Chương này bắt đầu cho Phần II nhé các bạn. Chúc đọc truyện vui vẻ!
—–
Mọi loài sinh vật đều có cơ thể và linh hồn, cơ thể già yếu hoặc tổn hại quá nặng sẽ chết, linh hồn nếu không đạt đến cảnh giới Phi Thăng cũng sẽ tiêu tán. Ít ai biết rằng, khi hồn và xác đều đã chết, vẫn còn những thứ tồn tại qua hàng trăm hàng ngàn năm…
Những con người đã ngã xuống trong chiến tranh nhưng ý chí kháng địch vẫn còn tồn tại, và nếu được gọi, dù chỉ còn lại hài cốt vẫn đứng dậy chiến đấu lần nữa.
Những con người đã trở về cát bụi nhưng ý niệm của họ trở thành kiến thức truyền dạy cho đời sau.
Những con người đã yên nghỉ vĩnh viện nhưng tinh thần yêu nước vẫn bất khuất và được các thế hệ tiếp theo kế thừa.
Vô hình, vô dạng, vô thanh, vô hương, nhưng lại có thể lưu truyền bất diệt, người ta gọi chung những khái niệm kia là Niệm.
Niệm tồn tại ở khắp mọi nơi, là kiến thức trong những quyển sách, là tinh thần trong những câu chuyện, là ý chí dưới những nấm mồ, ai cũng có niệm và ai cũng từng tiếp xúc với niệm, nhưng ít ai chú trọng rèn luyện và phát huy niệm.
Có một truyền thuyết kể rằng, từ 2500 năm trước, có một người đã luyện niệm đạt đến đẳng cấp sánh ngang với đẳng cấp cao nhất của luyện hồn, Tối Thượng. Và đẳng cấp cao nhất của luyện niệm, đẳng cấp sánh ngang Tối Thượng đó gọi là Phật Tổ.
Với ý niệm mạnh mẽ, vị Phật Tổ kia đã truyền đạt ý niệm của bản thân đi khắp linh giới, ý niệm của người vượt qua cả phong ấn của Lạc Long Quân để truyền đến người dân Việt Nam, khuyến khích người dân đi trên con đường luyện niệm. Từ đó, tôn giáo mới mang tên Phật giáo xuất hiện, một số ngôi chùa được dựng nên trên khắp đất nước và thu nhận đệ tử luyện niệm.
Khác với luyện thể và luyện hồn, luyện niệm với những quy định khắt khe như không được sát sinh, không gần tửu sắc, không ham phú quý… đã khiến không ít người nản lòng, dần dần tách ra lập thành một trường phái mới, trường phái Vô Luật, vẫn chú trọng luyện niệm nhưng không còn chịu ràng buộc bởi những quy tắc khắc khe, Vô Lực bang là một tổ chức theo trường phái này.
Cũng như luyện hồn, luyện niệm ở Việt Nam cũng chia thành hai thang cấp bậc phân biệt nam và nữ.
Nam gồm có: Tiểu Tăng – Sa Di – Đại Đức – Thượng Tọa – Hòa Thượng
Nữ gồm có: Tiểu Ni – Sa Di Ni – Ni Cô – Ni Sư – Ni Trưởng
Trên Hòa Thượng và Ni Trưởng còn có cấp bậc cao hơn nhưng gần như chưa ai đạt đến: La Hán / Bồ Tát – Phật – Phật Tổ, trong đó, Phật được cho là sánh ngang với Thần và Phật Tổ tương đương với Tối Thượng…
“Bình Thường! Dậy mau!”
Tiếng gọi của người bên cạnh khiến Bình Thường mơ hồ tỉnh giấc, xung quanh im lặng như tờ khiến Bình Thường lầm tưởng mình đang ngủ một giấc trong phòng, cho đến khi sực nhận ra bản thân đang ngồi xếp bằng, tay vẫn cầm cây dùi gõ mõ. Hắn ngủ gật trong lúc niệm kinh.
Đây cũng không phải lần đầu Bình Thường ngủ gật, vội ngồi lại tư thế thì giật mình phát hiện đầu mình đau như búa bổ.
“A!”
Bình Thường ôm đầu quằng quại, đây không phải do bệnh tật, cũng không phải sát thương bởi thể lực hay linh lực mà có ai đó đang niệm chú đánh vào tinh thần hắn. Bình Thường từng nếm trải qua khi làm bia cho Đỗ Đạt sư huynh luyện tập, nhưng lần này đau đến khủng khiếp, cảm giác như đầu hắn sắp nổ tung.
Bình Thường biết Đỗ Đạt và các vị sư huynh sẽ không nặng tay như vậy, thế thì là ai đang ra tay?
Bình Thường ngã ra và lăn lộn đau đớn, trong lúc này thì hắn nghe Đỗ Đạt sư huynh la to: “Siêu Phàm sư huynh! Xin nhẹ tay!”
“Siêu Phàm?” Bình Thường biết cái tên này, Vô Lực bang chia làm 3 loại đệ tử, một là đệ tử tục gia, gồm những người đã luyện hồn từ trước và chỉ luyện thêm niệm để thanh tịnh tâm hồn và cả những người tư chất kém cỏi như Bình Thường. Hai là đệ tử chính tông, những đệ tử được tuyển chọn, được truyền dạy niệm từ bé. Ba là đệ tử chân truyền, những đệ tử xuất chúng nhất sẽ được đãi ngộ tốt nhất và truyền dạy thực học để kế nghiệp phát dương Vô Lực bang. Siêu Phàm chính là đệ tử chân truyền thứ năm trong sáu đệ tử chân truyền hiện tại.
Nhưng Siêu Phàm làm gì ở khu vực của đệ tử tục gia? Bình Thường biết, tất cả đệ tử khác cũng biết, Siêu Phàm chú ý đến Mai Linh.
Mai Linh cũng biết điều đó, nên nàng vội vàng tiến ra chắn trước mặt Bình Thường: “Mong sư huynh nương tay!”
Mục đích của Siêu Phàm ngoài thị uy còn vì muốn gây chú ý đến Mai Linh, khi nàng bước ra thì hắn liền dừng niệm, đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn xuống Bình Thường và nói: “Nể tình Mai Linh sư muội, tha cho ngươi lần này! Khôn hồn thì chuyên tâm mà luyện tập, còn để ta thấy ngươi ngủ gật thì lập tức cút khỏi Vô Lực bang!”
Bình Thường hổn hển gượng dậy, sau tấm lưng Mai Linh sư tỷ, hắn thấy Siêu Phàm đang đứng giữa không trung một cách tiêu sái, nhưng không phải hắn biết bay, mà nhờ đứng trên một tòa sen cấp Thánh Bảo, rõ ràng là hàng mượn từ sư phụ mà bày đặt tỏ ra sang chảnh để lấy le với gái.
Đỗ Đạt thấy vẻ mặt bất mãn của Bình Thường, vội đổi hướng chú ý của Siêu Phàm: “Chẳng hay Siêu Phàm sư huynh đến đây có chuyện gì?”
Siêu Phàm đáp: “Đại hội sư môn sẽ tiến hành trong năm nay, ta đến mời Đỗ Đạt sư đệ đến dự cuộc họp của hội đệ tử.”
Nghe họp hội đệ tử, một người lầm bầm: “Rồi! Lại chuẩn bị quyên tiền!”
Khác với đệ tử chính tông và đệ tử chân truyền vốn sống ở Vô Lực bang từ bé, đa số đệ tử tục gia đều có gia đình và kinh tế riêng nên trở thành mục tiêu nhắm đến của quỹ bang mỗi khi có chuyện cần.
Đỗ Đạt đáp: “Vâng, đệ sẽ đến ngay. Cảm tạ sư huynh đã đích thân đến báo tin.”
Ngoài mặt thì gọi là cảm tạ nhưng trong lòng Đỗ Đạt biết rõ Siêu Phàm đến báo tin là phụ, lấy le cùng ngắm gái mới là chính.
Gật đầu đáp lại Đỗ Đạt xong, Siêu Phàm chào tạm biệt Mai Linh rồi bay về hướng chính điện của Vô Lực bang trên đỉnh núi.
Nhìn Siêu Phàm rời đi, Đỗ Đạt vỗ vai Bình Thường: “Nhóc, trưa nay ngươi phải tự đi tìm gỗ rồi, cẩn thận kẻo cương dương hổ nó thông cho thì trời mới cứu nổi ngươi đấy!”
Bình Thường phì cười, hắn biết sư huynh trêu chọc để hắn quên đi mối hận với Siêu Phàm khi nãy…
Rồi Bình Thường nhìn sang Mai Linh, nàng đã trở lại vị trí và tiếp tục luyện niệm, rõ ràng Siêu Phàm dù là thiên tài hàng đầu Vô Lực bang nhưng còn chưa đáng để nàng xem trọng, vì trong lòng nàng là thiên tài hàng đầu trong toàn bộ các môn phái, tổ chức của cả nước… Và Bình Thường hắn thì càng không có cửa…
Kết thúc giờ niệm kinh thì đến giờ ăn sáng. Sau bữa ăn, Bình Thường mang vài quả trứng cút chừa lại từ bữa sáng để mang đến một căn nhà nhỏ riêng biệt bên vách núi.
Đó là căn nhà của lão lao công già, tuy mất trí nhớ nhưng dường như cảm tính vẫn còn nên ngay lần đầu gặp mặt, Bình Thường đã đoán rằng lão già này là một cao thủ lánh đời nên đã lân la làm quen, biết lão thích ăn trứng, nhất là trứng cút nên lần nào bữa ăn có trứng là Bình Thường chừa lại và mang đến biếu lão, đổi lại, lão thường kể Bình Thường nghe những câu chuyện cổ…
“Nhóc, ngươi thật là tốt…” Nhận lấy mấy quả trứng cút từ Bình Thường, lão già cảm động vì tưởng rằng Bình Thường biết tôn trọng lão lao công hèn mọn như lão mà không biết thật ra Bình Thường tôn trọng lão thì có nhưng trông đợi được lão truyền cho bí kíp hay hàng khủng thì nhiều hơn.
Đáng thương cho lão già bị Bình Thường gạ gẫm, nhưng cũng đáng thương cho Bình Thường vì gạ phải một lão già thật sự bình thường như chính cái tên của hắn chứ chẳng hề bí hiểm như hắn trông đợi…
“Hôm nay lão lại kể chuyện cho ngươi nghe nhé!” Lão giả hỏi sau khi ăn xong mấy quả trứng cút.
“Vâng!” Bình Thường rất trông đợi những câu chuyện kì bí của lão già.
“Hôm trước ta kể chuyện gì rồi ấy nhỉ?”
Bình Thường đáp: “Hôm trước ông kể cho cháu chuyện về Thánh kiếm Bình Minh, thanh kiếm đã cùng Hoàng Vô Địch, từ một kẻ bị Phượng Hoàng tộc chối bỏ vì đam mê luyện Quang hơn luyện Hỏa, lên đến đỉnh cao của luyện hồn…”
Lão già gật gù: “À… Sau đó thì Vô Địch gác kiếm và truyền lại thánh kiếm Bình Minh cho đệ tử duy nhất của ngài, cựu thành chủ Sài Thành, Hồ Đại Nhật.”
Bình Thường gật gù: “Nói về kiếm, vậy có phải thánh kiếm Bình Minh chỉ kém mỗi thần kiếm Thuận Thiên của Bạch Long Bá Vương không ạ?”
Lần này lão già lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta từng nghe một truyền thuyết… về một thanh kiếm mạnh đến mức chia đôi thế giới.”
“Chia đôi thế giới? Làm sao có thể?” Bình Thường kinh ngạc.
“Vậy nên mới gọi là truyền thuyết! Chuyện xảy ra từ trước khi thế chiến thứ hai xảy ra, trước cả khi Lạc Long Quân ra đời… Có một kẻ sở hữu một thanh kiếm vượt qua đẳng cấp của Thần Bảo, trong một trận chiến, kẻ đó đã dùng sinh mạng cùng thanh kiếm kia tạo thành một nhát chém khủng khiếp đến mức chẻ đôi thế giới, một nữa thế giới đó chính là Linh giới của chúng ta. Sau khi bị chẻ đôi, Linh giới thiếu sót và bất ổn nên tiếp tục tan vỡ, sau đó Việt Nam của chúng ta mới được Lạc Long Quân bảo vệ bằng phong ấn.”
“Còn một nữa thế giới kia?” Bình Thường tò mò hỏi.
Lão già lắc đầu: “Ta không biết, có thể nữa thế giới kia đã bị hủy diệt, cũng có thể đã trở thành một thế giới đối lập giống như Linh Giới trong gương, hoặc vẫn tiếp tục phát triển theo hướng hoàn toàn khác…”
Bình Thường không nghĩ câu chuyện kia là thật, nhưng vẫn rất tò mò về ý tưởng chẻ đôi thế giới: “Vậy có cách nào hàn gắn lại như cũ không ạ?”
Lão già cười: “Biết đâu được, không chừng sau này ngươi còn mạnh hơn kẻ đã chia đôi thế giới ngày xưa và ra tay hàn gắn thế giới trở lại như cũ. Ha ha…”
Bình Thường bật cười, phế vật như hắn chẻ đôi miếng đậu hủ thì được…
Sau khi chia tay ông lão, Bình Thường đi nghe thuyết giảng phật giáo rồi tranh thủ giờ nghỉ trưa, một mình đi tìm gỗ để sửa lại cánh cửa.
Vì không được phép đốn gỗ trong khu vực Vô Lực bang nên Bình Thường chỉ còn cách tiến xa xuống chân núi.
Tìm một cây chết để lấy gỗ, Bình Thường cảm thấy rợn người khi nghĩ về lời trêu đùa của Đỗ Đạt sư huynh, nhưng sau đó hắn lắc đầu trấn tỉnh: “Nơi này làm gì có cương dương hổ chứ!”
“Grào…”
Ừ, tiếng cương dương hổ gầm đó! Bình Thường quay đầu lại nhìn con hổ to tướng, gương mặt hắn tỉnh rụi, bởi vì hắn đã sợ đến mức không còn thấy sợ…
Cương dương hổ thường có cấp bậc Linh Tướng, một kẻ không dùng được linh lực như Bình Thường thì chỉ có nước ngoan ngoãn chổng mông cho nó thông tới chết… Hoặc là liều mạng chạy tìm đường sống.
Bình Thường ném chiếc rìu vào đầu con hổ rồi lập tức dốc hết sức bỏ chạy, nhưng dù chạy như điên thì con hổ vẫn dễ dàng tránh được chiếc rìu và nhảy mấy bước đã vồ được Bình Thường…
Bị cương dương hổ vồ ngã ngửa ra đất, gương mặt Bình Thường không còn cảm xúc vì biết bản thân chết chắc. Trong lòng hắn thầm hối hận, phải chi chết quách từ khi té vực để còn nhận được chút thương cảm, đằng này lại chết vì bị cương dương hổ thông chết, ngay chính hắn nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi thì nói gì những người khác…
Trong lúc cương dương hổ còn đang gầm gừ dò xét con mồi, Bình Thường nhìn lên bầu trời trong xanh. Đổ Đạt sư huynh nói đúng, giờ thì chỉ có trời mới cứu nổi hắn…
Chợt Bình Thường ngạc nhiên thấy một bóng trắng vụt qua ngang trời, trông giống như một cô gái nhưng Bình Thường có cảm tưởng cô gái này rất nhỏ so với người thường, có lẽ vì nàng bay quá cao chăng?
Nhưng cũng đâu còn quan trọng, cô gái kia vụt qua rồi bay mất…
Rồi Bình Thường phát hiện có một chấm đen trên cao, ngay vị trí cô gái vừa bay ngang, chấm đen này lớn dần trong mắt Bình Thường. Chính xác hơn là đang rơi xuống…
Phập!
Âm thanh nghe như một vật sắc nhọn đâm thẳng xuống mặt đất, Bình Thường nhìn sang, đó là một vật, một thanh kiếm có lưỡi kiếm màu đen kì lạ và chiếc cán kiếm tinh xảo khác thường…
Thành kiếm trong tầm với của tay phải Bình Thường…
Cương dương hổ sau khi đánh giá, dường như thấy Bình Thường không phải đối tượng yêu thích của nó, liền gầm lên rồi há miệng táp thẳng vào đầu Bình Thường…
Và cơ thể cương dương hổ bị ché làm đôi.
Bình Thường trườn người ra khỏi vũng máu, nhìn cơ thể cương dương hổ đã chia làm hai nữa, lòng hắn vô cùng kích động. Hắn đã thoát chết! Hắn đã chẻ đôi một con cương dương hổ hùng mạnh bằng một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống!
Bình Thường nhìn thanh kiếm vừa cứu mạng mình, lúc này mới nhận ra thanh kiếm này ngắn hơn các loại kiếm khác, phần mũi kiếm cũng không sắc nhọn, rõ ràng là một thanh kiếm gãy…
Một thanh kiếm gãy có thể giúp một phế vật chém chết cương dương hổ cấp Tướng? Vậy thì đó là một thanh kiếm gãy không bình thường!
Bình Thường nhìn phần lưỡi kiếm, phát hiện trên lưỡi kiếm có khắc hai chữ: “Nghịch Thiên”