Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 95: Anh muốn cho cô cả đời

Tác giả: Nghệ Cẩn Thiên Sứ
Chọn tập

Chương 095: Anh muốn cho cô cả đời 1

Khi chiếc Maybach vững vàng dừng ở trước một tòa biệt thự năm tầng thì Lâm Nhược Kỳ từ trong xe giương mắt nhìn thấy mọi người đứng ở trước cánh cửa màu xanh nhạt, Tang Tuyết Phù, Bà Tang, Giang Mẫn Hạo, còn có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp chưa từng thấy qua. . . . . .

Cô nhìn Cơ Liệt Thần ở bên cạnh, im lặng hỏi thăm anh.

Anh khẽ gật đầu, im lặng nói cho cô đáp án, sau đó dùng bàn tay nắm chặt tay cô, đem hơi ấm trên người truyền cho cô.

“Đi, chúng ta xuống xe.”

Lâm Nhược Kỳ khẽ ừm, chuẩn bị xuống xe, Cơ Liệt Thần ngăn lại cô, “Em chờ anh xuống.”

Dứt lời, anh xuống xe trước, đi vòng qua cửa xe phía bên cô, mở cửa xe, ôm cô xuống.

Lâm Nhược Kỳ cảm thấy rất thẹn thùng, xa xa nhìn người phụ nữ trung niên kia một chút, vẻ mặt lúng túng, lo lắng nói, “Được rồi, anh thả em xuống, bộ dáng như vậy bị mẹ của anh nhìn thấy không tốt lắm. . . . . .”

“Có cái gì không tốt? Mẹ anh đã biết em mang thai, em ôm đứa cháu bảo bối của bà, bà thương em còn không kịp đấy. Hơn nữa, tính khí của bà không khó, rất dễ gần gũi.”

Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, phát hiện trong mắt của anh rất ấm áp, trong nháy mắt giống như có dòng nước ấm tràn vào trong lòng.

Cô gật đầu một cái, ôm chặt cổ của anh, dụi vào trong lòng anh, dịu dàng nói, “Anh thả em xuống đi, em không muốn làm cho mẹ hiểu lầm em . . . . . .”

Một tiếng “Mẹ” nhẹ nhàng ngọt ngào, rốt cuộc làm cho Cơ Liệt Thần thỏa hiệp.

Anh thở dài, vẫn quyết định thả cô xuống, đợi cho hai chân cô đứng vững, anh liền ôm lấy bả vai cô, cùng cô đi về phía trước.

Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, tay trái không nhịn được ôm lấy cánh tay anh khi anh ôm lấy vai cô. . . . . .

Mặc dù có anh khích lệ, nhưng trong lòng của cô không khỏi căng thẳng vì người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.

“Tiểu Thần, đây là con dâu của mẹ sao?” Xa xa, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

Giọng nói của Nhiễm Phương cũng không lớn, rất nhẹ nhàng, mềm mại đi vàolòng người, trên mặt mang theo nụ cười xem ra hòa ái dễ gần. Vẫn còn quyến rũ, dáng người yểu điệu, nhất là sống lưng thẳng tắp, làm cho tinh thần của bà rạng rỡ, ánh mắt cũng không mềm mại như giọng nói của bà.

Không biết vì sao a, Lâm Nhược Kỳ bị ánh mắt của bà nhìn như dịu dàng kì thực nghiêm khắc làm cho cô lo sợ, tim không khỏi đập nhanh, vốn chuẩn bị đầy đủ dũng khí, nhưng lúc này muốn lùi bước.

Hơn nữa, trong lòng bàn tay rịn mồ hôi. . . . . .

Lúc này, Cơ Liệt Thần phát hiện cô có gì không đúng, lại gần lỗ tai nhẹ giọng nói, “Đừng sợ, mẹ anh cũng giống như em, lúc tuổi còn trẻ cũng bị cha anh lừa gạt về làm bà trùm, nhanh gọi mẹ đi, em và bà nhất định có tiếng nói chung.”

“. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ hơi sững sờ, có chút đen mặt.

Không thể nào, mẹ của anh cũng bị lừa gạt sao? Thật hay giả? !

Cô bước nhanh tới trước, mỉm cười gọi một tiếng “Mẹ”, Nhiễm Phương hiểu ý cười một tiếng, dắt hai tay của cô, nhìn cô từ trái qua phải, từ trên xuống dưới.

Rồi sau đó, nói, “Mẹ nghe Tiểu Thần và Tuyết Phù nói, Nhược Kỳ là một cô gái rất tùy tiện, nhưng mẹ nhìn một chút cũng không giống như nha, trái lại rất dịu dàng, một cô gái rất dịu dàng ít nói a.”

Lần này, mặt của Lâm Nhược Kỳ cũng mắc cở đỏ bừng, “Mẹ, mẹ. . . . . . Quá khen.”

Lúc này, Tang Tuyết Phù bày ra vẻ mặt ranh mãnh, nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút, nói, “Chị ấy? Dịu dàng? Con nhìn không một chút liên quan đến chị ấy, cho dù có một chút xíu dịu dàng, hắc hắc, không phải có bài hát gọi là “Tôi dịu dàng làm sao bạn nhìn thấy” sao? Chị ấy a. . . . . .”

Lời nói đến một nửa, cô mập mờ nhìn thoáng qua Cơ Liệt Thần, “Tất cả dịu dàng của chị ấy đều cho anh trai con rồi!”

“Tuyết Phù, ” Lâm Nhược Kỳ ảo não nhìn Tang Tuyết Phù, tức giận cô châm chọc, “Cô nói bậy bạ gì đấy. . . . . .”

Tang Tuyết Phù le le cái lưỡi hồng, không để ý tới mặt của Lâm Nhược Kỳ đã ửng đỏ, ngược lại bởi vì nhưng lời ranh mãnh của mình làm cho tâm trạng của Lâm Nhược Kỳ giảm bớt căng thẳng, nhìn về phía Cơ Liệt Thần tranh công.

Cô nhướng mày, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Bà Tang xen vào nói, “Được rồi, được rồi, Tuyết Phù, Nhược Kỳ mang thai, con cũng không thể trêu chọc cô ấy như trước kia, nếu làm thương tổn đứa bé trong bụng của Nhược Kỳ, mẹ sẽ hỏi tội con, có nghe không?”

“Biết rồi” Tang Tuyết Phù bĩu môi, ôm Nhiễm Phương nói, “Dì cả, dì nói xem, cháu quan hệ tốt với chị dâu, nào có trêu chọc chị dâu sao ?”

Nhiễm Phương bất đắc dĩ cười cười, “Tuyết Phù a, cháu thật đúng là, đừng nói mẹ của cháu. Dì thấy cháu đó, cũng nên suy nghĩ thật kỹ chuyện xem mắt, đừng làm cho mẹ cháu cả ngày vì lo chuyện cháu không lấy được chồng mà phiền não, một ngày nào đó cháu mang thai cháu ngoại cho cô ấy, chắc chắn mẹ của cháu sẽ không nói cháu không đúng, cả ngày chỉ biết ôm cháu ngoại cười vui vẻ.”

Tang Tuyết Phù không phục, vừa định nói chuyện, chỉ nghe thấy Giang Mẫn Hạo vẫn đứng ở bên người cô chen miệng nói, “Tuyết Phù, cô muốn xem mắt?”

Tang Tuyết Phù cũng không quay đầu nói, “Đúng vậy, tôi muốn xem mắt, chính là vì thoát khỏi người quá phiền phức như anh!”

Bà Tang dậm chân mắng cô: “Tuyết Phù, tại sao con không có lễ độ với cậu ba Giang người ta như vậy? !”

Trong lòng Bà Tang cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu không phải con gái bà không muốn, bà cảm thấy cậu ba Giang này rất thích hợp chọn làm con rể. . . . . .

***

Nhiễm Phương nhìn đám người trẻ tuổi, khóe miệng tràn đầy nụ cười.

Bà im lặng cầm tay Lâm Nhược Kỳ, không nói lời nào, chỉ gật đầu, không nhịn được cười, trong mắt ứa nước mắt. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy trong mắt của bà giống như ứa ra giọt lệ, cô nghĩ có lẽ mẹ của Thần nhớ đến chồng của mình. Nếu ông ấy còn sống, cuộc sống người cả nhà vui vẻ hòa thuận ngồi chung một chỗ nói chuyện thì tốt biết bao. . . . . .

Vô tình hốc mắt cô cũng đã ươn ướt, không nhịn được nhẹ giọng gọi, “Mẹ, có thể gặp được mẹ thật vui.”

Nhiễm Phương gật đầu, “Aiz, mẹ cũng vậy, mẹ cũng vậy. . . . . .”

Cơ Liệt Thần nhìn thấy hai người họ sắp khóc, vội vàng phá vỡ này không khí xúc động làm người ta muốn khóc, “Được rồi, hôm nay là ngày thật tốt, chúng ta nên ăn bữa cơm đoàn viên thật vui, tại sao phải khóc? Nhược Kỳ, đỡ mẹ đi vào ăn cơm đi.”

Cơ Liệt Thần cứng rắn nói xong, lập tức làm mọi người hùa theo, “Đúng vậy, đúng vậy, không cần rơi nước mắt a, đi, phải đi ăn thôi!”

“Ừm” Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, lúc này mới cười rộ lên, khoác tay Nhiễm Phương đi về phía trước, mà Cơ Liệt Thần theo sát hai người mẹ chồng nàng dâu, đi vào trong biệt thự.

Một nhóm người líu ríu cãi nhau vây quanh Lâm Nhược Kỳ đi vào phòng ăn, ngồi vây chung một chỗ, ăn bữa cơm đoàn viên, nghe người lớn trò chuyện.

“Hai đứa nhỏ các con đó, thật là càng lớn càng không để người ta yên lòng, một đứa đã trưởng thành vẫn không kết hôn, một đứa kết hôn cũng lén lén lút lút. . . . . .”

Tang Tuyết Phù chợt chắt lưỡi, biết người “trưởng thành vẫn không kết hôn” trong miệng Dì cả Nhiễm Phương nói chính là chỉ cô.

Đột nhiên, phát hiện trong nửa câu nói sau của Dì cả có vấn đề, hỏi ngược lại, “Dì, Dì cả, dì nói người lén lén lút lút kết hôn là chỉ anh cháu sao? Không đúng, lúc anh cháu kết hôn nào có lén lén lút lút?”

Lúc này Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, xen vào nói, “Ừ, xem như cô có chút lương tâm, biết giải oan cho tôi.”

Vừa nói, vừa duỗi chiếc đũa, rất tự nhiên gắp một đùi gà bỏ vào trong chén của Lâm Nhược Kỳ, lại gần cô bên tai, nhỏ giọng nói gì đó, chọc cho mặt của Lâm Nhược Kỳ ửng đỏ.

Nhiễm Phương nhìn bộ dáng hai người trẻ tuổi một chút, cười nói, “Dì nói nó không chính thức cầu hôn với Nhược Kỳ người ta, cũng không có làm hôn lễ, thật là ủy khuất Nhược Kỳ người ta. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt, đột nhiên nghe mẹ chồng của mình nhắc tới tên của cô, lập tức ngây dại, đang chuẩn bị đem đùi gà đút vào trong miệng, kết quả không cẩn thận tay trơn, đùi gà rơi lại chén. . . . . .

Cô cảm thấy mình rất lúng túng, nhất thời đen mặt nâng trán nói, “Không có gì, con không cảm thấy ủy khuất. . . . . .” Chương 095: Anh muốn cho cô cả đời 2

Cơ Liệt Thần nhìn đùi gà trong chén cô, dùng đũa gắp lên, bỏ vào trong đĩa của mình, vừa giúp cô lấy xương, vừa giải thích, “Mẹ nói đúng, thật sự rất ủy khuất cho Nhược Kỳ. Lúc ấy vừa gặp phải chuyện Điền Lão Thất bắt cóc Nhược Kỳ, con lo lắng an toàn của cô ấy, cho nên cũng chưa có làm hôn lễ. Hiện tại, con đã là một người chết. . . . . . Bổ sung hôn lễ có thể phải tốn chút tâm tư.”

Tang Tuyết Phù không nói gì nhìn động tác Cơ Liệt Thần một chút, cảm thấy cả người nổi da gà nhưng lại không khỏi cảm thấy rất hâm mộ.

Cô lại gần bên tai Lâm Nhược Kỳ, nhỏ giọng hỏi, “Nhược Kỳ, mới vừa rồi anh tôi nói nhỏ gì với chị vậy?”

Lâm Nhược Kỳ sững sờ, mặt đột nhiên đỏ lên, qua hai giây trả lời, “Không nói cho cô, đó là bí mật của tôi và anh cô.”

Anh và cô XY, làm sao cô đem những lời đó nói ra cho Tuyết Phù nghe?

Tang Tuyết Phù hiểu sai ý, không vui bĩu môi, lắc đầu kết luận nói, “Aiz, cho nên nói a, vẫn là không nên kết hôn thì tốt hơn. . . . . . người kết hôn rồi đều giống nhau, chỉ có ông xã mà không có chị em tốt!”

Nửa câu sau, dĩ nhiên là nói với Lâm Nhược Kỳ.

“. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ đen mặt, nghẹn lời nhìn Tang Tuyết Phù.

Tang Tuyết Phù quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy ở trong chén của mình đột nhiên có thêm một miếng thịt gà, khóe miệng giật giật, “Giang Mẫn Hạo! Ai muốn anh bỏ thịt gà vào trong chén của tôi hả? !”

Giang Mẫn Hạo vừa nghe xong, vui vẻ, “Ah, Tuyết Phù? Làm sao cô biết do tôi gắp thịt gà cho cô?”

“Bởi vì trong mọi người, ngoại trừ anh thích nịnh bợ, thả rắm ra ngoài, không ai biết làm loại chuyện này!”

“Không phải còn anh trai cô nữa sao?”

“Anh tôi và chị dâu được gọi là ân ái!”

Giang Mẫn Hạo thích cãi vả với Tang Tuyết Phù, “Không phải tôi nịnh bợ, cái này gọi là săn sóc, mới vừa rồi nhìn thấy cô như thế, không phải rất hâm mộ chị dâu nhỏ hay sao?” Nói xong, nhướng lông mày, không thèm để ý Tang Tuyết Phù nhỏ mọn.

“Giang Mẫn Hạo!” Tang Tuyết Phù gào lên như Sư Tử.

Bà Tang cao giọng mắng cô, lập tức đè bẹp cơn giận của Tang Tuyết Phù, “Tang Tuyết Phù, bình thường con nói chuyện rất lễ độ, tại sao ở trước mặt cậu ba Giang người ta cứ hùng hùng hổ hổ đanh đá như vậy? Còn nói nữa, mẹ không muốn nhận con là con gái nha.”

Ánh mắt Bà Tang bén nhọn nhìn Tang Tuyết Phù một chút, vẻ mặt rất không vui.

Ngược lại Giang Mẫn Hạo vô cùng vui vẻ, được tiện nghi còn ra vẻ, lại gắp miếng gà thịt bỏ vào trong chén Bà Tang, “Dì Tang, dì thật tốt.”

. . . . . .

Một nhóm người cười cười nói nói, ăn ăn uống uống, vui vẻ hòa thuận.

Lâm Nhược Kỳ mỉm cười, đã nhiều năm quen một mình ăn cơm vắng ngắt, nhưng bây giờ trong không khí ấm áp như vậy, thậm chí có cảm giác không dám mở miệng.

“Đang suy nghĩ gì?” Cơ Liệt Thần đột nhiên lại gần bên tai cô hỏi.

“Không có gì. . . . . .” Cô lắc đầu một cái, vội vàng gắp miếng thịt gà ăn, “Em. . . . . . rất vui.”

Cơ Liệt Thần cười cười, để đũa xuống, từ dưới bàn cơm đưa tay bắt được tay trái của cô, cảm nhận trong bàn tay ấp áp mềm mại truyền đến hơi ấm. . . . . .

Ăn xong bữa cơm, mọi người ở chung một chỗ ngồi uống trà, Lâm Nhược Kỳ từ trong miệng mọi người biết rất nhiều chuyện trước kia chưa từng biết, thí dụ như ân oán giữa hai nhà họ Cơ – Lãnh, về quỷ y và Băng Lam, chuyện cô chính là Tiểu Đào. . . . . .

Cô rất giật mình, nhưng giống như đột nhiên hiểu chuyện gì, sững sờ tại chỗ, tiêu hóa, ước chừng năm phút đồng hồ mới phục hồi lại tinh thần.

“Khó trách. . . . . .” Cô bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới chuyện Lãnh Như Phong quen gọi cô là Tiểu Đào.

Thấy bộ dáng cô như có điều suy nghĩ, Cơ Liệt Thần nhẹ giọng hỏi, “Khó trách cái gì? Em muốn nói gì?”

“Ách. . . . . . Không có.” Cô sững sờ, lắc đầu một cái.

Nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay vì cứu mình, anh xuất hiện trước mặt mọi người, không biết đám truyền thông có thể nghe ngóng được tin gì hay không.

Cô lo lắng hỏi, “Đúng rồi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu chuyện anh còn sống bị lộ ra, Ông cụ Lãnh bên kia có thể có hành động hay không? Còn nữa, mọi người nói quỷ y kia là ông của em sao, hiện tại ông ấy đang nơi nào? Em. . . . . . Muốn gặp ông ấy một lần.”

Rất nhiều vấn đề đột nhiên ập tới trong đầu cô, không biết có phải quá nóng lòng hay không, trong nháy mắt khiến cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy như có một thứ gì đó ngăn ở trong lòng, vừa lo lắng, vừa sợ, cũng không biết nên làm như thế nào để giải tỏa, cô cảm thấy trong dạ dày cực kỳ khó chịu.

“Ưmh. . . . . .” Cô đứng dậy, không để ý hình tượng, cũng không kịp lễ tiết, nhấc chân chạy về hướng toilet.

“Ôi chao, đứa nhỏ này lại nôn oẹ rồi. Tiểu Thần, con nhanh đi theo con bé đi. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, Nhiễm Phương quay đầu lại, nhưng phát hiện Cơ Liệt Thần cũng đã di động ngay từ lúc bà đang nói chuyện, theo sát Lâm Nhược Kỳ chạy về phía toilet. . . . . .

***

“Em làm sao vậy?” Cơ Liệt Thần cau mày đi vào toilet.

Xa xa đã nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ đứng ở bên bồn cầu nôn thốc tháo, tất cả nước mắt và nước mũi đều chảy xuống, dáng vẻ rất nhếch nhác.

Anh biết mang thai rất vất vả, thật không nghĩ đến cô phản ứng lớn như vậy, so với lần trước còn nặng hơn. Khó trách mới vừa rồi nhìn cô ăn cơm ăn ít như vậy, có lẽ do mang thai làm cho không muốn ăn. . . . . .

Thấy cô cũng không trả lời mình, anh đi tới vỗ nhè nhẹ lưng của cô, vô cùng êm ái, tuyệt đối không phát ra tiếng … cách vỗ lưng, càng giống như nhẹ nhàng vuốt ve, từng phát từng phát, làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy rất thoải mái. . . . . .

Cô thật vất vả nén nôn, nằm ở bồn rửa tay, mở vòi bông sen dùng nước súc miệng. . . . . .

Cơ Liệt Thần thấy cô nôn xong rồi, vội vàng lấy khăn lông, thấm nước ấm sau vắt khô đưa tới trước mặt cô.

Cô nôn ra nước mắt, lúc thuận tay nhận lấy, phát hiện khăn lông ấm áp, trong lòng cũng rất ấm áp, da cũng rất ấm, cô đắp khăn lông một lúc lâu, rốt cuộc cảm thấy khá hơn một chút, lúc này mới để xuống khăn lông, biết ơn nhìn anh, “Cám ơn anh, Thần.”

“Đứa ngốc, sao vẫn khách khí với ông xã mình như thế?” Anh khẽ cười trêu chọc cô.

Anh tự tay nắm khăn lông lau cho cô, bị cô ngăn trở, “Để em tự làm, anh đi ra ngoài với mẹ trước, dù sao anh và bà đã nhiều năm không gặp mặt, phải ở chung một chỗ với bà. Toilet bị em làm bẩn thế này, anh đi ra ngoài tốt hơn. . . . . .”

Cơ Liệt Thần khẽ cười cười, không nói gì, mặc cho cô nhận lấy khăn lông trong tay, nhưng cũng không bước đi.

Cô xoay người đưa lưng về phía anh, đem khăn lông bỏ vào trong bồn rửa giặt sạch.

Anh dựa vào cửa ánh mắt quấn quýt si mê giằng co ở trên người của cô. . . . . .

Bởi vì mang thai, cô mặc váy rộng thùng thình của phụ nữ có thai, bởi vì mới mang thai 6 tuần, vóc người cũng không to ra, cử động cũng rất uyển chuyển, có lẽ là bởi vì đã nhiều ngày không thấy cô, Cơ Liệt Thần cảm thấy Lâm Nhược Kỳ mang thai, ở dưới ánh đèn nhàn nhạt, càng thêm điềm tĩnh quyến rũ. . . . . .

Cô khẽ khom người, hai tháng trước cắt tóc ngắn đã ra dài hơn nhiều, những sợi tóc mai hai bên tai rũ xuống bên má, hoặc nằm bên tai, hoặc quanh co ở sống lưng xinh đẹp, theo động tác cô giặt khăn lông, cơ thể hơi rung động mà bồng bềnh nhảy múa. . . . . .

Mà lúc cánh tay cô và thân thể vô ý xoay, thân hình mềm mại và đầy đặn như ẩn như hiện, rất kích thích thần kinh thị giác của Cơ Liệt Thần. . . . . .

Giống như bị trúng tà, Cơ Liệt Thần không nhịn được từ phía sau cô đưa ra hai cánh tay, vòng qua bên eo của cô, siết chặt thân thể nhỏ nhắn của cô, ôm trong ngực của mình.

Cùng lúc đó, môi gần cần cổ cô, nhẹ nhàng chậm rãi trùm lên. . . . . . Chương 095: Anh muốn cho cô cả đời 3

Cảm thấy cánh môi lạnh lẽo trơn trợt chạm vào cổ của mình, Lâm Nhược Kỳ khẽ run run, ngay sau đó lại thuận theo nhắm nghiền hai mắt, cổ khẽ nghiêng sang bên, thật giống như hưởng thụ cảm giác anh hôn.

Bị anh hôn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhưng anh lại muốn ngừng mà không được, vẫn muốn tiếp tục thâm nhập sâu hơn. . . . . .

“Thần, nhanh đi ra ngoài đi, như thế này nếu để mẹ phát hiện chúng ta vẫn chưa ra ngoài, sẽ hiểu lầm.”

Anh hài hước trêu chọc, “Nhưng nhìn dáng vẻ của em rất hưởng thụ, anh muốn hôn thêm một chút. . . . . .”

Mặt của Cơ Liệt Thần vẫn không nhúc nhích, ở trên gáy cô rơi xuống một dấu đỏ như cánh hoa, lần này khiến Lâm Nhược Kỳ càng xấu hổ đỏ mặt.

Cô chớp mắt to ngập nước, quyến rũ nhìn anh chằm chằm. Trên mặt phớt tỉnh, nhưng chỗ sâu trong lòng giống như càng ngày càng thích loại người nói năng ngọt ngào và da mặt dày như anh rồi. . . . . .

Anh lơ đễnh cười, nhẹ nhàng xoay qua thân thể của cô, giọng khàn khàn nói: “Bà xã, anh muốn ở một mình với em như thế này.”

“. . . . . .” Ách, đúng vậy, trở về lâu như vậy, anh và cô còn chưa có được phút riêng tư.

Cô còn muốn nói gì, đưa mắt lên nhìn, vừa đúng bắt gặp ánh mắt của anh mang theo nồng đậm dục vọng, miệng không nhịn được há ra, lại bị anh hung hăng hôn.

Cơ Liệt Thần không cách nào kiềm chế. . . . . .

Anh nhớ tới mới vừa rồi ở trong quán ăn, cô chạy như bay đến bên anh, nhanh nhẹn mềm mại, xinh đẹp chân chất làm say lòng người, cũng làm cho anh hiểu được cô nhớ nhung mình đến cỡ nào.

Cuộc đời của anh vốn tràn ngập giết chóc và thù hận, nhưng cô mang đến cho anh hi vọng trong cuộc sống.

Anh yêu cô vì sức sống này, giống như ánh mặt trời chiếu ấm áp cả người anh. . . . . .

“Anh nhớ em!” Anh lẩm bẩm nói nhỏ, ba chữ thật đơn giản, hơn nữa ra nói ra được tiếng lòng.

Vốn Lâm Nhược Kỳ muốn tránh thoát anh, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng lại mềm nhũn, ngược lại vươn tay ôm lấy bên eo của anh, đầu tựa vào trong ngực của anh, tựa vào thật sâu.

Bị cô ôm như vậy, hoàn toàn khơi dậy ngọn lửa trong lòng Cơ Liệt Thần.

Không biết sao, rất muốn cô, đặc biệt, đặc biệt tưởng nhớ. . . . . .

Nhưng anh biết cô có thai, mà bây giờ là giai đoạn nguy hiểm, không thể nhận cô. Hết cách rồi, chỉ đành phải chạm vào vành tai và tóc mai của cô đỡ thèm mà thôi.

Anh không phải là người có dã tâm, có lúc còn cảm thấy biệt danh “Phán quan khát máu” cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ anh rất ghét cay ghét đắng. Anh chỉ muốn kết thúc tất cả chuyện ân oán, anh ôm vợ con của mình bình thản sống qua ngày.

Nếu có thể, hò hét cô vợ nhỏ của anh, sinh thêm mấy “Bé Nhược kỳ”, “Bé Liệt Thần” chơi đùa, sau đó bình thản sống chung một chỗ. . . . . .

Cha mẹ anh cho anh mười năm, anh hi vọng cho cô vợ nhỏ của anh cả đời. . . . . .

Giờ phút tốt đẹp còn chưa đến mười phút, lập tức bị người phá vỡ, “Khụ khụ . . . . . .” Tiếng ho khan vang lên, từ cửa phòng toilet truyền đến.

Hai người đang ở trong toilet đang triền miên đột nhiên quay đầu nhìn thấy Giang Mẫn Hạo ở ngoài cửa thì vội vàng tách ra, Lâm Nhược Kỳ giả bộ giặt khăn lông, Cơ Liệt Thần giả bộ chùi bồn cầu. . . . . .

Giang Mẫn Hạo không khách khí chút nào châm chọc, “Chị dâu nhỏ, khăn lông dùng để lau mặt hay dùng để lau bồn rửa hay vậy? Cơ lão đại, thân thể anh quý giá như vậy, lúc nào thì học được chùi bồn cầu rồi? Sức hấp dẫn của tình yêu thật lớn a, có thể dạy dỗ một lão đại Xã hội đen thành như vậy. . . . . .”

“. . . . . .” Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ lúng túng, trong nháy mắt biến thành màu gan heo.

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần cũng không giả bộ nữa, dứt khoát vứt thùng xuống đất, xoay người nắm vòng eo mảnh khảnh của Lâm Nhược Kỳ, vô sĩ nói: “Cậu không hiểu gì cả, nói khó nghe một chút cái này gọi là thuyền theo lái, gái theo chồng, nói dễ nghe một chút cái này gọi là chồng nói vợ nghe, ân ân ái ái!”

Giang Mẫn Hạo nghiêng mắt, vẻ mặt như bừng tỉnh nhìn lên nhìn xuống đánh giá một tên đàn ông nào đó, cuối cùng lắc đầu cảm thán, “Chậc, chậc, chậc. . . . . . một con gà thật to!”

Lâm Nhược Kỳ theo tầm mắt của Giang Mẫn Hạo, cúi đầu liếc mắt nhìn nửa người dưới của Cơ Liệt Thần. . . . . .

Nhất thời, đỏ mặt!

***

Đêm đó, Cơ Liệt Thần gặp phải một chuyện hết sức nhức đầu.

Theo lý thuyết, anh và Nhược Kỳ là vợ chồng, dĩ nhiên nên ngủ chung một phòng, nhưng mẹ cũng không cho phép, cứng rắn nói không có thể để cho hai người trẻ tuổi ngủ cùng nhau.

“Tiểu Thần a, con đã bao lớn mà một chút kiến thức phổ thông cũng không biết, vợ mang thai ba tháng đầu và ba tháng sau cùng, tuyệt đối không thể cùng giường, cho nên con phải đi ngủ ở phòng khách.”

Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ không hẹn mà cùng kêu rên, “Mẹ. . . . . .”

Ban ngày, bên cạnh luôn có người khác, hai người cũng không có thời gian ở chung; ban đêm, mẹ chồng cũng không để cho hai vợ chồng xa cách nửa tháng ngủ chung giường, đây là chuyện gì a!

Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, lưu luyến không rời nhìn Cơ Liệt Thần vài lần, cuối cùng vẫn chỉ có thể nghe lời một mình đi vào phòng ngủ, một mình nằm trên giường ngủ. . . . . .

Lúc nửa đêm, Lâm Nhược Kỳ ngủ mơ mơ màng màng, nghe được tiếng cửa mở “phịch”, cô sờ sờ đèn bàn ở đầu giường, còn chưa kịp mở công tắc, thân thể nóng ấm của người đàn ông từ sau lưng dính vào.

“Thần. . . . . .”

Mới nói một tiếng, bàn tay người đàn ông đã mò lên ngực của cô.

Là Cơ Liệt Thần, anh chỉ muốn tới gần cô, nghe thấy được mùi Bạc Hà quen thuộc từ trên người anh tỏa ra, cô đã biết.

Môi mỏng nhẹ nhàng vùi ở trong cổ của cô, cọ cọ hai cái, giống như hít thở thật sâu. . . . . .

Đợi nửa phút, nhưng không thấy anh có động tác kế tiếp, cô xoay người nhìn lại, không khỏi mỉm cười.

Thì ra, anh ngủ thiếp đi. . . . . .

Sáng sớm hôm sau.

Khi tia nắng đầu tiên xuyên cửa sổ vào phòng, Lâm Nhược Kỳ mở mắt như mọi khi, đập vào mắt là phòng ngủ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, cách bố trí hoàn toàn khác, nhưng phòng ngủ lại trang trí giống như Lư Đăng Bảo số một, khăn trải giường màu hồng, rèm cửa sổ màu đỏ, trần nhà màu xanh nhạt. . . . . .

Khẽ cử động, làm cho người sau lưng lẩm bẩm, “Ưmh. . . . . . Em đã tỉnh?”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhược Kỳ ấm áp.

Đột nhiên, cảm thấy tâm trạng lúc sáng sớm rất kỳ lạ, giống như ước nguyện mộng đẹp đã lâu rốt cuộc trở thành sự thật, làm cho người ta trong một thời gian ngắn không thể thích ứng, nhưng lại sợ chỉ cần nhúc nhích giấc mộng đẹp sẽ biến mất . . . . . .

Cô ổn định hơi thở, chậm rãi xoay người đưa mắt nhìn khuôn mặt anh trong lúc ngủ mê, trong mắt hiện lên dịu dàng ấm áp.

Thì ra, tất cả không phải nằm mơ.

Tầm mắt dời đến đôi môi mỏng của anh, cô không nhịn được đưa tay, muốn dùng lòng ngón tay chạm vào cánh môi của anh. . . . . .

Vừa sắp chạm đến, anh lại đột nhiên mở mắt!

Lâm Nhược Kỳ giật mình, rồi sau đó tức giận vì anh đùa dai, thế nhưng ngoài ý muốn . . . . . . anh lại gần cô, há mồm một hớp ngậm ngón tay trỏ của cô!

“Này! Rất đau !” Cô kêu lên.

Anh gần như bật cười, không buông.

Cô muốn tránh thoát, lại bị anh cắn thật chặt, mà cổ tay cũng bị bàn tay của anh cầm.

“Mau buông ra!” Cô lại kêu lên, cả người không khỏi nóng lên.

Chương 095: Anh muốn cho cô cả đời 4

Anh hài lòng nhìn mặt cô ửng hồng, nóng lên, toàn thân đổ mồ hôi. . . . . . Môi mỏng khẽ cong lên nụ cười, vô cùng đắc ý.

Đột nhiên xoay người, lại nghiêng người đè xuống. Môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên môi hồng mềm mại của cô, anh hôn cô, nhẹ như vậy, tỉ mỉ như vậy, vô cùng kiên nhẫn miêu tả vành môi của cô, từ từ dụ dỗ cô ra khỏi ngượng ngùng đáp lại.

Môi lưỡi triền miên tay bàn tay ấm áp của anh đã xoa khắp toàn thân cô, sau đó cùng với cô mười ngón tay đan nhau cài ở bên gối, cô không nhịn được nắm chặt mu bàn tay anh, con ngươi mê loạn mở to khó nhịn, trong phút chốc kia gần như tan thành nước.

Anh híp mắt phượng nhìn cô một chút, lần nữa không nhịn được cắn mút cánh môi cô, cạy ra hàm răng cô và dây dưa hôn thật sâu. . . . . .

“Thần, đừng, đừng như vậy. . . . . . Mẹ nói rồi, chúng ta không được. . . . . .” Cô khẽ rên.

Anh khẽ thì thầm, “. . . . . . Anh biết rõ.”

Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng biểu hiện lửa nóng không chút nào lui.

Cô cố gắng muốn tìm về lý trí của mình, cũng đang hồn mê phách lạc, không nhịn được nói ra một câu làm cho cô cũng cảm thấy xấu hổ.

“Nếu không, em giúp anh?”

Quả nhiên, người đàn ông nằm rạp ở trên người cô dừng lại.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn mắt to ngập nước của cô, ngạc nhiên hỏi, “Em muốn giúp anh? Giúp thế nào?”

Cô có chút đỏ mặt, giống như chuẩn bị đủ dũng khí, vươn tay xoa ngực của anh . . . . . . lần đầu Cơ Liệt Thần bị cử động to gan của bà xã mình làm cho kinh hãi.

Cô? Ách, được rồi, anh muốn bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Nhưng. . . . . .

Khẽ ngẩng đầu lên, hôn đôi môi đỏ tươi của cô. Khi hai người XXX cũng mệt đến xụi lơ ở trên giường, Cơ Liệt Thần ôm chặt cô, cùng với cô ngủ say sưa. . . . . .

***

“Cốc cốc cốc. . . . . .” Âm thanh mơ hồ quấy rầy hai người ở trên giường đang triền miên trong giấc mơ kiều diễm.

Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, nhưng không mở mắt, cô thật sự rất ngủ buồn, để cho cô ngủ tiếp một lát thôi. . . . . .

“Cốc cốc cốc. . . . . .” Lại ba tiếng, dường như âm thanh kia càng mạnh hơn trước.

Lâm Nhược Kỳ buồn bực bịch lỗ tai, hé mở con ngươi, lại bị ánh sáng ngoài phòng làm hoa mắt, cô lập tức nhắm lại hai mắt. . . . . .

“Cốc cốc cốc. . . . . . lần này, Lâm Nhược Kỳ đã nghe rõ ràng đó là tiếng gõ cửa.

Một giây kế tiếp, cô đột nhiên mở mắt, gần như hoảng sợ ngồi dậy.

Nghiêng đầu nhìn về phía cạnh mình, thật khóc không ra nước mắt! Sáng sớm hôm nay người đàn ông đáng chết bò lên giường mình, cởi sạch quần áo còn chưa tính, còn, còn, còn để cho cô làm chuyện đó. . . . . .

Nhìn một chút đồ lót bị lột vứt trên sàn, còn có giấy vệ sinh trên sàn đã dùng để lau vật dơ bẩn nào đó, thật là một mảnh hỗn độn!

Lâm Nhược Kỳ đen mặt nâng trán, có chút khóc không ra nước mắt. . . . . .

“Nhược Kỳ? Nhược Kỳ?” Liên tục ba lượt gõ cửa cũng không người đáp lại, đợi một chút ở ngoài phòng, Nhiễm Phương có chút lo lắng, “Nhược Kỳ, con không có chuyện gì chứ?”

“Mẹ, con không sao. Mọi người chờ một chút, con còn chưa rời giường!” Lâm Nhược Kỳ cất giọng đáp lại.

Quay đầu, liền đạp Cơ Liệt Thần bên cạnh còn ngủ mê không tỉnh.

“Gà 16! Nên rời giường, mẹ tới dịu dàng gọi thức dậy!”

Hì hì một tiếng, vốn là tư thế nằm ngủ, lúc này anh đã lao người tới, bị cô nói làm cho tức cười, “Bà xã, em nói ai tới dịu dàng gọi thức dậy?”

“. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ da đầu tê dại, cũng đã lúc này rồi, anh còn có thời gian rỗi rãnh tìm ra sơ hở trong lời nói của cô!

“Gà 16! Mẹ anh tới, anh không nghe thấy sao? ! Tối qua mẹ chồng đã nói rồi, chúng ta ngủ chung giường, nếu mẹ đi vào thì đồng nghĩa với phải . . . . . Phải . . . . .” Cô gầm nhẹ một tiếng, rống đến một nửa, nhưng không biết dùng từ như thế nào, vì vậy lời nói nghẹn ở khóe miệng, kìm nén đến gương mặt đỏ bừng.

Cơ Liệt Thần cười thật tao nhã, “Bà xã, em gấp cái gì, chúng ta cũng không phải là bị mẹ bắt gian tại trận, hơn nữa hai chúng ta xa cách lâu ngày thắng tân hôn, ngủ cùng một giường lớn cũng là bình thường.”

Dứt lời, anh để trần nửa người trên ngồi dậy, ôm cô vào lòng, nhưng vẫn cẩn thận tránh bụng của cô.

Đôi môi vẽ ra một đường cong xinh đẹp, “Bà xã, anh thật sự không ngờ, hôm nay rốt cuộc em phát huy ra thực lực chân chính của em.”

Khóe miệng “. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ co quắp, thiếu chút nữa bị sặc vì nước miếng của chính mình.

Lại nhịn không được nhìn một mảnh hỗn độn trên sàn một một lần, trong lòng run rẩy.

Ông trời! Cô mới mang thai 6 tuần, còn có ít nhất ước chừng 30 tuần nữa, chẳng lẽ mỗi lần anh tới, cô cũng phải giải quyết cho anh sao? !

A . . . . . . không cần a!

Lâm Nhược Kỳ muốn đập đầu vào tường!

Bên này, ngoài phòng Nhiễm Phương thấy bên trong phòng nửa ngày không có tiếng động, đã có chút sốt ruột, bà vội vã đi xuống lầu, gọi Heber đi lên, chỉ có Heber mới có chìa khóa mỗi gian phòng.

Nhiễm Phương vừa càu nhàu vừa nói nhanh lên, nhanh lên, bà lo lắng cho Nhược Kỳ một mình ở trong toilet té xỉu …, vừa gọi những người làm khác đến giúp đỡ. . . . . .

Mà bên trong phòng, Cơ Liệt Thần cho rằng mẹ đại nhân đã rời đi, ngược lại tiếp tục dính chặt Lâm Nhược Kỳ, ôm cô chật chặt, không ngừng nói đến chuyện hai người triền miên lúc sáng sớm.

Dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ vô cùng xấu hổ, nụ cười sung huyết đỏ bừng, hai người đang tình chàng ý thiếp sắp cãi nhau, cửa rắc một tiếng, bị người mở ra!

“Nhược Kỳ! Con không có chuyện gì. . . . . . Chứ?” Nhiễm Phương đạp chân đi vào, chứng kiến hai người trẻ tuổi trên giường ôm một cục, chữ “chứ” cứng rắn cắm ở trong cổ họng.

Bà ngạc nhiên, “Tiểu, Tiểu Thần? !”

Rồi sau đó, Heber và hai người làm khác theo sát ở sau lưng bà đi vào, sau khi nhìn thấy trên đất một mảnh hỗn độn, khuôn mặt của mọi người cũng trở nên đỏ bừng!

“A, cậu chủ, mợ chủ nhỏ. . . . . . Ách, chúng tôi không phải cố ý. . . . . . Không phải cố ý, đúng vậy, đúng vậy. . . . . .” Heber lúng túng, người làm xấu hổ, ngay cả bà Cơ cũng đen mặt.

Dĩ nhiên, cũng lúng túng, cũng xấu hổ, cũng đen mặt, bao gồm Lâm Nhược Kỳ đã sớm chui trốn vào trong chăn!

Chọn tập
Bình luận