Người đàn ông nhiệt tình, không nằm trong dự liệu của Tiểu Đào.
Nhưng, anh ôm lại làm cho cô cảm thấy vô cùng quen thuộc. . . . . .
Loại cảm giác này là gì? Tại sao người đàn ông này ôm lại cảm thấy quen thuộc? Quá kỳ lạ. . . . . .
Ông lão họ Ân kinh ngạc, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Cơ Liệt Thần, quay lại nhìn về phía Tiểu Đào, trên mặt thoáng qua tia sáng kỳ dị không dễ dàng phát giác. . . . . .
Một hồi lâu, thấy Tiểu Đào không có phản ứng, ông ta dẫn đầu lên tiếng cắt đứt yên tĩnh lúng túng giữa hai người trẻ tuổi, “Tiểu Đào, cô đang đi vào cõi thần tiên trong vũ trụ sao? Đi tới tinh cầu nào? Người ngoài hành tinh lớn lên trông thế nào? Có làm bạn với cô không? Có tặng quà cho cô hay không? Một người đàn ông rất đẹp trai đang nói chuyện với cô, cậu ta là chồng của cô, dù sao đi nữa cô phải phản ứng mới tương đối bình thường chứ?”
Lời nói này vô cùng ác độc lại bao hàm ý vị châm chọc trêu đùa, quả thật rất có hiệu quả, thành công gọi tỉnh Tiểu Đào đang kinh ngạc thừ người.
“Ách. . . . . . Thật xin lỗi, tôi chỉ có chút kinh ngạc. . . . . .”
Nghe vậy, trái tim Cơ Liệt Thần lại chìm xuống đáy cốc. . . . . .
Một giây kế tiếp, cái đầu từ phía trên đột nhiên cúi xuống đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mặt cô, ánh mắt của hai người cách nhau chỉ ba tấc. Anh nghiêm trang nói: “Anh nói anh là Cơ Liệt Thần, chồng của em, tại sao em kinh ngạc? Nhược Kỳ, anh không tin em thật sự mất trí nhớ, nhất định em đang nói đùa với anh, có đúng không?”
Dứt lời, dường như muốn chứng minh điều gì. Một bàn tay chợt cầm tay phải của cô, cẩn thận nâng lên, nhưng không tìm được vật anh muốn nhìn thấy . . . . . . một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ.
Nhất thời, bối rối.
Đáy lòng bị buộc thật chặt, vì tin tức xấu mà hoàn toàn rối rắm, đảo lộn. . . . . .
Anh nhíu nhíu mày, giọng nói có chút khàn khàn, “Không có. . . . . . Chiếc nhẫn? Nhược Kỳ, em. . . . . .” Cô thật sự mất trí nhớ? Anh ngước mắt, ánh mắt nghi ngờ nhìn kỹ cô, “Là mất? Hay vì quá quý trọng cho nên em gở xuống cất đi?”
Tiểu Đào không hiểu ngẩng đầu, đột nhiên chạm vào con ngươi tối tăm của anh, vẻ mặt đầy phức tạp làm cho cô cảm thấy đau lòng khó hiểu, không phân biệt tại sao mình lại có cảm giác đau lòng, ánh mắt cô rũ thấp, “Nhẫn gì? Tôi không biết. . . . . .”
“Nhẫn kết hôn của chúng ta, một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ. . . . . .”
Cô cắn răng, lại lắc đầu, “Tôi không biết, thật sự không biết. . . . . .”
Nghe vậy, trái tim Cơ Liệt Thần thấp thỏm, dường như không tìm được điểm hạ cánh, trống rỗng, gần như trong nháy mắt không thở nổi. . . . . .
Nhìn chằm chằm vào cô nhưng vẻ mặt của cô không có bất kỳ đáp lại, trong lòng dâng lên thất vọng, hơi nhếch môi, Cơ Liệt Thần dời đi tầm mắt, hai người không nhúc nhích, không gian tĩnh mịch không tiếng động càng lan rộng.
Đoán: Nhược Kỳ, rốt cuộc em bị thương đến mức nào, ngay cả anh cũng quên rồi sao?
Một ngày giống như một năm, chữ tâm gần như thành tro bụi. . . . . .
Huống chi hơn ba tháng, hơn một trăm ngày ngựa không ngừng nghỉ tìm kiếm và chờ đợi. . . . . .
Nghĩ đến đây, theo bản năng Cơ Liệt Thần nhìn về phía chiếc bụng bằng phẳng của cô. Vừa nhìn, trong lòng vẫn khó tránh khỏi chạm đến sợi dây đau lòng, trong phút chốc chợt bị cắt đứt. Nổi chua xót, khổ sở, đau lòng, thương tiếc, trong nháy mắt tụ chung một chỗ.
“Nhược Kỳ, con của chúng ta. . . . . .” Anh đột nhiên nghẹn ngào, đờ đẫn cô ôm trọn cô trong lòng.
Chuyện xảy ra ngày đó ở trên vách núi lập tức hiện lên trước mắt của anh. Thật ra, trong lòng anh đã sớm có chuẩn bị tinh thần, ngày đó tình hình nguy cấp như vậy, lúc cô bị Lãnh Như Phong cưỡng ép, nơi bắp đùi chảy ra dòng máu đỏ sậm đã nói cho anh, tình huống rất không ổn. Nhưng khi anh chính mắt xác nhận suy đoán này thì còn khó chịu đến không thở nổi.
Lông mi dài nhẹ rũ xuống, rơi vào trên mặt cô, ánh mắt lộ ra đau buồn. . . . . .
“Thật xin lỗi, Nhược Kỳ, là anh không bảo vệ tốt cho em, để cho em chịu khổ. . . . . .” Lời của anh rất đau đớn, dường như mang theo tự trách và bất lực thê lương.
Tiểu Đào từ từ quay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn về phía anh. Xem ra anh đau lòng và khổ sở hẳn không phải là giả, bằng không, cũng sẽ không như vậy. Vấn đề là, anh thật sự quan tâm cô sao? Trước kia giữa bọn họ xảy ra những chuyện gì?
Lúc này, Ông lão họ Ân vẫn đứng một bên nhìn xem, vỗ vỗ hai người trẻ tuổi, nói: “Được rồi, được rồi, muốn ôn chuyện cũng không gấp. Hơn nữa, nhìn bộ dạng Tiểu Đào, cô ấy vẫn không thể xác định cậu nói có thật không, tôi thấy như vầy, tạm thời cậu đi về trước, thân thể Tiểu Đào mới vừa khỏe, tốt nhất đừng quấy rầy cô ấy.” Nói xong, xoay người đi lên lầu.
Rõ ràng, Ông lão họ Ân đang nhằm vào Cơ Liệt Thần hạ lệnh đuổi khách.
Vừa mới gặp lại cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong, dĩ nhiên Cơ Liệt Thần không cam lòng rời đi như vậy, huống chi cô còn mất trí nhớ, nếu như đi lần này, không biết sẽ xảy ra những chuyện gì.
Nghĩ như vậy, trong mắt của người đàn ông chợt lóe lên.
“Ưm hừm. . . . . .” Anh đau đớn kêu lên một tiếng, cả người giả vờ tê liệt ngã xuống tại cầu thang.
Tiểu Đào giật mình, “Anh làm sao vậy?”
Cơ Liệt Thần che cánh tay của mình, vẻ mặt nhăn nhó, cực kỳ khổ sở!
Cô rũ mắt nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra hai cánh tay của anh đều có rất nhiều vết thương, nhất là cánh tay phải, có lẽ vừa rồi bị đẩy xuống phòng dưới đất thì bị đinh góc tường hoặc vật thể bén nhọn càu trúng bị thương, kéo lê một đường vết máu thật dài!
Trong nháy mắt, dường như trong đầu Tiểu Đào hiện ra hình ảnh đã từng quen biết. . . . . .
Một đêm nọ, một đêm chờ đợi khá dài, trên thân người đàn ông vết máu tươi hoặc dài hoặc ngắn, hoặc sâu hoặc cạn làm cho người ta run sợ trong lòng, dường như bên tai nghe tiếng rên rỉ đau đớn của một người đàn ông. . . . . .
Đôi mắt to trong suốt đột nhiên trợn tròn, nhìn vết thương thật dài trên cánh tay Cơ Liệt Thần, trái tim Tiểu Đào co rút nhanh.
“Anh. . . . . . Anh bị thương? ! Tại sao không nói sớm? !” Giọng nói của cô có chút run rẩy không dễ dàng phát giác.
Mới vừa rồi lau mặt cho anh và lúc anh ôm cô, cô vẫn không phát hiện ra anh bị thương nghiêm trọng như thế . . . . . . nghĩ lại, vết thương sâu và dài như vậy, anh cũng không cảm thấy đau sao?
Tiểu Đào cắn cắn môi, một giây kế tiếp phản ứng theo bản năng, cô ba chân bốn cẳng chạy lên lầu đi tìm dụng cụ và thuốc băng bó vết thương, muốn băng bó vết thương cho anh.
Cô làm sao biết, không phải Cơ Liệt Thần không cảm thấy đau, mà lúc nhìn thấy cô, tất cả thống khổ cũng bị vui sướng gặp lại che lấp rồi.
Cơ Liệt Thần ngớ ngẩn, nhìn bóng lưng cô chạy lên thang lầu, rốt cuộc trên mặt hiện ra nụ cười nhẹ.
Phản ứng của cô làm cho anh dấy lên tia hi vọng một lần nữa. . . . . .
“Người trẻ tuổi, tại sao cậu còn chưa đi?” Giọng nói già nua mang chút trách móc, từ cửa thang lầu truyền đến, thì ra Ông lão họ Ân đi xuống lầu.
Cơ Liệt Thần nhìn khuôn mặt khô gầy của Ông lão, trong lòng rất rõ ràng: ông lão này rất không thân thiện với anh.
Nhưng Cơ Liệt Thần không bày tỏ bất kỳ bất mãn gì, cầm cánh tay bị thương, từng bước chậm rãi bước lên cầu thang.
Khóe môi hơi cong, nhìn về phía Ông lão họ Ân, “Ông lão, cám ơn ông đã cứu vợ của cháu. Nếu ông không phản đối, có thể để cho cháu và cô ấy ở chung trong một thời gian hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt của Ông lão tối sầm, cau mày lầu bầu nói: “Mới vừa rồi không phải tôi đã nói, thân thể Tiểu Đào không tốt lắm, không nên quấy rầy cô ấy sao? Hơn nữa, còn chưa xác định cô ấy chính là vợ cậu. . . . . .”
Cơ Liệt Thần không bác bỏ, ngoắc ngoắc môi, lặng lẽ nói nhỏ, “Có phải là vợ của cháu hay không, chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết.”
Lúc này Tiểu Đào đã lấy thuốc băng bó trở lại, nhìn thấy Ông lão tùy ý trút giận lên người khác, tranh thủ thời gian giải thích nói: “Bác sĩ Ân, anh ấy bị thương, cháu sẽ băng bó cho anh ấy một chút rồi để cho anh ấy đi.”
Ông lão họ Ân nghe Tiểu Đào nói vậy, không chấp nhận cũng không phủ nhận, chẳng qua trong miệng không ngừng lầm bầm, một mình cầm cuốc nói đi ra sau núi đào cây thuốc.
Buồn cười nhìn theo bóng lưng Ông lão rời đi, trong lòng Cơ Liệt Thần chợt hiểu tại sao cô chọn ở chung một mái nhà với ông lão kỳ quái này. . . . . .
Anh rũ mắt nhìn cô, nhìn lại trời chiều ngoài cửa sổ dần dần buông xuống, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt của cô. Dường như những đám mây che kín trên bầu trời đã bay đi, bồi hồi, lo lắng trong đáy mắt anh chợt tan biến.
Trên mặt anh từ từ hiện lên nụ cười, nụ cười kia không kiềm chế được, từ khẽ nở rồi chậm rãi lan ra và trở nên sáng lạn, toàn bộ rơi vào trên mặt của cô, rừng rực lửa nóng, chứa đầy nổi nhớ nhung của anh. . . . . .
Động tác của cô gái nhỏ so với trước kia lưu loát hơn rất nhiều, cũng cẩn thận hơn rất nhiều, không hề mạnh bạo giống như trước kia, thuần thục mở ra gói thuốc, lấy ra kềm gắp một khối bông băng, thấm thuốc khử trùng, lau vết máu trên cánh tay anh.
“A. . . . . .” Thuốc khử trùng lạnh băng dính vào vết thương trong nháy mắt, rất đau rát, ngay cả anh là một đấng mày râu vẫn không nhịn được mở miệng kêu rên.
“Rất đau sao?” Cô trợ to hai mắt, nhăn mày lo âu nhìn anh, “Anh phải chịu đựng một chút, tôi cố gắng làm nhẹ, sẽ tốt ngay. . . . . .”
Dứt lời, cô nhẹ nhàng vừa thổi vừa lau vết thương trên cánh tay anh, làm như vậy có thể anh sẽ không đau rát nữa. . . . . .
Anh cười nhẹ, nhớ lại trước kia cô cũng có thói quen này, vừa lau vết thương vừa thổi hơi, thật ra không có tác dụng gì nhưng trong phút chốc, dường như anh thật sự cảm thấy không đau.
Nghe tiếng cười của anh, cô đầu ngẩng lên nhìn thấy anh nở nụ cười thì hoàn toàn hoảng hốt, động tác trong tay ngừng lại, ngơ ngác nhìn anh.
Anh yên lặng đưa mắt nhìn cô, ánh mắt không tránh né, êm tai tự giới thiệu mình: “Anh là Cơ Liệt Thần, Liệt trong liệt hỏa, Thần trong tinh thần, trước kia vợ của anh cứ luôn gọi anh là Gà 16.”
Trong lòng cô cứng lại, cúi đầu. . . . .
Đối phương đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái ngưng mắt nhìn mình, dường như muốn nỗ lực bắt lấy từng thay đổi trên mặt cô. Cô lập tức hiểu, sở dĩ anh cố ý giải thích như vậy nhất định là thử dò xét cô.
Trong lòng có chút u ám khó chịu, ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, bất đắc dĩ nói: “Tôi tên là Tiểu Đào.”
“Tiểu Đào? !” Trái tim Cơ Liệt Thần chìm xuống một nửa, cô nhớ mình tên Tiểu Đào, tại sao không nhớ rõ mình còn có một cái tên khác là “Lâm Nhược Kỳ” ?
Dừng lại một hai giây, anh chần chờ hỏi, “Nói như vậy. . . . . . Em nhớ lại những chuyện còn bé trước kia, nhưng quên mất quá khứ giữa chúng ta?”
Tiểu Đào trừng mắt nhìn, không hiểu ra sao, “Tôi không biết anh đang nói gì, tên Tiểu Đào là bác sĩ Ân đặt cho tôi, tôi cảm thấy rất dễ nhớ, các thôn dân cũng cảm thấy dễ nghe, cho nên cứ gọi như vậy.”
Cơ Liệt Thần giật mình, ngay sau đó trong lòng chìm xuống, trong mắt đầy vẻ phức tạp khó hiểu.
Yên lặng, một lúc lâu.
“Nói cho anh biết. . . . . . em sống ở nơi này tốt không?” Bất ngờ, anh dịu dàng hỏi.
Hơi ngẩn ra, cô hơi dừng động tác trong tay, im lặng không lên tiếng gật đầu một cái.
Anh lẳng lặng nhìn cô, trong con ngươi thâm thúy khó dò, “Có nhớ nhà. . . . . . hay không?”
Những lời này, anh cố ý.
Biết cô mất trí nhớ nhưng đến giờ anh vẫn không thể tiếp nhận sự thực này, cho nên anh lựa chọn nói bóng nói gió.
Cô quay đầu, ngược ánh mặt trời chiều chiếu rọi sau lưng cô, phát ra xinh đẹp chói lọi, chỉ nghe cô chậm rãi nói, giọng nói rất lạnh nhạt: “Cái gì cũng quên, đâu còn nhớ đến nhà.”
Trong lòng trầm xuống, nhìn chằm chằm cố định vào ánh mắt của cô, trong đáy mắt càng thêm u ám thâm trầm. . . . . .
Không cam lòng hỏi lần nữa, “Vậy. . . . . . Có nhớ người nào đó hay không?”
Nghe vậy, trước mắt Tiểu Đào thoảng qua gương mặt đẹp trai của người đàn ông nào đó rất giống gương mặt anh. . . . . .
Trong lòng hơi cứng lại, cô càng cúi đầu thấp hơn, hờ hững trả lời: “. . . . . . Không có.”
Một cánh tay dài không để ý đau đớn, chống đỡ vào mặt bàn cao ở sau lưng cô, thân thể cao lớn đột ngột gần sát trước mặt cô, mà cô bị hoàn toàn bao phủ khi trong hơi thở anh mang theo tức giận không thể giải thích, môi mỏng gần ở bên vành tai cô trong gang tấc, giọng nói thật thấp vang lên: “Em nói dối!”
“Tôi. . . . . .” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, theo bản năng thân thể lui về phía sau, lại bị anh vòng chắc thắt lưng, không thể lui được nữa!
Mà hơi thở của anh vây quanh bên người cô!
Mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi thơm Bạc Hà, rất làm cho người ta say mê cũng rất làm say lòng người. . . . . .
Tiểu Đào ngây dại. Bởi vì mùi thơm trên người của anh quen thuộc đến nổi làm cho tim cô đập nhanh!
Trong vô thức, hơi thở của anh phả vào gương mặt hơi tê ngứa, dần dần ửng hồng. Cơ Liệt Thần nhìn gương mặt cô hiện lên màu hồng, trong nháy mắt con ngươi biến thành màu sắc kỳ lạ. Giống như trái tim thấp thỏm đã lâu vào lúc này đã được chứng thật.
Cô nhất định nhớ anh, cho dù trí nhớ trong đầu biến mất nhưng nhớ thân thể, nhớ hơi thở, còn có các loại giác quan nhất định là nhớ!
Nhưng cuối cùng anh không nói gì, chẳng làm gì cả, khóe môi từ từ nâng lên, trong lòng đã quyết định chủ ý, vẻ mặt phấn chấn.
Chỉ tiếc, mấy giây vui mừng giữ không được bao lâu, một giây kế tiếp liền bị cử động đột ngột của cô làm cho kinh hãi.
Tiểu Đào bị anh nhìn không được tự nhiên, dưới tình thế cấp bách, đột nhiên đưa ra hai ngón tay đâm vào mắt của anh, trong miệng mắng: “Anh buông tôi ra! Nhìn cái gì vậy! Háo sắc!”
Động tác đâm ra vừa vặn đâm trúng mắt của Cơ Liệt Thần!
Nhất thời, anh đau đớn đến mắt nổ đom đóm!
“Ưmh . . . . . .” anh rên lên một tiếng, theo bản năng muốn che hai mắt của mình nhưng được cái này mất cái khác, vết thương trên cánh tay cũng bị động tác kéo mạnh làm cho nức ra, lập tức đau đớn mãnh liệt ập tới.
Chợt, nhẹ nhàng phụt một tiếng, bật cười.
Cô gái nhỏ tên Tiểu Đào này nhất định là cô vợ nhỏ của mình! Nhất định không sai, chỉ có cô vợ nhỏ của anh mới có phản ứng đặc biệt và nóng nảy như vậy!
Thấy mắt của anh đỏ lên, Tiểu Đào chợt chắt lưỡi, che miệng sửng sốt thật lâu. Cuối cùng, mới mở miệng, “Cái gì kia. . . . . . Ai bảo anh nhìn chằm chằm người ta, anh còn như vậy nhìn, không cần Ông lão họ Ân đuổi anh đi, tôi cũng sẽ đuổi anh đi!”
Nói xong, bỏ lại bông băng trong tay, tức giận cũng không quay đầu lại muốn đi khỏi.
“Chờ một chút, em đừng đi!” Cơ Liệt Thần luống cuống, nhịn được đau vội vàng kéo tay Tiểu Đào, “Hay là giúp anh băng bó xong đi, anh bảo đảm sẽ đi ngay.”
Tiểu Đào quay đầu lại, nhìn thấy con mắt trái của Cơ Liệt Thần bị đâm đỏ, nhìn một chút vết thương bị trầy xước trên cánh tay của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi với anh. Nói thế nào, cũng do mình làm cho anh bị như vậy. . . . . .
Cô cắn cắn môi, khẽ gật đầu.
Băng bó vết thương là chuyện rất đơn giản, Tiểu Đào không ngờ ở trước mặt anh, mình gặp phải nhiều vấn đề khó khăn như vậy.
Khó khăn thứ nhất chính là muốn kiểm tra trên người anh có còn những vết thương khác hay không, kiểm tra vết thương cũng không khó nhưng vấn đề là phải làm sao mới có thể cởi ra quần áo người đàn ông xa lạ trước mặt ?
“Anh tự mình cởi quần áo được chứ?” Cô nghiêng đầu hỏi thăm người đàn ông đang ôm người ngồi ở trên đất, bởi vì cô cương quyết ra lệnh buộc phải nhắm chặt hai mắt.
Trên thực tế, những lời này căn bản là nói nhảm.
Một người đàn ông lớn như vậy, làm sao không biết cởi ra quần áo như thế nào? Điều quan trọng là trên người anh có vết thương, để cho anh tự mình cởi nhất định rất khó khăn.
Đối phương nghe giọng nói của cô, khẽ mở mắt ra.
Anh cười nhẹ, “Làm phiền em, giúp anh cởi xuống.” Dứt lời chỉ chỉ vết thương trên người mình, vẻ mặt bày ra vô cùng khổ sở.
Sau đó, nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi . . . . . .
Thân thể Tiểu Đào thoáng lung lay, đen mặt nhìn anh một cái, nghĩ xem có phải người đàn ông này cố ý hay không.
Hết cách rồi, cô run rẩy đưa ra móng vuốt nhỏ gây ác, thử mở cúc kim loại đầu tiên trên cổ áo của người đàn ông. . . . . .
Cảm thấy động tác của Tiểu Đào rất nhẹ, người đàn ông lại mở mắt ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm gương mặt cô từ từ trở nên ửng đỏ. . . . . .
Tiểu Đào căng thẳng dừng lại động tác, đón ánh mắt nóng bỏng của đối phương, chẳng biết tại sao sinh ra dục niệm kỳ quái nào đó, yên lặng căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, động tác trong tay bắt đầu phát run, tim đập loạn không ngừng, càng lúc càng nhảy thình thịch, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực . . . . . .
Đột nhiên, giật mình vì nhìn thấy người đàn ông đang nhìn mình, cô xoay người thu tay lại, hai ngón tay lại duỗi ra uy hiếp nói: “Anh… tại sao anh lại nhìn tôi? ! Đã nói không cho nhìn!”
Ai ngờ, lần này người đàn ông hết sức thản nhiên mở miệng bác bỏ, “Em không nhìn anh, làm sao biết anh đang nhìn em?”
“. . . . . .” Cô nghẹn lời.
Được rồi, không dây dưa vấn đề này với anh, vội vàng băng bó cho anh để cho anh đi khỏi là được.
Nghĩ đến đây, tay chân trở nên nhanh nhẹn khác thường, nhanh chóng cởi quần áo của anh, trước mắt lộ ra thân thể cường tráng của người đàn ông. . . . . .
Lúc chính thức bắt đầu băng bó vết thương cho anh, Tiểu Đào mới kinh hãi phát hiện ra, vết thương trên thân thể của người đàn ông không chỉ có một hai vết thương trên cánh tay mà còn có vết thương cũ, có vết thương mới, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, chằng chịt, nhìn rất đáng sợ!
Trong lòng giống như bị kim đâm chợt nhói đau một cái!
Nhất thời, đau đớn không chịu nổi. . . . . .
Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, mấy tháng nay điều trị cho các thôn dân đủ các loại vết thương đếm không hết, chưa bao giờ có cảm giác khó chịu như vậy. . . . . .
Dường như nhìn ra khác thường trong đáy mắt cô, anh chậm rãi đưa tay, cầm bông băng trên tay cô, tìm kiếm vết thương trên cánh tay của mình.
Lúc này cô mới nhận ra sự luống cuống của mình, nhanh chóng bôi xong thuốc cho anh, băng bó kỹ vết thương cho anh, sau đó mặc vào quần áo cho anh thật tử tế, dọn dẹp thuốc và chai lọ trên bàn.
Không nói câu nào, cũng không hỏi gì.
Anh rũ hàng mi dài, trầm ngâm quan sát sắc mặt của cô, trong lòng thoáng chút ủ rủ.
“. . . . . . Anh phải đi rồi.” Anh thử dò xét nói.
“Đi thong thả, không tiễn.” Cô cũng không quay đầu lại, cầm cây chổi quét dọn giấy vụn và bông băng trên đất.
Anh nhìn cô chăm chú, “Anh đi thật đây. . . . . .”
Rốt cuộc cô ngẩng đầu lên, nhìn mặt của anh khẽ mỉm cười, “Hẹn gặp lại.”
Anh ngồi dậy, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, đau buồn ảm đạm. . . . . .
Sau khi cô rơi xuống vách đá, anh đã từng nổi điên tìm khắp Nam Thành. Vì không để cho Lãnh Như Phong phát hiện, anh cải trang, chịu nhục chỉ vì tìm cô, cô vợ nhỏ mà anh ngày nhớ đêm mong.
Đã từng có lúc anh có đầy đủ tài phú, có thế lực ra lệnh một phương mà bây giờ anh không cầu làm người đàn ông giàu có quyền thế nhất trên thế giới, chỉ cầu tìm được thứ quý báu duy nhất cả đời, đó chính là cô!
Nhưng khi tìm được cô thì cô lại không nhớ rõ anh.
Cô vĩnh viễn sẽ không biết, mấy tháng này anh làm sao để vượt qua. Cái loại cả ngày lẫn đêm mong nhớ xen lẫn sợ hãi làm cho mỗi một ngày của anh trôi qua giống như một thế kỷ. . . . . .
Cô vĩnh viễn sẽ không biết, tâm trạng của anh từ như dao cắt dần dần bình tĩnh chờ đợi, trong lòng chôn giấu hy vọng và chua xót thật lâu dần dần không có cách nào đè nén sinh sôi, mãnh liệt, đầy trời cuốn lấy, giống như trái tim bị người ném lên giữa không trung, hưng phấn bay đi, cuối cùng lại rơi xuống đất thành tro bụi. . . . . .
Cô vĩnh viễn sẽ không biết, lúc chợt nhìn thấy cô, anh đã phải dùng hết sức lực mới đè nén không để cho mình nhào tới, ôm cô thật chặt, hận không thể đem cô khảm vào trong thân thể mình. Anh lo lắng thân thể của cô không chịu nổi, khi đó cô bị thương nặng như vậy. . . . . . Hơn nữa anh còn sợ mình nhận lầm người, cái loại tâm trạng lo được lo mất làm cho anh như muốn nổi điên. . . . . .
Cuộc đời này còn để cho anh được gặp lại cô, là món quà tuyệt vời mà ông trời đã ban cho anh!
Về phần cô có nhớ mình hay không, khi nào có thể nhớ lại, sao nóng lòng được? Hiện tại, giữ gìn tốt thân thể của cô quan trọng hơn.
Rũ mắt thật thấp, mở miệng giọng đã khàn khàn: “. . . . . . Em giữ gìn sức khỏe.”
Cảm nhận tâm trạng anh thay đổi, cô ngước mắt, giống như bị đáy mắt đau buồn của anh lây nhiễm, chóp mũi không nhịn được bắt đầu ê ẩm. . . . . .
Cô sâu kín nói: “Vâng. . . . . .”
Giọng nói có chút run rẩy. Lần này, bị anh bén nhạy phát hiện.
Trong con ngươi hiện lên chấn động, anh đột nhiên trợn to mắt, thừa dịp cô không phòng bị, chợt áp cô tới bên tường, thay vì dùng sức thật mạnh nhưng cử động kế tiếp của anh rất dịu dàng . . . . . . vô cùng trìu mến ấn xuống một nụ hôn trên trán cô.
Nụ hôn thắm thiết không dài, chỉ nhẹ nhàng chạm vào.
Sau đó cũng không nói gì liền xoay người đi khỏi căn nhà nhỏ, để lại Tiểu Đào với vẻ mặt kinh ngạc. . . . . .
Sau khi Cơ Liệt Thần đi không bao lâu, Ông lão họ Ân trở về.
Vừa vào cửa, liền phát hiện Tiểu Đào ngồi ở trên ghế sa lon bên cửa sổ ngẩn người.
“Cô nhóc, ngồi ngẩn người làm gì?” Ông lão họ Ân nhìn xung quanh bốn phía, xác định Cơ Liệt Thần đã đi khỏi, hỏi lại, “Cậu ta đã đi?”
Cô ngẩn ngơ, dường như không nghe được lời của ông lão.
Thấy thế, Ông lão họ Ân nhi lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, nói: “Không phải tôi muốn đuổi cậu ta đi nhanh, cô suy nghĩ xem, chúng ta cũng không biết gì về cậu ta, chỉ dựa vào lời nói của cậu ta thì tin lời của cậu ta sao? Huống chi, cho dù cậu ta nói thật, lúc trước cô bị thương nặng như vậy, nếu cậu ta thật sự quan tâm cô, tại sao cam lòng lại để cho cô bị thương, cam lòng để cho cô mất tích lâu như vậy? Theo tôi thấy, chuyện này rất kỳ lạ, không phải kỳ lạ bình thường! Tiểu Đào, cô nhất định phải thận trọng. Nếu cậu ta còn tìm đến, cô phải thử cậu ta một chút.”
Ông lão rất quan tâm cô, lần này lời nói thực sự thấm vào trong lòng cô.
Cô gật đầu một cái, tiu nghỉu nói, “Cháu biết rồi. Bất quá cháu nghĩ, có lẽ anh ấy sẽ không tới tìm cháu nữa. . . . . .”
Phía sau những lời này, cô nói rất nhỏ, giống như đang nói cho mình nghe, giọng nói đắng chát. Nghĩ lại, Tiểu Đào giật mình, tâm trạng thương cảm như vậy không thích hợp, vì vậy lắc mạnh đầu, vứt bỏ tất cả phiền não. Quay đầu nhìn về phía Ông lão họ Ân gầy nhom, phát hiện trong tay ông ta xách theo một bó cây cỏ.
Ngây ngô hỏi: “A, ông ơi, trong tay ông cầm cây thuốc gì vậy?”
“Ừ, là cây thuốc bắc điều trị thân thể. Cầm đi, cho cô.” Không khách khí đưa cho cô, liếc mắt gò má gầy gò của cô, nói, “Biết nấu thế nào chứ? Tôi đã dạy cho cô rồi.”
Đối với tính khí miệng dao găm lòng đậu hũ của ông lão, Tiểu Đào đã sớm quen thuộc. Cô nhận lấy cây thuốc, cảm ơn nói: “Ông ơi, ông dạy cho cháu nhiều lần như vậy, cháu đã nhớ rồi. Ngâm trước nửa giờ, nấu lửa nhỏ 20 phút, lại thêm nước nấu 20 phút. Cháu nói không sai chứ?”
Không vui nhìn cô, ông lão họ Ân tức giận nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Ông, Ông, phải gọi là bác sĩ Ân! Thiệt là, không biết lớn không nhỏ. . . . . .”
Tiểu Đào cười hắc hắc hai tiếng, cầm cây thuốc nói, “Cám ơn ông, ông à.”
“Hắc, con bé này. . . . . .”
Mặc dù bị cô trêu tức nhưng nhìn cô bình phục lại như trước, ông lão họ Ân bình tĩnh lại.
Mấy tháng chung sống với cô, có lẽ ông ta cũng biết cá tính của cô nhóc này. Nhìn như cả ngày cười ha ha, chưa bao giờ để lộ bản thân mình không vui nhưng loại người như thế, thật ra trong lòng cất giấu đầy tâm sự.
Nhìn như vui vẻ nhưng khi bị thương lại giống như con rùa đen co rúc vào trong vỏ rùa của mình. Cô rất phiền toái, nhìn bên ngoài rất mạnh mẽ nhưng trong lòng yếu đuối, nếu không, làm sao lại mất trí nhớ?
Mặc dù cô mất trí nhớ có một phần do nguyên nhân vật lý nhưng một phần nguyên nhân khác là do áp lực tinh thần gây ra. Cho nên, người đàn ông trẻ tuổi kia đột nhiên xuất hiện đối với Tiểu Đào là phúc hay họa, rất khó nói.
Để cho cô nhớ lại quá khứ, không phải là không có biện pháp nhưng trước mắt vẫn không được. Bởi vì, ông lão nhìn ra Tiểu Đào vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý. Đây chính là nguyên nhân quan trọng mà ông ta đuổi người đàn ông kia. . . . .
Nghĩ đến đây, chân mày bạc của ông lão không nhịn được nhíu chặt.
Hơn nữa người đàn ông kia thật sự dễ dàng buông tha như vậy sao. . . . . .
Mới vừa vào đêm, thủy triều dâng cao.
Nước biển dâng lên bãi biển, chạy tràn qua các con đường vào thôn trang nhỏ gần bờ biển.
Tiểu Đào cởi giày xách trong tay, chân trần một mình đi qua con đường đá cuội nước chảy lành lạnh.
Bây giờ hơn 7 giờ tối, mặt trời đã sớm xuống núi, bờ biển không có một bóng người. Tiểu Đào đứng ở trên bờ cát dậm chân, vẩy nước, lưu lại mấy dấu chân nhỏ ướt nhẹp.
Đi mệt mỏi liền dừng lại, tìm được một tảng đá lớn cách bờ biển không xa lắm, leo lên tảng đá lớn lạnh lẽo, phủi đi bụi bậm hai bên, lót một chiếc khăn tay mang theo người, sau đó ngồi xuống nhìn biển rộng sóng xô lên xuống . . . . . .
Trong bầu trời đêm treo ánh trăng non, ánh trăng chiếu xuống mơ hồ có thể nhìn thấy được một nửa bên mặt trăng mờ tối. Cô nhớ có một lần ông lão họ Ân kể một câu chuyện thần thoại, nói ánh trăng trên bầu trời chính là Ngô Cương Nguyệt Quế, mỗi ngày Ngô Cương cầm búa chặt cây không ngừng không nghỉ, nhưng Nguyệt Quế bị chẻ ra rồi hợp lại, khi chiếc búa bổ xuống thì nứt ra thấy xương, sau khi chiếc búa nhấc lên thì cây liền lạc không còn dấu vết.
Nếu trái tim của người ta cũng tự liền lạc thần kỳ như vậy thì tốt biết bao? Như vậy, cho dù trong lòng có bao nhiêu phiền não, băn khoăn, đau đớn và ưu sầu, trái tim cũng chỉ dâng lên gợn sóng ngắn ngủi, trong nháy mắt biến mất, giống như không có xảy ra chuyện gì, tất cả có thể khôi phục lại hiện trạng lúc ban đầu.
Đôi tay theo thói quen cắm vào trong túi áo trên, tay trái đột nhiên chạm đến một vật kim loại lạnh lẽo, trong lòng của Tiểu Đào trong nháy mắt xẹt qua cảm xúc khó có thể dùng lời diễn tả. . . . . .
Co đầu ngón tay, thuận tay vớt ra một vật thể kim loại . . . . . .một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ!
Dưới ánh trăng mờ nhạt, chiếc nhẫn màu đỏ thẫm đang chiếu rọi ra ánh sáng đỏ rực chói mắt. Thì ra, vật này chính là nhẫn kết hôn anh cho cô sao? Trên thế giới này thậm chí có chiếc nhẫn kim cương màu đỏ! Nhất định là vô cùng quý giá . . . . . .
Chiếc nhẫn này, cô sau khi tỉnh lại ông lão họ Ân dạy cho cô gì đó, bảo cô lấy xuống vật trên tay, bởi vì cô làm phẫu thuật thì không thể mang vật kim loại, ông lão đưa cho cô chiếc khăn tay gói kỹ.
Ba tháng nay, cô đã từ từ quen dần cuộc sống bình lặng nơi này, cuộc sống không buồn không lo, chưa từng nghĩ tới cuộc đời mình đã trải qua cơn gió bão như thế nào, nếu không phải xế chiều hôm nay người đàn ông kia xuất hiện, cô gần như quên mất chiếc nhẫn kim cương màu đỏ này.
Nghĩ đến đây, cô rũ mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trong tay. . . . . .
Anh nói. . . . . . Anh tên là Cơ Liệt Thần? Liệt trong liệt hỏa, Thần trong tinh thần, còn nói cô thích gọi anh là Gà 16?
Không nhịn được cười một tiếng, đây là cái tên rất kỳ lạ? Chắc là một biệt hiệu rồi nhưng làm sao có người vợ nào đặt cho chồng mình biệt hiệu kỳ lạ như vậy? Thật là người đàn ông kỳ lạ. . . . . .
Nhưng nụ cười trên mặt không đến năm giây, sau một giây tâm trạng chìm xuống.
Anh vì tìm cô, mới trở nên như vậy không phải sao? Nhưng mình lại mất trí nhớ. Đối với anh nhất định là một loại đả kích, nhìn bộ dạng anh lúc đi khỏi, dường như rất đau lòng, rất khổ sở. . . . . .
Nghĩ đến đây, cảm giác chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trong tay đột nhiên trở nên nặng trĩu, trong tim dâng lên một cảm giác bị bóp nghẹt, càng lúc càng cảm thấy giống như trong bóng tối có một bàn tay to lớn nắm chặt trái tim của cô, đau đến khó chịu.
Trong lòng dâng lên nghi ngờ: cứ để cho anh đi mất là quyết định chính xác sao. . . . . .
Đang ngẩn người, có tiếng động vang lên hấp dẫn sức chú ý của cô, Tiểu Đào ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Cách đó không xa, hai bóng người một cao một thấp càng đi càng gần, cười đùa vui vẻ, trong tay của người cao cầm một cây gậy, nhìn dáng dấp giống như thôn trưởng tiên sinh và vóc dáng người thấp chạy ở trước mặt của anh ta, hi hi ha ha, đạp nước biển nhảy nhót đi về phía trước.
Chỉ cần liếc mắt nhìn Tiểu Đào cũng biết đó là thôn trưởng tiên sinh đui và Lý Đào, đứa con trai năm tuổi của anh. Cô thở ra một hơi, muốn vứt bỏ phiền não, vì vậy từ trên tảng đá lớn leo xuống, đi về phía hai người một cao một thấp.
“Thôn trưởng Lý! Chào anh!” Cô chào hỏi thôn trưởng tiên sinh ở xa xa, “Đã trễ thế này, còn mang Lý Đào tới bờ biển chơi sao?”
Men theo nơi phát ra giọng nói, Thôn trưởng Lý quay mặt lại, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, là Tiểu Đào sao? Cô cũng ở bờ biển sao, một mình?”
“Đúng vậy a, tôi nhàm chán tới nhìn sóng biển một chút.” Nói xong, cô đi lên trước, vịn cánh tay Thôn trưởng Lý, “Anh đi lại không tiện, hay là tôi đỡ anh đi.”
Tiểu Đào cũng nghe Ông lão họ Ân nói, mặc dù thôn trưởng tiên sinh cao lớn là người mù nhưng cũng không phải trời sanh bị tàn tật mà do một tai nạn xe cộ, lúc cả nhà bọn họ đi chợ bị xe hàng ba bánh đụng trúng, vợ của anh ta chết tại chỗ, cửa kính xe vỡ vụn văng lên đâm rách khóe mắt của anh, vì vậy anh mới bị mù. Rất may, lúc ấy Lý Đào, con trai của anh không có ở trên xe, nếu không thì không biết thê thảm thế nào.
Sau này, Tiểu Đào thỉnh thoảng đi thăm Lý Đào và thôn trưởng tiên sinh, vì vậy quan hệ của bọn họ rất hòa hợp.
“Tôi nghe nói hôm nay có người tới tìm cô?” Thôn trưởng tiên sinh đột nhiên hỏi.
“Hả?” Tiểu Đào ngẩn ra, không ngờ anh biết tin nhanh như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, anh là một thôn trưởng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều phải biết hết, trong thôn xuất hiện một người đàn ông cao lớn xa lạ mà cô lại dùng xe đẩy đẩy anh trở về nhà ông lão họ Ân, làm sao thôn trưởng không biết đây?
Khẽ gật đầu, cô cười yếu ớt trả lời: “Chỉ ngẫu nhiên gặp một người đàn ông ngất xỉu ở trên đường mà thôi, anh ấy bị thương nhẹ, sau khi băng bó kỹ vết thương cho anh ấy, anh ấy đã đi rồi.”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, đột nhiên vễnh tai lắng nghe tiếng sóng biển, sau đó nhìn Lý Đào đang đứng trước thủy triều cao nửa thước ở phía xa xa kêu to: “Lý Đào! Thủy triều càng lúc càng lớn, con đừng tới quá gần biển, một lát chúng ta phải trở về!”
Lý Đào ở xa xa nói to, “Con biết rồi, cha! Dì Tiểu Đào, nơi này có rất nhiều vỏ ốc, có muốn cháu tìm cho dì mấy vỏ ốc lớn hay không, trở về nhà xâu thành vòng tay a!”
Tiểu Đào và thôn trưởng tiên sinh không hẹn mà cùng cười một tiếng, cô đáp lại, “Không cần đâu Lý Đào, cháu mau trở lại!”
Đào Đào đang chơi vui làm sao chịu đi, trong miệng đồng ý nhưng không có di chuyển, còn khom người tìm kiếm trên bờ biển. . . . . .
Mặc dù Thôn trưởng Lý kết hôn sớm nhưng vì vợ qua đời sớm, hai vợ chồng bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai, dù không được yêu thương nuông chiều như đứa bé trong thành thị nhưng vì trải qua chuyện đặc biệt, làm cho anh cũng cực kỳ thương yêu đứa con trai này. Nghe tiếng con trai cười vui, anh cũng bị mềm lòng, quyết định để cho Đào Đào chơi thêm một lát.
“A, đúng rồi, Tiểu Đào, bác sĩ Ân có nói cho cô biết ngày mai tôi và ông ấy phải đi ra ngoài xem bệnh không ?” Anh chợt quay đầu nhìn về phía Tiểu Đào nói.
“À? Không có a” Tiểu Đào mờ mịt, thật sự không nghe ông lão nói về chuyện này, “Đi đến khám bệnh tại nhà sao?”
“Là như vậy, cha của thôn trưởng Vương ở Thôn trang họ Vương bị bệnh nặng nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân bệnh, đi rất nhiều bệnh viện cũng không có kết quả, tôi muốn nhờ bác sĩ Ân đi giúp tôi xem một chút, ông ấy đã hứa với tôi. Một mình cô ở nhà không sao chứ?”
“A, như vậy sao. . . . . .” Tiểu Đào gật đầu một cái, cũng không phải quan tâm, “Dù sao Ông ấy đi khám bệnh tại nhà cũng không phải một hai lần, không có chuyện gì lớn.”
“Nhưng có một việc tôi phải làm phiền cô.” Vẻ mặt của Thôn trưởng Lý rất nghiêm túc, nói.
Tiểu Đào trợn mắt nhìn, không hiểu hỏi, “Chuyện gì? Thôn trưởng, không cần khách sáo như vậy.”
“Là chuyện của Đào Đào, tôi muốn nhờ cô giúp tôi chăm sóc nó một chút, lần này đi khám bệnh tại nhà có thể không chỉ một hai ngày, nói không chừng phải ở bốn năm ngày mới có thể trở về. Đào Đào phải nhờ tới cô rồi.”
“Ách. . . . . .” Lần này, quả thật Tiểu Đào cảm thấy khó xử. Cũng không phải cô không muốn chăm sóc đứa bé, càng không phải cô cảm thấy chăm sóc đứa bé quá phiền toái, mà cô căn bản không có kinh nghiệm chăm sóc đứa bé, hơn nữa tài nấu nướng của cô cũng không coi là quá tốt, Đào Đào có thể chịu được sao?
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý với anh, “Vậy cũng tốt, Đào Đào là đứa bé ngoan, tôi chăm sóc cho nó chắc không khó khăn lắm. . . . . .”
Nghe vậy, trên mặt Thôn trưởng Lý lộ ra nụ cười trấn an, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, anh làm như vậy ít nhiều gì cũng có lòng riêng.
Đào Đào từng ngày từng ngày lớn lên nhưng anh vì đủ thứ nguyên nhân không có cách nào điều trị đôi mắt phục hồi, cuộc sống ngày ngày trôi qua, anh càng lúc càng cảm thấy đứa bé cần một người mẹ. Hơn ba tháng này, thông qua tìm hiểu và tiếp xúc của mình, anh cảm thấy Tiểu Đào là một lựa chọn tốt, hơn nữa Đào Đào cũng thích cô, nếu có thể, anh hi vọng Tiểu Đào có thể cùng mình xây dựng một gia đình mới. . . . . .
Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ riêng của anh, điều quan trọng còn phải xem Tiểu Đào suy nghĩ thế nào. . . . . .
Vừa nghĩ tới chuyện của con trai, Thôn trưởng Lý phục hồi lại tinh thần, “Tiểu Đào, cô giúp tôi nhìn xem Đào Đào ở đâu? Dường như tôi không nghe thấy tiếng của nó.”
“A, được.” Nghe thôn trưởng tiên sinh nói, Tiểu Đào quay đầu lại nhìn xung quanh nhưng giật mình phát hiện chỗ Đào Đào còn đứng lúc nảy, giờ trống không, một bóng người cũng không có!
Cô đột nhiên cao giọng, nhìn về phía mặt biển kêu to, “Đào Đào! Đào Đào!”
Tiểu Đào cất tiếng gọi to làm Thôn trưởng Lý giật mình, lộ ra hoảng hốt.
“Xảy ra chuyện gì ? Tiểu Đào, Đào Đào ở đâu?”
“Tôi không biết, thôn trưởng, tôi không nhìn thấy Đào Đào. . . . . .” Giọng nói Tiểu Đào càng lúc càng hoảng hốt, cô nhìn sóng biển càng lúc càng cao.
Trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ hỏng bét: chẳng lẽ, Đào Đào . . . . . .
Tiểu Đào chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy cách xa bên bờ biển hơn 10 mét, đợt sóng càng lên cao, bóng dáng nhỏ nhỏ càng rút sâu trong biển.
Cô lên tiếng kinh hô, “Thôn trưởng Lý, tôi đã nhìn thấy nó rồi, Đào Đào ở trong biển!”
“Cái gì! Đào Đào ở trong biển? !” Thôn trưởng Lý hoảng hốt, “Đào Đào! Đào Đào!”
Từ nhỏ Đào Đào sống ở gần bờ biển, phải biết bơi, nhưng tối nay thủy triều lên quá cao, mà vóc dáng của nó lại nhỏ như vậy, không cẩn thận rất có thể sẽ bị nước biển cuốn đi.
Điều quan trọng là hiện tại phải nhanh chóng cứu nó lên, nếu bị nước biển xô càng lúc càng xa, đến lúc đó Đào Đào sức cùng lực kiệt rồi, sớm muộn sẽ bị biển rộng nuốt mất. . . . . . Hậu quả kia thật sự không tưởng tượng nổi!
Hai người lớn dự liệu được kết quả đáng sợ, không khỏi hoảng hốt. Tiểu Đào không biết bơi mà Thôn trưởng Lý lại không nhìn thấy, chuyện duy nhất có thể làm chính là vội vàng chạy về thôn tìm thôn dân đến cứu người! Vấn đề là Đào Đào còn nhỏ như vậy, có thể kiên trì được bao lâu? !
Không có biện pháp, chỉ có thể nhanh chóng chạy về gọi thôn dân tới cứu người! Trong lòng Tiểu Đào quyết định chủ ý, xoay người, ngay cả giầy cũng không mang vào, nhanh chân chạy đi, có một bóng đen cao lớn còn nhanh hơn so với cô, chạy như bay qua trước người cô, tung người nhảy vào trong biển, giống như một con cá chuồn hụp lên hụp xuống hai ba lần bơi về hướng Đào Đào. . . . . .
Trong đêm tối không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông lắm, Tiểu Đào há hốc mồm cứng lưỡi nhìn anh lấy tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng, ra sức bơi về phía Đào Đào. Rất nhanh, người đàn ông đã bơi đến bên cạnh Đào Đào, nhưng rõ ràng Đào Đào đã không kiên trì được nữa, hai cánh tay giơ lên cũng mất đi hơi sức, cũng may lúc này được người đàn ông như con cá chuồn ôm lấy.
“Thật tốt quá! Thôn trưởng Lý, có người cứu Đào Đào!”
Tiểu Đào đỡ Thôn trưởng Lý, cùng nhau chạy tới, người đàn ông ôm Đào Đào bị rơi trong biển đã lên bờ. Cô vẫn không kịp nhìn khuôn mặt của người đàn ông, tất cả sức chú ý trên người Đào Đào đã cạn kiệt sức lực.
“Đào Đào! Này, Đào Đào! Cháu tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!” Cô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Đào nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại.
Ngón tay đưa đến phía dưới lỗ mũi Đào Đào dò xét hơi thở, phát hiện hơi thở của Đào Đào yếu ớt, người đàn ông đẩy bả vai cô một cái, nói: “Em tránh qua một bên! Để cho anh làm!”
Tiểu Đào rất mơ hồ, ngẩng đầu lên hết sức kinh ngạc nhìn thấy rõ gương mặt đẹp trai của người đàn ông, nhất thời ngây người như phỗng!
Tại sao lại là anh ? !
Người đàn ông cũng không nhìn cô một cái mà hết sức thành thạo chính xác bấm bấm huyệt nhân trung của Đào Đào, sau đó cúi đầu xuống thử dò xét hơi thở của nó, vỗ vỗ mặt của Đào Đào, phát hiện cậu nhóc vẫn không có phản ứng, anh bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho Đào Đào. . . . . .
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần. . . . . .
“Khụ khụ. . . . . .” Đào Đào nằm trên đất, không nhúc nhích giống như búp bê bằng sứ, lúc này cuối cùng đã thở được, ho khan và khạc ra một ngụm lớn nước biển, rốt cuộc tỉnh lại.
“Oa” một tiếng, Đào Đào ôm cha của mình khóc ra thành tiếng.
“Con trai! Con không có chuyện gì chứ? !” Rốt cuộc, Thôn trưởng Lý nghe con của mình tỉnh lại, biết nó được cứu, cảm giác hít thở không thông rốt cuộc buông lỏng, anh thở ra một hơi thật dài. Anh vỗ lưng con trai, mắng, “Con xem đi, bảo con không nên đi bờ biển, lần này bị uống nhiều nước rốt cuộc đã biết chưa? Như thế nào, không có chuyện gì chứ?”
Nghe con trai Đào Đào nói không có chuyện gì, lúc này anh mới quay đầu “Nhìn” về phía người cứu mạng, nói, “Vị tiên sinh này, cám ơn anh, thật sự rất cám ơn, cám ơn anh đã cứu con trai tôi.”
Cơ Liệt Thần lau nước biển ướt sũng trên mặt, thở hổn hển nói: “Không sao, nên làm mà.”
Sau đó, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ ở bên cạnh vẫn ngẩn người nhìn anh, dường như cảm giác sự có mặt của anh làm cho Tiểu Đào bị sốc, cau mày nói: “Tiểu Đào, em đưa đứa bé này trở về trước đi, ngoài biển gió lớn, nó vừa bị rơi xuống nước, đừng để nó bị lạnh nữa.”
“Ừm. . . . . . Tiểu Đào biết vị tiên sinh này?” Thôn trưởng Lý ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Đào ngốc trệ nửa giây, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, trả lời: “Ách. . . . . . Thôn trưởng, anh ấy chính là người đàn ông xế chiều hôm nay tới tìm tôi.”