Ánh bình minh rọi xuyên qua giếng trời xuống hang Sơn Đoòng, chiếu thẳng xuống người một thanh niên đang ngồi xếp bằng trên đỉnh một tháp đá dưới hang.
Cứ ngồi im lặng một thời gian dài, chợt tên thanh niên mở mắt nói: “Sư phụ, cuối cùng người cũng tỉnh.”
“Hoài Bão, ngươi vẫn ổn chứ? Tình hình ra sao rồi?” Vừa tỉnh dậy sau khi hôn mê vì tiêu hao quá mức trong trận chiến với Tà Linh, Tề Thiên Ma Tôn liền lo lắng hỏi.
Hoài Bão đáp: “Tà Linh đã bị kẻ kia mang đi.”
Nghe vậy, Tề Thiên Ma Tôn nói: “Vậy sao, cũng phải, trong tên nhóc đó có một nguồn sức mạnh rất khủng khiếp, các ngươi khó lòng ngăn cản.”
“Sư phụ biết gì về hắn sao?”
Tề Thiên Ma Tôn lắc đầu đáp (nhưng động tác của lão bao gồm cái lắc đầu hay thở dài thì chỉ có Hoài Bão cảm nhận được): “Không biết, chỉ cảm nhận được tuổi tác của hắn tương đương ngươi.”
Nói đoạn, lão già lắc đầu ngao ngán rồi nói tiếp: “Xem ra bị nhốt trong này vài nghìn năm đã khiến ta trở thành ếch ngồi đáy giếng…”
Hoài Bão hỏi: “Sao thầy lại nghĩ vậy?”
Tề Thiên Ma Tôn đáp: “Tại sao ư? Vì ta không thể nghĩ ra nơi nào trên lãnh thổ Việt Nam hiện nay có đủ điều kiện để đào tạo ra một kẻ như vậy. Dù chỉ thoáng qua, nhưng ta cảm giác được rằng nếu so về năng lực bản thân thì ngươi, kẻ đang đi theo con đường của Lạc Long Quân, cũng không bằng hắn.”
“Phải, trừ khi Hoài Bão có thể đi đến cuối đường, khi đó ta dám chắc chắn kẻ tên Đoạn Tuyệt kia không còn là gì so với hắn…” Một giọng nói hư ảo vang lên, sau đó Kiếm Linh mơ hồ hiện ra đối diện Hoài Bão.
“Nhưng!” Kiếm Linh nhấn mạnh: “Đi đến cuối đường rồi sao? Ngươi lại như Lạc Long Quân, ngã xuống để bảo vệ đất nước?”
Kiếm Linh lại nói tiếp: “Còn ngươi, Tề Thiên Ma Tôn, ngươi có cho rằng ngươi có khả năng đào tạo ra một kẻ thậm chí còn xuất chúng hơn cả Lạc Long Quân?”
“Cuối đường không có nghĩa là cùng đường!” Hoài Bão đột ngột đứng dậy, giọng đầy quyết tâm: “Con muốn đến Giao Long tộc lần nữa!”
Hồ Hoàn Kiếm, Sùng Hạo đứng cạnh tháp rùa, mình trần để lộ thân hình lực lưỡng óng ánh dưới nắng sớm bình minh.
Chợt quanh thân Sùng Hạo như lóe lên ánh sáng trắng, rồi ánh sáng hội tụ, dần tạo hình thành một bộ trang phục trắng tinh phủ lên thân Sùng Hạo, bộ trang phục như được thiết kế riêng cho Sùng Hạo, làm tôn lên vẻ ngoài mạnh mẽ ngông cuồng vốn có của hắn.
“Đế Y! Không ngờ con đã lĩnh ngộ Hư Hóa đến mức hình thành Đế Y!” Thần Kim Quy giật mình nói.
“Đế Y? Y phục đặc hữu của mỗi Linh Đế khi lĩnh ngộ Hư Hóa đến mức thượng thừa?” Sùng Hạo nhìn xuống cơ thể, thử vận long hóa và phát hiện ra bộ y phục trắng cũng biến đổi theo dạng long hóa chứ không bị rách đi như y phục bình thường.
“Nhưng!” Sùng Hạo không chút đắc ý mà nhíu mày nói: “Đế Y thì sao? Phi Thăng thì sao? Hóa Thần thì sao? Dù phá được toàn bộ phong ấn và lấy lại thực lực thì sao? Vẫn sẽ bại như đã bại dù dùng đến Thần lực của bản thân?”
Thần Kim Quy thở dài: “Phải, dù phá được toàn bộ phong ấn thì con cũng không phải kẻ mạnh nhất, nhưng đó là con đường của con, con buộc phải đi tiếp và đi xa hơn nếu muốn trở thành kẻ mạnh nhất!”
“Đường con đi?” Sùng Hạo như bừng tỉnh, hắn lập tức ngồi xuống, mắt nhắm lại và bắt đầu nghiền ngẫm. Phải, nghiền ngẫm. Sùng Hạo vốn cực kỳ thông minh, nhưng hắn ít khi nào chịu suy ngẫm về quá trình tu luyện và chỉ mong muốn sớm phá được phong ấn để lấy lại sức mạnh…
Tu luyện có thể ví như đi trên một con đường đầy chông gai cạm bẫy, đi càng xa thì càng mỏi mệt, nhưng càng chịu được mỏi mệt thì càng mạnh…
Riêng Sùng Hạo giống như một kẻ bị đeo gông phải đi lại quãng đường đã từng đi…
“Phải, đã từng đi…” Sùng Hạo lẩm bẩm, đồng thời, quanh thân hắn lại hiện ra những vòng xích đỏ…
Một sợi xích dường như sắp đứt…
Nhưng không đứt, mà dần đổi màu thành trắng.
Đi lại con đường từng đi, vậy thì Sùng Hạo phải biết rõ những gì đang chờ đón, vậy thay vì nhờ phá xích để bỏ qua quãng đường đó, sao hắn không thử đi lại quãng đường theo cách khác?
Một vòng sáng trắng có hoa văn hình rồng hình thành và quay tròn bên dưới Sùng Hạo…
Thần Kim Quy như chết lặng…
Mặt hồ Hoàn Kiếm tĩnh lặng…
Không ai hay, không ai biết, một cấp bậc linh lực hoàn toàn mới đang dần được khai sinh…
Một thanh niên tiến về phía mỏm đá nhô cao giữa rừng núi bạt ngàn hướng về ánh bình minh đỏ rực, trên mặt hắn có nét hoang mang thất thần.
Tiến đến cuối mỏm đá, gã thanh niên dừng lại sau lưng một người mặc áo choàng đen.
“Thư mời đã gửi.” Gã thanh niên nói.
“Thế nào?” Người áo choàng đen có vẻ tò mò hỏi dù không hề quay mặt lại.
Gã thanh niên đáp với vẻ mặt khó tin: “Tất cả người nhận được thư đều đồng ý gia nhập.”
Kẻ áo choàng đen ngạc nhiên: “Thật sao? Quả nhiên hắn không chém gió!”
Gã thanh niên tò mò: “Hắn là ai cơ?”
Người áo choàng đen đáp: “Hắn là kẻ bảo ta viết ra những lá thư ngươi vừa gửi. Thủ lĩnh của chúng ta.”
Gã thanh niên nhăn nhó: “Thủ lĩnh? Thật ra hắn là thần thánh phương nào? Một lá thư liền khiến cho tất cả, bao gồm hai trong Tứ siêu tân tinh nguyện ý rời khỏi thế lực hùng mạnh của bản thân để gia nhập một tổ chức cỏn con vừa mới khai sinh không danh không tiếng?”
Kẻ áo choàng đen bật cười: “Cỏn con ư? Ngươi có biết thành viên tiếp theo của chúng ta sẽ là ai không?”
“Ai? Đừng nói là Thế hệ phi thường nhé? “
Kẻ áo choàng đen gật gù: “Tiếu công tử, ta đã hiểu vì sao thủ lĩnh chọn ngươi rồi. Phải, Thế hệ phi thường sẽ là những thành viên kế tiếp!”
Tiếu công tử há hốc mồm: “Thật sao? Thế hệ phi thường cũng có thể tuyển?”
Kẻ áo choàng đen gật đầu: “Hắc Đạo sinh ra để đi những con đường mà người ta cho là ngõ cụt!”
Bình Thường ngồi tựa lưng dưới gốc cây nơi hắn nhặt được Nghịch Thiên kiếm, mắt nhìn trời cao, trong đầu ngập nỗi suy tư nhưng hắn lại cảm giác như trong lòng trống rỗng.
Sau khi ngất đi trong vùng đất Phật Cảnh, Bình Thường tỉnh dậy thì đã thấy bản thân được đưa về Vô Lực bang, bọn Mai Linh, Xuất Trần, Trác Việt và Siêu Phàm bị hôn mê lúc Phật Cảnh đóng lại cũng được đưa về.
Nhờ có sự dàn xếp từ Hàn Tuyết nên mọi chuyện về Phật Cảnh được giấu kín, bọn Siêu Phàm thì có vẻ không rõ chuyện gì xảy ra còn Bình Thường cũng không bị tra hỏi bất cứ thông tin gì, riêng về Lãnh Sương cũng được Hàn Tuyết an bày nên chỉ có Bình Thường biết rõ sự thật, nhưng dù có bị tra hỏi thì Bình Thường cũng sẽ không tiết lộ, bởi hắn không còn là một Bình Thường thật thà hiền lành hoàn toàn mất trí được Đỗ Đạt đưa vào Vô Lực bang làm một tên đệ tử bình thường, hiện tại, hắn đã phần nào nhớ lại những kí ức cũ dù chỉ mơ mơ hồ hồ.
Tính cách và hướng suy nghĩ trong đầu Bình Thường cũng có những thay đổi khiến Bình Thường lo sợ rằng liệu hắn khi trước có phải là một tên biến thái xấu xa, nhìn người già thì tìm cách lợi dụng, nhìn trẻ em thì tính cách dụ dỗ, nhìn người mạnh thì nghĩ kế nịnh bợ, nhìn người đẹp thì tưởng cảnh giường chiếu.
Không chỉ Bình Thường mà cả Xuất Trần và Mai Linh cũng thay đổi. Xuất Trần bắt đầu thường xuyên, tình cờ một cách cố ý, gặp gỡ Bình Thường và hỏi han một cách ân cần thân thiết. Ngược lại, Bình Thường nhận thấy giữa hắn và Mai Linh như bị ai đó dựng nên một bức tường, tuy nàng có quan tâm về thương thế của hắn nhưng hắn thấy rõ ánh mắt nàng nhìn hắn không còn sự tự nhiên trước kia, mà như có thêm phần âu lo hay sợ hãi.
Bình Thường thích Mai Linh, thậm chí là yêu nàng kể từ khi cả hai cùng gặp nạn đồng sinh cộng tử ở Băng Sơn Tuyết Lâm, hắn không chịu được cái cảm giác khoảng cách vốn đang gần lại với nàng lại bị kéo dài mà bản thân không thể ngăn cản, vậy nên hắn sẽ ngăn cản. Sau khi được sự tư vấn nhiệt tình tận tâm như chào mời đa cấp từ gã dị sư, mà Bình Thường đã đoán ra gã chính là bản thân hắn sau khi dùng Nghịch Thiên kiếm, Bình Thường quyết tâm hôm nay sẽ tìm gặp Mai Linh, hỏi nàng nguyên nhân gây ra khoảng cách và giải quyết điều đó bằng mọi giá…
Đứng dậy, Bình Thường hít sâu một hơi lấy can đảm rồi tiến về nơi ở của Mai Linh.
Nhưng không có Mai Linh trong phòng.
“Tìm bé Linh hả? Mẹ con nó sáng sớm đã đi dã ngoại rồi!”
Bình Thường nhìn ra và thấy người nói là lão Thanh cha Mai Linh. Lão lấy ra một phong thư đưa cho Bình Thường và nói: “Con bé để lại lá thư nhờ ta đưa cho cậu. Quái, chỉ là đi chơi thôi mà, có phải sinh ly tử biệt đâu mà thư với từ!”
Bình Thường ngạc nhiên nhận lấy lá thư, cúi đầu chào từ biệt lão Thanh rồi tìm chỗ vắng xé bao thư ra đọc.
Bên trong chỉ có mảnh giấy trắng, là loại giấy được chế tạo để chỉ có người nhận mới đọc được. Khi Bình Thường chạm vào, chữ bắt đầu hiện ra.
Nét chữ như gà bới lại đầy lỗi chính tả khiến Bình Thường căng mắt ra đọc: “Muốn thấy mẹ con Phương Trang còn sống thì đến cây đa cổ thụ trong khu rừng dưới chân núi tìm ta! Không được báo công an hoặc bất kì ai khác.”
Khi Bình Thường vừa đọc xong, một tên đệ tử gấp gáp chạy ngang hỏi: “Bình Thường, có thấy trưởng lão Ngộ Pháp đâu không? Lão điên ấy xổng chuồng chạy đâu mất từ đêm qua rồi mà sáng nay mới có người biết!”
“Ngộ Pháp?” Bình Thường giật mình, nhìn lại nét chữ xấu xí trong thư rồi thầm giật mình: “Không lẽ là lão?”