Đột nhiên, Tang Tuyết Phù kinh ngạc nhíu mày, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, muốn kéo tay của cô hỏi một chút, nhưng phát hiện còn có người động tác nhanh hơn mình, thẳng đi tới bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, dùng ngón tay thon dài vén áo mỏng manh của cô lên, lướt qua hông, bụng và xương sườn của cô. . . . . .
“Cũng đã mời đầu bếp Trung Quốc cho cô rồi, nhưng vẫn còn gầy” Giọng nói trong suốt như băng của một cậu chủ từ đỉnh đầu truyền đến.
Đột nhiên bị một người đàn ông tiếp xúc da thịt thân mật, gai gai như thế, Lâm Nhược Kỳ giật mình.
Người đàn ông này, kể từ sau lần “Tỏ tình” không bình thường, càng thêm không chút kiêng kỵ, như cố ý, như vô ý, đối với cô làm ra loại cử động quá thân mật này, làm cho cô khó lòng phòng bị!
Vặn eo né tránh, che kín quần áo, oán giận nói: “Cái này không thể trách tôi, nơi này lại không có internet, vừa không có tín hiệu điện thoại di động, vẫn không thể tùy ý đi dạo, cho dù ăn tốt đi nữa cũng không tiêu hóa được. . . . . .”
Cơ Liệt Thần ngẩn người, khẽ cười một cái, “Tịch mịch? Nơi này không dễ chơi à. . . . . .” Nói xong, còn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ Lâm Nhược Kỳ, trầm tư trong chốc lát, không hề nói gì nữa, chỉ mang theo Heber rời đi.
“Khụ khụ, cảm giác. . . . . .” Nằm trước máy vi tính, Tang Tuyết Phù một tay chống cằm, lười biếng liếc qua đầu tóc bị vò rối của Lâm Nhược Kỳ, “Cảm giác không khí giữa hai người thay đổi đấy. Đã xảy ra chuyện gì? Lần này. . . . . . Có phải lên giường thật hay không?”
“Phốc . . . . . .”
Đang bưng ly nước, Lâm Nhược Kỳ mới vừa hớp xuống một ngụm, tất cả đã phun ra thật xa. . . . . .
Gương mặt Lâm Nhược Kỳ đỏ lên, vội vã giải thích sự thật: “Làm sao có thể? Tôi chẳng qua hộ lý riêng mà thôi!”
Trong lòng oán thầm: thật không hỗ là em họ của Cơ Liệt Thần a, ngay cả trinh tiết cũng đều giống nhau như vậy, cô ấy không thể nghĩ cái gì khác sao? Kéo đến tận lên giường cái gì . . . . . .
“Tại sao không thể?” Tang Tuyết Phù chẳng hề để ý, nhíu mày, “Hộ lý riêng lại không thể lên giường sao? Đàn ông mà, đối với phương diện này cũng có nhu cầu, huống chi một cô gái nhỏ mảnh mai, đáng yêu như cô ở sát vách anh ấy . . . . . . Ách, mặc dù gương mặt của cô hơi hơi kém một chút, không nhất định sẽ làm anh ấy nổi lên dục vọng. . . . . . Ừ, chẳng qua khẩu vị của anh tôi không giống người thuờng, nói không chừng đã hớp cô một ngụm rồi. . . . . .” Lời nói đến một nửa, cô quan sát Lâm Nhược Kỳ từ trên xuống dưới một phen.
Lâm Nhược Kỳ ho khan hai tiếng, bị lời nói kinh khủng của cô, làm cho trong khét ngoài sống, lắc đầu liên tục nói, “Không, không thể nào a, cô đừng nghĩ lung tung, tôi và anh không thể nào!”
“Có cái gì mà không thể? Thoạt nhìn anh ấy rất có hứng thú với cô đấy. Thành thật mà nói, tôi còn chưa từng nhìn thấy anh tôi có hứng thú với cô gái nào như vậy. Ở trước mặt anh ấy, các cô gái luôn chủ động, cho tới bây giờ cũng không có cô gái nào làm cho anh ấy hao tổn tâm tư”
“Vậy ý của cô nói. . . . . . Trước kia anh họ của cô có rất nhiều phụ nữ?” Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen.
Nghe vậy, Tang Tuyết Phù cũng phát hiện dường như mình nói sai, “Ách. . . . . . Không phải vậy, ý tôi nói anh chưa từng chủ động theo đuổi phụ nữ, đều do phụ nữ chủ động theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy cũng không đồng ý người khác theo đuổi nha. Dù sao, anh ấy sạch sẽ, khụ khụ. . . . . . Cô hiểu chứ”
“Ha ha” cười gượng hai tiếng, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, “. . . . . . Tôi không hiểu, càng không tin, bởi vì thoạt nhìn anh ta rất am hiểu kỹ thuật” Trong đầu bắt đầu YY cùng anh ta hôn môi thì cảm giác đôi môi ấm áp, đầu lưỡi thành thạo. . . . .
Trong đầu của cô gái xinh đẹp họ Tang cũng đang YY hình ảnh vận động có chút kịch liệt, mở trừng hai mắt nói: “Ách. . . . . . Cái này phải hỏi anh của tôi. Chẳng qua tôi dám thề, cô là người thứ nhất có thể đi vào Lư Đăng Bảo, hơn nữa là sinh vật giống cái có thể đi vào phòng ngủ của anh tôi!”
“. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ yên lặng, đầy vạch đen. Vậy sẽ không có sinh vật giống đực vào phòng ngủ của anh ta a. . . . . .
Cô gái xinh đẹp họ Tang cho rằng cô không tin, giải thích lần nữa: “Đừng có không tin, thành thật mà nói, tôi nghi ngờ anh của tôi vẫn là xử nam, dù sao người đàn ông thích sạch sẽ nghiêm trọng giống như anh ấy, nói thế nào cũng sẽ không tùy tiện đem lần đầu tiên cho những cô gái kia. Chẳng qua, nếu anh ấy đem lần đầu tiên cho cô thì. . . . . . Hắc hắc.”
Nhìn cô cười gian, gương mặt Lâm Nhược Kỳ trở nên màu đỏ tím.
Ông trời, lần đầu tiên của anh ta? Nhưng cô một chút cũng không thấy đó là chuyện tốt! Như đã nói, làm người tình sao? Vẫn không muốn đâu. . . . . .
Không nhịn được nhớ tới lời tỏ tình của Cơ Liệt Thần.
“. . . . . . cô làm cho tôi cảm thấy rất chơi rất vui, rất thú vị. Chỉ cần tới gần cô, sẽ làm người ta không nhịn được, nghĩ muốn đến gần hơn! Có lúc, tôi không nhịn được nghĩ muốn sờ sờ cô, hoặc là ôm cô ngủ, về phần hôn, cũng là đột nhiên muốn làm như vậy. . . . . .”
Nghe anh ta nói như vậy, nhưng cô không thấy vui mừng chút nào, ngược lại có chút phiền não.
Chính anh ta cũng nói, đối với cô cảm thấy hứng thú, cảm thấy chơi rất vui mà thôi, mặc dù cô không biết rõ, chẳng qua cô nghĩ loại cảm giác đó giống như là tình cảm của một đứa bé đối món đồ chơi mới. Nói không chừng ngày nào đó anh ta không còn hứng thú với cô nữa, cảm thấy cô chơi không vui nữa, cũng sẽ ném cô đi.
Nếu như vậy, cô phải giữ mình trong sạch, không để “Phiền” lòng sẽ tốt hơn.
Chẳng qua, nhìn tình hình trước mắt. . . . . . quan hệ giữa cô và anh ta thật đúng là rất vi diệu a. May mắn chỉ có ba tháng mà thôi, cô chỉ cầu xin bình an vượt qua ba tháng này, rồi thuận lợi cầm bằng tốt nghiệp là được. . . . . .
***********
Ngày thứ hai, Lâm Nhược Kỳ nghe Heber nói, cậu chủ Cơ Liệt Thần mời tới hai người khách.
Ông ta còn vô cùng thần bí nói với cô, một nam một nữ này, nam già, nữ trẻ, người nữ có lẽ Y tá Lâm biết. Lâm Nhược Kỳ cảm thấy rất nghi ngờ, sao Cơ Liệt Thần biết bạn bè của mình, cô gái này sẽ là ai?
Đi tới đại sảnh vừa nhìn, lại là. . . . . .
“Nhược Kỳ! Quả nhiên cô ở chỗ này!” Bạn thân Tiểu Ngôn hét ầm lên, hưng phấn chạy về phía cô.
“Tiểu Ngôn? A . . . . . . Tiểu Ngôn! Tôi rất nhớ cô!” Lâm Nhược Kỳ cũng không còn hình tượng, chạy về phía Tiểu Ngôn.
Thì ra, ngày hôm qua cô nói một câu “Cái này không thể trách tôi, nơi này lại không có internet, vừa không có tín hiệu điện thoại di động, vẫn không thể tùy ý đi dạo, cho dù ăn tốt đi nữa cũng không tiêu hóa được. . . . . .” Sau khi nghe lời này, ngày đó Cơ Liệt Thần gọi điện thoại cho cha của Tiểu Ngôn, nói mời anh ta đến Lư Đăng Bảo một chuyến, còn cố ý dặn dò nhất định phải mang theo con gái Tiểu Ngôn.
Lâm Nhược Kỳ nhớ tới lúc trước, cha của Tiểu Ngôn mở “Hậu cung”, đã gặp Cơ Liệt Thần, như vậy Cơ Liệt Thần biết cha của Tiểu Ngôn cũng là chuyện rất bình thường.
“Tôi cho cô biết nha Nhược Kỳ, lúc trước cha tôi còn nói dẫn tôi tới xem mắt, còn nhất định bảo tôi ăn mặc xinh đẹp một chút, nói gì kết thân với nhà họ Cơ chính là kết thân với hoàng thân quốc thích. Ưm hừm, làm tôi cười chết rồi. . . . . Sau đó, tôi mới biết nơi mà ông ấy muốn dẫn tôi tới, chính là Lư Đăng Bảo số 1 mà cô nói! Mà Cơ Liệt Thần chính là người mặc com lê màu trắng! Cô nói có buồn cười hay không?”
Tiểu Ngôn thao thao bất tuyệt cười nói, đột nhiên che miệng lại, nhỏ giọng lặng lẽ hỏi, “Tôi đoán Cơ Liệt Thần là vì cô mới để cho tôi tới, đúng không? Thật ra anh ta vừa ý cô phải không?”