Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

12 Nữ Thần

Chương 259: Huyết Khế Phượng Hoàng

Tác giả: Slaydark
Chọn tập

Trịnh Thiên Minh bước vào không gian đen như vũ trụ chứa muôn vạn vì sao, nơi Cao Biền đang ngồi suy tư với đôi mắt nhìn hoài một vị trí.

“Thầy lại thấy được thiên cơ nào sao?” Thiên Minh hỏi.

Cao Biền lắc đầu: “Không có gì, chỉ thử suy diễn xem quá trình Địa Tâm khai mở sẽ có gì xảy ra…”

“Vậy thầy thấy gì?”

Cao Biền chỉ tay vào một nơi và nói: “Thấy chỗ đó có gì đặc biệt không?”

Thiên Minh nhìn theo hướng Cao Biển chỉ rồi nói: “Đó chẳng phải là vị trí của ba ngôi sao mới đặc biệt sáng mà thầy từng nói đến sao. Lần trước khi ba ngôi sao đó thẳng hàng cũng là lúc hư ảnh của Thiên Kiếm hiện thế.”

Rồi Thiên Minh lại như nhận ra điều gì: “Hình như lần này chúng đang xếp thành hình một tam giác đều?”

Cao Biền gật đầu: “Phải, tam giác đều, một kết cấu cân bằng và bền vững. Sự sắp xếp này sẽ trở nên hoàn hảo vào đúng khoảng thời gian Địa Tâm cảnh khai mở.”

Trầm ngâm nột hồi, Cao Biền lên tiếng: “E rằng Địa Tâm đồ khó vào tay ngươi…”

Thiên Minh mỉm cười, hắn có một nụ cười tỏa nắng: “Càng khó càng thú vị! Nhưng ta vẫn chưa hiểu Địa Tâm đồ quan trọng ra sao mà thầy muốn ta lấy bằng được?”

Cao Biền gật đầu: “Cực kỳ quan trọng với ngươi, chính xác hơn là với công pháp luyện hồn của ngươi.”

“Liên quan đến Thiên Địa kỳ công của ta?” Thiên Minh hỏi.

Cao Biền gật đầu: “Vào Địa Tâm cảnh đoạt Địa Tâm đồ, dùng Địa Tâm đồ mở Thiên Cơ cảnh, vào Thiên Cơ cảnh lấy Thiên Cơ đồ, chỉ khi giải mã được Thiên Cơ Địa Tâm đồ để thu lấy Thiên Địa Thần Trận thì Thiên Địa kỳ công của ngươi mới có thể chính thức trở nên hoàn hảo, trở thành Thiên Địa Thần Công cực kỳ bá đạo.”


Thế Giới Ngầm, một khu đô thị phồn hoa nằm sâu dưới lòng đất, nơi này được dựng nên bởi tội phạm và dần trở thành thiên đường của tội phạm, là tụ điểm ăn chơi, mại dâm, cờ bạc, bắn cá, đa cấp, hút chích xì ke ma túy…

Giữa con phố lập lòe ánh đèn đa sắc, Đoạn Tuyệt chậm rãi bước đi trong tiếng nhạc sôi động.

Bước vào một quán nhỏ nơi các thanh niên nam nữ đang quay cuồng nhảy múa theo nhạc, Đoạn Tuyệt lặng lẽ ngồi vào quầy rượu. Ánh mắt vô cảm, Đoạn Tuyệt búng tay gọi gã nhân viên pha chế và nói: “Cho ly trà sữa trân châu!”

Gã nhân viên pha chế gật đầu, nhanh tay pha một ly trà sữa trân châu cho Đoạn Tuyệt, đồng thời lén đưa Đoạn Tuyệt một vật nhỏ màu trắng đục gói trong giấy kính và thì thầm: “Hàng mới về, kẹo sữa được làm từ sữa!”

Đoạn Tuyệt dật đầu, cho viên kẹo sữa vào miệng ngậm rồi lại hút một ngụm trà sữa thơm ngọt.

Khi Đoạn Tuyệt đang nhấm nháp viên kẹo sữa với vẻ mặt phê pha, một người áo đen đội mũ trùm che kín mặt chợt bước đến ngồi bên cạnh đoạn tuyệt, gọi một ly nước mía rồi nhìn sang Đoạn Tuyệt và hỏi: “Sớm biết Nhất Đao Đoạn Tuyệt đam mê sữa, ta thắc mắc tại sao ngươi lại ở đây khi mà quả vú sữa thủy tổ nghìn năm có một đang vào độ chín?”

Đoạn Tuyệt không trả lời mà hỏi lại: “Còn ngươi, ta thắc mắc sao người của Quỷ Môn Quan như ngươi có gan xuất hiện trước mặt ta ở Thế Giới Ngầm này, hả đương kim đệ lục Hùng Vương bảng, Lục Văn Minh?”

Kẻ tên Lục Văn Minh nhếch môi cười: “Đừng lo, ta đến vì nhiệm vụ và đã được phép thông hành, ta không làm hại ngươi đâu.”

“Làm hại ta?” Đoạn Tuyệt phì cười: “Ngươi cũng là người của Quỷ Môn Quan, nhưng ngươi đâu phải Nhất Ảnh Độc Hành? Con tốt thí như ngươi lấy tư cách gì làm hại ta?”

Lục Văn Minh gật gù: “Phải, ta chỉ là con tốt thí, nhưng tốt thí vẫn hơn thứ rác rưởi bị chính cha mẹ và chủng tộc chối bỏ…”

Đoạn Tuyệt cười nụ cười lạnh lẽo: “Ta không có cha mẹ, không có chủng tộc!”

Lúc Văn Minh hỏi với giọng ngờ vực: “Thật sao? Hay ngươi chối vì ngươi nhục nhã? Cùng là con lai, hai kẻ kia lại có long thể bá vương gây chấn động toàn tộc, chỉ có ngươi ngay cả long hóa cũng không thể, bị ruồng bỏ một cách nhục nhã mà chẳng ai quan tâm.”

Đoạn Tuyệt vẫn lạnh lùng: “Ta nhắc lại với ngươi, ta không có chủng tộc. Nếu ngươi nói đến Long tộc, thì không bao lâu nữa, sau khi đạt được sức mạnh cần thiết từ Địa Tâm cảnh, chính tay ta sẽ đến Long thành giết sạch bọn chúng, từng mạng từng mạng…”


Vô Thiên Trục Nhật mặt nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt suy tư cất tiếng hỏi Thổ Tả đang bên cạnh: “Thổ Tả, ngươi nói ta là kẻ hoàn thiện nhất trong các anh chị em?”

Thổ Tả mặt cũng nhễ nhại mồ hôi gật đầu đáp: “Đúng vậy, thiếu gia là người duy nhất không chịu ảnh hưởng từ tác động bên ngoài để ra đời đùng thời hạn. Người là đứa con hoàn hảo duy nhất có thể gánh vác ba trọng trách mà chủ nhân Vô Thiên giao phó, gồm tiêu diệt Vô Danh, phá vỡ phong ấn và phò tá Vô Thiên hủy diệt thế giới!”

“Hủy diệt thế giới…” Ánh mắt Trục Nhật trở nên kiên định như đang nhìn về viễn cảnh xa xôi kia…

Chợt có tiếng xoảng vang lên.

Trục Nhật nhìn xuống thau chén bát to tướng thơm lừng mùi phở bò cùng nước rửa chén mà hắn đang rửa, một bát lớn đã bị vỡ.

Cùng với đó là tiếng quát mắng từ mụ chủ quán: “Bà mẹ thằng kia lại làm vỡ bát phải không? Tiền hai bát phở chúng mày ăn quỵt còn chưa đền đủ đâu!”

Trục Nhật nhìn sang Thổ Tả cũng đang hì hục rửa bát và lại hỏi: “Hoàn hảo nhất? Vậy tại sao các anh chị sinh ra đều thừa kế Thần lực mạnh mẽ, còn ta sinh ra chỉ là Thường Dân, phải tự tu luyện, tiền thì chẳng có một xu, thèm phở đi ăn quỵt mà ngay cả thằng bưng phở cũng không đánh lại, bị nó lôi đầu đánh như chó rồi phải rửa bát đền tiền? Hức… hu hu…”

“Ngoan nào, đừng khóc, tất cả đếu có lý do cả…” Thổ Tả vội an ủi.

“Lý do gì?”

“Ngài sinh ra như một con người bình thường, nên ngài có thể tự do xuất hiện mà không bị dòm ngó, và chỉ ngài mới làm được những nhiệm vụ mà các anh chị mang Thần lực không thể làm.” Thổ Tả nói.

“Có nhiệm vụ như vậy sao?” Trục Nhật ngạc nhiên.

Thổ Tả gật đầu: “Rất nhiều, chẳng hạn như vào Địa Tâm cảnh, nơi được bố trí một kết giới cực mạnh khiến kẻ càng mạnh mẽ lại càng suy yếu, riêng Thần và những kẻ mang Thần lực, Thần hồn khi tiến vào liền bị vô hiệu hóa.”

“Vậy ta phải vào đó? Để làm gì?”

Thổ Tả đáp: “Làm bất cứ gì người muốn, vì ý chí của người chính là ý chí của chủ nhân, Vô Thiên!”


Tại kết giới nơi cây vú sữa thủy tổ…

“Cái gì? Xông vào đập hắn?” Dương trợn mắt khi nghe kế hoạch của Ngọc Yến, rằng Dương chỉ cần lao vào đập kẻ kia, còn lại để Bích Diệp và Ngọc Yến lo.

“Ta không làm! Cô tự đi mà làm!” Dương lắc đầu ngầy ngậy.

Ngọc Yến mỉm cười, ánh mắt sắc sảo như con dao cứa vào tim Dương: “Nếu ngươi làm theo lời ta, ngươi sẽ sống khỏe mạnh, còn nếu không nghe, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”

“Éc! Đừng có hù…”

Xoẹt…

Đang nói, chợt một thanh kiếm lửa nóng rực từ tay Ngọc Yến hiện ra đâm vào giữa hai chân Dương, khiến đáy quần hắn rách toạt và suýt thì có món xúc xích nướng.

Ngọc Yến nhìn sang Bích Diệp.

“Đừng giết hắn là được…” Bích Diệp quay mặt đi, giọng vô cảm.

Dương nhìn Bích Diệp, tuy nàng ra vẻ thản nhiên nhưng hắn thấy được trong mắt nàng có nét đượm buồn.

Là nàng thất vọng vì không thể ăn món ăn đã chờ đợi suốt ngàn năm, hay vì nàng lo cho hắn?

Dương không biết, nhưng hắn biết một điều, Bích Diệp đã hiến dâng chính nàng cho hắn để cứu mạng hắn sau khi hắn bị hút máu trong Cổ Loa, và cũng nhờ Sinh Mệnh của nàng mà hắn sống sót rời khỏi Vô Lực bang.

“Ta sẽ làm!” Dương gật đầu với Ngọc Yến, không phải vì hắn sợ lời đe dọa của Ngọc Yến, mà là vì niềm vui của Bích Diệp.

“Tốt! Nhưng ta nói trước, kế hoạch này còn tùy vào tính tình của tên ngoại quốc kia, có thể chúng ta sẽ thành công nhưng cũng có thể hắn xấu tính không chịu buông tha cho chúng ta, khi đó sẽ không ai có được quả, kể cả hắn.”

Dương gật đầu: “Được, ta sẽ cố gắng.”

Lúc này, quả vú sữa thủy tổ vào giai đoạn chín muồi, hương thơm càng lúc càng hấp dẫn, cảm giác thèm ăn bị kích thích đến mức tận cùng.

Dương giật mình nhận ra hơi thở của Bích Diệp lẫn Ngọc Yến đều trở nên dồn dập hơn, ngay cả kẻ lạ mặt cũng không còn đứng yên mà như thể muốn lao lên hái quả ăn ngay lập tức. Chính Dương cũng không thể chống lại cơn thèm ăn khủng khiếp do mùi vú sữa thủy tổ gây ra, hắn hiện tại có cảm giác chẳng khác nào một kẻ cần kề cơn chết đói lại gặp thức ăn, chỉ muốn liều mạng lao vào giành lấy và nuốt trọn.

Nuốt ực cơn thèm ăn vào cổ họng, giờ Dương đã hiểu tại sao Bích Diệp phải chờ đợi hàng ngàn năm để được thưởng thức một quả vú sữa.

“Đi!” Chợt Ngọc Yến hô lên, tay chưởng vào lưng Dương để đánh hắn bay thẳng về phía kẻ lạ mặt.

“Éc! Sao không giải nguyền cho ta?” Dương bị đánh bay đi bất ngờ, khi nhận ra bản thân còn trong dạng đứa bé thì đã tiếp cận kẻ ngoại quốc.

Đối với kẻ ngoại quốc, Dương không khác nào ruồi muỗi vỗ một cái là chết, nhưng gã không vội làm vậy vì sợ đánh động cây vú sữa.

Cho đến khi Dương áp sát, tay hắn tụ thành nắm đấm định đấm thẳng vào đầu gã…

Thì đúng như dự tính của Ngọc Yến, chỉ cần dùng sức lực của cánh tay, kẻ ngoại quốc dễ dàng chụp lấy đầu Dương.

Rồi bóp nát.

Bóp nát, máu thịt văng tung tóe.

Kẻ ngoại quốc buông cái đầu nát bét của Dương ra, phủi bàn tay đầy máu và nhìn lên quả vú sữa trên cành cây rồi tỏ vẻ bực tức nói với Bích Diệp và Ngọc Yến: “Chết tiệt! Ta cứ nghĩ hai ngươi sẽ bảo vệ tên nhóc!”

Ngọc Yến cười nhạt: “Ha… Bất ngờ lắm phải không? Ngươi nghĩ chúng ta sẽ ểm Thần lực vào hắn, để hắn dùng Thần lực đó ám sát ngươi trong lúc ngươi không phòng bị, nhưng thật ra hắn không có khả năng phòng bị!”

Ngọc Yến nhìn quả vú sữa và nói tiếp: “Giờ thì sao? Cây vú sữa thủy tổ đã dừng làm chín quả vì không muốn kẻ giết trẻ em như ngươi ăn nó!”

Kẻ ngoại quốc bực tức: “Ta không ăn được thì các ngươi cũng đừng hòng!”

Ngọc Yến bật cười: “Không thèm! Chúng ta đi thôi!”

Nói xong, Ngọc Yến và Bích Diệp quay lưng rời đi.

“Đi đâu? Tưởng ta sẽ để yên cho các ngươi sao?” Kẻ ngoại quốc liền đuổi theo.

Khi cả ba người đã rời khỏi kết giới, nơi gốc cây vú sữa, khắp người Dương chợt bốc lên một ngọn lửa hình phượng hoàng..

Chọn tập
Bình luận