Một hồi lâu, anh cúi thấp, nhỏ giọng hỏi “Này, vì ngày đó tôi đụng cô, cho nên bây giờ cô muốn trả thù sao?”
Lâm Nhược Kỳ trừng lớn mắt, người đàn ông này thật không biết xấu hổ! Vô cùng tức giận hỏi: “Anh đụng tôi, cũng không nói xin lỗi, anh không nên. . . . . .”
Đột nhiên, tay anh phất một cái, nắm chặt cổ tay của cô. Nói nhỏ: “Không sai, ngày đó chính tôi kéo ngã cô. Nhưng đây là bí mật của hai người chúng ta, nếu như cô muốn tìm ngọc bội về, thì đừng nói chuyện ngày đó với bất cứ ai!” Giọng nói rất cứng rắn.
“. . . . . .” Cái gì? Ngọc bội trong tay anh ta? ! Tại sao cô không nghĩ tới sớm hơn? ! A, tên đàn ông hình người dạng chó trước mắt này thì ra là một tên trộm!
Lâm Nhược Kỳ cắn răng nghiến lợi nói: “Anh muốn thế nào, mới có thể trả lại ngọc bội cho tôi?”
“Chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, đừng nói ra chuyện tôi đụng phải cô, như vậy tôi sẽ trả lại ngọc bội cho cô”
Lâm Nhược Kỳ nghi ngờ nhìn về phía anh ta, “Thật sao? Vậy. . . . . . Khi nào anh trả cho tôi?”
“Lãnh Như Phong tôi chưa bao giờ nói dối” Hơi ngừng lại, anh ta bổ sung “Tôi dùng nhân cách của tôi để bảo đảm”
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, khinh bỉ nhìn anh ta một cái, hết sức không khách khí nói: “Nhân cách? Tôi lại không biết anh có cách hay không, lại nói nhân cách cũng không thể bảo đảm. . . . . .”
“. . . . . .” Lãnh Như Phong sững sờ, sau đó đầu đầy vạch đen, “Tóm lại, tôi sẽ trả lại cho cô, chẳng qua là vào lúc thích hợp”
Dứt lời, Lãnh Như Phong nheo mắt nhìn về phía thư phòng, trong tròng mắt thoáng qua một tia sáng loáng.
Rồi quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút, nghi ngờ hỏi: “Nói như vậy, thân thể của anh ta thật sự có bệnh nhẹ sao?”
Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, không vui nhìn cổ tay của mình. Hơi sức của cô đã xem là lớn rồi, nhưng hơi sức của anh còn lớn hơn, gắt gao nắm cổ tay của cô không có ý buông ra.
Có lẽ trời sinh lông mày của anh hơi cao, cho nên thoạt nhìn dáng vẻ hung ác, giống như cô đắc tội với anh ta ở đâu, một đôi mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nhìn cô làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Thật ra, trong lòng Lãnh Như Phong suy nghĩ là: xem ra bộ dạng của cô dường như cũng không biết cái gì, có nên hỏi cô, đối với chuyện ngọc bội, biết được bao nhiêu hay không. . . . . .
“Cậu chủ Lãnh, tại sao lại không thương hương tiếc ngọc vậy? Nhìn tay Y tá Lâm của chúng tôi, đã bị anh nắm đỏ hết rồi” Giọng nói của Tang Tuyết Phù từ phía cửa chính xa xa truyền đến.
Lãnh Như Phong nhìn thấy người tiến vào là Tang Tuyết Phù, lập tức buông lỏng tay của Lâm Nhược Kỳ.
Lâm Nhược Kỳ cám ơn quay đầu lại, vội vàng trốn bên người cô. Nếu Tang Tuyết Phù tới trễ một chút, sợ rằng khớp xương ngón tay của cô cũng muốn gảy hết.
Cô lại gần bên cạnh Tang Tuyết Phù, nhỏ giọng nói: “May mà cô đã đến, nếu không tay của tôi cũng đứt. Người kia làm cái gì? Bộ dạng xem ra thật hung dữ, giống như một con chim nhỏ tức giận!”
Tang Tuyết Phù bật cười khì khì, quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Như Phong, “Cậu chủ Lãnh, tại sao ấn tượng đầu tiên của phụ nữ đối với anh luôn kinh khủng như vậy? Anh nên kiểm điểm lại rồi”
Sau đó vùi đầu nói thầm: thật là là phục cô, người sắp thừa kế tập đoàn Lãnh thị, lại bị đã nói thành như vậy, dù sao đi nữa bị hình dung thành con sư tử, con hổ hoặc là con báo, các loại dã thú dũng mãnh cũng được a, nhưng lại bị hình dung thành . . . . . con chim nhỏ tức giận? !
Giọng nói Lâm Nhược Kỳ tuy nhỏ, nhưng lỗ tai đã được huấn luyện, thính lực trở nên cực kỳ nhạy bén, Lãnh Như Phong cũng đều nghe hết. Nhưng anh ta không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nơi cổ và ngực của cô, hờ hững dời đi tầm mắt.
Lạnh nhạt nói: “Nếu thiệp mời đã đưa đến, cậu chủ Cơ lại keo kiệt ló mặt ra gặp Lãnh mỗ, vậy tôi đi trước”
Ánh mắt của anh ta khiến Lâm Nhược Kỳ không nhịn được sợ hãi một chút, hoàn hảo tầm mắt của anh ta chỉ nhẹ nhàng quét qua trên người cô. Mắt thấy anh ta muốn đi ra ngoài tòa bảo, Lâm Nhược Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
“Lãnh Như Phong, tánh tình nóng nảy của anh có phải nên sửa đổi lại một chút hay không?” giọng nói trong suốt lạnh như băng từ phía sau phòng khách, đi thông qua phòng đọc sách truyền đến, người chưa thấy bóng dáng, đã nghe tiếng trước.
Trên hành lang dài rộng rãi, cửa chính thật to rộng mở, hai bên gắn đèn tường sáng rực, bước chân của Cơ Liệt Thần ưu nhã đạp thảm nhung từ hành lang đi tới trong phòng khách, Heber đi theo phía sau anh.
“Ha ha. . . . . . Quả nhiên là Lãnh Kiêu Hùng dạy dỗ nên người kế thừa a, tính tình cũng giống nhau như đúc, giọng nói lạnh như băng, không chịu nổi” Mái tóc đen lười biếng ôm sát, Cơ Liệt Thần cầm ly trà đậm do người giúp việc đưa tới, hớp một ngụm, rồi đặt lại trong mâm, sau đó hướng về phía bóng dáng cao lớn đứng yên của Lãnh Như Phong ra dấu tay mời, “Cậu chủ Lãnh, ở lại ăn cơm trưa thôi”
Nghe vậy, Heber và Tang Tuyết Phù đồng thời giật mình, nhìn anh một chút, rồi giả vờ như chuyện không liên quan đến mình, vùi đầu đánh đấm.
Mà vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ không hiểu nhìn bọn họ kỳ kỳ quái quái. . . . . . Giữ khách lại ăn cơm thôi, tại sao vẻ mặt bọn họ lại kỳ quái thế kia? !
Vẻ mặt Lãnh Như Phong không thay đổi, quay đầu lại, trầm ngâm hai giây, sau đó trả lời: “Không, tôi nghĩ Cơ tiên sinh cũng không phải là thật lòng mời tôi. . . . . .”
Cơ Liệt Thần nâng lên khóe môi, “Cậu chủ Lãnh, lời này anh đoán sai rồi”
Anh chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Như Phong, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ, cậu chủ Lãnh tới tệ bảo, mục đích không phải chỉ có đưa thiệp mời chứ? Ở lại ăn cơm trưa, chẳng phải sẽ biết tình trạng thân thể của tôi, rốt cuộc như thế nào sao?”
Anh nói thẳng ra, mọi người vừa giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía hai người đã là âm thầm gió nổi mây phun.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Cơ Liệt Thần đang nhìn Lãnh Như Phong. Từ đời cha trở đi, nhà họ Lãnh và nhà họ Cơ không quan hệ lui tới, mặc dù đến thế hệ của Cơ Liệt Thần, quan hệ của hai nhà xem ra có chuyển biến tốt, nhưng sự thật cũng là: hai bên dù chưa ngay mặt, đối chọi gay gắt, nhưng vẫn luôn ở chỗ tối ngầm đấu đá lẫn nhau.
Lãnh Như Phong vâng lệnh Lãnh Kiêu Hùng, một mình đến Lư Đăng Bảo đưa thiệp mời, rõ ràng là có mưu đồ khác.
Bên này, Lãnh Như Phong cũng lạnh lùng nhìn lại Cơ Liệt Thần.
Cơ Liệt Thần nói không sai, lần này tới Lư Đăng Bảo số 1, mục đích không chỉ có một, thứ nhất anh ta muốn thử có thể gặp được Lâm Nhược Kỳ hay không, thứ hai muốn tìm hiểu bệnh tình của Cơ Liệt Thần là thật hay giả. Trước mắt xem ra, có thể gặp Lâm Nhược Kỳ một lần nữa, quả thật là một thu hoạch không nhỏ.
Cười nhẹ một tiếng, Lãnh Như Phong đáp lời: “Cậu chủ Cơ, xem ra tật xấu đa nghi của anh vẫn không thay đổi. Nếu khó chối thịnh tình, vậy Lãnh mỗ sẽ ở lại ăn bữa trưa cùng cậu chủ Cơ”
Trong lúc chờ đợi bữa ăn đưa lên, Tang Tuyết Phù lặng lẽ nói cho Lâm Nhược Kỳ, hai người đẹp trai này luôn không hợp nhau. Dùng lời nói của cô, nguyên nhân là “Cậu chủ Lãnh khinh thường cậu chủ Cơ thừa kế gia thế, bối cảnh, mà Cậu chủ Cơ cười nhạo cậu chủ Lãnh là người cố chấp”.
Lâm Nhược Kỳ nghe xong, không khỏi bĩu môi: e hèm, hai người đàn ông này đều không phải đèn đã cạn dầu!
Rồi sau khi cẩn thận nghe ngóng, thì ra Lãnh Như Phong cũng không phải là con trai ruột của Lãnh Kiêu Hùng, chỉ là con nuôi, đây là một chuyện Lãnh Như Phong canh cánh trong lòng. Chẳng qua, hiện tại vây cánh của anh ta dần dần cứng cáp, không ai dám nói trước mặt anh ta, dĩ nhiên, không bao gồm Cơ Liệt Thần, cậu chủ là một ngoại lệ.
Vì vậy, hai người ngấm ngầm so tài, thành chuyện thường như cơm bữa.
Lâm Nhược Kỳ nghe, cảm thấy Cơ Liệt Thần không biết xấu hổ, thậm chí người đàn ông này có hứng thú tệ hại như vậy, cá tính thật sự quá ác liệt rồi, tại sao chọc vào chỗ đau của người ta chứ . . . . . .
Rõ rành rành, bữa cơm trưa này ăn vô cùng gian nan.