Thôn trưởng Lý hơi ngẩn ra, “Hoá ra là như vậy. Vậy. . . . . . Xin hỏi ân nhân họ gì, xưng hô như thế nào?”
“Tôi họ Cơ, Cơ Liệt Thần.” Anh cười đáp.
Tiểu Đào rũ mắt nhìn quần áo trên người Cơ Liệt Thần, vẫn bộ quần áo lúc xế chiều hôm nay phát hiện anh vừa bẩn vừa cũ, bây giờ sau khi bị nước biển thấm ướt, xem ra càng thêm tơi tả.
Cô không nhịn được hỏi nói: “Quần áo anh cũng ướt rồi, có mang quần áo tắm rửa không?”
Trong một tích tắc này, người đàn ông khôn khéo cơ trí, bén nhạy ý thức được một cơ hội, lập tức quyết định thật nhanh.
Vì vậy, trên mặt bày ra một bộ dáng mệt mỏi tiêu điều, đáng thương trả lời: “Không có. . . . . .”
Tiểu Đào nhớ tới buổi chiều lúc phát hiện ra anh, thực sự không nhìn thấy bên cạnh anh có bất kỳ hành trang nào, chắc hẳn không có mang quần áo cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Cô muốn mang anh về ngôi nhà nhỏ của Ông lão nhưng lại băn khoăn Ông lão này xấu tính, sợ rằng sẽ không đồng ý cho anh mượn quần áo để mặc . . . . . .
Đang chần chừ, lúc này Thôn trưởng Lý lên tiếng, “Vậy tiên đến nhà tôi trước đi, nhà tôi cách gần bờ biển, hơn nữa quần áo của tôi cũng có thể cho Cơ tiên sinh mượn mặc.”
Nghe vậy, thở ra một hơi dài, Tiểu Đào nhìn về phía Cơ Liệt Thần, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Được, cám ơn.”
Thôn trưởng Lý cười ha ha, “Cám ơn tôi làm gì, tôi mới phải cám ơn cứu mạng của anh.”
Dứt lời, tất cả mọi người không ở lại lâu hơn, đêm càng lúc càng sâu, sóng biển dâng càng cao, nếu tiếp tục ở lại chỉ sợ hai người rơi xuống nước sẽ bị cảm lạnh.
Vì vậy đoàn người trở lại nhà Thôn trưởng Lý, nhà thôn trưởng cách nhà Ông lão họ Ân cũng không xa, đi bộ năm phút đồng hồ đã đến. Tiểu Đào nghĩ đến vết thương trên người Cơ Liệt Thần sau khi thấm nước biển, nếu không kịp xử lý nhất định sẽ chuyển biến xấu, vì vậy vội vã chạy về nhà Ông lão họ Ân, mang một số dụng cụ cần thiết quay trở lại nhà thôn trưởng.
Bằng tốc độ nhanh nhất chạy như bay trở về, tiếng mở cửa thật mạnh làm Ông lão họ Ân đang định lên lầu ngủ bị giật mình, thấy cô vội vã lấy ra hòm thuốc, không hiểu hỏi: “Này, cô nhóc! Cô cõng hòm thuốc muốn đi đâu? Này . . . . .”
Tiểu Đào giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại chạy đi ra ngoài, lại thêm một tiếng đóng cửa chấn động làm Ông lão giật mình. Lẩm bẩm: “Thiệt là, hôm nay ông lão cảm thấy cô kỳ lạ thế nào đó . . . . . .”
Tiểu Đào không kịp nghĩ cử động khác thường của cô sẽ làm cho Ông lão họ Ân có phản ứng thế nào, chỉ tập trung tinh thần chạy đến nhà Thôn trưởng Lý. Cô chỉ nghĩ trước khi người đàn ông kia rời đi, phải băng bó kỹ vết thương cho anh, không để uổng phí anh vất vả chạy đến tìm cô như vậy.
Tại sao làm như vậy, cô không rõ ràng lắm, giải thích duy nhất có lẽ cô không muốn lương tâm của mình lo lắng thôi. . . . . .
Chạy đến cách nhà Thôn trưởng Lý 50m thì cô dừng lại. Chạy nhanh như vậy sẽ bị thở dốc, vì vậy cô nghỉ ngơi một chút, lúc này bước chân mới chậm rãi từ từ đi tới nhà Thôn trưởng Lý, ngẩng đầu lên gõ cửa cốc cốc cốc.
Trái tim đập thình thịch cuồng loạn một cách khó hiểu . . . . . .
Chắc anh còn chưa đi. . . . . .
Tới mở cửa chính là Thôn trưởng Lý, thấy Tiểu Đào quay trở lại, anh ta hơi giật mình, “Tiểu Đào, tại sao cô quay trở lại? Tôi còn tưởng rằng cô đã đi về.”
“Ách. . . . . . Tôi tới thay thuốc cho Cơ tiên sinh, trên người của anh ấy còn có vết thương.” Tiểu Đào lúng túng trả lời.
Cô le lưỡi đỏ nhỏ xíu, âm thầm hít một hơi. Hoàn hảo, Thôn trưởng Lý cũng không nhìn thấy được, bằng không, nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt cô, sợ rằng cũng sẽ giống như Ông lão họ Ân, cảm thấy cô rất kỳ lạ.
Thôn trưởng Lý hiểu ra gật gật đầu, “Vậy thì tốt, cô trước chờ một lát, anh ấy đang tắm.”
Tiểu Đào rất không tự nhiên đáp lại một tiếng, sau đó ngồi ở trên ghế gỗ chờ.
“A, đúng rồi, Tiểu Đào” Thôn trưởng Lý bổ sung, “Bây giờ đã quá muộn, tôi giữ Cơ tiên sinh ở lại nhà chúng tôi. Ngày mai lúc cô tới chăm sóc Đào Đào, có lẽ phải làm thêm một phần bữa ăn sáng. Thật ngại quá, làm phiền cô. . . . . .”
Trong tim vui mừng vô duyên vô cớ, cô gật đầu đồng ý, “Chuyện nhỏ mà, không phiền toái chút nào, ngày mai tôi sẽ tới sớm một chút. Thôn trưởng, anh. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc đơn giản trong phòng tắm đi ra ngoài trong nháy mắt, giọng nói Tiểu Đào ngưng bặt.
Thật là không có lẽ trời mà!
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vải thô và một quần bò màu vàng rộng thùng thình lại đẹp trai đến như vậy!
Ánh mắt của Tiểu Đào nhìn chằm chằm Cơ Liệt Thần một hồi lâu cũng không dời đi, không phải cô không biết nhìn chằm chằm người ta là rất không lễ phép, mà tầm mắt của cô căn bản giống như bị dính vào trên người anh, làm thế nào cũng di dời được. . . . . .
Áo sơ mi là rộng mở, còn chưa kịp cài, mặc dù cô biết anh rất đẹp trai, hơn nữa cũng đã nhìn thấy qua thân thể anh lúc cởi trần nhưng vẫn bị cử chỉ lười biếng của anh vô ý toát ra khí chất nhàn tản và thong dong cao quý làm rung động thần hồn. . . . . .
Tiểu Đào đứng ngây tại chỗ, trợn mắt hốc mồm!
Cơ Liệt Thần nghe ngoài cửa có tiếng nói, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Đào, trong nháy mắt hơi giật mình, sau đó thấy cô nhìn anh giống như con chó nhỏ nhìn thấy khúc xương thì không khỏi bật cười ra tiếng.
Tâm trạng nhất thời trở nên thật tốt, không nhịn được trêu chọc, “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy anh trai đẹp như vậy sao?”
Lời nói này giống như lời nói và chiếc hôn kia lúc chiều Tiểu Đào mắng chửi anh!
Cô đen mặt nâng trán, thật là không thể dùng vẻ mặt vui vẻ nhìn anh a, người đàn ông này thật sự da mặt dày. . . . . .
Ngay cả Thôn trưởng Lý cũng cười lên ha hả, “Tiểu Đào, cô nhanh băng bó vết thương cho Cơ tiên sinh đi, ngày mai tôi còn phải đi sớm, không thể tán gẫu với mọi người được” Sau đó, xoay người “Nhìn” về phía Cơ Liệt Thần nói: “Cơ tiên sinh, anh cũng ngủ sớm đi, tối nay anh ngủ trong phòng của Đào Đào đi, phòng của nó ở lầu hai, phía bên trái hành lang, phòng đầu tiên.”
Cơ Liệt Thần gật đầu, “Cám ơn anh, thôn trưởng.”
“Có gì đâu, tôi phải cám ơn anh đã cứu Đào Đào mới đúng, hơn nữa tôi làm như vậy cũng là việc nên làm.”
Thôn trưởng Lý cười cười, xoay người rời đi, để lại một nam, một nữ đối diện nhau trong không gian không lớn.
Thấy cô bĩu môi, vẻ mặt không vui nhìn anh chằm chằm, anh nghiêng người tới trước, cười nói: “Tại sao em quay trở lại?” Đột nhiên rũ mắt, nhìn thấy hòm thuốc trong tay cô thì lộ ra vẻ mặt khoa trương, “A, thì ra đang lo lắng vết thương trên người anh, đúng không?”
Cơ Liệt Thần luôn suy nghĩ kín đáo, quan sát cẩn thận, chẳng những anh nhìn thấy hòm thuốc trong tay cô, còn nhìn thấy trên gò má cô ửng hồng, trên trán cô rịn mồ hôi.
Mỉm cười, anh lặng lẽ dựa vào cô gần hơn, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra nụ cười dịu dàng, “Em mới vừa chạy bộ sao? Tại sao phải chạy, là lo sợ anh đi khỏi?”
Trong lòng cứng lại, cô á khẩu không trả lời được.
A, người đàn ông này lắp bộ cảm ứng dò xét tâm lý sao? Tại sao trong lòng cô nghĩ cái gì, anh đều biết? !
Cảm thấy chột dạ, Tiểu Đào hít một hơi, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, liên tiếp ho khan vài tiếng. Rốt cuộc thở gấp, cô nghiêm mặt nói: “Ít tự mình đa tình đi, nhanh ngồi xuống, tôi bôi thuốc cho anh một lần nữa.”
Hơi dừng một chút, cảm thấy không cam lòng khi bị anh nhìn thấu, hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Quên đi, tôi nhìn bộ dạng của anh cũng không cần bôi thuốc, tôi đi về ngủ trước!”
“Đừng đi!” Anh níu tay cô, cả người liền dán vào.
Chính xác là dán! Ngực dán ngực, eo dán eo, mặt dán mặt!
Cô muốn chạy trốn, anh buộc cô không thể trốn. Hơi sức của anh quá lớn, mới vừa sức cùng lực kiệt đã sớm không còn sót lại chút gì, bây giờ đang ở trước mặt cô biểu hiện mạnh mẽ, khí thế hoàn toàn nuốt sống cô, trong lúc nhất thời làm cho cô luống cuống tay chân, ngay cả phản ứng cũng quên. . . . . .
Đôi bàn tay anh cầm thật chặt cổ tay của cô, để cho bàn tay nhỏ bé của cô vừa đúng nằm ở trên lồng ngực rắn chắc đang rộng mở. Mặt gần như dính vào mặt anh, ngay cả hơi thở của đối phương cũng có thể cảm thấy, dường như trong hơi thở càng lúc càng nóng, hơi thở từ môi mỏng khêu gợi phà trên sống mũi cô.
Cô hoảng sợ né tránh, anh khéo léo đi theo, cô tránh tiếp, anh tiếp tục ép tới, người tới người lui trong lúc đó Tiểu Đào đã bị vây phía dưới, cả thân thể cũng không nhịn được ngửa ra sau, trọng tâm cũng không chống đỡ được nữa, rốt cuộc ngã xuống phía sau, đang lúc ngã xuống đất trong nháy mắt, bị anh nắm thật chặt sau đó nhanh chóng xoay người, cuối cùng lúc ngã xuống đất lại là tư thế anh ở dưới, cô ở trên!
Tiểu Đào bối rối, ngây người, mất thần, hoàn toàn mất khống chế !
Cô kinh ngạc nhìn cặp mắt xinh đẹp của anh ẩn chứa hứng thú, không phát ra được bất kỳ tiếng nào.
Rốt cuộc phục hồi lại tinh thần mới phát hiện cổ tay vẫn bị anh nắm chặt, có chút đau, cô càng nổi giận nhưng lại ngại vì đang ở trong nhà người khác, không dám quát lớn tiếng, cô đành phải dựa vào hành động cảnh cáo anh.
Vì vậy, một giây kế tiếp, chân phải chợt chắp lên, đầu gối hung hăng đá tới bộ vị quan trọng của anh!
Nhưng lại bị người đàn ông vững vàng dùng hai chân kẹp lại.
Không chỉ như thế, anh càng được một tấc lấn thêm thước, khuôn mặt khẽ nâng lên nụ cười, cánh môi mềm mại không chút để ý xẹt qua gò má quẫn bách của cô. Ngoắc ngoắc môi, trêu đùa nói, “Thì ra em muốn ôm anh, nói sớm đi, tại sao muốn đuổi anh đi?”
“. . . . . .” Cô nghẹn lời.
Người đàn ông này nhất định là điên rồi, ở trong nhà người khác còn làm ra chuyện điên cuồng mặt vẫn không đổi sắc, thật là quá đáng. . . . . . Tại sao cô lại là vợ của một người đàn ông miệng lưỡi trơn tru như vậy? Nhất định không phải là sự thật!
“Anh buông ra! Nếu không buông ra, tôi sẽ kêu người!” Cô nhỏ giọng uy hiếp, lông mày xinh đẹp nảy lên khiêu khích, đôi mắt trong suốt bởi vì xấu hổ mà trợn tròn trừng lớn.
Không ngờ, một giây kế tiếp, thân thể người đàn ông chợt bắt đầu run rẩy. Nhìn kỹ, cả người Tiểu Đào giận đến nghiến răng. Dù thế nào cô cũng nghĩ không ra, người đàn ông này lại đang cười, cười đến toàn thân run rẩy! Bộ dáng kia nhìn có bao nhiêu đáng giận thì có bấy nhiêu đáng giận!
“Được, được, được, anh sẽ buông em ra…em không cần lo lắng.” Anh buồn cười nói.
Anh thật sự không có ý định tiếp xúc thân mật với cô, mặc dù trong lòng rất muốn ôm cô, ôm một cái, hôn một cái, thậm chí còn muốn hung hăng yêu một lúc, dù sao hơn một trăm ngày đêm không có cô gái nhỏ mềm mại sưởi ấm giường, không tránh khỏi nghĩ tới phương diện kia.
Nhưng anh không muốn muốn nóng lòng thành công. Nhớ Tuyết Phù đã từng cảnh cáo anh “Nóng lòng sẽ hư chuyện”, lời này không sai chút nào, anh sợ mình nôn nóng, cô vợ nhỏ sẽ muốn chạy mất giống như mấy tháng trước kia, về mặt tình cảm cô rất phiền toái, trong lòng Cơ Liệt Thần biết rõ.
Huống chi, chỉ cách vật liệu may mặc ôm lấy cô, lại không nghĩ rằng thân thể của mình lập tức phản ứng, tên nhóc hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng cách lớp quần ngẩng đầu đứng dậy.
Cũng không thể tưởng, tên nhóc kia cũng đói bao nhiêu ngày rồi, đương nhiên có thể phản ứng hơi kịch liệt. . . . . .
Lúc cô nằm ở trên người của mình, anh cảm giác không phải cô nằm ghé ở trên ngực, căn bản là trong ngực có một ngọn núi lửa nặng nề đè ép anh đang vận sức chờ phát động. Trong lòng xuất hiện ý nghĩ, thật muốn đem cô gái nhỏ trong ngực tranh thủ ôm lên lầu, sau đó hung hăng ăn vào trong bụng, ăn cả mảnh xương vụn nhỏ cũng không chừa!
Ôm cô! Hôn cô! Ăn cô luôn đi!
Âm thanh kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu, dây thần kinh căng thẳng kích động thiếu chút nữa muốn đứt ra, hoàn hảo anh kịp thời thắng lại, hoàn hảo cô nhìn anh mất hồn không có phát hiện thân thể của anh biến hóa, hoàn hảo hoàn hảo. . . . . .
Tóm lại anh không thể gấp, thật vất vả tìm được cô, bây giờ cô đã không giống như xưa rồi, độc lập hơn, càng bình tĩnh, càng thành thục hơn rồi, đồng thời cũng càng nhạy cảm hơn.
Điều này cũng khó trách, rơi xuống núi, sanh non, mất trí nhớ. . . . . .
Những kinh nghiệm này không phải người phụ nào cũng có thể chịu đựng, phản ứng của cô anh có thể hiểu được. Cho nên, anh nghĩ ra một cách vẹn toàn, để cho cô tiếp nhận anh một lần nữa cho đến khi cô chấp nhận cho anh thêm cơ hội, để cho anh yêu cô một lần là được. . . . . .
Nghĩ đến đây, anh lẳng lặng điều chỉnh dục niệm xáo động trong lòng, lẳng lặng bình phục cảm xúc, chủ động buông lỏng cô.
Đứng dậy, phủi phủi bụi bậm, chủ động đưa ra cánh tay, dịu dàng nói, “Không phải muốn băng bó sao? Đến đây đi.”
Tiểu Đào hơi ngẩn ra, đối với sắc mặt anh thay đổi, cảm thấy kinh ngạc.
Rõ là. . . . . . người đàn ông kỳ quái! Thay đổi quá nhanh! Quả thật không phải người bình thường!
Nhất thời có chút không hiểu, Tiểu Đào không có ý định giao trái tim cho người đàn ông, bị anh náo loạn như vậy, cả khuôn mặt cũng giống như đít khỉ, làm sao có thể tiếp tục ở lại đây?
Vội vàng băng bó, đi!
Lần này, người đàn ông không hề dùng ánh mắt mập mờ rừng rực nhìn cô, đừng nói cái gì “Mập mờ” cái gì “Rừng rực”, ngay cả con mắt cũng không liếc nhìn cô một cái, giống như trước đó ra sức cứu Đào Đào đã tiêu hao thể lực rất lớn, lúc này mới nhớ tới cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế gỗ có dựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi !
Tiểu Đào nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh giống như bức tượng điêu khắc, hận không thể đưa tay cầm trái bắp ở bên cạnh đánh cho anh bất tỉnh . . . . . .
Nhưng một lúc thật lâu, Tiểu Đào mới phát hiện anh thật sự mệt mỏi, bởi vì anh cứ ngã lệch trên ghế gỗ, ngủ thiếp đi!
Sáng sớm hôm sau, trời mưa xuống.
Mưa rơi cũng không lớn, từng giọt tí tách, rã rít không ngừng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống 7 đến 8 độ C.
Bên ngoài thời tiết bết bát như thế, ông lão vẫn theo hẹn ước trước đó cùng Thôn trưởng Lý đi ra ngoài xem bệnh. Mặc dù tính khí Ông lão họ Ân rất kì quái nhưng vẫn được thôn dân tôn kính, không chỉ vì ông có tài chữa bệnh giỏi giang mà còn có y đức rất cao. Đã hứa đi khám bệnh tại nhà lúc nào thì sẽ đến đúng lúc, ông ta nhất định không hủy bỏ kế hoạch.
Tiểu Đào thay một bộ quần áo sạch, chưa tới bảy giờ, phải đến nhà Thôn trưởng Lý làm điểm tâm cho Đào Đào.
Cô mới vừa đi gần cửa, tay đang giơ lên làm động tác gõ cửa, không ngờ lúc này cửa được người mở ra. . . . . .
Ngạc nhiên ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy người mở cửa thì Tiểu Đào giật mình: “Anh làm sao vậy? ! Tại sao mắt biến thành như vậy? !”
Người đàn ông bày ra khuôn mặt đẹp trai nhưng đôi mắt đột ngột sưng đỏ như hột đào! Ngày hôm qua đôi mắt nhìn xinh đẹp tà mị, hôm nay nhìn giống quỷ. . . . . .
Tiểu Đào đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua mình đột ngột ra tay đâm vào mắt người ta, nhất thời trong lòng thầm kêu không ổn.
Hỏng bét! Chẳng lẽ cô lỡ tay làm cho anh biến thành như vậy? ! Nhưng có nghiêm trọng như vậy sao? Cô chỉ đâm “Nhẹ” một cái mà thôi. . . . . .
Cơ Liệt Thần ngủ thẳng đến nửa đêm rời giường đi toilet, nhìn thấy hai mắt của mình cũng giật mình, trong lòng còn thầm nghĩ: không trách được tối qua cảm thấy mắt thật khó chịu, thì ra bị nhiễm trùng sưng lên! Có lẽ ngày hôm qua bị cô gái nhỏ đâm không nhẹ, hơn nữa ngâm trong nước biển cho nên xuất hiện tình trạng như vậy.
Ngay sau đó, nghĩ lại: Thật đúng ý của anh a, vừa đúng dựa vào lý do này ở lại Thôn trang họ Lý!
Đã xác định chủ ý, dứt khoát không ngủ, định cố gắng mở mắt chờ đến trời sáng. Không ngờ lúc cầm gương soi, hắc! Hiệu quả rất tốt, chẳng những sưng thành hột đào, còn đỏ đến đáng sợ, gương mặt đẹp trai hoàn toàn bị phá hủy. . . . . .
Trong lòng Cơ Liệt Thần kêu lên vui sướng, hăng hái đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi chờ Thôn trưởng Lý rời đi, anh đi xuống lầu ngồi ở cửa. Để làm gì sao, chờ cô gái nhỏ tự động đưa tới cửa thôi!
“Em tới vừa đúng lúc, nhìn kỹ kiệt tác của em ngày hôm qua đi. . . . . .” Nói xong, anh đem gương mặt tiến tới trước mặt cô, để cho cô nhìn cho rõ ràng, quả nhiên sắc mặt cô gái nhỏ trong nháy mắt thay đổi thật lớn.
“A. . . . . . Tại sao có thể như vậy? ! Không đến mức đó chứ.” Cô vừa kiểm tra đôi mắt của anh, vừa cắn môi nói nhỏ, “Xem ra chắc bị nhiễm trùng rồi. . . . . . Có thể nhìn thấy rõ không? Không có ảnh hưởng thị lực chứ?, nói cho tôi biết, đây là mấy?”
Nói xong, cô chìa ra “Ba” ngón tay ra dấu.
Tốt nhất là không bị ảnh hưởng thị lực nhưng nhìn tình trạng nhiễm trùng mắt anh, rất khó nói. . . . . . Trong lòng khó tránh khỏi bắt đầu tự trách. Bị nghiêm trọng như thế, nói thế nào cũng là do cô, mặc dù cô cũng không phải cố ý.
Cơ Liệt Thần đen mặt, liếc cô một cái, tà ác cong khóe môi, ngạo mạn nói: “Em cho anh là đứa trẻ ba tuổi à? Khoảng cách gần như thế, đương nhiên anh nhìn thấy! Mắt anh bị nhiễm trùng chứ không phải bị mù! Chẳng qua, em nhất định phải chịu trách nhiệm, nói không chừng có thể anh thật sự bị mù!”
“Chuyện này. . . . . . Anh tức giận cái gì? Tôi cũng không phải cố ý. . . . . .” Tiểu Đào chột dạ đáp lại, trong lòng vẫn rất tự trách.
Nhìn cô cúi mặt xuống, Cơ Liệt Thần đã sớm chuẩn bị lời thoại để nói, còn bày ra vẻ mặt vô cùng uất ức, “Đương nhiên có thể bị ảnh hưởng thị lực, nhìn cái gì cũng mơ hồ, vốn dự định làm điểm tâm cho Đào Đào, giờ thì tốt rồi, chuyện gì cũng không làm được. . . . . .”
“Nghiêm trọng như thế sao? !” Trong lòng Tiểu Đào chợt lạnh lẽo, lập tức cảm thấy anh bị chuyện không may.
“Dĩ nhiên rất nghiêm trọng!” Anh khẳng định bất cứ giá nào!
Vừa vặn Đào Đào từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, đã chuẩn bị xong túi sách nhỏ. Tiểu Đào đang suy nghĩ cách ứng phó với người đàn ông phiền toái trước mắt, chợt nhìn thấy Đào Đào, giống như gặp được cọng cỏ cứu mạng, lập tức nịnh nọt nói với Đào Đào: “Đào Đào, hôm nay cháu muốn ăn điểm tâm món gì? Dì làm cho cháu nha.”
Vẻ mặt Đào Đào rất kì lạ nhìn Cơ Liệt Thần ở phía sau cô đang làm mặt quỷ, cười hì hì nói, “Cháu muốn ăn sủi cảo tôm hấp và cháo gà!”
Anh đã nói với Đào Đào, chờ Tiểu Đào tới, nhất định phải đòi ăn món sủi cảo tôm hấp và cháo gà! Tên nhóc này quả nhiên nghe lời, nhìn về phía anh đồng ý điều kiện trao đổi sẽ nói như vậy. Lý do làm như thế rất đơn giản, anh muốn ở lại với cô một thời gian.
Nhìn lại sắc mặt của Tiểu Đào, vẻ mặt lúng túng, khóe miệng giật giật, “Ha ha, cái này. . . . . . Đào Đào, bây giờ làm sủi cảo tôm hấp và cháo gà, có phải quá muộn hay không? Chúng ta ăn mì sợi, nhanh đi học chứ?”
Cơ Liệt Thần híp híp mắt, ở phía sau cô không ngừng nhìn Đào Đào nháy mắt, Đào Đào thật là một đứa bé thông minh, lập tức hiểu rõ ý tứ của anh. Đáp lời ngay, “Dạ, cháu không sao. . . . . . Dì Tiểu Đào nói chuyện không giữ lời, dì đã đồng ý với cha của cháu phải chăm sóc cho cháu thật tốt, tại sao muốn ăn cá sủi cảo tôm hấp và cháo gà cũng không được? Vẫn là cha rất tốt với cháu, bình thường đã sớm làm xong để trong nồi giữ ấm . . . . . .”
Tên nhóc càng nói càng ủy khuất, càng nói càng gấp gáp, hốc mắt nổi lên hơi nước, chóp mũi cũng bắt đầu hít hít, thấy thế Tiểu Đào cảm thấy xấu hổ.
Dĩ nhiên, sau lưng còn có người đàn ông thêm dầu thêm mỡ, “A. . . . . . Thì ra em ngược đãi trẻ con như vậy, ăn mì sợi? Vừa không có dinh dưỡng, còn ăn không đủ no, thật là quá đáng!”
Nghe vậy, tên nhóc oa một tiếng khóc lên, âm thanh dB này, có thể nói là loa có công suất lớn, nếu không phải cửa phòng đóng chặt, chỉ sợ các thôn dân ở gần đều nghe thấy. . . . . .
Tiểu Đào nhất thời đen mặt, vội vàng dụ dỗ nói, “Được rồi, được rồi, được rồi, dì làm ngay cho cháu, đừng khóc, đừng khóc a!”
Một giây kế tiếp, trên mặt Đào Đào liền tràn ra nụ cười sáng lạn!
Cả người Tiểu Đào run run, có cảm giác bị người tính kế. . . . . .
Quay đầu lại liếc mắt nhìn người đàn ông nào đó đang âm thầm hả hê, Tiểu Đào tức giận nói, “Anh chờ đi, tôi làm điểm tâm cho Đào Đào trước.”
Anh nhếch miệng cười không ngừng, “Được.”
Đào Đào đi vào phòng ngủ đọc sách, Tiểu Đào vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, về phần Cơ Liệt Thần . . . . . . đi theo đuôi Tiểu Đào vào phòng bếp!
Cô quay đầu lại, “Tại sao anh vào đây? Tránh sang một bên, đừng làm vướng chân vướng tay.”
Anh cười không ngừng, đối với việc nấu cháo gà anh có kinh nghiệm hơn cô. Mặc dù mắt thật khó khăn chịu nhưng giúp cô làm, anh vẫn rất vui lòng. Huống chi, như vậy có thể cùng cô ở chung một chỗ nhiều hơn.
“Anh giúp em” không chút do dự đoạt lấy cái nồi trong tay cô, anh ân cần nói, “Em đi làm sủi cảo tôm hấp, anh giúp em lấy gạo.”
“Dựa vào anh? ! Không được đâu.” Vẻ mặt Tiểu Đào không thể tin nhìn anh, nhìn mắt anh càng lúc càng sưng thành hột đào, vừa chế nhạo vừa nghiêm túc nói, “Không phải mắt của anh rất khó chịu sao?”
“Đúng vậy” Anh gật đầu một cái, không phủ nhận hai mắt của mình thật sự rất khó chịu, “Nhưng anh có thể cố chịu đựng.”
“. . . . . .” Tiểu Đào hơi ngẩn ra, một hồi lâu không lên tiếng.
***
Bàn về nấu cơm, Cơ Liệt Thần thật sự không thể kém hơn cô, trước kia nấu chén cháo táo đỏ mật ong được gọi là sắc hương đầy đủ, chỉ tiếc những kí ức tốt đẹp kia cô đã quên mất toàn bộ. . . . . .
Nghĩ đến đây, Cơ Liệt Thần mạnh mẽ chấp nhận sự thật, định ôm toàn bộ công việc nấu cháo.
Lúc làm được một nửa, anh đột nhiên phát hiện Tiểu Đào đối với nhà phòng bếp nhà Thôn trưởng Lý dường như rất quen thuộc, tâm trạng lập tức chùng xuống.
Động tác trong tay không nhịn được cũng chậm lại, thử dò hỏi, “Em. . . . . . Thường xuyên đến nhà Thôn trưởng Lý nấu cơm cho Đào Đào?”
Thật ra ngụ ý đang hỏi cô có thường đến Thôn trưởng Lý, giống như bà chủ nhà, vật gì để ở chỗ nào, vật gì dùng để làm gì cũng biết không sai một chút. . . . . .
Trong lòng cứng lại, Tiểu Đào khẽ ngước mắt, nghiêng đầu nhìn gương mặt của Cơ Liệt Thần dường như không hề dao động, gương mặt của anh bình tĩnh không gợn sóng sánh với lời nói nồng nặc mùi dấm, quả thực là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Hơi suy nghĩ một chút, cô thành thật trả lời: “Cũng không tính là thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng thôi. Ánh mắt của Thôn trưởng Lý không nhìn thấy, còn phải chăm sóc Đào Đào, còn phải chịu trách nhiệm cả thôn, thật sự mệt mỏi. Cho nên, thỉnh thoảng tôi tới đây giúp anh ấy chăm sóc Đào Đào, tình huống giống như hôm nay cũng không phải là một hai lần.”
Câu trả lời của cô thỏa đáng, hợp tình hợp lý, mặc dù Cơ Liệt Thần cũng biết tấm lòng của cô rất thiện lương nhưng sắc mặt của anh vẫn có chút thay đổi.
Trong lòng Cơ Liệt Thần biết rõ, mình bị cô thành thật, bị cô thiện lương, làm cho nội thương nghiêm trọng rồi. . . . . .
Lúc này Tiểu Đào đột nhiên hỏi, “Vết thương trên người anh có khá hơn chút nào không? Còn đau nhức không?”
“Nếu anh nói không đau, có phải em không có ý định chịu trách nhiệm với anh hay không?” Người đàn ông đột nhiên sâu kín lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, trái tim Tiểu Đào nhảy thình thịch không ngừng, nghi ngờ quay đầu nhìn anh.
Vừa nhìn, thầm nghĩ: thật là gặp quỷ!
Rõ ràng trên mặt mang đôi mắt hột đào xấu xí muốn chết nhưng người này còn có thể đùa bỡn trêu người! Không chỉ như thế, còn cố ý đưa cặp mắt hột đào đỏ tươi gắt gao nhìn cô chằm chằm nhìn, ý đồ làm cho cô có cảm giác tự trách. Lại còn câu nói u oán mới vừa rồi, mập mờ tới cực điểm, thiếu chút nữa liền nghẹn chết cô.
Trong lúc nhất thời, Tiểu Đào sững sờ tại chỗ, căn bản không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác lại anh . . . . . .
Một hồi lâu, cô mới ấp úng nói, “Cái gì chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm, tôi không có xem anh như thế nào, tôi đã nói một chút nữa giúp anh trị ánh mắt, anh không cần luôn nói tới nói lui vấn đề này. . . . . . A!”
Chưa dứt lời liền cảm thấy ngang hông đột nhiên căng thẳng, cả người đã bị đối phương kéo, cũng thuận thế đè ở trên tường!
Chuyện này cô không có dự liệu được, mặc dù đã nếm qua hành động to gan lớn mật của anh, nhưng một lần nữa bị anh áp đảo làm cho cô hoảng hốt.
Cô rất căng thẳng, móng tay cắm thật sâu vào cánh tay anh, giọng nói run rẩy: “Anh…anh điên rồi, Đào Đào còn ở đây!”
Chính xác Đào Đào đọc bài tiếng không lớn không nhỏ, vừa đúng truyền vào trong lỗ tai hai người.
Anh cười nghiền ngẫm, “Ý của em nói, chỉ cần Đào Đào không có ở đây, vậy có thể?”
“Anh vô sỉ!” Cô tức giận nói.
Anh không chút cử động, đang lúc cười mị hoặc, ngón tay đã bắt đầu từ từ dời lên trên, bưng lấy đầu của cô, Tiểu Đào liền bị anh vững vàng nắm giữ, muốn nhúc nhích cũng không thể, cô cong lên đầu gối, cố gắng bắt chước trong phim dùng sức húc lên cho anh thành gã thái giám, đáng tiếc bị anh nhạy bén đoán được, còn thuận thế tách ra hai chân cô!
Anh trêu chọc nói, “Thiệt là, hôm qua mới dùng qua chiêu này, như nào còn dùng nữa?”
Cô nghẹn, trợn mắt hốc mồm!
Trong lòng càng thêm vội muốn chết. Tình hình trước mắt rất không ổn, vì tư thế như vậy rất xấu hổ, cô nghiễm nhiên trở thành dê đợi làm thịt, chờ bị anh ức hiếp rồi !