Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

12 Nữ Thần

Chương 109: Thảo Nguyên Tĩnh Lặng

Tác giả: Slaydark
Chọn tập

Sau hiệu lệnh xuất phát, tất cả thí sinh từ bốn phía thảo nguyên Tĩnh Lặng đồng loạt xuất phát.

Miền Tây thảo nguyên Tĩnh Lặng.

Dương cũng xuất phát theo hiệu lệnh, đi được chưa bao xa thì phát hiện mặt đất phía dưới chợt rung động dữ dội, liền dừng lại quan sát. Ngoài hắn cũng có vài người dừng lại, còn lại đa số cũng nhận ra bất thường nên liền giảm tốc độ, vào tư thế đề phòng.

ẦM!

Một âm thanh vang dội làm toàn bộ thí sinh giật bắn mình, chưa kịp định thần nhìn sang thì thấy một thứ giống như con sâu màu da người khổng lồ từ mặt đất trồi lên nhanh như chớp, cái đầu trông như đầu khấc của nó nhe cái miệng đầy răng táp trúng một thí sinh dự thi cấp Tá đang dẫn đầu đoàn đua, khiến tên này hoảng sợ vừa gào thét vừa vẫy vùng.

“CỨU! CỨU!”

Con quái vật vươn mình nuốt hơn nữa người gã thí sinh vào trong, cái miệng khổng lồ đầy răng há ra lấy trớn để cắn. Đây là Mãng Xà Địa Ngục, linh thú dạng rắn khổng lồ, nhưng có hình dạng y hệt một con ấu trùng với cái mồm đầy răng nanh, vừa dùng để đào đất vừa dùng để nghiền nát con mồi.

Không ngờ thử thách đầu tiên lại là một con quái vật Linh Tướng cấp 3, gã thí sinh bị nuốt rõ ràng là đang vẫy vùng trước tử thần. Dương muốn cứu nhưng đang ở khoảng cách khá xa, liền nhìn quanh tìm người khác giúp đỡ nhưng thấy toàn những ánh mắt bàng quang. Cũng không thể trách họ vô cảm, ở thế giới mà sự sống và cái chết là một khoảng cách mong manh, những kẻ được cho là thanh niên nhân tài cấp quốc gia ở đây có ai chưa từng thấy máu, thậm chí quá nữa số người ở đây đã từng giết qua vài mạng.

Đấy không phải vì sở thích giết chóc, mà vì đấy là quan niệm, giết được thì giết để trừ đi tai họa về sau. Lúc này cũng vậy, tuy kẻ kia chỉ là một Linh Tá cấp 6, nhưng biết đâu trong lúc ta và ngươi đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, hắn xông vào ăn hôi cho đôi ta ôm hận.

Dương thì khác, hắn từ nhỏ đã được dạy rằng mạng người là trên hết, đến nỗi ăn cướp cầm dao vô tận nhà cũng không được giết. Ở thế giới cũ thì hắn có thể là công dân gương mẫu dù bị cướp đâm cho lòi họng, nhưng ở thế giới này thì Dương đúng chuẩn một tên anh hùng rơm, một thằng nhu nhược, một đứa ngu đần.

Nhưng quan niệm đâu thể nói đổi là đổi, không thể cứu người, Dương liền gào to nhắc nhở: “MAU BÓP NÁT HUY HIỆU!”

Đang hoảng loạn nên nào nghĩ đến chuyện này, tên thí sinh bị nuốt nghe Dương nhắc mới nhớ ra, liền vội vã tung nắm đấm thẳng vào ngực trái, phá nát huy hiệu thủy tinh của bản thân, cũng là lúc hàng trăm cái răng gớm ghiếc cắn vào.

Chỉ trong gang tấc, khi mà những chiếc răng tiếp cận eo bụng của gã thí sinh, chuẩn bị nhai hắn thành thịt vụn thì từ trên cao, cánh chim hồng hạc khổng lồ sà xuống, nhanh như chớp đớp lấy gã thanh niên rồi đổi hướng bay vút lên trời cao.

Thấy người được cứu, Dương chưa kịp thở phải thì nghe một tiếng rú đinh tai, là do con quái vật đầu bùi bị mất con mồi, tức giận nhe răng đảo con mắt duy nhất của nó xung quanh để tìm con mồi mới. Dương ở xa, không bị con quái vật nhìn đến nhưng lại cảm nhận một đợt lạnh sống lưng, có rất nhiều đôi mắt của các thí sinh đang liếc về hắn với thái độ thù ghét. Rõ ràng, nếu Dương không giúp gã thí sinh kia, con quái vật không mất con mồi, thì những người ở đây có lẽ đã thoát được một cửa, nhưng cũng có vài người nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, bao gồm Thiên Hương tiểu thư Kiều Vô Song.

Con quái vật uốn mình chui trở lại vào lòng đất, đám thí sinh không ai muốn làm mục tiêu cho con ác thú, lập tức tranh thủ chạy thẳng về phía khu rừng ở cuối chân trời. Đương nhiên có vài người dư sức hạ con ác thú, nhưng cuộc thi chỉ mới bắt đầu, có ai ngu dại gì tung sức ra khi mà phía trước còn hứa hẹn trùng trùng hiểm nguy cùng những đối thủ chực chờ phế bỏ kẻ sa cơ.

Nhưng cũng có ngoại lệ, một thanh niên tóc vàng đang nhởn nhơ vừa chạy vừa huýt gió, chợt con mãng xà địa ngục trồi đầu lên ngay trước mặt gã.

Xoẹt!

Tích tắc, gã thanh niên tóc vàng đạp đất phóng tới vung đao chém bay đầu con mãng xà khổng lồ, sau đó theo đà đạp lên cái đầu đang rơi của mãng xà để tiếp tục tiến đến.

Từ phía sau, một người thấy cảnh tượng một đao trảm xà kinh ngạc thốt lên: “Cường Dương Tinh Vân!”

Mấy người đang chạy xung quanh không tránh khỏi tò mò: “Tinh Vân Tam Hiệp của Cường Dương cung?”

“Không thể sai được, trang phục Cường Dương cung, mái tóc vàng và cách dùng đao này thì nhất định hắn chính là Tinh Vân Dịch, kẻ xếp thứ hai trong Tinh Vân Tam Hiệp!”

Biết là nơi đây toàn nhân tài, nhưng một nhân tài xếp vào hạng đầu lộ diện thì không tránh khỏi một trận xôn xao. Tinh Vân Tam Hiệp là tên gọi của một nhóm ba anh em, người anh cả tên Tinh Vân Hoàn, người anh thứ tên Tinh Vân Dịch và người em út là Tinh Vân Trùng. Cả ba đều là đệ tử xuất chúng của Cường Dương cung, tuổi chưa đến 30 nhưng đều có thanh danh hiển hách, về tài năng thì đều tiếp cận danh hiệu Siêu Tân Tinh, lại là anh em ruột nên có khả năng phối hợp ăn ý, lúc đấy thì dù là Siêu Tân Tinh cũng không dám dây vào.

Cứ tưởng là một đao của Tinh Vân Dịch đã giúp cho cuộc đua được một đoạn nhàn nhã, nhưng khi cái đầu mãng xà vừa tiếp đất thì mặt đất rung động dữ dội hơn nhiều lần, rồi bốn con mãng xà địa ngục trồi đầu lên.

“Á á a…”

Một tên bị cắn vào chân giật mình hét lên, sau đó tự phá nát huy hiệu và được trọng tài trym hồng sà xuống cứu đi. Một cô nàng may mắn chạy thoát ngay trước khi cái miệng đầy răng của con mãng xà địa ngục táp tới cái chỗ mà vừa trước đó là cặp mông tròn trịa của nàng. Một người khác lợi hại hơn, khi mãng xà vừa xông lên thì hắn xoay người giơ ra một cây thương cản lại, sau đó lợi dụng phản lực tiến xa về phía trước.

Còn con mãng xà địa ngục thứ tư trồi đầu lên ở một khoảng xa sau lưng Dương, tên này tò mò quay đầu lại thì thấy con ác thú đã nằm hôn mê trên đất, mà hung thủ không ai khác chính là Thiên Hương tiểu thư Kiều Vô Song nhan sắc mỹ miều. Bị Dương bắt gặp, Vô Song nháy mắt một cái làm tâm hồn tên dê xồm này điên đảo, rồi tay nàng uyển chuyển phất lên thực hiện một linh thuật để di chuyển như lướt gió về phía trước.

Dương dừng hẳn lại để ngắm gái, nàng lướt ngang hắn và để lại một cái liếc mắt cùng mùi hương khiến lòng người mê mệt.

Máu trào lên não, Dương nổi hứng lấy trong nhẫn ra một thứ to lớn…

Mỗi sân vận động lớn nhất ở bốn tòa đại thành đều lắp một màn hình khổng lồ để trực tiếp toàn cảnh cuộc thi, trên màn hình lại chia nhiều ô để chiếu cận một số cảnh nổi bậc. Từ cả bốn sân vận động, nhiều khán giả có tầm hiểu biết về giả kim thuật đồng loạt kinh hô khi thấy Dương trong một ô màn hình: “Cái đó… là Thánh Bảo? Cuộc thi chỉ mới bắt đầu đã tung ra hàng nóng, đó là thằng ngu nào mà chơi trội vậy?”

Như hiểu được tâm lý chung của khán giả, từ ô màn hình kia liền hiện lên dòng chữ giới thiệu danh tính của thằng ngu chơi trội: “Hắc Vũ Tiên Long – Võ Phi Dương”

Còn trong miền tây thảo nguyên Tĩnh Lặng, Dương sau khi lôi thứ Thánh Bảo to lớn ra liền trèo lên ngồi, đúng, trèo lên ngồi.

Huỵnh huỵnh… huỵnh…

Thứ âm thanh quái lạ nhưng rất đã tai từ phía sau phát ra khiến tất cả thí sinh tò mò quay đầu lại, liền thấy ở phía cuối là gã thanh niên áo đen đang ngồi lên một thứ gì đó to lớn màu đen.

Tại sân vận động Thống Nhất – Sài thành, Thần Sư Đạp Đức Cường ngồi trên hàng ghế danh dự cùng với thành chủ và một số nhân vật cộm cán khác.

Thiên Lý thánh sư tò mò hỏi: “Thầy Cường, thầy có nhận ra thằng nhóc đó đang cưỡi thứ gì không?”

Thần sư Đức Cường cười như mếu: “Đấy là Thánh Bảo hạ cấp, Truy Ảnh 800 mã lực.”

“Truy Ảnh 800 mã lực? Tên nghe lạ vậy?”

Đức Cường cười trừ, đâu thể nào nói đây là tên do chính Võ Phi Dương đặt ra, còn cái thứ hắn đang cưỡi kia chính là một trong những món do đích thân lão chế tạo theo đơn đặt hàng của hắn.

Sau một hồi rú ga thị uy, Dương truyền Hắc ma đế lôi vào Truy Ảnh 800 mã lực rồi đạp số, lập tức món Thánh Bảo bắn như bay về trước trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả thí sinh và khán giả, chỉ có Dương là cười khoái trá, ở thế giới này, có ai biết mô tô là cái giống chó gì.

Đúng, chính là một món Thánh Bảo mang hình dạng một chiếc mô tô phân khối lớn màu đen cực kỳ hầm hố, nhiên liệu để hoạt động không phải xăng mà là Lôi lực, lại là Hắc ma đế lôi bá chủ nên sinh ra một tốc độ khủng khiếp, vèo một cái, Truy Ảnh đã đuổi đến và thắng lếch bánh đến cạnh Kiều Vô Song.

Dương ngồi chễm chệ trên xe, trông cực kỳ oai vệ: “Có muốn quá giang không tiểu thư xinh đẹp?”

Kiều Vô Song trên mặt lộ rõ tò mò và thích thú, đắn đo vài giây rồi theo hướng dẫn của Dương trèo lên yên sau.

Dương lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Vô Song: “Đội mũ bảo hiểm này vào kẻo Pikachu tóm, à nhầm kẻo hư tóc.”

Dù không hiểu Pikachu là cái giống gì, mà có hiểu cũng không thể hiểu đúng, nhưng với tốc độ vừa rồi thì hư tóc là chuyện thật nên Kiều Vô Song nhận lấy chiếc mũ, theo hướng dẫn của Dương cài quai mũ.

“Sẵn sàng chưa?” Dương hỏi bằng giọng phong độ.

Kiều Vô Song gật đầu, nhưng chợt nhớ ra Dương đang quay lưng về phía nàng nên không thấy cái gật đầu, liền thay thế bằng một tiếng “Ưm” khe khẽ trong cổ họng. Tiếng ưm nhu thuận nghe như tiếng rên khẽ làm Dương cứng trym. Máu nóng càng thêm nóng, quên cả nhắc nhở Kiều Vô Song vịn chắc, Dương cứ thế rú ga chạy bắn đi làm nàng bật ra, vội vàng đưa tay ôm chặt lấy Dương, đôi quả đào tròn ép chặt vào lưng hắn…

Nhìn chiếc xe bắn đi với tốc độ kinh hoàng, trên ống pô không ngừng bắn ra những chùm tia Hắc lôi, nhiều thí sinh mới ngờ ngợ đoán ra danh tính của Dương:

“Hắc Ma Đế Lôi kìa! Chẳng lẽ hắn là Hắc Vũ Tiên Long – Võ Phi Dương?”

“Hắn quen Kiều Vô Song sao?”

“Thứ hắn cưỡi là gì vậy? Chẳng lẽ chính là ngựa sắt của Thánh Gióng trong truyền thuyết?”

Trên khán đài sân vận động Thống Nhất, nhóm Lệ, Mộng đỏ mặt vì ghen, bọn Sinh, Chung, Trần há hốc mồm hâm mộ, thần sư Đức Cường không ngừng vỗ trán cười khổ, còn thành chủ Hồ Đại Quang mặt giận hầm hầm.

Long thành, sân vận động Sóng Thần.

Các thành viên gia đình tộc trưởng Long tộc ngồi xem ở hàng ghế đầu, Long Chúc Lôi chăm chú ngó vào ô màn hình quay cảnh Dương đang lái mô tô chở gái, phun nước bọt mắng: “Mụ nội! Người ta có Thánh Bảo toàn giấu làm sát chiêu, nó có Thánh Bảo đem khoe ngay từ đầu, lại còn dùng để cua gái. Mụ nội thằng cháu này giống ta, có tương lai!”

Bên cạnh, Long Chúc Băng đỏ mặt, trong lòng có chút nhớ và chút ghen, còn Long Chúc Diễm đang theo dõi một ô màn hình lớn hơn, chiếu toàn cảnh khu vực phía Nam.

Không chỉ Long Chúc Diễm, mà đa số khán giả đều đang chăm chú theo dõi khu vực phía Nam.

Miền Nam thảo nguyên Tĩnh Lặng.

Khi mới nhìn còn tưởng đây là đồng cỏ màu đỏ, nhưng chính là máu chảy ướt cả một vùng, hàng chục con mãng xà địa ngục bị băm xác ra thành hàng trăm hàng ngàn mảnh nhỏ. Nhưng không chỉ có xác mãng xà, còn có xác mười mấy thí sinh nằm la liệt, huy hiệu trên ngực vẫn còn nguyên vẹn.

Đứng giữa đống xác, hắn, một thân ảnh mình đầy máu, một tay cầm thanh kiếm đen, một tay phủ ngọn lửa tím, lạnh lùng đối diện gần hai mươi người, hắn là giáo chủ thứ bảy của Kinh Nguyệt giáo, Kinh Vô Nguyệt.

Mà phía đối diện, có hai thanh niên trẻ tuổi đứng ra đối đầu với hắn, một là Bạch Long Bá Vương Sùng Hạo, một là Vô Sắc Tiên Vũ Nguyễn Hoài Bão.

Thảo nguyên không hề tĩnh lặng. Một tràng kịch chiến ngay khúc dạo đầu…

Chọn tập
Bình luận
× sticky