Dọc theo đường đi, anh thỉnh thoảng nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô. Heber vốn tưởng rằng cậu chủ cao quý kiêu ngạo nhất định sẽ chán ghét đẩy nữ y tá quạ đen kia ra, lại không nghĩ tới cậu chủ để cho cô gối lên tay trái của mình, vẫn ngủ thẳng cho đến khi cô tỉnh lại.
Sau khi Lâm Nhược Kỳ kết thúc mộng đẹp, cô phát hiện mình quả nhiên đoán không lầm, Cơ Liệt Thần thật mang cô tới đi thăm máy bay trực thăng của anh ta.
Chiếc máy bay trực thăng này “Hồng hộc” thổi mạnh gió lốc, đem chung quanh bụi đất và lá cây bay lên, xoáy đến trời đất mờ mịt, nhánh cây cũng bị gió thổi lung la lung lay. Hoàn hảo nơi này chỉ là sân cỏ, có thảm thực vật bảo vệ, không đến nỗi nhấc lên quá nhiều bụi đất.
Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy ngọn gió kia giống như lưỡi đao cắt đau nhói mặt của mình, theo bản năng dùng đôi tay che mặt, tóc cũng bị thổi bay rối loạn. . . . . .
Sau đó, nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục màu đen, để mái tóc húi cua, từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống.
Lâm Nhược Kỳ phát hiện người đàn ông này còn cao hơn Cơ Liệt Thần một chút, ước chừng hơn 1.9 mét, nhưng dáng vẻ đối với Cơ Liệt Thần cũng rất phục tùng.
Anh ta đến bên cạnh Cơ Liệt Thần, đầu tiên là cúi thấp đầu, sau đó mới rống to: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xong rồi!” Không rống to không được, bằng không, tiếng nói bị gió cuốn đi, nghe cũng không rõ.
Chỉ thấy Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, quay đầu lại kéo tay Lâm Nhược Kỳ, chui vào trong máy bay trực thăng.
Cô hoảng sợ, theo bản năng rút tay lại.
Không phải là anh ta muốn cho cô ngồi lên máy bay trực thăng chứ? Má ơi, nhưng cô có chứng sợ độ cao, đừng nói không có ngồi qua máy bay trực thăng, ngay cả một loại máy bay thông thường cô cũng rất ít ngồi. Dĩ nhiên, ví dụ như nhảy Bungee, môn thể thao mạo hiểm, tàu lượn siêu tốc . . . . . . Cực hạn vận động, càng không có thử qua.
Tiểu Ngôn đã từng khi dễ cô: “Cô là người rất kỳ quái, xem phim kịnh dị, giải phẩu thi thể, ngủ trong phòng chứa thi thể, tìm người một mình chửi nhau với thần linh, cho tới bây giờ cô cũng không sợ cái gì, tại sao lại sợ độ cao vậy?”
Bản thân Lâm Nhược Kỳ cũng không biết. . . . . .
Lúc này, cô vừa kêu, vừa quay đầu bỏ chạy, “Tôi không muốn ngồi vật kia, tôi sợ độ cao . . . . . .”
Nhưng động tác của Cơ Liệt Thần còn nhanh hơn cô, trực tiếp xốc cô lên, liền chui vào bên trong máy bay trực thăng.
Lâm Nhược Kỳ lập tức hiểu ra, lúc đầu anh nói “Hóng gió”, hoá ra là như vậy! Chẳng lẽ đây là một loại phương pháp anh hành hạ cô sao?
Má ơi, thật là khủng khiếp!
Lâm Nhược Kỳ chỉ nhìn xuống một cái, liền rút cổ về, bị sợ đến không dám thở mạnh, chỉ có thể sợ hãi rụt vào trong chỗ ngồi, không dám làm ra một cử động nhỏ nào. Thình lình phát hiện, một cậu chủ nào đó ngồi ở bên cạnh cô, đang buồn cười nhìn mình, liền hung hăng ném lại một cái trợn mắt . . . . . .
“Rất sợ sao? Liếc mắt nhìn cũng sẽ không chết” Cơ Liệt Thần ranh mãnh nhìn cô, an ủi cô, “Từ trên không trung nhìn xuống, rất đẹp, không cần căng thẳng, từ từ sẽ quen thôi, chỉ chốc lát nữa sẽ tốt”.
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ lại ném cho anh một trợn mắt.
Stop! Vậy mới không tin những gì anh nói, anh cũng không phải là tôi, làm sao có thể cảm nhận được chứng sợ độ cao đáng sợ! Loại bệnh này khi phát bệnh, sốc nặng còn có thể đưa đến ngạt thở!
Cơ Liệt Thần biết cô không chịu nghe lời của mình, khóe môi khẽ nhếch lên, cười một tiếng, sau khi nhìn kỹ cô một cái, quyết định chuyển bước đi tới bên người cô.
Trong lúc Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn chăm chú, anh vươn cánh tay dễ dàng ôm lấy cô, sau khi ngồi vững vàng, đặt cô trên đùi mình, đôi tay từ phía sau vòng chắc cả vòng eo của cô. . . . . .
“Như vậy cô sẽ không phải sợ nữa” Anh đầu độc nói.
Trong lúc nhất thời, cũng quên kêu lên, cả người cô cứng đờ ngồi ở trên đùi rắn chắc, mạnh mẽ của người đàn ông này, động cũng không dám động.
Nếu đứng lên, thân thể sẽ có cảm giác không thăng bằng mãnh liệt, tầm mắt càng sẽ nhìn thấy bầu trời cao ngoài cửa sổ!
Nếu ngã ra phía sau, lồng ngực nở nang cường tráng của người đàn ông này sẽ ở sau lưng cô, cái này không phải gọi là “Ôm ấp yêu thương” sao!
Trong buồng lái, Diêm Hạo nhìn một cô gái nhỏ ngồi trên đùi Cơ Liệt Thần, sắc mặt từ màu đỏ chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen. . . . . . Lập tức đoán được cô gái này, nhất định chính là người gần đây lão đại đã càu nhàu “Sinh vật giống cái rất thú vị”.
Liếc nhìn trộm vẻ mặt đang vui thích của Cơ Liệt Thần, trong lòng nảy sinh chủ ý tuyệt diệu, vì vậy hai tay nắm lấy càn, cố ý lắc lư một chút. . . . . .
Thân máy bay đột nhiên lắc lư, Lâm Nhược Kỳ hoảng sợ thét chói tai, nhất thời cảm giác thân thể của mình không trọng lượng và cảm giác kinh khủng không nắm chắc, theo bản năng ôm lấy cánh tay Cơ Liệt Thần giống như níu lấy một cọng cỏ cứu mạng, xoay người, dùng cả tay chân chui vào trong lòng anh ! Cho đến khi hai tay ôm cổ của đối phương, cả người rúc vào trong ngực đối phương, mới giật mình cuống cuồng, thở hổn hển, dừng lại.
Cơ Liệt Thần ngẩn người, gương mặt và bên gáy bị sợi tóc của cô cọ trúng ngứa ngáy một chút, vật nhỏ trong ngực tản ra một hương thơm tự nhiên, thoải mái. . . . . .
Ngẩng đầu, ánh mắt xa xa nhìn Diêm Hạo trong buồng lái có thâm ý khác, khóe miệng Diêm Hạo nhếch lên, tất nhiên hiểu rõ trong lòng.
Dĩ nhiên, lúc này Lâm Nhược Kỳ không biết những điều này. Cô chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nhịp tim như đánh trống, đã sớm đầu váng mắt hoa, muốn hôn mê.
Trời ạ! Tư thế này rất lúng túng! (vậy cô còn vùi ở trên người của người ta không chịu xuống?)
Mặt của hai người ở khoảng cách quá gần, cô có thể cảm thấy đôi môi ấm áp của anh từ bên tai xẹt qua, mùi thơm nhàn nhạt trên người anh sâu kín truyền đến. . . . . .
Hỏng bét, nhất định là chứng sợ cao phát tác, triệu chứng nghiêm trọng nhất đã xuất hiện, tôi bị sốc rồi, sẽ không chết ở trên máy bay trực thăng này chứ? Lâm Nhược Kỳ mơ mơ màng màng nghĩ.
“Lâm Nhược Kỳ, lên tinh thần nhìn thật kỹ phong cảnh phía ngoài một chút, bằng không, tôi sẽ cứu tỉnh cô nha.” Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của người đàn ông vang lên ở bên tai.
Lâm Nhược Kỳ cảm giác mình vẫn có chút ngất, không có cách nào tự mình tỉnh táo lại, vì vậy tiếp tục nhắm mắt.
Lại nói, cô đang ngồi ở trên đùi anh ! Hiện tại tỉnh lại? Thật là xấu hổ!
“Còn giả bộ ngất? Vậy tôi cũng chỉ có thể hôn cho cô tỉnh lại. . . . . .”
Nghe thấy câu nói uy hiếp lại mập mờ, trái tim nhỏ của Lâm Nhược Kỳ rối loạn một hồi lâu, hai mắt nhắm lại, cũng có thể cảm nhận trên đỉnh đầu một vùng tăm tối đè xuống.
Cô chợt mở hai mắt ra . . . . . . trời ạ! Tại sao người đàn ông này thật sự đã hôn tới? !
Theo Bản năng hai tay đẩy khuôn mặt đẹp trai kia đã sát lại gần, căn bản không phát giác mình dùng sức đẩy, lại đụng phải sống mũi cao, thẳng tắp của anh.
Hô. . . . . . Mới vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không phải mình phản ứng khá nhanh, thiếu chút nữa khó giữ được trinh tiết!