Lưu ý: Vì truyện này đã được ekip post trước bên Thiên Địa hội nên mình sẽ chuyển qua đủ 100c. Và bắt đầu chương 101 sẽ chậm lại nhé ( tuần từ 1-> 2c) Nên hy vọng các đạo hữu thông cảm vì thuốc hơi ít nhé:D. Truyện 12 Nữ Thần được made in Vietnam nên hy vọng các đạo hữu có thể ủng hộ. Ekip mình sẽ cố gắng up chương sớm nhất cho ae nhé.
Chương 96: Nhật Nguyệt
Hoàng hôn phủ một màu vàng cam lên cánh rừng hoang vắng.
Kết quả của trận so tài không cùng đẳng cấp, Dương đánh bại tên Linh Vương cấp 1 nhưng cũng bị thương tích đầy mình, trở lại hình người, mặc vội một chiếc quần và đang ngồi vận công trị thương.
Như Nguyệt bên cạnh lo lắng: “Ngươi cố gắng chịu đau, dì Linh có Sinh Mệnh lực, dì ấy sẽ trị thương cho ngươi…”
Người được thành chủ Sài thành giao phó đứa con gái cưng thì đương nhiên phải có tài năng đặc biệt.
Dương nhìn gương mặt ràng rụa nước mắt của Nguyệt, lòng dâng lên một trận ấm áp: “Nàng lo cho ta lắm sao?”
Như Nguyệt ngoảnh mặt: “Không có!”
“Rõ ràng là có mà! Mặt nàng đỏ hết rồi kìa! Lúc ở nhà ta nàng nói không nhớ mặt ta là nói dối đúng không!”
Lúc Dương nói, một trong ba người cảnh sát đuổi theo tóm cổ tên Tam đang định tháo chạy, còn hai người đi theo vết cây đổ tìm Đại. Nguyệt liền kiếm chuyện lãng tránh: “Ngươi ngồi đây trị thương, ta vào nhà xem còn ai bị bắt không…”
Dương định trêu Nguyệt thêm, nhưng lại thấy ánh mắt hai người Khôi Lang và Ly phức tạp nhìn mình.
“C… cảm ơn ngươi đã cứu vợ ta!” Khôi Lang khó khăn nói ra, cố nhấn mạnh chữ vợ như thể sợ Dương giành lại Ly.
Dương mỉm cười lắc đầu: “Không cần cảm ơn, chỉ là ta muốn cứu vợ ta thôi…”
Vừa nói xong thì Dương giật bắn mình vì có tiếng Như Nguyệt từ trong nhà quát ra: “Tên kia! Ta làm vợ ngươi hồi nào!”
“Ách!”
Lúc này ánh mắt Ly càng thêm phức tạp, qua chuyện vừa xảy ra, ai mà không biết Nguyệt có tình cảm với Dương. Nàng là tiểu thư Sài thành, là nàng công chúa cao quý nhất của toàn Nam bộ, nhan sắc phi thường, tài năng tuyệt thế, nói ra thì giống như sỉ nhục nhưng thật sự Ly còn chẳng xứng làm nô tỳ cho Nguyệt. Ly không bằng người, người đàn ông nàng chọn càng không bằng kẻ nàng từ bỏ…
Dương và Ly nhìn vào mắt nhau…
“Nàng có hối hận không…” Dương hỏi, một câu hỏi trong lòng, Ly không nghe, không biết, nhưng dường như nàng hiểu…
“Ta hối hận…” Ly đáp, cũng là một đáp án trong lòng…
“Nếu thời gian quay trở lại, nàng có còn muốn từ hôn?”
“Ta… có! Ta vẫn sẽ làm vậy, bởi vì khi đó ta không hề có tình cảm gì với ngươi…”
“Vậy còn bây giờ?”
“Ngươi rất xuất chúng… ta… ta vô cùng hâm mộ ngươi… Nhưng ta yêu Khôi Lang…”
Một cuộc trò chuyện âm thầm và chỉ có mỗi người tự hiểu lấy, nhưng khúc mắc trong lòng mỗi người khi xưa đã hoàn toàn cởi bỏ…
Dương mỉm cười, rồi hắng giọng để nói với giọng tự nhiên nhất có thể: “Lê Ly, Khôi Lang, chúc mừng hai người.”
Khôi Lang dè chừng: “Cảm ơn ngươi…”
“Đừng lo, ta không để bụng chuyện xưa đâu, ai mà không có thời trẻ dại.”
Lang gật đầu cười gượng, nhưng trong lòng mằng thầm: “Người nói câu đó là ta mới đúng! Ngày xưa ngươi hành anh em ta sống chết, lại còn ra vẻ như mình là người bị hại, hừ!”
Khuất trong căn nhà đá, Như Nguyệt đang lén nhìn ra, thấy Dương buông bỏ chuyện xưa, trong lòng nàng cũng vui vẻ, nhưng cũng có một chút khó chịu vì thấy Dương và Ly nhìn nhau đến vài giây liền, trong lòng nàng nghĩ trong hơn một năm qua,không biết tên này đã lăng nhăng với bao nhiêu cô gái rồi…
Không nhìn ra ngoài nữa, Nguyệt xem xét căn nhà, thấy trên bàn ăn có một rổ hoa quả, trong đó có chùm nhỏ trái cây trông giống như nho, nhưng có màu đỏ hồng.
“Ta cho ngươi biết tay, tên bại hoại!” Nguyệt mắng thầm, sau đó rón rén tiến lại hái một quả đem giấu vào người…
Dì Linh sau khi đánh đuổi gã sứ giả thì tiến đến khu nhà, tiện tay tóm lấy tên Nhị đang định chạy trốn. Hai tên Nhị, Tam bị cảnh sát giải về, Lang và Ly cùng một nhóm các cô gái bị bắt cóc được giải cứu cũng về theo, còn Dương và Nguyệt ở lại để Linh dùng sinh mệnh lực trị thương.
Cũng tương tự như Tử Vong lực, Sinh Mệnh lực là linh lực mang thuộc tính Sinh Mệnh, Tử Vong lực rút đi sức sống còn Sinh Mệnh lực lại tăng cường sức sống, giúp vết thương rất mau lành.
Dù là Linh Vương thì cũng rất hiếm người có được Sinh Mệnh lực, và nếu có cũng chỉ có một ít, cho nên tốc độ chữa thương khá chậm, khi Linh giúp Dương chữa liền da những vết thương trên người thì trời đã tối, trăng đã lên.
“Cảm ơn dì Linh!” Dương thoải mái đứng dậy nói, sau đó vươn người cảm nhận cơ thể, tuy chỗ liền da vẫn còn mong manh nhưng đã không còn cảm giác đau nhức.
“Nguyệt, ta khỏe rồi này! Đừng lo nữa nhé!”
Dương quay sang trêu Nguyệt, trong lúc hắn mở miệng nói thí Nguyệt lanh tay đem quả nho ném thẳng vào cổ họng Dương, hắn theo quán tính nuốt vào trước khi kịp nhận ra: “Nàng cho ta ăn gì vậy?”
“Nho!” Nguyệt đáp.
Dì Linh ngắt ngang: “Trễ rồi, chúng ta trở về đi tiểu thư!”
“Kiếm chỗ nào tắm rữa đã, người con dính máu tanh lắm dì!” Nguyệt nói.
Dì Linh gật đầu: “Cũng được, khi nãy có đi ngang qua một hồ nước rất trong, tiểu thư đến đó tắm đi…”
“Đù! Thơm!” Dương mừng thầm trong lòng, nghĩ kèo nhìn lén Như Nguyệt, nhưng lại tiếc hùi hụi nhớ ra cạnh Nguyệt là một vị Linh Vương, hắn làm gì đủ tuổi mà rình…
Để tạo cho Nguyệt cảm giác tự nhiên không gò bó, dì Linh lần nữa lui đi mất, âm thầm theo dõi nàng từ xa.
Trăng tròn vành vạnh…
Đi bên cạnh Dương, mặt Nguyệt xinh xắn ửng hồng, hắn, người mà nàng mong nhớ suốt thời gian qua, giờ đang đi ngay bên cạnh…
Đêm không lạnh, trăng không buồn…
Sánh vai…
Bình thường thì líu lo, giờ không biết nói câu nào…
Nguyệt khẽ liếc sang Dương, định hỏi hắn câu gì, nhưng lại thấy Dương đang vừa đi vừa khom người như kiểu đi của loài khỉ.
“Ngươi sao đấy?” Nguyệt hỏi.
Dương lúng túng đáp: “Ta… ta… ta đau lưng…”
“À…” Nguyệt gật gù, hiểu ra lý do nên liền ngoảnh mặt khúc khích cười thầm.
Còn Dương cũng cười, nhưng cười khổ. Lý do ư, là vì không rõ lý do là gì, đang trong cảnh lãng mạng như vầy mà “cái ấy” của hắn tự nhiên vô duyên cương lên mãnh liệt, chỉa thẳng ra trước, buộc Dương phải khom người che đi.
Dương thì không rõ, nhưng Nguyệt thì rất rõ, thứ quả mà Nguyệt cho Dương ăn gọi là nho cương, quả này có tính chất giống như thuốc kích dục cho nam. Như Nguyệt trong lúc nổi cơn ghen đã trừng phạt Dương bằng cách ném quả này vào miệng Dương, cho hắn nếm mùi đau khổ. Nguyệt có dì Linh theo cùng, Dương dù muốn đến phát điên cũng làm gì dám động vào nàng?
Và thế là Dương ta đi kiểu khỉ suốt cả chặng đường.
Vừa đi vừa nín cười, Nguyệt tò mò hỏi: “Bảo Ngọc đâu rồi Dương?”
“Tuần trước ta kiếm được hai mảnh Nghịch Thiên kiếm, Bảo Ngọc lại ôm lấy ngủ li bì rồi!”
“Vậy à… Còn khi nãy đánh với tên kia, ngươi biến ra thành hai người là thuộc tính ảo ảnh sao?”
“À! Là do con này…” Dương gọi Thiên Ảnh dị thú ra từ một chiếc nhẫn không gian đặc biệt được chế riêng cho Thiên Ảnh, bởi loại nhẫn không gian bình thường không chứa được cơ thể sống, và đương nhiên, Bảo Ngọc là một trường hợp bí ẩn…
Thiên Ảnh bị Dương bắt ra ngoài, liền quạu quọ cào xé, miệng chít chít nhe nanh đe dọa, nhưng khi liếc thấy Nguyệt, con thú láu cá liền cuộn mình thành một cục bông gòn xinh xắn mắt mở tròn ngây thơ nhìn Nguyệt, trông đáng yêu hết sức.
“Bà mẹ cái đồ mê gái!” Dương mắng thầm.
Như Nguyệt làm sao thoát được vẻ đáng yêu của Thiên Ảnh, liền tít mắt bế con thú bé xíu để vuốt ve nựng nịu, khi đến hồ nước mới miễn cưỡng trả lại cho Dương, con thú này kêu chí chóe bám chặt tay Nguyệt không chịu rời đi, bị Dương nắm cái tai kéo ra, nó liền quay lại đớp Dương một cú đau điếng rồi mới chịu trở vào trong nhẫn.
Ở hồ nước, Dương dùng Huyết ảnh yêu hỏa đun ấm nước hồ và nhường Như Nguyệt tắm trước, còn hắn tự biết thân biết phận lùi ra thật xa để tránh bị đòn oan mạng.
Có dì Linh bảo hộ nên Nguyệt rất yên tâm, Dương đi xa, nàng liền cởi bỏ y phục, để lộ thân hình tuyệt mỹ dưới ánh trăng, nàng bước xuống hồ, vừa tắm vừa vu vơ tiếng hát…
Dương ngồi dằn vặt trong cơn thống khổ, dược tính của quả nho cương đã phát tiết, dương vật của hắn cứ chĩa ra, còn cả người hắn nóng bừng, chỉ muốn tìm bất cứ cách nào để giải tỏa.
“Hay bảo Thiên Ảnh biến hình thành Nguyệt ta?” Dương túng quá hóa liều, nhưng ý tưởng này lập tức tan biến, bởi vì có một vị Linh Vương đang theo dõi mọi động tĩnh của hắn, Dương nào có muốn dì Linh phát hiện ra hắn là một tên biến thái, dù là hắn biến thái thật…
Đang túng quẫn, Dương chợt nghe Nguyệt cất tiếng hát…
Giọng nàng trong trẻo ngọt ngào…
Chỉ vài câu hát, Nguyệt đã khiến Dương bị mê hoặc trong cơn say thuốc, hắn liều mình từng bước tiến ra…
Nước hồ trong vắt, lại có ánh trăng sáng ngời phản chiếu làm mặt nước long lanh, nhưng trăng kia không sáng bằng bóng dáng dưới hồ. Hồ tộc nổi tiếng về nhan sắc quyến rũ và khả năng mê hoặc lòng người, riêng Nguyệt lại sở hữu một nhan sắc thuộc loại tuyệt thế trong chính Hồ tộc.
Nàng đang ngâm mình trong nước, nữa bầu ngực tròn căng nổi trên mặt nước, xung quanh là những cánh hoa thơm nàng rải xuống để tạo mùi, mắt sáng như trăng, mũi thon tinh tế, môi thơm đỏ mọng say sưa hát một khúc tình ca lãng mạn. Tay thon của Nguyệt giơ lên, đưa một dòng nước chảy dọc xuống làn da mặt mịn màng trắng sáng của nàng, vô cùng quyến rũ…
Tim Dương cuồng nhiệt, hắn si mê nhấc chân tiến ra bờ hồ…
Từ một ngọn cây, Linh khẽ động đậy.
“Cứ ngồi ở đây…”
Một giọng nói thản nhiên nhẹ nhàng vang bên tai khiến Linh giật mình, nàng nhìn sang thì hoảng hồn thấy một gã đàn ông anh tuấn đã nằm ở cành cây bên cạnh tự lúc nào. Không đo được linh lực!
“Ngươi là ai?”
Linh kinh nghi hỏi.
Gã thanh niên cười như không cười: “Đừng lo, ta không làm hại cô đâu. Nhưng mà… cứ ở đây với ta, đừng làm phiền bọn trẻ…”
Thấy ánh mắt gã thanh niên không có địch ý, Linh liền thử lao đi về phía Dương, nhưng kẻ kia thoắt cái đã phóng đến trước mặt nàng, nhanh như một làn gió, nhưng không để lại bất kỳ tiếng gió nào.
“Dị thuộc tính Vô Thanh Phong?”
Gã thanh niên mỉm cười: “Chính nó!”
“Tại sao lại cản ta? Ngươi có quan hệ gì với Hắc vũ tiên long?” Linh thắc mắc.
Gã thanh niên xoa cằm: “Quan hệ? Đúng là có, nhưng đã cắt đứt, à nhưng không phải cắt đứt với nó…”
“Cắt đứt quan hệ? Vô Thanh Phong… Ngươi là… Long Chúc Phong?”
“Ờ… Ta không còn dùng cái tên đó từ lâu rồi…” Phong đáp, lấy trong nhẫn ra một chai bia, dùng ngón tay khui nắp bia rồi đưa cho Linh: “Nhậu không?”
Thấy Linh khó chịu, Phong nói thêm: “Yên tâm đi! Con bé rất thích thằng cháu ta, cô không nhận ra sao? Yêu được ngày nào thì hãy yêu, có ai biết được ngày mai sẽ thế nào…” Nói câu sau, gương mặt lãng tử của Phong có nét đượm buồn…
Lúc này, Dương đã tiến ra bờ hồ, Nguyệt phát hiện ra liền thét lên: “BIẾN THÁI!”
Tiếng hét chói tai kia sao mà quen thuộc, khiến Dương và Nguyệt cùng hồi tưởng lại ký ức của 4 năm về trước, khi mà cả hai cùng một phòng ký túc xá, và nàng giả trai với cái tên Như Nhật…
Dương bước vào phòng tắm, vô tình phát hiện Nhật đang khỏa thân tắm trong phòng, nàng quát lên hai từ: “BIẾN THÁI!” Rồi ném một xô nước vào mặt Dương, khiến hắn trọng thương ngất xỉu…