Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

12 Nữ Thần

Chương 52: Hồng Ảnh

Tác giả: Slaydark
Chọn tập

Tin tức thiếu niên 16 tuổi Võ Phi Dương đột nhập Long cung, giải cứu 2 vị Linh Đế và đào thoát đến tận cổng tây Long thành nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi. Càng chấn động hơn khi rò rĩ tin Long Mẫu dùng thần lực trợ giúp Dương đánh trọng thương đại trưởng lão Long Hán.

Long Mẫu xưa nay vốn không màng đến thế sự, chỉ những khi tân tộc trưởng lên ngôi thì nàng mới hiện thân ban phước một lần, vậy mà giờ lại hiện thân để giúp người ngoài đánh đại trưởng lão của tộc mình. Chuyện này thật ra ai cũng hiểu nguyên do nhưng chẳng ai dám nói…

Sau khi hiện thân, Long Mẫu không ngờ còn ra lệnh thả trọng phạm Võ Tây Sơ và trả tự do cho Long Chúc Diễm, để nàng dưỡng thương ở Long cung. Ngoài ra, tất cả những kẻ liên quan đến vụ đột nhập gồm Long Chúc Lôi, Lâm gia và giả kim hội đều được Long Mẫu tuyên bố vô tội, sau đó mang Võ Phi Dương rời đi.

Sau vụ việc này, thiếu tộc trưởng Long Chúc Lôi tuy không chịu tội nhưng vẫn bị phế bỏ ngôi thừa kể chức tộc trưởng, quyền thừa kế này được truyền cho con trai hắn là Long Ngạo. Buồn cười ở chỗ cả cha lẫn con đều mừng rỡ, con thì vui vì được kéo gần hơn đến ngôi tộc trưởng chí cao, còn cha thì mừng vì được né xa cái chức vụ chán phèo đó ra.


Thần Long mang Dương bay trên không, nàng cố ý bay từ tốn vì biết Dương có nhiều điều muốn hỏi.

“Long Mẫu, mẹ con thế nào rồi?”

Long Mẫu đáp: “Diễm còn đang hôn mê, sau khi gửi ngươi cho Hồng Ảnh, ta sẽ về chữa trị cho nàng.”

“Vậy sao không chờ chữa cho mẹ xong rồi đi, con không sao mà?”

“Không sao? Dù đã bị ta áp chế nhưng huyết hỏa này vẫn đang không ngừng thiêu đốt linh hồn của ngươi đấy! Mà chữa cho Diễm không phải vài ngày là xong đâu!”

Dương gật gù: “Vậy khống chế huyết hỏa xong, con sẽ về Long thành tìm mẹ.”

“Ai cho ngươi về?”

“Dạ?”

Long Mẫu nghiêm nghị nói: “Trừ khi ngươi hoàn thành điều kiện của ta, còn không ta tuyệt đối không cho ngươi bước chân vào Long thành nữa bước!”

“Điều kiện gì ạ?”

“Phải đạt đến cấp Linh Đế!”

“Éc! Vậy thì biết đến khi nào?”

“Khi nào là chuyện của ngươi! Nhưng chắc chắn lần đến Long thành tiếp theo của ngươi sẽ không còn được ta hỗ trợ! Bọn trưởng lão cũng sẽ không vì ta mà nể nang gì ngươi đâu! Chẵng lẽ ngươi muốn lần nữa thấy cảnh Diễm vì cứu ngươi mà hy sinh?”

Nghĩ đến cảnh Diễm che chở cho mình, Dương trầm xuống…


Huyện Tương Dương, tỉnh Nghệ An, núi non trùng điệp, rừng xanh bạt ngàn, đẹp như một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ.

Long Mẫu mang Dương bay vào một khu rừng núi hoang sơ rồi hạ dần độ cao. Giữa rừng núi bao la, một ngọn đồi xanh biếc đỡ lấy ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc.

Long Mẫu mang Dương đáp xuống trước cửa nhà.

“Căn nhà tranh bình thường này lại là nơi ở của một Nữ Thần?” Dương trố mắt ngạc nhiên nói.

Binh!

Vừa nói xong thì Dương cảm thấy một cơn đau nhức sau gáy rồi ngã sấp ra đất, bất tỉnh.

“Trời ạ sao ngươi đánh nó!” Long Mẫu nhận ra nhưng không kịp phản ứng, đành bực mình nói.

“Chê nhà ta thì ta đánh! Ngươi ý kiến ta đánh ngươi luôn giờ!”

Đáp lại Long Mẫu là một giọng nữ hơi chua ngoa nhưng cũng không kém phần mê hoặc. Hồng Ảnh hiện ra sau chỗ Dương vừa đứng, gương mặt xinh đẹp hoạt bát với đôi con ngươi như màu ngọn lửa, tóc đỏ xoăn bồng bềnh, hồng y phất phơ phủ lên thân hình mềm mại quyến rũ, ngực tròn, eo thon, chân dài, mông đầy đặn.

“Ngươi tìm ta có việc gì?” Hồng Ảnh hỏi Thần Long, nàng hung hăng đạp mông Dương một cái rồi hỏi thêm: “Mà thằng sửu nhi nào đây?”

Thần Long đối với tính nết bạo ngược của Hồng Ảnh đã quen quá hóa bình thường: “Cháu ta đấy, hắn nuốt phải Huyết ảnh yêu hỏa nên giờ phải mang đến nhờ ngươi giúp đỡ…”

Hồng Ảnh gật gù, thân mình nàng uyển chuyển như một ngọn lửa đi đến cạnh đầu Dương, khẽ phất tay đem hắn lật người nằm ngửa lại, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ điểm lên trán Dương, kéo ra một đốm lửa nhỏ đỏ như màu máu.

Hồng Ảnh gật đầu: “Ừ, đúng là Huyết ảnh yêu hỏa này, có cả Hắc ma đế lôi nữa! Cháu ngươi bị thiểu năng à? Linh Tá mà đi nuốt hai thứ này làm gì?”

Thần Long lắc đầu: “Không phải, Hắc ma đế lôi là di truyền từ cha nó, còn Huyết ảnh yêu hỏa là nó ví cứu mẹ nên liều mạng hấp thu…”

Hổng Ảnh vẫn còn tức chuyện Dương chê nhà nàng, không kềm được vả miệng Dương một cái rồi hỏi tiếp: “Di truyền Hắc ma đế lôi? Hắn là con của Võ Phi Công à? Sao nhìn trẻ thế?”

Thần Long sửa lời Hồng Ảnh: “Nó là cháu nội hắn, còn mẹ nó là người của Long tộc ta.”

Hồng Ảnh gật gù: “Ừ, được rồi, ngươi mang hắn về đi!”

“Ngươi không giúp à?”

Hồng Ảnh nhíu mày: “Giúp gì?”

“Giúp ta dạy hắn cách khống chế huyết hỏa.”

Hồng Ảnh tròn mắt: “Không! Ta tưởng ngươi đến đây khoe cháu?”

“Khoe gì. Giúp đi!”

Hồng Ảnh phồng má: “Không!”

“Giúp đi mà… Năn nỉ ngươi đó…”

“Không là không! À mà khoan…” Hồng Ảnh lắc đầu dứt khoát, nhưng chợt nhận ra cảm giác gì đó quen thuộc, vội cúi mặt xuống khịt mũi tựa như đang ngửi mùi trên cơ thể Dương.

Hồng Ảnh nhíu mày: “Trên người tên này còn có khí chất của Tử Linh…” Nàng nghiêng đầu rồi nói thêm: “Có một chút xíu khí chất của Mị Du… và còn một khí chất nồng đậm hơn, là của…” Nói đến đây, Hồng Ảnh trợn mắt nhìn Thần Long hỏi: “Tên này sao lại mang khí chất của bốn người trong bọn ta?”

Long Mẫu Thần Long nghe Hồng Ảnh nói, cũng tỏ ra bất ngờ không kém: “Bốn người? Ngươi có nhầm không?”

Hồng Ảnh đáp chắc nịch: “Sao mà nhầm được! Bọn ta rất nhạy cảm với khí chất của nhau! Ngươi về đi, tên này để lại cho ta nghiên cứu!”

Long Mẫu lật kèo: “Không! Ta mang nó về!”

“Để lại! Ta đốt chết ngươi bây giờ!”

“Không là không!”

Hồng Ảnh đành phải xuống nước: “Để hắn lại cho ta đi… ta năn nỉ mà…”

“Ừ vậy giữ đi, ta còn chuyện quan trọng phải về đây!” Sợ Hồng Ảnh đổi ý, Long Mẫu nói xong liền bay mất.


Long Mẫu Thần Long rời đi, Hồng Ảnh nhìn theo rồi đem Dương vào nhà, đặt hắn nằm trên một chiếc giường tre. Nàng kéo ghế ngồi cạnh để xem xét hắn kỹ hơn.

“Năm loại thuộc tính! Bao gồm cả Tử Vong thuộc tính, hắn chỉ khoảng 16, 17 tuổi, dù có Tử Linh chỉ dạy thì cũng không thể luyện được loại thuộc tính yêu cầu sát khí cực cao này! Chẳng lẽ…” Hồng Ảnh nghĩ thầm, sau đó thử cảm nhận linh lực xung quanh Dương, phát hiện ra linh lực xung quanh không ngừng bị hút vào cơ thể hắn với tốc độ rất chậm.

“Là công pháp Thôn Thiên Địa! Đã có thể tự hấp thu thì ít nhất cũng luyện qua 2 tầng rồi!”

Thoáng bất ngờ, Hồng Ảnh nghĩ một chút rồi khoái chí bật cười: “Ha ha! Tử Linh ơi là Tử Linh, nếu giờ ta nhận hắn làm con nuôi thì có phải sau này các ngươi đều phải gọi ta là mẹ chồng không? Ha ha!”

“À mà không được! Chưa chồng mà có con thì mất duyên ta hết nha! Hay nhận hắn làm em nuôi? Không có tính đả kích! Sao đây ta? A! Nhận hắn làm đệ tử, vừa có thể sai khiến, vừa không sợ bị hắn…”

“Hà hà… Ta phục ta quá, vừa xinh đẹp, vừa bá đạo lại vừa thông minh nữa!”

Trong lúc Hồng Ảnh đang ngửa gương mặt xinh đẹp lên nóc nhà cười khoái trá, một giọng nói trong trẻo như giọng trẻ em nhưng mang khí chất chín chắn trưởng thành lạ thường vang lên: “Ngươi tự sướng đủ chưa?”

Hồng Ảnh giật mình nhìn xuống, thấy bên cạnh Dương từ lúc nào xuất hiện hình dáng một cô bé tí hon, về hình dáng thì nhỏ nhắn xinh xắn tựa như một bé gái mười tuổi, chính là Bảo Ngọc, nhưng ánh mắt cô bé không có nét ngây thơ trong sáng thường ngày.

Hồng Ảnh nhìn Bảo Ngọc, ban đầu tỏ vẻ thích thú vì Bảo Ngọc nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng sau đó liền lập tức trợn mắt ngạc nhiên: “Là ngươi! M…”

“Suỵt!” Ngắt lời Hồng Ảnh, Bảo Ngọc giơ ngón tay trỏ bé xíu lên chắn trước môi, sau đó bay ra ngoài, Hồng Ảnh bước theo.

Ra xa ngôi nhà, gió làm tóc dài và váy trắng của Bảo Ngọc bay phất phơ, nhưng cô bé nhỏ nhắn tưởng chừng chỉ cần gió nhẹ cũng đủ thổi bay thì vẫn đứng yên một chỗ trên không.

“Đây là cơ thể mới tái sinh của ta, cứ gọi con bé là Bảo Ngọc.” Không đợi Hồng Ảnh hỏi, Bảo Ngọc đã giải đáp trước cho câu hỏi trong đầu Hồng Ảnh.

Bảo Ngọc nói tiếp: “Ta có vài điều cần nhắc nhở ngươi: Thứ nhất: Tuyệt đối không được tiết lộ cho Võ Phi Dương biết về thông tin của những người khác trong các ngươi.”

Hồng Ảnh chăm chú lắng nghe, nhưng chờ hoài không thấy Bảo Ngọc nói tiếp nên mất kiêng nhẫn hỏi: “Còn thứ hai là gì?”

Bảo Ngọc đáp gọn lõn: “Hết rồi!”

“Ta đốt chết ngươi!” Hồng Ảnh bực mình đe dọa.

“Đùa đấy, cũng đừng cho Dương biết bí mật về ta. Trong cơ thể Bảo Ngọc này chỉ là một phần linh hồn của ta tách ra, hoàn toàn giống như một đứa bé bình thường nên ngươi cũng đừng lầm tưởng nó là ta.”

Bảo Ngọc dừng lại nhìn Hồng Ảnh để chắc rằng nàng đang lắng nghe rồi mới nói tiếp: “Đừng để hắn biết về nội dung thực sự của công pháp Thôn Thiên Địa và thiên phú của Hắc Ám tư chất, mà tốt nhất là ngươi cứ giả vờ như không biết những thứ này.”

“À, cũng đừng vội cho Dương biết về thân thế của hắn…”

Hồng Ảnh nghiêm túc lắng nghe và ghi nhớ, tựa như một đứa trẻ đang nghe lời dạy của người mà nó quý trọng nhất. Khi thấy Bảo Ngọc ngừng nói, nàng hỏi thêm: “Còn gì nữa không bà ngoại?”

“Bà ngoại cái mỏ ngươi! Nhiêu đó thôi… À còn nữa, điều này mới quan trọng!”

Bảo Ngọc nhỏ xíu khẽ tằng hắng rồi trở nên nghiêm túc: “Nếu có cơ hội…”

Hồng Ảnh chăm chú lắng nghe.

“… thì hãy cho hắn dung hợp linh hồn với ngươi…”

Nói đến đây, Bảo Ngọc mặt đỏ ửng bỏ chạy, trốn vào trong nhẫn của Dương, còn Hồng Ảnh như lửa gặp dầu, hung hăng gầm rú: “Đứng lại! Ta nướng chết ngươi! Grừ…”


Dương từ từ ngồi dậy, giơ tay lên sau đầu xuýt xoa phần gáy đau nhức, hé mi mắt ra thì thấy Hồng Ảnh đang chăm chú nhìn mình. Dương nhận ra mỹ nhân xinh đẹp này chắc chắn chính là Hỏa Diễm Nữ Thần, về nhan sắc thì nàng không thua kém gì Tử Linh, khác ở cảm giác năng động hoạt bát tựa như một ngọn lửa.

“E hèm! Ngươi tỉnh rồi sao…” Hồng Ảnh hắng giọng, ra vẻ lạnh lùng hờ hững.

“Vâng, ta bị ngất nữa sao?” Dương nhớ lại lúc vừa đáp xuống cửa nhà Hồng Ảnh thì đau điếng ngất lịm.

Hồng Ảnh đảo mắt nói: “Ừ! Ngươi bị… trúng gió lăn ra xỉu nên ta đưa ngươi vào! Thần Long có việc nên về trước rồi!”

“Vâng…”

“Ngươi tên gì?”

“Ta tên Dương, còn nàng?”

Chát!

Hồng Ảnh tát vào mặt Dương và quát: “Hỗn xược! Không được gọi ta là nàng, phải gọi là… sư phụ!”

“Ách! Nhưng nàng…”

Chát!

“Ta đâu có ý định bái sư…”

Chát!

“Ủa ta lỡ tay… Ta hỏi ngươi, Thần Long mang ngươi đến đây để làm gì?”

“Để học cách khống chế Huyết ảnh yêu hỏa?”

“Vậy ngươi có nghe câu: Một chửi là thầy, nữa chửi cũng là thầy chưa?” Hồng Ảnh vừa nói vừa hung hăng dí nắm đấm vào mặt Dương.

Dương đau khổ tìm cách phân trần, tuy Hồng Ảnh đánh không mạnh nhưng cũng đủ làm hai má hắn sưng đỏ lên: “Là chữ, không phải chửi… nhưng mà…”

“Nhưng cái gì mà nhưng! Mau quỳ xuống bái ta làm sư phụ! Ta sẽ dạy ngươi!”

“Ách! Ta…” Dương đang bối rối nhắm mắt che tay trước mặt vì sợ bị đánh, chợt một làn gió thoảng qua đem hương da thơm ngát của Hồng Ảnh phả vào mũi hắn, một mùi hương thoải mái và năng động nhưng không kém phần quyến rũ…

Dương buông tay xuống, nhận ra Hồng Ảnh đang cúi thấp người đưa gương mặt xinh đẹp áp gần mặt hắn, đôi mắt phượng đỏ long lanh cùng mi dài cong vút dưới đôi mày liễu như có thể đốt cháy linh hồn Dương, đôi môi nàng đỏ cam lấp lánh hơi cong lên ra vẻ giận dữ nhưng lại vô cùng xinh xắn đáng yêu khiến Dương chỉ muốn liều mạng hôn vào thử một lần.

Dương cố liếc xuống thấp hơn nữa, máu mũi muốn xịt ra tung tóe. Trời ạ, cô nàng này tính tình hoạt bát, lại sống ẩn dật một mình nên thường không mặc nội y cho thoải mái, cổ áo rộng trễ xuống lộ ra hai bầu vú tròn vo tươi rói, một bên còn lộ hẳn ra đầu ti đỏ hồng tươi xinh gợi dục.

Hồng Ảnh lúc này cũng không để ý mà chỉ lo tra khảo: “Sao! Bái sư không hay để huyết hỏa nướng ngươi thành heo quay?”

Sự hung hăng của Hồng Ảnh khiến Dương thoảng nhớ đến bà chằn lửa Hỏa Liên, đúng là nóng tính như lửa. Đây cũng không phải chỉ đơn giản do người giống người, mà do thuộc tính hòa nhập vào linh hồn ít nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến tính cách của con người, cho nên mới có những người điên cuồng như Lôi, hung hăng như Hỏa, lạnh lùng như Băng, ấm áp như Quang… tất nhiên chuyện ảnh hưởng này cũng mang tính tương đối.

Dương méo mặt than khổ, không ngờ lại có chuyện bị người đa đe dọa bắt làm đệ tử, mà hung thủ còn là một Nữ Thần tuyệt sắc.

Lại nghĩ đến cảnh vị sư phụ xinh đẹp này dạy võ cho mình, trong đầu Dương nổi lên sóng gió: “A! Nếu làm đệ tử nàng rồi sau này tìm cách chịch thì không phải là quá phê sao? Thành thần điêu đại hiệp luôn nha!”

Tưởng tượng thôi đã thấy phê phê rồi, Dương nhanh như chớp phóng xuống quỳ gối dập đầu: “Sư phụ! Xin nhận của đệ tử một lạy!”

Hồng Ảnh còn không biết âm mưu đen tối của Dương, cứ ngỡ Dương sợ hãi uy phong của nàng, tỏ vẻ hài lòng xoa đầu Dương: “Ngoan! Đứng lên. Sư phụ sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt… Ha ha…”

“Vâng! Đệ tử sẽ học thật chăm chỉ. Kha kha…”

Chọn tập
Bình luận