Trời không một gợn mây nhưng lại âm u lạ kỳ, Dương cô độc cất bước tiến về tòa kiến trúc quen thuộc, học viện Nữ Thần.
Gọi là quen thuộc, nhưng toàn bộ nơi này hoang tàn vắng vẻ như vừa trải qua một kỳ tận thế, mặt đường nứt vỡ, nhà cửa xung quanh sụp đổ, xe cộ, hàng quán ngổn ngang nhưng không thấy một bóng người.
Nhưng Dương cảm thấy rất bình thường…
Dương bước đến cổng học viện, nơi này giờ vẫn đứng vững, nhưng tường nhà và nền gạch đều phủ đầy rêu phong, cây cỏ mọc um tùm như đã bỏ hoang từ rất lâu…
Hắn vẫn cảm thấy không có gì lạ…
Chiếc đồng hồ lớn trên tòa nhà chính của học viện vẫn còn hoạt động, và tiếng kim đồng hồ là âm thanh duy nhất còn tồn tại ở nơi này. Dương không muốn nghe, vậy nên kim đồng hồ kia liền dừng lại, chính xác hơn là thời gian của nơi này đã dừng lại chỉ vì Dương muốn như vậy.
Rồi một người chỉ trong chớp mắt đã hiện ra ngay trên đỉnh tòa nhà, Hoài Bão, trông hắn trưởng thành hơn rất nhiều, từng trải hơn rất nhiều. Dương không cảm thấy bất ngờ, bởi trước khi Hoài Bão xuất hiện ở đó, hắn đã biết Hoài Bão sẽ xuất hiện ở đó.
Hoài Bão lên tiếng: “Khống chế được thời gian, xem ra cuối cùng thì ngươi cũng thành công chinh phục toàn bộ 12 Nữ Thần.”
Dương không đáp, chỉ nhếch mép cười, một nụ cười hoàn toàn vô cảm. Đúng vậy, hắn đã thành công chinh phục 12 Nữ Thần, luyện công pháp Thôn Thiên Địa đến mức đại thành, nhưng hắn không còn cảm giác vui mừng thỏa mãn. Tại sao ư? Bởi chính tay hắn đã ra tay giết chết toàn bộ Nữ Thần, toàn bộ người thân, và cũng chính tay hắn hủy diệt đất nước này…
Hoài Bão tiếp tục nói: “Không có chút cảm giác thỏa mãn nào đúng không? Bởi vì mục đích của tu luyện là để bảo vệ mọi người, chứ không phải như ngươi, giết tất cả mọi người để tu luyện!”
Dương lạnh lùng đáp lại: “Tu luyện để bảo vệ mọi người? Ha ha! Kính thưa quý ngài anh hùng của tổ quốc… suốt thời gian qua ngươi luôn tìm cách ngăn chặn ta, nhưng cũng từng ấy thời gian ngươi phải nhìn những người mà ngươi muốn bảo vệ chết dần chết mòn trong tay ta, ngươi có chút cảm giác thỏa mãn nào không?”
Hoài Bão lắc đầu: “Không! Nhưng ta không thẹn với lòng.”
Dương bật cười: “Ta cũng không thẹn với lòng! Để nghịch thiên nên ta đã chọn đi con đường vong tình, chứ không như ngươi, đi con đường hữu tình để rồi lần lượt nhìn người ngươi quan tâm bỏ mạng! Lỗi do ta ư? Không! Đó là do thiên ý đã định! Đó là do số phận đã bày!”
Hoài Bão trong chớp mắt đã xuất hiện ở phía đối diện Dương, hắn đáp: “Thiên ý? Số phận? Nói cứ như kẻ nghịch thiên nhà ngươi là người sẽ thuận theo thiên ý, không thấy mâu thuẫn sao?”
“Nói nhiều với hắn làm gì! Chấm dứt mọi chuyện ở đây thôi!” Một giọng nói khác cất lên sau lưng, Dương biết người nói là Sùng Hạo.
Dương bật cười: “Hai ngươi nghĩ còn có thể ngăn ta sao?”
Hoài Bão lắc đầu: “Hai chúng ta thì không thể, nhưng thêm Minh Châu và Vô Danh thì sao?”
Dương nhếch mép cười, ý niệm vừa động liền có thể áp sát và bóp cổ Hoài Bão giơ lên cao: “Ta chấp hết!”
Bộp!
Chợt một thứ gì đó rơi bộp xuống đầu Dương khiến hắn giật mình kinh ngạc, tại sao với sức mạnh hủy thiên diệt địa của hắn hiện tại lại có thể bị một thứ nhỏ bé vô tri làm bị đau? Rồi cảnh vật trước mắt mơ hồ…
Dương tỉnh giấc và nhận ra mình đang ngủ gật dưới một gốc cổ thụ, thứ làm hắn tỉnh là một quả dại rơi trúng đầu. Dương nhớ lại, từ sau khi bị đóng băng và văng đi, hắn bắt đầu đi tìm Thiên Ý, nhưng nơi này tràn ngập nguy hiểm khiến hắn không thể đi nhanh, đêm xuống và hắn tìm được nơi này để ngồi tranh thủ hấp thu linh lực chờ trời sáng rồi ngủ quên đi mất.
Ký ức hiện tại được tô lại thì ký ức trong giấc mơ vừa rồi cũng dần bị xóa nhòa, khiến Dương nhanh chóng quên sạch những gì thấy trong mơ và chỉ còn mơ hồ nhớ rằng bản thân rất bá mà không nhớ vì sao…
Bình minh đã ló dạng, đứng dậy vươn vai, Dương tiếp tục hành trình dưới bạt ngàn cây lá…
Ở một nơi khác, Hoài Bão đang ngồi vận công sau khi hấp thụ được linh hồn của một số linh thú hoang dã, chợt mặt đất nổi lên một trận rung động khiến Hoài Bão giật mình mở mắt.
“Lại có chiến đấu?” Hoài Bão hỏi.
Lão sư phụ gật đầu: “Đúng vậy, chấn động này có thể là từ con khỉ lông trắng, là linh thú Bạch Mao Mỹ Hầu, cấp bậc hẳn là Linh Đế cấp 1. Tạm gọi là Bạch Đế đi.”
Hoài Bảo hỏi: “Vậy còn gã người sói và cô bé người băng kia?”
“Người sói? Đó là Chiến Lang Nhân, cũng Linh Đế cấp 1, tạm gọi là Lang Đế. Còn sinh vật hệ băng kia ta mới thấy lần đầu, cũng Linh Đế cấp 1.”
Lần đầu thấy có sinh vật mà vị sư phụ uyên bác của mình không nhận ra, Hoài Bão ngạc nhiên: “Thầy cũng không biết đó là sinh vật gì ư?”
“Không biết! Nó bị Chiến Thần trụ đập vỡ nát mà vẫn có thể tái tạo, hẳn là Hư Hóa, nhưng nếu có Hư Hóa thì hai tên sói và khỉ không thể nào đấu lại nó mới phải. Hơn nữa dường như con bé này trí tuệ không cao, ai đời đi xông vào phủ đầu sớm thế kia, sao không chờ Bạch Đế và Lang Đế lưỡng bại câu thương rồi xơi? Nói chung con bé này rất kỳ lạ… Cứ gọi là Băng Đế. Tốt nhất là tránh xa ba đứa này ra…”
Hoài Bão gật đầu nhất trí, sau đó đứng dậy tiếp tục hành trình đi săn linh thú.
Chấn động mà thầy trò Hoài Bão nghe được vốn phát ra từ vị trí khá gần Dương, vì ở hơn nên Dương có thể xác định chấn động này không phải do Bạch Đế gây ra như thầy trò Hoài Bão nghĩ, mà là từ sinh vật yếu hơn nhiều.
Sau một lúc suy xét, Dương từ từ tiến đến, định bụng tìm chỗ nấp để chờ cơ hội xông vào ăn hôi.
Đúng như Dương suy đoán, hung thủ gây ra chấn động không phải Bạch Đế, nhưng cũng là một con Bạch Mao Mỹ Hầu, nhưng kích thước thua xa Bạch Đế và cấp độ chỉ là Linh Vương cấp thấp, và đối thủ của con khỉ trắng này là một người mà Dương từng gặp qua, Long Hiện. Tất nhiên lúc này Dương không biết Long Hiện là Long Ngạo, cũng như Long Ngạo không biết Lý Hữu Thực chính là Dương.
Long Hiện đang chiến đấu uy dũng với con khỉ trắng bằng một ngọn thương được vải trắng quấn kín nhưng có thể tự bay lượn và tấn công theo ý muốn của Long Hiện. Tuy không còn được Google chỉ điểm nhưng nhờ kiến thức từng nhận được, Dương vẫn có thể biết thứ kia ít nhất là một Thánh Bảo, hơn nữa còn là Thánh Bảo cấp cao hơn so với Hắc Kim Thánh Khải của hắn bởi chuyển động linh hoạt hơn nhiều, chỉ là không thấy hình dạng thật nên không xác định chắc chắn được. Ngoài ra, Dương cũng có thể mơ hồ đoán được Long Hiện kia đang ở cấp bậc khoảng Đại Tướng, tuy nhiên vẫn khá chật vật trước khỉ trắng, nhờ vậy mà Dương đoán được con khỉ này hẳn là Linh Vương cấp thấp.
Dương không thích Long Hiện này, lý do là vì mối quan hệ có vẻ thân thiết giữa hắn và Liêu Thiên Ý, nhưng qua hành động xung phong nạp linh lực vào bệ thờ Vong Linh điện và hành động liều mình đánh lạc hướng Bạch Đế cho những người khác chạy thoát, Dương đánh giá kẻ này là người tốt, vậy nên hắn quyết định ra tay giúp đỡ.
Sau một lúc thăm dò thực lực của con khỉ trắng, Long Hiện trong lòng thầm mắng phiền phức, bởi hắn muốn hạ con khỉ này thì buộc phải Long Hóa, nếu câu giờ thì sợ bọn linh thú khác kéo đến thì càng phiền phức, còn muốn bỏ chạy thì thật sự chạy không lại do chênh lệch cấp bậc.
Chợt Long Hiện cám thấy phía sau có một người tiến đến đứng cạnh hắn, người này hỏi: “Cần trợ giúp không?”
Long Hiện nhìn sang, nhận ra kẻ vừa đến là Vua Âm Binh Lý Hữu Thực, Long Hiện lập tức lắc đầu: “Không!”
Từ không vừa phát ra thì Long Hiện và Hữu Thực cùng lúc nhảy về hai hướng để tránh khỏi cú đấm trời giáng của con khỉ trắng. Đấm hụt, con khỉ liền gầm lên rồi đuổi về phía Long Hiện.
“Ngươi không cần nhưng ta vẫn muốn giúp!” Hữu Thực nói, sau đó lấy Tử Tình kiếm ra và chém thẳng vào lưng con khỉ.
Những đòn chém của Hữu Thực đương nhiên chưa đủ xuyên qua phòng ngự của con khỉ trắng cấp Vương, nhưng lại khiến nó phải tiêu hao linh lực phòng ngự của nó, khiến con khỉ tức giận quay đầu lại nhìn Hữu Thực.
Sau vài nhát chém thử, Hữu Thực hỏi Long Hiện: “Phòng ngự mạnh quá, ngươi có đòn nào đủ phá vỡ phòng ngự của nó không?”
Quên mất là bản thân vừa khẳng định không cần Hữu Thực giúp đỡ, Long Hiện suy nghĩ rồi gật đầu đáp: “Có! Nhưng cần một thời gian để kích hoạt.”
Hữu Thực gật đầu: “Vậy thì được rồi! Ta sẽ cầm chân nó, ngươi chờ cơ hội rồi ra đòn!”
Thực chất, trong lúc Dương cầm chân con khỉ thì Long Hiện hoàn toàn có thể bỏ chạy, Dương không chắc Long Hiện có làm vậy hay không, nhưng hắn chắc chắn nếu Long Hiện làm vậy thì hắn cũng không gặp nguy hiểm gì, cho nên hắn đánh cược, đổi chút mệt nhọc để biết nhân phẩm của Long Hiện.
Long Hiện cũng biết bản thân có thể chạy, nhưng hắn không hèn đến mức đấy. Và Long Hiện cũng nghĩ đến trường hợp Hữu Thực lừa Long Hiện tung hết sức để rồi mượn tay con khỉ giết chết Long Hiện, nhưng nếu điều đó xảy ra thì Long Hiện vẫn không lo lắng vì bản thân còn ẩn giấu thực lực, cho nên hắn cũng đánh cược, đổi chút mệt nhọc để biết nhân phẩm của Hữu Thực.
Vậy nên Long Hiện gật đầu, tranh thủ lúc con khỉ trắng bị Hữu Thực thu hút, liền gọi ngọn thương bọc trong vải về và bắt đầu thi triển một linh thuật mạnh mẽ…
Ngọn thương lơ lửng trước ngực Long Hiện, mũi thương nhắm thẳng về phía con khỉ trắng, và nhờ sự điều khiển linh lực từ Long Hiện mà ngọn thương này bắt đầu xoáy tròn với tốc độ cực nhanh.
Linh thuật mà Long Hiện thi triển khiến Dương nhớ đến Long Hán, lão cũng đã từng sử dụng linh thuật này để giết Dương nhưng thất bại vì Dương được Long Mẫu ban cho Thần lực. Nhưng vậy không có nghĩa là Dương nghĩ Long Hiện là con cháu Long Hán, bởi khi điều tra về Long Địch thì Dương cũng đã biết con cháu Long Hán không có ai tên Long Hiện.
“PHÁ!”
Lúc này thì Long Hiện hô lên, hai tay tụ lực rồi tung chưởng đẩy ngọn thương bắn thẳng vào lưng con khỉ trắng, đồng thời chính Long Hiện cũng bị phản lực đánh bật ra xa.
Mũi thương đâm thẳng vào lưng con khỉ, kết hợp lực xoáy khủng khiếp phá vỡ lớp linh lực phòng ngự của con khỉ. Dương vốn đã chờ sẵn nên liền lách mình tiến ra sau lưng con khỉ rồi dùng Tử Tình kiếm đâm thẳng vào vị trí mà ngọn thương của Long Hiện vừa đâm vào.
Mũi kiếm Tử Tình chỉ kịp đâm vào một đoạn ngắn, nhưng đã đủ đối với Dương, bởi mục đích của hắn là truyền Tử Vong khí vào cơ thể con khỉ.
Sau đó Dương rút kiếm, nhảy ra xa và quát về phía Long Hiện: “Tranh thủ lúc này, chạy!”
Nhưng Long Hiện không chạy, thay vào đó, mắt hắn kinh ngạc nhìn về khoảng trời sau lưng Dương…
Dương bắt đầu cảm thấy bất ổn, chợt một âm thanh, nghe như tiếng rên mà cũng nghe như tiếng ngân nga của nữ giới, lại nghe như tiếng của u hồn từ địa ngục lan đến…
Dương quay người nhìn về hướng mà Long Hiện đang nhìn.
Tiếng rên càng lúc càng gần, đồng thời, một khoảng trời phía trước đã tối đen, và bóng tối kỳ lạ kia đang lan rộng về phía Dương.
Rồi con khỉ trắng cũng không còn chú ý đến bọn Dương, nó hướng về nơi bầu trời đang bị chia đôi giữa sáng và tối, quỳ xuống, đầu cúi chạm đất.
Dương và Long Hiện đều không biết rằng, tất cả linh thú nơi này, bao gồm Bạch Đế, Băng Đế và Lang Đế, cũng run rẫy quỳ xuống dập đầu.
Rồi bóng tối kia lan ra, nuốt trọn lấy Dương cùng Long Hiện, cả khu rừng vừa trải qua ánh bình minh lần nữa chìm trong bóng tối, cùng với tiếng rên nhẹ nhàng mà lại khiến người nghe cảm thấy rợn người…
Và, Dương cảm thấy sinh mệnh của mình đang bị thiêu đốt từ từ…
Hết chương 156