Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 82: Gặp nhau không quen biết

Tác giả: Nghệ Cẩn Thiên Sứ
Chọn tập

Y tá nhỏ hơi ngẩn ra, chớp chớp đôi mắt to lấp lánh, mỉm cười trả lời, “Bà ơi, bà gọi cháu là tiểu Đào là được.”

Bà Lý vừa nghe, cười ha hả nói, “Ôi chao, tên của cháu nghe thấy rất tươi đẹp a. Đúng rồi tiểu Đào, nhìn bộ dáng trắng trẻo của cháu không giống như người làm chúng tôi a, làm sao tới được nơi này?”

Tiểu Đào im lặng không lên tiếng, cười cười, không trả lời.

Thấy cô không trả lời, Bà Lý cũng không tiện hỏi nhiều. Trùng hợp lúc này, cháu của bà là Lý Đại cùng bác sĩ Ân từ ngoài cửa đi vào.

“Bà nội, bà khỏe chứ? Cháu nghe người trong thôn nói bà ngất xỉu, làm sao thế? Có còn khó chịu chỗ nào hay không?”

“Bà không sao rồi, phải cám ơn cô y tá tiểu Đào, là cô ấy đã cứu bà.”

Nghe vậy, lúc này Lý Đại mới chú ý tới tiểu Đào mặc quần áo bình thường ngồi bên cạnh, nhìn bộ dáng của cô không giống như y tá, hơn nữa bác sĩ Ân chưa bao giờ thu nhận Y tá, tại sao lại. . . . . .

Anh ta buồn bực hỏi: “Y tá?”

Tiểu Đào cười cười với anh ta, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào làm cho người ta tim đập nhanh, “Thật xin lỗi, thật ra tôi không phải là y tá, tôi chỉ . . . . .”

“Tiểu Đào là bạn của cháu gái tôi, là tôi bảo cô ấy đến giúp tôi một chút.” Một giọng nói già nua hơi khàn khàn ở một bên truyền đến, là giọng nói của bác sĩ Ân.

Nói chuyện chính là bác sĩ Ân, tiểu Đào mỉm cười nhìn về phía ông lão đã cứu cô, tuổi đã qua 70, toàn thân gầy khô như que củi, nhớ tới cảnh tượng mới gặp gỡ ông khoảng nửa năm trước. . . . . .

Khi cô tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy chính là bờ cát trắng và mặt biển rộng đen như mực.

Từng mảng lớn cát mịn và mặt biển rộng bao la đến tận chân trời, dưới ánh trăng màu bạc giống như bức tranh dưới ngòi bút của Phạm Cao, sắc màu rõ nét đến mức chân thật.

Mặc dù vùng biển này vừa nhìn rất đẹp nhưng cũng rất hoang vu, hiển nhiên là nơi không có người. Chính vì không bị loài người chà đạp, cho nên vẫn giữ được nét sinh thái xinh đẹp lúc ban đầu.

Nhất thời cô không nghĩ ra, tại sao mình đến được vùng biển này . . . . . .

Đột nhiên, cảm giác đau nhói nóng hừng hực trên đầu vai truyền đến. Cô rũ mắt nhìn đầu vai phải của mình một chút, chẳng biết lúc nào bị vật gì chà sát đến máu thịt be bét, vô cùng thê thảm, vật thể màu đỏ chói mắt không rõ đã hư hơn phân nửa, máu đỏ tươi chảy xuống, đau đến thấu tim. . . . . .

Không đơn giản như thế, bụng cũng đau đến khó chịu, theo bản năng cô nhìn xuống dưới người của mình, máu đỏ thẫm chảy ra, nhiễm đỏ bờ cát trắng. . . . . .

Mà quần áo trên người cô cũng đã rách mướp, trên tay, trên chân và sau lưng, khắp nơi đều dính đá vụn, dấu vết nhánh cây cọ rách da thịt, máu rươm rướm chảy, sau khi bị ngâm trong nước biển càng thêm đau đớn khó nhịn. . . . . .

Trong đầu lập tức hiện lên người đàn ông đẹp trai với gương mặt và giọng nói khổ sở: “Không. . . . . . Nhược Kỳ. . . . . .”

Đầu đau muốn nứt ra, khuôn mặt này, tiếng gào thét này, khắc sâu trong lòng nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra có chuyện gì xảy ra. . . . . .

Anh là ai? ! Nhược Kỳ là ai? ! Đã xảy ra chuyện gì ? ! Tại sao nghĩ tới người kia, trong lòng mình cảm thấy thật đau, nhưng tại sao đau như vậy? ! Anh là người rất quan trọng với cô sao? Tại sao cô không nhớ gì cả? !

Đột nhiên, trước mắt mơ hồ hiện ra hình ảnh mặt nước nhấp nhô nhộn nhạo, trong hoảng hốt cô nhớ dường như mình ôm một khúc gỗ mục, trôi bồng bềnh trên mặt nước. . . . . .

Cô lắc đầu một cái, muốn chứng thật mình chỉ gặp một cơn ác mộng mà thôi nhưng không nghĩ càng lắc càng đau, dường như đầu óc muốn nổ tung. Mà đầu vai đau rát, đau rát như kim châm muối xát đến tận xương, đau đến thấu tim gan, đau đến cô khó có thể chịu nổi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh một lần nữa. . . . . .

Trước khi ngất đi vẫn còn có một chút tiềm thức, cô nghĩ mình nhất định sẽ chết chắc. . . . . .

Cho đến khi cô mở mắt ra một lần nữa, không hề chuẩn bị tâm lý, bị khuôn mặt già nua đầy kín nếp nhăn giống như vỏ cây khô héo, tiếp cận quá gần trước mặt làm giật mình!

“A. . . . . .”

Hoảng sợ thét chói tai, trải qua cổ họng khô khốc, chỉ còn lại tiếng hét khàn khàn. Cô hoảng hốt trợn to hai mắt cố gắng lui về phía sau, cánh tay lại bị đối phương nắm chặt, bị đối phương cắm một cái ống nhỏ xíu rút máu ở trên cánh tay tái nhợt của mình, máu tươi thông qua cái ống nhỏ xíu nhanh chóng chảy vào trong một cái ống nhỏ khác.

Theo bản năng, cô muốn đưa tay rút cái ống nhỏ này nhưng bị bàn khô quắt của ông lão vươn ra, đánh vào mu bàn tay cô đau nhói. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

“Ông. . . . . . Là ai. . . . . .” Cô kinh ngạc hỏi.

Đối phương không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nói, “Trước tiên tôi phải rút một chút máu của cô, xác định nhóm máu của cô, sau đó quyết định truyền máu cho cô, cô mất máu quá nhiều.”

“. . . . . .” Cô ngây người.

Xem ra là cô hiểu lầm ý tốt của đối phương rồi. Không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm: không ngờ một ông lão gầy nhom như vậy lại có sức lực lớn như vậy. . . . .

Sau khi ngồi dậy, cô phát hiện mình đang nằm ở trên một bàn mổ kim loại giống như phòng thí nghiệm, cảm thấy kinh ngạc không dứt! Chăm chú nhìn ông lão với vóc người khô gầy trước mặt, đôi mắt hõm sâu được che giấu dưới vầng trán rộng đầy nếp nhăn, hơi thở của cô trở nên dồn dập!

Chẳng lẽ, ông ta là kẻ xấu buôn bán nội tạng người sao . . . . .

“Ông. . . . . . rốt cuộc ông là ai? !”

Đối phương không trả lời vấn đề của cô, chỉ nhìn cô chằm chằm, chậm rãi vươn tay ra nắm cổ của cô, bàn tay khô gầy lạnh lẽo kết hợp với móng tay sắc lạnh màu vàng, thoạt nhìn giống như móng vuốt của phù thủy thời Trung Cổ nào đó. . . . . .

“Ừ, hô hấp bình thường. . . . . .” Ông lão nhàn nhạt nói xong, giọng nói khô khốc, không hề lên xuống, giống như máy móc đang làm báo cáo thí nghiệm, “Nhưng hơi có hiện tượng phát sốt, huyết áp bình thường, nhịp tim bình thường. . . . . . Thật đúng là phiền toái, đã sắp chết rồi, lại sống lại. . . . . . Chỉ đáng tiếc, đứa bé không giữ được.”

Nói xong, miệng chậc chậc cảm thán.

“Ông nói cái gì? ! Đứa. . . . . . Đứa bé? !”

Lần này, cô càng cảm thấy rợn cả tóc gáy, tại sao mình có con? Còn. . . . . . bị sảy thai rồi? !

Nhìn ông lão rất bận rộn, dường như muốn rút máu cho cô, cô kinh ngạc hỏi “Chờ một chút, xin hỏi ông muốn làm gì?”

Ông lão đang lặng yên chuẩn bị rút máu, hiển nhiên không nghe câu hỏi của cô vào trong lỗ tai, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi là bác sĩ, họ Ân, cô gọi tôi bác sĩ Ân là được. Nhặt cô từ bờ biển mang về vì thấy cô sắp chết, thế nào, bác sĩ rút máu cho bệnh nhân không phải là một chuyện rất bình thường sao?”

Khinh thường hừ lạnh một tiếng, ông lão rút ra ống tiêm, sửa sang lại chai lấy mẫu, “Yên tâm, tôi chỉ rút ra một chút mẫu máu, sẽ không làm mất một miếng thịt nào trên người cô”. Lời nói đến một nửa, nhìn vẻ mặt cô không tin, ông ta liếc mắt một cái nói, “Xem chừng, cô không muốn để cho tôi cứu cô, vậy thì tốt, tôi lập tức đem cô ném trở lại chỗ cũ.”

“Đợi một chút…!” Cô đầu vạch đen, một phát nắm được ông lão đã muốn xoay người ! “Ý cháu không phải như vậy, xin ông đừng ném cháu đi. . . . . . Cháu, khụ, cháu chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cháu không nhớ rõ mình là ai, còn có cháu. . . . . . Không biết có chuyện gì xảy ra. . . . . . Nếu ông tìm được cháu, cháu muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

Nghe vậy, ông lão đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô một cái, thì thầm nói: “Thật là xui xẻo, thật xa nhặt được một túi phiền toái, là một túi phiền toái còn chưa tính, rốt cuộc vừa sanh non, vừa mất trí nhớ . . . . . . Thật là xui xẻo!”

Nói xong, ông ta mở ra đèn cường quang, một tay vạch mí mắt cô nhìn qua nhìn lại, kiểm tra lại đầu của cô, lúc này mới lẩm bẩm nói: “Kỳ quái. . . . . . Đầu không có chỗ nào bị thương a, xem ra chỉ mất trí nhớ tạm thời. . . . . .”

Cô không nghe rõ đối phương nói những gì ở phía sau, cả người còn đắm chìm trong lời của ông lão nói đến “Đứa bé” làm cô bị sốc nặng, “Ông ơi, ông…ông mới vừa nói cháu mang thai. . . . . . Đứa bé? Làm sao lại. . . . . . Có phải ông nghĩ nhầm lẫn rồi hay không?”

“Nơi này ngoại trừ cô ra cũng chỉ có tôi, không phải nói cô, chẳng lẽ nói tôi?” Ông lão bĩu môi, lạnh nhạt nói, “Cô bị thương rất nặng như vậy, lại ngâm trong nước rất lâu, không sanh non mới lạ, không chết cũng may rồi. . . . . .”

Thoát chết? Rốt cuộc mình đã trải qua những gì, tại sao lại thoát chết?

Cô sững sờ tại chỗ. . . . . .

Thật lâu, bị cú sốc nặng cũng chưa phục hồi lại tinh thần. Cho đến khi hai tay của ông lão không biết lục lọi dụng cụ gì, làm cho trong phòng thí nghiệm nhỏ vang lên tiếng lách cách không dứt, lúc này cô mới phản ứng được.

“Này. . . . . . Ông đang làm gì?”

“Tôi không phải họ này! Mới vừa rồi đã nói, tôi họ Ân!” Làm hỏng dụng cụ, dường như ông lão tức giận mình vô dụng, chợt vung cánh tay, đập trên bàn một cái, làm cô giật mình hoảng hốt.

“Ách. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Cô kinh ngạc nhìn ông lão gầy nhom cảm xúc không ổn định ở trước mặt, ôm chặt thân thể của mình co lại thành một khối nhỏ, bị hoàn cảnh xa lạ này và không biết quá khứ của mình hoảng sợ đến toàn thân phát run. . . . . .

Có lẽ phát hiện bộ dạng cô gái đáng thương này, ông lão chợt dừng lại động tác, nói, “Tôi biết cô rất đáng thương, nhưng tôi cũng không khá hơn chút nào, bởi vì tôi cũng sống không được bao lâu nữa, cho nên hai chúng ta cố gắng sống chung thật tốt, đừng gây ra phiền toái cho tôi.”

Nói xong, ông lão cúi người xuống, tiện tay cầm lên một kim tiêm và cái ống nhỏ, giẫm trên mặt đất bừa bộn đi tới, định rút máu cho cô lần nữa nhưng ráp ống tiêm nhiều lần không được. . . . . . ráp mấy lần cũng không xong, hơn nữa tay phải hơi run run mà thất bại, cuối cùng ông lão mất đi kiên nhẫn, nắm ống tiêm ném xuống đất!

“Chờ một chút!” Cô đột nhiên ra tiếng.

Ông lão dừng lại động tác, âm trầm nhìn cô.

Nhìn bộ dáng ông lão, dường như tay phải không thuận tiện, mới vừa rồi ông ấy còn nói cái gì sống không được bao lâu, cô đoán có lẽ ông lão mắc bệnh nặng gì đó. Đổi lại lập trường suy nghĩ một chút, biết mình sống không quá bao lâu, loại cảm giác đó nhất định rất phiền lòng. Cũng khó trách, tính khí ông lão nóng nảy như vậy. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Vì vậy, cô chỉ chỉ ống tiêm, “Cái đó. . . . . . Cháu làm đi.”

Ông lão có chút kinh ngạc, nhíu mày, “Cô sẽ rút máu? Trước kia có học qua?”

Cô dừng lại, bối rối.

Đúng vậy a, tại sao cô đột nhiên nói mình rút máu được? Chẳng lẽ trước kia học qua sao?

Bối rối một lúc, cô ngây ngốc lắc đầu. . . . . .

“Không biết, nhưng cháu có thể thử một lần.” Đúng vậy a, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?

Cô ngẩng đầu, dưới cái nhìn chăm chú của ông lão, cầm lấy cái ống nhỏ và kim tiêm đã bị đạp hơi bẹp dúm, “Là làm như thế này sao?” Mặc dù trong miệng hỏi như thế, nhưng mình đã bắt đầu đem hai thứ ráp lại, rồi vỗ vỗ cánh tay của mình, tìm đúng mạch máu, chậm rãi cắm vào kim tiêm. . . . . .

Máu đỏ tươi rất nhanh lắp đầy ống nhỏ xinh xắn, cô rút ra ống tiêm, thở dài một hơi, “Hô. . . . . . Đủ chứ?”

“Ừ, chắc trước kia cô là một y tá.” Ông lão hiếm khi khen ngợi.

Thoáng chốc gương mặt lại lạnh lẽo, đem chất khử trùng lành lạnh và miếng bông băng quẹt lên lỗ kim trên cánh tay cô, đưa tới miếng bông băng, ông lão nhận lấy ống tiêm, đưa lưng về phía cô, nhỏ giọng lầm bầm: “Tự đè xuống, đừng lộn xộn.”

Quả nhiên cô ngoan ngoãn nghe lời, đè miếng bông băng, cúi đầu rũ mắt nghĩ: Thật ra ông lão gầy nhom này không có đáng sợ như bề ngoài, chẳng qua tính khí có chút kỳ quái thôi.

Ông lão cũng không quay đầu lại, vừa dọn dẹp dụng cụ trong tay vừa hỏi, “Này, cô thật sự không nhớ ra mình tên gọi là gì sao?”

Im lặng một hồi lâu, cô “Vâng” một tiếng.

Ông lão suy nghĩ trong chốc lát, chợt nói, “Vậy sau này tôi gọi cô là Tiểu Đào là được, nơi này là Thôn trang họ Lý gần biển trắng, trước hết cô tạm thời ở nơi này, sau này nếu người nhà của cô tìm tới thì đi.”

Nghe vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng ông lão, cảm động nói: “Bác sĩ Ân, cám ơn ông.”

Thật ra, ngoại trừ cám ơn, chỉ còn lại mờ mịt. . . . . .

Người nhà? Ngay cả tên mình gọi là gì cô cũng không biết, đi nơi nào tìm người nhà. . . . . .

Cũng may, mặc dù tính khí bác sĩ Ân rất tệ, nhưng ông ấy có thể chứa chấp mình, ông ấy là người tốt.

Cũng không biết thân thể bác sĩ Ân có chỗ nào không tốt, so với ông lão bảy mươi tuổi bình thường, thân thể của ông quả thật rất tệ, giống như Xác Ướp bị rút khô dưỡng khí, cả người gầy gò đáng sợ. Bác sĩ Ân không chịu nói thật với cô, chỉ nói lúc còn trẻ đã làm thí nghiệm, bản thân mình bị ảnh hưởng tác dụng phụ của thuốc thí nghiệm, cho nên thân thể càng ngày càng kém.

Đợi đến khi thân thể của cô khá hơn một chút, mới phát hiện thì ra phòng thí nghiệm này gần biển, vô cùng vắng vẻ, mặc dù vắng vẻ nhưng thiết bị y học trong phòng thí nghiệm của ông lão họ Ân cũng đầy đủ mọi thứ. Ông lão thường xuyên lắc những cái chai lọ, không biết làm thuốc gì, trong lúc rãnh rỗi, thỉnh thoảng Tiểu Đào cũng giúp ông lão một ít việc.

Ba tháng trôi qua, cô dần dần thích nghi cuộc sống như thế. Mặc dù vẫn không nhớ ra mình là ai, đến từ đâu, nên cuộc sống đơn giản mộc mạc, không có phiền não, không có đau buồn. . . . . .

Vào những lúc nào đó, tâm trạng của ông lão họ Ân thật tốt cũng dạy cô làm một chút thuốc gì đó, cô học rất nhanh, ngay cả chính cô cũng bắt đầu tin tưởng lời nói ông lão họ Ân, có lẽ trước kia cô thật sự là y tá. . . . . .

Tiểu Đào vẫn không hiểu nổi, tại sao Ông lão họ Ân ở một mình nơi vắng vẻ này, người nhà của ông lão đâu? Tại sao không đến chăm sóc ông lão? Cho đến một ngày nào đó, có một vị khách tới chơi, cô mới hiểu được tại sao.

Ngoài cửa, một người đàn ông vạm vỡ, vóc người cao to, da hơi ngâm đen nhưng khóe mắt đuôi mày rất ôn hòa, cả người tản ra hơi thở bình thản, chất phác. Tuy rằng như thế, nhưng mái tóc đen xinh đẹp của người đàn ông hấp dẫn sự chú ý của cô, mềm như tơ lụa, đen như mực, dưới ánh mặt trời lấp lánh xinh đẹp, chói lọi. . . . . .

Trong nháy mắt, dường như bị cơn gió nhẹ mang theo vô số sợi tóc đen, trăm ngàn cảm xúc trong phút chốc xẹt qua tim Tiểu Đào! Giống như bị một tia chớp bổ trúng, trong đầu của Tiểu Đào hiện ra khuôn mặt một người đàn ông cao lớn, cao ngạo, ưu nhã, cơ trí, gương mặt tinh xảo, mái tóc đen xinh đẹp. . . . . .

Tiểu Đào hít vào một hơi, che tim đập loạn, lui về sau một bước, nhắm mắt hít thở thật sâu. . . . . .

“Xin lỗi, tôi làm cô giật mình sao?”

Giọng nói ôn hòa từ đỉnh đầu truyền đến, đối phương khẽ khom lưng hỏi thăm Tiểu Đào đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

“Không có. . . . . . Không phải. . . . . .” Tiểu Đào ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện mặc dù đối phương đang nói chuyện với mình, nhưng mắt anh ta căn bản không có tiêu cự, chỉ dừng lại tại vị trí của mình mà thôi, “A. . . . . . Anh…anh . . . . . .”

Người đàn ông cười rất ôn hòa, “Đúng vậy, đôi mắt của tôi không nhìn thấy. Mới vừa rồi cô có sao không? Dường như tôi nghe thấy cô thở hổn hển, là bị tôi hù sợ sao?” Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

“Tôi. . . . . .”

Tiểu Đào còn chưa dứt lời, giọng nói già nua từ phòng ngầm dưới đất truyền đến cửa cầu thang, “Thôn trưởng Lý, là cậu sao?” Là giọng nói của bác sĩ Ân mà Tiểu Đào đã quen thuộc mấy tháng qua.

“Đúng vậy, bác sĩ Ân, tôi tới lấy thuốc. Vừa đúng tới thăm ông một chút, tôi có vài lời nói muốn nói với ông.”

Người đàn ông cao lớn đứng thẳng người lên, hơi nghiêng đầu “Nhìn qua” hướng bác sĩ Ân. Lúc này Tiểu Đào mới hiểu ra, mình vẫn ngước cổ nhìn chằm chằm vào mắt người ta, đối với người tàn tật thật sự là quá thất lễ, vì vậy vội vàng thu hồi tầm mắt, chạy đến sau lưng anh ta, đỡ anh ta đi vào phòng khách.

“Mấy tháng không gặp” Ông lão nhìn chằm chằm các loại dụng cụ trong phòng khách, thở dài, “Ánh mắt cậu không tốt, tại sao một mình tới đây? Có gì muốn nói thì cho người chuyển lời tới đây là được, cần gì tự mình đi! Đúng rồi, Lão Thôn Trưởng đâu? Thân thể còn tốt chứ?”

Tiểu Đào có chút mất hồn, xem ra, Ông lão họ Ân thật sự quan tâm người đàn ông mù mắt này, bởi vì ông ấy chưa từng dùng thái độ như vậy nói chuyện với cô. . . . . .

“Thân thể ông ấy rất tốt. Tôi muốn mời ông trở về, các thôn dân cũng rất nhớ ông, ông vừa đi, mọi người mắc bệnh cũng không biết đi nơi nào.”

“Bây giờ tôi chưa thể trở về, tôi phải làm thí nghiệm, nếu không, cậu lấy thuốc điều trị mắt về trước đi, tôi đi một thời gian nữa sẽ trở về. Tiểu Đào”, bác sĩ Ân đột nhiên mở miệng căn dặn, giơ tay ném cho cô một chìa khóa xinh xắn, “Đi đến gian phòng dưới đất lấy những chai thuốc màu hồng ra đây.”

“A. . . . . . Vâng” Cầm chìa khóa lui ra ngoài, Tiểu Đào gãi đầu một cái. Thì ra những chai thuốc xinh đẹp kia là cho người đàn ông mù mắt này, hình như có rất nhiều chai đấy.

Hả? Cảm giác lúc nảy ông lão họ Ân cố ý nói sang chuyện khác, trong lòng ông ấy không muốn trở về sao? Hơn nữa, bọn họ nói đi nơi nào?

“Tiểu Đào?” Người đàn ông cao lớn mỉm cười nhìn phương hướng Tiểu Đào rời khỏi, “Rất ít thấy bên cạnh ông có người làm bạn, cô ấy là học trò của ông?”

“Làm sao có thể? !” Bác sĩ Ân hừ lạnh, “Cậu biết tôi không thu học trò, chẳng qua tôi tạm thời phụ trách chăm sóc cho cô nhóc mà thôi, là con gái của một người bạn. Cậu nên biết tôi già rồi, sống không lâu, tay chân bất tiện, chỉ có thể tìm người giúp một tay. . . . . . Quên đi, không nói chuyện này, đúng rồi, lần này thuốc tôi làm không nhiều lắm, bởi vì nguyên vật liệu không đủ, chỉ đủ cho cậu dùng một tháng.”

Im lặng một hồi, người đàn ông cao lớn nhẹ giọng nói, “Bác sĩ Ân, ông không có nghĩ đem nghề của mình dạy cho người khác sao?”

“Hàaa…!” Bác sĩ Ân cười gượng, “Nghề của tôi cũng không phải là một năm nửa năm là có thể học biết được, hơn nữa người bình thường không có thiên phú, căn bản không thể học tốt được.”

Người đàn ông cao lớn hơi ngừng lại, gật đầu một cái, “Điều này cũng đúng. . . . . .”

Rất nhanh, Tiểu Đào trở về, xách theo một túi lớn đựng chai thuốc đưa cho người đàn ông cao lớn, bác sĩ Ân phất phất tay, “Tài nấu nướng của cô nhóc này chưa ra hình dáng gì, tôi sẽ không giữ cậu ăn cơm tối. Cậu về sớm một chút, trời tối, một mình cậu không thấy đường hành động không tiện.”

Sau khi người đàn ông cao lớn được gọi là thôn trưởng đi khỏi, bác sĩ Ân và Tiểu Đào lẳng lặng nhìn anh ta biến mất nơi cửa một hồi lâu, đều có tâm sự riêng thở dài. . . . . .

“Ông à, cháu muốn hỏi ông, nhà của ông ở đâu? Tại sao không trở về? A đúng rồi, người vừa rồi là thôn trưởng sao? Còn trẻ tuổi như thế. . . . . .”

“Cậu ta hiện là thôn trưởng của Thôn trang họ Lý, con trai duy nhất của Lão Thôn Trưởng tiền nhiệm.”

“A, thì ra là như vậy.” Tiểu Đào gật đầu một cái, “Dường như anh ta rất tôn trọng ông. . . . . . Thật ra, cháu cũng cảm thấy rất không hiểu, rốt cuộc làm thí nghiệm quan trọng gì vậy, ngay cả nhà cũng không trở về. . . . . . Đúng rồi, ông không có người thân sao? Không sợ người nhà lo lắng cho ông sao?”

“Thật bực mình, bảo gọi tôi là bác sĩ Ân!” Bác sĩ Ân buồn bực liếc cô một cái, “Không về thì không muốn trở về, tôi có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa chuyện của tôi không cần cô quan tâm.”

“Nhưng người nhà của ông nhất định sẽ rất lo lắng cho ông, nếu không có cháu, một mình ông ở một nơi vắng vẻ như vậy rất nguy hiểm a.” Tiểu Đào xoay người nhìn ông lão, khuyên nhủ, “Cháu cảm thấy Thôn trưởng Lý nói không sai, trở về nhà xem một chút đi, sau đó quay lại làm thí nghiệm cũng được mà. Hơn nữa. . . . . .”

Cô dừng một chút, “Hơn nữa, cháu cũng cần ông giúp đỡ, đối với tạp quán sinh hoạt của người dân nơi này cháu không biết gì cả, không có chỗ ở, vừa không có cách để kiếm sống. . . . . .”

Nói đến chỗ này, bác sĩ Ân đột nhiên giương mắt nhìn cô một lát, lạnh nhạt hừ một tiếng, “Chuyện liên quan gì tới tôi? Tại sao tôi phải giúp cô? Cô cũng không phải là gì của tôi? !”

“Ách. . . . . .” Tiểu Đào nghẹn lời, “Nhưng, nhưng cháu. . . . . .Cháu mất trí nhớ.”

“Vậy thì thế nào? ! Cô mất trí nhớ liên quan gì tới tôi? Bởi vì cô mất trí nhớ, cho nên tôi phải bỏ công chăm sóc cô sao? Tôi nói sai cái gì sao?” Bác sĩ Ân cười lạnh, gương mặt hờ hững, gầy nhom càng hiện ra vẻ kỳ quái, “Hay là tôi không có quyền lựa chọn không chăm sóc cô? Nếu không phải cô biết một chút kiến thức y học, có thể giúp tôi làm thí nghiệm, tôi sẽ không giữ cô lại đến bây giờ!”

Tiểu Đào sững sờ tại chỗ. . . . . .

Quả nhiên, ông lão quái dị vui giận không chừng. . . . . .

Đồng thời, cũng làm cho cô càng thêm tỉnh táo biết được tình trạng bất tiện của mình. . . . . .

Chính xác, bây giờ cô chính là kẻ ăn nhờ ở đậu. Cuộc sống sau này phải làm thế nào đây? Đây đúng là một vấn đề không thể không suy tính a.

Ở vùng biển cát trắng này, từ lúc được bác sĩ Ân cứu lên, đã là đêm cuối cùng tháng thứ ba, Tiểu Đào trắng đêm mất ngủ. . . . . .

Kỳ lạ, sáng sớm ngày thứ hai, Ông lão không biết xảy ra chuyện gì hay có chuyện ngoài ý muốn nên thay đổi chủ ý, quyết định mang cô cùng nhau trở về Thôn trang họ Lý. Tới đón bọn họ vẫn là người đàn ông cao lớn kia, vị thôn trưởng trẻ tuổi.

Ngày đó, quyết định trở về, Tiểu Đào cắn răng trong lòng thấp thỏm giằng co một phen, cuối cùng cắt bỏ mái tóc dài của mình, đổi thành mái tóc ngắn. Lý do làm như vậy là vì tỏ rõ cô muốn nghênh đón cuộc sống mới, quyết tâm hòa nhập vào quần thể xã hội mới.

Rực rỡ hẳn lên, Tiểu Đào từ trên lầu đi xuống đứng ở trước mặt của Ông lão họ Ân thì ông lão sửng sốt một hồi lâu mới quay đầu lầm bầm, “Hừ, xem ra mặt mũi cũng có chỗ tốt, đổi lại kiểu tóc liền thay đổi hình tượng. . . . . .”

Nghe vậy, Tiểu Đào đen mặt. Ông lão vẫn nói lời khó nghe như trước a. . . . . .

Cuộc sống của Tiểu Đào ở Thôn trang họ Lý trôi qua thật bình yên.

Mỗi ngày, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ Ân tiến hành làm các loại thí nghiệm, thuận tiện cũng học chút chế luyện dung môi đơn giản. Ví dụ như, thuốc kích thích A, hoặc thuốc kích thích B. . . . . . Sau này Tiểu Đào mới biết, ông lão dạy cho cô những thứ này, trên thực tế là vì để cho cô thay thế mình tiếp tục làm thí nghiệm!

Cô luôn không hiểu, rốt cuộc Ông lão họ Ân làm thí nghiệm cái gì? !

Nhà của Bác sĩ Ân chỉ có một mình ông. Tiểu Đào được sắp xếp ở trong một căn gác xếp chất đầy vật linh tinh, trên cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu trắng, vách tường màu xanh biển nhưng Tiểu Đào thích phấn hồng, cuối cùng bị quét vôi thành màu hồng nhạt.

Thôn trang họ Lý cách bờ biển cũng không xa. Mỗi ngày, Tiểu Đào ngồi một mình ở cửa sổ gác xếp xem mặt trời mọc, hưởng thụ ánh nắng ấm áp và mặt biển rộng bao la là chuyện cô hạnh phúc nhất trong hiện tại.

Lúc gió biển thổi lay động rèm cửa sổ, nằm ở trên bệ cửa sổ, ngửi mùi thơm hoa cỏ làm cho người ta cảm thấy khắp bầu trời đều là mùi thơm lan tỏa, hưởng thụ giấc ngủ thiêm thiếp sau giữa trưa thật sự vô cùng hạnh phúc. . . . . .

Dần dần, cô càng lúc càng quen với cuộc sống như thế.

Duy nhất cảm thấy bị gò bó có lẽ chỉ có lúc đi chợ mua thức ăn hay cùng bác sĩ Ân bận rộn ở phòng khám bệnh.

Trong thôn trang họ Lý đều là người họ Lý, rất ít người mang họ khác như bác sĩ Ân, hơn nữa cô còn là người trẻ tuổi càng bị rất nhiều thôn dân chú ý. Nhất là Bà Lý mà cô cứu lần trước, bà lão thường xuyên nhắc đến cô, nói cô chính là cháu dâu mà mình lựa chọn cho cháu trai mình, không cho những người khác tranh giành cháu dâu với bà.

Cho nên, chỉ cần mỗi lần cô đi chợ cũng sẽ có người cười ha hả gọi cô “Cháu dâu Bà Lý” mà không gọi cô là Tiểu Đào.

Còn có một chuyện rất tệ, chính là bây giờ Tiểu Đào là người không có đồng tiền nào, tiền đều “mượn” của bác sĩ Ân. Cuộc sống trong Thôn trang nhỏ họ Lý ở nơi thâm sơn cùng cốc, vốn thu nhập không cao, bản thân bác sĩ Ân cũng không có để dành được bao nhiêu, cuộc sống túng quẩn khiến cho Tiểu Đào không thể không suy nghĩ tìm mọi cách để cho cuộc sống của mình không còn túng quẩn nữa.

Vì vậy, cũng giống như phần lớn thôn dân, cô quyết định tìm đủ loại rau cải xanh, trái cây, dưa hấu …mang tới ven đường quốc lộ để bán.

Hôm nay, cô bán xong tất cả rau xanh và trái cây, đang định trở về thì trên con đường không có một bóng người, rốt cuộc xảy ra một chuyện kỳ lạ. . . . . . cô nhặt được một người đàn ông!

Tất cả kinh nghiệm trong tiểu thuyết cũng nói cho chúng ta biết, nếu như không muốn chết quá nhanh, tốt nhất nữ chính không có việc gì thì đừng đi trên con đường chạng vạng tối, trời tối thì mau về nhà tắm rửa rồi ngủ, trên đường đồ có thể không nhặt, cũng không được nhặt.

Lúc ấy, Tiểu Đào rất muốn giả vờ như không thấy gì cả, đi vòng qua thôi. Nhưng cô nhớ lại hoàn cảnh lúc Ông lão họ Ân cứu mình, nếu ban đầu ông lão cũng đi vòng qua cô như vậy, chẳng phải cô đã sớm chết rồi sao, sao còn có thể sống đến bây giờ?

Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông nằm dưới đất. . . . . .

Anh mặc một bộ quần áo cũng bị bùn đất làm dơ nhưng cả người xem ra không giống như kẻ lang thang, bởi vì mặc dù quần áo bị dơ bẩn nhưng đều lành lặn, cũng không có dấu hiệu rách nát.

Bộ dáng anh nằm sấp xuống đất, xem ra không tốt lắm. . . . . .

Sau khi đứng sửng sốt một giây, cuối cùng Tiểu Đào không đành lòng, muốn đi tới tìm hiểu ngọn ngành.

Cả khuôn mặt người đàn ông lờ mờ, có lẽ bị bùn đất làm dơ, đen sẫm không nhìn thấy rõ mặt mũi, tóc cũng rối bời, nhìn giống như cỏ dại. Cô thở dài muốn đỡ anh ta, đáng tiếc người đàn ông này quá cao, cô cô gắng muốn di chuyển anh ta nhưng lại bị sức nặng toàn thân thân đè ở trên người, thiếu chút nữa làm cho mình té ngã chỏng vó.

Hết cách rồi, cô gọi thôn dân ở gần mượn xe đẩy, đỡ anh ta vào trong xe đẩy, đẩy trở lại nhà bác sĩ Ân.

Vào phòng, cô không khách khí chút nào, đẩy mạnh chiếc xe đẩy một cái, người đàn ông kêu rên một chút, không biết có phải do lúc ngã xuống đất bị đụng nơi nào đó trên thân hay không, kêu thảm, lăn xuống xe, nghiêng đầu về phía sau lại hôn mê. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa chiếu lên giày của anh ta, Tiểu Đào kéo hai cái chân của anh ta vào, lúc này mới đóng cửa lại.

Bác sĩ Ân không có ở đây, dựa vào hiểu biết đơn giản của cô thì không thể kiểm tra người đàn ông này đến cùng xảy ra chuyện gì, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trước tiên sắp xếp tốt cho anh ta.

Nhìn một chút ghế sa lon trong phòng khách, cô nhớ tới lần trước không cẩn thận làm dơ ghế sa lon của ông lão, kết quả bị ông lão mắng chửi suốt một ngày đêm. Chợt chắt lưỡi, xem ra không thể đem người đàn ông này để ở trên ghế sa lon của ông lão. . . . . .

Ngửa đầu nhìn lên lầu hai, nét mặt Tiểu Đào ngẩn ngơ. . . . . . Cõng một người đàn ông lên lầu hai, khẳng định không được.

Làm thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tiểu Đào quyết định đem anh ta để trong phòng ngầm dưới lòng đất, nơi đó có một cái giường sắt đơn sơ, vì vậy cô kéo anh ta di chuyển về hướng phòng dưới đất. Ai ngờ đi tới cửa cầu thang, rất không cẩn thận và không hiền hậu, “Đẩy” người đàn ông xuống dưới. . . . . .

Người đàn ông xa lạ xui xẻo theo cầu thang gỗ một đường thê thảm va va chạm chạm lăn đến đáy. Tiểu Đào đứng ở cửa cầu thang, kinh ngạc che miệng, lại ngó dáo dác nhìn một chút tên quỷ xui xẻo giống như xác chết nằm ở phòng ngầm dưới đất. . . . . . Lần này, sợ rằng không chết cũng sẽ mau chết!

Sửng sốt nửa giây, nhìn anh ta không có động tĩnh gì, Tiểu Đào rất không chịu trách nhiệm, lẩm bẩm một câu “Cái gì kia, tôi biết rõ anh nhất định chịu được”, nói xong cũng xoay người vội vã chạy tới phòng khám bệnh bác sĩ Ân!

Lúc này, trong phòng khám bệnh đang bề bộn, lúc Tiểu Đào chạy tới, chẳng những không thể gọi được bác sĩ Ân về nhà, ngược lại bị ông lão bắt ở lại phụ giúp một tay, bận tối mày tối mặt, đợi đến khi cô nhớ tới trong nhà còn có một người đàn ông thì đã chậm nửa giờ! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Đào đành phải cầm một chút dụng cụ y khoa đơn giản, vội vã chạy về nhà Ông lão họ Ân.

Cẩn thận kiểm tra trên thân thể của người đàn ông xa lạ, vết thương không nghiêm trọng lắm. Ách. . . . . . Nói đúng ra, có chút vết bầm mới tăng thêm, có lẽ lúc nảy bị cô đẩy ngã lăn xuống cầu thang đụng trúng. Trong lòng Tiểu Đào cảm thấy rất áy náy, lúc này mới nhớ tới trở lại phòng bếp nấu một chút nước nóng, lau mặt cho anh ta, chà lau thân thể. . . . . .

Lau đến một nửa, Ông lão họ Ân trở về.

“Cô ở đây làm gì? Đã nói không cho phép lấy lung tung đồ trong nhà tôi. . . . . . Quét dọn gian phòng, quét vôi vách tường, rèm cửa sổ màu hồng. . . . . . Hiện tại lại muốn mò mẫm quậy phá cái gì? Cô quên mình có thai sao, cho dù không nghĩ đến phòng ốc của tôi, cô cũng phải nghĩ đến thân thể của mình một chút chứ?”

Tiểu Đào giơ lên một cái bình nước trống không, đen mặt nói: “Ách. . . . . . Cháu không có mò mẫm quậy phá, cháu đang cứu người.”

Nghe vậy, Ông lão họ Ân nhăn chóp mũi khô cằn hỏi, “Cứu người? Cô sao?”

Tiểu Đào bĩu môi, chỉ chỉ về phía căn phòng ngầm dưới đất ở sau lưng.

Ông lão họ Ân nhíu đôi lông mày bạc, nhìn một chút căn phòng dưới đất, đột nhiên thấy một vật thể không rõ thì sửng sốt: “Cậu ta . . . . . . Là ai ? ! Tại sao ở nhà tôi? !”

“Hả?” Tiểu Đào nhìn vẻ mặt ông lão vô cùng nghi hoặc, đang muốn giải thích, lại nghe được cầu thang gỗ vang lên tiếng lộc cộc, phản ứng đầu tiên chính là người đàn ông đã tỉnh.

Đợi đến khi cô quay đầu lại nhìn về phía căn phòng dưới đất, thấy rõ khuôn mặt người đàn ông tại cầu thang, trong nháy mắt, ngây dại!

Cô quả thật không thể tin vào ánh mắt của mình!

Trước đó, vẫn còn bụi đất đầy mặt, khắp người bẩn thỉu, căn bản sẽ không để cho người ta nghĩ đến mặt mũi của người đàn ông, lúc này đã có thể tự mình đứng lên đến rồi! Vóc người cao lớn, thân hình thẳng tắp, mái tóc trước trán che lớp bụi, hiện tại ướt nhẹp rũ xuống, sợi tóc màu đen mướt như tơ lụa, tùy ý, xốc xếch, càng tăng thêm vài phần hấp dẫn cùng dáng vẻ lười biếng, làm nổi bật đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy càng xinh đẹp hơn, khuôn lạnh lùng vô cùng tinh xảo, vô cùng đẹp trai. . . . . .

Cho dù trên người vẫn mặc áo quần thủng rách, vẫn giống như một vương tử phóng khoáng, thật là yêu nghiệt a. . . . . .

Trong nháy mắt, Tiểu Đào cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, tất cả cái tên như Rose, Reinhardt, Jason hay các loại tên không đáng tin cậy rối rít lướt qua đầu. . . . . .

Tiểu Đào chợt có một loại ảo giác khó hiểu “Trên đường nhặt về con mèo nhỏ bẩn thỉu, sau khi tắm sạch sẽ lại phát hiện là con sư tử, hơn nữa cao quý xinh đẹp làm cho người ta không dám nhìn thẳng”!

Hơn nữa, người đàn ông này giống như đã từng quen biết! Rất giống người đàn ông mà cô luôn vô ý thức nằm mơ thấy trong mấy tháng qua, ngoại trừ người đàn ông này tóc hơi dài, khuôn mặt hơi gầy, mắt hơi có chút tang thương, gần như giống nhau như đúc!

Trong nháy mắt, Tiểu Đào cảm giác mình sắp không thở được, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau nhói, khó chịu. . . . . .

Trên người anh ta có sức áp bức mãnh liệt bao lấy cô, cô nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đẹp trai hiện ra nơi cầu thang, theo bản năng lui về phía sau một bước dài. . . . . .

Một giây kế tiếp, cô liền bị đụng ngã !

“Nhược Kỳ!” Sau một tiếng khàn khàn kêu lên, đối phương vội vàng ôm lấy cô.

Tốc độ rất kinh người, động tác rất hung mãnh nhưng hơi sức rất nhẹ nhàng, cho nên cô không có bị đau khi anh ta đột ngột ôm, chẳng qua cô bị người đàn ông gắt gao ôm dính trên người! Kẹp lại hai chân cô cố gắng lui về phía sau, hai cánh tay bóp chặt tay cô cố gắng rút cánh tay của mình, chui đầu vào trong cổ của cô, run rẩy hôn. . . . . .

Cả người Tiểu Đào cứng ngắc, giống như bức tượng đá đứng yên tại chỗ, khóe miệng run rẩy hỏi Ông lão họ Ân đang đứng nhìn: “Này, này, đây là xảy ra chuyện gì ?”

Vẻ mặt ông lão như bừng tỉnh, “A. . . . . . Nói không chừng cậu ta chính là người đàn ông của cô” sau đó chỉ chỉ bụng của cô, “Chính là người đã từng làm cho cô mang thai. . . . . .”

Tiểu Đào ngây ngốc lẩm bẩm: “Không, sẽ không trùng hợp. . . . . .”

Nhưng trên thực tế, Ông lão họ Ân nói ra suy nghĩ trong lòng cô. Bởi vì, cái tên “Nhược Kỳ” này cô cảm thấy rất quen tai, dường như người đàn ông trong mộng cũng gọi mình như vậy, chẳng lẽ đúng như Ông lão họ Ân nói?

Nhưng nhìn bộ dạng anh ta, cô vẫn nghĩ không ra. . . . . .

Người đàn ông khom người, cánh tay ôm cô càng chặt hơn, “Thật tốt quá, rốt cuộc anh đã tìm được em, thật tốt quá. . . . . . Anh rất nhớ em, bà xã, rốt cuộc anh đã tìm được em rồi. . . . . .”

“Chờ một chút, tôi nghĩ anh nhớ nhầm rồi.” Tiểu Đào mất tự nhiên, uốn éo người, lại giống như an ủi vỗ vỗ lưng của anh, muốn nhắc nhở anh, “Xin hỏi anh gọi Nhược Kỳ là ai ? Là gọi tôi sao? Nhưng tôi. . . . . .”

Cô đột nhiên nghẹn lời, chau mày nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới sâu kín nói: “Thật xin lỗi, tôi mất trí nhớ, có thể làm phiền anh nói cho tôi biết trước tên của anh hay không? Có lẽ, tôi sẽ nhớ ra điều gì. . . . . .”

Thân thể của người đàn ông cứng đờ, sửng sốt ước chừng năm giây, khôi phục lại kéo ra thân thể của cô, gắt gao nhìn chăm chú vào đôi mắt to ngập nước, “Em vừa nói gì, Nhược Kỳ? Em đừng làm anh sợ. . . . . . Nhất định là em gạt anh có đúng không? Bởi vì trước kia anh đã từng lừa gạt em một lần, cho nên em mới trừng phạt anh như vậy, có đúng không?”

Gặp lại một lần nữa, phản ứng của cô thật sự làm anh khó có thể tin, cô. . . . . . mất trí nhớ? ! Cô dễ dàng quên mất anh như vậy sao? !

Anh mở to hai mắt không thể tin nhìn cô gần ngay trước mắt, đầu tóc ngắn mát mẻ gọn gàng, khuôn mặt thanh nhã không chải chuốt, ăn mặc vô cùng đơn giản như cô gái nhà nông, xem ra có chút không giống cô gái mình yêu. . . . . .

Nhưng đôi mắt to như ngập nước của cô, chớp chớp nhìn mình, quen thuộc như thế, làm người ta tim đập thình thịch như thế, rõ ràng cô chính là cô vợ nhỏ của anh, anh tuyệt đối không nhận lầm! Cô nhất định là vợ của anh . . . . . . Lâm Nhược Kỳ!

Trong phút chốc nóng lòng, hai tay anh vội vàng bóp chặt hai cánh tay mảnh khảnh của cô, trong lòng không nhịn được kích động, giọng nói run rẩy: “Nhược Kỳ, em hãy nhìn kỹ anh, anh là Thần của em, Cơ Liệt Thần, chồng của em đây!”

Chọn tập
Bình luận