Lâm Nhược Kỳ hơi ngẩn ra.
Lần đầu tiên, cô gái xinh đẹp trước mắt lại có thể nhìn ra giữa cô và Lynda, cô chính là vợ Cơ Liệt Thần, quả nhiên ánh mắt đủ sắc bén!
Nghĩ đến đây, theo bản năng Lâm Nhược Kỳ quan sát cô gái xinh đẹp gọi là Thúy Thiến. . . . . .
Khuôn mặt búp bê ngoại quốc vui vẻ, so với Baby còn đáng yêu hơn, chẳng những đáng yêu còn lộ ra nhiệt tình quyến rũ, đôi mắt hẹp dài cong cong như vầng trăng, ngoài mặt nhìn rất thân thiện, lại làm cho trong đầu của Lâm Nhược Kỳ cảm thấy không khỏi lo sợ.
Vẻ đẹp của cô, đẹp đến nổi làm cho người ta không cách nào đến gần, không dám nhìn thẳng!
Không đợi Lâm Nhược Kỳ đáp lại, ở một bên Lynda liền bị thái độ trong mắt không có người của Thúy Thiến chọc giận: “Cô chính là Thúy Thiến? Chính là ách. . . . . . Tôi nhớ ra rồi, chính là con gái tùy hứng làm cho sư phụ Dịch Sâm cả ngày đau đầu, Thúy Thiến? Thôi đi, tôi còn tưởng cô nhỏ tuổi, thì ra như vậy!”
Lynda biết Dịch Sâm, con gái của Dịch Sâm là Thúy Thiến đi học trong trường học Quý tộc khép kín, cho nên Lynda và Thúy Thiến chưa từng gặp mặt. Đừng nói là Lynda, ngay cả Nhiễm Phương mẹ của Cơ Liệt Thần, bà và Thúy Thiến cũng chỉ gặp qua mấy lần mặt mà thôi.
Lynda nói thẳng làm cho Thúy Thiến không hài lòng, sắc mặt của cô lập tức tối tăm, lúc quay mặt sang nhìn về phía Lynda, vẻ mặt lạnh lùng ba phần.
“Thần, cô gái này là ai? Tại sao anh dẫn cô gái không đứng đắn ở bên ngoài vào trong nhà? Có cô gái om sòm ở bên cạnh, anh và vợ anh làm sao chịu được?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lynda cũng tái xanh, trang điểm xinh đẹp cũng khó che giấu sắc mặt khó coi của cô, cực kỳ tức giận nói: “Tôi còn muốn nói cô đó, một cô gái thật không thể tưởng tượng! Lúc nảy cô quyến rũ Cơ lão đại, tôi nên ra tay đánh cô thành ngốc nghếch, cóc cần biết cô là con gái của ai!”
Nói những lời này rõ ràng bất bình thay cho Lâm Nhược Kỳ.
Sắc mặt của Cơ Liệt Thần cũng hết sức khó coi, híp mắt phượng trả lời, “Thúy Thiến, vị này là Lynda. Cô ấy là cận vệ của Nhược Kỳ, cũng là chuyên gia hóa trang tốt nhất của tổ chức Liệt Diễm.”
Thúy Thiến cũng không quan tâm, căm giận quay đầu ôm lấy cánh tay Cơ Liệt Thần oán giận nói, “Thần, nếu cô ta chỉ là thủ hạ, tại sao anh có thể để cho cô ta không có lễ phép với anh như vậy? Anh nói xem, em quyến rũ anh chỗ nào, cô ta nói với em như vậy, cũng là nói oan cho anh!”
Mùi thuốc súng càng diễn ra mãnh liệt, nồng nặc đến nổi khiến cho Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy khó thở.
Cô sững sờ ở nơi cửa, tiến cũng không được, thối cũng không xong!
Cơ Liệt Thần trừng mắt liếc Thúy Thiến, cũng không trách cứ cô cái gì, đẩy ra hai tay cô đang ôm, lúc giương mắt vừa đúng nhìn thấy vẻ mặt bức rức của Lâm Nhược Kỳ.
Anh đứng dậy đi về phía Lâm Nhược Kỳ đang ngây người tại chỗ, vừa đi vừa nói chuyện: “Nhược Kỳ, anh nghe người làm nói, em và mẹ cùng đi mua giường cho con, như thế nào? Chọn xong chưa?”
Đang lúc nói chuyện, anh đi tới bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, rất tự nhiên ôm eo Lâm Nhược Kỳ, đi vào trong phòng khách.
Lynda nhìn thấy Cơ lão đại và Lâm Nhược Kỳ, hai vợ chồng ân ân ái ái nói chuyện rất vui vẻ, liếc mắt nhìn Thúy Thiến, cơn giận lúc nảy lập tức biến mất.
Cau mày, khinh thường nở nụ cười, thật giống như thầm nói: nhìn đi, hai vợ chồng người ta rất ân ái, căn bản không có chỗ cho cô nhúng tay!
Thúy Thiến thật sự kinh ngạc. . . . . .
Cô vốn vẫn cho rằng Cơ Liệt Thần sạch sẽ, thân phận cao quý, ánh mắt kén chọn, cho nên mới không thích gần phụ nữ. Mặc dù thái độ Cơ Liệt Thần đối với cô chỉ xem là ôn hòa, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, nhưng cô vẫn cho rằng chỉ có Thúy Thiến cô mới có thể xứng với Cơ Liệt Thần.
Nhưng cô không ngờ, mình từ nước Anh thật xa chạy đến thăm anh, anh lại hờ hững với cô, hơn nữa ở trước mặt cô gái khác, làm như không nhìn thấy cô.
Mà thái độ Cơ Liệt Thần đối với Lâm Nhược Kỳ lại hoàn toàn khác, chẳng những săn sóc, hơn nữa quan tâm. Từ đầu đến cuối trong mắt chỉ nhìn nét mặt Lâm Nhược Kỳ là việc Thúy Thiến chưa từng gặp qua . . . . . .
Thúy Thiến có chút tức không nhịn nổi, không cam lòng đuổi theo.
“Thúy Thiến!”
Mới vừa bước mấy bước, sau lưng có giọng nói quen thuộc vang lên. Ánh mắt Thúy Thiến sáng lên, quay đầu nhìn, quả nhiên là Nhiễm Phương mẹ của Cơ Liệt Thần.
“Dì!” Giọng nói Thúy Thiến lập tức vút lên, giống như nhìn thấy một cọng cỏ cứu mạng, cả người cũng chạy vội tới.
Lập tức nhào đến ôm lấy Nhiễm Phương đi ở phía sau cùng, thân mật nói: “Dì, dì thật hư nha. Trước đó trở về Trung Quốc cũng không nói với cháu một tiếng, làm hại cháu thật đau lòng. Dì xem, muốn ăn món trứng rán và mì sợi Trung quốc do dì làm, cháu cũng đã tìm kiếm một tháng, cho nên cháu liền len lén đuổi theo dì tới Trung Quốc, đừng không hoan nghênh cháu chứ, dì?”
“Nhìn cháu kìa, đứa nhỏ này, thật biết nói chuyện, dì mới trở về nước không tới một tuần lễ, cháu lại nhớ dì rồi sao? Để dì nhìn xem, có gầy thật giống như cháu nói hay không? Ừ, dường như là gầy, không phải cháu cố ý giảm cân chứ?” Nhiễm Phương ha ha cười nói.
Thúy Thiến chu mỏ giận trách: “Dì, dì thật là xấu, cố ý chọc ghẹo cháu. . . . . .”
Quả nhiên, Thúy Thiến thông minh, nói chuyện hết sức có khéo léo, thật ra ai cũng biết cô tới Trung Quốc có dụng ý khác nhưng lại ăn nói hợp tình hợp lý. Cho dù Cơ Liệt Thần muốn trách mắng cô tùy hứng cũng ngại vì quan hệ của mẹ mình và cô, chỉ có thể im lặng thôi.
Nhiễm Phương nhìn một chút Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ, rồi quay đầu lại nhìn Thúy Thiến, mà trên mặt Thúy Thiến nở nụ cười giống như búp bê.
Trong lòng bà mềm nhũn ra, thở dài nói, “Thúy Thiến, không phải dì không hoan nghênh cháu, chỉ là thời gian cháu ở Trung Quốc dạo chơi không thể quá lâu, vừa rồi Dịch Sâm cha của cháu có gọi điện thoại cho dì, ông ấy nói ông ấy rất lo lắng cho cháu, muốn cháu sau khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức trở về. Hơn nữa, trong tay Thần còn có rất nhiều chuyện, không thể đi chơi khắp nơi với cháu, dì chỉ sợ cháu ở Nam Thành chơi không vui. . . . . .”
Thúy Thiến lơ đễnh cười nói, “Không phải còn có dì và Nhược Kỳ có thể đi chơi cùng cháu sao? Dì, cháu thật sự rất muốn ở lại Trung Quốc chơi thêm mấy ngày, trước kia dì thường ở trước mặt cháu nói Trung Quốc xinh đẹp như thế nào, Trung Quốc tốt như thế nào, văn hóa Trung quốc là phong phú như thế nào, làm cho cháu vô cùng mong đợi đến Trung Quốc. Rốt cuộc hiện tại cháu đã tới, tại sao dì nở đuổi cháu đi đây? Huống chi, lần này cháu tới Trung Quốc cũng không hoàn toàn là vì chơi, vì giúp đỡ Thần, cha giao cho cháu một nhiệm vụ hết sức quan trọng, nhiệm vụ này e rằng trong một thời gian ngắn không làm được. Cho nên lần này cháu tới Trung Quốc là lấy việc công làm việc tư. Hơn nữa. . . . . .”
Hơi ngừng lại, cô nhìn về phía bóng dáng cao ráo cách vài mét, mỉm cười, “Thần kết hôn, để cháu xem anh ấy một chút, chúc phúc cho anh ấy và Nhược Kỳ cũng là việc nên làm. Tuổi của Nhược Kỳ và cháu không khác nhau lắm, cháu nghĩ. . . . . .”
Lời nói đến một nửa, Thúy Thiến rất có thâm ý nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ ở bên cạnh Cơ Liệt Thần, tiếp tục nói, “Nhất định cô ấy và cháu có rất nhiều đề tài chung, nhất định hai chúng cháu có thể trở thành bạn bè tốt nhất. Nhược Kỳ, cô nghĩ tôi nói đúng không?”
Chẳng biết tại sao, cả người Lâm Nhược Kỳ dựng đứng tóc gáy! Vì sao cô có cảm giác đối phương đang tuyên chiến với mình? !
Cô rất không được tự nhiên trầm ngâm một chút, mỉm cười gật đầu, xem như là đáp lại.
Dường như Thúy Thiến rất hài lòng đáp án này, quay đầu lại nhìn về phía Nhiễm Phương, “Dì xem, Nhược Kỳ cũng đồng ý, dì còn không chịu đồng ý với Thúy Thiến sao?”
Dứt lời, cô dùng ánh mắt rất vô tội nhìn Nhiễm Phương, vẻ mặt cực kỳ làm cho người thương yêu.
Nhìn ngoài mặt, Thúy Thiến hỏi ý Nhiễm Phương, nhưng cô rất chắc chắn đối phương nhất định cho cô đáp án mà cô mong muốn. Bởi vì một chiêu này, rất hiệu nghiệm.
Trong lòng Thúy Thiến rất rõ ràng, Cơ Liệt Thần không thích giữ cô ở lại Nam Thành quá lâu, theo tính tình của anh, nói không chừng ngày thứ hai đã giúp cô mua xong vé máy bay, đưa cô ra phi trường rồi. Nếu có Nhiễm Phương che chở, thái độ của Cơ Liệt Thần đối với cô không đến nỗi quá cứng rắn. . . . . .
Một khi quyết định chủ ý, Thúy Thiến càng ra sức làm nũng, “Dì, dì đồng ý với Thúy Thiến chứ? Ừm, có được hay không vậy. . . . . .”
Cơ Liệt Thần lạnh lùng nhìn mọi chuyện trước mắt, trong lòng đã sớm có chuẩn bị rồi.
Anh không chút tội nghiệp nói, “Thúy Thiến, gần đây anh rất bận, không có thời gian đi chơi với em, Nhược Kỳ cũng đã mang thai, càng không thể nào đi chơi với em. Về phần mẹ của anh, thân thể bà không tốt, không nên để cho người già cả ngày đi dạo chơi xung quanh với người trẻ tuổi như em chứ? Cho nên, khi nhiệm vụ kết thúc, anh sẽ lập tức phái chuyên cơ đưa em trở về.”
“Thần. . . . . .” Thúy Thiến nghẹn lời, sắc mặt thay đổi.
Lâm Nhược Kỳ mang thai? ! Mang thai con của Thần? !
Lúc này mới vừa xuống máy bay chỉ mấy giờ thôi, Cơ Liệt Thần liền thúc giục cô trở về Anh quốc, thái độ lạnh nhạt cũng quá rõ ràng, hơn nữa Lâm Nhược Kỳ mang thai của Cơ Liệt Thần. . . . . . Điều này làm cho tâm trạng của Thúy Thiến càng thêm chùng xuống.
“Nhưng, nhưng em. . . . . .” Thúy Thiến cảm giác mình thật vất vả tới Trung Quốc một lần, lại không được người chào đón như vậy, thật là không cam lòng. Chương 098: Cuộc so tài PK (hạ gục) tình địch, ván đầu tiên 2
Cùng lúc đó, Nhiễm Phương cũng đang do dự, trong lòng hết sức khó xử.
Dĩ nhiên bà biết “Nhiệm vụ” cái gì đó chỉ là Thúy Thiến lấy cớ, trong lòng đứa bé này thực sự nghĩ chuyện khác.
Mặc dù mình cũng muốn giữ Thúy Thiến ở lại một thời gian, nhưng Nhiễm Phương lại băn khoăn suy nghĩ của con trai, Cơ Liệt Thần đang lo lắng cái gì trong lòng bà rất rõ ràng. . . . . .
Thúy Thiến là một cô gái tốt nhưng tính tình kiêu ngạo tùy hứng, mười phần tính khí đại tiểu thư, từ nhỏ cô chỉ thích Thần, nhưng Thần chỉ xem cô như em gái. Vì muốn Thần đồng ý làm bạn trai của cô, cô đã làm rất nhiều việc ngốc, còn gây ra qua không ít chuyện cười.
Mặc dù hiện tại cô đã trưởng thành, nhưng tâm tư năm đó đối với Thần cũng không giảm. Chuyện Thần kết hôn là Nhiễm Phương nói cho Dịch Sâm nghe, nhất định Thúy Thiến biết được chuyện này từ cha mình.
Cô âm thầm một mình bay tới Trung Quốc, không khó để người ta nghĩ đến cô vì chuyện Thần kết hôn mới len lén chạy tới Trung Quốc dò xét đến cùng. . . . . .
Cho nên Nhiễm Phương rất rối rắm.
Nếu thúc giục Thúy Thiến đi, nhất định sẽ làm cho đứa nhỏ này càng thêm đau lòng, nếu giữ cô ở lại thêm vài ngày thì lo lắng cô sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết đối với Nhược Kỳ. Thật đúng là tình thế khó xử a. . . . . .
Đang lúc Nhiễm Phương không biết nên làm thế nào cho phải thì có người nói rồi.
Một giọng nói từ tốn trong vắt vang lên, “Thúy Thiến, cô là khách quý của chúng tôi, mọi người làm sao đuổi cô đi được? Cô muốn ở bao lâu cũng không có quan hệ, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh cô đến.”
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía cô gái nhỏ nói chuyện. . . . . .
Ách, lại là. . . . . . Lâm Nhược Kỳ!
Một hồi lâu, Lynda phục hồi lại tinh thần trước tiên, nhỏ giọng quát cô, “Đồ ngốc, cô nhìn không ra sao? Cô ấy là tình địch của cô! Tình địch đó! Tại sao cô còn nói tốt cho cô ấy? Cô không lo lắng cô ấy đoạt mất Cơ lão đại à? !”
Lâm Nhược Kỳ khẽ cười duyên, không nói.
Cơ Liệt Thần ôm lấy cánh tay cô, sức lực khẽ buộc chặt, lại gần bên tai cô môi trêu chọc, lặng lẽ hỏi, “Bà xã, em muốn giở trò gì? Anh nhắc nhỡ em trước, chuyện này chơi không vui như em nghĩ đâu.”
Lâm Nhược Kỳ cười yếu ớt, vẫn không nói.
Nhiễm Phương cũng có chút căng thẳng, giật mình, hỏi, “Nhược Kỳ, con có thai, ở cùng với Thúy Thiến sợ là không tiện lắm. . . . . .”
Lần này, Lâm Nhược Kỳ không tiếp tục im lặng, cười nói, “Mẹ, con không sao. Khó được Thúy Thiến tới Trung Quốc một lần, con cũng thích cô ấy, vừa đúng có nhiều người nói chuyện với con, có gì không thể? Hơn nữa nếu có chuyện gì không phải còn mẹ và Thần chịu trách nhiệm sao? Lynda cũng ở bên cạnh bảo vệ con, sẽ có gì chuyện? Yên tâm đi.”
Cô nói rất tùy ý, dường như hoàn toàn không có đem lo lắng của mọi người đặt ở trong lòng, nhưng lúc Thúy Thiến nghe vào tai, giống như bị xem thường.
Hoặc là nói, khiêu chiến với cô!
Hai cô gái cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cùng mỉm cười, ngầm hiểu lẫn nhau. . . . . .
“. . . . . . Vậy cũng tốt” Nhiễm Phương thở dài một tiếng, quay đầu căn dặn Heber vừa đem xe cất đang từ ngoài phòng đi tới, “Heber, ông đi gọi bọn người làm thu dọn hành lý của Thúy Thiến một chút, đem vào trong phòng ngủ của tôi, buổi tối sẽ để cho Thúy Thiến ngủ chung với thôi.”
“Dạ, bà chủ.”
Cơ Liệt Thần cam chịu gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Thúy Thiến, nói, “Thúy Thiến, em vào phòng đọc sách của anh trước, anh có chút chuyện muốn nói với em.”
Dứt lời, anh nghiêng đầu, tròng mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ ở bên cạnh, giọng nói dịu dàng mềm nhũn: “Em trở về phòng nghỉ ngơi trước, ngoan, chờ anh. Anh đi bàn công việc với cô ấy, tối nay về với em.”
Lâm Nhược Kỳ có chút bật cười, chồng cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “Công việc”, xem ra sợ cô hiểu lầm.
Cô chủ động khẽ chạm một nụ hôn trên khuôn mặt đẹp trai của anh, mỉm cười gật đầu, xoay người, nhẹ nhàng lên lầu. . . . . .
***
Cơ Liệt Thần và Thúy Thiến một trước một sau đi vào phòng đọc sách, cửa bị Thúy Thiến khép hờ, lộ ra một khe hở.
Xoay người, Cơ Liệt Thần cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp hỏi: “Nói đi, Thúy Thiến, em tới Nam Thành rốt cuộc là muốn làm gì? Thật vì nhiệm vụ sao? Đừng có nói dối với anh, lúc trước sư phụ đã nói với anh toàn bộ kế hoạch rồi, căn bản em không có chuyện gì.”
Thúy Thiến lơ đễnh nhìn anh một cái, mỉa mai cười một tiếng, vẻ mặt không thay đổi nói sang chuyện khác: “Cơ lão đại, không phải nói đến phòng đọc sách nói công việc sao?”
Quyến rũ ngồi xuống cái ghế gỗ, thân thể khẽ nghiêng tới trước một đường cong hoàn mỹ, cố ý lộ ra bộ ngực hấp dẫn trắng như tuyết, nói: “Thần, em còn tưởng rằng anh thật sự rất nghiêm chỉnh, thì ra chỉ muốn nói nhỏ với em nha.”
Dứt lời, trừng mắt hẹp dài nhìn về phía Cơ Liệt Thần, ánh mắt quyến rũ như tơ nheo lại thành một đường cong hoàn mỹ, đột nhiên lộ ra quyến rũ trêu chọc gợi tình, không chút nào che giấu mỉa mai. Bộ dạng thanh xuân đầy sức sống so với lúc trước là một trời một vực.
Đôi tay Cơ Liệt Thần ôm cánh tay, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn cô, không chút nào nể mặt nói: “Thúy Thiến, đã nhiều năm rồi em vẫn thích dùng chiêu này, em cảm thấy có tác dụng đối với anh không?”
Nghe vậy, ở trên mặt Thúy Thiến trong nháy mắt thay đổi nhiều màu sắc.
Cô cắn cắn môi ngồi thẳng lên, thu lại nét quyến rũ, hơi lạnh lùng nói, “Thần, anh đã nói, anh nợ em một lần ơn nghĩa! Nhưng anh vẫn chưa trả xong đã cưới Lâm Nhược Kỳ, em không cam lòng!”
Cơ Liệt Thần nhếch môi cười, giọng nói cũng lạnh lùng, “Thật sự anh nợ em một lần ơn nghĩa, nhưng anh không thể trả bằng hạnh phúc cả đời của Cơ Liệt Thần anh.”
Thúy Thiến hung hăng nhìn chằm chằm Cơ Liệt Thần.
Một năm không thấy, anh vẫn cao quý nghiêm nghị, khuôn mặt hoàn mỹ nhưng giọng nói anh vẫn lạnh nhạt kiêu ngạo so với một năm trước không có chút nào thay đổi.
Lúc Cơ Liệt Thần ở nước Anh cầu học, quan hệ giữa Thúy Thiến và anh rất tốt như anh em ruột. Vì không phá vỡ tầng quan hệ kia, Thúy Thiến vẫn che giấu tâm sự của mình, hy vọng có thể cùng anh vĩnh viễn chung đụng thân mật.
Nhưng tiệc vui chóng tàn. Sau khi xảy ra sự kiện kia, quan hệ của hai người bọn họ liền thay đổi, đừng nói là làm người yêu, ngay cả anh em và bạn bè cũng không phải. . . . . .
Chậm rãi quay đầu lại, cô lạnh giọng nói: “Chỉ có hạnh phúc cả đời của anh mới xứng đáng trả lại ơn nghĩa kia của em.”
Cơ Liệt Thần nhàn nhạt nhìn cô một cái, im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng, hơi có ý cảnh cáo nói, “Nhược Kỳ rất đơn thuần, đừng đùa giỡn với cô ấy, nếu cô ấy xảy ra chuyện không hay, anh sẽ không mềm lòng.”
Dứt lời, không đợi Thúy Thiến đáp lại, Cơ Liệt Thần lười biếng xoay người đi ra ngoài cửa phòng đọc sách. . . . . .
Đang lúc đôi tay Cơ Liệt Thần chạm đến tay cầm cửa, trong nháy mắt, từ sau lưng truyền đến giọng nói khiêu khích của Thúy Thiến: “Anh vừa nói như vậy, ngược lại em hơi hứng thú, muốn chơi đùa một chút với cô vợ nhỏ của anh.”
Thúy Thiến cố ý đem bốn chữ “Chơi đùa một chút” cao giọng nói.
Cơ Liệt Thần dừng lại bước chân, quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thúy Thiến, lạnh lùng nói: “Thúy Thiến, có lẽ em có thể thử một chút! Ai dám động đến cô ấy, anh sẽ hung hăng đánh người đó! Bao gồm cả Thúy Thiến em!” Chương 098: Cuộc so tài PK (hạ gục) tình địch, ván đầu tiên 3
Trong trái tim của Thúy Thiến lạnh lẽo.
Cô cắn chặt môi của mình, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cơ Liệt Thần! Vẫn trừng, vẫn trừng. . . . . .
Một hồi lâu, cô hít sâu một hơi, sâu kín hỏi “Thần, em hỏi anh, hai chúng ta quen biết bao lâu rồi ?”
Tròng mắt đen thâm thúy của Cơ Liệt Thần lạnh lẽo, giống như một cái động sâu không thấy đáy.
Anh đưa mắt nhìn Thúy Thiến không chớp mắt, giọng nói hơi ôn hòa, đáp, “Không nhiều không ít, tất cả mười sáu năm.”
Thúy Thiến gật đầu một cái, hít vào một hơi thật sâu, lại hỏi: “Vậy em hỏi anh tiếp…anh và Lâm Nhược Kỳ biết nhau bao lâu?”
Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng mỉm cười, đã sớm đoán được Thúy Thiến muốn hỏi như thế.
Trên mặt không gợn sóng, anh bình tĩnh nói, “Không tới chín tháng.”
Thúy Thiến gật đầu một lần nữa, tức giận nói: “Rất tốt, cho dù chín tháng cũng được, vậy anh cảm thấy chín tháng có thể so với mười sáu năm sao? Anh vì một cô gái chung đụng không tới chín tháng mà làm to chuyện với em sao? ! Thần, anh không cảm thấy anh nói với em như vậy thật quá đáng sao? !”
Cơ Liệt Thần hơi híp mắt lại, bên môi cong lên nụ cười, chậm rãi đáp, “Thúy Thiến, anh nghĩ em quên một chuyện, Nhược Kỳ là vợ của anh. Mặc kệ anh và cô ấy chung đụng chín tháng hay một ngày, đây là sự thực không cách nào thay đổi.”
“. . . . . .” Trái tim của Thúy Thiến khẽ run lên, không cách nào bác bỏ.
Cơ Liệt Thần thấy Thúy Thiến không nói ra lời, nhìn cô thật sâu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng đọc sách.
Đi xuống lầu, nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Nhược Kỳ, anh tìm đến người làm hỏi mới biết, trước đó Lâm Nhược Kỳ đến phòng đọc sách tìm anh và Thúy Thiến ăn cơm, sau đó đã không thấy bóng người.
Cơ Liệt Thần chợt cảm thấy không ổn, nhớ tới lúc ở trong phòng đọc sách đi ra cửa khép hờ, sợ rằng Lâm Nhược Kỳ nghe được điều gì lại hiểu lầm. . . . . .
Trong lòng bắt đầu gấp, tìm bóng dáng của Lâm Nhược Kỳ xung quanh, cuối cùng đi vào trong phòng ngủ tìm được bóng dáng nhỏ nhắn.
Cô một mình lặng lẽ nằm trên ghế sa lon, Cơ Liệt Thần cho rằng cô hờn dỗi, im lặng đi gần bên giường nhìn nhưng phát hiện cô gái nhỏ vùi ở trên giường. . . . . . Ngủ thiếp đi.
Lập tức thở dài ra một hơi cũng có chút dở khóc dở cười.
Trên mặt tràn ra cười yếu ớt, anh nhẹ nhàng tựa vào phía sau cô nằm xuống, không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô nhưng vì tư thế anh nằm xuống hỏm xuống một cái ổ sâu to lớn, thân giường khẽ nhún một chút.
Lâm Nhược Kỳ bị cái ổ sâu này làm cho tỉnh giấc, nghiêng người sang phát hiện là ông xã của mình, cô chu miệng một cái, giận trách: “Sao anh lại tới đây? Không phải đang nói công việc với Thúy Thiến sao?”
“Đã nói xong rồi.” Ngón tay thon dài leo lên cần cổ mềm mại của cô, vén sợi tóc ngăn trở cần cổ mềm mại, môi lạnh lẽo in ở cổ của cô.
Sợ râu ngắn lập tức làm cho Lâm Nhược Kỳ cười khanh khách, cô đưa tay đẩy ra đôi môi anh cong người, có chút ghen tuông nói, “Nói xong nhanh như vậy? Tại sao không trò chuyện thêm . . . . . .”
Dĩ nhiên Cơ Liệt Thần nghe được ghen tức trong lời nói của cô, môi trêu chọc cười tà, “Anh thích nói chuyện yêu đương với vợ của mình hơn.” Nói xong, ngón tay mang theo ma lực từ dưới váy rộng thùng thình của cô dò vào, dò vào tiếp. . . . . .
“Em không tin.” Cô muốn nắm chắc anh, lại bị một cái tay khác của anh giữ chặt cổ tay, hai ba lần chặn đứng phản kháng của cô, ngón tay dài ác ý phủ trên da thịt trơn mềm.
Cơ Liệt Thần mang theo cưng chìu và dụ dỗ, giọng nói êm ái: “Thúy Thiến là con gái của sư phụ anh, là một cô em gái rất tốt.” Hơi dừng một chút, anh lại bổ sung một câu, “Anh nợ cô ấy một lần ơn nghĩa, trong khoảng thời gian này làm phiền em thay anh chăm sóc cho cô ấy thật tốt, bà xã.”
Lâm Nhược Kỳ liền giật mình, trước đó cô đi phòng đọc sách, vừa vặn nghe một câu như thế, sau đó hai người bọn họ nói gì cô cũng không biết, cô vừa giận dỗi trở về phòng ngủ.
Sau đó, cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình thật nhỏ mọn, không nên không phân biệt tốt xấu đã nghi ngờ ông xã của mình. Tiếp đó, cô liền ngủ mất. . . . . .
Khẽ nghĩ ngợi, cô hỏi, “Anh nợ cô ấy ơn nghĩa gì? Cần em trả thay cho anh?” Giận dỗi bĩu môi, cô trừng mắt nhìn anh, “Không phải em thích ở cửa phòng đọc sách của anh rình mò nghe chuyện giữa hai người, làm như em giống kẻ thứ ba. Hừ!”
Anh cười cười, lúc cô chu môi thật cao nhẹ nhàng hôn một cái, “Bà xã ngoan, anh biết em hiểu anh nhất, đừng suy nghĩ lung tung có được không?”
“Em hiểu anh nhất? Hừ, em không hiểu. . . . . .”
Không đợi cô nói hết lời, Cơ Liệt Thần ôm lấy cô, đặt thân thể cô nằm ngang, sau đó đè ở trên người cô, co cổ chui vào trong ngực cô, há miệng nhẹ nhàng cắn da thịt trắng như tuyết của cô.
Mặc dù cách một lớp vải, hơn nữa dưới miệng cũng không mạnh nhưng vẫn cắn Lâm Nhược Kỳ đau đến cô thốt lên một tràng: “Này, anh im miệng! Đau lắm. . . . . .”
Quyền nặng nề đấm ở trên sống lưng anh, một người đàn ông nào đó lại cắn vui vẻ hơn. . . . . .
***
“Cốc, cốc, cốc. . . . . .” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?” Cơ Liệt Thần cau mày, lưu luyến không thôi từ trong hương thơm ngọt ngào ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp lại.
“Nhanh lên á…, ” Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt, nhỏ giọng thúc giục anh, “Nhất định là người làm.”
Phòng ngoài, truyền đến tiếng của Heber, “Cậu chủ, mợ chủ nhỏ, bà chủ bảo hai người đi xuống lầu ăn cơm tối.”
“Anh nghe xem, là Heber.” Mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng buổi sáng bị Heber bắt gặp, mặt của Lâm Nhược Kỳ bắt đầu ửng hồng.
Cô thúc giục, “Nhanh lên, đừng để cho người ta nhìn thấy.”
“Ôm một lát nữa.”
“Được rồi, có nhiều thời gian ôm, đừng lề mề.”
“Không muốn!”
“Anh là đứa bé sao? Còn không muốn. . . . . . Nhanh đi á.”
. . . . . .
Đợi ước chừng năm giây, cũng không nghe thấy bên trong phòng đáp lại.
Heber nhớ tới cảnh tượng lần trước bắt gặp cậu chủ và mợ chủ nhỏ lúng túng ở trên giường, nhất thời bừng tỉnh, đang lắc đầu không biết nên hay không nên giả vờ không biết gì trực tiếp đi xuống lầu, lúc này cửa lại bị người mở ra.
Là Cơ Liệt Thần, trên mặt như trái đào ửng hồng ngây ngất, đôi mắt xinh đẹp còn nhuộm phong tình chưa tan hết.
Giả bộ hắng giọng một cái, trong lúc vô tình ánh mắt Heber đã liếc lên trên cổ Cơ Liệt Thần, dường như có một đóa hoa mai đỏ tím. . . . . .
“Ách. . . . . . Cậu chủ, chuyện này tôi. . . . . .”
Cơ Liệt Thần cắt lời ông ta, “Heber, ông đi xuống đi, nói cho mẹ tôi và bọn họ ăn trước. Tôi và Nhược Kỳ sẽ xuống ngay.”
“. . . . . . Vâng, cậu chủ.” Chương 098: Cuộc so tài PK (hạ gục) tình địch, ván đầu tiên 4
Heber từ lầu hai xuống, che miệng nín cười, đi vào phòng ăn nhìn Nhiễm Phương đáp lời, “Bà chủ, cậu chủ và mợ chủ nhỏ sẽ xuống lầu dùng cơm ngay, cậu ấy nói để cho bà và Thúy Thiến tiểu thư ăn trước.”
Nhiễm Phương nhíu nhíu mày, không cần hỏi đã đoán được chuyện gì, nhỏ giọng lầm bầm: “Đứa nhỏ này thiệt là, tình cảm tốt cũng không nên như vậy a, tại sao có thể luôn để cho vợ mình ăn cơm trễ như vậy?”
Vừa dứt lời, trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt của Thúy Thiến thay đổi liên tục, lúc này Nhiễm Phương mới phát hiện lời của mình làm người ta suy nghĩ thế nào rồi. . . . . .
“Ách. . . . . . Không phải, ý của dì là. . . . . . Hai người bọn chúng không phải mang thai lần thứ nhất nha, ách, cho nên. . . . . .”
Nhiễm Phương nghẹn lời, bởi vì bà phát hiện sắc mặt của Thúy Thiến càng lúc càng khó coi, càng lúc càng không ổn.
Bà vội vàng gắp một chút thức ăn bỏ vào trong chén Thúy Thiến, an ủi, “Thúy Thiến a, đừng chờ hai người bọn chúng nữa. Đều tại dì, vẫn không có ở bên cạnh Tiểu Thần, cũng không dạy dỗ cho hai đứa bé này thật tốt, một chút lễ phép cũng không có, tại sao có thể gạt bỏ một người khách quan trọng như Thúy Thiến chúng ta một mình ở trên bàn cơm. . . . . .”
Ai ngờ, lời nói của Nhiễm Phương có hiệu quả ngược lại. Chẳng những không có tác dụng an ủi Thúy Thiến, ngược lại làm cho cô càng ý thức được mình chỉ là “Người ngoài”, nhất thời cảm xúc chùng xuống thấp, tức giận đến hốc mắt đỏ lên.
Nhiễm Phương bắt đầu gấp gáp, vội vàng rút ra khăn giấy lau nước mắt cho cô gái lai xinh đẹp.
“Ưm hừm, Thúy Thiến, làm sao rồi? Tại sao phải khóc? Khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh đẹp a, khóc như vậy có thể biến thành con mèo hoa thật to. . . . . .”
“Dì, dì vẫn luôn nói Thúy Thiến là một cô gái tốt, vậy dì nói cho cháu biết, tại sao Thần không thích cháu? Tại sao anh ấy không cưới cháu?”
Đôi mắt to màu nâu của Thúy Thiến chứa đầy nước mắt, càng xinh đẹp hơn, nước mắt rỉ rả, chậm chạp nhỏ xuống dưới ánh đèn màu vàng, kết hợp với vẻ mặt ngây thơ vô tội càng làm cho Nhiễm Phương sinh lòng thương xót.
Mà Thúy Thiến hỏi liên tiếp cũng làm cho Nhiễm Phương khó xử, bà suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết nên làm sao an ủi Thúy Thiến để cho cô nở nụ cười.
“Thúy Thiến a, cháu đừng đau lòng. . . . . . Dì đã nói với cháu, ở trong suy nghĩ của dì, Thúy Thiến là cô gái nhỏ rất xinh đẹp, rất khéo léo, cũng là đứa con dâu lựa chọn vô cùng thích hợp trên đời này. . . . . .”
Thật ra, ở một khía cạnh nào đó Nhiễm Phương chỉ đơn giản an ủi Thúy Thiến mới nói như vậy, nhưng bà không ngờ, Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ từ lầu hai xuống vừa đúng nghe lời nói này của bà.
Thành thật mà nói, nếu lời nói này Lâm Nhược Kỳ không để trong lòng, đó là nói dối.
Ngay cả Cơ Liệt Thần cũng cảm nhận rõ ràng, bàn tay nhỏ bé anh đang cầm có chút dừng lại, muốn thu trở về. Ánh mắt của anh ngưng trọng, muốn níu lại bàn tay nhỏ bé, lần này nắm thật chặt.
Lâm Nhược Kỳ ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Ở bên tai cô, Cơ Liệt Thần nhỏ giọng, trêu nói, “Bà xã, dễ dàng nhận thua như vậy? Em phải lên tinh thần, mọi người đều nhìn biểu hiện của em đấy.”
Lâm Nhược Kỳ biết anh đang khích tướng, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh, lại vừa vặn đụng vào gần môi anh, Cơ Liệt Thần chạm khẽ một chút, giống như tiêm cho cô một mũi thuốc trợ tinh thần.
Là cô tự mình nói muốn giữ lại Thúy Thiến người ta ở một thời gian, tất cả mọi người đều xem là một lời tuyên chiến, nhưng cô vừa nghe thấy mẹ chồng mình khen Thúy Thiến, liền thay đổi thành sợ hãi rụt rè, một chút cũng không giống cá tính của cô. Lâm Nhược Kỳ cô mềm yếu như vậy từ lúc nào ? Những ngày khổ nhất mệt nhất đều đi qua, còn sợ một chút chuyện này sao? Cũng chỉ là một lần khiêu chiến trong đời mà thôi!
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ hít sâu một hơi, lại lên tinh thần, nắm chặt tay Cơ Liệt Thần cùng nhau đi vào phòng ăn.
***
“Mẹ, Thúy Thiến, thật xin lỗi, chúng tôi tới chậm.” Lâm Nhược Kỳ cười nói tự nhiên ngồi xuống, dịu dàng giải thích, “Lúc nảy con ngủ thiếp đi, Thần không đành lòng đánh thức con, cho nên chậm trễ một chút.”
Nhiễm Phương nhớ tới chuyện nói sai làm Thúy Thiến khổ sở, vào lúc này nghe Lâm Nhược Kỳ giải thích, liền cau mày phê bình con trai của mình, “Tiểu Thần, nếu Nhược Kỳ muốn ngủ, con để cho con bé ngủ thêm một lúc, đánh thức con bé làm gì?”
Cơ Liệt Thần cười cười, “Con lo cô ấy một mình ở trong phòng ngủ, sẽ xảy ra chuyện .”
Nhiễm Phương nhìn lướt qua Thúy Thiến, thấy sắc mặt cô vẫn rất khó coi, liền quay đầu lại trách con trai của mình, “Nhược Kỳ cũng không phải là đứa bé, con lo lắng cái gì? Hơn nữa, phụ nữ có thai thích ngủ là chuyện rất bình thường, con không cần chuyện nhỏ xem thành to như vậy.”
Cơ Liệt Thần nhún vai một cái, cười cười, không để ý.
Lâm Nhược Kỳ nói đỡ cho anh, “Mẹ, mẹ đừng trách Thần, là con không tốt, không nên ngủ trước khi ăn cơm.”
Trùng hợp lúc này, Heber từ trong hầm rượu lấy ra một chai rượu đỏ thượng hạng, đặt ở trong mâm kính cẩn lễ phép đưa lên, ngoại trừ trong ly Lâm Nhược Kỳ là sữa tươi, trong ly những người còn lại còn lại được rót đầy rượu đỏ.
Nhiễm Phương ưu nhã giơ lên ly rượu, nói “Nào, một ly này là vì Thúy Thiến đáng yêu, hoan nghênh cháu đường xa đến đây! Cạn ly!”
Cơ Liệt Thần cũng giơ lên ly rượu, nghiêng mặt sang nhìn Lâm Nhược Kỳ ngồi bên cạnh, dịu dàng cười nói: “Vậy một ly này của anh là vì vợ nhỏ đáng yêu của anh, vì hạnh phúc của chúng ta, vì hạnh phúc cả nhà chúng ta, cạn ly!”
Nghe vậy, trong lòng Thúy Thiến chìm xuống, trên mặt cũng không xao động.
Cô nhìn Lâm Nhược Kỳ ở đối diện, lại nhìn Cơ Liệt Thần đang vô cùng thâm tình nhìn vợ của mình, nâng ly nói, “Vậy một ly này của tôi không có gì to lớn, vì tôi và Thần, hai chúng ta. . . . . .”
Cố làm ra vẻ thần bí khẽ dừng một chút, cười một tiếng, không nhìn Cơ Liệt Thần ném tầm mắt cảnh cáo, cô nói, “Vì tình bạn mười sáu năm của tôi và Thần, vì hai chúng tôi trải qua vui buồn, cạn ly!”
Dứt lời, Thúy Thiến hết sức phóng khoáng uống trước!
Sau đó, vô cùng khiêu khích nhìn Lâm Nhược Kỳ ở phía đối diện. . . . . .
Quả thật, Nhiễm Phương vì những lời này của Thúy Thiến thẹn mướt mồ hôi, ly rượu trong tay dừng tại giữa không trung, không đưa đến khóe miệng, cũng không đặt trên bàn.
Ánh mắt lạnh lùng của Cơ Liệt Thần nhìn Thúy Thiến chằm chằm, nhưng anh lại nhướng mày, khóe môi hơi nhếch, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Bốn phía người làm không nhiều, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ.
Không thể nghi ngờ, tất cả mọi người đang chờ phản ứng của Lâm Nhược Kỳ. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ mỉm cười, nụ cười rực rỡ mang theo chút dịu dàng, kiêu ngạo vuốt ve bụng của mình, nói một câu rất đơn giản: “Vì đứa con đầu lòng của tôi và Thần, cạn ly!”
“Cộp. . . . . .”
Bốn cái ly rượu cao cổ chạm nhau, cùng lúc Thúy Thiến nghe trái tim của mình giống như ly rượu này, xoảng một tiếng vỡ vụn đầy đất. . . . . .
Thoáng chốc, trong lồng ngực đủ loại mùi vị.
Đúng vậy, đem thời gian tới so sao? Buồn cười! Ai quy định thời gian dài ở chung với nhau thì nhất định có thể làm vợ chồng? Nhìn Lâm Nhược Kỳ người ta, chỉ ở chung với Thần chín tháng mà thôi, ngay cả đứa bé cũng đã có. . . . . .
Thúy Thiến chết lặng bưng ly rượu, đang lúc mọi người lên tiếng ủng hộ, từng ngụm, từng ngụm uống hết rượu đỏ còn lại trong ly, đầu ngón tay tay trái bấm vào thật sâu trong da thịt lòng bàn tay, nhưng không có cảm giác đau. . . . . .
Không phải là không đau, giống như không phải lòng bàn tay đau mà là trái tim của mình, Thúy Thiến thử bấm lòng bàn tay một lần, trái tim lại đau một lần. Cảm giác này thật đúng là kỳ quái. . . . . .
“Ôi chao, Thúy Thiến, cháu uống chậm một chút… đây là rượu đỏ cất vào hầm nhiều năm nhất! Sức ngấm rất mạnh!” Nhiễm Phương vội vàng níu lại cổ tay của cô, đoạt lại ly rượu rỗng trong tay cô đặt lên bàn.
Trong tay trống rỗng, rốt cuộc Thúy Thiến phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra mình luống cuống.
Cô lau đôi môi một cái, lau khô chất lỏng dính nơi khóe miệng, cười nói: “Dì, không phải cháu vì vui mừng mới uống nhiều một chút sao. Hơn nữa, tửu lượng của cháu rất tốt, một chút rượu như vậy không làm cháu say.”
Dứt lời, lại mở chai rượu cũng bắt đầu rót vào trong ly rượu của mình. Nhiễm Phương nhìn thấy, vội vàng cướp đi chai rượu từ trong tay cô, cũng căn dặn Heber đem chai rượu đặt ở trong góc cách Thúy Thiến khá xa. Chương 098: Cuộc so tài PK (hạ gục) tình địch, ván đầu tiên 5
Heber vừa lấy đi chai rượu, vừa nhìn bốn người trên bàn một chút.
Lắc đầu liên tục, trong miệng nói lẩm bẩm: “Một bàn có ba người phụ nữ, cậu chủ bị kẹp ở trong, thật đúng là. . . . . . Aiz!” Lại nhìn bốn người trên bàn ăn một chút, chậc chậc thở dài một hơi rúc vào trong góc khuất.
Lâm Nhược Kỳ kéo vạt áo Cơ Liệt Thần một cái, nhỏ giọng trao đổi với anh: “Thần, em thấy anh nên khuyên cô ấy một chút, nhìn cô ấy. . . . . . dường như rất đau lòng.”
Cơ Liệt Thần buồn cười nhìn cô, “Không biết ai nói làm cho cô ấy đau lòng như vậy, em chơi đùa xong rồi, bây giờ để cho anh tới dọn dẹp tàn cuộc hả ? Em không sợ người đau lòng là em sao?”
Lâm Nhược Kỳ nhăn nhíu chóp mũi, hết sức tinh quái nói: “Không sợ. Dù sao em đau lòng, cũng sẽ không để cho anh sống mạnh khỏe.”
Cơ Liệt Thần đen mặt, “. . . . . .”
Ngược lại cô nói có lý, bởi vì đây là một quy luật.
Bất đắc dĩ, chỉ đành phải nghe theo cô vợ nhỏ của mình. Cơ Liệt Thần nhẹ giọng nói: “Một chút nữa em cũng đừng hối hận.”
Lâm Nhược Kỳ im lặng gật đầu một cái, trong lòng cũng đang nghĩ xem anh dùng cách nào an ủi Thúy Thiến. . . . . .
Liếc nhìn trộm vẻ mặt của anh một cái, vẫn đẹp trai, bảnh bao híp mắt nhìn mình, sau đó đưa ra cánh tay, bưng ly rượu trước mặt Thúy Thiến đặt trước mặt của mình, bắt đầu múc cháo gà cho Thúy Thiến!
Đôi môi hình cung khẽ nở nụ cười chói lọi tràn ra trên gương mặt đẹp trai, Cơ Liệt Thần dịu dàng nói, “Thúy Thiến, em đừng uống rượu nữa, ăn một chút cháo gà đi.”
Nhiễm Phương vội vàng lên tiếng hùa theo, “Đúng vậy, Thúy Thiến, ăn cháo gà đi. Đây là Thần căn dặn phòng bếp đặc biệt chế biến cho cháu, mau nếm thử.”
Nghe vậy, Thúy Thiến không nhịn được được rũ mắt nhìn cháo gà thơm ngon trong chén.
Đầu tiên, trong lòng xẹt qua chút cảm động.
Nhưng sau khi khóe mắt cô nhìn thấy tầm mắt của Lâm Nhược Kỳ, nụ cười trên mặt cứng ngắc.
A, tại sao cô quên mất, trong biệt thự này có một phụ nữ mang thai, làm sao Cơ Liệt Thần đặc biệt căn dặn phòng bếp chế biến cháo gà này cho mình, rõ ràng là vì Lâm Nhược Kỳ. . . . . .
Mặc dù trong lòng hiểu rõ nhưng trên mặt Thúy Thiến cũng không có biểu hiện gì bất mãn. Cô gật đầu một cái, hơi ngượng ngùng ăn hết chén cháo gà. . . . . .
Nhiễm Phương mong đợi hỏi, “Như thế nào, ăn ngon chứ?”
Thúy Thiến gật đầu, “Ừm, ăn ngon, thật rất thơm. Người Trung quốc nấu cháo gà không giống người Anh chúng tôi.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ, “Nhược Kỳ, cô cũng ăn cháo gà đi, cháo gà dinh dưỡng tốt hơn sữa tươi. Tôi múc cho cô.” Vừa nói, thật sự vừa đưa tay múc cháo gà cho Lâm Nhược Kỳ.
Thấy thế, trong nháy mắt sắc mặt Cơ Liệt Thần thay đổi.
Anh nhanh chóng đứng dậy, muốn đoạt lấy cái chén từ trong tay Thúy Thiến, ai ngờ gấp rút nhất thời làm đổ chén.
“Xoảng!”
Một tiếng chói tai vang lên, chén cơm của Lâm Nhược Kỳ thảm thiết rơi trên sàn, nhất thời biến thành vô số mảnh vụn.
Tất cả mọi người có mặt đều ngây dại, làm sao cũng không nghĩ đến Cơ Liệt Thần sẽ làm ra cử động như vậy.
Mà ở trong lòng của Lâm Nhược Kỳ không khỏi lo sợ, chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. . . . . .
Vẫn là Nhiễm Phương phản ứng nhanh nhất, phá vỡ cục diện bế tắc trước tiên, “Ôi chao, Tiểu Thần, tại sao con không cẩn thận như vậy? Nhìn xem, thật tiếc bộ chén này, đây là vật của cha con dùng lúc còn sống . . . . . . Aiz, thôi đi, Heber, ông đi phòng bếp lấy thêm một bộ bát đũa khác đến đây cho Nhược Kỳ.”
“Vâng, bà chủ.” Heber ngước mắt liếc nhìn Cơ Liệt Thần, lại khom người xoay người rời đi.
Lâm Nhược Kỳ lặng lẽ kéo tay Cơ Liệt Thần, “Rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện này cũng không giống anh.”
Chính xác không giống, ngay cả bản thân Cơ Liệt Thần cũng có chút ảo não. Nhưng như vậy cũng chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.
Bởi vì không ai biết, Thúy Thiến rất giỏi hạ độc. . . . . .
Ngước mắt nhìn về phía Thúy Thiến, sau khi thấy đối phương nhíu mày cười một tiếng, Cơ Liệt Thần nhăn nhăn mày rậm, không nói. Mà hình ảnh này vừa vặn để cho Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy, trong lòng có chút nghi ngờ mơ hồ.
Chỉ chốc lát sau, Heber cầm chén đũa bưng lên lần nữa, đang chuẩn bị dọn cho Lâm Nhược Kỳ, lại bị Thúy Thiến nhanh tay lẹ mắt đoạt đi.
Cô cười nói: “Thần, tại sao lúc nảy không để cho em múc cháo cho Nhược Kỳ,? Là sợ em hạ độc vào trong chén sao?”
Thúy Thiến nói rất trực tiếp, dường như tối nay cô quyết định đấu với Cơ Liệt Thần đến anh thua tôi thắng, kiên trì muốn múc cháo gà cho Lâm Nhược Kỳ.
Lâm Nhược Kỳ và Nhiễm Phương kinh ngạc cùng ngẩng đầu, sửng sốt.
Một hồi lâu, Nhiễm Phương cười nói: “Hạ độc? Ưm hừm, Thúy Thiến, cháu đang nói đùa với chúng tôi hả.”
Lâm Nhược Kỳ vẫn còn ngây ngẩn, vẫn còn bị sốc với hai từ “Hạ độc” chưa phục hồi lại tinh thần.
Trong chốc lát, khóe môi Cơ Liệt Thần nâng lên đường hình cung: “Thúy Thiến, em quá lo lắng. Chỉ vì trong chén của Nhược Kỳ có xương cá, sợ em không nhìn thấy anh mới sốt ruột phản ứng như vậy.”
Thúy Thiến rũ mắt nhìn thức ăn trên bàn một chút, chính xác có món ăn cá hấp. . . . . .
Không thể xem kỹ, hừ lạnh một tiếng, cô cười một tiếng, tiếp tục nói: “Cái chén mới này sạch sẽ, lần này sẽ không ngăn em nữa chứ?”
Cơ Liệt Thần liếc cái chén không đã bị cô cầm ở trong tay, lạnh nhạt nói: “Dĩ nhiên sẽ không.”
Lấy được cho phép, hiển nhiên Thúy Thiến rất vui vẻ, quả nhiên bắt đầu múc cháo.
Lâm Nhược Kỳ lén quan sát mọi chuyện trước mắt, mặc dù Cơ Liệt Thần không phản đối, nhưng cô loáng thoáng cảm thấy: anh chỉ ngồi yên lặng bất động, vẫn tạo nên khí thế đè ép quanh mình.
Dường như anh . . . . . . đang tức giận! Tại sao?
Lâm Nhược Kỳ nghĩ không ra. . . . . .
Lúc này, một chén cháo gà đã được múc xong, hơn nữa được Thúy Thiến “Săn sóc” bưng đến trước mặt của Lâm Nhược Kỳ.
“Đây, Nhược Kỳ, ăn cháo gà.”
Lâm Nhược Kỳ mỉm cười gật đầu, “Cám ơn cô, Thúy Thiến.” Thấy đối phương nhiệt tình như vậy, khó chối thịnh tình, Lâm Nhược Kỳ đứng dậy đưa tay chuẩn bị nhận cháo gà.
Thúy Thiến vừa cười vừa nói, “Cô không cần cám ơn tôi, cô là phụ nữ có thai, so với tôi, cô càng nên ăn nhiều cháo gà. Tôi biết cô rộng lượng hơn Thần, sẽ không hiểu lầm ý tốt của tôi.”
Lâm Nhược Kỳ cười gật đầu, đôi tay đã chạm đến mép chén, “. . . . . . Nói gì vậy, cô quá khách sáo.”
Đang nói mấy lời khách sáo, một giây kế tiếp, một chuyện không tưởng tượng được xảy ra.
Chỉ nghe Thúy Thiến đột nhiên hét lên một tiếng, “Ôi chao!”
Kế tiếp “Xoảng” một tiếng vang lên, sau khi nghe thấy cô gái thét lên chói tai, một chén cháo gà nóng bỏng rơi xuống sàn, nước cháo rơi vải đầy sàn.
Trong lòng mọi người hoảng sợ, lập tức biết. . . . . . có người bị thương!