Buổi sáng mùa thu, đường phố có chút vắng vẻ. Mặt trời cũng có vẻ mệt mỏi, lười biếng đến mười giờ mới miễn cưỡng nhô ra khỏi tầng mây. Tất cả, tất cả, tất cả đều uể oải lười biếng như thế.
Trong lúc bất chợt, một chiếc xe từ đàng xa lao tới thật nhanh, giống như một tia chớp màu trắng, trong nháy mắt phá vỡ không khí yên tĩnh!
Bên đường phố lá vàng rơi xuống cũng theo xe xẹt qua mà bay xoáy, nhẹ nhàng uốn lượn rồi rơi xuống.
Bên trong xe, tiếng chuông vội vả vang lên từng hồi. Một lúc lâu, điện thoại di động mới được người chủ cầm lên.
“Alô?” Giọng nói lạnh lùng cứng rắn từ trong xe vang lên, khuôn mặt người đàn ông không nhìn ra có bất kỳ thay đổi.
“Cậu chủ Lãnh, tất cả đã chuẩn bị theo sự sắp đặt của cậu, đang chờ chỉ thị cuối cùng của cậu!”
“Rất tốt, lập tức hành động!” Giọng nói dứt khoát lạnh lẽo, không mang theo chút nào tình cảm.
Trong tròng mắt đen của người đàn ông thoáng qua một tia quỷ dị, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười lạnh lùng, “Trời cũng giúp tôi, để cho tôi trong lúc vô tình nhặt được một bảo bối. Cơ Liệt Thần, lần này anh hoàn toàn nhận thua đi.”
Dứt lời, Lãnh Như Phong ‘bộp’ một tiếng dứt khoát thu tay, nhấn ga, lấy tốc độ hơn 100 km/h phóng trên con đường cao tốc, điên cuồng dong ruỗi, lái về phía một nơi nào đó. . . . . .
***
Sau khi ăn điểm tâm nghỉ ngơi nửa giờ, lúc này Lâm Nhược Kỳ lằng nhằng đi ra cửa, đứng ở trước cánh cửa lớn màu xanh nhạt của Lư Đăng Bảo, hít thở sâu mấy lần, chậm rãi đi xuống thềm đá.
Đi tới giữa thềm đá, cô bỗng nhiên dừng lại, do dự nhìn mủi giày của mình. . . . .
Cơ Liệt Thần đi theo phía sau cô, thấy cô nét mặt rất thấp thỏm, liền tiến lên cầm tay của cô. Nhướng mày nhìn cô chằm chằm vài giây, chợt nhẹ nhàng nắm cằm cô nâng lên.
Khuôn mặt đẹp trai dừng lại ở trước mắt của cô, tròng mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào đáy mắt ngập nước, trầm giọng từ từ nói: “Thế nào? Hay là đổi ý? Nếu bây giờ em không muốn đi, vẫn còn kịp.”
Theo bản năng Lâm Nhược Kỳ liếm liếm môi của mình, hơi dừng lại, nói: “Ngược lại không có đổi ý, nhưng chỉ có chút. . . . . . Căng thẳng.”
Cơ Liệt Thần khẽ cười véo gương mặt của cô, trêu nói: “Lúc ở Thôn trang họ Lý, không phải em đã cùng ông sống chung hơn mấy tháng, em còn có thể căng thẳng sao? Hơn nữa, có lẽ cũng không có nghiêm trọng như anh nói. Em đừng suy nghĩ quá nhiều, không cần vì những lời nói của anh làm ảnh hưởng tâm trạng của em. . . . . .”
Lâm Nhược Kỳ khẽ mím môi, sau đó nhíu mày, oán trách: “Tại sao anh trả lời mỗi ngày một câu không hợp lý? Ngày hôm qua còn nói có thể không lạc quan, hôm nay lại nói có thể không nghiêm trọng, rốt cuộc là như thế nào!”
Khóe môi anh khẽ giơ lên, “Không phải anh an ủi em sao.”
Lâm Nhược Kỳ dậm chân, đen mặt nói: “Anh an ủi chỗ nào, căn bản làm cho em căng thẳng. . . . . .”
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô kinh ngạc hỏi “Ah đúng rồi, còn anh, chẳng lẽ anh cũng không căng thẳng chút nào sao?”
Dù sao, đây là lần đầu tiên anh lấy thân phận cháu rể chính thức gặp ông a.
Cơ Liệt Thần mỉm cười, dùng ngón tay trỏ vuốt sống mũi xinh xắn của cô một cái, lơ đãng nói: “Anh cũng không phải gặp ông ấy lần đầu tiên, em quên là ai tìm được ông ấy sao ? Hơn nữa, anh và em không giống nhau, sẽ không bởi vì chuyện như vậy mà căng thẳng.”
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
Cũng đúng, Cơ Liệt Thần nhất định gặp ông trước, sau khi tán gẫu với ông mới nói cho cô biết suy nghĩ chân thật của ông.
Cô mấp máy môi, âm thầm nhổ một bải nước miếng tức giận, “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Cơ Liệt Thần nhìn cô một cái, “Lần này nghĩ thật kỹ?”
“Ừm!” Cô hết sức đồng ý. Sau đó tự giễu nói, “Cũng không phải là lên núi đao xuống biển lửa, càng không phải là muốn đi địa ngục gặp ma quỷ, đó là ông nội của em, ông nội của em có gì phải sợ!”
Cơ Liệt Thần cười nhẹ, sớm biết cô không khiếp nhược như vậy, lần này nhất định đã chuẩn bị tinh thần thật tốt muốn đi gặp ông rồi.
Thần kinh của cô vô cùng mạnh mẽ, gặp mạnh là mạnh, lúc đầu ở trên vách đá tại U Linh cốc, cô đối mặt với Lãnh Như Phong, cũng không thấy cô có một chút nào căng thẳng và khiếp đảm; nhìn lại trong khoảng thời gian này một chút, cô và Thúy Thiến, hai người giống như đã trải qua một cuộc chiến không có thuốc súng, cuối cùng vẫn chiến thắng được mẹ yêu thích.
Mặc dù ông lão nói không muốn gặp cô cũng không muốn nhìn nhận cô, mà bản thân Cơ Liệt Thần cũng rất lo lắng ông lão cố chấp sẽ làm cho cô đau lòng khổ sở, nhưng ở trong tiềm thức anh lại tin tưởng cô.
Anh nghĩ cô nhất định có biện pháp giải hòa với ông. Dù sao, những ngày ở Thôn trang họ Lý, Nhược Kỳ và ông lão sống chung hết sức hòa thuận, đây là nền tảng tốt đẹp.
Tuy nhiên, nhìn bộ dáng cô gái nhỏ này căng thẳng, anh thật sự không yên tâm. Có lẽ, cho cô một động lực là một ý kiến thật tốt.
Vì vậy, nghiêng mặt nhìn Lâm Nhược Kỳ, nén cười nói: “Nhược Kỳ, có muốn ông xã châm cho em một chút động lực hay không?”
Lâm Nhược Kỳ bối rối, mờ mịt hỏi “Anh tính cho em một chút động lực thế nào?”
Nghe vậy, anh nhìn về phía cô ngoắc ngoắc ngón trỏ, mặt tràn đầy nụ cười. Quả nhiên, cô không hiểu ý của anh, vẫn sững sờ tại chỗ.
Cơ Liệt Thần cố nén cười, bưng lấy mặt của cô, hôn thật sâu lên môi cô. . . . . .
Động tác anh hôn cô vô cùng dịu dàng, trong miệng của anh tràn đầy mùi bạc hà nhàn nhạt mát mẽ, càng làm cô ngây ngốc, trong lòng Lâm Nhược Kỳ đang suy nghĩ đây không phải lúc thân thiết, muốn đẩy anh ra, nhưng theo bản năng đôi tay đặt ở trước lồng ngực ấm áp của anh, nhưng không cách nào từ chối. . . . . .
Đôi mắt cô nhắm thật chặt nhưng lông mi thật dài không ngừng khẽ run. Môi mềm mại bị anh yêu thương ngậm giữa răng môi, thân thể Lâm Nhược Kỳ dần dần khẽ run rẩy, cũng không phải cô sợ hãi cái gì hoặc căng thẳng cái gì, chính là thân thể không nhịn được làm ra phản ứng nhạy cảm.
Cảm thấy cô run rẩy, đôi tay Cơ Liệt Thần trượt xuống ở trên eo cô, nhẹ nhàng nắm chặt, có chống đỡ như vậy, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy an tâm giống như trở về mặt đất. . . . . .
Gương mặt xinh xắn của cô khẽ ngẫng lên, dịu dàng đón nhận anh hôn, hương vị ngọt ngào tràn ngập ở đầu lưỡi, làm cho anh không nhịn được hôn sâu quấn lấy lưỡi cô.
Oh, tiểu yêu tinh đáng yêu!
Chỉ là anh chỉ muốn khích lệ cô một chút, lại làm hại anh không thể tự kềm chế. . . . . . Nghĩ đến đây, giữa răng môi Cơ Liệt Thần khẽ tăng thêm một chút sức.
Lâm Nhược Kỳ khẽ nhăn đôi mày thanh tú, anh mới vừa dùng sức hơi lớn, dường như muốn mút lưỡi của cô ra ngoài, ngay cả lưỡi cũng có chút tê dại. Không nhịn được giật giật thân thể, đôi tay đặt ở trước ngực anh đẩy về phía trước, Cơ Liệt Thần cười một tiếng xấu xa, cúi đầu cắn đầu ngón tay mảnh khảnh của cô. . . . . .
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, lại chạm vào tròng mắt đen sâu thẳm mê người, lúc này ánh mắt của anh giống như đầm nước, ngưng mắt nhìn cô thật sâu. Trong nháy mắt đó, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy: chỉ cần có anh, mặc kệ làm chuyện gì cô đều không sợ hãi. . . . . . Nụ hôn này thật sự là động lực khích lệ cô cố gắng! Hiệu quả rất không tệ!
Cơ Liệt Thần buông lỏng cô, ánh mắt từ đầu đến cuối quấn ở trên người cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ cô đỏ mặt xấu hổ hết sức đáng yêu, nhìn mãi không chán.
“Cũng sắp làm mẹ, vẫn xấu hổ như thế?” Anh không nhịn được trêu chọc.
Cô lập tức bác bỏ, “Cũng sắp làm cha, da mặt vẫn dày như thế!” Dứt lời, trở tay lại đẩy anh một cái, vừa thẹn vừa tức bĩu môi, “Đi thôi, đừng mè nheo nữa.”
Cơ Liệt Thần bật cười nhỏ, lại yêu thích không buông tay, ở trên vành tai mềm mại của cô khẽ cắn một cái, “Được, nghe lời em, đi thôi.”
Lâm Nhược Kỳ vừa đi vừa hỏi “Anh giấu ông nội em ở chỗ nào?”
“Ở một phòng trọ nhỏ rất không thu hút, có bọn A Bưu, A Hải trông chừng, anh không muốn quá nhiều người biết.”
Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, lại không yên tâm hỏi: “Nơi đó an toàn không?”
“Không thành vấn đề, ngoại trừ anh ra, Heber và bốn cận vệ, không ai biết.”
“Ừ.” Khẽ trầm ngâm, cô hỏi ra vấn đề mấy ngày nay vẫn buồn bực, “Đúng rồi, anh làm sao tìm được ông nội em vậy?”
Cơ Liệt Thần khẽ mỉm cười, nghiêng đầu giơ tay phải lên, theo thói quen vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, “Chuyện này rất khéo, nhưng giống như cũng không phải là tình cờ. Liệt Diễm vẫn luôn tìm kiếm vị trí của quỷ y, lần trước em rơi xuống vách núi anh đã tìm được tung tích quỷ y lấy danh nghĩa cha mẹ của em, bí mật mua một nhà trọ. Cách đây không lâu, mẹ anh nói đến chuyện ông lão họ Ân có khả năng là quỷ y, anh đã phái người đi đến chỗ ở cũ để tìm ông ấy, không ngờ quả nhiên bị anh tìm được.”
Lâm Nhược Kỳ hiểu rõ hoàn toàn, xem ra tất cả mọi chuyện cũng không phải tình cờ mà phải nói là đã được sắp đặt trước. . . . . .
Cô cười nhẹ, nói: “Thần, thì ra hai chúng ta đã sớm biết nhau.” Biết nhau sớm hơn thời gian Thúy Thiến biết anh.
“Cho nên thế nào?” Anh nhịn cười hỏi ngược lại. Nhìn ánh mắt cô lóe lên, dáng vẻ thanh thuần phải đáng yêu.
“Cho nên, em mới thực sự là người từ nhỏ lớn lên với anh nha!” Mặc dù, khi đó cô ba tuổi, anh mười tuổi, hơn nữa thời gian hai người ở chung không tới một tháng, nhưng miễn cưỡng cũng xem như là người từ nhỏ cùng lớn lên chứ?
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần ngoắc ngoắc môi, cười rất vui vẻ, “Được rồi, anh thừa nhận xem em là bạn gái nhỏ của anh năm đó.”
Dứt lời, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, trong lòng anh cũng không nhịn được nhộn nhạo, môi mỏng lại rơi xuống, lướt qua mặt của cô nhẹ như tơ, rất triền miên hôn cô.
Giống như chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, lại giống như thật lâu. . . . . .
Cho đến khi có người ở cách đó không xa nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cô cuống quít đẩy anh ra, Heber tươi cười đi vào.
“Cậu chủ, thời gian không còn sớm nữa, nên đi đón quỷ y rồi.”
Cô vội vàng gật đầu hùa theo, “Đúng vậy, thời gian không còn sớm nữa, em muốn gặp ông sớm một chút.”
Ánh mắt của Cơ Liệt Thần từ trong nụ cười của Heber rút về, khẽ gật đầu, nói: “Được rồi, đi thôi. . . . . .”
***
Bắc Giao Nam Thành, một ngôi nhà trọ cũ có chừng 12 tầng lầu.
“2, 3, 4. . . . . .” Đôi tay thon gầy của người thiếu niên cắm ở trong túi áo khoác, nhìn chằm chằm bảng số nhảy lên thay đổi tầng lầu, theo bản năng thầm đếm trong lòng, lòng bàn tay bởi vì âm thầm sợ hãi đã rịn ra mồ hôi.
Thang máy cũ kỹ phát ra tiếng két két ồn ào, bò lên từng tầng rất khó khăn. Nhìn bảng số thang máy hiện lên đèn đỏ sáng ở mười tầng, đây là tầng lầu người thiếu niên muốn đi, rõ ràng cũng là đích đến của người đàn ông áo đen cao lớn trong thang máy.
Mới vừa rồi, người thiếu niên đi trước, sau khi tiến vào thang máy, lúc cửa sắp đóng lại trong nháy mắt, một bàn tay mang bao tay da màu đen của người đàn ông đột nhiên đưa vào. Sau đó, cánh cửa bị kéo mạnh ra, người đàn ông thân thể cao lớn liền lấn người đi vào.
Người đàn ông đầu tiến vào đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, kéo rất thấp, rất thấp, chân mang một đôi giày da mềm kiểu nam màu đen, đi thẳng đến bên cạnh người thiếu niên. Khẽ dừng lại chốc lát, nghiêng người dựa vào trên vách.
Không biết vì sao a, người thiếu niên này có cảm giác trên thân của người đàn ông trước mắt tản ra khí thế nguy hiểm căng thẳng, hơn nữa áp bức làm người ta không thở nổi.
Toàn thân anh ta ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần áo giống như mượn tạm thời, rõ ràng không vừa người, người thiếu niên nghĩ không ra được anh ta ăn mặc như vậy để làm cái gì. Hơn nữa thiếu niên này sống ở đây một thời gian rất lâu rồi, chưa từng gặp người đàn ông cao lớn trước mắt.
Nhất thời, trong lòng người thiếu niên nổi lên nghi ngờ, không nhịn được nhìn người đàn ông thêm mấy lần.
Cảm nhận được ánh mắt quan sát của người thiếu niên, giống như có giác quan thứ sáu người đàn ông nhanh chóng quay đầu lại nhìn người thiếu niên một cái, ánh mắt có thể dùng từ “Hừng hực muốn giết người” để hình dung, khiến cho máu trong thân thể của người thiếu niên gần như đông lại. Rũ mắt, trong nháy mắt dường như anh ta nhìn thấy con ngươi đáng sợ của đối phương như ánh đèn pha trừng mắt nhìn mình làm cho người ta lạnh lẽo không thở nổi!
Đáng sợ hơn không phải ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, mà là vết đao dữ tợn kinh người ở trên mặt anh ta, gần như vắt ngang từ một bên đuôi lông mày tà tà kéo đến một bên cằm, cực kỳ kinh khủng!
Người thiếu niên hoảng hốt cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông này, chỉ ngóng trông thang máy nhanh chóng dừng lại. . . . . .
Lúc này, đèn tầng bảy bắt đầu lóe lên, tầng ấy có người nhấn chuông cửa.
Cửa mở ra, người thiếu niên nhìn thấy một người đàn ông mang giày đơn giản, đi thẳng đến bên cạnh anh ta dừng lại. Mặc quần dài màu xám thẫm, đôi tay giống như nhàn nhã cắm ở trong túi quần, trong miệng còn hát điệu hát dân gian. Người thiếu niên hơi sợ hãi ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông trước mắt đang ngâm nga khúc hát dân gian, là một hộ gia đình mới dọn tới hai ngày trước, cũng ở tại tầng lầu mười.
Trong không gian thu hẹp có thêm một người, không khí căng thẳng giảm xuống. Người thiếu niên không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ thở ra một hơi, mắt nhìn thấy người mới vào đưa tay nhấn con số “12”.
Người thiếu niên đang buồn bực, rõ ràng người đàn ông tới sau ở tại tầng lầu mười, tại sao anh ta phải nhấn tầng lầu mười hai. Lúc này, tầng mười đã đến, người thiếu niên lại gần cửa thang máy chờ nó từ từ mở ra, một mặt ở trong lòng thầm kêu may mắn, hoàn hảo không có xảy ra chuyện gì, đầu năm nay nếu bị xui xẻo đứng trong thang máy cũng sẽ bị người tranh giành. . . . . .
Nhưng ngay tức khắc có chuyện đột ngột xảy ra!
Người thiếu niên bị hù dọa kinh hoàng, sau đó rất nhiều chi tiết cũng không nhớ được. Anh ta chỉ nhớ, cửa mở ra trước mắt xuất hiện một đám người đen kịt!
Anh ta chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì, đã bị người níu ném ra ngoài thang máy, cái ót nặng nề đụng vào trên tường đối diện, trước mắt nổ đôm đốm.
Đợi đến khi ánh mắt của người thiếu niên khôi phục rõ ràng, thân thể đã sớm mất đi năng lực ứng biến. Trong tầm mắt chỉ có bóng dáng gậy gộc và đao bén nhọn quơ múa trên dưới, thân thể người ta ở trên sàn nhà giãy giụa lăn lộn, máu thịt be bét, cảnh tượng hỗn độn hiện ra trước mắt, hẳn là một cuộc chém giết tàn khốc so xã hội đen trong điện ảnh chân thật gấp trăm lần!
Người thiếu niên bắt đầu điên cuồng la hét, dùng cả tay chân bò về phía bên cạnh, tuy nhiên anh ta vẫn không tránh thoát máu thịt bắn ra bốn phía. Anh ta khóc lớn, cả người run rẩy giống như gặp ác mộng, ngoại trừ kêu khóc, không có biện pháp khác để cho anh ta chạy trốn khỏi cơn ác mộng.
Một gia đình bị kinh động, sau khi cửa phòng mở ra, người chủ nhà đổi giọng, tiếng thét chói tai vang vọng ở trong hành lang thật lâu. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, dường như xa xa có tiếng còi cảnh sát chạy tới gần.
Có người hét lớn một tiếng: “Mau! Mang người đi nhanh lên! Cảnh sát đến rồi!”
Mười bóng đen nhanh chóng tản ra, trong hoảng hốt, dường như người thiếu niên nhìn thấy một ông già bị người nắm lấy rời khỏi hiện trường, trên sàn nhà nằm không nhúc nhích, tất cả đều là xác chết. . . . . .
Người thiếu niên sợ choáng váng, đang lúc ngây ngốc nhìn vũng máu trên sàn, trước mắt chợt tối đen, màu đỏ chói mắt biến mất, có người nhanh chóng bắt được mắt cá chân của anh ta, làm cho anh ta thất kinh hồn vía.
Một giọng nói ghé vào bên tai, hết sức khó khăn nói: “Nhanh, nhanh gọi điện thoại cho người này. . . . . . nói, quỷ y bị cướp đi rồi. . . . . .” Dứt lời, có một tờ giấy thấm máu đút vào trong tay của người thiếu niên.
Anh ta không biết mình làm thế nào bò qua tầng lầu đầy xác chết, làm thế nào đi vào trong thang máy, xuống lầu một, sau đó nhào đến một trạm điện thoại công cộng, thật sự gọi điện thoại cho người trên tờ giấy kia. . . . . .
***
Trên sườn núi Lư Đăng Bảo số một, một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài màu đen đang vững vàng chạy xuống dưới chân núi.
Lái xe chính là Heber, chạy đến nửa lưng chừng núi thì điện thoại của ông ta đổ chuông. Nghiêng đầu nhìn một chút, chuyển qua tai nghe, ấn nút trả lời.
“Alô. . . . . . tôi đây, xin hỏi có chuyện gì?”
Cơ Liệt Thần đang nắm tay Lâm Nhược Kỳ, nghe tiếng chuông điện thoại của Heber vang lên, trong nháy mắt trong lòng chợt thoáng qua một suy nghĩ không ổn. . . . . .
Quả nhiên, một giây kế tiếp, tay lái trong tay Heber chợt đảo một chút, thất thanh kêu lên: “Cậu nói cái gì? !”
Trên xe, ba người còn lại đều không yên ngẩng đầu nhìn về phía Heber.
Cơ Liệt Thần nhìn Heber chằm chằm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, sau khi nhìn thấy Heber cắt đứt điện thoại, vẻ mặt nặng nề chậm rãi dừng xe ở bên lề đường, lúc này mới quay đầu rũ mắt như thầm nói: “Cậu chủ, quỷ y, ông ấy . . . . . . Bị cướp đi rồi, bọn người A Bưu, A Hải tất cả đều gặp nạn. . . . . .”
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần còn chưa kịp đáp lại, bàn tay nhỏ bé ở trong lòng bàn tay phải của anh chợt rút về, Lâm Nhược Kỳ kinh hãi và căng thẳng hỏi “Heber, ông nói, nói gì. . . . . .”
Heber giương mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cơ Liệt Thần một chút, quay lại nói, “Mợ chủ nhỏ, thật xin lỗi. . . . . .”
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên, cảm giác mình cũng không thể hít thở.
Trừng mắt nhìn, cô mới vừa nhỏm dậy muốn nói gì nhưng chợt phát hiện trong đầu hôn mê không chịu nổi, hơn nữa dường như hơi sức thoát ra khỏi tay chân, sau đó mơ hồ cảm thấy trong bụng truyền đến một cảm giác vô cùng đau đớn. Theo trực giác của cô cảm thấy tình hình này không ổn, nhớ đau đớn sảy thai lần trước cô vẫn còn rất khắc sâu trong trí nhớ, cô vội vàng ôm lấy bụng của mình, trong lòng vừa lo lắng đứa bé trong bụng, lại lo lắng không biết ông nội ở chỗ nào. . . . . .
“Nhược Kỳ!” Cơ Liệt Thần phát hiện cô có gì không đúng trước tiên, bởi vì trong tay cô rịn rất nhiều mồ hôi, lại lành lạnh, điều này rất không bình thường.
Cô dùng sức lắc lắc đầu, trong hoảng hốt nghe có người đang gọi tên của cô, miễn cưỡng đón lấy một chút ánh sáng, mờ mịt khó hiểu nhìn sắc mặt người đàn ông trước mặt thay đổi thật lớn.
“Nhược Kỳ! Nhược Kỳ! Em làm sao vậy? Em tỉnh lại. . . . . . Anh đưa em đi xem bác sĩ!”
Cơ Liệt Thần hoảng sợ, bất chấp tất cả liền ra lệnh cho Heber trực tiếp lái xe đến bệnh viện. . . . . .
Hoàn hảo Lâm Nhược Kỳ chỉ bị động thai một chút, cũng không có gì đáng ngại, bác sĩ dặn dò không thể để cho phụ nữ có thai chịu bất kỳ kích thích nào, Cơ Liệt Thần gật đầu liên tục nói cám ơn, trong mắt không biết dính vào sương mù từ lúc nào, vì nghe thấy hai mẹ con cô được bình an mà cảm động đến cặp mắt đều đỏ lên.
Sau đó, Cơ Liệt Thần căn dặn Lynda coi chừng Lâm Nhược Kỳ, anh ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho mẹ, báo cho Nhiễm Phương biết chuyện Lâm Nhược Kỳ ở bệnh viện.
Tất cả mọi chuyện cũng sắp xếp thỏa đáng, còn chưa kịp lấy hơi, một số điện thoại lạ hoắc gọi lại.
“Alô, Cậu chủ Cơ? Tôi là Lãnh Như Phong.” Giọng nói trước sau vẫn đông lạnh, nhưng trên thực tế, bên môi Lãnh Như Phong lặng lẽ nở nụ cười rất khác thường vả lại khó hiểu.
Cơ Liệt Thần híp đôi mắt phượng xinh đẹp, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ mệt mỏi nằm ở trên giường, xoay người khép cửa phòng lại, đi tới cuối hành lang không người.
Anh lạnh lùng hỏi: “Cậu chủ Lãnh, chuyện gì?”