Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 86: Thân ái, ăn em thật ngon!

Tác giả: Nghệ Cẩn Thiên Sứ
Chọn tập

Trong lòng Tiểu Đào hiểu rõ, anh nói lời thật lòng. Bởi vì, mấy ngày nay cô thật sự không làm món ăn mặn, nguyên nhân chỉ có một, toàn bộ sinh hoạt phí mà Ông lão họ Ân cho cô đã xài hết, cô cũng không có đi ra ngoài bán dưa bở, cho nên thức ăn thật sự có chút nhạt!

Cô đen mặt nâng trán, nhìn vẻ mặt vô tội của người đàn ông trước mắt, im lặng triệt để. . . . . .

Một hồi lâu, cười như không cười hỏi, “Ha ha, anh muốn ăn thịt à?”

“Đúng vậy, Tiểu Đào, anh muốn ăn thịt ba rọi vừa thơm vừa béo, tốt nhất là thịt kho tàu, rau mầm hấp thịt, chân giò hầm cách thủy . . . . .” Anh vừa bẻ ngón tay vừa nói, còn dùng đầu lưỡi lửa đỏ liếm liếm môi mỏng khêu gợi của mình, Tiểu Đào nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy.

Được rồi, anh nói ăn ngon như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy thèm.

Xem ra, hôm nay phải đi ra ngoài bán dưa bở rồi, kiếm được tiền có thể mua thịt về ăn. . . . . .

Vì vậy, hai người lập tức phân công. Tiểu Đào phụ trách bán dưa bở, bởi vì đối với chuyện này cô tương đối có kinh nghiệm, Cơ Liệt Thần ở nhà phụ trách lau quét dọn dẹp.

Rất nhanh Tiểu Đào đi ra ngoài, hôm nay thời tiết rất tốt, người đi đường khá nhiều, dưa bở bán chạy khác thường, khi về nhà đã sắp đến giờ cơm trưa rồi, cô bán dưa bở đổi lấy ước chừng hai trăm đồng trong túi, vội vã chạy tới chợ.

Lúc này chợ cũng không náo nhiệt, hơn nữa trong thôn trang nhỏ, các thôn dân đều tự có ruộng đất riêng của mình, người tới trong chợ mua thức ăn dĩ nhiên không nhiều lắm, cho nên Tiểu Đào hoàn toàn không ngờ lúc mình ở chỗ này sẽ bị người đánh cướp. . . . . .

Người đánh cướp không giống như người ở Thôn trang họ Lý, tất cả mặt mũi rất hung hãn, quần áo cũng không giống với các thôn dân, hành động linh tinh, vẻ mặt cuồng vọng phách lối. Trên tay cầm chủy thủ sáng loáng cố ý đe dọa, ánh mắt cũng không nghiêm chỉnh, xem ra chính là mấy tên côn đồ cắc ké.

Tiểu Đào chợt nhớ tới Ông lão họ Ân đã từng nói, trong một trấn nhỏ ngoài mười dặm có một đám côn đồ cắc ké chuyên làm một số chuyện mờ ám, chắc hẳn là những người trước mắt, có lẽ nhàm chán chạy đến trong thôn trang nhỏ đi dạo một chút, kết quả lại xui xẻo để cho cô đụng phải như vậy.

Nhưng cô thật sự nghĩ không ra, mặt mũi của cô lại không xinh đẹp, quần áo trên người cũng không quý trọng, tại sao bọn họ cố tình chọn đúng cô ra tay? !

Cô rất tự biết mình, mình không có bản lãnh lấy cứng đối cứng với loại người như thế, chỉ muốn nhanh chân chạy trốn, nghe tiếng gọi cô đứng lại không ngừng, ngược lại càng bước nhanh hơn, nhìn thấy một con hẻm nhỏ muốn xông vào.

Nhưng về tốc độ rất cực phẩm, cô chạy nhanh như rùa, căn bản cũng không thể so với người ta, một tên cầm đầu trong đám côn đồ cắc ké ba chân bốn cẳng đuổi tới trước mặt cô, hơn nữa giang hai cánh tay ngăn cản đường đi của cô!

Tiểu Đào liền quay đầu đi về hướng bên kia, lại bị một tên khác ngăn lại!

Tuy nói đám côn đồ cắc ké này đều chưa trưởng thành, vóc người còn chưa phát triển, nhưng vẫn mạnh hơn so với vóc người nhỏ nhắn xinh xắn như Tiểu Đào, cánh tay duỗi một cái, giống như cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đối phó với học sinh trung học non nớt, Tiểu Đào cũng không có khả năng dẫn bóng qua người.

Đám côn đồ hì hì trêu chọc, trái một bên, phải một chỗ ngăn lại, Tiểu Đào có chút hoảng hốt, giống như động vật nhỏ bao vây chơi đùa hết sức vui vẻ. . . . . .

Lên tiếng gọi cô trước nhất chính là tên nhóc có bộ dáng thiếu niên ngược lại sắp hết tính nhẫn nại, giơ tay ném cây chủy thủ về phía cô! Lưỡi đao hết sức lưu loát xuyên qua vạt áo Tiểu Đào, vững vàng cắm trên mặt đất!

Mặc dù sức chủy thủ cũng không lớn nhưng Tiểu Đào bị dọa sợ, theo bản năng lui về phía sau, tự mình vấp một cái, vì vậy ngã ngồi trên mặt đất, cái mông rơi xuống đau đớn, mắt liếc nhìn hung khí xược qua quần áo mình, trong lòng sợ hãi một hồi lâu. . . . . .

Cái này nếu gây ra chết người, sợ rằng ngay cả một người nhặt xác cho cô cũng không có!

Trong nháy mắt, bị sợ đến hồn bay phách tán, không dám nhúc nhích!

Tên cầm đầu đám côn đồ cắc ké ước chừng rất hài lòng nhìn thấy cô sợ hãi nghe lời, đi tới rút ra chủy thủ, không chút thương hương tiếc ngọc đá cô một cái, để cho cô giao ra túi tiền.

Một cái đá này đá vào trên bắp chân, mặc dù biết đối phương chỉ đe dọa cũng không có thật sự dùng sức nhưng rốt cuộc cô vẫn là phụ nữ, dù sao cũng không thể so với người đàn ông, sức lực hai bên cách xa, tên cầm đầu đám côn đồ cắc ké căn bản không dùng sức, cũng đã làm Tiểu Đào cảm thấy xương cũng muốn vỡ vụn, trong nháy mắt nước mắt ào ra khỏi hốc mắt!

Nhìn bộ dạng cô muốn khóc lên, bọn khốn kiếp kia nhìn nhau chế nhạo khinh thường, rồi ác liệt nhấc chân muốn giẫm tay của cô. . . . . . Tiểu Đào cắn môi né tránh, nén nước mắt từ trong túi tiền túm ra ví tiền trước đó chuẩn bị xong, run rẩy đưa tới.

Tên cầm đầu đám côn đồ cắc ké kia nhận lấy ví tiền, một tay lật xem một lượt, hừ lạnh một tiếng, giương mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô, giơ tay tát một cái!

Rất đẹp, chát một tiếng!

“Mẹ kiếp! Chỉ mười mấy đồng? Cô dụ dỗ đứa trẻ ba tuổi sao? !”

Tiểu Đào nhất thời bị đánh té ngã một bên, trong nháy mắt trên mặt nổi lên dấu đỏ thê thảm, trong lỗ tai cũng kêu ong ong, ngay cả đối phương mắng chửi gì cũng không còn nghe rõ, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi có dòng nước ấm phun ra!

Tiểu Đào sợ hãi che lỗ mũi, rõ ràng phát hiện trong lỗ mũi đã chảy máu mũi . . . . . .

Bọn khốn kiếp kia, ngay cả cô gái cũng đánh, còn đánh ác như vậy! Mẹ nó, quá không đúng rồi !

Đang âm thầm mắng chửi, lúc này tên côn đồ cắc ké ngồi xổm xuống nắm cổ áo của Tiểu Đào, cây chủy thủ giữa ngón tay, rạch xuống mở ra áo của cô!

Trên da lạnh lẽo, con ngươi của Tiểu Đào đột nhiên co lại, tóc gáy dựng đứng!

Đang lúc cô gần như cho rằng hôm nay mình sẽ phải chết ở chỗ này thì tiền giấu ở trong áo rớt ra ngoài, không chỉ như thế, một vòng kim loại màu đỏ chói mắt ‘đinh’ một tiếng rơi trên mặt đất, nhất thời hấp dẫn chú ý mọi người!

Tiểu Đào hoảng hốt!

Vật này, vật này đúng. . . . . . là chiếc nhẫn kim cương màu đỏ mà Cơ Liệt Thần đã nói!

Cô phản xạ có điều kiện, vuốt qua cổ của mình một cái, trống không!

Cô vốn đem chiếc nhẫn xỏ vào một sợi dây vải kết thành vòng, cận thận đeo vào trên cổ. Nhất định mới vừa rồi bị chủy thủ của tên côn đồ cắc ké cắt đứt sợi dây, cho nên chiếc nhẫn mới có thể rớt xuống.

Chuyện này thật sự quá tệ. . . . . . trong lòng Tiểu Đào thầm kêu không ổn!

Cô vừa định đưa tay nhặt lên chiếc nhẫn, lại bị đồng bọn tên côn đồ bên cạnh đoạt trước. Tên đó nhặt lên tiền và vòng kim loại trên đất vừa nhìn, lập tức kêu lên, tên côn đồ cắc ké một tay nâng mặt cô, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nhíu mày giằng co một lúc, rốt cuộc buông lỏng tay ra, cũng quay đầu đi nhìn tang vật.

“Ôi chao, lão đại! Cái này dường như là chiếc nhẫn, xem ra rất nhiều tiền!”

“Ừ, lấy về tìm người kiểm tra!”

Một đám côn đồ được một phen phát tài vui vẻ không thôi, tiếp tục thô bạo lật tung quần áo trên người Tiểu Đào, sau khi xác định không bỏ sót bất kỳ thứ gì, lúc này mới bỏ lại cô rời đi.

“Này, các người không thể lấy đi vật kia! Trả lại cho tôi!” Tiểu Đào nóng nảy, muốn đứng lên đuổi theo, tiếc là không làm gì được, trên bắp chân bởi vì tư thế cô đứng lên, đột nhiên càng đau đớn!

“A . . . . . .” Cô nhịn đau không được kêu thành tiếng, té ngã trên đất.

Lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía đám côn đồ cắc ké thì đâu còn bóng dáng của bọn chúng. . . . . .

Tiểu Đào cảm thấy rất tủi nhục, cũng rất khổ sở, chiếc nhẫn kim cương màu đỏ này đối với hai người cô và anh đều rất quan trọng. Hơn nữa, dưa bở trong nhà cũng bán được lắm, ngày mai cô nên lấy gì đi đổi tiền. . . . . .

Hiện tại trên mặt, trên người cô đều vô cùng đau đớn, tiền một ngày khổ cực cũng tát nước rồi, ngay cả quần áo cũng bị xé rách, còn bị làm cho toàn thân đầy đất, rối bù, vô cùng nhếch nhác, thật là oan không nói được. . . . . .

Nén một bụng oan ức, cô chỉ có thể cắn răng gượng đứng lên.

Trên đường trở về, càng nghĩ càng khó chịu.

Hiện tại trong túi không còn một phân tiền, ngay cả thức ăn ngày mai cũng không mua được, còn bị mất chiếc nhẫn kim cương màu đỏ quan trọng quý giá như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy uất ức nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. . . . . . vừa khóc vừa khập khễnh trở về nhà.

Mới vừa vào cửa, liền bị vẻ mặt Cơ Liệt Thần không còn kiên nhẫn chờ đợi, lo lắng ôm lấy.

Vừa có vòng tay ôm ấp ôm vào trong ngực, vốn là một mình còn có thể gắng gượng một chút ủy khuất, nhất thời không chút kiêng kỵ gào khóc!

Hai tay Tiểu Đào níu lấy quần áo Cơ Liệt Thần nằm trong ngực anh, trút hết nước mắt, nước mũi. . . . . .

Không rõ thực hư, Cơ Liệt Thần nhẹ giọng dụ dỗ cô, ôm eo của cô, siết cô vào trong ngực, cúi đầu hôn nước mắt của cô. . . . . .

Tiểu Đào bận khổ sở, cũng quên mất trước đó đã khẳng khái nói qua “Trước khi tôi chưa nhớ ra anh, không cho chạm vào tôi” chỉ lo nghẹn ngào khóc lóc kể lể chuyện thê thảm xảy ra hôm nay, cuối cùng u oán nguyền rủa một câu “Hi vọng ông trời khiến đám côn đồ cắc ké kia vĩnh viễn không có thịt ăn”.

Lúc đầu, Cơ Liệt Thần chỉ dịu dàng an ủi cô, vỗ nhè nhẹ lưng của cô, nhưng khi thấy gương mặt của cô bị sưng, rồi nghe cô nói chiếc nhẫn bị mất, sắc mặt từ kinh ngạc dần dần chuyển sang lạnh lùng.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, mới vừa rồi nhìn thấy cô khập khễnh đi vào cửa, vì vậy khom lưng cuốn ống quần của cô, nhìn thấy bắp chân cô bị đá bầm tím, rốt cuộc một chút ấm áp còn sót lại trong đôi mắt cũng biến mất, chỉ còn lại lạnh lẽo kinh người!

Tiểu Đào chỉ lo đau lòng, căn bản quên mình đã nói lộ ra chuyện “Chiếc nhẫn”.

Dĩ nhiên, cô càng không chú ý vẻ mặt của Cơ Liệt Thần.

Khổ sở khóc một lát đã mệt mỏi, rốt cuộc cũng đã trút hết ủy khuất, đi lại cũng mệt mỏi không chịu nổi lại đau đớn khó nhịn, hơn nữa vừa lạnh vừa đói, không thể làm gì khác hơn đành nói, phải nghĩ cách ngày mai đi tìm cái khác đổi tiền.

Cơ Liệt Thần im lặng không lên tiếng nấu tô mì cho cô ăn, lẳng lặng chờ cô ngủ say, lặng lẽ một mình ra cửa.

Không biết qua bao lâu, nhìn bóng đêm có lẽ là 2 giờ sáng, Tiểu Đào tỉnh lại, mới vừa vuốt mắt ngồi dậy, liền phát hiện trên chăn để ví tiền đã mất !

Cô khiếp sợ mở ra xem, bên trong là hơn hai trăm đồng tiền cô đánh mất, còn có chiếc nhẫn kim cương màu đỏ kẹp ở trong túi tiền, dưới bóng đêm vẫn lập lòe sáng loáng!

“Chuyện này, đây . . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .”

Cô dại ra, thoáng chốc cô cho rằng mình nằm mơ.

Dùng sức vỗ vỗ mặt của mình, vừa đúng đánh vào nửa bên mặt bị người đánh sưng lên, nhất thời đau đến cắn răng nghiến lợi!

Lần này, rốt cuộc cô đã tin mình nhìn thấy là thật. . . . . .

Tiểu Đào muốn bò dậy, vừa đúng lúc này Cơ Liệt Thần đẩy cửa đi tới, “Trên chân em có vết thương, hôm nay ở trên giường nghỉ ngơi cho tốt, cũng đừng đi đâu. Về phần Đào Đào, anh đã đưa tới nhà họ Liễu, những thứ khác em cũng đừng lo.”

Tiểu Đào bối rối ngẩn ngơ, chậm chạp đáp lại: “A, cám ơn anh. . . . . .”

Đột nhiên, cô nhớ tới vật trong tay. Chợt ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, “Đúng rồi, cái này là xảy ra chuyện gì ? Lúc nảy anh đi ra ngoài sao? Cái này làm sao lấy về? Chẳng lẽ anh đánh nhau với bọn chúng? Bọn chúng nhiều người như vậy, một mình anh làm sao đối phó được? Mắt còn bị nhiễm trùng, tại sao có thể một thân một mình buổi khuya chạy đi tìm người đánh nhau? Tới đây tôi xem một chút, trên người có nơi nào bị thương không?”

Trong lòng của Tiểu Đào lo lắng, tràn ngập tò mò muốn biết anh làm thế nào để tìm được chiếc nhẫn và tiền, cho nên liên tiếp đưa ra câu hỏi.

Thấy cô vẫn quan tâm mình, tâm trạng Cơ Liệt Thần tốt lên. Trong lòng đoán, tiền mất là chuyện nhỏ, nhưng chiếc nhẫn kim cương kết hôn là vật rất trân quý. Hoàn hảo mình đến kịp, nếu không chiếc nhẫn sẽ bị bọn họ cho qua tay rồi.

Muốn lấy lại chiếc nhẫn cũng không khó, đừng nói đối phó với đám côn đồ cắc ké gà mờ, cho dù là một đám cao thủ đông như thế, anh có thể ứng phó tự nhiên. Nhưng vấn đề là ở một thôn trang nhỏ vắng vẻ như vậy, nếu anh biểu hiện bản lĩnh quá tốt, ngược lại sẽ đưa tới sự chú ý của đối phương. . . . . .

Làm thế nào quật ngã một đám côn đồ cắc ké, ngược lại anh phải suy nghĩ một phen.

Nói đến chiếc nhẫn, anh cũng muốn hỏi cô, “Anh không sao. Chẳng qua có một việc anh thật sự rất tò mò, không phải em nói không biết vật này sao?”

Anh chỉ chỉ chiếc nhẫn màu đỏ kẹp ở trong túi tiền, nói tiếp, “Vậy tại sao sẽ nó xuất hiện ở trên người em?”

Thấy cô trợn tròn mắt, một hồi lâu không lên tiếng, anh nhún vai một cái, lơ đễnh nói tiếp, “Em cũng thiệt là, vật quan trọng như vậy tại sao có thể để trong túi tiền? Không bị cướp mới là lạ!”

Tiểu Đào im lặng, càng cúi đầu thấp hơn. . . . . .

Cuối cùng, sâu kín trả lời, “Tôi không để trong túi tiền, là đeo trên cổ. . . . . .”

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần hơi ngẩn ra.

Trong lòng không nhịn được kích động, giống như nhìn thấy tia hy vọng. . . . . .

Nhưng anh vẫn không dây dưa lâu chuyện chiếc nhẫn, bởi vì anh nhìn ra được, cô rất không tự nhiên.

Dứt khoát đem thân thể lười biếng khẽ dựa trên người cô, dùng tới chiêu anh đã từng dùng . . . . . .”ăn vạ!

“Tiểu Đào, anh vừa lạnh vừa mệt, muốn nghỉ trong này một lát thôi. . . . . .”

Giọng nói mơ hồ, hơi nheo con mắt hẹp dài không bị nhiễm trùng, cuốn chăn nhích tới bên cạnh Tiểu Đào, ôm eo của cô, điều chỉnh tư thế thoải mái, chẳng hề để ý ngã đầu thở to ngủ. . . . . .

Tiểu Đào một tay cầm hai trăm đồng, một cái tay khác cầm chiếc nhẫn, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Trong nháy mắt chợt nhận ra rằng người đàn ông ôm mình dường như không phải là người hiền lành, khiêm tốn, nhẫn nhịn tốt.

Thân thể run rẩy, mấy phen muốn chạy trốn, cũng bị anh ôm trở về chặt hơn.

Tiểu Đào đành phải chấp nhận, trong lòng suy nghĩ: người này một mình giải quyết hết một đám côn đồ cắc ké, anh có bao nhiêu khả năng? Quan trọng đã tìm được chiếc nhẫn, thật là may mắn a. . . . . .

Mặc dù cùng anh ngủ chung một chỗ rất không tự nhiên nhưng cô vừa nghĩ tới đối phó với mấy tên côn đồ cắc ké “Lòng dạ độc ác”, chính xác là chuyện không dễ dàng, anh cảm thấy mệt mỏi cũng là bình thường.

Vừa nghĩ như thế, Tiểu Đào liền mềm lòng.

Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh đang ngủ, hai mắt nhắm chặt, một cảm xúc không rõ dâng lên, quét tới trái tim của Tiểu Đào.

Nhìn một chút, không nhịn được nở nụ cười nhàn nhạt, để mặc cho anh ôm, mình cũng nằm xuống. . . . . .

Nhìn dáng vẻ anh rất mệt mỏi, đã ngủ thiếp đi.

Ban ngày thỉnh thoảng nhìn giống du côn, thỉnh thoảng nhìn giống như ông lớn, bây giờ nhìn như đứa bé, cánh tay ôm cô thật chặt, giống như đứa bé thích món đồ chơi không buông tay.

Mái tóc đen như mực rũ xuống, con mắt hẹp dài toàn bộ phơi bày trước mặt cô, để cho cô nhìn rõ ràng gương mặt của anh.

Trừ con mắt sưng thành hột đào, con mắt kia hoàn hảo, không khó nhìn ra, đôi mắt anh vốn rất xinh đẹp, mí mắt thật mỏng, giống như đồ sứ trắng mỏng, phía trên có thể thấy rõ mạch máu, phản chiếu hàng lông mi vừa dài vừa cong, lộ ra vẻ đẹp tự nhiên.

Thật là mày như núi xa, mắt như pha lê xanh.

Anh là người đàn ông đẹp trai hấp dẫn, cô đã sớm biết.

Cô thừa nhận cô rất nông cạn, trông mặt mà bắt hình dong nhưng thật sự ở khoảng cách gần như vậy nhìn mặt mũi của anh làm cho cô cũng không thể không xấu hổ. . . . . .

Rõ ràng là người đàn ông cao lớn như vậy, rõ ràng là một ông lớn ngạo mạn xấu tính như vậy nhưng lúc này anh mềm mại giống như đứa bé, thỉnh thoảng anh làm ra cử động khiến cho cô cảm động không thôi, khiến cho cô không cách nào cứng rắn đuổi anh đi.

Cho nên, mới có thể để cho anh ngủ lại ở chỗ này, mới có thể để cho anh cùng ngủ chung giường. . . . . .

Không khỏi bắt đầu suy đoán: có mình trước kia, cũng bởi vì anh như vậy mình mới quyết định gả cho anh hay không?

Suy nghĩ càng lúc càng xa, Tiểu Đào mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.

Cô không biết khi cô bắt đầu thở đều đặn chìm vào mộng đẹp thì trong thoáng chốc đôi môi mỏng đỏ tươi của Cơ Liệt Thần dưới ánh trăng sâu kín nâng lên một đường cong giảo hoạt. . . . . .

Tiểu Đào đang ngủ bị kinh hoảng tỉnh giấc.

Cô cảm thấy có một đôi tay mò vào trong vạt áo của mình, cách áo lót chụp lên ngực của cô!

Theo bản năng Tiểu Đào vung khuỷu tay đánh rơi nhưng bị người ở sau lưng lẹ làng đoạt lấy, hơi thở nóng rực của anh dính vào vành tai cô, khàn khàn nỉ non, “Là anh. . . . . .”

Lúc này, Tiểu Đào mới nhớ tới một chuyện, người ở sau lưng là ai.

“Anh làm gì đấy? !” Hét lớn một tiếng.

Tiểu Đào dùng sức giãy giụa nhưng mình đưa lưng về phía Cơ Liệt Thần, căn bản không thể dùng sức được.

Thân thể nóng bỏng của Cơ Liệt Thần dán chặt cô, từng cái nhô ra tất cả đều in ở trên người của cô, anh cúi đầu cười, “Em ngủ, tại sao còn mặc áo lót? Anh muốn giúp em cởi xuống. . . . . . Cái đồ vật này không thể mang quá 12 giờ, như vậy đối với thân thể không tốt. . . . . . Sau này con của chúng ta còn phải bú sữa mẹ đấy.”

Tiểu Đào nghe xong cả người đều nổi da gà, không nhịn được thở hổn hển, chỉ cảm thấy cả thân thể cũng tê dại, “Không cần anh lo!”

“Nhưng tay của anh đã ở đây rồi” Cơ Liệt Thần tăng thêm sức, hai cánh tay dùng sức kẹp chặt thân thể Tiểu Đào, thở hổn hển đem lòng bàn tay tham lam đặt lên ngực của cô, sức lực dần dần tăng thêm. . . . . .

Lòng bàn tay của anh nóng bỏng nhưng đầu ngón tay lạnh lẽo nắm chặt!

Lòng bàn tay của anh khẽ run, đầu ngón tay lại bá đạo nhất quyết nắm chặt!

“Anh cút ngay!” Hồi hộp và khoái cảm quen thuộc cùng nhau ập tới, Tiểu Đào nghe máu của mình cũng gào thét xông lên đỉnh đầu!

“Anh không cút! Hơn nữa, em cam lòng lại để cho anh cút đi sao?” Cơ Liệt Thần thở hổn hển đầu vòng qua, nóng rực hôn Tiểu Đào!

“Ưmh!” Cô bị Cơ Liệt Thần lật người ngăn chặn, cô kinh hoảng trợn to hai mắt!

Ngạc nhiên phát hiện, sức lực của anh lớn đến đáng sợ, nào có bộ dạng mệt nhọc. . . . . .

Sau khi Cơ Liệt Thần triền miên hôn đôi môi mềm mại và cái lưỡi ngọt ngào của Tiểu Đào đã đủ, lúc này mới thở hổn hển chỏi người lên, trên cao nhìn xuống, “Đừng có dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn anh, bây giờ em phải chấp nhận không phải quỷ áp thân, mà là ngọt ngào ân ái giữa vợ chồng.”

“Anh!” Tiểu Đào không cảm thấy có một chút ngọt ngào ân ái, “Anh lăn xuống cho tôi, trước khi tôi còn chưa nhớ được chuyện trước kia, không cho phép anh đụng tôi!”

“Tùy tình huống, tùy nguyên nhân!” Cơ Liệt Thần cố ý dùng sức nơi thắt lưng, còn đè Tiểu Đào, tiếp tục lộ ra da mặt dày vô sỉ “Huống chi, em đã nói lúc cần trợ giúp, anh có thể giúp em, hiện tại anh đang giúp em.”

Dứt lời, hung hăng dùng sức eo ếch, Tiểu Đào kinh hoảng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhất thời có cảm giác mình bị rơi vào đường cùng . . . . . .

“Gà 16, hiện tại tôi không cần anh trợ giúp! Anh xuống cho tôi!”

“Gọi anh là Thần” Anh dụ dỗ, “Lúc hai chúng ta ở chung với nhau, em thích gọi anh là thần. Bà xã, ăn em rất ngon, rất thơm. . . . . .”

Nói xong, chóp mũi chôn thật sâu vào trong cổ của cô, ngón tay cũng thăm dò vào dưới mông cô. . . . . .

Cả người Tiểu Đào bắt đầu run run. . . . . .

“Cơ Liệt Thần, anh sẽ bị tuyệt đường con cháu . . . . . .”

Lời còn chưa dứt đã bị Cơ Liệt Thần cắn môi một cái, anh dịu dàng lẩm bẩm nói, “Bà xã, tại sao em có thể nguyền rủa chồng của mình tuyệt đường con cháu như vậy? Đối với em cũng không có gì tốt. . . . . .”

Nghe vậy, Tiểu Đào sắp bị ép khóc, cô cảm thấy mình rất tuyệt vọng. Mới vừa được Ông lão họ Ân cứu lên, lúc phát hiện mình vừa sẩy thai, vừa mất trí nhớ, cũng không tuyệt vọng như thế này.

“Đừng khóc” Cơ Liệt Thần cười xấu xa, eo ếch cố ý hung hăng đánh tới lần nữa nhưng cũng không vào sâu, dù sao cách lớp đồ lót, “Chuyện này quan hệ đến hạnh phúc của em, tại sao lại khóc?”

“Buông tôi ra” Rốt cuộc Tiểu Đào không cách nào nhẫn nại, hoàn toàn rối rắm, không có sức phản kháng, khóc ra thành tiếng, “Cầu xin anh. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .”

Một câu “Cầu xin anh” làm đau nhói lòng Cơ Liệt Thần.

Anh cúi nhìn nước mắt trong mắt Tiểu Đào, trong lòng đau đớn, “Đứa ngốc, anh sẽ không làm tổn thương em, chẳng qua chỉ muốn để cho em nhanh chóng nhớ ra anh. Tại sao anh gấp gáp, tất cả là vì. . . . . . em là vợ của anh.”

Thấy cô quay mặt không nhìn anh, Cơ Liệt Thần lo lắng nặng nề nói, “Hơn nữa, em đối với anh có cảm giác, ít nhất thân thể có phản ứng với anh! Bà xã. Em không thể chối bỏ. . . . . .”

“Tôi không có!” Cô cắn chặt cánh môi, không ngừng lắc đầu, “Tôi không có, không có, không có! Không có, anh đừng ép tôi. . . . . Anh đã nói như vậy . . . . “

Thấy cô càng khóc càng đau lòng, Cơ Liệt Thần có cảm giác bị cô đánh bại. . . . . .

Cuối cùng vẫn buông cô ra, một mình đứng dậy, lặng lẽ trở lại phòng dưới đất. . . . . .

Chuyện bị đánh cướp ở gần chợ, khiến cho Tiểu Đào coi trọng hơn vấn đề an toàn của mình.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, lúc quyết định đi ra ngoài mua lương thực sẽ mang theo Cơ Liệt Thần nhưng vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, cô đã cảm thấy rất không tự nhiên. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, anh chẳng những không tức giận, còn biểu hiện ỷ lại vào cô hết sức tệ hại hơn.

Cô nghĩ không ra, làm thế nào cũng nghĩ không ra. . . . . .

Sau lưng Cơ Liệt Thần dính lên, hai cánh tay bắt chéo nắm cả bả vai Tiểu Đào kéo vào trong ngực, cằm đặt ở cô hõm vai nhẹ giọng hỏi, “Ở lại một chút anh và em cùng đi ra ngoài đi, chân của em còn chưa hết, hơn nữa anh có thể bảo vệ được em, nếu còn gặp đám côn đồ cắc ké kia, anh cũng sẽ cho bọn chúng thấy một chút màu sắc.”

Hai chữ “Màu sắc” từ trong kẽ răng nặn ra, nhẹ nhàng tỏa ra lạnh lẽo. . . . . .

Tiểu Đào đen mặt nhìn anh, bắt đầu nghiêm túc cảm thấy bản tính người này thật không tốt chút nào, nói không chừng trước kia là cao thủ đánh nhau hàng đầu (cô nhóc, thật xin lỗi, thật đúng là bị cô đoán trúng).

Sau đó, lại bắt đầu lo lắng. Đối với mấy tên côn đồ cắc ké dùng bạo lực đối phó bạo lực thì cũng được, đối với những người qua lại trên quốc lộ cũng bộ dạng hung ác thì cô làm sao kiếm tiền mua thịt?

Vì vậy, lại có chút nghi ngờ, rốt cuộc có nên dẫn anh theo hay không. . . . . .

Cũng may hai người còn chưa ra cửa, đã có người chủ động đưa tới ăn nhưng chẳng qua phiền toái cũng xuất hiện.

Tới gõ cửa là Lý Đại Mập cháu của Bà Lý!

Lý Đại Mập, tên thật vốn không phải là Lý Đại Mập, chỉ vì thân thể của anh ta rất to lớn, cao 1m80, lưng hùm vai gấu, tính tình cũng thật thà đàng hoàng cho nên mọi người lấy rất dáng vẻ bên ngoài gọi tên của anh ta. . . . . . Đại Mập.

Đại Mập kiếm sống bằng nghề đánh cá, chẳng những chăm chỉ chất phác, giúp người làm niềm vui, còn là một người chuyện gì cũng biết. Đã có một lần Tiểu Đào làm thủng một cái nồi, Đại Mập vui vẻ giúp vá lại rất tốt!

Lúc ấy, ánh mắt Tiểu Đào nhìn Lý Đại Mập người ta, phải nói là rất sùng bái!

Vừa gặp Lý Đại Mập ở cửa, Tiểu Đào hơi giật mình, “Đại Mập? Sao anh lại tới đây? A đúng rồi, lần trước anh giúp tôi sửa cái nồi, tôi còn chưa kịp cám ơn anh.”

Tên con trai được Tiểu Đào sùng bái, ánh mắt ngẩng lên 45 độ, nhiệt tình bắt chuyện, cảm thấy lâng lâng, sửa sang lại cái mũ lưỡi trai trên đầu cười hì hì nói: “Chuyện đó không có gì, mặc dù tôi làm nghề đánh cá nhưng trước kia ở trường kỹ thuật là nhân viên sửa chữa thiết bị. Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nói.”

Sau đó, nhìn Tiểu Đào cười ngượng ngùng, vừa vươn tay vừa nói, “Ừ, đây là cá ngày hôm qua tôi đi biển đánh được, người cô quá yếu, nấu một chút canh cá bồi bổ thân thể đi.”

Tiểu Đào rũ mắt nhìn, quả nhiên trong tay Lý Đại Mập xách theo hai con cá lớn!

Nhất thời, mừng như điên.

Hắc, lần này trong nhà có thịt cho người đàn ông cả ngày đòi ăn thịt ăn rồi. . . . .

“Đại Mập, thật cám ơn anh, tôi đang phiền não vì chuyện này đấy. . . . . .” Tiểu Đào nhất thời nhanh miệng, thiếu chút nữa đã nói lộ ra, chợt ngượng ngùng chỉ chỉ bắp chân của mình bị đá không nhẹ nói, “Ngày hôm qua bị thương một chút, hôm nay đang lo không thể đi ra ngoài kiếm tiền đây, không ngờ anh đem cá đưa tới.”

Lý Đại Mập chợt nhìn thấy vết thương trên chân cô, giật mình không nhỏ, “Chân của cô bị làm sao vậy? Bị ở nơi nào?”

Tiểu Đào lơ đễnh nói, “Bây giờ tôi đã không có chuyện gì, đắp thuốc tốt hơn nhiều rồi. Ngược lại hai con cá này, vô cùng cám ơn anh Đại Mập, bà Lý cũng thiệt là, còn để cho anh đặc biệt đưa tới.”

Lý Đại Mập thấy mình lấy lòng đúng lúc, không khỏi vui vẻ, “Hắc hắc, không có gì, chỉ cần cô cần, sau này tôi sẽ giữ lại cho cô mấy con cá lớn. Vậy. . . . . . Tôi đi về đây. A đúng rồi, bà nội tôi nói nếu cô có rãnh rỗi, phải đến nhà tôi ngồi một chút, còn nữa, sau này cô có gì khó khăn cứ việc tìm tôi. . . . . .”

Càng nói càng xấu hổ, vẻ mặt thật thà của Lý Đại Mập càng lúc càng đỏ.

Trong lòng Tiểu Đào biết rõ, Bà Lý gọi mình đến nhà bà ngồi một chút, thật ra là muốn làm mai mối cho mình và Lý Đại Mập, nhưng cô thật sự không có suy nghĩ kia nhưng không biết làm thế nào để từ chối, chỉ có thể nhìn Lý Đại Mập cười khúc khích không ngừng.

Đang lúc hai người lúng túng, mặt đối mặt cười khúc khích, đột nhiên trên lầu truyền đến một tiếng bịch nặng nề, làm Tiểu Đào giật mình khẽ run rẩy!

Trong lòng thầm mắng: tên ngốc nghếch Cơ Liệt Thần kia! Để người khác phát hiện ban ngày cô giấu đàn ông ở trong nhà làm sao bây giờ? !

Trong ngày bình thường, tất cả mọi người đều làm công việc của mình, ai làm nông thì làm nông, ai bán dưa bở thì bán dưa bở, ai bắt cá thì bắt cá, mặc dù thỉnh thoảng Cơ Liệt Thần đưa Đào Đào đi học nhưng cũng chỉ xuất hiện ngắn ngủi. Nhưng bây giờ tình huống lại khác, cô bị người ta nhìn thấy cô ở nhà một mình, lại có một người đàn ông sống chung, như vậy sẽ không biết nghĩ như thế nào. . . . . .

Ngược lại, Lý Đại Mập phục hồi lại tinh thần, che giấu ho khan một tiếng, cười hỏi: “Tiểu Đào, trong nhà của cô nuôi con vật cưng lúc nào vậy? Nghe giống như rất lớn.”

Khóe miệng Tiểu Đào co quắp, “Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. Là một con vật thật lớn, vẫn không chịu nghe lời.”

Một giây kế tiếp, không ngờ trên lầu thật sự truyền đến tiếng “Grừ” của loại động vật giống như tiếng “Chó” kêu.

Tiểu Đào nghe da đầu tê dại. . . . . .

Nhưng không ngờ, dường như Lý Đại Mập không vội rời đi, nói vòng vo, “Tiểu Đào, thật ra đối với các loại thú cưng tôi cũng có nghiên cứu một chút, không bằng tôi giúp cô xem một chút?”

Làm sao có thể cho anh ta xem? !

Tiểu Đào cuống quít lắc đầu, nhất thời tìm không ra lý do, dứt khoát trực tiếp đem đối phương kéo ra sân sau trồng dưa bở, chỉ vào những dưa bở ra hoa không đồng đều, hơn nữa chỉ lác đác, hết sức chân thành nói, “Vậy anh có thể dạy tôi làm thế nào để cho dưa bở mọc nhanh hay không?”

Nét mặt Đại Mập trợn mắt hốc mồm. . . . . .

Đứng thẳng không nhúc nhích trong chốc lát mới tỉnh hồn lại, vừa từ từ xem xét, vừa nhỏ giọng lầm bầm, “Cái này. . . . . . Xem ra tôi phải trở về hỏi lại ông bác ở gần nhà một chút, về cách trồng dưa bở ông ấy rất có kinh nghiệm, phần lớn dưa bở ông ấy trồng ra đều bán cho chợ trong trấn nhỏ hoặc là siêu thị nhỏ trong thành phố. . . . . .”

Vẻ mặt của Lý Đại Mập tương đối nghiêm túc!

Lúc này, trên lầu đột nhiên phát ra tiếng gầm rú càng lớn hơn, ý cảnh cáo hết sức nặng.

Tiểu Đào không nói gì nhìn về phía lầu hai, quay đầu lại nhìn Lý Đại Mập mỉm cười, “Đại Mập, hôm nay tôi cám ơn anh, tôi xem nó không quen trong nhà có mùi của người lạ, anh thấy có phải không. . . . . .”

Lý Đại Mập lập tức hiểu ý của Tiểu Đào, gật đầu một cái nói, “A, đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, tôi lập tức đi, lập tức đi ngay.”

Tiểu Đào vừa đưa anh ta ra cửa, vừa nhếch miệng cười, cảm giác nụ cười của mình càng lúc càng giống phù thủy. . . . . .

Đợi đến khi Lý Đại Mập rời khỏi, lúc này cô mới thở hổn hển leo lên lầu hai, đi tới cửa phòng bị một tên đàn ông mặt dày chiếm đoạt của mình.

‘Rầm’ một tiếng, chân đá văng cửa phòng.

“Gà 16! Anh đi ra cho tôi! Lúc nảy anh giả bộ cái gì. . . . . .”

Chợt bị ôm cứng, trái tim Tiểu Đào chợt cuồng loạn!

Cô bị giật mình, muốn chạy trốn. Nhưng bàn tay của người đàn ông nhanh chóng nắm giữ lấy eo của cô, sức lực mạnh mẽ làm cho cô giãy giụa chỉ vô ích. Ngược lại bởi vì giãy giụa khiến cho mình giống như một con vật nhỏ bị kinh sợ, càng khơi dậy dục vọng trong xương của người đàn ông. . . . . .

Dưới ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, giải phóng cảm xúc nào đó, càng lúc càng lớn. . . . . .

Cô trừng to mắt hoang mang sợ hãi, nhìn người đàn ông đẹp trai ở trước mặt. Con mắt sưng thành hột đào rõ ràng đã có chuyển biến tốt, đang từ trên cao nhìn xuống, dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo, ngưng mắt nhìn cô. . . . . .

“Anh. . . . . .”

“Anh ta là ai?” Anh nghiêm mặt, lạnh lùng cắt đứt lời cô.

Anh như vậy làm cho Tiểu Đào cảm thấy rất xa lạ, mấy ngày nay chung đụng, cô cho rằng anh là một người đàn ông vô liêm sỉ, tính khí ông lớn thích đùa bỡn, có bề ngoài yêu nghiệt, cá tính giống như ác ma. Phần lớn tình huống, cô cảm thấy mặc dù tính khí của anh có chút xảo trá nhưng ít ra là một người tốt.

Nhưng anh ở trước mắt, ánh mắt rất lạnh lẽo, rất lạnh lùng, sắc mặt vô cùng đáng sợ.

Nghĩ tới chuyện hôm qua, anh một thân một mình đoạt lại tiền và chiếc nhẫn, chợt cảnh giác người đàn ông này, có thể trong xương chính là người rất máu tanh. . . . . .

Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh: một nơi thật rộng, giống như là trại lính, mọi người mặc đồ rằn ri đi tới đi lui. . . . . . Một người người đàn ông cao lớn đẹp trai cũng mặc đồ rằn ri, tay cầm súng tự động nâng ở trước ngực, nhắm về phía cô điên cuồng nổ súng càn quét. . . . . .

Đột nhiên, cô rùng mình một cái!

Cơ Liệt Thần bén nhạy nhận thấy cô im lặng và mất hồn, mà thân thể của cô đang run rẩy, lập tức phát hiện cô có gì không đúng. Thoáng chốc biết cử động của mình nhất định hù cô sợ.

Không khỏi tự trách . . . . . .

“Tiểu Đào, em không có chuyện gì chứ? Xin lỗi, lúc nảy anh. . . . . . Không nên nổi giận với em.” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm cô vào trong ngực.

Xem ra anh quá nóng lòng, chẳng qua có đàn ông khác đột nhiên xuất hiện, anh phản ứng quá kích động, khó trách dọa cô sợ hãi. Tại sao anh lại quên, càng dùng sức mạnh với cô gái nhỏ này, cô càng phản kháng? Trước kia theo đuổi cô không phải nếm qua mùi vị đau khổ sao? Tại sao anh lại quên mất?

Nhất thời, vô cùng hối hận. . . . . .

Nhưng anh nên làm như thế nào cho đúng đây?

Hứng như hứng hoa, nâng niu trong tay sợ vỡ, ngay cả lúc nào để trong lòng, vẫn sợ một lời nhiệt tình của mình có thể dọa cô sợ hay không. . . . . .

Thừa dịp Cơ Liệt Thần ngây ngẩn mấy giây, Tiểu Đào bắt đầu giãy giụa, hất tay trốn ra khỏi vòng tay của anh.

“Cơ Liệt Thần, có phải anh lo quá nhiều chuyện hay không? Người ta tốt bụng tới đây tặng hai con cá, anh tự dưng phát cáu cái gì? Không phải anh nói muốn ăn thịt sao? Vậy anh nói xem, bây giờ anh ăn hay không ăn? Vừa đúng, tôi cũng không muốn làm, dù sao có ăn thịt hay không, tôi không có vấn đề!”

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần hoàn toàn bị nghẹn.

Chọn tập
Bình luận