Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

12 Nữ Thần

Chương 152: Tên Giả

Tác giả: Slaydark
Chọn tập

Nghe Long Ẩn tiết lộ, Long Ngạo gật đầu: “Long thành là Thăng Long thần thành? Bảo sao Lý gia Hà thành lại thù ghét Long tộc…”

Dứt câu, Long Ngạo đứng dậy.

“Đi đâu?” Long Ẩn hỏi.

Long Ngạo đáp: “Đi thực chiến! Đánh nhau với ngươi thật là nhàm chán!”

Long Ẩn bật cười: “Ha ha! Làm sư phụ như ta thật quá thất bại mà!”

Long Ngạo lắc đầu: “Ngươi vốn không xem ta là đồ đệ, ta cũng không xem ngươi là thầy!”

Long Ẩn hỏi: “Ta tò mò muốn biết ngươi xem ta là gì đấy, thiếu tộc trưởng…”

Long Ngạo không đáp, thu ngọn thương vàng vào tay rồi cất bước rời khỏi tòa điện thờ.

Nhìn Long Ngạo đi khuất, Long Ẩn vỗ trán tự nói: “A! Quên nói cho hắn biết là Võ Phi Dương đã cải trang thành người khác, cũng quên dặn dò hắn không nên chọc giận Liêu Thiên Ý…”

“À mà thôi…”

Phất tay cho qua, Long Ẩn ngồi bệt xuống đất, lấy ra một tấm gương ngồi soi nặn mụn ngay giữa điện thờ.


Hiện tại đã là vài ngày kể từ khi Dương lấy danh Lý Hữu Thực tiến vào bí cảnh, nơi xung quanh vết nứt lại xuất hiện một lượng người chờ cơ hội tiến vào. Âm thanh bàn tán không ngớt…

“Nghe nói vài ngày trước đã có người được đưa ra…”

“Là một thiên tài của Lưu Gia, Linh Tướng cấp 4, kẻ này bị hành hung đến nỗi suýt nữa thì liệt toàn thân! Cũng may được đưa ra ngoài chữa trị kịp.”

“Không phải bị hành hung, mà là bị Tử Vong linh lực hủy diệt sức sống! Hơn nữa là do Tử Vong khí của một Linh Tướng cấp 1!”

“Linh Tướng cấp 1 dùng được Tử Vong hệ? Lại còn đánh bại Linh Tướng cấp 4? Nhảm nhí!”

Người khác nói: “Ta thì nghi là bên trong có linh thú Tử Vong hệ sinh sống, chứ Linh Vương trở lên chưa vào được thì lấy đâu ra người mang Tử Vong hệ!”

“Khó nói… Khó nói… Nếu đúng là có một Linh Tướng cấp 1 sở hữu Tử Vong khí chất lượng cao thì quả thật là một tin chấn động đây…”

Một người có nhiều thông tin hơn: “Không chỉ sở hữu Tử Vong khí, hắn còn có thể triệu hồi âm binh cấp Vương chỉ bằng một cú giậm chân! Kẻ này tên là Lý Hữu Thực, không rõ tuổi tác, tự xưng là Vua Âm Binh và đang đứng đầu Chiến Thần bảng.”

“Chiến Thần bảng? Có thể nói rõ hơn không?”

Người có nhiều thông tin bắt đầu hào phóng giảng giải sơ về Chiến Thần trụ, chiến trường Lê – Mạc…

Nghe xong, một người gật gù: “Ra vậy… Vậy tình hình chiến sự thế nào?”

“Phe Lê đông áp đảo, toàn bộ Linh Sĩ, Linh Úy tiến vào đều chọn phe Lê, hầu hết Linh Tướng cấp thấp cũng tương tự, duy chỉ có 4 người theo phe Mạc.”

“Bốn người? Vậy không phải phe Lê mỗi người phun một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết phe Mạc sao?”

Người kia lắc đầu: “Ngược lại! Bốn người phe mạc này chính là bốn người đứng trên đỉnh Chiến Thần trụ, bao gồm cả Vua Âm Binh – Lý Hữu Thực và Bạch Long Bá Vương – Sùng Hạo!”

“Sùng Hạo cũng có mặt ư?”

Nghe câu này, một người mang khăn trùm che kín mặt đang đứng khoanh tay liền quay sang nhìn kẻ vừa nói, sau đó quay đi và tiếp tục đứng khoanh tay nhìn vết nứt.

“Đúng vậy, nghe nói tuy không ai thấy mặt nhưng tên hắn vẫn xếp thứ 3 Chiến Thần bảng, chỉ sau Lý Hữu Thực và Liêu Thiên Ý.”

“Lại còn cả Liêu Thiên Ý? Nghe nói cô nàng này nổi danh khắp Long thành sau khi dùng linh lực vô hệ cấp Tướng đánh bại Linh Vương lĩnh ngộ Hữu Ý?”

“Nghe nói gã Linh Vương bị nàng ta đánh bại tự xưng họ Long… Tên là Long Hiện?”

Hai từ Long Hiện phát ra, một người đang bước đến liền khựng lại, hắn nhếch miệng cười rồi tiếp tục tiến đến gần khe nứt…

“Vào được rồi!”


Phía bên kia vết nứt vẫn là vị trí cũ nơi Dương đặt chân đến, khác chăng là Chiến Thần trụ phe Lê sừng sững giờ đã không còn trước mắt, thay vào bằng một bãi đất khô cằn với đá vụn vỡ văng khắp nơi.

Trong những người mới tiến vào có ai đó lên tiếng: “Đây là mảnh vỡ của một Chiến Thần trụ phe Lê, nghe nói đã bị Vua Âm Binh Lý Hữu Thực phá vỡ, muốn được ghi nhận chiến tích thì phải báo danh lên trụ.”

“Theo tin tức thì đi thẳng một đoạn sẽ có một cặp trụ của cả hai phe Lê – Mạc…”

Đoàn người gồm vài chục Linh Tướng cấp cao tiến sâu vào vùng tử khí, nhờ những cột sáng bắn thẳng lên trời nên dễ dàng tìm đến vị trí đặt hai Chiến Thần trụ.

Thu hút ánh mắt mọi người đương nhiên là những dòng chữ sáng chói gần đỉnh trụ:

“Đệ Nhất – Mạc – Lý Hữu Thực – 28.165”

“Đệ Nhị – Mạc – Liêu Thiên Ý – 24.495”

“Đệ Tam – Mạc – Sùng Hạo – 13.183”

“Hạng 4 – Mạc – Phan Phúc Pháp – 12.047”

“Hạng 5 – Lê -…”

“Quả đúng như tin tức, top 4 đều là người phe Mạc, Sùng Hạo vậy mà chỉ xếp hạng 3!”

“Chắc là hắn chưa dùng thực lực thôi, dù sao thì Lý Hữu Thực và Liêu Thiên Ý chỉ là ngôi sao mới nổi, làm sao có thể so sánh với thiên tài thế hệ phi thường như Sùng Hạo.”

“Đúng vậy! Hơn nữa bọn chúng chỉ là Linh Tướng cấp thấp và cấp trung, chúng ta ra tay thì chúng sẽ rớt hạng ngay!”

Trong khi đám đông đang bàn tán, một người bước thẳng đến trụ đen phe Mạc, người này chính là Long Ngạo đang cải trang.

Không lâu sau, một dòng chữ chập chờn hiện ra trên thân trụ: “Mạc – 4 – Long Hiện – 0”

“Long Hiện? Hóa ra kia chính là gã Linh Vương bị Liêu Thiên Ý đánh bại trong lời đồn? Khoan đã…”

“… Linh Vương làm sao vào được đây?”

“Vậy nghĩa là tin đồn chỉ là giả ư?”

Xung quanh xôn xao bàn tán, vì chú ý vào tin đồn về Long Hiện mà không ai để ý đến một chi tiết bất thường, con số 4 trước tên của Long Hiện.

Một người khác tiến lên, vẫn về phía trụ đen, người này cao to tương đương Long Hiện, không rõ mặt mũi vì đã bị khăn trùm che kín.

Kẻ này đặt tay lên trụ, không lâu sau thì một dòng chữ hiện ra, chập hờn hơn hẳn dòng chữ của Long Hiện trước đó.

“Mạc – 5 – Âu Bạch – 0”

“Âu Bạch? Tên lạ quá, hẳn không phải người Long thành!”

Tên lạ và người cũng giấu mặt nên không ai bàn tán thêm về người này, ngoại trừ một thanh niên ăn mặc đơn giản đang đứng phía xa.

Người này cũng cải trang, chính là Hoài Bão, hắn hỏi thầm: “Sư phụ chắc chứ? Âu Bạch đó là Sùng Hạo?”

“Chắc mà, khí tức khá quen thuộc, đủ để khẳng định Chiến Thần trụ này hỏng nặng rồi! Ngươi còn không mau báo danh, nó hỏng luôn thì khỏi dùng tên giả nhé!”

“Vâng!”

Hoài Bão gật đầu rồi tiến đến trụ đen, bên trụ trắng cũng có người bước lên báo danh.

Hoài Bão đặt tay lên trụ, không lâu sau thì có kết quả: “Mạc – 6 – Vũ Lôi Phong – 0”

Lão sư phụ tán thưởng: “Bão thì phải có mưa, gió và sấm chớp, hay cho cái tên Vũ Lôi Phong!”

Nhưng khi dòng tên Vũ Lôi Phong hiện ra, đột nhiên chữ viết trên thân trụ đen này cũng vụt tắt, những vết nứt trên thân trụ lan ra rồi vỡ vụn. Trụ hư hại nặng nên đã tự hủy, những người đến sau muốn gia nhập phe Mạc chỉ còn cách tìm trụ khác báo danh, đương nhiên trường hợp trụ hỏng nặng nhưng vẫn còn báo danh được là cực kỳ hiếm thấy, và thực ra trụ duy nhất làm được điều này đã hỏng sau khi Vũ Lôi Phong báo danh.

Quá trình báo danh tiếp tục, những người báo danh xong liền tản ra để trải nghiệm cuộc chiến chống âm binh trên chiến trường…


Sâu trong chiến trường, nơi Tử Vong khí nồng đậm âm u nhất, người ta phát hiện ra một tòa cung điện nhỏ trông như điện thờ, nơi này hiện tại đã bị một nhóm 3 người chiếm cứ làm doanh trại riêng, chính là 3 trong 4 người xếp đầu Chiến Thần bảng, Lý Hữu Thực, Bành Thu Thúy (dưới danh Sùng Hạo) và Phan Phúc Pháp.

Sau khi những người mới tiến vào không lâu, một tin đồn được lan truyền rằng Vua Âm Binh đang kêu gọi quần hùng tập trung về Vong Linh Điện để công bố một phát hiện lớn. Đa số đều bán tín bán nghi, lo sợ Vua Âm Binh nổi danh tàn độc này lập ra quỷ kế để hốt trọn ổ và tiêu diệt toàn bộ đối thủ, nhưng cũng có một số người can đảm muốn diệt trừ Vua Âm Binh này nên đã liên kết thành nhóm để chờ đến ngày hẹn tụ hội ở Vong Linh Điện.

Khi mà chiến trường sục sôi với những anh tài mới gia nhập, lại có một nơi trầm lặng an bình…

Một ốc đảo nhỏ giữa vùng đất khô cằn, Liêu Thiên Ý ngồi trên tảng đá giữa bãi cỏ héo úa, môi hồng kề vào ống tiêu để thổi lên một khúc nhạc buồn…

Cô độc, nàng không hiểu sao bản thân luôn luôn cảm thấy cô độc, cô độc đến nỗi tưởng chừng nỗi cô đơn chính là cảm giác bình thường nhất trong lòng nàng…

Nhưng trạng thái bình thường đó giờ đây thỉnh thoảng lại gợn sóng mỗi khi hình bóng một người vô tình hiện ra trong ký ức nàng.

“Đây là cảm giác khi thù ghét một người sao?” Nàng tự hỏi lòng, nhưng cũng chính nàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải… Tuy hắn đáng ghét, nhưng ta không ghét…”

“Vậy phải chăng chính là khi nhớ một người?” Nàng lại tự hỏi và rồi tự phủ nhận: “Cũng không phải… Ta không hề thích kiểu người như hắn… nhất định sẽ không…”

Rồi tiếng sáo ngừng, Thiên Ý đưa tay chống cằm, phồng má bực dọc mắng thầm: “Tên đáng ghét đó… Ta vì hắn chịu một kiếm, vậy mà hắn nỡ lòng nào trơ mắt nhìn ta bỏ đi…”

Thiên Ý đâu biết rằng, trong màn tử khí phía xa, “tên đáng ghét đó” của nàng đang âm thầm nấp sau thân cây, mắt hắn khờ dại ngắm nhìn nàng, đóa bạch hoa xinh đẹp nở tươi giữa chiến trường u ám…

Hắn là Dương, hắn là Hữu Thực, kể từ trận đánh trước thì hắn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích nàng, và đến tận hôm nay, khi thấy nàng khỏe mạnh bình yên thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chợt một tiếng bước chân, có người đang tiến về phía Thiên Ý, kẻ này lên tiếng: “Nghe tiếng tiêu liền nghĩ ngay đến nàng, hóa ra đúng là nàng!”

Thiên Ý thấy người quen đến, mỉm cười nói: “A! Nhóc bại tướng! Ngươi cũng đến đây sao!”

Nụ cười của Thiên Ý khiến tim Dương rung động, hóa ra nàng cũng không phải người băng lãnh như hắn tưởng.

Khi Dương đang suy nghĩ, kẻ mới đến cũng lên tiếng: “Ta không phải bại tướng! Chẳng qua là ta không thích đánh con gái… Hơn nữa, tại sao ta không thể đến đây?”

Liêu Thiên Ý cười đắc ý: “Quả nhiên chỉ là một tên nhóc! Chiến đấu sao lại có chuyện phân biệt giới tính chứ! Thua rồi tìm cớ!”

Kẻ kia cố kềm cơn giận: “Ta không tìm cớ! Có giỏi thì đánh lại đi! Ta khiêu chiến nàng!”

Thiên Ý trêu chọc: “Khiêu chiến ta? Thôi đi, ta không muốn làm nhục kẻ bại tướng! Mà ngươi tên là gì ấy nhỉ? Long Hiện? Luyện 10 năm nữa rồi đến tìm ta!”

Câu nói và ánh mắt xinh đẹp của Thiên Ý làm gợi lại ký ức trong đầu Long Ngạo. Lúc đó là vài ngày trước khi Thiên Ý tiến vào bí cảnh. Long Ngạo xin Long Ẩn một bảo vật cải trang để dạo chơi Long thành một cách thoải mái…

Tưởng là có một cuộc du ngoạn thoải mái, nào ngờ một vụ giết người đoạt bảo xảy ra, hung thủ bỏ chạy rồi đem món bảo vật cướp được dí vào tay Long Ngạo, lúc tên này kịp nhận ra thì liền ném món bảo vật đi nhưng không qua được ánh mắt của Thiên Ý, vốn đang truy đuổi tên cướp.

Vậy là một trận đánh diễn ra, Long Ngạo mang ra một bảo vật dài, thứ này được vải băng kín bên ngoài nên trông khá bình thường, lại có thể tự bay nên khiến người khác lầm tưởng hắn là Linh Vương Hữu Ý. Cuối cùng Long Ngạo bị Thiên Ý đánh mẻ đầu và giải lên đồn công an, sau đó mới được giải oan.

Lúc đấy thì Thiên Ý rối rít xin lỗi: “Hì hì… Là do ta nhầm lẫn, ngươi tên gì?”

Long Ngạo ngơ ngác trước vẻ đẹp thuần khiết và nụ cười tỏa nắng của Thiên Ý, lắp bắp đáp: “Ta tên Long… Hiện!”

Thiên Ý gật đầu: “Long Hiện? Được, gặp rắc rối gì cứ đến tìm ta!”

Thấy Long Hiện đang trong dòng hồi tưởng, Thiên Ý tò mò hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Long Hiện lắc đầu: “Không! Ta đâu có cười? Nghe nói mấy hôm trước nàng bị thương?”

Thiên Ý xụi mặt xuống: “Đừng nhắc nữa…” Nữa câu sau nàng lầm bầm rất nhỏ: “Tên đáng ghét đó…”

Cảm thấy có chút buồn bực, Thiên Ý quyết định đi diệt âm binh cho khuây khỏa, nàng nói với Long Hiện: “Ngươi mới vào đúng không? Đi, ta giúp ngươi lấy điểm…”

Nhìn Thiên Ý lướt đi và kẻ tên Long Hiện ngơ ngẩng theo sau, tim Dương cảm thấy một cơn mất mát, hóa ra có một người có thể khiến nàng từ lạnh lùng trở thành tươi tắn, có một người mà nàng muốn sát cánh nơi chiến trường, và người đó không phải hắn…

Hết chương 152

Chọn tập
Bình luận