“Em đã điều tra, hoa văn trong ngọc bội thật sự là một con chim Phượng Hoàng, có ngụ ý là cao quý Cát Tường. Điểm khác biệt trong hoa văn Phượng Hoàng, chính là tư thế của con phượng hoàng này rất giống với hoa văn rồng bay phượng múa trong truyền thuyết. . . . . .”
“Nếu em đoán không lầm, còn có một khối ngọc bội cùng với ngọc bội của Nhược Kỳ ghép thành đôi, hơn nữa hoa văn của khối ngọc bội kia chắc canh là con rồng. . . . . .”
Trong tay Tang Tuyết Phù cầm máy tính bảng, không ngừng sờ màn ảnh, trong miệng nói lẩm bẩm tuyên bố, phát hiện người đàn ông ngồi ở đối diện cô không có phản ứng chút nào, cô ngẩng đầu nghi ngờ, thì ra Cơ Liệt Thần đang nhìn ngoài cửa như có điều suy nghĩ.
Cơ Liệt Thần vốn tưởng rằng, mình “Chiếm tiện nghi” như vậy, cô gái nhỏ đó sẽ phải nổi giận giơ chân đá, hoặc là trực tiếp cho anh một bạt tai mới đúng, không ngờ, cô một tay che miệng, một tay bưng bít cánh tay, không nói gì cả, chỉ nghẹn đỏ mặt chạy ra, thật là phản ứng rất thú vị a. . . . . .
“Này, anh ngẩn người cái gì? Rốt cuộc có nghe em đang nói cái gì hay không?” Tang Tuyết Phù phất phất tay trước mắt anh , lúc mới vừa rồi đi vào, bắt gặp Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt chạy mất, sau đó phát hiện vẻ mặt của anh họ Cơ Liệt Thần có chút cổ quái, “Anh và Lâm Nhược Kỳ có chuyện gì?”
“. . . . . . Không có gì, chúng ta tiếp tục” Cơ Liệt Thần phục hồi tinh thần, nhận lấy máy tính bảng trong tay Tang Tuyết Phù, “Vừa rồi cô nói đến chỗ nào?”
Cùng lúc đó, Lâm Nhược Kỳ lặng lẽ núp ở ngoài cửa, len lén nhìn hai anh em trong phòng sách, cắn răng nghiến lợi nói: “Hừ, tên háo sắc! Anh đừng đắc ý. . . . . .”
Vừa dứt lời, xoay người đi về phía phòng ngủ của mình.
Hai phút sau đó.
Lâm Nhược Kỳ ngồi trên ghế quý phi xa hoa đắc đỏ, hai chân tréo nguẩy hết sức chướng tai gai mắt, một cái khuỷu tay đặt trên đầu gối, cổ tay chống quai hàm, đôi mày thanh tú hưng phấn nhìn chằm chằm về phía cái tủ âm tường thật to.
Lần đầu tiên cảm thấy cơ quan này có thể nối thẳng hai gian phòng ngủ, thật là một thiết kế tốt!
“Pằng!” một tiếng vỗ vang dội, cô đứng dậy bước nhanh đi tới, “Bắt đầu làm việc thôi……!”
Kịch một tiếng cửa tủ âm tường mở ra, bước chân qua, kịch một tiếng cửa đóng lại.
Lần trước có anh ở trong phòng ngủ, không dám dò xét cẩn thận, hôm nay vừa nhìn, phát giác ánh mắt người này tương đối biết tròn biết méo, đồ nội thất theo phong cách cổ xưa, nhưng cách trang trí mềm mại cũng không cổ xưa, khuynh hướng thưởng thức cái đẹp cũng hạng nhất, oa thật đẹp!
Lâm Nhược Kỳ suy nghĩ một chút, mình phải tranh thủ thời gian, vì vậy không dám nhìn qua hai lần, mà chạy thẳng tới phòng tắm của một cậu chủ.
Đi vào vừa nhìn, thì ra trong phòng tắm tên kia cũng có bồn tắm mát-xa, bên cạnh là bồn rửa mặt, quả nhiên như dự liệu, có đặt khăn lông và bàn chãi đánh răng của anh .
Hừ hừ! Lâm Nhược Kỳ cười hai tiếng mờ ám, đi tới cầm bàn chãi đánh răng của Cơ Liệt Thần, miệng bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Ai bảo anh đem đầu lưỡi chán ghét đưa vào trong miệng của tôi, bây giờ là lúc bản tiểu thư ghê tởm, ghê tởm anh một chút rồi !”
Dứt lời, cầm bàn chãi đánh răng bắt đầu hung hăng chà bồn rửa tay! Chà hết bồn rửa tay, rồi chà bồn cầu! Chà bồn cầu xong, chà sàn phòng tắm!
Vút Vút . . . . . . Vút Vút . . . . . . soạt soạt soạt soạt cốc . . . . . .
Chà hết sức mạnh mẽ, nhịp nhàng, lại hăng hái, sạch sẽ!
Mỗi lần cao hứng, Lâm Nhược Kỳ không quên cất tiếng hát, vừa chà, vừa hát vài câu trong điệu hát dân gian: “. . . . . . A, bên trái tôi chà một chút, bên phải chà một chút, phía trên chà một chút, hăng hái chà một chút, chà xong nơi này, chà nơi đó, chà mạnh lên, chà mạnh lên. . . . . .”
Một bài hát ngành nông nghiệp “Súy thông ca” đã bị Lâm Nhược Kỳ sửa lời!
Không chỉ có như thế, cô còn cố ý thay quần áo nhẹ nhàng dễ vận động, áo sơ mi tay ngắn kẻ ô vuông kiểu Scotland, rộng lùng thùng thắt cái nơ, mặc quần short jean màu trắng, chân mang một đôi dép kẹp, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, động tác chà bồn rửa tay thật mạnh, vung vẫy đầy hăng hái.
Khoan hãy nói, đã một thời gian không làm công việc dùng một chút thể lực rồi, rất mệt mỏi!
Lâm Nhược Kỳ định đi tới phòng ngủ, cởi bỏ áo sơ mi kẻ ô vuông, tiện tay ném trên ghế sa lon, lộ ra bên trong áo lót màu hồng, soi gương cuốn lại đuôi tóc để cho mình hoạt động nhanh nhẹn hơn.
Rồi lại cao hứng đem bàn chãi đánh răng đưa lên phía trước mặt, ngửi một cái, ưm hừm! Không khác lắm, mùi này . . . . . .
Bịch một tiếng, đem bàn chãi đánh răng ném vào trong ly gốm sứ, dường như còn chưa hả giận, đôi mắt nheo lại càn quét xung quanh một chút, nhìn thấy khăn tắm màu nâu kẻ sọc của Cơ Liệt Thần.
È hèm, được rồi sẽ dùng nó!
Lâm Nhược Kỳ cầm khăn tắm của Cơ Liệt Thần, tiện tay ném vào trong bồn tắm mát-xa, mở vòi nước bông sen.
Sau đó, PP nhỏ ngồi bên thành bồn tắm, đem đôi chân đẹp trắng như tuyết của mình bỏ vào, giẫm lên khăn tắm, bắt đầu . . . . . . rửa chân!
Rửa, rửa, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận, Lâm Nhược Kỳ đứng lên trên chiếc khăn tắm, đạp, đạp.
“Tôi cho anh hôn, cho anh hôn! Anh là tên háo sắc! Hừ, bản tiểu thư rủa anh trên mặt bị bệnh nấm chân dài dài, chứng phát ban dài dài. . . . . .”
Khăn tắm theo động tác cô đá rồi lại đạp, phát ra âm thanh bẹp bẹp, Lâm Nhược Kỳ nghe âm thanh này, cảm thấy hết sức sung sướng, tâm trạng càng lúc càng vui vẻ. . . . . .
Động tác này kéo dài khoảng năm, sáu phút, Lâm Nhược Kỳ cảm giác mình tận hứng rồi, sau đó cầm khăn tắm của Cơ Liệt Thần vắt lau chân.
Thật ra, trong đầu cô còn rất nhiều biện pháp YY sửa trị anh. Mình làm y tá, hoàn toàn có thể người không biết, quỷ không hay, ở trong đồ ăn của anh để một chút thuốc tiêu chảy gì đó. Nhưng cô nghĩ tới anh ta là người bị bệnh thời kỳ cuối, hung ác chỉnh anh ta như thế dường như có chút không nhân đạo. . . . .
Cho nên, cũng chỉ có thể dùng biện pháp “Nho nhỏ” trừng trị anh một chút.
Gật đầu một cái, nhìn xung quanh phòng tắm một cái, dường như đối với chiến tích của mình hết sức hài lòng, liền đi tới phòng ngủ, đi một vòng xung quanh, kéo tủ treo quần áo.
Hắc, người này có thói quen thật tốt, giày cũng đặt thật ngay ngắn như vậy, hơn nữa cả tủ treo quần áo, phân loại vô cùng rõ ràng. Áo để bên trái, quần để bên phải, ba ngăn kéo ở giữa, không biết bên trong để những thứ gì.
Đưa tay mở ra nhìn, ngăn kéo thứ nhất là cà vạt và các loại cài cổ áo linh tinh . . . . . ngăn kéo thứ hai là vớ, ngăn kéo thứ ba chứa . . . . .
Sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong, Lâm Nhược Kỳ ngây dại.
Khoảng hai, ba giây, trên gương mặt đáng yêu trong nháy mắt trở nên ửng đỏ. Ách. . . . . . Thì ra bên trong để quần lót của anh.
Do dự hai, ba giây, hạ quyết tâm, mặc kệ! Lúc ấy còn có dũng khí ghim vào của quý của anh, đưa tay rút ra một cái quần lót trong số đó. . . . . .
Vớt lên vừa nhìn, giật mình, tay run một cái, món đồ kia liền rớt xuống sàn!
Má ơi! Thì ra quần lót đàn ông cũng có hình dáng này sao? Giống như hình dáng đầu đạn. . . . . .
Đầu đạn thì đầu đạn đi! Lâm Nhược Kỳ nhắm mắt lại, một tay nhặt lên cái quần lót đầu đạn, một cái tay khác cầm lên một đôi giày của anh bắt đầu Vút, Vút, lau.
Trong lỗ mũi hừ hừ, hướng trên giầy phun hai cái. Đáng tiếc không có xi đánh giầy, bằng không, bản tiểu thư còn có thể cho anh một chút sáng bóng. . . . . .