm thấy quen thuộc. . . . . .

Tóm lại, một đêm này cô ngủ không ngon giấc.

Buổi sáng khi tỉnh lại, đầu còn mờ mịt, vô cùng khó chịu, nghĩ thầm nhất định là mình bị cảm.

Quay đầu nhìn người bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có ai, sau khi Lâm Nhược Kỳ rời giường mặc vào quần áo tìm xung quanh, bên trong biệt thự to lớn như cung điện cũng không thấy bóng dáng của Cơ Liệt Thần. Hỏi người làm, nói anh sáng sớm đã đi ra ngoài, bảo cô không cần lo lắng.

Cô cảm thấy đầu óc rất choáng váng, không thể làm gì khác hơn là trở lại phòng ngủ, muốn ngâm mình trong nước nóng.

Mười phút sau.

Lâm Nhược Kỳ ngâm mình từ đầu đến chân trong bồn nước trong suốt như nước biển, kể cả lông mày và mái tóc lơ lửng một chút rời chìm mất, cho đến khi không cách nào thở mới trồi lên mặt nước há to miệng thở dốc.

Tâm thần hoảng hốt nhìn bên trong phòng, trên kệ gỗ làm bằng thủ công được đánh bóng lóe lên màu sắc tự nhiên chất 30 chiếc khăn lông trắng sạch sẽ lớn nhỏ khác nhau, cô cố gắng nhớ lại, cảm giác tòa nhà trong giấc mơ giống như một cung điện hiện đại, rốt cuộc đã từng nhìn thấy ở chỗ nào. . . . . .

Lúc vừa tới chỗ này đã cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào, nhưng trước sau không nhớ nổi. Nghĩ đến, có lẽ do nơi này giống như cung điện phát trên TV, cho nên làm cho cô cảm thấy nhìn quen mắt.

Trước kia chưa từng tới đảo Bali, càng chưa tới Lư Đăng Bảo số ba của Cơ Liệt Thần, làm sao thấy qua chỗ này? Nhất định là đã xem TV rất nhiều.

Sau đó, lười biếng ngâm mình ở trong bồn tắm, không nhịn được nhớ lại những lời nói của Lãnh Như Phong ngày hôm qua và hình ảnh trong giấc mơ tối qua, suy đoán đứa bé trai trong mơ có thể là Lãnh Như Phong hay không. . . . . .

Rốt cuộc chậm rãi tắm xong, Lâm Nhược Kỳ nắm bên eo, không biết từ lúc nào có thêm một vòng thịt béo, đi ra khỏi phòng tắm, lúc này mới phát hiện cô ngâm gần một tiếng đồng hồ.

“Hắt xì. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ hắt hơi một cái, hút nước mũi đóng cửa sổ lại, nghĩ thầm thế này phải tìm một chút thuốc cảm. . . . . .

Dạo qua một vòng, ngạc nhiên phát hiện ngoài cửa phòng khách đã đặt quần áo sạch.

“Hả?Ai để ở chỗ này vậy?” Cô buồn bực.

Là người làm sao? Hay là. . . . . . Anh trở lại?

Đang buồn bực, có người đẩy cửa tiến vào.

“Tắm xong rồi? Có muốn uống ly trà nóng hay không? Anh bảo người làm mới pha xong.” Là Cơ Liệt Thần, anh chỉ vào hai ly trà nóng trên khay trà, nói.

Lâm Nhược Kỳ nhìn theo phương hướng ngón tay anh, lúc này mới phát hiện ra không biết người làm đưa lên trà nóng lúc nào.

Cô không khát nước, ngược lại đối với Cơ Liệt Thần đi nơi nào có chút tò mò. . . . . .

Anh giống như mới đi cưỡi ngựa về, người mặc đồ cưỡi ngựa, tay trái ôm nón trụ, bộ quần áo cưỡi ngựa bó sát vào người làm nổi bật thân thể của anh càng thêm đẹp trai. Có lẽ vì vận động nên cả người đầy mồ hôi nóng, cổ áo bị anh mở ra hai cúc, lộ ra xương đòn khêu gợi và lồng ngực nở nang, có thể nhìn rõ vài giọt mồ hôi từ trước ngực của anh chảy xuống. . . . . .

Mồ hôi rơi như mưa làm cho cô nhớ lại lúc anh đang dong ruỗi trên người cô. . . . . .

Má ơi! Ban ngày đã bắt đầu phát xuân rồi.

Trái tim nhỏ Lâm Nhược Kỳ run lên, gương mặt không khỏi nóng ran, vội vàng lắc đầu, ném bỏ những suy nghĩ không có dinh dưỡng.

Xoay người, vào phòng tắm, đóng cửa, giả bộ chải đầu đánh răng rửa mặt đi nhà cầu. . . . . .

Dường như nhìn thấy cô lúng túng, Cơ Liệt Thần khẽ cười đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, trêu đùa nói: “Bà xã, có phải cảm thấy bộ dạng chồng em chảy mồ hôi rất quyến rũ hay không?”

“Anh nói bậy! Em nào có?”

Cơ Liệt Thần cười sâu hơn: “Em nói không có, vậy chính là có rồi.”

“Anh không biết xấu hổ! Nào có ai như anh nói chứ?”

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ gấp gáp, liền phát hiện Cơ Liệt Thần chưa cho phép đã đẩy cửa ra, vừa đúng để cho anh nhìn thấy đôi tay mình trống trơn, đỏ mặt đứng ngây ngốc!

“Em xem đi, mặt đỏ rần, còn nói chưa?” Anh bật cười, cảm thấy sáng sớm ngủ dậy trêu chọc cô, tâm trạng rất vui vẻ.

Hơn nữa, vừa trêu đùa cô, vừa bước vào phòng tắm, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị cởi quần áo. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ không hiểu anh muốn làm gì, nổi giận hỏi: “Này, thứ tự có trước có sau, không nhìn thấy em vào trước sao? Anh. . . . . . muốn làm gì?”

Cơ Liệt Thần tiếp tục thực hiện vô sỉ đến cùng, hoàn toàn phá vỡ khí chất ưu nhã lúc trước: “Em đã tắm rồi, bây giờ đến lượt anh tắm.”

Cô cắn răng nghiến lợi: “Em còn chưa tắm xong đấy. . . . . .”

“Ồ. . . . . . Chưa tắm xong? Vậy không bằng cùng nhau tắm, vừa đúng bà xã em chà lưng cho anh.”

Lâm Nhược Kỳ im lặng, nhanh chân trốn ra khỏi phòng tắm.

Đi chưa đầy hai bước, chỉ nghe thấy Cơ Liệt Thần kêu cô: “Nhược Kỳ, em thu dọn đồ đi, chút nữa chúng ta sẽ trở về Nam Thành.”

Bước chân dừng lại, Lâm Nhược Kỳ ngây ngẩn cả người.

Tại sao đột nhiên quyết định trở về sớm như vậy? Quyết định như vậy. . . . . . có quá gấp rút không?

Có lẽ đã sớm đoán được cô sẽ cảm thấy kinh ngạc, Cơ Liệt Thần đột nhiên mở ra một góc phòng tắm, ánh mắt hiện lên nụ cười nói: “Chúng ta đi về trước, nơi này không an toàn. Sang năm anh sẽ bù đắp trăng mật cho em.”

Mặc dù trong ánh mắt tươi cười nhưng giọng nói hoàn toàn không có ý trêu chọc.

Lâm Nhược Kỳ giật mình, biết anh nói nghiêm túc.

Lập tức hiểu nơi này thật sự không an toàn, không thể ở lâu.

Trước khi tới đảo Bali, Cơ Liệt Thần đã từng nói, hệ thống an ninh của Lư Đăng Bảo số 3 không hoàn chỉnh như ở Lư Đăng Bảo số 1, hơn nữa loại người có thân phận như anh lúc nào cũng ở trong nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ gặp phải địch thủ.

Hơn nữa, trải qua lần gặp nhau với Lãnh Như Phong ngày hôm qua, anh nhất định vô cùng lo lắng. . . . . .

Im lặng mấy giây, Lâm Nhược Kỳ nhàn nhạt trả lời: “Được, em biết rồi, sẽ thu dọn đồ đạc ngay đây.”

Cơ Liệt Thần ngưng mắt nhìn cô, kéo tay của cô hôn một cái lên đầu ngón tay của cô, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, làm cho em mất hứng.”

Lâm Nhược Kỳ lắc đầu, lại ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, dù sao chúng ta cũng chơi vui rồi, cần phải trở về.”

Nói chính xác, cô đã làm tốt chuẩn bị, loại chuyện tạm thời rút lui như thế này nói không chừng sau này sẽ thường xuyên gặp phải. Kể từ khi sống chung với anh, bắt cóc, bắn nhau, chạy trốn … đều là chuyện bình thường rồi, cô cảm thấy chuyện như vậy gặp nhiều hơn sẽ càng thành thạo, cứng cáp, không có gì phải sợ. . . . . .

Hơn nữa, hai người cùng nhau bàn bạc, cùng nhau phiền não, cùng chung sức, cùng nắm tay nhau, cảm giác lệ thuộc lẫn nhau, rất tốt. . . . . .

Chọn tập
Bình luận