Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 72: Tình yêu cuồng nhiệt muộn màng

Tác giả: Nghệ Cẩn Thiên Sứ
Chọn tập

Nói tới chỗ này, anh đột nhiên cười tự giễu, tiếp tục nói.

“Nếu không phải trải qua bao nhiêu lần phẫu thuật đổi da, những vết sẹo trên người của anh không thể nào mất đi. Dĩ nhiên, những cuộc phẫu thuật kia bản thân anh cũng trải qua cơn đau đớn. . . . . . Mặc dù như thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cha mẹ chết oan, anh cảm giác mình chịu đựng những đau đớn kia đều là đáng giá!”

Lâm Nhược Kỳ lắng nghe gần như muốn khóc lên nhưng cô vẫn chịu đựng.

Cô vẫn cảm thấy da tay của anh thật tốt nhưng làm sao đoán được đó là trải qua bao nhiêu lần phẫu thuật đổi da? Tại sao làm như vậy? Là vì che giấu anh chịu đựng trải qua huấn luyện đặc biệt, che giấu thực lực chân chính của mình trước mặt kẻ địch sao?

Không chờ cho cô ngẫm nghĩ, Cơ Liệt Thần vẫn tiếp tục chuyện cũ.

“Vừa tròn 22 tuổi, anh lập tức về nước, ở nhà cũ cha mẹ để lại một lần nữa gây dựng sự nghiệp của mình. Thật ra, khi đó ở nước ngoài, sự nghiệp của anh đã sớm nổi trội, chẳng những xây dựng lại ‘Liệt Diễm’ mà còn tiếp nhận sản nghiệp của cha ông. Trở về nước, chẳng qua là anh cảm thấy đã đến lúc nên trở về nước. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ hiểu, nói một cách khác chính là đã đến lúc nên điều tra hung thủ hại chết cha mẹ của anh rồi.

Lúc này suy nghĩ của Lâm Nhược Kỳ vẫn còn rõ ràng, lập tức phát hiện đầu mối trong đó. Nếu 22 tuổi Cơ Liệt Thần trở về nước, bây giờ cũng đã qua năm năm qua không sai biệt lắm, nhưng tại sao đã qua lâu như vậy còn chưa tra ra hung thủ? Chẳng lẽ chuyện có biến?

Quả nhiên, một giây kế tiếp nghe Cơ Liệt Thần nói.

“Vốn ở nước Mĩ, anh đã điều tra được một chút manh mối, căn bản xác định được mục tiêu, nhưng muốn đưa hung thủ ra công lý còn cần chứng cớ xác thực. Anh không có nghĩ tới khi anh cố gắng muốn trở nên mạnh mẽ, thực lực của đối phương cũng từ từ trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa, anh trở về nước, lập tức đưa tới sức chú ý của hung thủ, vì vậy anh nghĩ muốn trước mặt một đối thủ mạnh, tận dụng mọi thứ tìm ra nhược điểm, còn phải tìm được chứng cớ năm đó, dĩ nhiên khó càng thêm khó, tất cả chuyện này vẫn cứ đứng yên. Mấy năm tiếp theo, hai phe bắt đầu ngầm đấu tranh. Bên ngoài mặt, hai bên có qua lại nhưng bên trong ngầm cạnh tranh mạnh mẽ với đối thủ. . . . . .”

Nghe đến đây, Lâm Nhược Kỳ không chỉ nghĩ tới Lãnh thị mà còn nhớ Tang Tuyết Phù đã từng nói với mình, bậc cha chú nhà họ Cơ và nhà họ Lãnh cũng không qua lại, chẳng lẽ theo lời Cơ Liệt Thần chính là Lãnh thị?

Không nhịn được tính tò mò của mình, cô nhỏ giọng ngắt lời nói, “Anh nói là . . . . . Lãnh thị?”

Cơ Liệt Thần mỉm cười, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, mỉm cười thản nhiên, ánh mắt dịu dàng yên lặng ngừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, bàn tay ấm áp vuốt ve mặt của cô, trong ánh mắt có một chút thâm ý khó đoán.

“Nhược Kỳ, thật ra em rất thông minh, sau này nếu ai nói em ngốc, anh sẽ đánh người đó.”

Lâm Nhược Kỳ có chút đen mặt, đang nói chuyện cũ anh còn tâm trạng nhạo báng cô, thật không biết mới vừa rồi là người nào đau lòng khổ sở, ôm cô khóc rống như vậy . . . . . .

Đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Nếu anh biết hung thủ là ai mà bọn họ lại lợi hại như vậy, vậy anh không sợ hung thủ phái người tới ám sát anh sao?”

Hừ lạnh một tiếng, Cơ Liệt Thần quay đầu lại nói: “Ừ, suy đoán của em ngược lại có lý nhưng bọn họ không dám tùy tiện làm như vậy. Thứ nhất, qua nhiều năm đứa bé trai đã trưởng thành, ở Nam Thành cũng đã có thế lực của mình, đối thủ muốn giết anh là không thể nào, ít nhất trong thời gian ngắn làm không được.”

Lâm Nhược Kỳ ngớ ngẩn. Khó trách Lư Đăng Bảo được bảo vệ tốt như vậy. . . . . .

Như đã nói qua, muốn trong một đêm giết anh cũng không phải là chuyện dễ dàng, coi như thành công, khẳng định cũng sẽ đưa tới chấn động lớn khắp thành, mà những thành viên “Liệt Diễm” cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ. Trừ phi đối phương vạn bất đắc dĩ, nếu không sẽ không dễ dàng đùa với lửa như vậy. . . . . .

Đang muốn phát ra một tiếng thở dài, lại nghe thấy Cơ Liệt Thần hít thở thật sâu một cái, nhìn bộ dáng định tiếp tục nói chuyện cũ của mình rồi.

“Bởi vì thực lực hai bên tương đương, trong vài năm hai bên đều ở trạng thái giằng co không phân cao thấp. Trải qua một thời gian cố gắng, các thành viên tổ chức dưới tay anh rốt cuộc tra được một chút dấu vết, đúng lúc này anh gặp được một cô gái nhỏ rất đặc biệt. Cô bé này là nữ y tá thực tập ở một bệnh viện, bởi vì một sự hiểu lầm, cô bé này cho rằng anh bị bệnh ung thư không còn sống lâu nữa, vì vậy anh có một ý tưởng, đâm lao phải theo lao, tung tin ra ngoài, cố ý để cho đối thủ biết tin tức anh mắc bệnh ung thư để đối phương buông lỏng cảnh giác, từ đó thành công lấy được chứng cớ duy nhất. . . . . . là máy cd. Mặc dù chứng cớ này vẫn còn rất nhiều điểm đáng nghi nhưng anh tin tưởng cách ngày thành công đó không xa.”

Nói tới chỗ này, Cơ Liệt Thần đã thở ra một hơi, hai mắt nhắm lại, chờ phản ứng của cô.

Nói cách khác, chuyện cũ tới đây có lẽ đã nói xong. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ nghe xong có chút hoảng hốt, kết cục mặc dù không tính là kết cục, phần cuối chuyện cũ làm cho cô không ngờ. Hơn nữa, từ trong đoạn cuối này của Cơ Liệt Thần, cô dần dần nghe được điểm đáng ngờ.

“Chờ một chút, anh…anh là nói. . . . . . Anh không phải là người bị bệnh ung thư?” Giọng nói Lâm Nhược Kỳ có chút run run.

“Đúng vậy! Ngày đó bởi vì anh và tay anh chị Điền Lão Thất đấu với nhau, phần mềm bị bầm tím nên phải vào bệnh viện, Giường 16 ban đầu bị quản gia Heber đuổi đi, cho nên, căn bản anh cũng không phải là người mà nữ y tá đó cho rằng ‘người bệnh ung thư tinh hoàn’! “

“Anh… ý của anh là. . . . . . Anh không phải là. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ vô cùng hoảng sợ ngẩng lên đầu như có chút không tin, chưa tỉnh hồn nhìn khuôn mặt của Cơ Liệt Thần, giống như muốn xem anh có phải đang nói đùa hay không.

Nhưng sắc mặt anh vô cùng nghiêm túc, không có chút ý tứ nói đùa!

Anh yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoang mang sợ hãi, không nói gì. . . . . .

Im lặng chốc lát, mới lên tiếng.

“Thật xin lỗi, đã nói cho em biết quá muộn, nhưng bây giờ anh đã nói ra, em sẽ tha thứ cho anh không?” Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng mang theo một chút chờ đợi và ăn năn.

Cơ Liệt Thần khổ sở mỉm cười, nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô. . . . . .

Yên tĩnh, bao quanh hai người trẻ tuổi bên trong xe.

Tất cả tới quá đột ngột làm cho đầu óc Lâm Nhược Kỳ rơi vào trạng thái hỗn loạn. Cô không biết mình nên phản ứng như thế nào, rốt cuộc đợi đến khi cô Phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra trên mặt mình ướt nhẹp, trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

Thì ra. . . . . . Cô khóc nghẹn ngào!

Đầu tiên là mơ hồ rất nhỏ tiếng, nước mắt đong đầy trong hốc mắt cô, cô kinh ngạc trừng to mắt nhìn anh, muốn nhìn rõ anh nhưng nhìn thế nào cũng không thấy rõ, càng nhìn càng mơ hồ, càng nhìn càng muốn khóc.

Chính cô cũng không hiểu rõ tại sao phải khóc. Bởi vì anh không có bệnh nên quá vui mừng mà khóc? Bởi vì anh lừa gạt cô nên bi thương chảy nước mắt?

Suy nghĩ một chút không biết đáp án. . . . . .

Một hồi lâu, nức nở dần dần chuyển thành tiếng khóc lớn, kèm theo đó Lâm Nhược Kỳ chậm rãi nâng cao tay, từng hồi từng hồi đánh ở trên người anh.

Thay vì nói đó là đánh, không bằng nói là vỗ vào, bởi vì khóc thút thít, tay của cô không nắm ra hình quả đấm, hơn nữa cô căn bản không còn chút sức nào, hơi sức toàn bộ dùng để khóc. . . . . .

Thấy cô lại bị mình làm khóc, trong lòng Cơ Liệt Thần rất khó chịu, một giây kế tiếp, ôm cô thật chặt vào trong lòng ngực mình.

Lâm Nhược Kỳ cũng không đẩy anh ra mà nằm ở trên người của anh, cứ khóc như vậy, khóc rất đau lòng. Bộ dáng của cô cực kỳ nhếch nhác nhưng cô hoàn toàn không để ý, giống như muốn phát tiết oán giận của mình, đem tất cả nước mắt nước mũi cọ ở trên người anh.

Cho đến khi khóc mệt, cô mới phát giác mình bị Cơ Liệt Thần ôm thật chặt, trong lòng giận kinh khủng, quả đấm mạnh mẽ đấm lên sống lưng kiên cố của anh. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Cô đánh trúng rất đau, anh vẫn không buông tay. Lâm Nhược Kỳ biết hơi sức của mình rất lớn, anh bị đánh như vậy nhất định là rất đau, ngay cả cô cũng cảm thấy mu bàn tay đau đớn lại có chút không đành lòng. . . . . .

Loại tâm trạng này rất mâu thuẫn nhưng lại không có cách nào, chỉ để mặc cho anh ôm, cũng không nói gì.

Rốt cuộc thấy cô an tĩnh lại, lúc này Cơ Liệt Thần mới buông cô ra, đôi tay khoác lên hai vai của cô lên, yên lặng nhìn cô, đáy mắt không cách nào che giấu.

Thấp giọng, dịu dàng nói xin lỗi: “Anh biết anh sai rồi, anh biết anh phạm vào tội chết. . . . . . Cầu xin em đừng tức giận có được không?”

Cơ Liệt Thần thừa nhận, mình cũng chưa từng cầu người. Cho nên, duy nhất lần này anh cầu xin tha thứ nghe rất không cảm động, dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ nghe xong cảm thấy anh rất không có thành ý, chẳng những không có hiệu quả bớt giận, ngược lại như thêm dầu vào lửa.

Cô tức giận quay mặt, nghiêm mặt nhìn phía ngoài cửa sổ, đối với lời anh nói mắt điếc tai ngơ.

Tha thứ? Cơ Liệt Thần, anh lừa em lâu như vậy anh cảm thấy em có thể dễ dàng tha thứ cho anh sao?

Anh biết, đây là thái độ cô muốn chọn lựa chiến tranh lạnh. Đây chính là trạng thái bết bát nhất, nếu như cô tiếp tục đánh anh, mắng anh cũng tốt, chỉ cần phát tiết được, nói không chừng oán giận sẽ tiêu mất. Nhưng cô muốn chiến tranh lạnh với anh, anh thật sự không cách nào.

Đối với Cơ Liệt Thần, cô chiến tranh lạnh là trừng phạt cũng là thử thách.

Chán nản hỏi “Không có ý định để ý đến anh sao?”

Cầu xin em đừng giấu ở trong lòng được không? Cho dù em tiếp tục đánh anh, mắng anh, anh cũng sẽ chịu đựng . . . . . .

Lâm Nhược Kỳ nghiêng đầu, bắt chước thái độ kiêu ngạo thường ngày của anh, đối mặt anh, mặc dù chiều cao của mình không chiếm ưu thế, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng quyết liệt rất có mấy phần đáng sợ. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Cô tàn khốc vặn hỏi, “Anh biết trong khoảng thời gian này em rất rối loạn không? Xem anh là người bệnh, hàng ngày quan tâm đến cảm xúc của anh, em ngu xuẩn biết bao nhiêu anh biết không? Em tin tưởng anh như vậy nhưng anh lừa gạt em. . . . . .”

Nói xong, nước mắt lại muốn rớt xuống.

Cơ Liệt Thần vội vàng dùng lòng ngón tay cái lau cho cô, lại bị cô tránh thoát. Không chỉ như thế, giống như phát tiết tức giận của mình, Lâm Nhược Kỳ hung tợn trừng mắt liếc anh một cái.

Lớn tiếng thét lên: “Anh có biết tay của anh rất xù xì, khi lau trên mặt của em. . . . . . Thật là đau hay không! Đừng đụng em! Hơn nữa, bị một tên lường gạt như anh đụng, em sẽ cảm thấy buồn nôn!”

Cơ Liệt Thần bắt đầu lo lắng, bất đắc dĩ cười khổ nói, “Đừng như vậy. . . . . . Sở dĩ sẽ kéo dài lâu như vậy là vì anh cảm giác mình không có lòng tin”.

Lâm Nhược Kỳ hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh tự động chối bỏ giải thích của anh.

Phán quan khát máu Cơ Liệt Thần tiếng tăm lừng lẫy cũng có lúc không có lòng tin, nói ra ai tin? ! Dù sao cô không tin. Rõ ràng là thiết kế bẫy dẫn cô chui vào trong. . . . . .

Lỗ mũi đau xót, Lâm Nhược Kỳ càng cảm giác mình là một đứa rất ngốc, thế nhưng vừa nghe thấy anh nói không có lòng tin, trái tim nhỏ run lên. . . . . .

Cơ Liệt Thần biết cô không tin, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp tục nói, “Anh thật sự không có lòng tin. Một mặt là vì lấy đại cục làm trọng, các thành viên ‘Liệt Diễm’ đã nỗ lực lâu như vậy, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội, kéo càng lâu đối với anh, đối với ‘Liệt Diễm’ cũng không tốt; mặt khác, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, anh lo nếu ngay cả lý do duy nhất có thể buộc em ở lại cũng không còn, em sẽ lựa chọn rời khỏi anh. . . . . . Đây là chuyện anh vô cùng lo lắng.”

Cả người trong nháy mắt gần như hỏng mất. . . . . .

Một giọt lệ chậm rãi rơi trên mu bàn tay mình, man mát lành lạnh, còn có chút đau xót.

Trong lòng của Lâm Nhược Kỳ nói không ra là ngọt ngào hay chua xót, đầu giống như mất đi năng lực suy nghĩ, hoàn toàn bị lời nói của Cơ Liệt Thần làm cho kinh hãi. . . . . .

Nghĩ không được, đoán không ra, đầu cũng đã bắt đầu đau, trái tim cũng đau.

Một lúc lâu, cô lắc đầu một cái, tức giận mắng: “Vậy tại sao bây giờ anh muốn nói cho em biết sự thật? Bởi vì chúng ta đã kết hôn cho nên anh cảm thấy cho dù nói cho em biết sự thật cũng có thể dùng giấy kết hôn buộc em lại đúng không? Anh ngốc nghếch sao? ! Không biết kết hôn còn có thể ly hôn sao! Em thấy anh muốn thay đổi kỷ lục Guinness, làm người đàn ông cưới nhanh nhất trên toàn thế giới, đúng không? !”

Một đoạn văn này trong nháy mắt làm cho anh bị nghẹn gắt gao. Cách mắng người của cô gái này cũng đặc biệt như vậy!

Nhưng Lâm Nhược Kỳ vẫn chưa nói hết mạnh mẽ lên án, cô tiếp tục nói: “Anh biết đoạn thời gian đó em rất khổ cực không? Bởi vì lo lắng cho anh, lo lắng bệnh tình của anh chuyển biến xấu, em cẩn thận đối xử với anh, còn nghĩ nếu như có thể ở bên cạnh anh nhiều thêm một chút, cho dù thật sự chết cùng anh, em cũng chấp nhận! Nhưng bây giờ, em phát hiện, em thật sự là đứa rất ngốc nghếch, ngốc nghếch đến nổi xem lời nói dối của anh là thật lòng! Cơ Liệt Thần, em nhìn lầm anh, em. . . . . .”

Cơ Liệt Thần nghe xong trong lòng run sợ, cố đè nén tự trách trộn lẫn chua xót đã lâu, không biết làm thế nào để trút ra.

Dưới tình thế cấp bách, gương mặt đẹp trai của anh chợt đè xuống, môi cực nóng hung hăng mút vào môi cô, đầu lưỡi thừa dịp cô không để ý, liền nhẹ nhàng linh hoạt trượt vào!

Cô muốn phun ra đầu lưỡi nóng này nhưng anh lại gắt gao ngăn môi của cô, bá đạo nhưng không mất đi dịu dàng trằn trọc và ma sát, để cho cô muốn trốn cũng trốn không thoát, muốn tránh cũng không tránh thoát, mặc cho đầu lưỡi của anh giống như ngọn lửa đốt trong miệng cô. . . . . .

Nhưng trong lòng có tiếng nói tức giận tố cáo.

Lâm Nhược Kỳ, tại sao cô có thể không có tiền đồ như vậy, bị anh đeo bám dai dẳng liền tha thứ cho anh sao? Không được a, cô nên rất tức giận mới đúng, nên để cho anh cũng nếm thử mùi vị bị trừng phạt mới đúng! Nếu tha thứ cho anh ngay, cô thật sự là không có tim không có phổi. . . . . .

Cơ Liệt Thần không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Nhược Kỳ, chỉ một lòng muốn dùng hành động nói cho cô biết: mặc dù trước đó anh lừa cô nhưng thật lòng muốn tốt cho cô. Cho nên, nụ hôn này phải vô cùng ra sức hôn nhưng cử động như vậy ngược lại kích thích Lâm Nhược Kỳ.

Bởi vì anh càng triền miên hôn sâu, cô càng cảm thấy xấu hổ khó tả.

Trong cơn tức giận, cô quyết định cắn miệng !

“Ưmh . . . . . .” người đàn ông cau mày, rên lên một tiếng.

Lần này, Cơ Liệt Thần thật sự buông tay ra, cũng buông miệng ra. Bởi vì Lâm Nhược Kỳ cực kỳ hung ác cắn xuống, hung hăng cắn lưỡi của anh, đau đến anh cũng khó có thể chịu đựng lên tiếng rên rỉ. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Có thể nghĩ, cô tức giận bao nhiêu. . . . . .

Cơ Liệt Thần che miệng mình, có thể cảm nhận mùi máu tươi trong miệng, anh không nhổ ra máu tươi mà trực tiếp nuốt vào trong cổ họng, chỉ cảm thấy nuốt vào bụng tất cả đều là khổ sở. . . . . .

Nhíu mày rậm nhìn cô chằm chằm, phát hiện cô căn bản cũng không quay đầu lại nhìn anh, trong đôi mắt hẹp dài của anh dần dần chứa đầy ủy khuất.

Thật lâu, bất đắc dĩ cầm tay của cô nói: “Đừng nóng giận được không? Em đánh cũng đánh rồi, khóc cũng khóc rồi, mắng cũng mắng rồi, còn cắn anh chảy máu, chẳng lẽ vẫn không thể tha thứ cho anh sao? Bà xã, bây giờ anh là chồng của em, em thật nhẫn tâm không cần anh nữa?” Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Vừa nghe thấy anh dùng giọng điệu vô tội nói chuyện, Lâm Nhược Kỳ càng thêm nổi giận.

Cơ Liệt Thần, anh được đấy, tên khốn kiếp, cũng bởi vì vẻ mặt hiền lành, cũng bởi vì giọng điệu vô tội nên Lâm Nhược Kỳ em mới có thể bị lừa. Sau này, em sẽ không tin tưởng anh nữa, sẽ không, cũng sẽ không nữa!

Bật thốt lên: “Không! Em sẽ không tha thứ cho anh! Tuyệt sẽ không tha thứ cho anh!”

Khóc nức nở, nghe giống như là lời thề, thật ra càng giống như là thổ lộ.

Dường như còn chưa đủ hả giận, cô tránh thoát bàn tay của anh, ‘rắc’ một tiếng mở cửa xe, nhấc chân chạy về phía vách đá. . . . . .

Cơ Liệt Thần vẫn đang may mắn: Hoàn hảo cô chưa nói muốn ly hôn. Cơ Liệt Thần mơ hồ cảm thấy chuyện còn có thể xoay chuyển, chẳng qua muốn làm cho cô gái nhỏ này suy nghĩ lại cần tốn hao một chút thời gian và tinh lực.

Nhưng cử động này của Lâm Nhược Kỳ là hoàn toàn hù được Cơ Liệt Thần rồi.

Anh không ngờ Lâm Nhược Kỳ sẽ tức giận như vậy, lầm tưởng cô muốn làm ra chuyện ngốc gì đó, ngay cả xe cửa cũng quên đóng nhấc chân đi theo. Sau khi đuổi theo cô, lập tức từ phía sau ôm thật chặt thân thể cô, không để cho cô bước đi nửa bước.

“Nhược Kỳ, em đừng như vậy! Đừng dọa anh có được không? ! Em nói muốn anh làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh? Hả?”

Cơ Liệt Thần lo lắng thở gấp, trong miệng lẩm bẩm nói thầm. Đôi môi ở trên tóc của cô, trên gò má, bên cổ không ngừng cọ sát, anh ôm cô chặt như vậy gần như gió thổi không lọt làm cho cô không thở nổi. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Thật ra, cô chỉ muốn đi xuống xe hóng mát một chút, ở trong xe cô cảm thấy mình sắp không thở nổi muốn ngất đi, lại không nghĩ rằng bị anh hiểu lầm.

Điều này không giống với dự đoán của cô, cô cho rằng mình nói lời kia rất tàn nhẫn đã đủ tổn thương mặt mũi của anh rồi. Điều quan trọng là sau khi cô nói xong lời nói kia, ngay cả mình cũng cực kỳ khó chịu.

Nhưng anh không có tức giận? Còn ôm chặt lấy cô không thả. . . . . .

Anh như vậy làm cho trong lòng cô chua xót, lại có một chút cảm giác ngọt ngào nho nhỏ, cô không phân rõ rốt cuộc mình đang tức giận hay là đang may mắn anh không có bệnh. . . . . .

Tóm lại, tâm trạng rất phức tạp. Cô cảm thấy mình rất vô dụng, chỉ có thể đem toàn bộ tức giận trút trên người Cơ Liệt Thần.

Cô dùng sức giãy giụa, cực kỳ tức giận kêu lên: “Anh buông em ra! Sắp siết chết em rồi! Có nghe thấy không? Buông em ra!”

Không ngờ, anh chợt bắt đầu ăn vạ, “Không buông! Trừ phi em đáp ứng anh không làm chuyện điên rồ, nếu không anh vẫn ôm em!”

“Anh!” Cô tức giận.

Tên khốn kiếp này! Anh nhìn thế nào cho rằng cô muốn làm chuyện ngốc hả? Cô sẽ không vì tên vô sỉ lường gạt như anh đi làm việc ngốc !

Thấy anh chặt chẽ không buông tay, không thể làm gì, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu dùng chân đạp anh nhưng tư thế này giống như là quyết tâm muốn ăn vạ cô, căn bản cũng không nhúc nhích. . . . . .

“Cơ Liệt Thần, con mắt nào của anh nhìn thấy em muốn làm chuyện ngốc hả ? ! Rõ ràng là anh không đúng, tại sao em phải đi làm việc ngốc? ! Đã đủ ngốc nghếch rồi em không muốn vì anh lại đi làm chuyện ngốc nghếch! Nhanh buông ra, có nghe thấy không? ! Anh cho rằng làm như vậy em sẽ tha thứ sao? Em cho anh biết không có cửa đâu!”

Lâm Nhược Kỳ tùy tiện chửi mắng đánh đập, ngược lại làm trong lòng Cơ Liệt Thần thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không nhịn được giãn ra.

Chỉ cần cô còn để ý đến anh, mặc kệ là đánh hay mắng cũng không tốt bằng để ý đến anh. . . . . .

“Vậy thì tốt, bây giờ anh buông em ra nhưng em phải bảo đảm không làm chuyện ngốc nghếch.” Cuối cùng, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, rất dịu dàng mà cô quen thuộc.

Thật ra Lâm Nhược Kỳ muốn biểu hiện rất cứng rắn nhưng nhìn đến nụ cười của anh thì không khỏi hoảng hốt.

Nghĩ lại, vừa tức mình hoảng hốt, trong lòng hạ quyết định, cô hung hăng nói: “Cơ Liệt Thần, em nói trước cho anh biết, em không làm chuyện ngốc nghếch nhưng không có nghĩa em sẽ tha thứ cho anh! Cho nên, mặc kệ về sau anh nói những gì, làm những gì, em xem như không nghe thấy, không nhìn thấy!”

Ai ngờ, anh giống như nghe được một chuyện cười lớn, nhếch miệng cười cười, “Được, không thành vấn đề. Chỉ cần em không làm chuyện điên rồ, như thế nào cũng được. Sau này, mọi việc đều do bà xã nói là được!”

Cô cứng họng. Người này lại vẫn trêu chọc cô!

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, thật muốn tát cho anh một bạt tai!

Đang lúc này điện thoại di động của anh vang lên, anh một tay ôm chặt hông của cô, một tay nghe điện thoại, cũng nhỏ giọng nói cho cô đừng phản kháng: “Đừng làm rộn, là dì. . . . . . Vâng, dì, vâng, chúng cháu cũng tốt, ở bên bờ biển xem mặt trời mọc đấy. . . . . . Không phải, tối hôm qua có chút hiểu lầm nhỏ chọc Nhược Kỳ tức giận, cho nên cháu mang cô ấy tới đây giải sầu. . . . . . Vâng, dì yên tâm, chúng cháu không có chuyện gì. . . . . . Vâng, vâng, là lỗi của cháu, cháu đã nói xin lỗi. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ không ngờ Cơ Liệt Thần đã nói toàn bộ cho dì nghe, trong lòng càng thêm tức giận. Người này, hoàn toàn như mèo khóc chuột giả từ bi gì đó!

Không chỗ nổi giận, một cùi chỏ thúc vào bên hông của anh.

“Ôi chao!” Anh lại kêu thành tiếng. . . . . .

Tên khốn kiếp này!

Lâm Nhược Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn sang nhưng anh nhìn cô cười quỷ dị một tiếng, nói điện thoại tiếp: “Không có chuyện gì, dì, dì không cần lo lắng, mới vừa rồi là. . . . . . Nhược Kỳ trừng phạt cháu, vâng. Dì muốn nói chuyện với cô ấy? A, được. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ ngây dại. Dì muốn cô nghe điện thoại? Chuyện này. . . . . .

Phương hướng phát triển của câu chuyện càng lúc càng không giống dự đoán của cô. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Không thể nghi ngờ, khi biết anh không có bệnh cô vui vẻ. Trừ vui vẻ, chính là cảm giác xấu hổ bị lừa gạt. Cho nên cảm thấy rất ủy khuất, bị lừa thảm như vậy, ngu đến cực độ, nói thế nào cô cũng phải chiến tranh lạnh với anh nửa tháng mới đúng.

Hơn nữa, theo cô tưởng tượng, tình tiết phải phát triển theo hướng nghiêm túc, tất cả tình tiết có thể xuất hiện phải là bi tình, nhưng trên thực tế không có một người nào cợt nhã giống như anh bây giờ!

Cô khóc đến đau lòng như vậy, anh nhìn không ra được sao? Rõ ràng trình diễn một bi kịch, lại bị anh biến thành một hài kịch. Đáng giận nhất là tất cả tức giận của cô lúc đánh trên người Cơ Liệt Thần, cũng giống như là nện trên một cục bông mềm mại vô lực, đều bị anh hấp thu, tình thế hoàn toàn mất khống chế a. . . . . .

Tại sao cô lại quên Cơ Liệt Thần căn bản là một tên ác ma vậy? ! Nhưng cô không có biện pháp ở trước mặt dì vạch trần bộ mặt của anh, bởi vì tối hôm qua cô còn đồng ý với dì, phải chăm sóc cho Cơ Liệt Thần … Vân Vân. . . . . .

Thật là gậy ông đập lưng ông a. . . . . .

Cô vô lực nhìn điện thoại di động anh đưa tới trong tay, chỉ đành phải nhận, lặng lẽ nói: “Vâng, dì, cháu là Nhược Kỳ. . . . . .”

“Nhược Kỳ a, xảy ra chuyện gì sao? Tối hôm qua Tiểu Thần khi dễ cháu sao?”

“. . . . . . Không có, không phải vậy.”

“Vậy còn tức giận không? Vợ chồng son mới vừa kết hôn đều như vậy, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, ồn ào quậy một chút cũng sẽ qua. Vợ chồng nào không có lúc gây gổ, cuộc sống gia đình bình an sẽ trôi qua. Nhược Kỳ, cháu cảm thấy dì nói đúng không?”

“. . . . . . Vâng, dì, dì nói rất đúng.” Lâm Nhược Kỳ không nói nên lời.

“Vậy thì tốt, cháu hiểu được đạo lý này là tốt. A đúng rồi, cháu đưa điện thoại cho Tiểu Thần, dì còn có lời muốn nói với nó một chút.”

Lâm Nhược Kỳ đáp một tiếng, tức giận trả điện thoại cho Cơ Liệt Thần. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Chờ anh và dì nói chuyện điện thoại xong, cô hung hăng nói một câu đầy nhẫn tâm: “Gà 16, anh không cần mang bà dì ra đối phó em, cầu xin anh giống như đàn ông có được không? ! Chuyện hai chúng ta, tự chúng ta giải quyết không được sao? !”

Ai ngờ, Cơ Liệt Thần cất điện thoại di động, mày kiếm nhảy lên, trong mắt phượng yêu mị, tràn mập mờ: “Hả? Bà xã, em cảm thấy đêm hôm trước anh biểu hiện không giống đàn ông? Vậy tối nay chúng ta thử lại một chút. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. . . . . .

Không chấp nhặt với lưu manh!

Cô cắn răng: “Em nói như vậy tại sao anh còn chẳng biết xấu hổ? Thật sự da mặt dày có thể làm bánh xe! Hừ!”

Trong lúc nhất thời, cô không tìm ra từ ngữ thích hợp hơn để mắng anh, sau đó xoay người tức giận đi tới trong xe: “Không để ý tới anh! Em muốn đi về!”

Lần này, Cơ Liệt Thần hoàn toàn yên tâm, trên mặt rốt cuộc hiện ra nụ cười thắng lợi, nhìn theo bóng lưng cô, mặt tràn đầy dịu dàng chỉ có thể dùng một từ ‘thúi’ trong tiểu thuyết ngôn tình để hình dung . . . . . . cưng chìu.

Nơi cô có thể trở về dĩ nhiên chỉ có Lư Đăng Bảo số 1!

Nói một cách khác, cho dù cô tức giận cỡ nào, cuối cùng trốn không thoát lưới tình anh tỉ mỉ dệt thành!

Trong lòng nhất thời mềm mại không nói được, giống như một quả tim cũng biến thành kẹo đường, mềm mại, ngọt ngào và ấm áp nhét đầy trong tim anh. Môi mỏng khêu gợi khẽ nâng lên, trong mắt tràn ra ấm áp khiến cho gương mặt đẹp trai của người đàn ông này vốn đẹp mắt càng phát ra tinh xảo.

Theo sát hai bước, nắm lấy vòng eo nhỏ của cô, cô hung hăng quay đầu lại, ai ngờ vừa quay đầu lại, liền bị anh nhẹ nhàng hôn một ngụm nhỏ trên gò má.

“Bà xã, đừng nên náo loạn nữa, rất kỳ cục. Tất cả thủ hạ của anh đều nhìn thấy, hình tượng Cậu chủ Cơ ưu nhã cao quý sớm đã bị em hủy trong chốc lát rồi, chẳng lẽ em còn muốn phơi bày chuyện hai chúng ta gây gổ sao? Nếu em tiếp tục giận dỗi, anh không ngại vò đã mẻ lại sứt, áp dụng biện pháp kích thích hơn . . . . . .”

Cố ý dừng lại, trên mặt Cơ Liệt Thần tràn đầy quỷ dị nhìn cô, khóe miệng tà tà nâng lên một đường cong làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy tê dại da đầu.

“Thủ hạ của anh?” Cô ngạc nhiên, lầm bầm hỏi ngược lại, “Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?”

Cô vẫn cho rằng tối hôm qua chỉ có hai người bọn họ ở chỗ này, lúc nào lại chui ra thủ hạ của anh ? Vội vàng quay đầu, hai mắt nhìn quanh một lúc lâu, cũng không nhìn thấy một người nào.

Nghi ngờ hỏi, “Anh lại gạt em? Có người đâu? Rõ ràng . . . . . .”

Không đợi cô nói xong, Cơ Liệt Thần huýt sáo, “Véo . . . . . .”

Lập tức, trong bụi cỏ bốn góc Đông Nam Tây Bắc, bóng dáng của bốn người đàn ông to khỏe nhanh chóng lao ra, A Bưu, A Hải cũng ở trong đó.

Ngao, ông trời!

Lâm Nhược Kỳ nhìn một chút, vẻ mặt kịch liệt thay đổi. . . . . .

Trong lúc vẻ mặt cô kinh ngạc, Cơ Liệt Thần cười lớn, tay bóp chặt bên eo cô không buông lỏng: “Đừng làm rộn, tối qua bọn họ coi chừng chúng ta cả đêm, cũng nên để cho bọn họ về nghỉ ngơi, chẳng lẽ em còn muốn cho bọn họ nhìn thấy hai chúng ta đánh nhau ở chỗ này ?”

Lâm Nhược Kỳ im lặng, cuối cùng hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, một cước đá qua: “Nhìn thấy thì thế nào? Em chịu đựng đủ tên khốn kiếp anh rồi !”

Bọn cận vệ không được ra lệnh, vẫn đứng tại chỗ, thấy một màn như vậy không khỏi nhìn nhau, quay mặt cười trộm.

Ôi chao, lão đại đang đùa giỡn bà xã mình, còn rất yêu nữa. . . . . .

Cơ Liệt Thần không hề tức giận, trong mắt nhấp nháy ánh sáng không hề có ý tốt, chậm rãi nói: “Nếu không sợ bị nhìn thấy, vậy chúng ta có thể làm chuyện khác, ví dụ như xe xốc ở cạnh bờ biển ….. vân vân, anh nghĩ bọn họ rất thích nhìn thấy. . . . . .”

Dứt lời, ôm lấy cô ngồi vào sau xe, trực tiếp đè thân thể của cô đặt ngay tại chỗ ngồi, bắt được tay cô bảo vệ ngực, môi chính xác không sai chụp xuống, một cái tay khác đã lưu loát vén vạt áo váy của cô. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ khóc không ra nước mắt. . . . . .

Cô hoàn toàn không ngờ, sau khi kết hôn Cơ Liệt Thần, quấn quít chặt lấy, công lực so với trước kia không bì kịp, cô rất muốn giữ vững cái loại lo lắng khổ sở tối qua, muốn thẳng thắn từ chối anh nhưng với thủ đoạn đeo bám dai dẳng của anh, hoàn toàn không có cách. . . . . .

Lưu manh a lưu manh, triệt để Đại Lưu Manh. . . . . .

“Anh buông . . . . . .” Một chữ em còn chưa ra khỏi miệng, lưỡi của anh đã xông vào, bàn tay càng thêm được voi đòi tiên, theo khe hở áo váy, trơn trượt thành thạo duỗi tới trước ngực, bao lấy quả mềm mại ấm áp. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ nhìn chằm chằm cửa xe bị anh cố ý rộng mở, tuyệt vọng, tên khốn kiếp này, sau này cô làm sao làm người đây? Mặc dù, cô luôn luôn da mặt dày, thế nhưng chuyện phong tình như thế cô vẫn không làm được. . . . . .

Cũng may, Cơ Liệt Thần chỉ trêu chọc cô một chút thôi, thừa dịp cô không cách nào thở, thở dốc một chút, buông lỏng cô. Ở vành tai cô nhỏ giọng nói một câu: “Bà xã, mặc kệ em tức giận thế nào, anh cũng sẽ không để cho em rời khỏi anh!”

Sắc mặt cô khẽ ửng hồng, tim đập rộn lên, đó là bị anh tức giận, nhất định là. . . . . .

Anh cười hài lòng, kéo lại quần áo cho cô, đóng kỹ cửa xe, lúc này mới trở lại ghế lái, vừa khởi động xe, vừa nói: “Trở về thôi, một đêm ở lại trong xe cũng không thế nào ngủ, nên về đi nghỉ ngơi thật tốt.”

Lâm Nhược Kỳ thuận miệng đáp một tiếng.

Cùng anh náo loạn một đêm đúng là mệt mỏi, cô dựa nghiêng vào chỗ ngồi, chưa đầy mấy phút đã nhắm mắt. . . . . .

Sau một tiếng.

Trở lại Lư Đăng Bảo, Heber cung kính mở cửa xe cho Cơ Liệt Thần.

Cơ Liệt Thần đặt ngón tay ở bên môi, ra dấu, ý bảo đừng làm ồn Lâm Nhược Kỳ ngủ, quả nhiên Heber thả nhẹ bước chân. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Cơ Liệt Thần cẩn thận ôm lấy Lâm Nhược Kỳ, rón rén đi tới trong phòng ngủ. Có lẽ cảm giác đi lại đong đưa, cộng thêm còn chưa chìm vào ngủ sâu, đi tới nửa đường Lâm Nhược Kỳ đã tỉnh.

Lúc mở mắt ra, đập vào mắt là chiếc cằm hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc của Cơ Liệt Thần, tròng mắt đen thâm thúy, mày kiếm dày rậm, cả khuôn mặt đẹp trai khiến người si mê. . . . . .

Cô sửng sốt chừng năm giây, phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lật người nhảy ra ngực của anh, ngay cả Cơ Liệt Thần cũng không ngờ động tác cô nhẹ nhàng như vậy.

Cơn giận trong lòng còn chưa tan, trên mặt cứng ngắc, Lâm Nhược Kỳ vuốt vuốt đầu tóc rối bời, lạnh lùng nói: “Em đi ngủ đây!”

Nói xong cũng đi tới phòng ngủ của mình.

Cơ Liệt Thần mỉm cười, cũng không gấp gáp, giống như con báo đốm vẫn lười biếng, nhàn nhã bước chậm đi theo phía sau cô, ánh mắt sắc bén rất hứng thú chăm chú nhìn vẻ mặt và từng cử động của cô. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ quay đầu lại nhìn anh một cái! Thật hỏng bét, dường như người kia muốn theo tới rồi, phải nhanh trở về trốn thôi.

Thật ra, trốn cũng như không trốn, dù thế nào hai phòng ngủ của bọn họ thông nhau. Nhưng trong lòng nóng nảy, cô căn bản không nghĩ tới điểm này, tay chân luống cuống chạy vội tới cửa phòng ngủ, giơ tay lên vặn tay cầm cửa. . . . . .

Đột nhiên ngây người.

Cửa không mở ra!

Sửng sốt một hai giây, cô dùng sức vặn mạnh tay cầm cửa, sau ba tiếng cạch cạch cạch, không có kết quả. . . . . .

Cô cau mày cắn môi, rốt cuộc phát hiện có cái gì không đúng. Đầu tiên nghĩ đến chẳng lẽ cửa này đổi khóa? Không thể nào, không ai nói với cô chuyện này. Còn muốn nghĩ, đột nhiên nhớ ra gì đó.

Nghiêng đầu, nhìn về phía sát vách.

Cơ Liệt Thần anh đôi tay đang ôm ngực, dựa nghiêng ở cửa phòng ngủ, vẫn thong thả cong môi cười, nhìn cô, yên lặng nhìn cô, giống như đang chờ cô tự chui đầu vào lưới. . . . . .

“Cơ Liệt Thần! Phòng ngủ của em xảy ra chuyện gì vậy? !”

Anh nhún vai một cái, bên môi vẫn đong đưa nụ cười yếu ớt, tâm trạng cực tốt, lơ đễnh nói: “Bà xã, sao em quên mất? Ngày hôm qua chúng ta đã kết hôn rồi, nói cách khác bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, là vợ chồng đương nhiên phải ngủ chung một phòng, cho nên Heber cho người dời tất cả đồ đạc của em đến trong phòng ngủ của anh rồi.”

Sững sờ hai giây, cô phục hồi lại tinh thần, nhất thời gương mặt trở nên màu đỏ tím.

Một giây kế tiếp, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh. . . . . . cố ý!”

Hừ, không trách được anh không có theo sát đi lên, còn dáng vẻ xem kịch vui, thì ra đã sớm đã có mưu ma chước quỷ!

Bật cười khì khì, Cơ Liệt Thần vui vẻ cười nói, “Đương nhiên là cố ý! Em là vợ của anh, dĩ nhiên là phải ngủ chung phòng với anh, chẳng lẽ, em tính mới vừa kết hôn liền chia phòng?”

Cô ngẩn ra, xoay người đi lên lầu hai. Cũng không quay đầu lại quẳng xuống một câu: “Em đi ngủ phòng khách!”

Lâm Nhược Kỳ ý thức được tín hiệu nguy hiểm, hôm nay ở chung phòng với anh, hiện tại anh là người đàn ông khỏe mạnh bình thường. . . . . . Lấy tính tình của Cơ Liệt Thần, anh sẽ làm Liễu Hạ Huệ sao?

Mới là lạ!

Tâm niệm vừa động, tình nguyện một mình ngủ phòng khách, mạo hiểm bị người làm chê cười cũng không thể ngủ trong phòng ngủ của anh!

Cô vừa bước nhanh hơn, vừa quay đầu lại liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần phía sau lưng. Thật khóc không ra nước mắt! Người này lại theo kịp rồi !

Cô thầm kêu không tốt, mắt thấy không đường chạy trốn, Cơ Liệt Thần cười như không cười, hai cánh tay giương nhẹ, chặn đường của cô.

“Nếu bà xã nói muốn ngủ phòng khách, vậy thì ngủ phòng khách là được, thỉnh thoảng thay đổi chỗ cũng không tồi.”

Đang nói, đã cười ôm cô vào lòng.

Không sai, anh đang cười! Hơn nữa còn cười rất gian!

“Anh! Buông em ra!” Lâm Nhược Kỳ muốn tránh thoát, đáng tiếc, sức lực cách xa, cô tự nhiên biết rõ.

Cơ Liệt Thần cười khẽ, quay đầu lại hướng trong hành lang kêu một câu: “Không có gì, tôi và mợ chủ nhỏ muốn đi ngủ!”

Oa. . . . . .

Gương mặt Lâm Nhược Kỳ đỏ lên thành màu gan heo.

Anh quả thực là điên rồi! Anh không biết nói như vậy sẽ làm bọn người làm trong hành lang cười nhạo sao? !

“Ai muốn đi ngủ? Em mới không. . . . . .” Giọng nói của cô bị bịt kín, đang ở trên cầu thang, Cơ Liệt Thần dùng môi ngăn lại tất cả chống cự của cô.

Ông trời! Dù thế nào chậm lụt, cũng nên nhìn ra ý đồ của anh rồi !

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu dùng móng tay dùng sức cào lồng ngực của anh nhưng anh lại bắt được tay của cô, trực tiếp vác cô vào phòng.

“Gà 16! Anh…anh buông em ra! Anh là đang cưỡng hiếp! Cưỡng hiếp, có nghe thấy không? ! Em muốn kiện anh. . . . . .” Không để ý hình tượng của mình nữa, buột miệng bắt đầu mắng to, hy vọng có thể ngăn cản động tác của anh.

Nhưng càng nói như vậy, càng khơi dậy dục vọng chinh phục của anh.

Cơ Liệt Thần bắt đầu làm thật, trực tiếp đè cô ở trên cửa, môi liền rơi xuống, rơi vào trên gáy cô, đôi tay thuần thục thô bạo đã giật ra áo sơ mi của cô.

Soạt một tiếng, cúc áo rơi xuống.

“Gà 16! Em. . . . . . A. . . . . . Đau, anh là tên lường gạt! Đại Lưu Manh! Tên khốn kiếp! A. . . . . .”

Mắt phượng nhíu lại, anh xấu xa dùng sức cắn mạnh, đau đến cả người cô run rẩy, rồi lại dâng lên luồng ấm áp quen thuộc ở trong người.

Cô phản kháng, cô muốn kêu nhưng cô hai tay của bị anh kìm ở sau lưng, một cái tay khác của anh nâng cổ của cô, môi của anh chuyển qua trên môi của cô, hai chân bị kẹp thật chặt không thể động đậy, cô có thể cảm giác người đàn ông kín đáo lại ẩn nhẫn sôi trào.

Lưng của cô rất đẹp, đường cong xinh đẹp mảnh khảnh, đồng thời, phần lưng của cô cũng là vùng cô nhạy cảm, đêm hôm trước anh cũng thấy được. Lúc này, anh cố ý trêu đùa cộng thêm anh chuyên tâm kích tình hôn, kích thích ba nơi rung động nhất trong cơ thể cô. . . . . .

Anh cho cô không gian thở dốc, ngón tay nhảy lên, đẩy ra móc áo, áo lót rơi xuống, da thịt mềm mại áp sát vào áo sơ mi của anh, lập tức truyền đến cảm giác tê dại không thể ức chế.

“Cơ Liệt Thần, không cần. . . . . .”

Từ lúc đầu hung hãn, đến bây giờ biết được chống cự vô dụng liền cầu khẩn, bộ dạng cô điềm đạm đáng yêu làm cho dục vọng chinh phục của anh càng thêm tăng vọt, động tác lại rất dịu dàng.

“Nhược Kỳ. . . . . .” Anh ngậm dái tai của cô, nhẹ nhàng cắn cắn, ở bên tai cô nói nhỏ, mùi Bạc Hà nhàn nhạt quen thuộc dường như thấm vào từng tế bào trong cơ thể cô, cảm giác vô lực chi phối cô.

“Nhược Kỳ. . . . . . Nhược Kỳ. . . . . .” Anh dùng giọng nói đặc biệt hấp dẫn gọi tên cô, lại một lần nữa bắt được môi của cô, “Nhược Kỳ. . . . . . Em là vợ của anh, em phải tận nghĩa vụ, tại sao có thể nhẫn tâm để anh bị nghẹn?”

Lâm Nhược Kỳ: “. . . . . .”

Tên Đại Lưu Manh này! Nói chuyện càng lúc càng rõ ràng rồi, uổng cho cô trước kia còn cảm thấy anh rất tao nhã quý tộc, thật ra trong xương cũng hạ lưu!

Hơn nữa, ai làm anh nghẹn hả? Rõ ràng tối ngày trước mới làm qua. . . . . .

Không còn kịp suy nghĩ nữa, chỉ cảm thấy nụ hôn của anh giống như rút hết hơi của cô, gương mặt của cô rất nhanh bị kìm nén đến đỏ bừng.

Anh đột nhiên cười, bỏ qua môi cô, khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước, “Em rõ ràng rất thích anh hôn. . . . . .”

Cô biết, anh nhất định cố ý nói như vậy.

Cô chán ghét trừng mắt, “Gà 16! Anh thật buồn nôn! Người nào thích. . . . . .”

“Thật sao?” Anh không giận ngược lại cười, “Càng buồn nôn hơn vẫn còn ở phía sau. . . . . .”

Cô biết anh muốn làm gì nhưng khổ nổi không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho môi anh ác liệt ở trên da thịt mềm mại của cô in dấu, giống như nhiều đóa hồng mai nở rộ. . . . . .

“Cơ Liệt Thần!” Cô gầm lên.

Phàm là chỉ cần là đàn ông cũng sẽ hiểu đây là cô đang giãy giụa cuối cùng nộp khí giới đầu hàng, anh tiếp tục ác ý hôn, vẫn hôn, vẫn hôn, từ cổ của cô đến vai của cô, đầu lưỡi khẽ liếm dấu ấn Liệt Diễm trên vai. . . . . .

Cô nghe trong tai mình truyền đến tiếng ong ong, thân thể cứng ngắc làm trái với ý nguyện của cô bắt đầu hòa tan. . . . . .

Một khi cửa mở ra, giống như lũ lụt, thú dữ, không thể chống đỡ, không cách nào khống chế.

Lý trí đã sớm ném sau ót.

Ý thức đã sớm một mảnh hỗn loạn.

Cả người giống như bồng bềnh giữa không trung, bắt cũng bắt không được, sờ cũng không sờ được, mềm mại bay bay giống như một khối bông gòn bị gió thổi lên rồi lại vĩnh viễn không thể chạm đất. . . . . .

“Cơ Liệt Thần. . . . . . Không cần. . . . . .” Một tiếng này khẽ rên, hoàn toàn đánh mất ý cảnh cáo.

Cô tựa ở trên cửa, chân sắp đứng không vững.

Anh hài lòng cười, “Bà xã, ngoan, chúng ta đến trên giường, nơi này không thoải mái. . . . . .”

Anh ôm lấy cô, đi về phía giường lớn rộng hai mét. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Trong chốc lát, chỉ thấy quần áo không ngừng bay xuống, áo sơ mi của anh, quần, váy của cô, còn có quần áo lót của nhau. . . . . . . . . . . .

Anh ôm lấy cô, bàn tay ở trên người cô giống như một đốm lửa, dường như trong nháy mắt muốn thiêu đốt cô. Dần dần thân thể của cô xảy ra biến hóa, như một đóa hoa kiều diễm, tỏa ra mật ngọt hương thơm.

Lâm Nhược Kỳ khó nhịn thở khẽ, uốn éo người, mồ hôi thấm ra da. Hai mắt cô mông lung, hung hăng nhìn anh chằm chằm, xấu hổ không dứt.

Mày kiếm anh nhảy lên, cười, cười vô cùng hấp dẫn nhưng không cợt nhã. Một giây kế tiếp, đang lúc cô lơ đãng liền tà tà mãnh liệt tiến vào, mang theo sức lực như dã thú xông tới. Tư vị kia. . . . . . đau thấu xương, mới biết liếm nó cũng ngon.

Vui thích vận động, rỉ ra một loạt cảm giác tê dại, chạy khắp trong cơ thể của cô, hơi thở của cô phun trong gối mềm mại, tạo ra tiếng mập mờ.

Cô rất muốn nhẫn nại nhưng không cách nào nhẫn nại, bởi vì sa vào loại vui vẻ này là hưởng thụ cao nhất.

Khẩn yếu nhất là anh không nhịn được nắm vòng eo mảnh khảnh của cô, như muốn đem tất cả điên cuồng trút vào trong cơ thể cô, càng lúc càng điên cuồng. Mà loại điên cuồng này quét sạch mỗi một tấc thần kinh trên người Lâm Nhược Kỳ, cuối cùng, cuối cùng đạt tới cực hạn cô khóc lên, không thể chịu đựng thân thể run rẩy, giống như thân thể đã thành nước mà linh hồn đã thành mưa. . . . . .

Sau khi tất cả kết thúc, khối bông cô không cách nào chạm đất lúc này rốt cuộc tìm được đáy, cả người đã giống như hạt châu rơi lả tả, xụi lơ ở trên giường.

“Nào, bây giờ cho chồng em đánh giá đi, còn cảm thấy buồn nôn không? Hay là còn muốn buồn nôn thêm một chút nữa không?”

Anh ôm thật chặt thân thể mềm mại không xương của cô, thở dốc hỏi.

Thật ra, mục đích của anh chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ đã mệt mỏi liền lườm anh một cái, thể lực cũng không có chớ nói chi là trả lời anh. Cô nửa nằm rạp trên lồng ngực rắn chắc của anh, lẳng lặng chờ dư vị rút đi. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

“Tại sao không nói chuyện? Ừ. . . . . . Xem ra, em đối với biểu hiện của anh còn chưa đủ hài lòng. . . . . .” Anh tự hỏi tự đáp.

Một giây kế tiếp, cô kinh ngạc kêu to ra tiếng, “A. . . . . . Anh!”

Chờ Lâm Nhược Kỳ ý thức được anh muốn làm gì thì đã quá muộn.

Bàn tay anh giống như gọng kìm bóp chặt hai cánh tay của cô, căn bản không cho phép cô thối lui. Trước một lớp mồ hôi sau khi kích tình còn chưa chảy hết, lại nổi lên mồ hôi đầu đầy. Hơn nữa, Lâm Nhược Kỳ kinh hãi phát hiện, người đàn ông này thể lực đã khôi phục còn chưa nói, ngay cả xung động cũng tăng thêm một bậc so với lúc nảy!

“Anh! Anh đủ rồi!” Cô kêu to ra tiếng.

“Bà xã, anh cũng chỉ tự thể nghiệm để cho em biết một chút, thân thể của chồng em rất tốt!” Cơ Liệt Thần cố nén khoái cảm như muốn bay lên chín tầng mây, hôn mồ hôi thấm gò má cô, giọng nói tỉnh táo trầm ổn nhưng tràn đầy hấp dẫn mập mờ, “Ngoan, buông lỏng một chút, đi theo khát vọng của mình. . . . . . Em sẽ càng lúc càng thích.”

Lâm Nhược Kỳ nghe xong càng thêm vừa ghét vừa giận.

Cái người đàn ông Quý tộc ưu nhã thích đùa bỡn này, căn bản là siêu cấp ác ma tư tưởng xấu. Vẫn lừa gạt cô, trêu chọc cô, trêu chọc cô không nói, một lát nói cái gì “Đây là thân thể của chồng em rất tốt”, một lát còn nói cái gì “Đi theo khát vọng của mình, em sẽ càng lúc càng thích ” . . . . . .

Khát vọng cái lông a! Mẹ nó, hiện tại cô khát vọng duy nhất chính là xuống giường tẩn anh một trận roi cho đã! Chỉ tiếc hiện tại cô không có biện pháp xuống giường. . . . . .

Vì vậy, chỉ có thể dùng ngôn ngữ kêu gào uy hiếp anh : “Gà 16! Anh là tên lường gạt! Anh không cần quá vô sỉ! Có tin một chút nữa xuống giường, em cầm roi quất chết anh hay không!”

Một giây kế tiếp, thắt lưng liền bị anh nắm đến sít sao!

Nhất thời trong lòng hoảng hốt. Ông trời, thân thể của anh mạnh khỏe thế này sao? Lại vẫn tới? !

Nghĩ lại, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, dù sao thân thể chồng mình rất khỏe mạnh, đây là chuyện đáng giá ăn mừng nhưng tại sao cô có một loại cảm giác hơi sợ?

Trong lòng đang ước đoán, người đàn ông khẽ cười tà mị. . . . . .

“Bà xã? Roi của em đâu?” Anh cong lên một nụ cười, “Em đã không có, vậy đến lượt anh quất em là được. . . . . . Dùng cây roi mà em và anh cũng thích. . . . . . Để cho em nếm thử mùi vị muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!”

Giọng anh chứa đầy dục vọng, rất bá đạo xâm chiếm, mà giọng điệu cũng đầy màu sắc như vậy.

Thật là một người đàn ông đáng hận a. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ sợ hãi thở gấp, còn muốn mở miệng nói chuyện, lại không có kết quả. Thân thể kiều diễm nhộn nhạo, nơi cổ họng phát ra một loạt tiếng rên rỉ, “Không. . . . . . Không cần. . . . . . Thần. . . . . . Em sắp chết rồi. . . . . .”

Cô thật cảm giác mình sắp chết, anh giống như một con mãnh thú không biết thoả mãn, điên cuồng ăn chán chê. Anh ngẩng đầu cắn cằm của cô, giọng nói khàn khàn, ở cô vành tai lẩm bẩm nói nhỏ: “Anh muốn em sung sướng! Bà xã, thích loại cảm giác này không?”

Cô đã vô lực đáp lại, nằm ở trên người anh, đã sớm nhập vào tiết tấu của anh.

Tất cả giác quan của Lâm Nhược Kỳ bị run rẩy chiếm lấy, cực độ khoái cảm từng đợt từng đợt vỗ vào thân thể của cô, tâm linh của cô, hồn phách của cô.

Cuối cùng, mệt mỏi chiến thắng tất cả, Lâm Nhược Kỳ thật sự chống đỡ không nổi, rốt cuộc trong thở gấp hôn mê bất tỉnh. Cơ Liệt Thần cũng kiệt sức, hư mềm vuốt ve gương mặt của cô, ôm cô vào trong ngực.

Thật lâu, Cơ Liệt Thần mới chậm rãi đem Lâm Nhược Kỳ ôm vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch thân thể mệt mỏi rã rời của hai người.

Không còn bị bó buộc vì người bị bệnh “Ung thư tinh hoàn”, lần này Cơ Liệt Thần triệt để thoái mái!

Lúc tắm rửa sạch thân thể cho cô, tắm tắm, lại không nhịn được muốn cô một lần nữa. Dù sao trước đó đã hai lần phát tiết, lần này, anh dịu dàng rất nhiều, chẳng qua Lâm Nhược Kỳ đang ngủ mê man không thể nhận lấy anh dịu dàng như nước.

Anh ôm cô thật chặt, thõa mãn hôn gương mặt của cô, chẳng qua Lâm Nhược Kỳ ở trong lòng anh rầm rì, anh cưng chìu vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười cười, thay cô lau khô thân thể, lúc này mới ôm cô lên giường.

Cá nước thân mật, hết sức hoàn mỹ!

Một giấc ngủ này, ngủ có thể nói là trời đất mù mịt. Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau.

Lâm Nhược Kỳ xoa xoa mắt buồn ngủ mông lung, tỉnh táo lại, cảm giác thân thể của mình rất mệt mỏi, rất đau, giống như bị xe máy nghiền nát rất đau đớn. Bản năng xê dịch thân thể một cái, phát hiện thân thể nhỏ nhắn của mình chịu đựng một phần ba trọng lượng thân thể Cơ Liệt Thần! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Một cánh tay rắn chắc vòng chắc bên eo của cô, hai bắp đùi to khỏe đè xuống thân của cô. . . . . .

Lập tức, nhớ lại buổi chiều kịch liệt ngày hôm qua. Trong nháy mắt Lâm Nhược Kỳ liền tỉnh táo, nhanh chóng kéo chăn bông đắp ở thân thể của mình, không thể nào tin nổi, ngày hôm qua còn kêu gào nói không sẽ tha thứ cho anh nhưng lại cùng anh làm nhiều giờ. . . . . .

Ngao, ông trời! Sau này mặt cô đặt ở chỗ nào? ! (cô vốn là da mặt dày, bây giờ còn lo lắng vấn đề này sao?)

Nhất thời, trợn mắt trừng trừng: “Cơ Liệt Thần! Anh ngồi dậy cho em!”

Thật vất vả dọn ra một cái chân, dùng sức đạp anh.

Cũng không biết anh thật còn đang ngủ hay giả bộ không nghe thấy, thân thể như con sư tử ngủ say, lười biếng nằm ở trên giường, cho dù cô đạp bao nhiêu chân cũng không thay đổi.

“Này! Anh có nghe thấy không, ngồi dậy cho em!”

Lâm Nhược Kỳ ra sức đẩy anh ra, rút thân thể mình ra mới thở một ngụm lớn.

Lúc này rốt cuộc Cơ Liệt Thần có chút phản ứng, lười biếng nâng mí mắt nhìn tấm chăn bao bọc mình thật chặt, anh gạt ra một mảng lớn cho Lâm Nhược Kỳ, trêu nói: “Bà xã, cho anh ngủ tiếp một lát, tối qua em giày vò anh muốn chết rồi. . . . . .”

“. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ như bị sấm sét trong sống ngoài khét.

Người này, thật đúng là không biết xấu hổ! Rốt cuộc là ai bị ai giày vò muốn chết a. . . . . .

Cô vừa tức giận quát, vừa nhanh chóng bò xuống giường, bắt đầu ở trong phòng khách to lớn tìm quần áo của mình. Khi lục tìm đến áo sơ mi trắng của Cơ Liệt Thần thì vẫn không quên hung hăng ném qua trên giường lớn.

Đợi đến khi rốt cuộc nhặt được bộ váy của mình thì lúc này Lâm Nhược Kỳ mới phát hiện ra cái áo sơ mi trắng và quần lót thêm một ô vuông nhỏ, đều bị Cơ Liệt Thần gấp gáp xé nát, bị xé nát đến mức căn bản không thể che đậy thân thể. . . . .

Nét mặt Lâm Nhược Kỳ hở ra, rất tức tối ngẩng đầu nhìn cậu chủ nào đó vẫn nằm sấp ngủ.

Bất chấp tất cả, giậm chân hai, ba bước đi tới bên giường, mò lên áo sơ mi trắng lúc nảy quăng cho anh, đang chuẩn bị mặc, bên hông đột nhiên căng thẳng, cả người bay lên, liền rơi vào vòng tay ấm áp ôm trong ngực.

Khuôn mặt người đàn ông hết sức mè nheo không muốn xa rời xa cổ của cô, luyến tiếc vợ yêu một buổi tối cùng nhau cọ xát rời khỏi mình, mười ngón tay đan vào nhau, hai cánh tay ôm, chỉ muốn tiếp tục hưởng thụ thế giới tốt đẹp của hai người.

Anh khẽ cắn ngón tay có chút lành lạnh của Lâm Nhược Kỳ, đầu lưỡi liếm qua chiếc nhẫn trên ngón vô danh hai người, nhẹ giọng hỏi. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

“. . . . . . Bà xã, chúng ta đi du lịch trăng mật thôi.”

“Không được!” Cô lập tức gạt bỏ, nói giỡn, cô còn chưa tha thứ cho anh, tại sao anh có thể xem chuyện “Ung thư tinh hoàn” làm như không có xảy ra, tránh ra không đề cập tới thì cũng thôi đi, còn nói cái gì đi du lịch trăng mật? !

Đây là vấn đề lịch sử còn để lại! Không giải quyết xong, sẽ hậu hoạn vô cùng!

Cười khẽ một tiếng không thể phát hiện, người đàn ông bắt đầu kiên nhẫn đeo bám dai dẳng rồi.

Ôm lấy Lâm Nhược Kỳ, bàn tay Cơ Liệt Thần chậm rãi di chuyển ở trên da thịt tinh tế của cô. . . . . . Khẽ liếm, chậm rãi hôn bả vai nhỏ bóng loáng, hưởng thụ hơi thở ngọt ngào của cô.

“Đi đi, hả?”

Lời nói thoảng nhẹ, như đường cát hòa vào mật ong, nhàn nhạt tiêu tán ở trong căn phòng ấm áp, càng có cảm giác bình an.

Lúc này hai người giống như hai con mèo nghỉ ngơi ở dưới ánh mặt trời ấm áp vuốt móng cho nhau, hạnh phúc thoải mái, tốt đẹp đến khiến cho người ta không đành lòng quấy rầy lẫn nhau. . . . . .

“. . . . . . Biết tại sao nhẫn kết hôn phải đeo vào trên ngón vô danh không?” Cơ Liệt Thần vừa vuốt ve ngón tay nhỏ bé của cô, vừa nhẹ giọng hỏi.

Lâm Nhược Kỳ bối rối, không quá thích ứng anh đột nhiên nói sang chuyện khác.

Hơi chống thân thể lên một chút, nửa nằm ở trên giường ước lượng ngón tay hai người, trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Không biết. Anh biết?”

Không thể tin nhìn lại anh. Khóe miệng người đàn ông khẽ vẽ ra một đường cong, khẽ nụ cười khiến cho Lâm Nhược Kỳ có chút hoảng hốt.

Anh gật đầu một cái, lầm bầm nói nhỏ: “Truyền thuyết ngón áp út kết nối với trái tim. Chiếc nhẫn chính là ‘Chiếc nhẫn ước hẹn’, thông qua ngón áp út trói buộc chặt chẽ trái tim người yêu.”

“. . . . . .” Trói buộc chặt trái tim người yêu?

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cứng lại, trong hơi thở không khỏi đau xót. . . . . .

“Ừ, bởi vì chiếc nhẫn là một đôi. Trói lại đối phương bỏ chạy không được nữa.”

Lâm Nhược Kỳ im lặng: “. . . . . . Lời này, anh tin tưởng?”

Một Trùm Xã hội đen lại có thể nghiên cứu đối với chiếc nhẫn như vậy, Cơ Liệt Thần, anh thật giỏi!

Không nhịn được châm chọc: “Làm sao anh biết cái này? Đoán bừa hả ?”

Cơ Liệt Thần thoáng suy yếu một cái. Thật đúng là bị cô đoán trúng!

Mày rậm nhăn lại, anh tự động bỏ qua lời vô nghĩa của Lâm Nhược Kỳ, đứng thẳng người dậy, kéo đầu Lâm Nhược Kỳ, dùng sức hôn một cái. Không khí tốt như vậy cũng không thể để cô tùy ý cắt đứt. . . . . .

Cười híp mắt lại nghiêm túc nói: “Bà xã, em yên tâm, anh vĩnh viễn cũng sẽ không trốn! Cho nên. . . . . .”

Người đàn ông ngưng mắt nhìn ánh mắt của cô, nhẹ nắm hông của cô, nhẹ nhàng vụn vặt hôn khuôn mặt của cô, “Em cũng đừng nghĩ chạy mất!”

Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng của cô, ở trên trán của cô lại hôn một ngụm nhỏ.

Cuối cùng, lại vòng trở về đề tài: “Cứ quyết định như vậy, ngày mai chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật.”

Chọn tập
Bình luận