Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

12 Nữ Thần

Chương 183: Đồng Mộng

Tác giả: Slaydark
Chọn tập

Trước mắt Dương là một cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, hắn đang bước đi trong một căn nhà gỗ đơn sơ, hắn bước vào gian bếp và thấy một bóng lưng xinh đẹp, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào khiến cơ thể nàng như tỏa sáng rạng rỡ…

Hắn tiến lại, ôm vào làn eo thon thả…

Nàng không giật mình, quay sang lườm hắn, gương mặt xinh đẹp hé môi cười…

“Bích Diệp…”

Hắn âu yếm gọi tên nàng, rồi hôn vào làn môi thơm ngát…

Nàng cũng say sưa đáp lại, bờ mông tròn ưỡn lên cho Dương vén váy để đưa “xúc xích” tìm vào cõi mơ…

Dương tỉnh giấc, vẫn trần trụi dưới hồ nước nóng, nhưng cánh tay trái đã lành lặn và có thể cử động. Dương thấy Bích Diệp cũng còn đây, đang tựa mình nàng vào ngực hắn, dường như đang ngủ say.

Nhìn gương mặt xinh đẹp và đáng yêu, Dương thở dài thầm ước phải chi giấc mơ kia là thật…

Nhưng Dương không biết rằng, giấc mơ kia tuy không thật, nhưng cũng không phải giấc mơ bình thường, mà là giấc mơ của linh hồn, chính xác hơn là giấc mơ của hai linh hồn, Đồng Mộng.

Đồng mộng là hiện tượng cực kỳ hiếm thấy, chỉ xảy ra khi hai hoặc nhiều người cấp bậc Linh Vương trở lên say ngủ cạnh nhau, đây là hiện tượng một người trong mơ đã vô thức phóng ra “ý” của linh hồn và người ngủ cạnh cũng vô thức tiếp nhận và dẫn đến tình huống hai người mơ cùng một giấc mơ.

Dương không biết rằng hắn và Bích Diệp đã đồng mộng, và thật ra Bích Diệp, vốn ngủ thiếp đi sau quá trình chữa lành cánh tay của Dương, thì giờ cũng đã thức giấc khi tan mộng nhưng vẫn giả vờ ngủ say vì không muốn Dương biết rằng nàng cũng đã thấy những gì hắn thấy trong mơ…

Dương không biết Bích Diệp mơ cùng mình, càng không biết những tình cảm mùi mẫn trong mơ vẫn tồn tại dư âm trong lòng Bích Diệp dù nàng đã tỉnh…

Bích Diệp đang che giấu cảm xúc, còn Dương đang kềm hãm thú tính, làm sao có thể bình tỉnh khi một tuyệt thế mỹ nhân đang trần trụi ngủ trong lòng mình? Hơn nữa, hai đùi Bích Diệp đang vô tình kẹp vào “xúc xích” đang cương cứng của Dương và chỉ cần nhích người là hắn có thể xâm lăng vào người nàng.

Dương không phải loại người đủ đạo đức đến mức có thể buông tha cho mỹ nữ đang ngủ say bên cạnh, nhưng nhìn gương mặt Bích Diệp, Dương lại nhớ đến gương mặt Tử Linh cũng từng bị hắn xâm hại trong lúc ngủ. Hơn nữa, Bích Diệp rơi vào tình huống hiện tại là vì cứu Dương, tuy hắn đê tiện nhưng cũng không đến mức bất phân ân oán…

Còn Bích Diệp, cảm giác cái thứ nóng hổi kia chen vào giữa hai đùi làm nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, nhưng vẫn cố giả vờ không hay biết để chờ Dương có động tác mạnh rồi giả vờ ngã ra, giật mình tỉnh giấc rồi xem như không hay biết chuyện gì. Đáng tiếc, Dương sợ làm hỏng giấc ngủ của nàng nên đã kềm chế và tập trung suy nghĩ về những gì hắn đạt được trong mấy ngày qua…

Dương nghĩ về Thiên Cực Thánh Quang, đế vương chi quang, nhờ Thiên Cực Thánh Quang này kết hợp với trợ giúp của chưởng môn cùng các trưởng lão Cường Dương cung mà linh hồn và cơ thể Dương đã giảm đi một phần tác dụng phụ của thuốc, giúp Dương có thể sử dụng linh lực mà không cần Ánh Dương Thần Quang chiếu rọi, đương nhiên thời gian duy trì và lượng linh lực sử dụng được sẽ bị rút ngắn.

Mặt khác, nuốt hai viên Thần đan cùng nhiều viên Thánh đan đã thúc đẩy linh hồn Dương phát triển vượt bậc, Linh Vương cấp độ 3. Khi đạt đến cấp này, linh hồn người tu luyện sẽ phát triển một giác quan thứ sáu khác biệt hoàn toàn với thị giác, xúc giác, vị giác, khướu giác và thính giác.

Giác quan thứ sáu này còn gọi là giác quan của linh hồn, vốn đã tồn tại ngay từ đầu một cách mơ hồ và phát triển dần theo cấp độ người luyện hồn, nhưng đến khi đạt đến Linh Vương thì giác quan này mới bắt đầu phát triển vượt bậc.

Vậy giác quan này có gì đặc biệt?

Cảm nhận được linh hồn, khi đạt đến Linh Vương, khả năng cảm nhận và đo đạc linh lực sẽ phát triển mạnh mẽ giúp người luyện hồn đo được cấp bậc đối phương một cách chính xác hơn ở khoảng cách xa hơn.

Đó chỉ là một công năng cơ bản của giác quan thứ sáu, còn công năng quan trọng hơn là linh hồn có thể cảm nhận 5 giác quan còn lại giống như não bộ, và để dùng được những chức năng này, người luyện hồn phải lĩnh ngộ cảnh giới cấp Vương, Linh Lực Hữu Ý.

Thực tế thì ngay khi đột phá Linh Vương, linh lực của người luyện hồn sẽ phát sinh một khái niệm gọi là Ý, nhưng cần thời gian rèn luyện để có thể cảm nhận và sử dụng Ý trong linh lực, quá trình này chính là quá trình lĩnh ngộ Hữu Ý.

Vậy Ý có công dụng gì? Một ví dụ để nói về công dụng của Ý, Dương mang một cánh tay thật và một cánh tay giả từ Hắc Kim Thánh Khải. Chỉ khi dùng tay thật thì Dương mới cảm nhận được nóng, lạnh, đau, ngứa… Đây là vì cánh tay thật có liên kết với não bộ. Còn với cánh tay giả đương nhiên không có cảm giác đó, nhưng nếu linh lực đưa vào cánh tay giả có Ý thì cánh tay này cũng sẽ linh hoạt và có các loại cảm giác giống như cánh tay thật, đây là vì Ý giúp cánh tay giả liên kết với linh hồn tương tự như cách tế bào giúp cánh tay thật liên kết với não bộ.

Nhưng khác biệt một điểm là khi cánh tay thật đứt lìa thì Dương không còn điều khiển được vì liên kết dây thần kinh đã đứt, nhưng cánh tay giả mang Ý đứt lìa thì Dương vẫn có thể điều khiển và cảm nhận được vì liên kết linh lực vẫn được duy trì, và cánh tay này vẫn có thể hoạt động bình thường theo ý muốn của Dương, vậy nên người ta gọi cảnh giới này là Hữu Ý.

Khi lĩnh ngộ đến mức độ cao, đưa linh lực vào vật nào liền có thể biến vật đó thành vật có Ý, thậm chí có thể đưa vào cơ thể người luyện hồn có cấp thấp hơn để khống chế cơ thể đối phương, cao hơn nữa là điều khiển cơ thể đối phương theo ý muốn.

Và cũng như những cảnh giới trước, Hữu Ý cần quá trình luyện tập để sử dụng, có thể là vài năm hoặc hàng chục năm, tùy vào tài năng của người luyện. Dương chắc chắn chưa thể dùng được Ý, nhưng một cái lợi khác hắn nhận được là với cấp bậc Linh Vương cấp độ 3, linh hồn hắn càng bành trướng và linh lực càng thêm mạnh mẽ, có thể nói dù với tình trạng bất ổn hiện tại, Dương vẫn vô địch dưới Linh Đế, và thậm chí có thể kết hợp Dạ Hành và Cuồng để đánh bại Linh Đế cấp thấp nếu đối phương bất cẩn.

Bích Diệp dường như đã thực sự ngủ, Dương không nghĩ ngợi nữa, dùng cánh tay vừa lành và cánh tay giả từ Hắc Kim Thánh Khải tạo thành để bế cơ thể mềm mại của Bích Diệp, đưa nàng lên căn nhà gỗ trên ngọn cây, đặt nàng lên chiếc võng kết bằng dây leo, phủ chăn lên cơ thể xinh đẹp rồi hắn cũng thay quần áo, tự tìm một góc ngồi vận công, chuẩn bị cuộc đột nhập hoàng cung.


Ở một thế giới mà ẩu đả, giết người, tranh đoạt là chuyện bình thường thì không ai lạ gì chuyện những người che kín mặt mũi đi vào quán ăn.

Có một người như vậy đi vào quán ăn nhỏ ở vùng ven biển Lăng Cô, Thừa Thiên – Huế, hắn gọi vài món ăn đơn giản rồi ngồi nhâm nhi chút trà, lắng nghe những tiếng bàn tán xôn xao khắp gian nhà…

“Hoàng cung lại có biến lớn rồi!”

“Lại có? Nghĩa là có biến còn lớn hơn chuyện Âm Đạo hội chiếm hoàng cung sao?”

“Đúng vậy! Lần này là Âm Dương chiến! Cường Dương cung tổng tấn công Âm Đạo hội, đã đưa quân bao vây Hoàng cung.”

“Cường Dương cung cũng muốn chiếm Hoàng cung? Rốt cuộc nơi đó có thứ gì đặc biệt?”

“Liệu sẽ là một trận chiến đẫm máu hay lại kết thúc chóng vánh như cuộc chiến giữa họ Nguyễn và Âm Đạo hội trước đó?”

“Nghe nói Âm Đạo hội không tốn một binh một tốt đã chiếm được Hoàng cung và trục xuất Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên.”

Ngồi nghe cuộc bàn luận, Hoài Bão trong lòng thầm nói: “Không ngờ trong thời gian thầy trò chúng ta dưỡng thương lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy…”

Lão già đáp: “Đúng là không ngờ, không biết gia đình ngươi ra sao…”

Hoài Bão lắc đầu: “Con không nghĩ đây là tai nạn, dễ dàng giao Hoàng cung vào tay Âm Đạo hội thì chắc chắn phụ hoàng đang âm mưu gì đó.”

“Đúng nhỉ, nghe nói cha ngươi và Âm Đạo hội kia có đại thù, sao lại dễ dàng đầu hàng như vậy…”

“Vâng, và giờ thì Âm Đạo hội phải chiến đấu với Cường Dương cung. Cường Dương cung này tuy hiện nay hiếm nhân tài, nhưng thế hệ cũ thì toàn cao thủ, đặc biệt là Vô Địch và chưởng môn Dương Hư. Nếu thật sự là chiến tranh thì Âm Đạo hội phải dốc toàn lực rồi.”

“Dốc toàn lực? Vậy chẳng phải núi Bạch Mã không còn ai trông coi sao?”

“Chắc còn nhưng không có cao thủ, ý sư phụ là…”

“Đến đỏ hỏi thăm một chuyến, không chừng tìm được hàng ngon!”

“Vâng!”


Một ngày sau khi Dương được Bích Diệp chữa lành cánh tay trái.

Hoàng thành.

Cuộc chiến giữa Cường Dương cung và Âm Đạo hội đã khai hỏa dữ dội, tường thành rung chuyển trước những đợt tấn công mạnh mẽ của chúng đệ tử Cường Dương cung, binh khí va chạm, tiếng nổ ầm vang, đâu đó lại có những cuộc chạm trán giữa ánh sáng và bóng tối, giữa những trưởng lão Cường Dương cung với những cao thủ Âm Đạo hội.

Trên bầu trời, đương kim chưởng môn Cường Dương cung – Dương Hư chân nhân đang đối diện với một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp, nhưng nàng không phải Dạ Vũ bệ hạ, mà là một nữ Chúa Tể bí ẩn, Hồ Mị Như.

Đứng bình thản giữa trời, Dương Hư chân nhân nói: “Dường như Dạ Vũ bệ hạ trọng thương vẫn chưa lành…”

Mị Như ma mị đáp lời: “Vô Địch cũng không thấy đến?”

Câu đầu là một câu hỏi, rằng tại sao Dạ Vũ không xuất hiện, còn câu sau là một đáp án, rằng Dạ Vũ đang chờ Vô Địch.

Rồi Mị Như nói tiếp: “Ta biết mục đích của ngươi là cầm chân ta, ta cũng lười ra sức, hay là cứ đứng đây xem trò vui?”

Biết rằng Âm Đạo hội có một Dạ Vũ, nhưng Dương Hư chân nhân không hề biết rằng ngoài Dạ Vũ, Âm Đạo hội còn có một mỹ nhân khác cũng cấp Chúa Tể, hơn nữa còn không hề thua kém lão, điều này khiến Dương Hư cảm thấy bất an, bởi lão biết Âm Đạo hội còn một Chúa Tể khác…

Trong lúc chiến sự đang diễn ra, từ phía ngoài Hoàng thành, một âm thanh kì lạ càng lúc càng đến gần, rồi một khối kim loại đen trông như trâu điên phóng đến, cưỡi trên đó là một cô bé xinh xắn, một tên thanh niên cầm hai sừng trâu và ngồi sau là một thằng nhóc…

“Giữ chặt!” Dương quát lớn, sau đó đạp số xe, Truy Ảnh sang số 4, hóa thành Truy Ảnh Thánh Cơ bắn lên bầu trời, lướt qua vùng chiến sự, liên tục tránh thoát tên bay đạn lạc và xông thẳng vào Hoàng cung.

Mị Như lập tức phát hiện, nhưng không ra tay ngăn cản bởi nàng biết Dương Hư chân nhân sẽ ra tay ngăn cản nàng…

Dạ Vũ bệ hạ mặc hoàng bào uy nghiêm đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng, tay chống cằm nhìn về khoảng trời trước đại điện, nơi Truy Ảnh Thánh Cơ lao đến và đáp xuống, trượt một đường dài vào thẳng bên trong, đối diện Dạ Vũ.

“Đến hơi chậm đó…” Dạ Vũ lạnh lùng lên tiếng.

Truy Ảnh Thánh Cơ chuyển thành Truy Ảnh Cuồng Pháo trên vai Dương, hai bên là Bích Diệp và Vô Địch, cả ba đã sẵn sàng cho cuộc tử chiến…

Chương 183

Chọn tập
Bình luận